Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 254

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 254
Chuyện lý thú trong thang máy (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Lazada


Mộ Hi in xong, đưa tài liệu đến phòng họp.

Khi Mộ Hi trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, trước máy tính đã không có ai, Mộ Hi vừa định đi ra ngoài, ai biết Nam Cung Diệu ở phòng trong đi ra.

"Diệu tổng, đã làm xong." Mộ Hi không hiểu nhìn người đàn ông trước mắt, chẳng lẽ là mắt mình có vấn đề, hay là người đàn ông này nổi dâm?

"Ông xã, anh không sao chứ?" Mộ Hi hỏi, bởi vì Nam Cung Diệu đã cởi áo khoác ra, hơn nữa cà vạt cũng tháo xuống, nhìn dáng vẻ như quần cũng muốn cởi xuống.

"Có chuyện, có chuyện lớn, nói cho em biết, người phụ nữ em gặp chuyện, có lẽ là chuyện lớn, tới đây." Nam Cung Diệu cười như không cười nói.

"Đừng làm rộn, đây là công ty, hơn nữa tối hôm qua không phải cho anh rồi sao? Đói nhanh như vậy hả?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

"Hết cách rồi, gần đây lão Nhị giống như rất tham ăn, luôn ăn không no! Làm hại anh cũng là thật khó khăn!" Nam Cung Diệu mặt vô tội nói.

"Cái gì lão Nhị ăn không đủ no? Anh không muốn làm sao nó có thể không đàng hoàng!" Mộ Hi mới sẽ không mắc mưu của ông xã.

"Bà xã hào phóng một chút nha, em cho mượn bình chữa lửa dùng một chút?" Nam Cung Diệu khẩn cầu nói.

"Nơi này là công ty, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, để đồng nghiệp biết không tốt lắm!" Mộ Hi nói.

"Vậy thì tốt, nếu như vậy, anh thân là lãnh đạo của công ty, bây giờ ra lệnh em đi vào." Nam Cung Diệu nói xong liền đến phòng nghỉ.

"Anh là lãnh đạo Sắc Quỷ, chỉ là anh phải nhanh lên một chút!" Mộ Hi nói xong đi tới.

"Anh chỉ muốn sắc với một mình em, cởi quần áo." Nam Cung Diệu nói liền bắt đầu cởi quần. Hàn Băng Tâm dien!dan@le$quy&don?

"A lô? Ông xã, anh cần cởi quần sao? Lấy ra không là được, lại không trở ngại anh làm việc!" Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu bắt đầu cởi quần áo, anh cho rằng đây là nhà mình sao? Còn cởi quần áo xuống chơi thành thật nghiêm túc, ở chỗ này đơn giản trút hỏa là xong rồi!

"Bà xã, anh rất lâu không có nghiêm chỉnh vui đùa một chút, mỗi lần đều lén lén lút lút, chỉ sợ con trai bắt được, anh dễ dàng sao! Cưới cô dâu vớt không, cả ngày bị con trai giám sát, rất thảm!" Nam Cung Diệu uất ức nói.

"Được rồi, hôm nay tùy ý anh chơi có được không, bù đắp con trai ngược đãi anh!" Mộ Hi thật ra biết trong lòng ông xã không phục, nhưng lại không có cách nào, không thể đắc tội con trai nha!

Lần này Nam Cung Diệu cuối cùng được ăn một bữa no bụng.

Buổi chiều tan việc về nhà, Nam Cung Diệu bắt đầu có chút tội lỗi, bởi vì anh mượn cớ tạo em bé, mang ông cụ ra đối phó Nam Nam, có phải có chút hèn hạ không, nhưng anh không thể trực tiếp đối phó con trai, bởi vì anh không nỡ, đây chính là con ruột của anh.

Ai ngờ về đến nhà, Nam Cung Diệu phát hiện con trai chẳng những không đi, mà trên bàn cơm còn nhiều thêm cha của anh.

"Cha, mẹ các người trở lại, tới đây, con có lời muốn nói." Nam Nam khốc khốc nói. Lúc này Nam Cung Diệu đã bắt đầu chột dạ, xong rồi, hoàn toàn đắc tội con trai, khiến Nam Cung Diệu lo lắng chính là, ông cụ có bán đứng anh hay không!

"Cha, ngài đã tới." Mộ Hi nói.

"Ừ, ngồi xuống đi, cháu trai trưởng của cha có lời muốn nói." Nam Cung Vân nghiêm trang nói, giống như Nam Nam tuyên bố chuyện rất lớn.

"Cha, mẹ, Nam Nam chính thức thông báo hai vị, bắt đầu từ hôm nay ông nội chính là một thành viên trong nhà chúng ta." Nam Nam nghiêm túc nói.

"Con trai, ông nội vẫn luôn là một thành viên trong nhà này." Mộ Hi nói.

"Mẹ hiểu ý của Nam Nam, nhưng mà, hiện tại Nam Nam chính thức muốn mời ông nội gia nhập ngôi nhà nhỏ này với chúng ta, về sau ông nội ở cùng một chỗ với chúng ta, cha ngài có ý kiến gì không?"

Nam Nam cố ý hỏi Nam Cung Diệu, đôi mắt nhỏ này, nói rõ là muốn làm khổ cha cậu, lúc này, Nam Cung Diệu thật sự im lặng, thông minh tài trí của anh rốt cuộc có người giúp anh phát dương quang đại! Hơn nữa còn là trò giỏi hơn thầy, Nam Cung Diệu không thể không bội phục con trai làm sao giải quyết cha anh lão hồ ly giảo hoạt này?

"A, không có ý kiến, không có ý kiến!" Nam Cung Diệu khó hiểu nhìn ông cụ, rốt cuộc là tình huống gì, vốn là mời ông cụ rời núi, giải quyết Nam Nam, không ngờ ông cụ lại bị Nam Nam cho chiêu hàng rồi, vậy còn gì nữa, một tiểu tử thúi rất khó giải quyết, lại thêm một lão ngoan đồng, vậy ngày không còn mặt trời nữa rồi!

Cứ như vậy, Nam Cung Diệu mỗi ngày tránh con trai sống qua ngày, đây liền trải qua bảy tháng, mỗi ngày Mộ Hi đều đi làm cùng Nam Cung Diệu, làm việc với nhau, sau đó còn phải kiêm chức thỏa mãn đói khát của Nam Cung Diệu, bởi vì về đến nhà Mộ Hi cũng không thuộc về một mình Nam Cung Diệu, con trai giành, con gái tranh, cha anh còn muốn lôi anh đi đánh cờ.

Thật ra thì, chính là vì như vậy cuộc sống của Nam Cung Diệu rất vui vẻ, rất đầy đủ, hơn nữa rất kích thích, bởi vì mỗi lần nhớ cô dâu, anh đều là chơi trộm, mặc dù nói trộm người có chút không đạo đức, nhưng mà, hết cách rồi, giống như là người nào đó trong Lương Sơn hảo hán muốn làm thổ phỉ, còn không phải là bị ép buộc! Cho nên anh cũng là bị con trai ép bắt đầu trộm vợ.

Bởi vì anh hoàn toàn hiểu biết trí tuệ của con trai, Nam Nam là một đứa trẻ rất thông minh, đây là đánh giá của Nam Cung Diệu với con trai.

Mặc dù Nam Cung Diệu luôn luôn bị con trai sửa chữa, nhưng trong lòng vẫn rất vui, bởi vì bà xã anh là một lần một ít lên hơn, còn miễn phí rèn luyện con trai, tương lai Nam Nam một khi đi vào trong giới thương nghiệp này, Nam Nam sẽ rất mau thích ứng, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu chơi tâm nhãn với Nam Nam, đừng xem đều là Nam Nam thắng, thật ra thì bản lĩnh của Nam Cung Diệu thật sự vô dụng, dù sao gừng càng già càng cay!

Bởi vì Nam Nam vẫn là trẻ con, hơn nữa Nam Cung Diệu hiểu con trai dụng tâm lương khổ, cậu là lo lắng mất đi mẹ, cậu mới sẽ xông vào cuộc sống vợ chồng của bọn họ, có lẽ là bởi vì quá khứ của cậu đối với chuyện của cha và mẹ tình cái gì cũng không quản, mới có thể khiến cậu mất đi mẹ rất nhiều lần, cho nên hiện tại Nam Nam làm như vậy, thuần túy là vì cái nhà này, vì không mất đi mẹ, bởi vì mẹ thương cậu, thì sau này sẽ không rời khỏi cậu.

Khoảng thời gian gần đây, Mộ Hi cũng bí mật tiến hành kế hoạch lý tưởng của mình, tự cô viết mấy bài hát, cảm giác cũng không tệ lắm, sau đó cầm đi tìm ông chủ phòng hát Cửu Châu, nghe qua cô biểu diễn, ông chủ rất hài lòng, Mộ Hi dĩ nhiên không có lấy thân phận chim bồ câu đi, cô là như vậy nói với ông chủ, cô nói cô là em gái chim bồ câu trắng, cũng thích ca hát, mặc dù chị gái kết hôn sinh con, nhưng mà, cô rất muốn lấy danh nghĩa chị tiếp tục đi hát.

Ông chủ hpòng hát Cửu Châu dĩ nhiên đồng ý, bởi vì ban đầu chim bồ câu trắng chính là trụ cột nơi này, sau khi chim bồ câu trắng rời đi, đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn, hiện tại anh đã nghe qua giọng hát của em gái chim bồ câu trắng, tuyệt đối hơn chim bồ câu trắng.

Thật ra thì, thời điểm ở nước Mỹ, Mộ Hi thường đi hát, có một đoạn thời gian trong tay cô không có tiền, cô đang hát ngoài đường phố, đương nhiên là vì kiếm tiền, chỉ là niềm tha thiết của cô với bài hát là phát ra từ nội tâm, cho nên kỹ thuật hát của cô càng ngày càng tốt, nếu không một mình cô mang theo Lâm Lâm sao có thể sống được ở chỗ xa lạ đó, nếu không đã sớm lưu lạc nơi đầu đường rồi!

Cô đã thương lượng xong với ông chủ phòng hát Cửu Châu, vẫn giống như trước đây, mang mặt nạ diễn, vẫn là diễn mỗi cuối tuần, sau đó nửa năm sau phòng hát sẽ phụ trách ra album cho cô.

Ông chủ Cửu Châu rất vui vẻ, bởi vì không ngờ vị chim bồ câu trắng kia chính là mỹ nữ hiếm có, em gái của cô vậy mà cũng xuất sắc như thế, thậm chí còn ưu tú, hoàn mỹ hơn chị gái mình.

Bọn họ thương lượng là một tuần sau, Mộ Hi bắt đầu lên sân khấu diễn, thời gian một tuần này, ông chủ phòng hát Cửu Châu bắt đầu đo thân làm đồng phục theo yêu cầu diễn cho Mộ Hi, còn có âm nhạc của ca khúc mới sáng tác của cô, bởi vì mấy bài này đều do cô viết, cho nên phương diện âm nhạc là khẩn cấp nhất, ông chủ phòng hát Cửu Châu mời người chuyên làm âm nhạc đến, bởi vì anh tin tưởng ngôi sao mới này sắp một khắc chói mắt. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon

Chiều nay, Nam Cung Diệu không ngủ được, bởi vì lại đến phiên vợ yêu ngủ sát vách, chính là ngày tự do của bà xã, mỗi khi Mộ Hi đến ngày tự do, liền vùi ở trong phòng không ra, con trai quy định là cho mẹ đầy đủ tự do, chính là gian phòng không cho phép bất kì kẻ nào đi vào, như vậy cũng tiện cho Mộ Hi ở trong phòng sáng tác bài hát rồi.

Nam Cung Diệu trằn trọc trở mình, lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn là quyết định mạo hiểm, mặc dù trong khoảng thời gian này bị con trai bắt được, hơn nữa còn bị thi hành trừng phạt, chính là một tuần không cho phép vợ yêu thị tẩm, một tuần kia, Nam Cung Diệu khổ cực, chính là việc buổi tối nên làm, toàn bộ đổi thành ban ngày làm, mà công việc ban ngày, lại thường lấy ra buổi tối làm, bởi vì ban ngày anh đem thời gian làm việc cho vợ yêu, hai người vui sướng không bị trói buộc.

Nam Cung Diệu chân không, lặng lẽ ra khỏi phòng, thấy phòng con trai đã tắt đèn, biết con trai đã ngủ, nên mới an tâm đi tới phòng của vợ yêu.

Ai ngờ lúc Nam Cung Diệu đi đến cửa của Mộ Hi thì Nam Cung Vân đứng ở cửa, vừa định nói chuyện, lại bị Nam Cung Diệu che miệng lại.

"Xuỵt, cha, đừng lên tiếng, nếu đánh thức con con, con trai của cha liền thảm có biết không?" Nam Cung Diệu lo lắng nhìn về phía phòng con trai.

Nam Cung Vân không biết con trai đây là diễn kịch gì, đêm hôm khuya khoắc, lén lén lút lút muốn làm gì? Đây là nhà mình, có cần thiết không?

Thời điểm Nam Cung Vân muốn há miệng hỏi con trai xảy ra chuyện gì? Cái miệng của ông lần nữa bị Nam Cung Diệu chặn lên.

"Ngàn vạn lần đừng nói chuyện, tổ tông, cầu người, mới vừa mau trở lại nhà ngoan ngoãn đi ngủ, chuyện ngày hôm nay ngàn vạn lần không được nói cho con trai con biết, nếu không con trai của cha sẽ rất thảm!" Nam Cung Diệu tiến miệng tới bên cạnh lỗ tai ông cụ nhỏ giọng nói.

"Ưmh ưmh......" Nam Cung Vân còn chưa cam tâm, đây là nhà mình sợ cái gì? Hơn nữa cháu trai đáng yêu của ông nhiều người yêu, tại sao con trai thối này không thích đứa bé? Chỉ biết phụ nữ, phụ nữ!

"Tổ tông, tổ tông ruột, con trai van xin người, mau trở về đi, ngàn vạn lần đừng ra tiếng, nếu không con trai của con thật sự tức giận á!" Nam Cung Diệu uy hiếp nói.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-267)