Đợi em
← Ch.131 | Ch.133 → |
Meyami nhìn Yukino cô không hiểu tại sao anh lại có thể thiết kế được chiếc nhẫn có móc khóa đó, cũng không biết anh đã đeo vào ngón tay cô khi nừo. Nhưng mà, khi anh nắm tay cô, hà hơi vào bàn tay lạnh buốt, cô có súc cảm hưởng thụ. Yukino là điển người cáo già ẩn sau lớp vỏ bọc ôn nhu, điều đó nếu người tinh tế có thể nhận ra, nhưng trước mặt cô, anh chưa bao giờ che dấu những gì mình có, ngay cả lời nói dối. Điều này khiến Meyami thâý mình được anh tin tưởng. Yukino lúc đối với cô luôn dịu dàng, và đầy ấm áp như thế, mối quan hệ giữ cô và anh phát triển đến đâu Meyami không biết được, khi muốn gửi lời chúc hay tin nhắn gì đó cô chỉ gặp Lili-em họ của Yukino, nói chuyện sẵn tiện hỏi thăm. Một phần vì cô bê Lili rất tự hào về anh mình nên suốt buổi nói chuyện toàn là đề cập đến Yukino, ngay cả đi ăn cũng vậy. Dần già Meyami cũng quen chìu theo tính đứa bé mà hỏi về thần tượng ca ca cô bé sùng bái. Văỵ nên mối quan hệ giữ anh và cô có thể gắn kết từ đó.
Ngược lại đối với Yukino là cố tình, ngày qua ngày với lớp vỏ của mình anh luôn thể hiện nhiệt huyết trước mặt đứa em họ, nhất là sau khi biết Lili quen cô lại càng vui vẻ bám theo con bé hỏi ít tin tức nhỏ về Meyami. Sau đó mới dụ dỗ con bé nhắc đến anh trước mặt Meyami, cứ như thế Yukino lại tiếp tục tìm cách có số điện thoại của cô, và gọi cô khi nhớ, đại loại trong cuộc trò chuyện đều là cảm ơn qua lại, khách khí của cô với lời vui vẻ của anh, nhưng dù sao vẫn có thể nghe được giọng nói thật tốt rồi.
Yukino không chịu nổi khi Meyami đột nhiên im lặng mất tích như vậy, ít ra trong cuộc đối thoại cô cũng để cập sẽ rời đi nước Nhật này để về gia tộc.
Nhưng điều lạ là lúc anh qua Phápdu học, các trường âm nhạc hiện đại chưa bao giờ anh bỏ qua, bất quá không thể tìm thấy được tên cô như thế nào, càng có người nói chẳng ai quen cô. Như vậy có phải hay không cô hoàn tòn biến mất vô tung vô tích?!
"Được rồi, xin lỗi đừa dai nhé!"
Hanara lớn tiếng hô, cùng lúc đánh thức suy nghĩa Yukino. Anh ngẩn người nhìn một vòng tròn dưới đất, Meyami ngồi giữ Tsuchiura với Shizumi, không đúng hơn cô chọn chỗ ngồi hai tên kia theo sau. Hino ngồi trên ghế sopha chăm chú nhìn vào ván bài chồng mình-Aoi, còn Meyami với hai tên kia cùng một nhóm. Fuyuumi đã được chồng đến đoán về sớm, vì giờ giới nghiêm, với đường xa, cậu ta lo Fuyuumi bị cảm lạnh. Chỉ có Meyami ngồi đợi người nhà đến đón hiện giờ tuyết rơi, xe điện ngầm cũng không còn hoạt động.
"Mimi, em ở lại đây ngủ qua đêm đi, tối rồi em về có chuyện gì thì sao?"
Hino nhìn đồng hồ, mở miệng khuyên cô. Meyami ngẳn đầu nhìn đồng hồ mới biết đã 10 giờ hơn, đường cũng xa, lúc cô đến đây cũng đã 7 giờ rưỡi, cứ nghĩ sẽ đợi tuyết ngưng rơi một chút mới đi về, không nghĩ ngồi đợi tuyết càng rơi dày. Ngày mai cô có lịch trình với nhóm Starish, dự án ghép cặpcủa họ thành công Nanami lại nói không nghĩ được nốt nhạc nào cho nhóm điều đó khiến Meyami lo lắng, cứ như mọi thứ không đúng nguyên tác vậy. Chỉ còn hai tuần nữa nhóm Staish với Quater Night đã bước vào vòng thi, khúc nhạc họ chưa hoàn thành thì thật không dễ dàng gì.
"Không cần chị Hino, em sẽ đoán xe về nhà, ngày mai em không thể bỏ"
Hino nhìn cô lại áy náy, lúc nảy cô còn trách con bé vì sợ ánh hào quang làm Meyami quên mất nhóm từng là bạn, nhưng giờ nghĩ lại, Meyami đội tuyết tới đây khi đã khuya, trong trời bão tuyết và đường xa không dễ dàng gì, huống hồ có thể cả ngày em ấy đã tối mắt trong công việc, đến đêm mới có thời gian rảnh, vậy phải chạy đến để họp mặt nhóm. Ngày mai còn là lịch quan trọng không thể bỏ, cái này là do Hino với Fuyuumi quá ích kỉ ngây ra. Hơn một năm học cùng trường, Meyami là người như thế nào hai người như các cô biết rõ, con bé luôn quan tâm tới người khác trước bản thân mình, dù những hành động con bé gọi mình là ích kỉ nhưng thực chất, nó là ích kỉ với bản thân con bé chứ không phải đối với mọi người, trong tình bạn con bé luôn đặt tình bạn trước công việc, dù bận thế nào Meyami cũng luôn quan tâm đến bạn mình trước, điển hình như lúc trước gần đến ngày thi, Meyami dù bận gấp mấy cũng giữ lời đến giúp Hino đàn. Sau ngày thi, Hino mới biết lúc đó Meyami bị bệnh vì phải hoàn thành bản nhạc trong trường hiện đại, đi kiểm tra bộ thiết bị âm nhạc cho trường truyền thống, còn giao lưu làm người đại diện cho trường trong lễ đến thăm của chủ tịch trường.
Những việc đó Meyami chưa bao giờ kể cho mọi người nghe, cô cứ âm thầm làm, mọi người muốn biể thì tự tìm hiểu không muốn biết thì Meyami cũng không có bận tâm.
Dường như Meyami luôn coi nó như điều tất nhiên.
"Meyami mình đưa cậu về!"
Shizumi bỗng lên tiếng ssu một hồi suy nghĩ, dù sao cậu cũng không muốn cô vợ mình đi về một mình như thế, rất nguy hiểm!
"Shizumi nhà cậu ngược đường với nhà mình đấy, đi xa lắm. Không được đâu."
"Không sao, với chuyện này mình dễ làm được huống hồ mình hứa với cậu rồi!"
Rất ít khi Shizumi sử dụng ánh mắt kiên định và nghiêm khắc để nhìn người khác, cậu hay ngủ nói chuyện với nhiều người có thể nói là từ trên trời rơi xuống, nhưng một khi ý cậu quyết dù hiểu hay không hiểu thì cậu vẫn làm như vậy. Và giờ Meyami bị ép buộc lên xe Shizumi đưa về.
"Không cần đâu, để anh đưa em ấy về, dù sao cũng tiện đường"
Yukino lên tiếng, ngăn ý chí kiên định kua. Hắn đùa à? Để cho cậu nhóc này đưa về rồi cướp luôn vợ tương lai của hắn sao? Mơ đi!
"Anh Yukino em nhớ hiện tại anh ở riêng, cũng không có cùng đường!"
Tsuchiura không chiuh thua mở miệng, cậu chưa cho phép thì không cần đem cô rời đi, cậu là người chưa khiến cô gây sốc trước giờ, Meyami chọn cậu đưa về cũng là chuyện đương nhiên. Suy nghĩ kì quái của cô gái này cậu không hiểu, nhưng tính cách của cô cậu hiểu, những thứ càng ít rườm rà Meyami lại càng yêu thích. Lời yêu là lời khó nói qua miệng cậu, nhất đứng trước mặt cô cậu luôn là người chịu thua đầu tiên, Meyami luôn vô tình khiến tâm tình cậu nhảy dừng từng đợt tim gia tốc, cô đủ đáng yêu đủ ngây thơ, cũng đủ điều kiện khiến Tsuchiura ngại ngùng khi lời nói muốn ra khỏi miệng liền chẹn ngay ở cổ họng nuốt không được, nhả ra không xong, cho dù đó là lời tỏa tình cậu tập diễn rất lâu trong gương từ trước.
Không khí phòng khách bắt đầu tia lửa điện, Hino kéo áo ba người chồng mình mau rời khỏi, cái này cô từng trải qua nên cô hiểu, sóng điện sẽ giật chết người, cô nghĩ nên để phòng khách lại cho bốn người này, trong lòng âm thầm cầu phúc cho Meými được an lành. Hino nhớ lúc trước, cả ba người chồng này đấu đá bằng mắt không phân biệt thắng thua liền đẩy cô ra giường quyến rủ lấy. Sau này mới đám cưới, cô hận mấy ông chồng khiến trinh tiết của cô mất trước dự định, lại tối đó đêm tân hôn ba ông chồng rất phúc phận chìu cô cho đến khi Hino ngất đi vẫn chưa dừng lại, cái bi kịch ấy để lại hậu quả sau đêm đó Hino không thể xuống giường cả tuần, trong cả tuần đó ba người thay phiên nhau cắn nuốt cô.
Hino nghĩ lại càng rùng mình, nhìn lại Meyami, âm thầm thở dài, đào hoa con bé nhiều lắm như vậy có chịu nổi hay không?.
"Tiiiiiing..."
Tình hình cấp bách, bốn người chủ nhà đã rời đi, Meyami nhìn ba người trước mặt đấu mắt với nhau liền cố gắng chặn lại, bất quá đều vô dụng. Thở ra, ngồi nhìn họ, cho đến khi điện thoại rung lên cứu sống cô cả một mạng.
"Alo"
"Mimi, anh Hikaru đây, anh đang đứng trước cổng em ra đi"
"Vâng"
Cúp điện thoaii, Meyami ngẩn đầu nhìn ba cặp mắt sáng như chim ưng nhìn về phía cô khiến cô rùn mình lần nữa, ba đôi mắt như uy áp hỏi về cuộc điện thoại. Meyami đảo mắt một vòng, vội đứng dậy
"Cảm ơn mọi người, anh trai đến rồi em đi trước ạ"
Meyami cúi đầu, xoay đầu chào Hino với ba người kí rồi đi ra cửa. Nhưng giọng nói của Tsuchiura khiến cô dừng lại.
"Meyami em không cho số điện thoại hiện tại sao?"
"Meyami, cậu định trốn nữa hả?"
"Meyami anh muốn gặp em thì thế nào? Đưa điện thoại đây!"
Ba người đồng thanh yêu cầu, Meyami nghiên đầu nhìn về phía sau Hino, thấy cô chị gật gật đầu, Meyami cũng không từ chối đưa điện thoại cho ba người nhấn số. Sau cô mới được thoát ra. Vào trong xe Meyami ôm ngực thở ra.
"Đi gặp bạn cũ mà áp lực thế sao?"
"Không có ạ. Anh về khi nào? Không phải tới đầu tuần sau mới về sao? Chuyện gì sao anh?"
"Mimi lo lắng cho anh sao?"
"... Ừm..."
Hikaru nhìn cô phì cười một tay giữ lái một tay kéo cô vào lòng, xoa nhẹ đầu
"Vì hôm nay là sinh nhật của em, anh muốn về sớm chúc mừng cô vợ đáng yêu này"
"Vợ gì chứ? Ai làm vợ của anh?"
"Haha... Mimi anh nhớ em"
Hikaru ôm cô vào lòng siết chặc, thả phanh dừng xe, đem cô đặt lên đùi mình ôm lấy, ngẩn đầu hôn lên môi cô dịu dàng. Dường như anh đã say trong men tình này, sự dịu dàng, sự quan tâm, hành động vô tâm trẻ con của cô khiến Hikaru cảm thấy yếu đuối hơn cả lớp vỏ lạnh tanh bên ngoài.
Nhẹ nhàng và ôn nhu, những thứ anh cần diễn tả hết qua nụ hôn này. Anh nhận ra thế giới sẽ nhiều màu sắc hơn khi cô đến, và chỉ trắng đen khi cô đi. Những thứ anh có vẫn không đủ tốt đẹp khi ở bên cô, đương nhiên anh đủ sức mạnh về mặt tiền tệ để lo cho cô suốt đời, nhất là ca sĩ đặc biệt như Meyami, không son phấn, lại còn giữ tốt bản chất không biến hóa ngay từ nhỏ của mình, là đủ thông minh để để đối phó các tình huống bất ổn, nhưng lại khiến Hiaru yêu nhất cô chịu thể hiện mình với anh. Không sủng nịnh tiền bạc, không cầu kì danh vọng, nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt, lại quan tâm anh đến ấm áp. Chỉ có duy nhất mình cô là thế, chẳng cô gái nào gần anh khi anh thoa phấn hay trang phục phụ nữ. Dù anh nói mình là nam, Meyami vẫn dám cứng đầu nói anh là nữ, dù biết thế lực của anh đủ sự nghiệp của cô tiêu tan.
Thật cô vợ này sau này cần sửa lại não.
Môi lưỡi truyền miên, Hikaru thả cô ra khi nhận biết cô hết khí, nhìn vật nhỏ cúi đầu trong ngực thở dốc, Hikaru cười, đưa tay vén mái tóc rối loạn của cô, nhìn cánh môi sưng đỏ. Đàn ông các anh đều là sói, đúng hơn là sói đói, nếu anh không biết kìm chế có thể dễ dàng ăn cô mọi lúc mọi nơi. Hikaru cảm nhận thân thể mình phát run, và anh biết là nguyên nhân gì nếu không nói đến tiêu huynh đệ kia. Nhưng hiện tại anh không muốn khiến cô lo lắng, Hikaru sẽ đợi đến ngày họ được nhận là vợ chồng.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |