Muốn tốt cho em
← Ch.0845 | Ch.0847 → |
Dương Thần không nói hai lời, ôm lấy cô ngượng ngùng tư từ nhắm hai mắt lại, hưng phấn chạy lên lầu.
Tuy rằng Lưu Minh Ngọc bình thường cũng không ở nơi này, bản thân có một khu nhà riêng, nhưng mẹ Lưu vẫn hết lòng quét dọn sạch sẽ, đợi con gái về ở.
Sau khi Dương Thần chạy vào phòng, chạy thẳng đến nhà vệ sinh, bởi vì trên người hắn có vài vết máu, cho dù là nóng vội, cũng phải chú ý vệ sinh cá nhân một chút.
Lưu Minh Ngọc vào phòng, mới định mở mắt, duyên dáng nói:
- Anh tắm rửa thì tắm rửa, tại sao lại đưa em vào!
- Thế mới nói em ngốc, khó có được cơ hội, tắm uyên ương không tốt sao.
Dương Thần nói xong, một tay vội vàng cởi trói cho Lưu Minh Ngọc, sau đó bế cô vào trong bồn tắm, vặn nước ấm, bản thân sau khi lột sạch quần áo, cũng nhảy vào trong.
Bởi vì bồn tắm không phải quá lớn, cho nên Dương Thần chỉ có thể để cô ngồi trên người mình, tuy nhiên bởi vì tư thế như vậy, nên hai người dính lấy nhau khá nhanh.
Quần áo của Lưu Minh Ngọc sớm đã bị Dương Thần lúc vào phòng cởi ra hết, cả người trần truồng, dưới ánh sáng của ngọn đèn có vẻ rất mịn màng, mềm mại.
Tất cả bộ phận trên cơ thể đều có thể cảm nhận được sức nóng của người đàn ông này truyền tới, đặc biệt là khe giữa hai chân, cái vật to lớn kia đã cứng lên, vuốt ve phía bên trong đù chỗ mẫn cảm nhất của Lưu Minh Ngọc...Nếu không phải hai người trước đây đã có mấy lần đụng chạm da thịt rồi, thì cô sẽ cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người ta nữa rồi.
- Tên xấu xa nhà anh, lẽ nào lái xe lâu như vậy, làm nhiều chuyện như vậy cũng không mệt sao, em đang ngủ gà ngủ gật, cứ phải tìm lúc này làm mới được sao.
Lưu Minh Ngọc không còn sức lực oán trách.
Một tay Dương Thần vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay kia thì ôm lấy ngực của Lưu Minh Ngọc, kẹp chặt cái núm nhỏ hồng hồng ở đầu ngón tay, Dương Thần tùy ý khiêu khích, thỉnh thoảng xoa bóp cặp bông đào kia, khiến cho Lưu Minh Ngọc toàn thân run rẩy.
Vô tình, ngoài nước ấm dần dần đầy lên, giữa hai chân của Lưu Minh Ngọc, cũng dần dần tràn ngập một dòng nước suối mát lạnh.
- Chậc chậc, Minh Ngọc em yêu, nước lạnh của em không ngừng chảy, nước trong bồn tắm này đều sắp trở nên lạnh rồi.
Dương Thần vui cười nói.
Lưu Minh Ngọc tức giận quay đầu lại, cắn trên mặt Dương Thần.
- Muốn vào thì vào nhanh, đừng nói những lời thừa thãi như vậy!
- Ồ, thế nào lại có vẻ sốt ruột thế, có một lúc không nồng nhiệt, có phải có chút trống rỗng không hả.
Dương Thần vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Trong lúc thân thể vặn vẹo, Lưu Minh Ngọc giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh khiết hoàn mỹ, không ngừng cọ xát trên người Dương Thần, cùng với dòng nước chảy xiết, nhiệt độ cơ thể hai người đều tăng lên nhanh chóng.
- Anh ức hiếp em, cọ xát cái gì nữa, ngứa chết đi được...Nếu như anh không đi vào, em sẽ tự mình đi vào!
Lưu Minh Ngọc bĩu môi.
Đối mặt với người đàn ông thương yêu nhất, người phụ nữ thuộc thành phần tri thức mà người ngoài nhìn có vẻ trưởng thành, mới có thể để lộ thái độ nũng nịu như vậy.
Tuy rằng cả đêm không nghỉ ngơi, nhưng lúc tình đến, cái gì mệt mỏi cũng đều quên hết.
Dương Thần cũng không trêu đùa nhiều, tìm đúng mục tiêu, thẳng người, theo dòng nước, đi thẳng vào vũng lầy...
Có lẽ bởi vì Lưu Minh Ngọc gần một tháng nay đều nghe theo sự chỉ đạo của Dương Thần, cố gắng tập thể hình, độ đàn hồi của cả người, đều hơn trước đây.
Dương Thần chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ của mình tiến vào một không gian tuyệt vời, lực cản và sức dãn đều đều khoan khoái không gì sánh bằng, khiến hắn không kìm nổi kêu lên một tiếng thả lỏng.
Lưu Minh Ngọc khẽ rên lên một tiếng, cô cũng mẫn cảm hơn trước, cảm nhận được sức nóng dâng trào của người đàn ông, toàn bộ cơ thể mềm mại như nước đều nhanh chóng dung hòa trong bồn tắm.
Trong bọt nước quay cuồng, hai người dính lấy nhau như keo hưởng thụ sự thân mật dưới nước.
Khoảng gần một tiếng sau, mưa tạnh mây bay.
Tuy rằng Lưu Minh Ngọc bởi vì nhiều lần lên đỉnh, có chút mệt mỏi, nhưng so với lúc trước cả người không chút sức lực, tốt hơn rất nhiều.
Cả người dựa vào người Dương Thần, đôi môi hồng hào hôn vài cái dịu dàng lên ngực Dương Thần, cười ngây ngô nói:
- Ông xã, gần đây rèn luyện một chút, dường như cơ thể có sinh lực hơn trước rồi.
Dương Thần khẽ vuốt tấm lưng nhẵn nhụi của cô, tay kia thì nâng cặp bồng đào, nhẹ nhàng thưởng thức.
- Em phải tiếp tục kiên trì, khoảng hai tháng nữa, chính thức bắt đầu luyện tập anh dạy mọi người công pháp, có thể thăng cấp nhanh hơn.
Dương Thần mãn nguyện nói.
Kỳ thật Dương Thần có chút tiếc nuối, con đường bản thân lúc trước tu hành, cũng không biết nguyên âm của phụ nữ đối với con đường tu hành này có lợi tương đương không, bản thân vô tình phá vỡ thân thể của những người thân yêu này, đến bây giờ chỉ có thể để bọn họ chịu chút mệt mỏi, cố gắng rèn luyện thân thể.
Lưu Minh Ngọc có chút oán giận.
- Nhưng, mỗi ngày chạy bộ rất nhàm chán, có biện pháp nào khác có thể nhanh nâng cao thể chất không?
Dương Thần cười nói:
- Chạy bộ chỉ là khá toàn diện, nếu như em đồng ý, có thể đi mua một vài dụng cụ thể hình, kỳ thật nếu mỗi ngày tăng cường luyện tập, có thể một tháng là được. Hoặc cũng có thể mua bộ thiết bị điện tử, ví dụ như MP3 mang bên người, vừa chạy vừa nghe nhạc, sẽ dễ quên mệt mỏi. Mấu chốt muốn cho tổ chức cơ thể của em tăng lên đến tiêu chuẩn của một người bình thường trở lên, như vậy sẽ tu luyện được đến mức làm một nửa mà công gấp đôi.
Lưu Minh Ngọc ánh mắt sáng ngời.
- Đúng rồi, ông xã, hay là đợi trời sáng, anh cùng em đi đến cửa hàng dụng cụ thể dục dạo một vòng đi, giúp em chọn một vài dụng cụ luyện tập được một chút, như vậy em mới có động lực luyên tập.
Dương Thần ngơ ngẩn nói:
- Hôm nay? Không đi làm?
- Nghỉ một ngày Hoàng hậu nương nương cũng không tới mức sa thải em đâu, dù sao cũng không cần mở hội nghị quan trọng, anh đã lâu không ở bên em rồi.
Lưu Minh Ngọc ai oán nói.
Dương Thần xấu hổ cười cười.
- Vậy thì xin nghỉ một ngày đi, anh vì em trai em đã bỏ một mình Nhược Khê ở vũ hội, anh đợi cô ấy bớt giận một chút, mới về, bằng không anh sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Lưu Minh Ngọc thè lưỡi, không ngừng cười khanh khách.
- Mặc dù hơi có lỗi với bà chủ, nhưng trong lòng em rất vui, làm sao bây giờ, có phải quá xấu rồi không.
- Phụ nữ bọn em, chính là ngoài mặt hào phóng, trong lòng cái gì cũng so đo, đừng tưởng anh không biết?
Dương Thần tự nhiên cười nói.
Lưu Minh Ngọc giận hắn liếc mắt một cái, cũng không thanh minh.
Đợi tắm rửa rồi lau khô xong, hai người quay lại chiếc giường lớn thoải mái.
Nếu quyết định không đi làm, vậy đợi bách hóa mở của ít nhất phải sau 9h, nên ngủ một giấc.
Dựa vào ngực Dương Thần, Lưu Minh Ngọc nhắm hai mắt lại, nói khẽ:
- Ông xã, em hỏi anh một chuyện...
- Nói đi...
Dương Thần nhẹ giọng đáp.
- Mẹ của A Hào.. chính là mẹ hai Từ Oánh, bà ta thật sự...Là bị bố em giết chết sao?
Dương Thần trầm mặc một lát, nói:
- Không phải, là do sinh bệnh mà chết.
- Ừ...
Dương Thần mắt nửa mở nửa nhắm, nhìn người phụ nữ xinh xắn trong lòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
- Em yêu, anh nói như vậy, em liền tin?
Lưu Minh Ngọc cười khẽ, dùng tay vẽ lên ngực Dương Thần vài vòng.
- Anh nói trái, thì là trái, anh nói phải, thì là phải...Anh nói cái gì, em đều tin, bởi vì quan trọng không phải anh nói thật hay giả, cũng không phải người kia làm sao chết...Em chỉ tin tưởng, anh nói anh làm nhất định là muốn tốt cho em, vậy là đủ rồi.
Dương Thần hít sâu một hơi, mỉm cười nói:
- Đã có ai nói em rất đáng yêu chưa.
Lưu Minh Ngọc ngẫm nghĩ một chút.
- Hình như không có, anh không cảm thấy em rất chín chắn sao.
- Vậy thì bây giờ có rồi, em quả thật rất đáng yêu.
Dương Thần xoa vai cô nói.
Lưu Minh Ngọc há miệng nói.
- Được rồi, ngủ đi.
- Anh không muốn ngủ nữa.
- Hả?
- Anh muốn cùng tiểu thư đáng yêu Minh Ngọc, đại chiến ba trăm hiệp...
- Anh...A!
Không đợi Lưu Minh Ngọc phản kháng, Dương Thần đã xoay người sải bước!
Bởi vì hai người đều không mặc quần áo, lần này lại càng trực tiếp, Dương Thần lật ngửa cơ thể Lưu Minh Ngọc, nhào lên trên, sau khi hai miếng ngọc thịt màu mỡ ở phía dưới bị đẩy ra hai bên, nóng bỏng chờ đợi, phá vỡ mà vào trong đó...
Trận mây mưa lần này đến rạng đông, Dương Thần mới sảng khoái cho ra tất cả, sau đó nhào lên trên người nữ nhân nhắm mắt ngủ ngon.
Đợi cho ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào trong phòng, hai người mới rời khỏi giường.
Lưu Minh Ngọc sau một đêm bị giày vò đến vài lần, cảm giác lúc rời khỏi giường, có vài chỗ hơi đau đau, không khỏi tức giận cắn vài miếng trên người Dương Thần.
Lúc xuống lầu, vợ chồng Lưu Thanh Sơn đã ăn xong bữa sáng, bảo người hầu để lại một ít ở trên bàn.
Nhìn thấy Dương Thần muộn như vậy mới cùng con gái xuống lầu, Lưu Thanh Sơn không khỏi cau mày.
- Ngọc Nhi con không đi làm sao? Tại sao muộn như vậy mới xuống.
Lưu Minh Ngọc mặt đỏ lên.
- Hôm nay con không đi, con với Dương Thần ra ngoài đi dạo.
Mẹ Lưu cũng là bộ dạng kỳ quái, kéo Lưu Minh Ngọc đến một góc, nhỏ giọng hỏi:
- Ngọc Nhi, lúc con cùng con rể Dương làm chuyện đó, không dùng biện pháp gì sao?
- Hả?
Lưu Minh Ngọc có chút mơ hồ.
- Ôi, con bé ngốc, chính là có tránh thai hay không?
Mẹ Lưu tò mò hỏi.
Lưu Minh Ngọc xấu hổ vội nói:
- Me, sao mẹ lại hỏi việc này chứ.
- Cái này có sao.
Mẹ Lưu không hề gì nói:
- Các con đừng bao giờ làm việc này, tuổi của con cũng không nhỏ, sinh con trước cũng không có gì to tác lắm, hơn nữa, mẹ nghe bố con nói, Dương Thần cũng không chắc có thể tổ chức hôn lễ gì đó với con, sớm sinh con không đều giống nhau sao. Nếu con có con, cũng tốt để cho bố mẹ có thể bế cháu ngoại, tránh cả ngày ở nhà nhàn cư vi bất thiện.
Trong lòng Lưu Minh Ngọc chua xót, mẹ nhắc nhỏ như vậy, cô mới ý thức được, mình quả thực sinh con sớm hay muộn đều không khác nhau, mình cũng chỉ là một trong những người phụ nữ ở bên cạnh Dương Thần, hiện thực như vậy, trước đây lúc mới xuất hiện không bao lâu, trái lại vẫn tốt, nhưng bây giờ từng trải hơn rồi, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, nên sẽ càng không thoải mái.
← Ch. 0845 | Ch. 0847 → |