Part sinh nhật - Khóa
← Ch.130 | Ch.132 → |
Camus vừa bước ra khỏi bàn tiếp tân lại nhìn thấy bóng cô cùng với bóng một người con trai khác. Anh lo lắng bước nhanh hơn, lần trước ỏ King tổng con trai ông ta nhìn cô chằm chằm không phải là anh không biết, mà là không thể dừng lại buổi nói chuyện. Hành động của con trai ông ta khiến anh liền không mấy thiện cảm, chỉ có thể tận lực kéo cô nấp sau bóng mình, cuộc nói chuyện cũng vội vàng và không cần lý do anh rời đi sớm hơn mọi khi là vì cô. Lúc trước Meyami nhìn anh không mấy thiện cảm, đúng hơn là nhìn vào nhóm Quater Nights cô không thích, càng khẳng định hơn khi cô không viết nhạc cho nhóm trong thời gian trước. Và anh cũng thừa nhận anh không mấy thiện cảm với cô, nhưng về sai Ai tự nhiên lại đem mấy bản nhạc Meyami hát, sáng tác cho nhóm Starish mở ở phòng khách, anh không biết đó là tác phẩm của cô chỉ nghe hay và không có dị nghị, về sau mới thấy giai điệu lạ thường không giống với nhạc của Nanami viết mới hỏi lại.
Sau này Ai cũng không mở nhạc của cô ở phòng khách nữa, Camus không biết ma sui quỷ khiến thế nào lại mua cả bộ đĩa ablum của cô về phòng chất đống. Từ những bản nhạc, nốt âm, cả lời nhạc dần Camus mới hiểu được cảm xúc trong nó được bao nhiêu. Cái giai điệu của Meyami như rất lạ, không như Nanami là một đôi cánh thiên thần thanh khiến mong manh dễ vỡ, trong bản nhạc của Meyami có cả địa ngục và thiên đường, có máu, bóng tối, ánh sáng, lẫn hào quang.
Có thể nói, nếu bạn muốn nghe một bản nhạc hay đúng với tình cảm của bạn thì chỉ có những bài hát đó dẫn bạn nhìn lại cuộc đời quá dài mà mình đã đi qua.
Và Camus đoán chắc đây cũng là nguyên nhân khiến Meyami chưa bao giờ lụi tàn trong mắt khán giả.
Gần đây, sau thời gian cô trở về. Meyami cũng không xuất hiện trước công chúng trừ những bài hát mới ra một hai bài, nhưng nó lại là nguồn lợi thu lớn của công ty, đĩa ít lại được công chúng đoán chờ và săn mua nhất. Camus làm nghề bao nhiêu năm cũng trở nên nỡ phục về việc này. Càng chứng tỏ hơn Meyami không phải tài mọn như họ từng nghĩ, khi bản nốt nhạc cô đưa gần đây khiến họ bất ngờ. Và nhóm bắt đầu nhắm vào nó mà viết nhạc, nhưng tạm thời nó vẫn không ra được lời nào thích hợp. Như bản nhạc bị thiếu đi cái gì đó, mà họ những đàn anh đi vào nghệ thuật sớm nhất lại không biết.
"Meyami, chân cô hết đau chưa? Tôi tìm băng gạt giúp cô!"
Camus bước lại gần hai người, đưa băng keo cá nhân và một chút thuốc giảm đau cho cô, rồi anh mới quay lại chào Yuki một tiếng. Yuki nhìn anh không dị nghị, cũng không tiết lời chào hỏi. Dù sao cũng là những bộ dáng máu mặt trên ngành thị trường của đất nước này họ cũng sẽ không muốn khiến mình lên trang đầu báo vì tiếng xấu nào.
"Meyami về chưa? Tôi nghĩ cũng không còn sớm đâu!"
"Được, tôi cũng muốn về. Yuki mình về đây, cậu với Wataru về cẩn thận đấy!"
"Biết rồi, yên tâm đi. Bá tước ngài về an toàn, giữ an toàn Mimi giúp tôi"
Camus nhìn Yuki lại nhìn Meyami, nếu bây giờ anh ngốc cũng có thể hiểu được đây là ý tứ gì. Nhưng anh có thể bỏ mặc không quan tâm, cậu ta chỉ là ngựa con háu đá, muốn đấu với anh thì chưa tới. Anh chấp đến làm gì, với Meyami chắc chắng anh sẽ giữ an toàn, vì cô cùng anh đến nơi này. Còn về việc có quan hệ hay không, anh khó chịu, quan hệ thì mặc cậu ta, Meyami cũng có quan hệ với anh chứ!
(Anh trai, hai cái này có liên quan gì nhau?/ Có liên quan rồi sao?/ Nó không cùng nghĩa/ Tôi thích thế, ồn!/... )
"Chị Mimi đem cái này về, quà em tặng chị"
Wataru đem một hộp bánh gửi cho cô, khi cậu quay lại mang nước thì Meyami cũng sắp về rồi. Cô còn đứng bên một nam nhân cậu không quen, nhưng Wataru biết nơi này có tầng lớp đều là quý tộc, chuyện cậu không muốn biết vẫn nhiều lắm, và nhiều hơn là cậu lười phải dính vào. Dù người kia là ai, cậu không quan tâm, nếu người đó không gây hại cho chị Mimi của cậu thì cậu cũng sẽ không làm khó dễ. Lấy lòng chị ấy trước rồi hãy cứ tính sau, hộp quà này cũng do cậu đề nghị đem ra.
Meyami nhìn khuôn mặt tươi cười của Wataru, mỉm cười nhận lấy hộp quà. Cậu nhóc này từ nhỏ đã đáng yêu rồi, lớn lên dù thế nào tính cách như thế vẫn không thay đổi, hộp bánh là bánh kem nho, xinh đẹp, lại trông như có hình con thỏ trên mặt. Dù là một cái bánh nhỏ nhưng cũng đủ tinh tế... giống như nhóc Wataru tự làm khi hồi nhỏ. Meyami ngước nhìn cậu bé, vẫn giữ khuôn mặt đó, cái ánh nhìn tự nhiên ngây thơ vẫn khôngg thay đổi.
Wataru nhìn chị hồi lâu lại nhìn vào mắt Mimi, cậu hiểu những gì cô đang suy nghĩ.
"Là em tự tay làm, tiệc bánh lần nay là do em làm ra."
"Wataru... em giỏi thật!"
"Ô đây chắc là hoàng tử bánh ngọt nổi tiếng khắp nước Nhật này rồi. Không ngờ tôi vinh hạnh được gặp cậu ở đây! Tôi là Camus"
Meyami cảm than một câu, lại bị Camus tiếp lời không cho nói tiếp. Wataru nhìn anh có chút khó chịu, mày hơi nhíu lại liền giản ra, tươi cười chìa tay.
"Bá tước Camus thật nổi tiếng, ngay cả trong ngành nghệ thuật tôi vẫn thua xa.
Một dòng dõi hoàng gia hoàn hảo"
"Dòng tộc Sohma cũng chẳng kém luôn sinh ra những thiên tài đầy tự hào!"
"Haha thật bá tước đã đề cao"
Nói xong ba người đều cười rộ lên, Meyami lại nhìn ba nam nhân trước mặt không hiểu gì hết, nhưng đại loại cô nhận được thông tin cậu bé Wataru ngày nào đã trở thành người nổi tiếng, còn là thiên tài về bánh ngọt, như thế tốt rồi. Nỗi đau của cậu bé chưa ngui nhưng nếu có thêm động lực về một ước mơ chắc chắng, Watary liền vui vẻ nhận lấy và cố gắng
"Được rồi, hẹn khác gặp lại. Tôi xin phép đưa Meyami về nhà, trời tối tôi nghĩ không tốt cho cô ấy!"
"Được lần sau gặp lại.. Bảo trọng!"
"Bảo trọng"
Camus chào hỏi một chút cũng nhanh đưa cô rời khỏi bữa tiệc, Meyami vừa ngồi vào xe cả người mềm nhũn thở ra. Anh nhìn cô lắc đầu, kéo cửa kính xuống, lái xe rời đi. Chiếc xe ô tô màu trắng nhãn hiện đại nhất thời nay chạy nhanh trên đường cao tốc, đèn điện sáng vụt qua như những cánh chim phát hào quanh chạy vội qua dòng người, tiếng gió ù ù bên tai, tiếng cỏ cây thầm thì. Meyami nhắm mắt hưởng thụ, không gian thế này cô luôn nghĩ đến nơi đó, nơi từ nhỏ ông bà đã bên cô, cũng với chú chó nhỏ chạy quanh khắp góc vườn, cả trong nhà lẫn trên con đường mòn đầy sỏi đá. Nắng chiều là thời khắc đẹp nhất khi đứng trên sân nhà nhìn về hướng xa, một không gian đỏ rực và đầy an tĩnh, đẹp đẽ, nó luôn ru cô vào những thế giới giấc mơ.
"Chủ tịch công ty nhất nhì thành phố Tokyo này là gia đình Sohma, mà người đứng đầu lại là hai người Yuki và Kyo. Cô quen họ khi nào?"
"Từ rất lâu rồi...."
Rất lâu từ một con mèo hay nổi cáu trở thành con mèo ấm áp, hay đỏ mặt. Rất lâu từ một con chuột trầm tính, luôn tỏa ra quan tâm, trở thành một con chuột vui vể, nổ lực hết mình từ ước mơ lẫn nguyện vọng. Rất lâu từ lời nguyền đau khổ, đến khi phá tan nó đem những con người kia hòa nhập với cuộc sống, và cũng rất lâu để gặp được cậu bé Akito loài rồng cao ngạo nhưng cũng đầy dịu dàng.
Camus nhìn cô như thế cũng không hỏi nữa, với anh Meyami quen ai anh không có quyền cấm cản, nhưng không biết tại sao gần đây anh lại đặc biệt quan tâm đến các mối quan hệ của cô. Nếu không chịu cưỡng chế cảm xúc của mình anh đã cho người theo dõi cô rồi. Chính anh dần không biết mình đã bị làm sao nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Mùa đông năm nay đến gần, cũng tuyết rơi cũng rất muộn, ngày tuyết đầu mùa rơi là này sinh nhật của Meyami, ngày cô mất đi hai người ruột thịt. Là ngày mối dây ràng buộc thế giới này bắt đầu gắn kết cô vào những con người thế giới này.
"Tuyết năm nay đến muộn nhỉ!"
Hino ngồi trên sopha ấm bên bếp lò, tay ôm tách trà nhìn ra cửa sổ. Buổi sáng nhìn đến, cô đã nhìn thấy tuyết rời. Hôm nay là ngày họp mặt của nhóm nhạc, cô đã gửi lời mời cho Meyami, chỉ sợ con bé không đến. Gần đến kì nghỉ đông, công việc ở nơi con bé làm cũng rất nhiều, có khi cô nhìn thấy Meyami chạy vụt qua, định đuổi theo lại thấy con bé tất bậc mua đồ ăn nhanh rồi vừa ăn lại ôm tập tài liệu gì đó vừa xem rồi đi đến xe. Chiếc xe con bé lại vội vàng chạy đi mất, cô lo con bé sẽ bị bệnh mất nếu cứ lao đầu vào công việc thế này.
"Tuyết đầu mùa đến muộn nhưng cũng rất đẹp mà"
Fuyuumi ngồi đối diện tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, lại quay vào nhìn cây thông giữ phòng chưa được trang trí. Nhìn đám nam nhân đang bàn chuyện ngoài kia, lại nhìn ra cửa sổ, lắc đầu. Sợ mùa đông năm nay lại thiếu một người.
"Chị Hino, chị đã gửi lời cho Meyami chưa?"
"Ừm đã gửi rồi, chỉ sợ lần này lại không đến"
"Bốn năm trước, Meyami biết mất lại không ai biết, mùa đông họp mặt lại thiếu đi một người. Lần này Meyami đã về, nhưng lại là công việc cuốn cậu ấy đi. Hino... em thấy Meyami càng ngày càng cách xa chúng ta"
"... Chị không biết... khi biết em ấy theo cả hai dòng nhạc truyền thống lẫn hiện đại chị khá bất ngờ. Nhưng rồi lại nhìn thành quả và hành động của Meyami suốt thời gian qua chị nhận định em ấy sinh ra là vì âm nhạc. Meyami còn giúp chị cố gắng, nỗ lực đạt được thành quả hôm nay. Nói như em khoảng cách xa, nhưng chị chắc không quên cô bé, nhưng về hiện tại chị lo lắng Meyami đã quên chúng ta"
Fuyuumi trầm mặt không nói gì, lại nhìn về phía cửa sỏ tuyết lại rơi, mưa tuyết đầu mùa không ngờ rơi lại to thế. Giống như có bão tuyết, nhưng kì lạ nếu là bão tuyết thì cũng chưa đến tháng đâu. Vậy tuyết đầu mùa làm sao có bão tuyết được? Hay do khí hậu thay đổi đây?
"Hino em vào nghĩ đi cũng khuya rồi!"
Tsukimori nhìn trời ngã tối, liền bước lại khoác thêm áo lông cho Hino, khuyên cô tay cúi người xoa lên bụng cô, ôn nhu khuyên bảo. Fuyuumi nhìn đến liền tiếp lời.
"Chị Hino nghĩ đi, chị cũng đang mang thai đừng hại đến sức khỏe đứa bé!"
"Ừm... chị biết rồi, nhưng nếu Meyami đến thì kêu chị!"
"Vâng"
Hino đứng dậy lên phòng, Tsukimori nhìn vợ mình rồi quay lại nhìn Fuyuumi, cô nhìn anh hiểu ý gật đầu. Anh lại thở dài, nhìn ra cửa sổ rồi xoay người đến bàn bên kia của mọi người ngồi xuống. Fuyuumi không quan tâm đến bóng anh lại tiếp tục ăn chiếc bánh kem cuả mình rồi chờ đợi, cô hy vọng Meyami sẽ đến.
Tuyết rơi ngày một dày hơn, đêm cũng về khuya. Cơn lạnh cũng dần hạ xuống, lò sưởi liền bật ấm lên, Fuyuumi ngủ ngục lên ghế, Tsukimori đem chăn đắp lên người cô, rồi lại quay vào bàn với nhóm.
"Hino, em ấy ngủ rồi?"
Hinara đặt ly rượu xuống nhìn Tsukimori ngồi vào bàn.
"Ừm ngủ rồi!"
"Fuyuumi đâu, nói em ấy đến ngồi chơi cùng để một mình tội nghiệp"
"Em ấy ngủ trên ghế rồi."
Tiếng ly thủy tinh lại chạm vào nhau, mọi người lại nhìn ra cửa sổ, không phải mùa đông nào cũng như vậy. Meyami rời đi 4 năm, họ không nhìn thấy cô ấy 4 năm, đúng hơn là hơn 4 năm. Sau khi Meyami đỗ cuộc thi âm nhạc lần đó thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa, cùng lúc họ cũng biết Meyami theo hai thể loại âm nhạc còn là nghệ sĩ rất nổi tiếng hiện nay. Dần họ chỉ nhận được tin nhắn chúc mừng, hay những lời an ủi cho các cuộc thi hay mỗi ngày, bóng cũng không thấy. 4 năm tin túc Meyami cũng biết tích không còn nhắn tin nữa, chỉ là hình ảnh trên màng ảnh, hay ngoài đường.
Năm nay chỉ sợ cũng vậy, nhóm lại thiếu mất một người.
"Này các cậu nói đến Meyami cô ấy là ai vậy?"
"Là một cô gái lạnh lùng, tính tình lại dở dở ương ương"
"Thiên tài về âm nhạc, đặc biệt màu chủ trong nhóm"
"Cậu ấy có đủ tâm để đưa người khác lên cao cũng có đủ tâm để ném người trên thiên đường xuống địa ngục khi đã bước vào nhạc"
Yukino xoay ly rượu trên tay tựa người nhìn ra cửa sổ, trả lời. Tiếp theo là Tsuchiura tiếp lời, riêng Shimizu nghĩ ngợi gì đó ánh mắt liền dịu đi chưa đầy ôn nhu, nhìn đến cây sáo nhỏ trên tay. Kaji Aoi nhìn đến ba người như thế lại nhìn sang hai người còn lại họ chẳng liếc anh mà gật đầu.
"Tại sao mấy năm nay không thấy cô ấy?"
"Aoi, Meyami đột nhiên biến mất không có tin tức đến năm nay mới trở về. Vì vâạ cậu không thấy là phải. Với lại Meyami đoạt chứng chỉ về âm nhạc của trường mới bắt đầu năm đầu, sau đó liền rời đi. Sớm hơn mọi người kết thúc kì, kì hai cậu mới đến không thấy được hay biết là đúng rồi"
Tsukimori giải thích, lại đem một chút rượu uống vào.
"Meyami, lúc trước tôi có nghe đến nổi tiếng ở trường không ngờ thuộc trong nhóm của ta!"
"Ừm, Meyami là thành viên trong nhóm lâu rồi, chính cô ấy đã lập nên nhóm."
Hinara vừa ăn vừa nói gật gù. Aoi nhìn đến ba người kia.
"Nếu tôi đoán không nhầm, ba người đã thích cô tên Meyami đó?"
Ba người liếc sang Aoi nhìn đến, nếu không phải là bạn từ thời học thì chưa chắc cậu ta còn có thể giữ tính cách này. Từ đó đến nay cậu ta luôn là kẻ tinh tế nhất trong nhóm, và cũng là kẻ hay chọc nổi điên nhiều người nhất.
"Pingpooong..."
"Gì vậy?"
"Là tiếng chuông cửa nhà. Aoi cậu làm chủ nhà gì kì thế? Ngay cả tiếng chuông nhà không biết sao?"
"Cũng biết tôi đi công tác luôn, chỉ có anh và Hinara ở nhà với Hino, nếu không giờ tôi đã có một đứa nhỏ rồi.. Còn trách tôi!"
Aoi liếc lại, uy nghiêm không kém. Ba con sư tử trong nhà căn nhau, Hino cũng không ít lần mệt vì bọn họ.
"Có khì nào là Meyami?!"
Shizumi đứng bậc dậy bước ra mở cửa, Yukino cũng đặc ly rượu xuống rời khỏi bàn hưởng khỏi cửa, Tsuchiura đã đứng dậy từ lúc nào trước cả Shizumi.
"Này ba người trời đang tuyết lớn đấy!"
"Hai người cứ ở đó đánh nhau, em không muốn để Meyami ngoài đó một mình với tuyết!"
Shizumi thản nhiên nói như chỉ trích, rồi xoay người rời đi. Fuyuumi lúc này đã ngồi dậy khỏi ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chỉ thấy có ba người hình như là Shizumi, Yukino với Tsuchiura ra ngoài hướng cổng đi. Họ đi về sao? Vào lúc mưa tuyết lớn thế này? Thường họ ở đây lâu lắm mà... hay là Meyami đến?
Suy nghĩ thế Fuyuumi bậc dậy khỏi ghế chạy ra phòng khách, nhìn ba người Aoi, Tsukimori, Hanara ngồi đó.
"Meyami đến phải không?"
"Không biết là tiếng chuông có lẽ là Meyami!"
Lát sau, cánh cửa phòng mở ra, chiếc ủng trắng cao cổ bước vào, một cô gái tóc hồng với chiếc áo ấm lông trắng ngang bắp chân xuất hiện trước mặt bốn người. Hino từ trên lầu đi xuống khẽ kêu.
"Meyami!"
"Xin lỗi đã đến trễ, em mong bữa tiệc chưa hết!"
"Thiếu một người bữa tiệc làm sao hết được. Vào đi Meyami!"
Tsukimori đáp lời, nhìn Fuyuumi đang kéo tay cô. Cậu đem chút cacao nóng đặt trên bàn cho cô. Hanara nhìn cô cười toe tóe.
"Anh nghĩ em sẽ không đến, ngoài trời tuyết rơi rất mạnh"
"Làm sao không đến được, em không gặp mọi người 4 năm rồi!"
"Còn biết 4 năm không gặp sao? Meyami em về vào đầu năm đến cuối năm mới gặp mọi người đấy!"
Tsuchiura hiện tại đã có việc để năng dạy cô gái này, cậu nhìn cô đến vui lắm, 4 năm rồi, đã không gặp. Cô thiếu nữ ngày nào đã trưởng thành, nhưng bộ dáng vẫn không khác xưa là bao, Meyami vẫn là cô ngày trước. Dòng người, thời gian chưa bao giờ thay đổi được ở cô.
"Thôi Tsuchiura, ông chỉ được nhiêu đó. Meyami lạnh không? Đưa tay đây anh giúp em!"
Yukino ngồi gần cô mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt kia hà hơi vào rồi xoa nhẹ. Bàn tay nhỏ, bàn tay thổi sáo, cũng bàn tay anh chạm vào chẳng khác là bao cảm giác lại thêm phần dễ chịu và yên bình. Người ta nói chỉ cần ở bên người mình yêu chỉ một cái nắm tay thôi cũng đủ khiến cho cả thế giới này yên tĩnh hẳn đi. Hiện tại Yukino hiểu về điều đó, trong tay anh giữa lấy đôi bàn tay nhỏ của cô, mềm mại mà không phản kháng. Anh có thể đợi cô quay về cũng có thể đợi cô đến khi chết đi, nhưng anh không thể đợi được khi đứng yên để cô quay lại nhìn anh, anh phải bước đến chỉ cần anh bước đến để cô nhìn thấy trong đầy rẫy những người khác, anh có thể đi vào tim cô. Anh chỉ cần có thế.
Shizumi không nói gì, chỉ âm thầm ngồi vào ghế ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Đợi sau khi Hino, với Fuyuumi hết màn chào hỏi, liền giới thiệu Aoi với Meyami. Sau đó Shizumi mới lên tiếng
"Meyami lần này cậu về sẽ đi nữa không?"
"Không nơi nay có người thân của mình, mình sẽ không đi nữa."
"Cậu nhớ những gì mình nói với cậu trước khi cậu đi?"
".... Không nhớ, à mà Shizumi cậu cao lên đúng không? Đã cao hơn mình rồi"
"Cậu đang đánh trống lãng!"
"Shizumi sao thế? Meyami mới về mà em, hôm nay lại là ngày họp nhóm nữa, sao lại muốn nói về quá khứ!"
Hino nhìn Shizumi khó hiểu, là người xem cậu bé như em trai cô biết cậu bé dành tình cảm cho Meyami ra sao, khi cô bé biến mất, Shizumi không những thay đổi mà âm nhạc cậu đánh lên nghe càng buồn não nhề, mất một tháng để cậu có thể quay lại tâm trạng cũ, chỉ là không ngủ mà chăm chỉ đánh đàn. Hino nghĩ đó cũng là cách để cậu giải tỏa nên không nói. Fuyuumi sau này cũng cưới chồng, điều bất ngờ Shizumi đàn bản nhạc vui vẻ trong ngày cưới không để tâm trạng lẫn vào âm nhạc. Nhưng rồi bất ngờ là thế, nhưng mọi chuyện vẫn đâu vào đấy, Shizumi cũng đã trốn trong góc khóc một mình khi nhìn ảnh nhóm chụp trong cuộc thi cuối cùng.
Shizumi đem một chiếc hộp nhỏ màu vàng đưa cho cô.
"Nó liên quan đến câu nói của tớ, giữ lấy. Và sinh nhật vui vẻ!"
"Á quên mất hôm nay là sinh nhật Meyami"
Hanara ngây thơ vỗ tay, tiếc nuối, Hino vỗ vai anh cười.
"Là sinh nhật Meyami em gửi rồi, cho cả phần anh yên tâm đi!"
"Mimi, sinh nhật vui vẻ. Lần này mình cứ nghĩ cậu không đến ai ngờ... cậu đội tuyết mà đến xin lỗi nhé!"
Fuyuumi đem một chiếc hộp trái tim màu hồng có nơ cho cô. Meyami mim cười đoán nhận lấy. Tiếp theo là Tschiura, và Yukino... chỉ có khác là Yukino đeo một chiếc nhẫn vào ngón út của cô từ khi nào, rồi mới nói. Khi Meyami muốn tháo ra xem kĩ bấc quá nó như in luôn trên ngón tay út mà không chịu rời ra, Meyami nhìn Yukino, anh chỉ mỉm cười.
"Quà sinh nhật là một trò ảo thuật nếu em giải được anh tháo nó ra!"
"Ảo thuật sao? Được em chơi!"
"Như thế này, trong tay anh không có gì. Em nghĩ anh sẽ biến ra gì nào?!"
Meyami nhìn anh, đùa cô à làm sao biết được, lại nhìn sang Shizumi, Hino, Fuyuumi, Tsuchiura cầu cứu. Đáng tiếc hai bà kia không có ý định muốn giúp đỡ cô, chỉ còn hai người, một người chọn hoa, một người chọn con vật. Meyami nghĩ nghĩ, lại nhìn Yukino. Cắn cắn môi, biết trúng kế như thế sẽ không để tên này nắm tay, tên này quá quỷ quyệt.
"Meyami em chưa chọn đấy!"
"Là socola..."
"Socola?"
Yukino nhướng mày cười cười, như muốn khẳng định mình nghe gì. Meyami gật đầu.
"Là socola"
".... Haizzz... được rồi em thắng. Cho em này, ăn đi!"
Yukino đem tay mở ra, một mẫu bánh nhỏ bọc giấy bạc bên ngoài hiên ra, anh bóc võ nhẹ nhàng đút vào miệng cô đẩy vào. Sau khi nhìn thấy Meyami ăn hết mới cầm tay cô, đem chìa khóa mở chiếc nhẫn ra.
"Chìa khóa?"
"Ừm"
"Anh có nó.."
"Không nói, đừng hỏi nhé!"
"..."
← Ch. 130 | Ch. 132 → |