Vay nóng Tima

Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 25

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 25
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Lazada


Editor: Cẩm Tú

Cô quay lại nhìn hắn thêm vài lần, cắn răng gật đầu một cái, không do dự chạy xuống cầu thang như điên.

Kim Tuấn che vết thương trên vai lại bước mấy bước, vừa mới nhấc phiến đá trở lại vị trí ban đầu, thuộc hạ của Tiếu Phan đã đuổi tới cửa, "Kim Tuấn mày đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung (Nhận lợi ích từ của nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác)!"

Lúc này ánh mắt hắn không cảm xúc, không đợi cho đối phương kịp phản ứng, hướng họng súng về phía họ bóp cò.

Sau khi kết thúc hắn đá mấy thi thể trên mặt đất, ngoảnh lại nhìn phiến đá kia mấy lần, kéo lê cái ghế trên sàn, bước ra ngoài.

***

Trần Uyên Sam một đường chạy tới cảng khẩu, nhìn quanh, nhíu nhíu mày hỏi Diêm Giang bên cạnh, "Từ bên trong khoang tàu chạy ra thì lối ra ở đâu?"

Diêm Giang nhìn vào bản đồ điện tử, vừa mới đưa ngón tay ra chỉ, thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé bò từ trong tàu ra chạy tới chỗ bọn họ đang đứng.

Trần Uyên Sam sửng sốt hai giây, lập tức liều chết chạy về phía người kia.

Lúc này ở trên sàn tàu Tiếu Phan theo dõi biến hóa ở dưới mặt đất, híp mắt cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam đang chạy tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, bóp cò.

Diêm Giang đứng phía sau thấy Tiếu Phan cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam, hét lên, "Cẩn thận ——!"

Ánh mắt Trần Uyên Sam di chuyển, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn tay ra đẩy Nghiêm Thấm Huyên xuống, cô bị đẩy mạnh ngã xuống đất, trong gang tấc viên đạn bay sượt qua vai cô.

Đám người của Trần Uyên Sam cũng đã chạy lại bên cạnh Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên đã hôn mê bất tỉnh, hét to, "Đi!"

...

Trong sương mù Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy trên trán có cảm giác nhoi nhói, ánh đèn sáng choang đâm vào mắt cô, cô cảm thấy cả người từ đầu đến chân đều mệt mỏi, muốn mở mắt cũng không mở được, lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào hư vô.

Buổi tối ngày hôm sau, cô mới chỉ có chút tỉnh táo, cảm giác đau đớn bên vai trái truyền đến, cô khẽ hít vào một hơi, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy con ngươi sâu thẳm quen thuộc.

Quanh cằm Trần Uyên Sam mọc râu lún phún, mắt giống như bị bụi bay vào đỏ như máu, hình như anh vẫn còn có chút không thể tin được là cô đã tỉnh lại, khẽ giật mình nhìn người trước mắt.

Sống mũi cô cay cay, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng như muốn trào lên, cố gắng kìm nén đau đớn trên trán, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.

Toàn thân Trần Uyên Sam chấn động, anh còn chưa phản ứng kịp, nước mắt "Tách" đã rớt xuống.

Anh vươn tay ôm cô thật chặt vào trong ngực, ôm chặt đến nỗi xương cốt trên người cô như muốn vỡ vụn, Nghiêm Thấm Huyên gắt gao ôm lấy bờ vai của anh, nước mắt rơi xuống làm cho cổ áo sơ mi của anh ướt nhẹp.

Qua một lúc lâu anh mới buông cô ra, từ từ quỳ gối bên mép giường trên sàn nhà nắm tay của cô khàn khàn nói từng câu từng chữ: "Cái ngày em bị bắt cóc đó anh đã suy nghĩ, anh có thể cho Tiếu Phan lấy đi tất cả cơ nghiệp cùng tài sản, hay kể cả đầu của anh."

Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh, mắt đã bị tầng nước bao phủ có chút mơ hồ.

"Nhưng nếu như em chết, trên thế giới này ngay cả ba chữ Trần Uyên Sam cũng không còn tồn tại nữa."

Nếu như không có em, cho dù anh có sống qua loa như thế nào, cũng chỉ là một cái xác không hồn. Vài năm nay anh chỉ có một mình, không vướng víu, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày có một người có thể làm cho anh không màng sống chết tới như thế.

Đời này anh đã trao toàn bộ tình cảm của anh cho em, bao gồm cả mạng sống của anh.

***

May mắn trên người Nghiêm Thấm Huyên không có vết thương gì quá lớn, trừ việc trán bị thương cùng với vết thương trên bả vai do Trần Uyên Sam bất đắc dĩ đập phải, cơ hồ không có gì đáng ngại, chỉ là trong bụng cô còn có đứa bé, thật đúng là dọa cho Trần Uyên Sam mất nửa cái mạng rồi.

Anh đưa cô về căn cứ, nhanh chóng mời bác sĩ tới kiểm tra toàn thân cho cô, mặc dù cô gặp va chạm, chạy nhanh cùng với nhiều vấn đề khác, thế nhưng thật kì lạ là đứa bé trong bụng lại không gặp vấn đề gì.

Trần Uyên Sam khi nghe bác sĩ chuẩn đoán thì thở dài một tiếng, lắc đầu nói với bác sĩ, "Đứa bé của tôi so với tôi còn lợi hại hơn."

Kể từ sau khi Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, anh một tấc cũng không rời cô, lúc cô đi vệ sinh cũng phải đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ cô, cô dở khóc dở cười nói anh đã lo lắng quá mức rồi, người đã ở đây dưới tầm mắt của anh rồi còn có thể gặp chuyện gì được nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của anh, cô không thể nói nổi gì nữa.

Suy bụng ta ra bụng người, cô biết bảy ngày nay anh rất khổ sở, khi đó chỉ trong một giây thôi, có lẽ hai người đã âm dương cách biệt, không có đường lui nữa.

"Trần thiếu......" Diêm Giang gõ cửa đi vào, định nói gì đó, đã nhìn thấy Trần Uyên Sam tựa người vào giường nhìn vật gì đó, trong ngực là Nghiêm Thấm Huyên đang say ngủ.

Diêm Giang biết lúc này cho dù sự tình gấp gáp thế nào đi chăng nữa cũng phải để sang một bên, gật đầu với anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Thân thể Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc cũng hồi phục lại, chỉ là cả ngày nghỉ ngơi trên giường, ngủ một mạch từ tối đến trưa ngày hôm sau, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái cằm kiên nghị mà gợi cảm của Trần Uyên Sam.

"Anh lamg gì đấy?" Nghiêng mắt nhìn đến vật anh cầm trên tay, cô lập tức tỉnh táo trở lại, mặt đỏ lên, vật anh đang cầm trên tay không phải là quyển nhật ký cô đã biết lúc bị giam trên tàu của Tiếu Phan sao, "Anh xâm phạm quyền riêng tư của người khác!"

Trần Uyên Sam gấp cuốn sổ lại đến bên cạnh cô, trên mặt là nụ cười không thể che giấu, "Bà xã, anh còn không biết em đã chuẩn bị tên đầy đủ cho con của chúng mình rồi? Hả? Còn có việc ngày sinh nhật anh hôm đó em còn chuẩn bị một món quà khác? Ở đâu vậy?"

Cô nghe thấy ý tứ trêu chọc trong lời nói của anh, mặt càng đỏ hơn, trở mình quay lưng lại với anh, "...... Em... Đó là em viết lung tung thôi, ở trên tàu buồn chán quá nên......"

Thật ra thì cô không nói ra, cô phải ghi nhớ những thứ này, là bởi vì cô sợ không thể nhìn thấy anh.

Anh làm sao lại không biết cô đang suy nghĩ gì, anh thở dài, ánh mắt dời đến trên bụng của cô, nơi này đang lưu giữ đứa bé mang dòng máu của anh, anh vươn tay bế cô lên, dịu dàng hôn lên thái dương cô, khẽ nói, "Chờ anh xử lý tốt chuyện tình ở đây, khi xong chúng ta sẽ lập tức trở về nhà."

Cô vùi ở trong ngực hắn, nghiêm túc gật đầu một cái.

"Thật xin lỗi vì để cho em chịu nhiều khổ sở như vậy, tất cả đều là do anh không tốt." Vòng tay Trần Uyên Sam càng thêm siết chặt, trên mặt là vẻ sợ hãi khó có thể che giấu, hơi hở có chút gấp gấp, "Em biết tại sao anh không thích sinh con không? Anh làm sao có thể không muốn em sinh một đứa con cho anh, thật ra thì chỉ là vì anh biết rõ chuyện của anh chưa xử lý xong, anh không muốn em phải ôm con đi theo anh chịu khổ."

Dừng lại một chút, anh lộ ra vè bi thương khẽ lắc đầu, "Em có biết khi anh biết em bị Tiếu Phan bắt đi anh có cảm giác gì không?"

Loại cảm giác đó cả đời này anh chưa bao giờ có, cảm giác như cả thế giới sụp đổ, sự tỉnh táo cùng với lạnh nhạt được tu luyện nhiều năm của anh đã biến mất, anh sợ hãi, lục phủ ngũ tạng như muốn nứt ra, gần như không suy nghĩ được gì nữa.

"Em không biết anh phải có bao nhiêu may mắn, em mới có thể hoàn hảo quay trở lại bên cạnh anh. Mười năm anh cho là việc gì mình cũng có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, quay đầu lại, thế nhưng ngay cả người phụ nữ cùng với đứa con của mình cũng không bảo vệ được."

Cô cảm nhận được trên người hắn hơi khẽ run, trong lòng căng thẳng, dùng sức nắm lấy tay anh.

Từ trong ngực anh cô xoay người nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói, "Thời điểm ở trên con tàu kia em rất sợ, sợ hãi, ở trước mặt em Tiếu Phan còn có thể thản nhiên cắn bánh bao mà hắn ta đã đưa cho tên thuộc hạ đã tự sát kia, em biết nếu em không gặp anh, loại chuyện như vậy cả đời này em cũng không bao giờ chứng kiến."

"Nhưng ngày cuối cùng thời điểm Tiếu Phan chĩa súng về phía em trong lòng em liền suy nghĩ, nếu để cho em lựa chọn một lần nữa, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, gả cho anh."

Đây chính là người vợ mà anh yêu thương. Kìm nén đau đớn để có thể từng bước từng bước tra ra hành tung của cô, bày ra Thiên La Địa Võng (bủa vây kín khắp nơi), chịu đựng qua bảy ngày như sống trong địa ngục này, chính là vì muốn có thể thấy nụ cười của cô một lần nữa.

Trần Uyên Sam ôm cô thật chặt vào trong ngực, hôn dồn dập lên tóc và gương mặt cô, hồi lâu mới khàn khàn nói, "Sử dụng phương thức nghệ thuật mà nói, Nghiêm Thấm Huyên, em đã là tín ngưỡng của anh."

Tín ngưỡng, người đàn ông hùng mạnh, lạnh nhạt nhưng cũng thật dịu dàng, lại có thể nói, cô là tín ngưỡng của hắn.

Nghiêm Thấm Huyên nghe mà ngẩn người, hồi lâu nhìn thẳng vào mắt anh cười một tiếng, nhưng dần dần nước mắt cũng đã tuôn rơi cùng với nụ cười.

***

Buổi chiều thời điểm Diêm Giang đến phòng bệnh, Trần Uyên Sam đang ôm Nghiêm Thấm Huyên vào trong lòng, thổi cháo cho nguội rồi đút từng miếng từng miếng cho cô.

"Trần thiếu, phu nhân." Diêm Giang chững chạc lão luyện như thế mà giờ này mặt tái xanh, tay nắm chặt lại còn phát ra âm thanh, "Tiếu Phan phái người tặng...... Đến cửa căn cứ."

Động tác trên tay của Trần Uyên Sam không dừng lại, nhìn sắc mặt của hắn lạnh nhạt hỏi, "Tặng cái gì?"

"Tặng.... . thi thể của Kim Tuấn, đã bị làm cho nát bét đến nỗi không nhìn ra hình người." Diêm Giang nói xong, không đành lòng nói thêm gì nữa, lắc đầu một cái, nặng nề thở dài, "Tôi sợ phu nhân ngửi thấy được mùi máu tươi, cho nên cũng chưa sai người vận chuyển vào trong căn cứ."

Nghiêm Thấm Huyên nghe thế, thân thể lập tức cứng đờ, sắc mặt của Trần Uyên Sam cũng có chút khó coi, anh nhìn cô, đặt cái bát trong tay sang một bên, sờ sờ tóc của cô, nhỏ giọng nói, "Em không chịu được mùi máu tanh, em chờ anh trở lại, có được không?"

Cô không biết nói gì tiếp lời, trầm mặc một hồi, lắc lắc tay của anh, "...... Có thể đưa em đi được không, em có thể trốn ra được đều là vì Kim Tuấn cứu em, anh ta là người của Tiếu Phan, vốn là hoàn toàn không cần thiết phải cứu em, là em làm liên lụy tới anh ấy."

Anh nghe cô nói thì ánh mắt di chuyển, cầm tay của cô, trầm mặt gật đầu.

...

Lúc đến cửa trụ sở, cô nhìn thấy đám thuộc hạ lúc ở bên Tokyo luôn đi theo Kim Tuấn đang chỉnh tề đứng ở bên cửa lớn nhìn về phía thi thể đang đắp vải trắng kia.

Một hàng nam tử hán cao to thấy Trần Uyên Sam tới, vội vàng cung kính gật đầu, Nghiêm Thấm Huyên thấy có vài người khóe mắt đã phiếm hồng.

"Trần thiếu." Một người trong số đó lấy can đảm tiến lên phía trước quỳ xuống, vẻ mặt không cách nào che giấu được vẻ kích động, "Tôi biết Kim ca là người do Tiếu Phan phái đến, anh ấy suýt hại ngài mất mạng, hại phu nhân mất mạng, khiến rất nhiều những anh em bên nước Mỹ phải chết. Thế nhưng vài năm năm, mấy người chúng tôi đều là một tay anh ấy mang theo, ba mẹ chúng tôi anh ấy coi như ba mẹ mình, ngay cả khi em họ tôi gặp khó khăn anh ấy cũng giúp."

Nói tới chỗ này, người đàn ông kia đã rơi nước mắt, "Tôi nghĩ anh ấy thật tâm coi chúng ta như anh em, phu nhân cuối cùng vẫn là một tay anh ấy cứu ra, tên Tiếu Phan khốn kiếp kia phát rồ, hắn lại có thể cắt từng khúc trên người Kim ca như thế này, mỗi một khối cũng trầy da sứt thịt, không có nổi một chỗ hoàn chỉnh! Trần thiếu, tôi cầu xin ngài......"

Hắn lập tức quỳ xuống, một hàng người phía sau cũng quỳ xuống theo, "Mong ngài tuyệt đối không lưu tình với Tiếu Phan, tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy hắn chết."

Nghiêm Thấm Huyên nghe xong những lời này, ngửi thấy không khí nồng nặc mùi máu tanh, trên mặt không có một tia huyết sắc, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Tay Trần Uyên Sam đặt trên vai cô siết chặt, kéo cô lại gần mình, nhìn tất cả thuộc hạ đang quỳ dưới đất cùng với thi thể được đắp tấm vải trắng, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói, "Đưa thi thể đi hỏa táng, sau đó lập tức đưa về Tokyo chọn khu nghĩa trang tốt nhất để chôn cất, lập tức phái người đi Tokyo chăm sóc tốt cho cha mẹ của Kim Tuấn, tối hôm nay, triệt để xử lý sạch sẽ khối căn cứ ở phía Đông kia."

*****

Editor: Cẩm Tú

Thời điểm từ cửa trụ sở trở lại phòng bệnh, Trần Uyên Sam vẫn không nói gì, lúc Nghiêm Thấm Huyên ngồi xuống giường cũng khẽ kéo anh ngồi xuống, tự nhiên tiến sát vào trong ngực anh.

Vẻ mặt anh thâm trầm để cho cô điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, thả cặp chân cô gác trên đùi mình nhẹ nhàng vân vê, cúi đầu hôn lên trán cô, "Anh vốn đã đồng ý với em, có thể không quá xúc động mà án binh bất động, nhưng buổi tối hôm nay anh phải đại khai sát giới rồi."

"Nếu có người xâm phạm đến vợ của anh, người nhà hoặc là bằng hữu, anh sẽ trừng phạt hắn." Cô lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, "Em cũng ích kỷ như vậy, coi như Tiếu Phan và những thuộc hạ của hắn đối với em không thù không oán, nhưng bọn họ muốn giết anh, bọn họ muốn giết em cùng với con của chúng mình, bọn họ đã giết Kim Tuấn, em hận bọn họ."

Cô thông suốt thấu hiểu, lời nói chứa đầy hàm ý, Trần Uyên Sam nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, cũng đã hiểu tâm tình ủng hộ của cô, trong lòng trào lên nhu Tình nhàn nhạt, ôm lấy cô cười, "Nhìn lại người phụ nữ của anh một chút, quả nhiên rất có khí chất làm phu nhân của lão đại hắc bang, tốt!"

Nghiêm Thấm Huyên cười với anh, hai lúm đồng tiền nổi lên, đưa tay vuốt ve trán của anh, "Em vẫn còn muốn nói thêm một câu nữa, cho dù anh muốn thống trị thiên hạ, chống lại trời đất, đi xa ngàn dặm, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh."

"Người bị dính máu tanh, không tốt cho đứa bé cũng không sợ?" Anh cười cười hôn lên mắt cô.

"Không sợ!"

***

Buổi tối cả căn cứ chìm vào bầu không khí nghiêm túc, trừ thời điểm bác sĩ y tá và một đám người nhận lệnh bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, thì tất cả mọi người theo lệnh của Trần Uyên Sam phát động tấn công với phe của Tiếu Phan.

Cô một mình ngồi ở trong phòng bệnh rộng rãi, trên mặt mơ hồ có chút nước mắt, đang lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm bao trùm, nhưng cô vẫn có thể thấy xa xa phía tây đã lửa cháy ngút trời, tiếng súng cùng với tiếng hét giận dữ vang lên như được pha loãng trong không khí, truyền vào tai cô.

Mỗi phút mỗi giây cô chờ đợi ở nơi này như đang sống trong địa ngục.

Vốn là Trần Uyên Sam cũng định tự mình đi, nhưng trước khi anh lại ôm cô đứng bên cạnh cửa sổ nói, "Hôm nay anh tuyệt đối không thể lưu lại cho bất cứ thứ gì có thể mang đến nguy hiểm cho em được nữa, anh phải tự mình đối mặt với hắn để giải quyết rõ ràng."

"Tên Tiếu Phan đó giết người còn không thèm chớp mắt......" Cô nhìn anh trong mắt đã ngập nước, thanh âm run rẩy đến độ không nói được một câu hoàn chỉnh, ngộ nhỡ anh không quay trở về được?

Anh vẫn là dáng vẻ diu dàng như cũ, hôn lên khóe mắt cô, chỉ lạnh nhạt cười, "Em nhất định phải tin tưởng người đàn ông cũng là ba của đứa bé trong bụng em."

.... .

Trên bầu trời đã sáng rồi, cả thành phố Newyork dần dần tỉnh dậy, cô cả đêm không có chợp mắt, bác sĩ theo đúng lịch trình đến kiểm tra cho cô, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bên cạnh bác sĩ tủm tỉm cười giúp cô đắp lại chăn vừa nói cho cô biết, hiện tại thai dienđanlqsd nhi trong bụng cô rất khỏe mạnh, chỉ cần điều dưỡng tốt, thân thể cô cho dù yếu, cũng có thể bảo vệ cả mẹ cả con bình a.

Đây là con của cô và anh, là đứa bé đã theo cô trong suốt chặng đường nguy hiểm đầy kinh sợ, vậy mà nó vẫn lớn lên đầy khỏe mạnh như vậy, ai có thể nói cho cô biết, bọn họ sẽ có thể thoát khỏi trận chiến đẫm máu này hay không?

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, cô như muốn nhảy dựng lên, bác sĩ ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô nên cô mới không ngã xuống đất.

Lúc đi đến cửa cô dừng bước, cảm thấy sau lưng mình đã bị mồ hôi thấm ướt, hai lòng bàn tay đều là mồ hôi, Trần Uyên Sam ném áo khoác cho thuộc hạ đứng bên cạnh, bước tới bế cô lên.

"Về nhà thôi."

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam ôm vào trong ngực, trên mặt của anh vẫn còn vẻ lạnh lùng cùng tia sát khí còn chưa tiêu tan, cô đưa tay ôm cổ của anh nhẹ giọng hỏi anh, "Đã giải quyết xong xuôi rồi sao?"

Anh càng ôm cô chặt hơn, sắc mặt thoáng đã ôn hòa hơn một chút, hôn một cái lên trán cô, "Toàn bộ căn cứ của Tiếu Phan ở Mỹ đã bị phá hủy, có thể không giết người cũng không có động tay động chân, trực tiếp gây kinh động làm cho FBI mò đến, người của anh cùng với hắn đều đã rút về Tokyo, không thể nán lại ở nơi này thêm nữa."

Anh dừng một chút, cau mày nói, "Chỉ là thi thể của Tiếu Phan vẫn chưa có tìm thấy."

Cô nghe anh nói có chút lo lắng gật gật đầu, Trần Uyên Sam cẩn thận đặt cô xuống, sờ sờ tóc của cô nói với cô, "Bây giờ em đang mang thai không thể ngồi máy bay, anh nghĩ, đi tàu tương đối ổn, chúng ta sẽ đi tàu trở về."

Căn bản không có thứ gì cần mang theo, Trần Uyên Sam còn không chờ cô đáp lời, cô chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn, cả căn cứ đều đã rút lui, tất cả nhân viên cứu hộ cùng với toàn bộ thuộc hạ của Trần Uyên Sam đều đã lên tàu.

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam dắt đi không kìm được quay đầu lại nhìn căn cứ vắng tanh không bóng người, anh chú ý thấy liền dừng lại, kéo cô vào lòng vén tóc cô lên, chỉ vào căn cứ nói: "Mười năm trước, đây là nơi anh bắt đầu."

Cô gật đầu một cái, mở to hai mắt với anh, "Làm sao bây giờ? Hiện tại lại phải kết thúc ở nơi này."

Áo sơmi đen càng làm nổi bật lên vẻ ôn nhu như ngọc của anh, anh kéo tay cô đặt một nụ hôn lên đó, ra vẻ không sao cả cười cười, "Kết thúc cái gì? Anh đã có vợ cùng với đứa con của mình."

....

Nghiêm thấm Huyên lại một lần nữa ngồi trong tàu có cảm giác kì quái, lần trước cô một thân một mình ôm đứa bé bị người ta nhốt ở trong tàu, kêu trời không nghe kêu đất không được, lần này cô lại ở bên cạnh người yêu, bị anh chăm sóc giống như cô là động vật quý hiếm vậy.

Trần Uyên Sam đã sớm sai người sửa lại phòng ngủ, cơ hồ tất cả các nơi có góc nhọn đều được dùng vải bông bọc lại cẩn thận, đồ ăn, đồ dùng hằng ngày...... Toàn bộ đều là anh dựa theo lời dặn của bác sĩ chọn lựa cẩn thận.

"Hiện tại em cảm thấy như thế nào? Khó chịu sao?" Trần Uyên Sam đóng cửa lại đi tới cạnh người phụ nữ mang thai đang nằm xem TV kia, cẩn thận đưa tay ôm lấy cô.

Cái dáng vẻ thận trọng kia làm cho cô bật cười, đưa tay đẩy đẩy lồng ngực của anh, "Trần Uyên Sam, em không phải là Long Vương Tam thái tử, em cũng phải là búp bê pha lê mới khẽ đụng một cái đã vỡ đâu."

Anh nghe lời nói của cô thì có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo mặt cô nói: "Đối với anh mà nói con của chúng ta cũng tương đương với Long Vương Tam thái tử, thân thể em lại yếu, trước lại đụng phải loại tình huống đó, đứa con trong bụng vẫn có thể khỏe mạnh như vậy anh đã muốn cầu thờ khấn Phật rồi."

Cô cười khẽ đưa tay sờ bụng của mình, trên mặt cũng là vẻ dịu dàng, "Nếu như là con trai, nhất định phải giống anh như đúc."

"Không được."

Nghiêm Thấm Huyên có chút kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn anh, chỉ thấy Trần Uyên Sam luôn luôn lạnh nhạt trầm ổn lúc này lại cau mày nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Nếu như thế em sẽ nhầm nó thành anh."

Nghe lời này, cô sửng sốt nửa ngày mới phản ứng trở lại, có chút dở khóc dở cười ngẩng lên đầu nhìn anh, "Em phát hiện bây giờ anh càng lúc càng giống Ân Kỷ Hồng rồi, cùng với con của mình trang giành người? Hả?"

Sắc mặt Trần Uyên Sam vẫn không thay đổi, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, thừa dịp cô không chú ý liền lập tức cúi đầu xuống cắn môi của cô.

Lúc đầu anh còn nhẹ nhàng mút vào, một lát sau liền dần dần có cái gì không đúng rồi, cô bị anh hôn có chút hít thở không thông, nhẹ nhàng bóp tay của anh, anh mới phản ứng kịp vội vàng lui ra một chút, còn chưa đã lại tiếp tục hôn cô vài cái.

"Bác sĩ nói...... Hiện tại không thể." Anh có chút ảo não nhìn nàng, cố gắng khôi phục lại hô hấp của mình, cô nhìn anh thấy trên mặt làm sao cũng không che được vẻ chưa thỏa mãn dục vọng, nghĩ một lát, đỏ mặt nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh nói một câu.

Anh nghe xong thì sững sờ, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng của cô, hồi lâu khóe miệng cong lên, "Nếu bà xã đại nhân đã nguyện ý giúp đỡ, vậy anh liền nhận."

Một đoạn thời gian trước Nghiêm Thấm Huyên thích ngủ, sau lại bởi vì có con, đã hơn một tháng không cho anh chạm vào, bình thường anh không nỡ để cô giúp mình như vậy, nhưng bây giờ đã thật sự là nhịn không nổi nữa.

Nghiêm Thấm Huyên đưa tay kéo khóa quần của anh xuống, nơi kia lập tức được giải phóng ra ngoài, anh thở hổn hển, liều mạng mới nhịn được không bắn ra ở trong tay cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của anh, cắn răng, đỏ mặt nhẹ nhàng lấy tay cầm lấy vật nóng rực đó.

Toàn thân anh chấn động, khàn khàn rên rỉ, "Bảo bối, em đúng là muốn giết chết anh mà."

Cô da mặt mỏng, bị anh nói thế lại càng ửng đỏ, không để ý còn nhẹ nhẹ nắm chặt, anh hít vào một hơi, biểu hiện trên mặt vừa khổ sở lại hưởng thụ, nhìn bộ dáng ý bảo cô tiếp tục.

Nghiêm Thấm Huyên vừa hoạt động vừa nhìn vẻ mặt anh, dần dần cũng tỉnh táo lại động tác trên tay lúc nhanh lúc chậm, hình như dần dần đã tìm được kỹ xảo, hơn nữa lúc chạm đến điểm nào đó, anh còn nhắm mắt lại thở ra một hơi.

Chốc lát mặt trời đã lặn, cô vội vã muốn buông tay, hiệu suất của hai bên ngày càng tăng cao, trên tay của cô rất nhanh đã nắm lấy mảng trơn ẩm ướt, hô hấp của Trần Uyên Sam càng ngày càng nặng, đưa tay kéo cô vào trong lòng, từ môi của cô hôn xuống, thời điểm hôn đến ngực, cô bị hơi hơi thở của anh làm cho nhột, nhẹ nhàng lui về phía sau trốn, trên tay liền dùng sức, bên tai không ngoài dự liệu nghe thấy anh gầm nhẹ một tiếng.

***

Hành trình dự tính chừng năm ngày, dọc đường đi thời tiết cũng không quá xấu, cho nên hành trình đi rất thuận lợi, Nghiêm Thấm Huyên được Trần Uyên Sam chăm sóc, nghĩ đến sắp được trở về thành phố S, tâm tình hết sức tốt.

Nhưng là hai ngày nay trên tàu cho dù có thoải mái thế nào đi chăng nữa cũng có chút buồn bực, cô ở trong khoang tàu sẽ nôn, anh thấy lại đau lòng không chịu được, đúng giờ liền đưa cô lên boong tàu hóng gió một lúc.

Ngày cuối cùng buổi chiều Trần Uyên Sam đưa Nghiêm Thấm Huyên lên boong tàu tản bộ, ở trên sàn tàu ngồi lên trên ghế dựa, cô có chút khát nước, bởi vì cô vẫn còn tựa vào trong ngực anh, cho nên cô vừa động đậy là anh đã cảm nhận được ngay, vội vàng ngoắc tay bảo thuộc hạ bên cạnh lấy giúp anh cốc nước.

Người hầu rất nhanh đã đưa nước tới, Trần Uyên Sam đưa tay ra định nhận lấy, nhưng vừa đưa tay sắc mặt anh liền thay đổi, tốc độ c cực nhanh lập tức từ trên ghế đứng dậy, một tay kéo Nghiêm Thấm Huyên về sau lưng, mang theo cô lui về phía sau mấy bước.

Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ thấy người hầu bàn kéo vành nón che mặt lại đứng bên cạnh cái ghế dựa mà mấy giây trước cô và anh vừa mới nằm, ném cái ly trên tay xuống, từ phía sau rút súng ra.

"Mày phản ứng rất nhanh." Lúc này người kia thoáng ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo với bọn họ, là khuôn mặt của Tiếu Phan!

Bởi vì bọn họ ở trên boong tàu nghỉ ngơi, nên Trần Uyên Sam không có đưa thuộc hạ ở bên cạnh, người lúc nãy đã bị đánh gục, thế nên giờ phút này trên boong tàu chỉ có ba người bọn họ.

"Như thế nào? Thấy tao chưa chết có phải rất vui mừng hay không?" Tiếu Phan cầm trên tay một khẩu súng màu bạc hướng về phía bọn họ, trên mặt vẫn là vẻ cười như không cười như cũ, chỉ thấy từ cằm kéo dài đến dưới cổ áo hắn là vết sẹp bỏng kinh người

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam kéo ra sau lưng, hơi thở của anh quanh quẩn ở bên người cô, giờ phút này người anh là cả một mảng lạnh lẽo.

Hiện tại trên người Trần Uyên Sam không hề có khẩu súng nào, cô biết.

Anh chỉ sợ khẩu súng sát khí nặng không tốt cho thân thể cô, thế nên trước lúc lên boong đã cất đi.

Tiếu Phan đi về phía trước mấy bước, nhìn Trần Uyên Sam nói từng câu từng chữ, "Trần Uyên Sam, mày chưa chết, thì tao chưa chết được, mạng sống của ba tao phải có người bồi thường."

Trần Uyên Sam nắm chặt tay Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu, vẻ mặt không đổi nhìn hắn ta nói, "Phải nói là bởi vì ba mày không chết ở trong tay mày, cho nên mày mới canh cánh trong lòng, lấy tao ra làm bia đỡ đạn, đúng không?"

Tiếu Phan nghe anh nói mấy câu đó, sắc mặt lập tức đại biến, Trần Uyên Sam nhìn ánh mắt của hắn, lạnh nhạt tiếp tục nói, "Tao dễ dàng để yên cho mày nhiều năm như vậy, đơn giản là vì tao cảm thấy mắc nợ ba mày, không cần thiết phải kéo đến trên người này nữa, nhưng thật ra thì nếu như ngày đó tao không động tay, mày cũng đã bố trí xong chuẩn bị cướp lại tổ chức trên tay ba mày."

"Lòng lang dạ thú, Tiếu Phan, mày cứ như vậy không kiềm chế được lại có thể cùng với người thân của mình......"

"Đừng có nói đến cái nhà đó với tao!" Tiếu Phan đột nhiên cắt đứt lời của hắn, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nói, "Lão già kia căn bản không phải ba của tao! Ông ta dám nói muốn giải tán tổ chức, để lại toàn bộ tiền bạc cho tạp chủng kia! Tao con mẹ nó từ nhỏ đã giúp ông ta giết bao nhiêu người, đoạt bao nhiêu thứ, chìm trong bão đạn, toàn bộ đều là tao mạo hiểm tính mạng giúp ông ta chiếm lấy giang sơn!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-30)