Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc - Chương 207

Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 267 chương
Chương 207
Người phụ nữ này anh không cần
0.00
(0 votes)


Chương (1-267)

Siêu sale Shopee


Editor: Ngọc Sơn Bạc

"Anh, anh tránh ra, đừng tới đây, đừng tới đây..." Bây giờ Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên, người đàn ông này có phải uống nhầm thuốc hay không, lúc thì ngoan độc, lúc thì cười, lúc thì khủng bố...

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà người đàn ông này đã thay đổi vài biểu cảm rồi.

Nam Cung Diệu không có dừng bước, vẫn tiến lại gần Mộ Hi, hơi thở anh đè ép, khiến cho Mộ Hi hít thở không thông, cũng khiến cho đầu óc của cô ngưng chuyển động.

Cô chỉ có thể lui về phía sau từng bước một, chưa lui được hai bước, cơ thể đã đụng cửa rồi.

Đối với sự kháng cự của Mộ Hi, càng kích thích tâm tính chinh phục của người đàn ông.

Bàn tay to của Nam Cung Diệu gắt gao ôm lấy vòng eo của Mộ Hi, một cánh tay từ từ nâng cằm Mộ Hi lên, sau đó tiến gần đến con nhím này, anh đã không còn sợ bị con nhím này đâm, bởi vì con nhím này toàn thân đầy gai, bởi vì bất kể đối với cô như thế nào, cô vẫn sẽ đâm người, rõ ràng là không cần nể tình, đâm liền đâm, đâm hơn nữa cũng không biết đau rồi!

Tóm lại, con nhím này là của anh, người khác cũng đừng hòng mang đi!

Nam Cung Diệu hơi hơi cúi người, giống như thợ săn vậy, ngửi một chút mùi hương của Mộ Hi, biểu tình kia dường như làrất mê người.

Mộ Hi chỉ cảm thấy một trận gió ấm áp, thực ra, gió mát này chính là hơi thở của Nam Cung Diệu, loại gió mát này nhẹ nhàng khẽ vuốt bên tai của Mộ Hi, cơ thể của cô không thể nhịn được khẽ run lên một cái, cô cố gắng hít sâu một hơi.

"Nói đi, như thế nào thì anh mới buông tha cho tôi?" Mộ Hi chột dạ hỏi.

"Em chỉ có một con đường, là vĩnh viễn không thể rời khỏianh." Nam Cung Diệu ngoan độc nói, bây giờ anh nói rất nghiêm túc, anh có thể yêu cô, có thể làm đau cô, là vì không cho phép cô rời khỏi anh, nhất định không thể, bằng không, anh sẽ trở nên rất tàn bạo, hai năm trước bởi vì say mê của mình, vẫn theo cô, sau cùng cũng là mất đi cô, cho nên về sau anh không cần tàn nhẫn đối với chính mình, anh yêu cô, liền muốn giữ cô bên mình, cho dù là thủ đoạn có tàn nhẫn cũng phải giữ cô lại.

"Vì cái gì?" Mộ Hi hỏi.

"Vì không ai có thể ở trên giường của anh, chỉ có em là có thể làm bạn ở trên giường củaanh." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng nói, sau đó nhẹ nhàng liếm vành tai của Mộ Hi.

"Hừ! Bạn trên giường của anh? Bạn trên giường của anh rất nhiều chỉ sợ là chính anh không có nhớ rõ thôi?" Mộ Hi cực kỳ đau lòng nói, bởi vì cô cho rằng nếu làm thì thừa nhận, rõ ràng anh cùng Khang Hân đều đã có con, lại cả ngày làm ra vẻ giống như không có việc gì, đem phá cái bụng đó đi là giải quyết xong sao? Cô không thích loại đàn ông làm mà không chịu trách nhiệm!

Thực ra, chuyện Mộ Hi chú ý nhất, chính là chuyện Nam Cung Diệu chưa từng coi là quan trọng, bởi vì anh vẫn nghi ngờ là vì sao chỉ có một lần mà Khang Hân lại có thể mang thai? Anh không tin lời của Khang Hân, cho dù Khang Hân thực sự có con của anh, anh cũng sẽ không muốn, vì người phụ nữ này là cố ý, bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng tiếp nhận cô ta, cô ta hẳn hiểurõ hơn so với người khác!

Nếu mang thai, đó là do cô ta tự chuốc phiền phức, đáng đời, nghĩ đến đây Nam Cung Diệu liền phẫn nộ, bởi vì anh không muốn người phụ nữ nào khác ngoài Mộ Hi! Anh chỉ muốn một mình Mộ Hi, vợ yêu của anh, cái danh Hoa Hoa Đại Thiếu trước kia đã mất, chết tiệt vì cái gì mà cô gái này vẫn giữ chặt lấy cái quá khứ phong lưu kia không tha!

"Bà xã, anh lặp lại lần nữa, nơi này chỉ có thể để anh tiến vào." Bàn tay Nam Cung Diệu vừa lão luyện vừa quen thuộc trượt vàotrong váy của cô, loại cảm giác này như một con rắn, từ từ, lực đạo không nặng không nhẹ, lúc cô vừa định dãy ra, một cái vật lạ đã từ từ nhập vào cơ thể của cô.

Mộ Hi kinh ngạc đến ngây người.

"Anh, anh, anh..." Mộ Hi cà lăm nói, mắt trừng Nam Cung Diệu, dĩ nhiên là cô không nghĩ tới anh dám đi vào như vậy, mà còn là dùng tay.

"Em cực kỳ thuần khiết, cũng rất sạch sẽ, rất đẹp, anh thích, chỉ có em mới có thể lên giường với anh." Nam Cung Diệu cười xấu xa, thực ra, anh cực kỳ thích chỗ đó, chẳng qua bây giờ anh muốn kiện quyết, bởi vì không như vậy, vợ yêu bé nhỏ sẽ không ngoan, luôn luôn nghĩ muốn rời khỏi anh, cho nên anh muốn nghĩ biện pháp để cho cô nhớ kỹ anh, tuy trước đây cũng nghĩ như vậy, có phải đã chiều hư cô hay không, đúng mỗi lần muốn ngoan độc với cô, Nam Cung Diệu thật không đành lòng, hiện tại thì anh đành làm như vậy, không để cho cô chạy trốn!

"Cái gì mà thuần khiết, tôi cũng không phải nước tinh khiết! Anh cho đây là uống nước sao? Còn là thuần khiết, còn sạch sẽ! Tôi lại không muốn cùng anh lên giường! Tốt nhất là anh nghe rõ đi." Mộ Hi nói.

"Tự mình cởi quần áo, ở trên giường chờ anh." Nam Cung Diệu giống như không nghe tới lời nói của Mộ Hi, bắt đầu tự nhiên cởi quần áo, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng.

Lúc này Mộ Hi thấy giống như là thời điểm vừa mới quen Nam Cung Diệu, yêu ma, bởi vì cô nhìn vào ánh mắt của anh, khiến cho cô nhớ tới trước kia.

"Vì cái gì phải nghe anh?" Mộ Hi có chút run rẩy nói.

Mộ Hi không biết, cô mang theo một phần quật cường ủy khuất, làm cho cô tăng thêm một phần đặc biệt quyến rũ, trong nháy mắt, Nam Cung Diệu cảm giác như là bị điện giật.

"Bởi vì chỉ có anh mới có thể đi vào thân thể của em, em không cởi, anh cũng không ngại giúp em." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Tại sao anh lại trở nên đê tiện vô sỉ như vậy!" Mộ Hi thương tâm nói.

"Tại sao em lại không hỏi chính mình, vì cái gì mà luôn muốn rời khỏi anh, nếu em lại ép buộc anh, anh sẽ càng đê tiện." Nam Cung Diệu gào lớn nói.

"Làm sao anh có thể như vậy?" Mộ Hi cũng quát to nói.

Nhìn Mộ Hi có vài phần sợ hãi."Vì sao anh không thể như vậy? Anh ngủ với người phụ nữ của mình thì tại sao không được!" Nam Cung Diệu căm giận nói.

"Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là người phụ nữ của anh!" Mộ Hi quát to.

"Em cho rằng không phải, tốt lắm, bây giờ anh biến em thành người phụ nữ của anh, anh sẽ cho em nhớ kỹ anh là người đàn ông của em!"

Nam Cung Diệu nhanh chóng cởi quần áo của mình, sau đó xé rách quần áo của Mộ Hi, chỉ chốc lát sau, Mộ Hi liền xích lõa đứng ở đó, đôi mắt lộ ra khiếp sợ, người đàn ông này thật sự là điên rồi?

"Nam Cung Diệu, tôi hận anh, anh là tên khốn nạn..." Mộ Hi bỗng nhiên bị nhấc lên, cô và Nam Cung Diệu cũng không có mặc cái gì, da thịt cùng da thịt trơn nhẵn và chạm, cực kỳ thoải mái.

"Anh khốn nạn, bây giờ anh bắt đầu biến thành khốn nạn!" Nam Cung Diệu ném Mộ Hi lên trên giường, không có bất kì khúc dạo đầu nào, trực tiếp tiến vào.

"A!" Mộ Hi vẫn bị đau, Nam Cung Diệu không thương tiếc cường bạo cô.

"Anh là người đàn ông của em, nhớ kỹ, bằng không, về sau loại chuyện này sẽ thường xuyên xảy ra." Nam Cung Diệu nắm cằm truyện edit duy nhất tại diendanlequydon Mộ Hi, ép buộc cô nhìn anh, Mộ Hi căm giận đến hai tay bắt đầu đánh vào mu bàn tay của Nam Cung Diệu.

"Khốn khiếp, khốn khiếp, anh là tội phạm cưỡng bức, anh là tội phạm cưỡng bức!" Mộ Hi bắt đầu mắng Nam Cung Diệu.

"Ngậm miệng."

"Anh như vậy với tôi, lại còn không cho tôi nói chuyện! Nam Cung Diệu thối tha, đồ lưu manh!" Mộ Hi khóc to, vì cái gì mà người đàn ông này lại như vậy, ngoan độc như vậy, đau quá, có cảm giác không thể chịu được! Thực ra đây là bị cường bạo tiêu diệt rồi!

Mộ Hi nghĩ muốn vùng vẫy thoát khỏi anh, nhưng sức lực của anh quá lớn, cô tránh không thoát, đáng giận là căn bản tên đàn ông này không buông tha cho cô, cô vô lực đẩy anh, chỉ có thể để mặc anh khi dễ!

"Bà xã, không cho phép khóc, là em không cho anh cơ hội yêu em, có nên phải trừng phạt." MiệngNam Cung Diệu cực kỳ ngoan độc nói, nhưng anh vẫn dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kia của cô, cả đời này không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của Mộ Hi, mỗi lần nhìn cô khóc, Nam Cung Diệu rất đau lòng, cái loại cảm giác này so với cảm giác chính mình khóc còn khó chịu hơn.

"Anh trừng phạt tôi, vậy anh có lỗi sao không trừng phạt mình?" Mộ Hi khóc nói, chính mình chơi đùa cùng phụ nữ, lại muốn trừng phạt người khác.

"Anh có lỗi liền để em trừng phạt." Nam Cung Diệu xoay người nằm ở trên giường, ý bảo, Mộ Hi trừng phạt anh.

"Anh là một tên đàn ông không biết xấu hổ! Vì cái gì lại là phương thức trừng phạt này?" Mộ Hi oán giận nói.

"Giữa chúng ta có phương thức trừng phạt đặc biệt." Nam Cung Diệu nói.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa, Mộ Hi cuống quít mặc quần áo tử tế, giống như là yêu đương vụng trộm bị người ta bắt được, trong lòng cực kỳ lo lắng bất an.

Nam Cung Diệu tùy ý bọc cơ thể bằng một cái khăn, đi tới cửa, nơi này là bar của anh, người nào lại không có việc gì làm, Nam Cung Diệu cực kỳ mất hứng ra mở cửa, ai ngờ.

"Thằng nhóc thối, con ở đây làm cái gì?" Không nghĩ đến người tới là Nam Cung Vân, phía sau còn có Khang Hân.

"Cha, chả tìm con có việc gì? Có việc gì về nhà hãy nói." Sau khi Nam Cung Diệu nhìn thấy Khang Hân ở phía sau, cũng đoán được chuyện gì!

"Không cần về nhà nói, ở trong này nói là được, hôm nay tất cả mọi người ở đây, cha cũng không ngại nói rõ mọi chuyện." Nam Cung Vân đi vào bên trong, nhìn Mộ Hi liền biết xảy ra chuyện gì!

"Tôi không biết vì sao mà cô vẫn cứ quấn lấy thằng Diệu? Nhưng mà, tôi muốn nói cho cô biết, Diệu đã có vị hôn thê, chính là cô ấy." Nam Cung Vân chỉ Khang Hân nói, Khang Hân vẫn cư xử cực kỳ thông minh, không có nói một câu.

"Cha, người nói bậy bạ gì đó? Vị hôn thê cái gì? Con đã có vợ, chính là cô ấy." Nam Cung Diệu chỉ Mộ Hi nói.

Mộ Hi khó hiểu nhìn Khang Hân, nói cho cùng thì người phụ nữ này vẫn tìm đến đây, còn mang theo giúp đỡ, chẳng qua cô không thể quá yếu đuối.

"Tôi không có quấn lấy Nam Cung Diệu, là anh ta quấn lấy tôi." Mộ Hi khinh thường nói.

"Tôi mặc kệ các người ai quấn lấy ai, nhưng sau này không cần liên lạc với nhau nữa, về phần cô, tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô." Nam Cung Vân bất đắc dĩ nói, nhìn biểu cảm của cô gái này, hẳn là con trai mình quấn lấy cô.

"Bồi thường?" Mộ Hi khinh thường cười, lại là tiền, lại là tiền! Chẳng lẽ những kẻ có tiền đều dùng tiền bạc để giải quyết vấn đề.

"Bao nhiêu thì cô có thể tự mình viết." Nam Cung Vân bỗng nhiên nói một câu, hi vọng cô gái này có thể biết điều.

"Đủ rồi, chả!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ, nếu lúc này nói cho cha, ông có thể là không tin tưởng Mộ Hi? Chỉ tiếc là không có đem đến chứng cứ để chứng minh thân phận của Mộ Hi.

"Thằng nhóc thối, xem ra là con bị sắc đẹp mê hoặc rồi!" Nam Cung Vân bắt đầu sốt ruột, vốn định dùng tiền, đuổi cô gái bên cạnh con trai đi, xem ra con trai vẫn không buông!

"Cha, con chỉ có một người vợ là Mộ Hi, cô ấy hính là người con muốn tìm." Tuy nhiên Nam Cung Diệu biết nói như vậy, nhất định cha không thể tiếp thu được, nhưng anh nhất định phải nói, anh nhận định chỉ có một mình Mộ Hi là vợ, Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói như vậy, thiếu chút nữa là khóc, sao người đàn ông này lại thế? Có con với Khang Hân, còn nói những lời cảm động như vậy, anh thực cho rằng mình chính là hoàng thượng, có thể có nhiều phụ nữ cùng lúc!

"Con trai của cha, không biết Mộ Hi còn sống hay không! Nếu không thì vì sao cô ta lại không trở lại? Một người phụ nữ lại có thể nhẫn tâm bỏ lại con trai ruột của mình mà không quan tâm, như vậy chính là một người phụ nữ không có trách nhiệm! Con trai, đứa nhỏ Khang Hân này rất tốt, con bé vẫn luôn yêu con, cha biết."

Thực ra, Mộ Hi mất tích, Nam Cung Vân rất tức giận, bởi vì ông đau lòng cho cháu trai Nam Nam, không có mẹ yêu thương, cho nên về cô con dâu Mộ Hi này, ông cực kỳ thất vọng!

"Cha, không cần nói, làm sao Mộ Hi có thể không có ở đây? Về sau cha sẽ hiểu rõ." Nam Cung Diệu hơi nhíu mày, làm sao để cho cha biết đây chính là Mộ Hi! Khuôn mặt trở nên quá xa lạ! Nói thì cha cũng sẽ không có tin tưởng!

Lúc này, Khang Hân quay sang Mộ Hi, nhìn Mộ Hi, ánh mắt đó, giống như là Mộ Hi trộm đàn ông của cô ta, hận không thể giết cô.

"Trong bụng của tôi đã có con của Diệu, vì sao cho vẫn còn phá hoại chúng tôi?" Giọng điệu Khang Hân nói chuyện không giống như bình thường, biểu cảm cực kỳ vô tội, giống như là người phụ nữ cực kỳ đáng thương.

Bây giờ Mộ Hi đã hiểu rõ Khang Hân rất lợi hại, thật sự là dối trá, nhìn thấy cái gì là nói cái đó, thật sự là bội phục muốn buồn nôn!

"Chúc mừng cô." Mộ Hi thản nhiên nói, sau đó chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ, Khang Hân bỗng nhiên bắt lấy cô, Mộ Hi tùy ý vung tay, bây giờ cô chỉ muốn đi, rời khỏi nơi này, trong lòng rất loạn, mà cô trước sau chỉ có một cách làm, chính là thích trốn tránh thực tế, không thể chọc thì trốn tránh còn không được sao?

Ai ngờ, Mộ Hi vừa vung tay như vậy.

"A - -" Khang Hân liền lợi dụng việc vung tay vừa rồi, ngã sấp xuống trên mặt đất.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-267)