Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Chương 144

Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Trọn bộ 482 chương
Chương 144
Lăng Bắc Hàn, Anh Là Của Em
0.00
(0 votes)


Chương (1-482)

Siêu sale Shopee


Úc Tử Duyệt cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ đúng là không biết xấu hổ, dù sao cô ta cũng là một người phụ nữa a, không ngại trước mặt vợ của bạn trai cũ nói vấn đề này. Hay là cô ta cảm thấy làm như vậy có thể khiến người ta xót xa ình? Khiến cô ghét bỏ Lăng Bắc Hàn?

Hạ Tĩnh Sơ không ngờ Úc Tử Duyệt chẳng hề quan tâm, hay đây chỉ là ngụy trang? Nghĩ như vậy, trong lòng cô âm thầm hả hê, thử hỏi trên đời này có mấy người phụ nữ hoàn toàn không quan tâm?

"Chẳng lẽ cô không quan tâm sao? Lúc anh ấy hôn cô, miệng anh ấy đã từng hôn tôi.... Lúc anh ấy vuốt ve cô, đôi tay ấy đã từng...."

"Cô im đi! Hạ Tĩnh Sơ, tôi không ngờ cô lại là một người trơ trẽn như vậy! Cô cho rằng cô nói những chuyện này sẽ kích thích tôi được hay sao? Tôi lớn lên ở Mỹ, tính cách vốn cởi mở! Trước kia cô và Lăng Bắc Hàn đã làm gì thì cũng chỉ là chuyện đã qua, sau khi cưới, anh ấy rất chung thủy với tôi!" Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ chằm chằm, nói từng chữ từng câu, mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng, mặt ngoài cố gắng kiềm chế.

Cô không muốn để cho Hạ Tĩnh Sơ được như ý! Úc Tử Duyệt cô càng không phải là người dễ bị bắt nạt.

"Chung thủy? Cô chắc chắn sao? Làm sao cô biết được anh ấy chung thủy với cô? Cho dù thân thể không chạm vào người khác? Nhưng trái tim thì sao? Tôi từ nhỏ đã quen anh ấy, tình cảm vài chục năm, cô cho rằng anh ấy dễ dàng buông tay sao? Huống chi, tôi bất đắc dĩ mới phải chia tay anh ấy, chỉ cần tôi nói ra nguyên nhân chia tay, nhất định anh ấy sẽ quay lại với tôi!" Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt, tự tin hả hê nói.

Lời của cô làm lòng Úc Tử Duyệt run lên, lúc này, có người bên ngoài đi vào, Hạ Tĩnh Sơ bước chân ra khỏi toilet.

"Duyệt Duyệt, em sao vậy......" Nhan Tịch đi vào, thấy Úc Tử Duyệt sững sờ ở đây, mặt trắng bệch, quan tâm hỏi. Cũng buồn bực tự hỏi sao Hạ Tĩnh Sơ cũng tới đây ăn cơm.

Cuối cùng Úc Tử Duyệt cũng hoàn hồn, trong lòng chợt như ăn phải sâu bọ, cực kỳ khó chịu! Lời Hạ Tĩnh Sơ nói giống như bùa chú không ngừng lặp đi lặp lại, cô biết rõ cô ta đang kíc thích cô, nhưng cô không có cảm giác an toàn, trong lòng thực sự bối rối.

"Không có, em không sao, chị Nhan, chúng ta đi thôi, đi mau, em không muốn ăn." Úc Tử Duyệt hốt hoảng nói, kéo tay Nhan Tịch muốn rời đi.

"Sao tay em lại lạnh như vậy? Có phải Hạ Tĩnh Sơ làm gì em không? Em nói đi!" Nhan Tịch lo lắng quan tâm hỏi, trực giác khẳng định Hạ Tĩnh Sơ đã nói gì đó với Úc Tử Duyệt, nếu không, sao cô có thể khác thường như vậy.

"Không có, cô ta không làm gì em cả! Chúng ta đi thôi!" Úc Tử Duyệt vừa đi, vừa kích động nói.

Hai người ra khỏi quán cơm, Úc Tử Duyệt cũng không gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, kéo Nhan Tịch đi trên đường cái, mặc cho gió lạnh thổi vào ngoài, dường như phải vậy mới khiến cô có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Nhan Tịch cái gì cũng không hỏi, chỉ yên lặng đi cùng với cô.

Lăng Bắc Hàn chạy tới quán ăn thì không tìm được Úc Tử Duyệt, ngược lại lại gặp Hạ Tĩnh Sơ! Lúc Hạ Tĩnh Sơ nhìn thấy anh, đôi mắt buồn bã, gương mặt cô đơn.

"Anh đến tìm Duyệt Duyệt sao, vừa rồi em có thấy cô ấy, hình như vừa đi.... ." Hạ Tĩnh Sơ nhàn nhạt cười nói, nụ cười kia có chút buồn khổ, thoạt nhìn có vẻ bất đắc dĩ, chỉ là Lăng Bắc Hàn cũng không nhìn qua, trong lòng đang bận lo lắng cho Úc Tử Duyệt.

Rõ ràng anh đã nói sẽ tới đón cô, sao cô lại rời đi trước?

"Được." anh chỉ nhìn cô một cái, đáp, sau đó sải bước chạy đi.

"A Hàn......" Hạ Tĩnh Sơ nói với bóng lưng của anh, Lăng Bắc Hàn khẽ dừng lại, nhưng chỉ là trong nháy mắt, sau đó mở cửa xe, lên xe!

Nhìn chiếc xe Hummer khổng lồ rời đi, trong lòng Hạ Tĩnh Sơ đau lòng không chịu được.

Cô rất muốn hỏi Lăng Bắc Hàn, anh còn nhớ nhà hàng này không? Còn nhớ quá khứ của bọn họ hay không? Bởi giờ bây giờ anh đã kết hôn, nên không muốn liên quan gì tới cô nữa?

"Em sẽ không buông tay......" cô đứng bên lề đường, nhìn đêm tối, lầm bầm, kiên quyết nói.

Bất kể như thế nào, cô đều muốn đoạt lại Lăng Bắc Hàn, cho dù tim anh không quay về, cô cũng sẽ không để cho anh và Úc Tử Duyệt bên nhau! Cô còn phải trả thù mẹ của anh Tiếu Dĩnh, cô muốn cho Lăng Bắc Hàn thấy rõ bộ mặt thật của bà ta! Cô còn báo thù cho đứa bé kia....

"Đứa bé......" Một bàn tay sờ lên bụng mình, Hạ Tĩnh Sơ có chút kích động, đôi mắt dần dần hiện lên một màn sương mỏng, ngay sau đó, tập tễnh bước đi trên đường... Trong đầu hiện lên một cảnh tanh mùi máu....

"Duyệt Duyệt! Điện thoại di động kêu a!" tiếng chuông điện thoại của Úc Tử Duyệt vang lên, thấy cô sững sờ hồi lâu còn chưa bắt máy, Nhan Tịch lo lắng nhắc nhở.

"A...... ừ!" Úc Tử Duyệt hoàn hồn, vội vàng lục lọi túi áo, cô không mang theo túi xách, chỉ mang theo cái điện thoại, vốn đang đợi Lăng Bắc Hàn tính tiền, cuối cùng Nhan Tịch lại thanh toán.

"Ừ......"

"Em ở đâu? Sao lại về trước?" Lăng Bắc Hàn nghe thấy giọng của cô cuối cùng mới thở phào một cái, trầm giọng hỏi, anh vừa lái xe, mắt không ngừng tìm kiếm.

Cô còn chưa trả lời thì anh đã thấy họ, "Anh thấy hai người rồi!" anh nói xong, cúp điện thoại, lái xe về phía các cô.

"Duyệt Duyệt, Hạ Tĩnh Sơ đã nói gì với em sao? Nếu không sao lại như vậy, nói chuyện với chút chút đi!" Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, quan tâm hỏi.

"Không! Không có, cô ấy không nói gì, chị Nhan, chị đừng nói gì với anh ấy! Trong lòng em đã có cách!" Úc Tử Duyệt khôi phục lại vẻ bình thường, vội vàng nói với Nhan Tịch.

Lúc này, Lăng Bắc Hàn đã đi tới chỗ bọn họ.

"Sao đã nói rồi còn đi trước?" anh tiến lên, cởi áo khoác ngoài phủ lên người cô, chất vấn, cho dù là ai cũng có thể nghe thấy trong giọng điệu của anh có sự quan tâm cùng với nóng nảy.

"Ăn no nên muốn cùng chị Nhan ra ngoài đi dạo, ngày mai chị ấy phải về quê rồi!" Úc Tử Duyệt ngẩng mặt nói với Lăng Bắc Hàn.

Nhan Tịch muốn nói gì đó, lại sợ Úc Tử Duyệt mất hứng nên cũng thôi, "Duyệt Duyệt, Trung tá Lăng, vậy tôi đi trước nhé!" không muốn quấy rầy bọn họ, Nhan Tịch nói, thì ra một người đàn ông thật sự có thể cưng chiều phụ nữ như một đứa trẻ.... Nhìn Lăng Bắc Hàn ân cần chăm sóc Úc Tử Duyệt như vậy, Nhan Tịch cũng an tâm.

"Chị Nhan, chúng em tiễn chị!"

"Không cần đâu, đi qua quảng trường là tới nhà chị rồi! Hẹn gặp lại vào năm mới...." Nhan Tịch đã chạy đi, vừa đi vừa phất tay với bọn họ nói.

"Vậy chị cẩn thận, chú ý an toàn! Đến nhà gọi điện thoại cho em!" Úc Tử Duyệt nói với Nhan Tịch, trong lòng có chút không nỡ, ở thủ đo, cô ấy là bạn tốt duy nhất của cô!

"Chị biết rồi!" Nhan Tịch lại nói, sau đó xoay người rời đi.

"Em còn muốn đi đâu?" thấy Nhan Tịch đi xa, Lăng Bắc Hàn ôm lấy bả vai Úc Tử Duyệt hỏi.

"Không phải là phải về nhà cũ sao?" Úc Tử Duyệt tự nhiên nói, cố gắng đè nén không vui xuống đáy lòng.

Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, kéo cô đi tới xe của anh.

Trở lại nhà cũ, vừa mới vào cửa, đã gặp ngay Tiếu Dĩnh. Tiếu Dĩnh khóe miệng cong lên một nụ cười hiếm hoi, nhìn Lăng Bắc Hàn, nhưng anh không hề cảm kích, "Mẹ......" Úc Tử Duyệt cười ngọt ngào mở miệng.

"Ừ....... Quà cũng chuẩn bị xong, Tiểu Lý......" Tiếu Dĩnh cười nói, sau đó nói về phía cửa, chỉ chốc lát sau, Tiểu Lý chạy ra, "Tiểu Lý, đem quà tặng để lên xe của Bắc Hàn đi!"

Tiểu Lý nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lăng Bắc Hàn không ngờ Tiếu Dĩnh lại để ý như vậy, trong lòng thầm nghĩ.

"Mẹ, ba đâu ạ? Vẫn chưa trở về sao?" Úc Tử Duyệt thấy không khí có chút cứng nhắc, quan tâm hỏi, Lăng Bắc Hàn cũng nhíu mày, chỉ thấy sắc mặt của Tiếu Dĩnh có chút cứng đờ.

Bọn họ cãi nhau? Đây là trực giác của anh.

"Sắp hết năm, ông ấy xuống thăm cơ sở dưới!" Tiếu Dĩnh cười nói, "Tối nay các con ở đâu?" Tiếu Dĩnh lại có chút cứng nhắc hỏi, rốt cuộc vẫn có chút không được tự nhiên.

"A, tối nay bọn con......"

"Về nhà!" Lăng Bắc Hàn nói xong bước đến kéo Úc Tử Duyệt trầm giọng nói, không nhìn Tiếu Dĩnh một cái, thái độ lạnh lùng của anh làm Tiếu Dĩnh đau lòng, chua xót.

Trong lòng anh, liệu có coi bà là mẹ?

"Ồ!" Úc Tử Duyệt có chút xấu hổ với quan hệ hai mẹ con nhà này, đành theo Lăng Bắc Hàn ra cửa.

"Duyệt Duyệt, ngày mai bảo tiểu Lý lái xe đưa các con sang thành phố A!" bà còn muốn nói, Lăng Bắc Hàn chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng câu này vẫn kiềm chế được, nói với Úc Tử Duyệt.

"Vâng! Cám ơn mẹ!" Úc Tử Duyệt cảm thấy thái độ của Tiếu Dĩnh đối với cô thật sự thay đổi, trong lòng vô cùng vui vẻ. Thật ra thì, cô chính là một người như vậy, không thích đối địch với bất kỳ ai, người nào đối tốt với cô, cô sẽ đối tốt với họ gấp mừoi lần!

Trước đối với Hạ Tĩnh Sơ, cô cũng không có địch ý, nhưng bây giờ thái độ của Hạ Tĩnh Sơ đã rõ ràng, cô cảm thấy nếu mình lại khách khí với cô ta thật sự là ngu ngốc!

"Thái độ của anh với mẹ có thể tốt một chút được không? Bây giờ mẹ đối với em rất tốt!" sau khi lên xe, Úc Tử Duyệt trách cứ Lăng Bắc Hàn. Cô đã thay đổi cái nhìn đối với Tiếu Dĩnh, tại sao anh lại không thể? Bọn họ là mẹ con mà!

Rất tốt sao?

Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn Úc Tử Duyệt, trong lòng thầm nghĩ, này, hình là ai gửi cho anh? Y tá đó là do người nào phái đến?

Lăng Bắc Hàn hoài nghi Tiếu Dĩnh không phải không có nguyên nhân, là có suy đoán, sau khi Tiếu Dĩnh đến bệnh viên, cô y tá Lưu đó liền xuất hiện, sau khi anh cùng Tiếu Dĩnh cãi nhau liền thôi, y tá liền bị đổi. Anh cho rằng mình vạch trần Tiếu Dĩnh cho nên bà mới thay đổi y tá kia.

"Trong lòng anh tự biết." anh trầm giọng nói.

Úc Tử Duyệt không nói gì nữa, hai mắt ưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn còn gợn sóng vì lời nói của Hạ Tĩnh Sơ. Chẳng lẽ Hạ Tĩnh Sơ thật sự có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ?

Nếu như Lăng Bắc Hàn biết, có thể đúng như Hạ Tĩnh Sơ nói hay không?

Trong lòng vừa bức bối vừa buồn bực, cô không biết nên làm sao mới phải đây......

Nhà của bọn họ vẫn được quét dọn không nhiễm một hạt bụi, Úc Tử Duyệt vừa mới vào cửa đã chạy thẳng tới phòng ngủ, tìm một cái váy ngủ liền chạy vào phòng tắm.. Lăng Bắc Hàn vẻ mặt nghiêm túc cầm điện thoại di động đến thư phòng, bí mật gọi điện thoại, sau đó ra ngoài, Úc Tử Duyệt đã tắm xong.

"Tối nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm lên đường!" anh bước nhanh đến phía trước, nhận lấy khăn lông trong tay cô, lau khô mái tóc dài cho cô.

"Ừ, em tự làm, anh đi tắm đi!" Úc Tử Duyệt đoạt lấy khăn lông, nhỏ giọng nói, trong lòng vẫn còn khổ sở. Lăng Bắc Hàn bá đạo không chịu buông tay, kéo cô vào phòng ngủ, sấy khô tóc cho cô, sau đó mới đi tắm.

Lăng Bắc Hàn từ phòng tắm đi ra chỉ ngửi thấy mùi rượu từ nhà ăn, anh nhíu mày, bước chân đi tới.... .

"Úc Tử Duyệt! Em ở đây làm gì?" nhìn Úc Tử Duyệt nằm trên mặt bàn, trong tay cầm ly rượu đỏ, Lăng Bắc Hàn lớn tiếng quát, bình rượu đỏ trống rỗng cũng nằm trên bàn.

"Lăng Bắc Hàn...... anh.... . anh là của em!" nghe thấy giọng nói của anh, cô mờ mịt mở mắt nhìn anh, tươi tỉnh nói, khi anh đến gần thì cô đưa tay, níu chặt áo ngủ anh, đôi mắt mang sương mù cùng đau khổ nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh.

Trong đầu không ngừng lặp lại lời nói của Hạ Tĩnh Sơ, tưởng tượng thấy Lăng Bắc Hàn đã từng hôn Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng cô run rẩy, giùng giằng đứng lên ghế, rồi sau đó, cúi đầu, chủ động hôn lên môi anh.

Cô sao vậy?

Đến phiên Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn Úc Tử Duyệt. Hai mắt cô nhắm chặt, hai hàng lông mi dài như cây quạt che lại mí mắt, hai giò má vì tác dụng của rượu mà trở nên đỏ hồng.

Cái miệng nhỏ không ngừng hút lấy cánh môi anh, động tác có chút vụng về, không hề có kỹ thuật khéo léo, dùng hết sức hôn lên môi anh! Úc Tử Duyệt giống như đang phát điên, càng không ngừng hôn anh, hận không thể ăn được anh vào người, như vậy mới có thể hoàn toàn có anh.

Tại sao cô muốn uống rượu, tại sao muốn hôn anh như vậy? Trực giác của Lăng Bắc Hàn cảm thấy nhất định là Úc Tử Duyệt bị cái gì đó kích thích! Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sơ......

"Ưmh....... Ưhm......" Úc Tử Duyệt cảm giác mình không thể thở nổi, lúc này mới buông môi anh ra, đôi tay ôm chặt cổ anh, nặng nề hô hấp, đôi mắt xa xăm nhìn anh.

"Rốt cuộc em sao vậy?" Lăng Bắc Hàn có chút lo lắng hỏi, gương mặt tuấn tú rối rắm, xem ra cô đã say mèm!

"Em.... Anh là của em! Là của em!" Úc Tử Duyệt đứng ở trên ghế mờ mịt nhìn anh chằm chằm, say khướt gào to, gào xong, lại thấy hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cô chảy xuống.

Anh không biết nên lo lắng vì sự không bình thường của cô, hay là nên mừng rỡ vì sự bá đạo của cô đối với mình, hai cánh tay giữ chặt hông cô, ôm cô đi về phòng ngủ, cằm anh đặt trên bả vai anh, hai cánh tay càng không ngừng vỗ phía sau lưng anh, "Anh là của em, của Úc Tử Duyệt em đấy! Người khác đừng hòng mơ tưởng!" cô vừa khóc vừa hét lớn, âm thanh có chút khàn khàn, có chút cuồng loạn.

Lăng Bắc Hàn muốn đặt cô lên giường, nhưng cô quấn chặt lấy người anh, không chịu buông ra, anh chỉ ôm cô ngồi lên giường, lấy chăn đắp lên hai người, ôm cô đang say rượu nằm trong ngực, mùi rượu xông vào mũi khiến anh nhíu mày.

Muốn hỏi cô gì đó, nhưng lại cảm thấy hiện giờ cô đang say, hỏi cũng vô dụng, "Anh là của em, em cũng là của anh, được rồi ngoan, ngủ đi.... ." Anh nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói.

Hai cánh tay của Úc Tử Duyệt lại dây dưa cổ anh, hai mắt đầy sương mù, trừng mắt nhìn anh, "Em muốn anh! Lăng Bắc Hàn! Em muốn anh! Anh chỉ thuộc về em!"

Cô nói xong ấn lên môi anh một nụ hôn, sau đó buông ra, đưa ngón trỏ tay phải lên cánh môi dường như đã bị cô hôn đến sưng tấy, trong đầu nhớ tới lời nói của Hạ Tĩnh Sơ, trong tim đau đớn, "Môi của anh chỉ có thể hôn em!" cô khàn khàn mở miệng, bá đạo gầm nhẹ.

Lăng Bắc Hàn nhíu mày lại, nhìn vẻ mặt đầy nước mắt lại kiên quyết của cô mà đau lòng, cũng hôn lại cô, "Dĩ nhiên chỉ hôn em!" lời anh nói giống như đang tuyên thệ.

Úc Tử Duyệt đưa bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay anh, đôi mắt đẫm nước mông lung nhìn anh, lại nghĩ tới lời nói của Hạ Tĩnh Sơ, cô dùng sức bắt lấy tay anh, dò vào trong áo ngủ của mình, dừng lại trên ngực trái của cô.

Sự mềm mại ấm áp truyền đến lòng bàn tay của anh, Lăng Bắc Hàn giống như bị điện giật, chỉ vì cái động chạm nho nhỏ này, vậy mà thân thể của anh lại có phản ứng!

"Tay của anh chỉ có thể sờ em!" cô nhìn anh, mặc dù đã ngà ngà say, nhưng giọng nói vẫn bá đạo như vậy! Giống như là ra lệnh, không để anh phản kháng. Những lời này, có lẽ muốn mượn cảm giác say, cô mới dám nói ra.

Lăng Bắc Hàn nhíu mày lại, nhìn cô, một tay khác nhẹ lau mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, "Rốt cuộc sao vậy?".

"Anh trả lời em!" bàn tay nhỏ bé nắm cổ tay anh thật chặt, cô bá đạo quát.

"Được, dĩ nhiên chỉ có thể sờ em!" Lời trấn an của Lăng Bắc Hàn cũng là lời thật lòng, cô gái nhỏ này, cô cho rằng anh là loại đàn ông tùy tiện sao?

Bàn tay trừng phạt nhéo nhéo nơi mềm mại của cô, nhéo nhéo quả hồng nhỏ xinh xắn này.

"A....... Đau....... Ưhm......" cả người cô run rẩy, Úc Tử Duyệt ngâm nga ra tiếng. Tiếng kêu của cô làm xương cốt anh mềm đi, khiến Lăng Bắc Hàn càng thêm cảm thấy kích thích, bàn tay nhỏ bé của cô buông cổ tay anh, chậm rãi dời xuống, lần vào trong áo ngủ của anh, đi xuống quần, trực tiếp đi thẳng vào quần lót, nắm lấy vật đã sớm cương cứng.

"Ừhm....... Đau......" Bàn tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt Cự Long của anh, khiến anh đau đến mất hôn, Lăng Bắc Hàn kìm lòng không được nhẹ gầm ra tiếng.

Sau đó, chỉ thấy cô cúi đầu, cặp mắt chớp chớp nhìn nơi đó của anh, "Nơi này, chỉ có thể....... Chỉ có thể......" mặc dù cô say, nhưng vẫn còn ngượng ngùng, gương mặt càng thêm đỏ.

"Chỉ có thể thế nào?" Lăng Bắc Hàn biết rõ còn hỏi, nhìn cô.

"Chỉ có thể......" Úc Tử Duyệt giống như đứa bé, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh vô tội nhìn anh, dáng vẻ đơn thuần như Tiểu Bạch Thỏ, khiến anh hận không thể đè cô xuống, hung hăng chà đạp cô!

"Chỉ có thể làm sao?" của anh lại bành trướng trong tay cô, Lăng Bắc Hàn bá đạo trầm giọng hỏi, ác ý hôn lên tai cô, muốn cô chính miệng nói ra những lời trong lòng.

"Chỉ có thể chen vào em!" Úc Tử Duyệt cũng tức giận nói, bàn tay bóp chặt cự long của anh.

"Khụ.... Em......" sắp bị cô xoắn đứt rồi! Lăng Bắc Hàn cảm giác mình bành trướng trong tay cô tới nơi rồi, hít một hơi khí lạnh, ngâm nga ra tiếng, càng thêm cứng rắn bành trướng.

Anh giữ chặt eo nhỏ của cô, vung áo ngủ cô lên, để cô ngồi trên người mình, gạt quần nhỏ của cô xuống, vật cứng rắn nhè nhẹ cọ xát nơi mềm mại.

"Dĩ nhiên chỉ có thể chen vào em!" Lăng Bắc Hàn gầm nhẹ xong, ấn cô xuống hơi cứng rắn của mình, bàn tay nhỏ bé của cô buông anh ra, vật bành trướng men theo lối mòn của cô mà tiến vào.

"A....... Thật to....... Lăng....... Đau......" cảm giác thật to khiến nhiệt độ cả người cô tăng cao không ngừng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên muốn rỉ máu, Úc Tử Duyệt lắc lắc cái eo thon nhỏ, đôi tay giữ chặt anh bả vai vững chãi của anh, cái đầu nhỏ ngửa ra sau, khe khẽ ngâm nga......

"Ưhm....... Thả lỏng một chút....... Sắp xoắn đứt anh rồi......" Lăng Bắc Hàn sợ làm đau cô lần nữa, không dám mạo hiểm tiến vào, kiềm chế khó chịu, đôi tay càng không ngừng vuốt ve, chà xát xoa xoa cái mông nhỏ của cô, nhè nhẹ hôn lên môi cô, dịu dàng dụ dỗ nói.

Trên trán thấm ra giọt mồ hôi, trong đôi mắt sâu thẳm nhuộm đầy sắc dục như muốn tiêu diệt cô, yết hầu không tự chủ rung động, hận không thể hung hăng tiến vào trong cơ thể cô.

"Ưmh....... Anh là của em! Lăng Bắc Hàn, anh...... ưmh......" đôi tay cô cởi áo ngủ của anh ra, lộ ra bả vai vững chắc cùng cơ ngực hoàn mỹ, cô cúi đầu, gặm nhấm bờ vai anh.

Cô vừa cẩn thận hôn từng chút, vừa dùng hàm răng gặm cắn, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn lại dấu vết của mình để lại trên người anh.

Cảm giác vừa tê vừa đau này khiến Lăng Bắc Hàn không cách nào kiềm chế được, dựng thẳng lên xuyên qua cô.

"Ưmh......" vì đau đớn nên cô nghiến răng cắn chặt vào bắp thịt của anh, giống như bỗng dưng nảy sinh ý định độc ác. Trong đầu không ngừng thoáng hiện lên khuôn mặt của Hạ Tĩnh Sơ, cô bị kích thích, càng không ngừng lúc lắc cái éo, càng không ngừng gặm nhấm hôn hít cả người anh.

Lăng Bắc Hàn bị cô hành hạ muốn phát điên, bất chấp tất cả, hung hăng tiến vào cơ thể cô........

Cô càng không ngừng rên rỉ, anh là của cô, chỉ thuộc về cô! Tham vọng giữ lấy vừa bá đạo vừa mãnh liệt như vậy khiến Lăng Bắc Hàn càng thêm điên cuồng phục vụ cô, cũng cảm nhận tình yêu mãnh liệt của cô đối với mình!

Hai ngày qua lo lắng bởi vì sự chủ động và nhiệt tình của cô giảm đi, anh điên cuồng muốn cô, từ trên giường tới ghế sa lon, lại trở lại trên giường, biến đổi các loại tư thế, tôn thờ thân thể cô, để cho cô cảm nhận được sự hiện hữu của anh!

Sau ba lần muốn cô, anh lý trí bỏ qua cho cô, cô say rượu, lại phóng túng, cũng vừa mới bị tiêu chảy xong, anh sợ cô tiêu hao thể lực, ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại quay trở lại giường, mớm cho cô ly trà giải rượu, sau đó mới ôm cô đi ngủ.

"Anh chính là của em, ai cũng không giành được......" cô nằm trong lòng anh, lầu bầu nói nhỏ, đôi chân thon dài cùng cánh tay vẫn thích bá đạo ôm chặt lấy cả thân thể to lớn của anh.

"Được! Ngủ!" trực giác có liên quan đến Hạ Tĩnh Sơ, Lăng Bắc Hàn hôn lên trán cô một cái, nhíu mày ôm chặt cô trấn an.

"Em là vợ của anh... Em muốn anh phải.... chung thủy.... không được nghĩ tới người khác.... Chỉ có thể có em......" cô lầu bầu, vừa nói, nước mắt vừa chảy ra từ khóe mắt. Cô như vậy, làm anh đau lòng.

Cô đối với anh không có cảm giác an toàn a!

Lăng Bắc Hàn trong lòng cảm thấy thất bại, cũng thấy đau lòng. Bàn tay giữ chặt đầu cô không ngừng vuốt ve, môi mỏng cũng không ngừng hôn lên trán cô, dùng hành động an ủi.

Trong mơ mơ màng màng, cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của anh, Úc Tử Duyệt cuối cùng cũng cảm thấy an tâm trong lòng, càng không ngừng ôm lấy anh, chỉ sợ anh bị Hạ Tĩnh Sơ cướp đi.

Ở trong lòng, cô hy vọng, mặc kệ Hạ Tĩnh Sơ rời khỏi anh là bởi nỗi khổ tâm gì, chỉ cần anh không quay lại với Hạ Tĩnh Sơ, không cần vứt bỏ mình......

"Aiz....... Đau......" đầu giống như muốn nổ tung, đau đớn khó chịu, Úc Tử Duyệt khổ sở tỉnh lại, ngồi dậy mở mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường nhà mình.

Trong đầu hiện lên từng hình ảnh lẻ tẻ ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, sau đó cô mới nhớ lại đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng vừa đau khổ vừa xấu hổ, cô kinh ngạc nhìn họa tiết cánh hoa nhỏ màu tím nhạt trên vỏ chăn đến ngẩn người.....

Lăng Bắc Hàn vào cửa thì thấy cô ngẩn người ngồi trên giường, nhíu mày, đi về phía cô, "Ngẩn người cái gì? Mau mặc quần áo!" anh trầm giọng nói, Tiểu Lý đã sớm đợi ở dưới lầu.

"A!" Úc Tử Duyệt hoàn hồn, lúc này mới nhớ tới hôm nay là phải về thành phố A, vội vàng xuống giường, trước kia được Lăng Bắc Hàn huấn luyện cho, cô lập tức chạy đến tủ treo quần áo tìm quần áo, nhanh chóng mặc vào, sau đó chạy tới phòng rửa mặt.

Hai người nhanh chóng ăn bữa ăn sáng xong mới xuống lầu.

"Đầu còn đau không?" lúc đã ở trên xe, Lăng Bắc Hàn xoa thái dương cho Úc Tử Duyệt, dịu dàng hỏi.

"Tốt hơn nhiều......" khẽ né tránh động tác thân mật của anh với mình, Tử Duyệt liếc nhìn Tiểu Lý đang ngồi ở chỗ tài xế.

"Cậu ta không nhìn thấy, cũng không nghe được » Lăng Bắc Hàn biết Úc Tử Duyệt xấu hổ, kéo cô qua, nhỏ giọng nói bên tai cô. Trong buồng xe mở nhạc, Tiểu Lý sẽ không nghe thấy âm thanh của bọn họ, hơn nữa cũng đã huấn luyện Tiểu Lý không thể nhìn lén bọn họ.

Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, "Em ngủ đây.... » nằm trên bả vai anh, cô mệt mỏi nói.

"Đừng ngủ! Nói cho anh biết, tối hôm qua sao vậy? Hạ Tĩnh Sơ đã nói gì với em?" Lăng Bắc Hàn chưa từng quên sự khác lạ tối qua của cô, một tay nắm cả bả vai cô, một tay giữ chặt cằm cô, nhìn cô, trầm giọng hỏi.

Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm túc của anh, nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, Úc Tử Duyệt trong lòng đau nhói, cô rất muốn hỏi trước kia Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ đã xảy ra quan hệ hay chưa, nhưng cảm thấy hỏi như vậy thật buồn cười!

Cô vừa lại thật thà không phải cá có nơi ` nam tình tiết người, nếu như mình hỏi Lăng Bắc Hàn như thế, nhất định sẽ rơi vào cái bẫy của Hạ Tĩnh Sơ, tự rước lấy nhục.

"Không có a. Tại sao hỏi như thế?" Úc Tử Duyệt cố ý không thèm nghĩ đến nguyên nhân chia tay của Hạ Tĩnh Sơ nữa, ép mình không nên tin lời cô ta!

"Vậy tại sao em lại uống rượu, tại sao lại mượn rượu điên khùng? Còn nói cái gì, anh là của em?" Lăng Bắc Hàn không tin trong lòng cô không có chuyện gì, nhìn cô, trầm giọng hỏi.

"Em....... Mượn rượu để thêm can đảm mà thôi......" Úc Tử Duyệt cúi đầu, đỏ mặt nói.

"Thật sự chỉ như vậy? Úc Tử Duyệt, đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ chung thủy với cuộc hôn nhân này!" Lăng Bắc Hàn nhìn cô, kiên định nói từng chữ từng câu.

Úc Tử Duyệt cảm động gật đầu, cũng hy vọng anh sẽ kiên định như vậy, sẽ không bởi vì bất kỳ lý do gì mà dao động......

Người của Úc Gia vẫn nhiệt tình như vậy, sáng sớm đã ở cửa chờ hai người Lăng Bắc Hàn, đây cũng là lần đầu tiên Lăng Bắc Hàn tới Úc Gia sau lần lại mặt. Hôm nay mặc dù anh không mặc quân trang, nhưng vẫn nổi bật xuất chúng khí chất bất phàm.

Thấy dáng vẻ hai người Úc Tử Duyệt cùng Lăng Bắc Hàn ân ái như vậy, vợ chồng Úc Gia trong lòng an tâm không ít.

"Ăn ít thịt thôi, hôm qua em mới bị tiêu chảy!" trên bàn cơm, thấy Úc Tử Duyệt gắp sườn, Lăng Bắc Hàn vội vàng ngăn lại, quan tâm nói với cô.

"Tiêu chảy? Duyệt Duyệt, có phải lại ăn mấy món không sạch sẽ đúng không?" Mạt Hề nghe nói con gái bị tiêu chảy, vội vàng đau lòng hỏi, gắp rau dưa cho cô.

Úc Tử Duyệt đỏ mặt, trợn mắt nhìn Lăng Bắc Hàn, "Đã tốt rồi mà! Anh khẩn trương quá đấy! Mẹ làm sườn xào chua ngọt sao có thể không ăn đây?" Úc Tử Duyệt nhìn đĩa sườn hồng hồng mà thèm, màu sắc rực rỡ, lại con rắc vừng hấp dẫn.

"Dĩ nhiên không thể ăn! Cẩn thận lại tái phát! Bắc Hàn, Duyệt Duyệt ăn linh tinh, chẳng kiêng kị gì cả, cũng may còn có con cẩn thận trông nom!" Tô Mạt Hề chặt đứt ý muốn ăn sườn của Úc Tử Duyệt, cũng không quên tán dương Lăng Bắc Hàn cẩn thận quan tâm Úc Tử Duyệt.

"Mẹ thiên vị!" Úc Tử Duyệt tức giận nói, gắp một đũa rau lên miệng, ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm động, vì người nhà cô đều thích Lăng Bắc Hàn khiến cô cảm thấy vui vẻ.

"Mẹ thiên vị là đúng, ai bảo em cứ tùy hứng như vậy......" lúc này, Úc Tử Mặc ngồi bên cạnh đả kích cô, hiển nhiên là đùa giỡn, lại chọc đúng nỗi đau của Úc Tử Duyệt.

"Em....... Lăng Bắc Hàn, anh thích em bốc đồng như vậy, phải không?" Úc Tử Duyệt đang muốn phát giận, kịp thời dừng lại, gắp miếng sườn cho Lăng Bắc Hàn, dịu dàng hỏi anh, rất muốn tranh luận trước mặt anh trai!

"Khụ......" Lăng Bắc Hàn thiếu chút nữa bởi vì lời của cô mà nghẹn cơm, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô nở nụ cười, sau đó gật đầu một cái. Anh vốn là người trầm tính, trước mặt nhiều người như vậy, để anh nói thích cô, ca ngợi cô, thật đúng là không quen.

Úc Tử Duyệt hài lòng nhìn phản ứng của anh, hả hê liếc nhìn Úc Tử Mặc.

"Bắc Hàn a, vẫn là câu kia, nếu như Duyệt Duyệt có chỗ không đúng, con cũng bao dung một chút, đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn, không quen......"Úc Trạch Hạo lúc này cũng mở miệng nói với Lăng Bắc Hàn.

Mặc dù Úc Gia bọn họ có tiền có quyền, nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn, giúp người không kể thân quen, con gái của họ trời sinh tính tình hoạt bát, có chút trẻ con, bướng bỉnh nghịch ngợm, những điều này bọn họ đều hiểu.

"Cha, cha nói quá rồi, Duyệt Duyệt cô ấy rất tốt! Thật như vậy!" Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Trạch Hạo, lời này là lời xuất phát từ nội tâm, chân thành mà tha thiết, làm Úc Tử Duyệt đỏ mặt, cúi đầu, càng không ngừng bới cơm trong bát.

Lời nói của Lăng Bắc Hàn khiến mọi người trong nhà cũng yên tâm. Trong bữa cơm tràn đầy tiếng nói tiếng cười, tán gẫu đủ chuyện, quan tâm nhất vẫn là chuyện vết thương của Lăng Bắc Hàn, nhưng thấy anh đã phục hồi như cũ, bọn họ cũng đều yên tâm.

"Bắc Hàn a...... có ý định chuyển đến quân khu thủ đô hay không? Trước từng nghe cha con nói qua, như vậy vợ chồng hai đứa có thể thường xuyên gặp nhau rồi, công việc của con cũng không nguy hiểm nữa...."

Sau khi ăn xong, người một nhà ngồi bên sofa, ăn trái cây, tán gẫu.

Úc Trạch Hạo hỏi như vậy khiến Lăng Bắc Hàn khẽ nhíu mày, trong lòng Úc Tử Duyệt mừng rỡ, cô đương nhiên hy vọng Lăng Bắc Hàn được điều đến quân khu.

"Cha, doanh trại cần con, hơn nữa, là một quân nhân, cho dù công việc rất nguy hiểm, cũng là trách nhiệm của con! Cha mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng chăm sóc cho Duyệt Duyệt thật tốt...... có mọi người mới có tiểu gia!" Lăng Bắc Hàn dĩ nhiên hiểu ý của Úc Trạch Hạo, khôn khéo nói.

Úc Tử Duyệt trong lòng mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn mở miệng cười: "Cha! Tư tưởng của cha thật ích kỷ nha, cha nên học tập Lăng Bắc Hàn nhà con một chút đi! Còn nữa, con cũng không phải là trẻ con, tự con có thể chăm sóc mình thật tốt!" Vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng, Úc Tử Duyệt khéo léo nói.

Đạo lý này cô hiểu, nhưng thật sự phải hy sinh khiến lòng cô vẫn không thể thản nhiên.

Cũng không tránh khỏi khổ sở trong lòng: Lăng Bắc Hàn, vì em, anh có thể giống như lúc đầu vì Hạ tử Sơ mà bỏ qua sự nghiệp? Nhưng chỉ là thoáng qua, cô cảm thấy suy nghĩ này thật ích kỷ....

"Ai nha, Duyệt Duyệt, không tệ, tư tưởng giác ngộ cao a!" lúc này, Úc Tử Mặc giơ ngón cái về phía em gái, khích lệ nói.

"Đương nhiên! Em là quân tẩu đó!" Úc Tử Duyệt hất cằm, kiêu ngạo mà nói, nhưng cũng len lén xấu hổ liếc nhìn Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn cưng chiều vuốt ve đầu cô, hy vọng cô thật sự giác ngộ. Nhưng vẫn cảm thấy mình khiến cô chịu uất ức.

"Oa....... Hay....... Thật mạnh bạo a....... Chị Huyên Huyên....... . Em.... em không dám nhìn nữa......" hai cô gái nhỏ trốn trong phòng của Úc Tử Duyệt, nằm trên giường xem một bộ phim hết sực bạo tình. Úc Tử Duyệt lấy tay che mặt lại, hai mắt xuyên qua khe hở nhìn màn hình, đỏ mặt nói.

Trong lỗ tai mỗi người đều cắm một cái tai nghe.

"Vậy thì mau tắt đi. Ai cho em mở ra! Nếu để cho anh em biết chị xem phim này, nhất định sẽ...." Lệ Huyên Huyên đỏ mặt thẹn thùng nói, đôi mắt kia thỉnh thoảng liếc nhìn về phía màn hình máy tính.

"Meo meo của nữ chính thật to.... Thật sexy a!" Úc Tử Duyệt lại kích động hô lên, chính là không tắt được máy tính, "Chị Huyên Huyên, chị mau nhìn xem!"

"Duyệt Duyệt! Em nói nhỏ thôi!" Lệ Huyên Huyên nhìn về phía cửa phòng, nhỏ giọng quát.

Ngay sau đó Úc Tử Duyệt kéo chăn, che kín hai người, sau đó, núp trong chăn xem tiếp.

"Chị Huyên Huyên, em phát hiện ra em cực kỳ thích thân thể phụ nữ....." Úc Tử Duyệt nhìn bộ ngực to lớn của diễn viên nữ, có tình nói, còn kéo cổ áo, nhìn meo meo của mình, vừa ngắm meo meo của Huyên Huyên.

"Của chị cũng lớn hơn của em!" cô bất mãn nói.

"Hắc hắc....... Để ông xã em làm cái đó nhiều một chút.... Là... là tốt rồi." Lệ Huyên Huyên đỏ mặt, thẹn thùng nói.

Úc Tử Duyệt chớp mắt nhìn lệ Huyên Huyên, "Có thật không? Chị cũng được anh em làm cho lớn? Em nhớ trước kia của chị cũng không khác của em nhiều lắm!" Úc Tử Duyệt thầm nói.

"Duyệt Duyệt em...... không phải!" Lệ Huyên Huyên đỏ mặt nói, thò đầu ra khỏi chăn, thở dốc, nhưng hai mắt lại thấy được một đôi dép quen thuộc, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đối mặt với gương mặt đen xì của Úc Tử Mặc, trên mặt Lệ Huyên Huyên lập tức hiên lên một nét hoảng sợ.

"Duyệt Duyệt...... cô ấy...... cô ấy rủ em xem...... a......" Lệ Huyên Huyên còn chưa nói hết, đã bị Úc Tử Mặc bá đạp lôi lên, sau đó cô gái nhỏ bị anh ôm ra khỏi phòng của Úc Tử Duyệt.

"Chị Huyên Huyên, thật không tốt! Rõ ràng chính chị cũng muốn xem...."

Úc Tử Duyệt từ trong chăn chui ra, thở hổn hển kháng nghị, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt tuấn tú xanh mét của Lăng Bắc Hàn! Trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng chốc hồi hộp, đưa tay định đóng laptop lại, nhưng Lăng Bắc Hàn nhanh tay hơn cô, giữ cổ tay cô ngăn chặn hành động của cô, ngồi xuống mép giường, chuyển laptop qua....... .

"Không phải, chị Huyên Huyên rủ em xem.... Em mới.... mới xem......" Úc Tử Duyệt vội vàng lo sợ giải thích.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-482)