Anh đừng xằng bậy
← Ch.0844 | Ch.0846 → |
Lưu Minh Hào tuy cảm thấy tràn đầy ai oán, nhưng cũng biết anh rể của cậu ta là nhân vật so với khủng bố còn khủng bố hơn, bản thân vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Hai mươi mấy phút sau, Dương Thần mang theo Lưu Minh Hào trở về biệt thự bên bờ biển xa hoa Lưu Thanh Sơn mua, thủ vệ của Thanh Long hội nhìn thấy Dương Thần mang theo Lưu Minh Hào về nhà, đều lập tức đi vào thông báo.
Lát sau, bà Lưu và Lưu Minh Ngọc cùng vội vã chạy ra.
Tuy rằng không phải mẹ đẻ, chị chỉ có nửa huyết thống, nhưng đối với đứa con và đứa em duy nhất này, hai người phụ nữ đều thật lòng đối xử, dù sao cũng có hơn mười năm tình cảm người nhà.
Nhìn thấy Lưu Minh Hào người đầy máu bẩn, đầu tiên bà Lưu kinh ngạc kêu lên một tiếng, đợi đến khi xem kỹ chỗ máu kia chỉ là của người khác, mới vỗ vỗ ngực, tiến về phía trước liền nhéo lỗ tai Lưu Minh Hào.
- Cái thằng chết tiệt này! Không muốn sống nữa phải không hả!? Chạy tới Trường Kình hội? Mày có biết đấy là chỗ nào không hả? Nếu không phải anh rể mày có năng lực, có phải mày muốn bố với mẹ mày kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không!? Mày đây chính là khiến mẹ trên thiên đường tức biết bao nhiêu đấy.
Hốc mắt Lưu Minh Ngọc cũng hồng hồng, ở bên cạnh hận không thể đi tới đánh cho thằng em này một trận.
Lưu Minh Hào vâng dạ đưa đôi mắt chờ mong về phía Dương Thần, hy vọng Dương Thần nói mấy lời giúp cậu ta.
Dương Thần khụ khụ cổ họng, nói:
- Mẹ à, Minh Hào có năng lực, lúc con đi tìm nó, nó đang trên giường cùng một đứa con gái người Nga, thực sự cũng xem như người trưởng thành rồi.
- Cái gì?
Giọng nói của bà Lưu trực tiếp cao lên mấy âm tiết!
- Mày... Mày không ngờ còn ra ngoài làm loạn!? Tiểu tử thối tha không học cho hẳn hoi, mày muốn tìm đối tượng thì cũng phải tìm con gái nhà lành, mày có biết con bé nước ngoài kia không chừng bị bệnh AIDS!?
Bà Lưu kêu lên thất thanh, dùng lực mạnh đánh vào mông Lưu Minh Hào, vừa đánh vừa lau nước mắt.
Đối mặt với sóng âm của mẹ cả, Lưu Minh Hào sắp thổ huyết rồi, vô cùng u oán nhìn Dương Thần, sớm nên biết anh rể này sẽ không giúp cậu, chỉ có thể bổ thêm một đao!
Lưu Minh Ngọc thì xấu hổ đỏ mặt, oán hận lườm Dương Thần một cái.
- Sao anh lại nói mấy cái này trước mặt mẹ...
- Cũng không phải trẻ con nữa, đều dậy thì rồi, có cái gì không thể nói.
Dương Thần nói như không có gì.
Lúc hắn nhỏ hơn Lưu Minh Hào mấy tuổi, đã cùng Thập Thất làm trong rừng mưa rồi, đây tính là chuyện gì?
Sau một phen khóc nháo, cuối cùng cũng nghỉ ngơi.
Mấy người cùng tiến vào trong phòng, trong phòng khách, ánh đèn sáng tỏ.
Tuy rằng đã là ba giờ sáng, nhưng không có ai có thể an giấc ngủ ngon.
Lưu Thanh Sơn ngồi một mình trên sô-pha trong phòng khách, mặc áo ngủ tơ tằm, trên một giá kim loại, thuốc truyền gắn vào tay ông ta đang nhỏ từng giọt.
Bởi vì bị Lưu Minh Hào trốn đi làm tức giận, bệnh nhiều năm của ông cuối cùng cũng ngã bệnh, đến nửa đêm mới có chuyển biến tốt.
Nhìn thấy Lưu Minh Hào cúi thấp đầu, sợ hãi rụt rè đi vào trong phòng, trong mắt Lưu Thanh Sơn tràn đầy phức tạp.
- Em xem xem, bố vì mày mà ngã bệnh, mày rốt cuộc muốn thế nào mới khiến người nhà em đỡ bận tâm?
Lưu Minh Ngọc dạy bảo em trai.
Lưu Minh Hào vụng trộm nhìn bố, nhìn thấy Lưu Thanh Sơn không giận cậu ta, lập tức lại cúi đầu.
Nhưng chỉ nhìn một cái, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Thanh Sơn, môi khô khốc, tóc hơi hoa râm, cùng với bình truyền nước, Lưu Minh Hào không biết sao, mũi hơi hơi cay cay.
Rõ ràng mới một ngày không gặp, nhưng tại sao cảm thấy bố già đi vài tuổi...
- Về rồi?
Trong giọng nói, đúng là không ý trách cứ gì.
- Vâng...
Lưu Minh Hào gật gật đầu.
Lưu Thanh Sơn ngừng lại, mới hỏi:
- Bị thương rồi?
Lưu Minh Hào lại lắc đầu, cắn chặt răng, mặt phát run.
Lưu Thanh Sơn giống như thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang cười nói với Dương Thần:
- Lần này phiền cậu rồi, nếu như không có cậu cũng không nhanh như vậy tìm thấy nó, cho dù tìm được nó cũng không dễ dàng có thể đưa nó về.
- Không có việc gì, như thế cũng có thể thể hiện con là người đàn ông đáng tin cậy, cũng không thể lừa con gái của mọi người, con không thể không để ý nhà mẹ đẻ của cô ấy chứ.
Dương Thần cười ha hả nói.
Lưu Minh Ngọc ở bên cạnh nhéo hông Dương Thần một cái, mặt đỏ bừng ngập ngừng:
- Nói linh tinh cái gì đấy!
Lưu Thanh sơn và Bà Lưu cười ha ha mấy tiếng, dáng vẻ vui mừng.
- Cái thằng này, phải cảm ơn anh rể nhiều vào, không có anh rể lần này mày gặp họa có thể lấy mạng mày luôn đấy.
Lưu Thanh Sơn dạy bảo.
Lưu Minh Hào dùng sức gật đầu.
- Con biết...
Cậu ta cũng đã xác định rõ chân tướng sự việc, tán đồng sâu sắc đối với bố, cũng cảm kích Dương Thần từ đáy lòng.
Nhưng khiến Lưu Minh Hào cảm động nhất đó là, Lưu Thanh Sơn lại không có ý tứ trách mắng.
Lưu Thanh Sơn dường như nhìn ra tâm tư con trai, nói:
- Có phải mày cảm thấy kì lạ, bố không mắng mày làm chuyện ngu xuẩn không?
- Có chút...
Lưu Minh Hào đỏ mặt.
Lưu Thanh Sơn cười nói:
- Trước kia luôn chửi mắng con, vì con không giống một đứa bé hiểu chuyện, nhưng bây giờ, từ trong mắt của con bố có thể nhìn thấy sự trưởng thành của con, con hẳn là đã học được từ anh rể con điều gì đó, bố tin sau khi một người đàn ông trở thành nam tử hán, có thể biết làm thế nào để đưa ra quyết định đúng.
Hốc mắt Lưu Minh Hào nóng lên, cuối cùng không kìm nổi nước mắt, chỉ biết buồn buồn gật đầu.
Dương Thần vỗ vai em vợ từ phía sau.
- Đi tắm trước đi, thay quần áo, mới nói cậu là đàn ông, cậu khóc cái gì.
Lưu Minh Hào bỗng nhiên quì rạp xuống đất, ra sức dập đầu ba cái với Lưu Thanh Sơn.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, sải bước lớn đi lên lầu.
Đợi Lưu Minh Hào đi rồi, Lưu Minh Ngọc kìm không nổi hỏi:
- Ông xã, anh làm thế nào khiến thằng Hào hiểu chuyện như vậy? Em tưởng rằng nó lại làm cho bố tức giận ấy.
Thấy Lưu Thanh Sơn và bà Lưu đều nhìn lại, Dương Thần nghĩ nghĩ, cũng không giấu diếm:
- Cũng không có gì, chính là để nó cầm súng, đối mặt với tên thái tử Cao Vũ của Trường Kình hội, bắn đầu tên đó thành thịt vụn thôi...
- Cái gì!?
Lưu Thanh Sơn hô to một tiếng, thiếu chút nữa thì đứng lên khỏi sô-pha.
Dương Thần nhún vai, đem chuyện đại khái kể qua một lượt, nhưng giấu chuyện Lưu Minh Hào trúng độc, dù sao Giản khẳng định có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải độc, Dương Thần có lòng tin tuyệt đối, không cần thiết để người nhà họ Lưu lo lắng thừa.
Sau khi Lưu Thanh Sơn nghe xong, trầm giọng nói:
- Cậu đúng là quá xằng bậy, Trường Kình hội đó cùng kinh doanh vũ khí đạn dược với nước ngoài và buôn bán với tổ chức ngầm, thứ bọn họ có không chỉ là lực lượng trong nước, quân đội quốc tế đều có thể vì lợi ích tập thể của bọn họ, xuất lực vì bọn họ. Lần này cậu giết Cao Vũ, bố hắn Cao Tông khẳng định sẽ không cam tâm, nếu tìm đến, Thanh Long hội chúng ta phải dùng một trăm hai mươi phần trăm tinh thần đề phòng.
Dương Thần thế nào cũng được nói:
- Con tự có sự tính toán của con, con sẽ phái người bảo vệ mọi người, điểm này mọi người yên tâm. Về phần thế lực Trường Kình lớn thế nào, có bao nhiêu viện trợ nước ngoài, đến lúc đó thì nói đi, bọn họ đến bao nhiều thì con giết bấy nhiêu.
- Chà, giọng điệu thật lớn, nhưng tôi thích!
Lưu Thanh Sơn cười ha hả.
Bà Lưu lo lắng nói:
- Đàn ông mấy người cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, có thể sống yên ổn không.
- Bà không hiểu, rất nhiều chuyện không phải bà muốn trốn thì nó sẽ không đến.
Lưu Thanh Sơn nói.
Dương Thần gật đầu cho rằng như vậy, thầm nghĩ rằng, hắn ban đầu chỉ muốn bán chút thịt xiên nướng, ai có thể nghĩ tới ngày hôm nay?
Lưu Minh Ngọc lại không muốn quản những việc này, cô đối với thực lực của Dương Thần có sự hiểu biết nhất định, lại đã bắt đầu tu hành, biết những nhân vật tầm thường này căn bản không phải đối thủ, vì vậy chỉ quan tâm hỏi:
- Lúc nào anh trở về? Cũng sắp ba rưỡi sáng rồi, có gấp lắm không?
Dương Thần cười xấu xa, ôm thắt lưng cô, bàn tay cách lớp áo ngủ bông, âu yếm chỗ da thịt ấm áp:
- Trời cũng sắp sáng rồi, anh ở đây nghỉ ngơi là được rồi, bảo bối Minh Ngọc, phòng của em ở đâu?
Ngay trước mặt Lưu Thanh Sơn và bà Lưu, động tác này của Dương Thần ngụ ý quá rõ.
Lưu Minh Ngọc đầu cúi thấp xuống tận ngực, bên tai nóng bỏng:
- Anh... Anh đừng xằng bậy, bố mẹ đang nhìn đấy.
- Cái này có gì, chỉ là cho thấy rõ tình cảm của chúng ta rất tốt.
Dương Thần hùng hồn.
Bà Lưu cười hì hì.
- Con bé Minh Ngọc này, con xấu hổ cái gì, đưa Dương Thần lên lầu đi, cũng bận cả buổi tối rồi, nghỉ ngơi cho tốt.
Lưu Thanh Sơn cũng có chút không tư vị, hiển nhiên con gái bảo bối bị người đàn ông khác đoạt đi, người làm bố sẽ vô cùng không thoải mái, hừ nhẹ một tiếng cũng không nhìn đến.
Cả người Lưu Minh Ngọc có chút chột dạ, bước chân thiếu tự tin dựa vào trong lòng Dương Thần.
- Ở... Ở phía tây lầu hai.
Dương Thần không nói hai lời, ôm lấy cô ngượng ngùng từ từ nhắm hai mắt, kích động chạy lên lầu.
← Ch. 0844 | Ch. 0846 → |