Chàng Chàng Thiếp Thiếp
← Ch.144 | Ch.146 → |
Úc Tử Duyệt chỉ sợ Lăng Bắc Hàn sẽ trừng phạt cô, không thể làm gì khác hơn nói dôi là Lệ Huyên Huyên rủ cô xem! Lăng Bắc Hàn cũng không để ý tới cô, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
Trên màn ảnh, người đàn ông và người phụ nữ trần trụi dính lấy nhau, bàn tay người đàn ông vuốt ve bộ ngực của người phụ nữ, bộ phim quả thật mới phát được mười lăm phút.
Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cho rằng anh cũng muốn xem, nhất là bây giờ bộ phim đang chiếu đến đoạn kích tình, bộ ngực của diễn viên nữ không ngừng hiện lên trên màn hình, trong lòng Úc Tử Duyệt ghen tị không thôi.
"Lăng Bắc Hàn! Không cho phép anh xem!" Úc Tử Duyệt lần này tức giận, bò dậy nằm sau lưng anh, hai cánh tay vòng tới đằng trước của anh, hai bàn tay bịt mắt anh lại.
Trước mắt bỗng dưng tối tăm, sau lưng ấm áp, ngực cô dán chặt vào lưng anh, mùi hương nhàn nhản chỉ thuộc về cô xông vào hơi thở của anh, Lăng Bắc Hàn cong môi, "Sao vậy, em có thể xem, sao anh không thể xem?" anh cười tà nói, đưa tay bắt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cánh tay cô ra, hai mắt lại nhìn chăm chú vào màn hình.
Úc Tử Duyệt thấy anh như vậy, trong lòng càng tức hơn!
"Lăng Bắc Hàn! Anh không biết xấu hổ!" Một tay đóng laptop lại, cô di chuyển tới trước mặt anh, lớn mật nhéo mũi anh, trừng mắt nhìn anh, như cô vợ nhỏ đang ghen tức.
Cô gái nhỏ này, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác trong lòng anh đúng không?
"Sao anh lại không biết xấu hổ? Đàn ông xem phim sex một tí không phải rất bình thường hay sao?" anh kéo cô vào trong ngực, đầu của cô tựa vào cánh tay trái của anh, tay phải anh giữ cằm cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Úc Tử Duyệt vẫn chưa biết mình đã sập bẫy của Lăng Bắc Hàn, nhìn anh chằm chằm, mặt đỏ ửng như muốn nhỏ máu.
"Dĩ nhiên không bình thường, một người đàn ông muốn nhìn thân thể người phụ nữ khác, cho thấy anh ta muốn ngoại tình!" Úc Tử Duyệt tức giận nói với anh, hận không thể moi mắt anh ra, không để cho anh nhìn người phụ nữ khác một cái!
Úc Tử Duyệt cũng không ý thức được, ham muốn giữ chặt anh của mình lại mãnh liệt đến vậy.
"Một người phụ nữ muốn nhìn thân thể đàn ông khác thì sao? Nói lên cái gì?" Anh nhìn cô, buồn cười hỏi ngược lại, khóe miệng xấu xa cười cười mang theo một tia nguy hiểm làm Úc Tử Duyệt trong lòng sợ hãi.
Nghe xong mới ý thức được, mình trúng chiêu của anh rồi!
"Cái này, cái này rất bình thường a! Trên người đàn ông chả có cái gì tốt đẹp, chỗ cần che cũng đã che! Còn ngực người phụ nữ kia lại bị lộ ra hết!" Một ý tưởng lóe lên trong đầu Úc Tử Duyệt, cô hả hê giải thích.
Lính thối vẫn còn chưa biết, thật ra cô thích nhìn thân thể người phụ nữ kia hơn?
"Vậy ý của em là, em muốn nhìn cơ thể của người phụ nữ kia?" Lăng Bắc Hàn còn nhớ rõ, vừa rồi hình như cô khen ngợi vóc người nữ chính với Lệ Huyên Huyên.
"Lăng Bắc Hàn! Anh đừng có mà gây sự như vậy nữa có được không? Em muốn xem phim đấy thì sao? Người ta cũng không phải là. A. Phiến, là bộ phim có tình tiết hết sức bìh thường, chỉ là hơi quá một chút!" Úc Tử Duyệt hùng hồn nói với anh, trong lòng vẫn là chột dạ, đây là phim Thái tên là "Vãn Nương", trước cô từng nghe giới thiệu, rất H a, cho nên trong lòng mới ngứa ngáy muốn xem...
"Úc Tử Duyệt! Trong đầu em nghĩ cái gì, anh còn không rõ sao? Xem cái loại phim ảnh đồi trụy thế này, tư tưởng không tinh khiết!" Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm, khiển trách.
"Anh nói bậy! Chỗ nào đồi trụy, rõ ràng là hình ảnh rất duy mỹ! Thả em ra.... em muốn đi tắm!" Úc Tử Duyệt đứng dậy, tức giận nói. Cũng không biết chị Huyên Huyên thế nào, có phải là bị anh trai mình hành hạ hay không.
Nghĩ như vậy, trong lòng vừa kích động, cũng vừa mất mác, sao lính thối còn chưa "hành hạ" cô đây?
"Ngồi xổm, tư thế hành quân, lập tức tiến hành, một giờ mới được ngủ!" Lăng Bắc Hàn đứng dậy, nghiêm túc nhìn đông hồ trên cổ tay, lạnh lùng nói với cô.
Mẹ nó!
Lời của anh vừa nói xong, Úc Tử Duyệt tức giận! Lính thối này, "bệnh nghề nghiệp" tái phát sao?
Nhớ lúc vừa mới kết hôn, anh thường phạt cô tư thế hành quân, trong lòng cô vừa tức, vừa ngọt ngào, tuy không có gì lãng mạn, nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ.
Bây giờ cô mới có thể cảm nhận được mùi vị đau khổ khi bị anh phạt.
"Em chẳng chọn cái nào, anh làm gì được em?" Úc Tử Duyệt khẽ nhếch đầu nhỏ, nhìn anh, khiêu khích nói.
Lăng Bắc Hàn sải bước, cánh tay dài chụp lấy áo lông viền hoa của Úc Tử Duyệt ôm vào trong ngực, "Vậy thì phục vụ anh!" Lăng Bắc Hàn bá đạo ra lệnh.
Lời nói trắng trợn như vậy khiến tim Úc Tử Duyệt đập thình thịch, "Nằm mơ!" Tối hôm qua có rượu nên cô mới dám to gan như vậy, hơn nữa, cô chưa từng quên quyết định lúc trước của mình!
Ai ngờ, lúc cô còn đang âm thầm suy nghĩ trong lòng thì Lăng Bắc Hàn đã buông cô ra, đi tới bên giường, cầm Laptop màu trắng lên, mở ra, "Em tắm trước đi, anh xem một chút...." anh lạnh nhạt nói, trong giọng nói không biết là vui hay buồn.
"Này! Lăng Bắc Hàn! Tên đàn ông háo sắc này! Tên đàn ông bỉ ỏi này! Không cho phép anh xem...... ưmh......" Úc Tử Duyệt tức giận hầm hừ, ai ngờ, thân thể chợt bị anh kéo vào trong ngực, áp đảo trên giường.
"Có biết lỗi hay không? Hả?" Bàn tay của Lăng Bắc Hàn dò vào trong vạt áo lông của cô, cẩn thận dò vào quần lót của cô, tay còn lại bao lấy bầu ngực của cô trừng phạt, bên miệng vừa phun khí nóng, vừa uy hiếp hỏi.
"A...... anh...... buông em ra! Em...... em không sai!" động tác của anh chính là thành thạo mà khéo léo như vậy, hơn nữa có thể biết rõ điểm mẫn cảm của cô, Úc Tử Duyệt thở hồng hộc phản bác.
"Còn không biết lỗi?"
"Xoẹt......" Lăng Bắc Hàn gầm nhẹ, quần lót của cô bị anh dùng sức xé nát thành mảnh vụn, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy hoa tâm nhồn nhột khó chịu, anh đang cố tính trêu chọc cô!
Lăng Bắc Hàn lựa chọn phương thức vừa ngọt ngào vừa khó chịu để trừng phạt cái tội xem phim không thuần khiết của cô, lại càng giống như đang ghen với bộ phim này, tối nay nhất định phải dạy dỗ cô một bài học mới được!
"Đừng keo kiệt như vậy! Khốn kiếp, em... không được ép buộc em.... Anh đồng ý rồi.... A!" cô vừa kháng nghị thì anh đã xâm nhập vào cô, làm cô thét toáng lên.
"Có biết sai hay không hả? Sau này còn xem nữa không hả? Hả?" Lăng Bắc Hàn hung hăng cắn cắn môi cô, đôi mắt sắc bén nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, uy hiếp hỏi.
"Ừ....... A....... Không....... Không xem! Em... em đảm bảo....... Khó chịu a....... Ưmh......" Úc Tử Duyệt kêu khóc cầu xin tha thứ, nơi đó có ngón tay thon dài của anh, căn bản không thỏa mãn được cảm giác khó chịu như vạn con kiến đang bò trên người, cùng với cảm giác trống rỗng bức người trong cơ thể cô.
Nước mắt bị bức phải chảy ra, cái đầu nhỏ càng không ngừng lắc mạnh, sợi tóc mềm nhỏ dính lên gương mặt nhỏ khiến cô giống như đang bị làm nhục, vừa dụ người vừa ngon miệng.
Kích thích khiến Lăng Bắc Hàn càng hung hăng muốn bắt nạt cô! Ngón tay anh cố tình đi vào, tìm được điểm đặc biệt trong cô, ấn mạnh một cái khiến toàn thân cô rung động, lắc đầu thét chói tai.
Cuối cùng, Lăng Bắc Hàn cũng chịu được nữa, rút ngón tay ra, để chính mình lấp đầy trống rỗng của cô.......
Trong một phòng khác, Lệ Huyên Huyên ăn trộm "Trái cấm" cũng chịu sự trừng phạt của Úc Tử Mặc. Cô gái nhỏ toàn thân mặc bộ nội y tình thú mu đen, quỳ ở tư thế ái muội trên giường, đôi tay bị còng lại, cặp mông trắng như tuyết vểnh lên, quần lót màu đen vây quanh cặp mông....
"Pằng......" Úc Tử Mặc chỉ mặc một cái quần đen góc bẹt, lộ ra bắp thịt hoàn mỹ, đứng bên giường, cầm cái roi da màu đen, đánh lên cặp vú trắng ngần của cô gái nhỏ!
"Ưm......" cũng không giống tiếng rên rỉ khổ sở, mà giống như tiếng ngâm nga không dừng lại được, bộ ngực trắng ngần không lưu lại vết thương, chỉ nhàn nhạt hồng.
"Rất thoải mái đúng không?" Úc Tử Mặc cười tà nói, tức giận bỏ roi da trong tay, bước đến, giơ tay "Pằng" một cái tát nặng nề rơi xuống bộ ngực của cô gái, rõ ràng in dấu năm ngón tay.
"Ưmh....... Đau! Thật là đau! Ưmh......" đau đớn khiến cô uốn éo người, gương mặt nhỏ vùi vào trong gối, khổ sở ngâm nga.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, Úc Tử Mặc có chút đau lòng, bước đến ngồi xuống mép giường, ôm cô vào trong ngực, để cô nằm trên người mình, một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực của cô.
"Huyên Huyên?"
"Ừ....... Đau......"
Cô gái nhỏ làm nũng nói, hưởng thụ sự dịu dàng của người đàn ông, cho rằng anh đã bỏ qua cho cô!
"Pằng!" Ai ngờ, người đàn ông lại hung hăng tát cô một cái, "Ưmh....... Thật là đau, Tử Mặc, anh.... anh xấu lắm! Thả em ra!" Cô gái nhỏ nhu nhược khóc, tức giận quát.
"Sau này còn muốn xem nữa hay không hả?" anh đâu có chịu bỏ qua cho cô, bàn tay nâng áo ngực của cô lên, dùng sức nhéo nụ hoa của cô.
Đối với phụ nữ, không thể nghi ngờ đây chính là cách trừng phạt giày vò nhất, Lệ Huyên Huyên uốn éo người, hai tay bị còng giơ tán loạn, "Anh thả em ra.... . đừng... thật khó chịu.... em... là Duyệt Duyệt.... rủ em...." Lệ Huyên Huyên kêu khóc, rơi nước mắt cầu xin được tha thứ.
"Con bé bảo em xem là em cũng em? Huyên Huyên, lá gan càng lúc càng lớn, muốn em trừng phạt em thế nào cho phải đây?" Úc Tử Mặc ôm lấy cô, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, gian tà nói.
"Không phải, em... em không dám! Em không xem, Tử Mặc.... tha cho em...." Lệ Huyên Huyên tội nghiệp nhìn Úc Tử Mặc, càng không ngừng cầu xin tha thứ, nhìn nụ cười tà tứ trên mặt Úc Tử Mặc, trong lòng cô càng sợ hãi.
"Sao có thể dễ dàng như vậy?" Úc Tử Mặc nói xong, một tay kéo Lệ Huyên Huyên qua, để cô quỳ gối trên giường.... . Không chần chừ một giây, anh tiến vào từ đằng sau cô!
Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai cô gái cùng ngủ nướng!
"Sao Duyệt Duyệt và Huyên Huyên còn chưa dậy?" điểm tâm nhà Úc Gia đã chuẩn bị xong, Tô Mạt Hề từ phòng bếp ra ngoài, thấy ba người đàn ông đã ngồi xuống, cau mày hỏi.
Nghĩ thầm Duyệt Duyệt này cũng đã lập gia đình, sao lại ngủ nướng như vậy? Lần trước lúc lại mặt cũng dậy rất sớm, càng khiến cho người ta lo lắng, người luôn khéo léo hiểu chuyện như Huyên Huyên hôm nay cũng vẫn chưa rời giường.
"Khụ khụ......" Úc Tử Mặc mất tự nhiên ho khan một cái, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi ngay ngắn bên cạnh, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn anh một cái, có một lại cảm giác thấu hiểu lẫn nhau.
"Cô ấy hơi mệt......"
"Để cho cô ấy ngủ thêm một chút!"
Úc Tử Mặc cùng Lăng Bắc Hàn đồng thời mở miệng, Úc Tử Mặc tương đối thẳng thắn, còn Lăng Bắc Hàn du sao cũng là người trầm tính, khéo léo nói.
Úc Tử Mặc vừa nói xong, ngay cả mặt của Tô Mạt Hề cũng đỏ lên, "Được..." bà lúng túng mở miệng, không nghi ngờ trong lòng cũng vui vẻ vì đám trẻ. Nhìn thấy được mấy đứa con hạnh phúc, Úc Trạch Hạo ái muội nhìn vợ yêu, lôi kéo bà ngồi xuống.
Sau khi Úc Tử Duyệt rời giường rửa mặt, ra khỏi gian phòng, ở đầu bậc thang vừa đúng lúc gặp Lệ Huyên Huyên, "Chị Huyên Huyên, chị cũng mới dậy à?" Úc Tử Duyệt một tay chống lưng, ngáp một cái hỏi.
Sắc Lang Lăng Bắc Hàn! Tối hôm qua thiếu chút nữa thì bị anh hành hạ đến chết rồi! Hiện giờ hai chân vẫn còn đau đớn bủn run, bước một chút cũng cảm thấy khó chịu!
Lệ Huyên Huyên đỏ mặt, thẹn thùng cúi mặt, gật đầu một cái, nhớ tới kích tình tối hôm qua, thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!
Nhìn phản ứng của Lệ Huyên Huyên, Úc Tử Duyệt sao lại không biết, cô tò mò tiến lên, kéo bả vai Lệ Huyên Huyên qua, nói nhỏ bên tai cô gì đó, chỉ thấy gương mặt nhỏ của Lệ Huyên Huyên ngày càng đỏ hơn....
"Anh....... Anh ấy tối hôm qua....... SM......" Lệ Huyên Huyên thì thầm vào tai Úc Tử Duyệt, đỏ mặt, thẹn thùng nói.
SM?
Úc Tử Duyệt trợn to hai mắt, cái miệng nhỏ há thành hình chữ O, bọn họ chơi cũng thật là mạnh bạo a! "Hắc hắc.... chị là M sao? Ha ha...." cô hả hê nhìn lệ Huyên Huyên, cười nói.
"Duyệt Duyệt em......"
"Chị Huyên Huyên, chị thật đúng là mềm yếu, bị anh em ăn đến gắt gao, muốn chơi SM với Lăng Bắc Hàn nhà em, người chịu ngược nhất định là anh ấy!" Úc Tử Duyệt cố tình nói, giọng nói của cô vang vọng cả cầu thang.
Mới đi được hai bậc hang, đã thấy bóng dáng của Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Mặc xuất hiện tại khúc quanh, trên mặt Úc Tử Mặc hiện lên một tia xấu xa, muốn xem kịch hay, còn sắc mặt của Lăng Bắc Hàn lại xanh mét khác thường!
Cô muốn ngược anh?
Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, cái miệng nhỏ cũng há hốc hình chữ o, sau khi Úc tử Mặc lên lầu ôm Lệ Huyên Huyên đi xuống, "Anh... chị Huyên Huyên, chờ em một chút, em cũng muốn đi ăn cơm!" Úc Tử Duyệt sợ Lăng Bắc Hàn lại muốn trừng phạt cô, kêu to muốn xuống lầu, thân thể nhỏ bé lại bị cánh tay dài của Lăng Bắc Hàn ngăn lại.
"Em muốn ngược anh?" Lăng Bắc Hàn nhìn cô, lạnh giọng hỏi.
"Không có, không có! Hiểu lầm á! Tuyệt đối là hiểu lầm! Em đảm bảo với chủ tịch Mao, em không muốn ngược anh!" tránh voi chẳng xấu mặt nào, Úc Tử Duyệt vội vàng cúi đầu khom lưng nói với anh.
"Khỏi phải cợt nhã! Lời của em anh nghe rõ từng câu từng chữ! Úc Tử Duyệt......"
"Ưmh....... Bụng thật đói......" Lời Lăng Bắc Hàn còn chưa nói hết, Úc Tử Duyệt vội vàng ôm bụng, đáng thương nhìn anh, khổ sở cau mày nói.
Tạm thời không còn cách nào, Lăng Bắc Hàn cũng biết cô thật sự đói bụng, lạnh lùng cảnh cáo cô một cái, giống như đang nói: sau này xem anh dạy dỗ em thế nào! Ngay sau đó, kéo cô xuống lầu.
Trong phòng ăn to như vậy, chỉ có hai người Lệ Huyên Huyên cùng Úc Tử Mặc, Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn vừa mới vào cửa, chỉ thấy Lệ Huyên Huyên được Úc Tử Mặc ôm vào trong ngực, Úc Tử Mặc đút từng muỗng cháo tổ yến cho cô.
Hai người ngọt ngào ân ái như thế, thật khiến Úc Tử Duyệt hâm mộ, nghĩ thầm, lính thối cả đời này cũng không thể ôm cô như vậy, trước mặt người khác đút cơm cho cô.
"Duyệt Duyệt, mau tới ăn điểm tâm đi!" Lệ Huyên Huyên thấy bọn họ đi vào, muốn chui từ ngực Úc Tử Mặc ra ngoài, nhưng người đàn ông bá đạo căn bản không chịu, "Sợ cái gì, đều là người nhà mình!".
"Anh trai, dù gì anh cũng là anh em, trước mặt chúng em cũng nên chú ý ảnh hưởng một chút!" Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bên cạnh, cầm cái thìa ăn cháo tổ yến, ỉu xìu nói với Úc Tử Mặc.
Úc Tử Mặc sao không biết suy nghĩ của em gái mình, cong miệng, "Em không ăn được quả nho thì nói quả nho xanh đi!" anh kích thích nói, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn sao không hiểu ý tứ của Úc Tử Mặc!
Lời của anh trai làm trong lòng Úc Tử Duyệt đau xót, liếc nhìn Lăng Bắc Hàn ngồi bên cạnh vững vàng như núi, cũng hy vọng Lăng Bắc Hàn có thể ôm cô, có thể đút cơm cho cô, ghen tị với anh trai bọn họ.
"Ai bảo không được ăn nho hả? Lúc ở nhà, Lăng Bắc Hàn cũng ôm tôi, cho em ăn cơm đấy! Ông xã, anh thấy đúng không?" Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm anh trai, phản bác, lời của cô mới nói xong, Úc Tử Duyệt cảm giác eo của mình có lực, sau đó rơi vào trong ngực Lăng Bắc Hàn!
Cảnh này khiến hai người đối diện phải giương mắt mà nhìn, Úc Tử Duyệt cũng hoàn toàn hóa đá, ai cũng không ngờ một người quân nhân nghiêm túc, trầm thấp như vậy ở trước mặt người khác, ôm bà xã của mình!
Lăng Bắc Hàn tay phải cầm thìa, múc một thìa tổ yến, đưa lại gần miệng Úc Tử Duyệt, "Mau ăn, kẻo lạnh......" giọng nói trầm thấp hùng hậu từ trên đỉnh đầu truyền đến, Úc Tử Duyệt cứng đờ ngẩng đầu lên, mặt cảm động nhìn gương mặt tuấn tú của anh, quên cả ăn cơm.
"Được rồi! đừng để bọn họ quấy rầy ân ái của chúng ta...." nhìn em gái cùng Lăng Bắc Hàn như vậy, Úc Tử Mặc giúp ai đó hoàn thành ước vọng ôm Lệ Huyên Huyên đứng dậy, ra khỏi phòng ăn, đem không gian nhường cho bọn họ.
"Thất thần cái gì, ăn đi!" Lăng Bắc Hàn bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, cứng đờ mở miệng nói. Nếu không phải tận mắt chứng kiến Úc Tử Mặc ôm bạn gái thân mật đút cơm, Lăng Bắc Hàn quả thật không biết những người yêu nhau thật sự chung sống như vậy.
Ăn một bữa cơm cũng có thể chàng chàng thiếp thiếp.
Ý tứ của Úc Tử Duyệt vừa rồi là hâm mộ hai người Úc Tử Mặc, anh không nhịn được liền thỏa mãn cô.
Úc Tử Duyệt rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu, há mồm ngậm cái muỗng, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, trong lòng rung động không dứt......
Lăng Bắc Hàn ôm cô, cho cô ăn cơm!
Cảm giác giống như là đang nằm mơ! Trái tim kịch liệt nhảy lên, được anh đút cho từng thìa cháo, phúc lợi như vậy, thật ra chỉ khi cô đau bụng mới có thể hưởng thụ......
Nhưng, sáng sớm hôm nay, cô cũng có thể cảm nhận được cuộc sống bình thường của những người yêu nhau, cái loại cảm giác đó mới ngọt ngào làm sao.
Sau khi ăn cơm trưa ở Úc gia, hai người mới ngồi xe Tiểu Lý trở về thủ đô, dọc đường đi, hai người vừa nói vừa cười, phần lớn thời gian đều là Úc Tử Duyệt nói chuyện, Lăng Bắc Hàn khắc ghi từng câu từng chữ cô nói vào trong lòng.
"Lăng Bắc Hàn, anh có thích sống cùng người nhà không?" Úc Tử Duyệt cảm thấy Lăng Bắc Hàn đối xử với cha mẹ cô còn tốt hơn cha mẹ anh tốt hơn nhiều, mở miệng là kêu cha mẹ.
Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, hai ngày nay ở Úc Gia thật vui, thì ra gia đình bình thường đều vậy....... Từ nhỏ đến lớn, cảm giác lệ thuộc của anh cũng không phải mãnh liệt, lúc nhỏ cha thường xuyên không có nhà, ông bà yêu cầu khắt khe, mẹ anh rất yêu thương anh, nhưng càng trưởng thành, sự thân thiết đó càng phai nhạt.
Thiếu hụt tình thân khiến anh dành toàn bộ tình cảm dồn vào tình yêu với Hạ Tĩnh Sơ cùng đám anh em Lục Khải Chính.
"Đúng vậy, hai ngày nay em cảm thấy thật vui vẻ, cũng không muốn trở về thủ đô nữa...." thấy càng ngày càng gần thủ đô, giống như trở lại cuộc sống bận rộn, không khỏi nghĩ tới Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng lo sợ khiến cô run lên.
Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, đau lòng, khẩn trương nhìn cô, "Là bởi vì thủ đô không có người thân sao? Nếu không qua năm mới, em trở về thành phố A làm việc?" Lăng Bắc Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng nói.
Anh không muốn cô không sung sướng, hai ngày nay, anh cũng cảm thấy rõ ràng cô giống như trở lại thời điểm không buồn không lo, có lễ để cô sống gần người thân sẽ vui vẻ lên một chút? Dù sao thủ đô đối với cô mà nói cùng là một nơi xa lạ.
Úc Tử Duyệt rất muốn nói, chỉ cần nơi có Lăng Bắc Hàn, không có Hạ Tĩnh Sơ, cô sẽ vui vẻ! Nhưng cuối cùng không nói ra miệng, "Đừng á...... người nhà anh cũng tốt vô cùng. Em không muốn xa anh...." đôi tay ôm lấy hông của anh, cô thì thào nói.
Câu nói cuối cùng của cô khiến anh vừa cảm động vừa chua xót, anh cúi đầu, không quan tâm Tiểu Lý vẫn còn đang lái xe, dịu dàng chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hôn.
Úc Tử Duyệt cũng run rẩy hôn trả lại anh, hôn xong, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, giả chết!
Hôm đó Lăng Bắc Hàn trở lại thủ đô, bảo Tiểu Lý đưa anh trở về bộ đội, Úc Tử Duyệt một mình về nhà, mới đầu, cô còn hoảng hốt cực kỳ, chỉ sợ anh không trở lại vào lễ mừng năm mới.
"Đã lâu rồi không trở về doanh trại, chỉ là đi chỉ đạo công việc một chút, ngày mai sẽ trở về!" trước khi đi, anh trấn an cô như vậy, Úc Tử Duyệt thở phào một cái.
Buổi sáng ngày hai mươi chín tháng chạp, Úc Tử Duyệt bị bà cụ gọi dán giấy đỏ, "Bà nội, sao chúng ta còn chưa viết câu đối xuân, người ta đã chuẩn bị dán rồi kìa!"
Úc Tử Duyệt vừa nghĩ câu đối xuân, vừa nghi ngờ hỏi.
"Chờ Bắc Hàn trở lại viết! Nha đầu, nhiệm vụ này giao cho con, nhất định phải bắt nó viết câu đối xuân." bà cụ ra lệnh với Úc Tử Duyệt.
Lúc này, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy ngoài cửa trống không, cô quay đầu, thấy bóng dáng qua cánh cửa kính thì trong lòng trở nên kích động, "Anh... anh đã về rồi!" mới một đêm không gặp, cô đã nhớ anh đến vậy sao! Úc Tử Duyệt kích động bước tới, thiếu chút nữa ôm lấy anh!
Anh mặc một thân quân trang chính trực, đẹp trai mê hoặc lòng người, mặt không chút thay đổi nhìn cô, nhưng trong đôi mắt dường như có gợn sóng đang cuộn trào.
"Nhắc tào tháo, tào tháo đến! Câu đối xuân giao cho hai đứa, mau lên!" bà cụ nghiêm mặt nói xong, chống gậy rời đi, trong lòng thầm cười trộm.
"Đúng! Lăng Bắc Hàn! Mau viết câu đối xuân đi! Nhà tham mưu Lưu đã dán rồi đó!" Úc Tử Duyệt lui về phía sau hai bước, lo lắng nói với Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn cong khóe môi, "Mài mực đi!" anh nhỏ giọng ra lệnh với Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt lập tức như giống như tiểu thư đồng, đến thư phòng tìm nghiên mực cùng bút lông.... .
← Ch. 144 | Ch. 146 → |