Ngươi là của ta
← Ch.254 | Ch.256 → |
Nam Cung Vân cảm thấy thật sự không giải thích được, lúc nửa đêm khát nước, nghĩ ra ngoài tìm miếng nước uống, không nghĩ tới không có tìm nước, lại bị con trai chặn ở chỗ này không cho lên tiếng, không để cho nói chuyện, càng đừng nói đi xuống lầu uống nước!
Điều này cũng có thể nhịn, vì cái gì hình như con trai còn thống khổ hơn so với ông? Uống không được nước chính là ông, con trai rút gân cái gì, ở trong nhà mình lén lén lút lút, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt cầu xin của con trai, ông vẫn mềm lòng, nghiêng đầu rời đi, chẳng lẽ con trai là áp lực công việc lớn, cho nên mới như vậy!
Cuối cùng Nam Cung Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm, cái ông cụ này hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến đây làm gì, ngộ nhỡ kinh động đến con trai, thì có thể là một tuần lễ không thể ôm nàng dâu ngủ!
Không được, càng nghĩ càng lo lắng, vẫn nên trở về phòng đi, con trai vốn khó đối phó, hiện tại ở nhà lại có một núi dựa lớn, Nam Cung Diệu lại là không có cách nào, chỉ có cùng con trai đánh lâu dài!
Ngay lúc Nam Cung Diệu ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, Vân Tĩnh Sơ đang ở nhà gào khóc.
Kể từ khi biết Vân Tĩnh Sơ mang thai, Âu Dương Hàn và Vân Tĩnh Sơ đăng ký thủ tục, vì tương lai của đứa nhỏ, bọn họ dự định sinh xong thì sẽ làm nghi thức kết hôn.
"Đau chết mất, Âu Dương Hàn thối, đều là anh làm hại, đau chết em a a a a..." Vân Tĩnh Sơ kêu to, Âu Dương Hàn căng thẳng cầm điện thoại trong tay không biết gọi số mấy?
"Alo? 110 sao? Bà xã tôi muốn sinh con, mấy người mau tới đây? Chỗ tôi là..." Âu Dương Hàn vẫn chưa nói hết.
"Ngu ngốc, lão nương sinh con, không phải đi ngồi tù, có phải anh muốn cho con con em sinh trong ngục hay không, Âu Dương Hàn, anh không xong với lão nương, đàn ông thối..." Vân Tĩnh Sơ mắng to.
Âu Dương Hàn bị Vân Tĩnh Sơ nhắc nhở, cuống quít cúp điện thoại, bấm 120.
"Thân ái, đừng có gấp, xe lập tức tới ngay, lập tức!"
Cung không có cũng cung tên. Nói như thế nào Âu Dương Hàn cũng là bá chủ một phương, khi nào thì gặp trận thế phụ nữ sinh con thế này, chỉ thấy hai tay Vân Tĩnh Sơ che lấy bụng bự, trợn tròn mắt, đây là chuẩn bị sinh con sao, đây rõ ràng là muốn giết người!.
"Anh muốn chết à, nhanh lên ôm lão nương xuống lầu, tự chúng ta đi bệnh viện, chờ 120 đến đây, con em cũng đã sinh ra, còn đứng ngây đó làm gì? Đàn ông thối anh có muốn đỡ để cho tôi không? A a a a a..." Vân Tĩnh Sơ đau đến kêu to.
"Được, được, đi, đi..." Âu Dương Hàn ôm lấy Vân Tĩnh Sơ đi ra ngoài, vốn có thể dùng tốc độ chạy, nhưng lo lắng khiến con rớt ra, vì vậy, anh ta vẫn dè dặt đi ra ngoài, chỉ là bước chân rất nhanh.
"Thân ái em cố chống đỡ..." Âu Dương Hàn vừa đi vừa gọi.
"Khốn kiếp, con trai của anh cứ nhất định đi ra thì chống đỡ như thế nào a, a a a..." Vân Tĩnh Sơ đau tới mồ hôi chảy ròng, chẳng qua ngoài miệng còn không khách khí! Liên tục mắng to Âu Dương Hàn, đương nhiên lúc này Âu Dương Hàn không nghe lọt! Nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm bụng của Vân Tĩnh Sơ, chỉ sợ không chú ý tới một cái là đứa bé sẽ đi ra.
Âu Dương Hàn cẩn thận đặt Vân Tĩnh Sơ vào trong xe, sau đó đạp cần ga, chạy tới một bệnh viện gần nhất.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Âu Dương Hàn ôm Vân Tĩnh Sơ chạy vào khoa phụ sản, Vân Tĩnh Sơ vẫn kêu to.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, nơi này là bệnh viện, yên tĩnh, ai không có sinh con!" Một y tá hướng quát to với Vân Tĩnh Sơ.
"Ông xã, em đau..." Vân Tĩnh Sơ bị quát một trận, không khỏi có chút ủy khuất, đầy nước mắt nhìn Âu Dương Hàn, vốn Âu Dương Hàn đang cầm bệnh án thì không hiểu tại sao người phụ nữ của mình chợt im lặng, quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt của Vân Tĩnh Sơ ủy khuất, còn có một tiếng ông xã kia, làm cho anh ta càng đau lòng cho người phụ nữ này, lập tức cũng nhìn thấy nữ y tá dạy dỗ cô bên cạnh.
Vốn người phụ nữ của mình sinh con Âu Dương Hàn đã đủ khẩn trương, nhưng y tá không biết sống chết này, dám giáo huấn người phụ nữ của anh ta như vậy, dọc theo đường đi anh ta bị mắng, anh ta đều không nhẫn tâm thốt một tiếng, lo lắng Vân Tĩnh Sơ tức giận, mà y tá này dám đối với người phụ nữ của anh ta như vậy, cô ta có biết người phụ nữ này đang mang thai con nhà Âu Dương không.
Âu Dương Hàn bước nhanh đến, căm tức nhìn y tá trước mắt.
"Ai quy định không cho phép kêu? Tôi thấy là cô không muốn làm nữa, không biết sống chết, cút!"
Chỉ chốc lát sau, Vân Tĩnh Sơ liền bị đẩy tới phòng phẫu thuật.
"Khốn kiếp, anh còn không vội vàng gọi Mộ Hi đến, em muốn cô ấy, còn có gọi cả dì Mộ tới, em sợ hãi..." Vân Tĩnh Sơ bị đẩy vào.
Âu Dương Hàn vội vàng gọi điện thoại cho Mộ Hi.
Chỉ chốc lát sau, Nam Cung Diệu và Mộ Hi xuất hiện ở bệnh viện, mèo hoang. dienddanl3quydon Mộ Hi thấy Âu Dương Hàn đi dép, một thân đồ ngủ đi tới đi lui ở cửa phòng mổ, biết rõ Tĩnh Sơ đã ở trong phòng sinh.
Nam Cung Diệu rất bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ mặt, nhưng mà, Mộ Hi rất khẩn trương, đây chính là bạn tốt nhất scủa minh sinh con, Mộ Hi đã sinh con, cho nên biết rõ sinh con rất đau.
"Em muốn đi vào cùng Tĩnh Sơ, ông xã anh đi sắp xếp giúp em." Mộ Hi căng thẳng cầm lấy tay Nam Cung Diệu nói, bởi vì cô biết rõ hiện tại hy vọng nhất là có người có thể ở cùng.
"Anh đi sắp xếp, chốc nữa anh vào cùng em." Nam Cung Diệu nói.
"Diệu tổng, anh? Miễn, bên trong là người phụ nữ của tôi, anh đi không có tiện, tôi và Mộ Hi đi sẽ vào, mong Diệu tổng chờ ở bên ngoài." Kỳ thật Âu Dương Hàn đã sớm muốn đi vào, chỉ là liên tục không có dũng khí đối mặt với loại chuyện sinh con như vậy, nếu Mộ Hi đã đi theo, anh ta cũng an tâm.
Nam Cung Diệu vừa nghĩ, đúng vậy, anh đi vào thực không có tiện.
Vốn là trong bệnh viện có quy tắc chỉ có chồng thì mới được ở cùng với người mang thai, nhưng mà Nam Cung Diệu ra mặt, bệnh viện tạm thời sửa quy tắc lại, Mộ Hi có thể tiến vào.
Mộ Hi và Âu Dương Hàn đi theo bác sĩ vào phòng diệt khuẩn, sau đó đổi lại quần áo.
Vân Tĩnh Sơ đang sợ hãi, thấy Mộ Hi tiến đến, vươn tay muốn nắm cô.
"Xú nha đầu sao giờ mới tới? Thật là đau, khốn kiếp, anh vào để làm gì? Đây là sinh con, anh có thể hỗ trợ cái gì?"
Đầu tiên Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Mộ Hi, không nghĩ tới Âu Dương Hàn ở sau lưng Mộ Hi đi đến, vì vậy, Vân Tĩnh Sơ lại bắt đầu công kích Âu Dương Hàn, kỳ thật, Âu Dương Hàn không chút tức giận, bởi vì bình thường Vân Tĩnh Sơ rất đáng yêu, bây giờ Vân Tĩnh Sơ chỉ là khó chịu, mới có thể mắng to.
"Người phụ nữ ngốc, anh ta không tới thì ai tới? Hắn Anh ta là cha đứa bé, chẳng lẽ cậu muốn chồng tôi vào sao?" Mộ Hi cố ý nói như vậy, cô chỉ muốn thay đổi bầu không khí, làm cho Tĩnh Sơ buông lỏng, sinh con không thể căng thẳng, càng khẩn trương càng khó sinh.
"Mình nghĩ, nếu là Diệu tổng tiến vào chỉ sợ là không sinh được! Bởi vì ánh mắt của anh ta sẽ khiến mình chết rét, cũng chỉ có cậu mới trị được người băng kia!" Vân Tĩnh Sơ cố hết sức nói.
"Cho nên caauj vẫn nên đối tốt với người thân của mình một chút!" Mộ Hi cười nói.
"Khốn kiếp, còn không mau đến đây, nếu không phải là anh, sao bụng lão nương có thể lớn chứ?"
Vân Tĩnh Sơ lại bắt đầu công kích Âu Dương Hàn, kỳ thật, Âu Dương Hàn nhìn thấy trên trán của người phụ nữ của mình đổ mồ hôi, còn có vẻ mặt thống khổ, anh ta hết sức đau lòng, thì ra phụ nữ sinh con thống khổ như vậy. Này làm cho anh ta càng muốn yêu người phụ nữ trước mắt thật tốt.
"Tĩnh Sơ, Tĩnh Sơ..." Âu Dương Hàn đau lòng gọi người phụ nữ trên bàn mổ.
"A, a, Âu Dương Hàn khốn kiếp, em không muốn sinh con trai cho anh, Âu Dương Hàn thối, em muốn giết..." Vân Tĩnh Sơ lớn tiếng mắng chửi, một tay nắm lấy Mộ Hi, một tay nắm lấy Âu Dương Hàn, cắn răng dùng sức...
Âu Dương Hàn không có tức giận, nếu là bình thường có người mắng anh ta như vậy, nhất định anh ta sẽ diệt người đó, nhưng mà, người phụ nữ này không được, cô đang cố gắng nối dõi tông đường cho nhà Âu Dương, cho nên Vân Tĩnh Sơ mắng cái gì anh ta đều nhận hết toàn bộ.
Không có biện pháp, ai kêu anh ta yêu cô, ai kêu người phụ nữ này là vợ anh ta, ai kêu anh ta là cha đứa bé, cho nên cứ mắng!
"Bà xã, anh yêu em, em muốn mắng anh, trước cứ sinh con trai ra đã rồi mắng nữa cũng không muộn." Âu Dương Hàn nhìn đứa con vẫn không ra, trong lòng bắt đầu gấp.
"A, hu hu... Hu hu... Người đàn ông thối, bây giờ mới nói yêu em, phải chết a... A..." Vân Tĩnh Sơ dùng sức cố gắng.
"Thực xin lỗi, bà xã, kỳ thật, anh nên sớm nói cho em biết, yêu em." Âu Dương Hàn nhìn Vân Tĩnh Sơ nói, Mộ Hi cảm động đến khóc, cuối cùng người đàn ông này cũng hiểu rõ, tình yêu là không thể miễn cưỡng, anh ta tìm được người phụ nữ mình yêu, cũng tìm được người phụ nữ yêu mình, thật sự là quá tốt.
Đúng lúc này, Vân Tĩnh Sơ dụng hết toàn lực, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
"Bác sĩ, bác sĩ, nhanh lên, bà xã tôi đã hôn mê, hôn mê..." Âu Dương Hàn kêu to, lúc này, bác sĩ ôm một đứa con nít đứng ở trước mặt Âu Dương Hàn.
"Phu nhân anh mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện, tiên sinh anh có muốn cắt bỏ cuống rốn hay không?"
"Cái gì? Cắt bỏ cuống rốn?" Âu Dương Hàn nhìn đứa bé trước mắt, thật sự là đứa bé trai, bởi vì mang cái ấm nhỏ, khó trách Tĩnh Sơ thường nói là con trai, thật đúng là, nhưng bác sĩ lại nói anh ta có muốn cắt bỏ cuống rốn hay không? Ngay lúc Âu Dương Hàn do dự, Mộ Hi quay đầu lại, vừa nhìn, tiếp theo liền nằm trên mặt đất, bởi vì đứa bé mới vừa sinh ra, còn chưa có tắm rửa, cho nên trên người có máu, Mộ Hi mê muội một trận, té trên mặt đất.
"Được, tôi cắt bỏ." Âu Dương Hàn ngừng lại, sau đó tiếp nhận cây kéo trong tay bác sĩ, xoẹt một cái, cũng trong lúc đó trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc.
Bác sĩ ôm đứa bé đi tắm, bởi vì trên người đứa bé rất dơ, tất cả đều là dịch nhờn, còn có chút ít vết máu, chính là vết máu này làm cho Mộ Hi hôn mê bất tỉnh.
Âu Dương Hàn ôm lấy Mộ Hi rời khỏi phòng giải phẫu, khi đến ngoài cửa, Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi bị ôm ra, hơn nữa còn là Âu Dương Hàn ôm, trong lòng sững sờ, cô vợ nhỏ bị sao thế? Sắc mặt trắng bệch.
"Mộ Hi hôn mê, mang cô ấy đi xem bác sĩ một chút." Âu Dương Hàn giao Mộ Hi cho Nam Cung Diệu liền trở về phòng phẫu thuật.
Sau khi Mộ Hi được bác sĩ xem qua, không có việc gì, không bao lâu liền tỉnh.
Khi Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi ra, Vân Tĩnh Sơ đã được chuyển tới phòng bệnh.
Mộ Hi đi tới bên giường Tĩnh Sơ, đứa bé nằm ở giường nhỏ bên cạnh Tĩnh Sơ.
Âu Dương Hàn gọi điện thoại ra lệnh cho thủ hạ đưa quần áo tới, còn có đồ ăn, bởi vì Tĩnh Sơ tỉnh lại sẽ đói, cho nên anh ta muốn chuẩn bị những thứ tốt nhất.
"Ông xã, đứa nhỏ này thật đáng yêu nha." Mộ Hi nói.
"Bà xã, cái này cuingx gọi đáng yêu sao? Nhăn nhăn nhúm nhúm, còn có nếp nhăn?" Nam Cung Diệu hoang mang nói, kỳ thật, Vân Tĩnh Sơ lớn lên không xấu, như thế nào sinh ra đứa bé không giống như vậy, như tiểu yêu quái.
Nam Cung Diệu chưa từng gặp qua đứa bé mới sinh, cho nên mới có loại phản ứng này, kỳ thật, lúc trước Mộ Hi sinh Lâm Lâm, Lâm Lâm cũng như thế này, chẳng qua là lúc đó tâm tư Nam Cung Diệu đều ở trên người Mộ Hi, hài tử vẫn đứa bé Lâm Lâm vẫn do bà ngoại chông coi, chờ Nam Cung Diệu cẩn thận nhì đứa bé, Lâm Lâm đã sạch sẽ, bởi vì vừa sinh ra một ngày, bộ dạng đứa bé thay đổi rất nhanh.
"Lúc trước, Nam Nam nhà chúng ta cũng không có ng yêu đâu, như cái một lão già, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn." Mộ Hi nói.
"Cái gì? Nam Nam cũng bộ dạng này? Nhưng mà, con trai của anh rất tuấn tú." Nam Cung Diệu không thể tin được trước đây Nam Nam cũng có bộ dáng này, chính đứa con trai soái của mình cũng thế này, như một ông già!
"Đương nhiên rồi, đứa bé mới vừa sinh ra đều như thế này."
Sau khi Vân Tĩnh Sơ tỉnh lại, nhìn Mộ Hi một chút, nhìn đứa bé một chút.
"Hi, đây là con mình sinh sao? Như thế nào lại xấu như vậy?" Vân Tĩnh Sơ hỏi, bởi vì đứa bé này có đầu thật lớn.
"Đứa ngốc, trẻ con mới sinh đều như vậy, trước đây cậu cũng có thể thế này, không phải hiện tại cũng trở thành mỹ nữ sao?" Mộ Hi cười nói.
"Bà xã, em đã tỉnh? Có đói bụng không?" Âu Dương Hàn nói.
"Ai là bà xã của anh? Chúng ta còn chưa có kết hôn, anh liền bắt đầu gọi bà xã!"
Vân Tĩnh Sơ thấy Mộ Hi bên cạnh, bị Âu Dương Hàn gọi có chút thẹn thùng, bởi vì trước kia Âu Dương Hàn đều gọi tên của cô, cũng là bởi vì vừa rồi nhìn thấy cô sinh con, người đàn ông này mới bắt đầu gọi cô là bà xã, Vân Tĩnh Sơ còn không có thói quen.
"Này? Xú nha đầu, các cậu đều đã đính hôn, không gọi bà xã thì là gì? Nói cậu cũng đã sinh con trai cho người ta, chẳng lẽ không thể gọi bà xã sao?" Mộ Hi nói.
"Không gọi bà xã, có phải gọi vợ hay không?" Âu Dương Hàn cười nói, thấy đứa bé bình an, người phụ nữ của mình bình an, anh ta rất vui vẻ.
"Cái gì mà vợ? Còn không bằng gọi bà xã dễ nghe hơn!" Vân Tĩnh Sơ nói.
"Xú nha đầu, đừng làm rộn, bà xã và vợ à dù sao đều một ý nghĩa, đến ăn chút cháo đi, nếu không đứa bé đói bụng, không có sữa để bú!" Mộ Hi bưng một bát cháo chuẩn bị bón cho Tĩnh Sơ.
"Được, vì con mình, mình uống, kỳ thật mình rất ghét uống cháo!" Vân Tĩnh Sơ nói.
Sau khi Vân Tĩnh Sơ uống no bụng, từ từ lại ngủ thiếp đi, bởi vì sinh con tiêu hao thế lực rất lớn, cho nên sau khi ăn no không có việc gì, cũng chỉ có thể bổ sung thể lực, vừa rồi Nam Cung Diệu nhận được một cú điện thoại rời đi, hiện tại Vân Tĩnh Sơ lại ngủ thiếp đi, truyện edit duy nhất tại diendanlequydon đứa bé cũng bị y tá đẩy đi tới phòng trẻ.
"Mộ Hi chúng ta ra ngoài ngồi một chút?" Âu Dương Hàn nói.
"Được." Mộ Hi nói.
Bọn họ đi tới một phòng nghỉ trong bệnh viện.
"Cám ơn cô Mộ Hi." Âu Dương Hàn nói.
"Khách sáo cái gì, Tĩnh Sơ giống như em gái ruột của tôi vậy." Mộ Hi mỉm cười nói, bởi vì bây giờ Âu Dương Hàn đã không còn như trước kia, hình như anh ta đã thay đổi thành một người khác, hẳn là chuyện của em trai là một đae kích lớn với anh ta, anh ta đã trở thành một người đàn ông bình thường.
Nhìn thấy chị em tốt của mình mắng to đối với anh ta, Mộ Hi cũng biết Âu Dương Hàn không có ngược đãi Tĩnh Sơ, còn giống như hết sức sủng ái cô ấy, nếu không làm sao Tĩnh Sơ dám mắng anh ta như vậy.
"Tôi muốn cám ơn cô đã để cho tôi biết sống vì cái gì? Trước kia tôi chỉ biết chiếm hữu, cho rằng đó là hạnh phúc, cho đến khi gặp được cô, tôi mới biết được, dụng tâm đi yêu một người cũng là chuyện vô cùng hạnh phúc, nhìn bụng Tĩnh Sơ nổi lên từng ngày, trách nhiệm của tôi càng ngày càng lớn, những thứ này đều bị cô ảnh hưởng. Cám ơn." Âu Dương Hàn nói.
"Không cần nói như vậy, kỳ thật, trước kia tôi vô cùng ghét anh, nhưng mà Tĩnh Sơ yêu anh, tôi không có biện pháp, tôi chỉ hy vọng anh quý trọng tất cả trước mắt." Mộ Hi nói.
"Nhìn thấy cô liên tục yêu Nam Cung Diệu không thay đổi, tôi hâm mộ ghen ghét, thậm chí muốn cưỡng chế giữ cô bên cạnh, nhưng mà, tôi biết rõ cô vĩnh viễn sẽ không yêu tôi, bởi vì trong lòng của cô chỉ có anh ta, căn bản là không chứa được người đàn ông khác, về sau tôi vì cô, quyết định đính hôn cùng Tĩnh Sơ, bởi vì cô ấy là người cô để ý, tôi muốn cả đời nhìn thấy cô, cho nên tôi lựa chọn Tĩnh Sơ."
Âu Dương Hàn đau lòng nói.
"Tại sao anh có thể như vậy? Tĩnh Sơ yêu anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?" Mộ Hi giận dữ nói, bởi vì cô nghe được lý do Âu Dương Hàn đính hôn, làm cho cô vô cùng tức giận. Đây không phải là tổn thương người bạn tốt nhất của cô sao?
"Là tôi không đúng, nhưng mà, nhưng ngày đó tôi và Tĩnh Sơ đính hôn, tôi nhìn thấy bên cạnh Tĩnh Sơ xuất hiện rất nhiều đàn ông, đột nhiên tôi rất tức giận, tôi bắt đầu ghen, tôi cho là tôi không yêu cô ấy, nhưng mà tôi sai rồi, thì ra trong lòng tôi đã có cô ấy, tôi không chịu nổi cô ấy cười đùa với người khác, từ ngày đó trở đi, tôi biết rõ tôi cần phải yêu người phụ nữ này, bởi vì cô ấy đáng giá cho tôi yêu, giống như cô, cô đáng giá để Nam Cung Diệu yêu, cuối cùng tôi cũng hiểu tình yêu là cho nhau, không phải là đơn phương." Âu Dương Hàn nói.
"Anh có thể suy nghĩ cẩn thận thật tốt quá, dùng thiện lương của anh để yêu cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt, không nên tổn thương cô ấy."
Mộ Hi nói xong bắt lấy tay Âu Dương Hàn, bởi vì Âu Dương Hàn có thể đi đến một bước này, thật sự là không dễ dàng, trước kia không phải là Mộ Hi không biết Âu Dương Hàn, anh ta từ một người xấu biến thành một người tốt, cần dũng khí rất lớn, Mộ Hi vỗ nhẹ tay của anh ta, khích lệ anh ta, ủng hộ anh ta, cũng là vì người chị em tốt, có thể có đàn ông tốt.
"Biết cô thật tốt, nếu như có kiếp sau, tôi hy vọng cô là của tôi."
Lời Âu Dương Hàn nói là lời ở trong lòng, bởi vì anh ta biết rõ đời này anh ta không thể nào được Mộ Hi yêu, chỉ có hi vọng kiếp sau có thể có được cô. Dù sao Mộ HI được cất sâu ở trong lòng anh ta, vĩnh viễn không có cách nào dứt bỏ.
"Đừng nằm mơ, cái gì mà kiếp sau? Nói không chừng kiếp sau tôi là đàn ông." Mộ Hi rút tay về nở nụ cười, cô đang giảm bớt lúng túng, người đàn ông này thực không thể đối tốt với họ, một khi đối tốt với bọn họ, bọn họ liền hếch mũi lên mặt!
"Tóm lại cô là chuyện tốt nhất đời này của tôi, bởi vì cô mà thay đổi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói.
Đúng lúc này, Nam Cung Diệu nghe điện thoại xong, trở lại phòng bệnh, không có bóng dáng cô vợ nhỏ, có chút nóng nảy, bởi vì Âu Dương Hàn cũng không thấy, cái người đàn ông kia kia đốluoon có ý đồ làm loạn với cô vợ nhỏ của mình, Nam Cung Diệu đã sớm xem anh ta thành cái đinh trong mắt, chỉ là Tĩnh Sơ là người bạn thân nhất của cô vợ nhỏ, Nam Cung Diệu liên tục chịu đựng, hiện tại đồng thời không thấy hai người, làm cho Nam Cung Diệu muốn điên, anh đi đến chỗ y tá.
"Người nhà phòng bệnh Vân Tĩnh Sơ đi đâu rồi?"
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, nghĩ đến Âu Dương Hàn đã từng đem ép cô vợ nhỏ lên tường, nghĩ tới tư thế kia, người đàn ông chết kia lại dám đánh chủ ý lên người cô, thật sự là chán sống!
"Vị tiên sinh này, đây không phải phạm vi phục vụ của y tá chúng tôi, chúng tôi không rõ lắm."
Một y tá nói, kỳ thật, nếu như không phải bởi vì Nam Cung Diệu lớn lên đẹp trai, thì vị y tá này căn bản sẽ không để ý tới chuyện nhàm chán đó, bởi vì không phải là công việc cảu bọn họ.
Lúc này Nam Cung Diệu chỉ muốn nhanh tìm được được cô vợ nhỏ, đâu có tâm tư quản cái gì để ý tới trách nhiệm của y tá, anh dùng sức vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng.
"Lập lại lần nữa, người thân trong phòng Vân Tĩnh Sơ đi đâu? Nếu không, tôi sẽ cho bệnh viện các người lập tức đóng cửa ngừng kinh doanh."
Lời nói này vô cùng cuồng ngạo tự đại, nhưng mà, đối với Nam Cung Diệu mà nói chính là nói được làm được, không có chút ý khoe khoang nào.
Y tá không nghĩ tới vị đại soái ca không nói đạo lý, vì vậy, sắc mặt của cô ta cũng không tốt, không có y tứ lễ phép như trước, lạnh lùng nói.
"Anh hù dọa ai? Khoác lác cũng không nhìn một chút đây là đâu?" Y tá mới vừa nói xong, liền bị ý tá trưởng vội vã đuổi tới kéo qua một bên.
"Xin hỏi, Diệu tổng, ngài có cái gì cần giúp đỡ? Nhất định chúng tôi làm theo, nhất định làm theo."
Y tá mỉm cười, nhưng sợ tới mức toàn thân run rẩy, bởi vì nét mặt Nam Cung Diệu đã lạnh kết băng, phỏng đoán đã giảm xuống gần 0 độ, trực tiếp có thể chết rét người!
Nam Cung Diệu vốn muốn giáo huấn y tá không có mắt vừa rồi, nhưng trước mắt tìm Mộ Hi quan trọng hơn, mặc dù anh tin Mộ Hi, nhưng anh không tin tên khốn Âu Dương Hàn kia, Nam Cung Diệu lo lắng Âu Dương Hàn lấy Tĩnh Sơ uy hiếp Mộ Hi, nhân cơ hội cướp đoạt.
"Lập tức nói cho tôi biết, người nhà trong phòng Vân Tĩnh Sơ đi đâu?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Mấy người các mau tới đây, mấy người có nhìn thấy người nhà trong phòng Vân Tĩnh Sơ hay không?" Y tá trưởng lo lắng hỏi.
"Hình như bọn họ qua bên phòng nghỉ kia." Trong đó có một ya ta chỉ qua.
Nam Cung Diệu hừ lạnh một tiếng đi đến phòng nghỉ.
"Y tá trưởng, người đàn ông vừa rồi là ai? Thật ngông cuồng!" Một cái y tá tò mò hỏi.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, ngộ nhỡ bị anh ta nghe được, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết, vả lại, ngay cả viện trưởng chúng ta cũng phải nhường nah ta ba phần." Y tá trưởng nhỏ giọng nói.
"Vậy, đến cùng anh ta là ai?" Tiểu hộ sĩ giảm thấp giọng xuống hỏi.
"Anh ta chính là tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung, còn chính là người bên ngoài đồn đại tà ma, người này không phải người bình thường, dù sao không nên đắc tội, nếu không ăn không thể chịu nổi!" Y tá trưởng nói.
"A - - anh ta chính là tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung, trời ạ, thật là đẹp trai, so với trong ti vi còn đẹp trai hơn nhiều." Những tiểu hộ sĩ khác nói.
"Đẹp trai có ích lợi gì, cô đã quên vừa rồi anh ta muốn ăn sống cô à?" Y tá trưởng nói.
"Bị anh ta ăn cũng nguyện ý." Tiểu hộ sĩ nói.
"Thật là không có thốc chữa! Nhanh đi làm việc đi." Y tá trưởng rời đi, cái y tá khác cũng bắt đầu làm việc, nhưng mà, trong lòng cũng bắt đầu tưởng tượng tới tướng mạo của thần thoại đế vươngtrong giới thươg nghiệp, bọn họ hết sức hưng phấn, thế nhưng có thể nhìn thấy Nam Cung Diệu, còn nhìn thấy khoảng cách gần, đáng giá.
Nam Cung Diệu đi đến phòng nghỉ, giờ phút này anh rất tức giận, bởi vì Mộ Hi và Âu Dương Hàn ở riêng một chỗ, cái người đàn ông liên tục nhớ kỹ người phụ nữ của mình, thật sự là hèn hạ vô sỉ, chính mình có phụ nữ, lại hết lần này tới lần khác nghĩ tới bà xã người ta, loại người này chỉ có hung hăng đánh một hồi mới giải hận.
Nam Cung Diệu vừa vào cửa liền nhìn thấy cô vợ nhỏ ngồi uống cà phê và cười nói vui vẻ với Âu Dương Hàn, người phụ nữ đáng chết, anh đều giận đến sắp nổ tung, cô vợ nhỏ lại ở cùng cái người đàn ông này uống cà phê! Người phụ nữ ngốc, chẳng lẽ cô không biết người trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì sao?
"Mộ! Hi!" Nam Cung Diệu lớn tiếng kêu tên Mộ Hi, bước nhanh về phía bọn họ.
Âu Dương Hàn vừa nhìn cũng biết Nam Cung Diệu ghen, người đàn ông này thật sự là đáng yêu, đường đường là lão đại trong giới thương nghiệp lại thích ăn dấm chua, này người phụ nữ xinh đẹp này đúng là khắc tinh cảu anh ta! Xem ra không chỉ duy nhất Mộ Hi yêu, mà người đàn ông này cũng yêu duy nhất Mộ Hi.
"Ông xã? Sao anh lại đến đây?" Mộ Hi thật tò mò tại sao Nam Cung Diệu lại xuất hiện ở đây, xem ra giờ phút này anh rất tức giận, đến cùng là ai chọc anh?
← Ch. 254 | Ch. 256 → |