Đùa giỡn cô vợ nhỏ (2)
← Ch.205 | Ch.207 → |
Editor: Ngọc Sơn Bạc
Nam Cung Diệu trở lại công ty, đem Lãnh Đông gọi tới.
"Ngươi đi điều tra xem tới cuối cùng thì tên Hàn Dương này là đang làm gì? Ta cảm thấy hắn không đơn giản, nhưng không nói được là không đơn giản chỗ nào!" Nam Cung Diệu có vẻ đăm chiêu nói, nhưng Lãnh Đông vẫn đứng ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu lại hỏi.
"A, Diệu tổng, người sai tôi làm gì?" Dĩ nhiên là Lãnh Đông không có nghe đến phân phó của Nam Cung Diệu, đây không phải là phong cách của Lãnh Đông, anh làm việc cực kỳ nghiêm túc, anh không có mất hồn mất vía như vậy.
"A... , không có việc gì, Diệu tổng, có việc gì người cứ phân phó." Lãnh Đông cái gì cũng không nói, thật ra, hoang mang của anh không phải mới một hai ngày, từ khi Mộ Vũ Hàn kia xuất hiện, anh luôn có một cảm giác, giống như là biết cô.
Lãnh Đông vẫn muốn hỏi xem anh có hay không biết cô? Lại lo lắng Diệu tổng hiểu lầm, bởi vì tâm của Diệu tổng anh cực kỳ hiểu rõ, người phụ nữ của anh (NCD) không cho phép người khác động tới, cho nên nghi vấn trong lòng vẫn kiềm chế lại, mãi đến ngày đó thấy Mộ Hi xinh đẹp xuất hiện, cái cảm giác quen biết này càng thêm mãnh liệt, giống như cực kỳ thân thiết.
Cái loại cảm giác này không giống như tình cảm giữa nam và nữ, mà là giống như thật lâu trước kia đã quen biết, chung quy thì cảm thấy cô chính là người mình muốn tìm, cô đúng là họ Mộ, mà anh muốn tìm chính là em gái - Lãnh Tuyết, qua nhiều năm như vậy thì ấn tượng duy nhất của anh là em gái tên Lãnh Tuyết, nhiều năm như vậy anh luôn bắt buộc mình không được quên mối thù của mình, nhưng, năm đó anh còn nhỏ nên không biết được ai là người muốn tiêu diệt nhà mình, mấy năm này đi theo Nam Cung Diệu, trong tay anh (NCD) có quyền lực rất lớn, nên mình cũng trở nên cường đại, anh cũng từng lén điều tra xem năm đó ai là người giết người nhà của anh, nhưng những tên sát thủ toàn bộ sau đó đều mất tích, không có chút manh mối.
Lãnh Đông không biết em gái mình có còn sống hay không? Năm đó cả nhà bị đuổi giết, anh cùng người nhà chạy tản ra, về sau cũng không có gặp qua người nhà, anh biết ba mẹ đều đã chết, nhưng em gái cùng ông nội vì cái gì mà nửa điểm tin tức cũng không có?
Thân thế của anh rất không bình thường, chưa bao giờ đối với bất kỳ ai mà nói về anh, thật ra, ông nội của anh tên là Lãnh Ưng, khi đó còn là lão đại của một cái hắc bang, lúc ấy anh chỉ có mười tuổi, rất nhiều chuyện không hiểu, có một số việc sau khi lớn lên anh mới điều tra được một chút, thì ra ông của anh là bị thủ hạ hãm hại, mới đưa tới tai ương diệt môn, lúc anh hai mươi ba tuổi được ông nôi chân truyền, Lãnh gia tuyệt học, năm đó Lãnh gia xảy ra cuộc thảm sát thì anh đã có kinh nghiệm tám năm tập võ, cho nên bây giờ Lãnh Đông mới có thể lợi hại như vậy, đương nhiên so sánh cùng Nam Cung Diệu, vẫn là kém hơn một chút.
Thật ra, năm đó lúc Nam Cung Diệu bái sư học nghệ là còn rất nhỏ, sư phụ của anh năm đó chính là Lôi, Lãnh, Ngạo của một trong tam đại môn phái - Lôi Đình đứng đầu, Nam Cung Diệu chính là đồ tôn của Lôi Đình, nhận được chân truyền của Lôi môn, cho nên mới lợi hại như vậy, ngay lúc ấy đúng là tam đại môn phái lợi hại nhất, lợi hại nhất là Lôi môn, sau đó là Lãnh môn tuyệt học, sau đó liền là Ngạo Thiên phái, Ngạo Thiên là bang phái của lão đại, giống như là dòng họ của anh, Lãnh Ngạo là người quái gỡ, tâm ghen tị hơn, không có như hai môn phái kia giảng đạo nghĩa.
Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông không nói, cũng không có nghĩa là không có chuyện xảy ra, trực giác của đàn ông cho biết Lãnh Đông thất thần có liên quan đến Mộ Hi.
"Chuyện của Mộ Vũ Hàn điều tra như thế nào?" Nam Cung Diệu nhàn nhạt hỏi.
"Diệu tổng, cô thật sự là phu nhân của người sao?" Lãnh Đông khó hiểu hỏi.
"Hử? Vì cái gì lại hỏi như vậy?" Nam Cung Diệu không nghĩ tới Lãnh Đông sẽ hỏi như vậy.
"Tôi chỉ là nghĩ, vì cái gì mà bộ dáng của cô lại biến thành như vậy?" Lãnh Đông cực kỳ hoang mang.
"Ừ, đúng là bề ngoài không giống, nhưng, cô chính là Mộ Hi không sai được." Nam Cung Diệu kiên định nói.
"Diệu tổng, về phu nhân, tôi sẽ tiếp tục điều tra, tôi phải đi trước rồi." Lãnh Đông cung kính nói, sau đó đi ra ngoài.
*****
Sau khi Khang Hân biết mình mang thai, cô liền quyết định đi gặp ba chồng tương lai.
"Cháu nói cái gì? Đứa bé trong bụng của cháu là con của Diệu nhi?" Nam Cung Vân không tin hỏi.
"Vâng, anh ấy cũng đã biết, nhưng, anh ấy muốn cháu phá thai, cháu làm sao có thể nhẫn tâm giết chết con mình, đó là một cái nhân mạng mà!" Khang Hân khổ sở nói.
"Nhưng, phải làm sao bây giờ? Diệu nhi đã có vợ." Nam Cung Vân khó xử nói.
"Vợ của anh ấy đã mất tích hai năm, không biết có phải đã trở lại rồi!" Khang Hân sờ bụng nói.
"Nhưng, không phải là vợ của nó trở lại thôi?" Nam Cung Vân hoang mang nói, bởi vì Lâm Lâm đã trở lại, như vậy đã nói lên Mộ Hi cũng trở lại.
"Đó cũng không phải Mộ Hi, đứa con gái đó lớn lên sẽ giống bộ dáng giống của Mộ Hi!" Khang Hân nói.
"Thật kì lạ, nếu Mộ Hi trở về nhất định sẽ đến thăm tôi, vậy như thế nào vẫn chưa tới?" Nam Cung Vân cuối cùng vẫn giống như suy nghĩ cẩn thận một chút.
"Còn có người phụ nữ này cực kỳ yêu tiền, cô tiếp xúc với Diệu chính là vì tiền bạc, người phụ nữ này giống như là gái bar, nghe nói tác phong cực kỳ không tốt!" Khang Hân bắt đầu châm ngòi thổi gió.
"Hồ nháo, thật sự là vô liêm sỉ, đứa trẻ trong bụng con, ta sẽ làm chủ cho con." Thực ra, vì cái gì mà Nam Cung Vân lại tin lời của Khang Hân, đó là vì Khang Dực cùng Nam Cung Vân là anh em kết nghĩa, mà còn vì quá trình Khang Hân lớn lên ông đều nhìn thấy, tuy tính tình có chút tiểu thư, nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm, Nam Cung Vân chỉ biết về Khang Hân trước đây, Khang Hân bây giờ thì ông nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.
"Cảm ơn người, bá phụ." Khang Hân ngoan ngoãn nói.
"Mấy năm nay, tâm của cháu, không phải là ta không biết, chỉ là cháu cùng Diệu nhi lúc trước không có duyên phận, bây giờ xem ra Mộ Hi chắc sẽ không trở lại nữa, bằng không thì tại sao trong hai năm lại không có tin tức gì, thật sự làm cho người ta lo lắng."
Thực ra, có khi Nam Cung Vân cũng nghĩ có phải Mộ Hi đã mất, bởi vì không ai có thể thoát khỏi lời nguyền của gia tộc, nếu Mộ Hi mất, như thế là Diệu nhi có thể cùng Khang Hân ở cùng một chỗ, bởi vì lời nguyền sẽ chỉ ứng nghiệm một lần trên thân của một người, như thế thì Diệu nhi có thể cùng Khang Hân sống tốt, không thể giống như ông, cả đời cô đơn không nơi nương tựa, lúc trước sau khi mẹ của Nam Cung Diệu qua đời, thật ra, Nam Cung Vân hoàn toàn có thể tái hôn, mọi người đều ra sức khuyên ông tái hôn, nhưng ông lại không có cách nào quên được mẹ của Nam Cung Diệu, còn cực kỳ tự trách mình, có cảm giác là mình đã hại chết vợ, nội tâm không có cách nào đối mặt với cái hiện thực này!
Hôm nay con trai mình lại đối mặt với lựa chọn đó, chỉ là tin tức của Mộ Hi không rõ ràng, không biết còn sống hay đã chết? Nhưng, Nam Cung Vân suy đoán hi vọng Mộ Hi còn sống không có lớn, bằng không thì vì cái gì vẫn chưa trở lại?
Nam Cung Vân nghĩ sẽ không để cho con trai một mình đi tiếp, cho nên ông liền quyết định cho con trai tìm một người vợ mới.
Nam Cung Diệu vẫn không có cơ hội hỏi Mộ Hi tại sao lại chuyển ra khỏi biệt thự Nam Cung, ngày anh đem Lâm Lâm trở về nhà, để cho Lý quản gia ẳm bé, còn anh thì kéo Mộ Hi đi theo mình, hình như anh thiếu nợ tiền của Mộ Hi, cô có vẻ rất tức giận.
Anh kéo Mộ Hi đi tới bar, cầm phiếu phòng của mình, nơi này anh có phòng riêng đặc biệt, cho nên mỗi lần đến đây anh chỉ cần đến nơi đặc biệt lấy phiếu phòng là được.
"Anh buông tay ra, tôi tự đi được, anh kéo tay làm tôi đau đấy!" Mộ Hi sốt ruột, người đàn ông này thật sự là tính tình bất định, thay đổi thất thường, đáng giận là tên đàn ông này có thái độ gì vậy!
Tiến vào thang máy, Mộ Hi theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngang ngược này, tên đàn ông rất quen thuộc.
Thực ra, Mộ Hi là căm giận Nam Cung Diệu, nhưng, đơn giản liếc mắt một cái, thời gian giống như đứng im.
Đáng giận là tên đàn ông này tại sao càng ngày càng tuấn mỹ!
Sợi tóc tự nhiên buông xuống trán, một đôi mắt ưng lợi hại nhìn về phía trước, mũi thẳng giống như là một đế vương cao ngạo, môi khêu gợi khép chặt, môi trên góc cạnh rõ ràng, môi dưới chắc nịt mượt mà.
Bởi vì trong thang máy còn có những người khác, bằng không thì lúc này Nam Cung Diệu làm sao có thể bình tĩnh như vậy, người phụ nữ đáng chết lại muốn rời khỏi anh, bây giờ anh sẽ không mềm lòng nữa, dám đem tình cảm của tà ma làm trò đùa!
Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Diệu cũng không thèm nhìn mà nắm lấy tay của Mộ Hi đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng người đàn ông này vội vã đi thuê phòng khách sạn đi! Đúng là trong thang máy những người khác đều quái dị nhìn hai người đã vội vàng rời khỏi, trong lòng đều đã hiểu rõ là làm cái gì!
Mộ Hi dùng lực tránh ra khỏi bàn tay to lớn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một đoạn.
"Anh muốn làm gì? Vì cái gì lại mang tôi tới đây? Có chuyện gì không thể nói ở nhà hay sao? Không nên đến nơi này đâu!"
"Tôi muốn cùng em nói chuyện, chỉ có em cùng tôi, không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy." Nam Cung Diệu đưa ra phiếu phòng liền quẹt, cửa mở, anh nắm lấy tay Mộ Hi kéo vào.
"Biết anh có tiền, nhưng cũng không nên lãng phí như vậy! Anh có biết rằng trên thế giới còn có những người không có tiền ăn cơm, chỉ vì muốn nói chuyện, liền đi đến những nơi xa hoa như vậy!" Mộ Hi bĩu môi lãi nhãi nói một tràng, ai ngờ Nam Cung Diệu bỗng nhiên nở nụ cười.
Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu trên mặt nở một nụ cười quỷ dị khiến người ta đoán không ra, tuy anh đang cười, nhưng nụ cười này làm cho người ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh!
"Anh cười thật là khủng khiếp, cầu xin anh vẫn là giữ gương mặt pocker đi! Nhìn mà không chịu được!"
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, không có chút phản ứng nào, lười biếng cởi áo khoác, từ từ cởi cà-vạt của mình.
Mộ Hi nhìn đến liền sợ hãi, người đàn ông này tại sao lại bắt đầu cởi quần áo, Mộ Hi bỗng nhiên có dũng khí muốn chạy trốn, tuy hai người đã không phải lần đầu tiên, nhưng, Mộ Hi đêm qua vừa mới có một quyết định, sẽ cùng Lâm Lâm sống thật tốt, đem con gái nuôi nấng thật tốt, để cho con bé tránh xa cuộc sống của nhà giàu.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, là phụ nữ thì cả đời sống thật không dễ chịu, lúc tuổi trẻ còn được, có người yêu, có người thương, lúc già rồi thì không còn người muốn, vẫn lại là duyên số chưa biết, phụ nữ đều gả vào nhà giàu!
Cho nên, rời xa nhà giàu là chuyện thứ nhất, không cần cùng người đàn ông này có quan hệ.
Mộ Hi nhìn nơi mà Nam Cung Diệu mang cô đến, lại không nói lời nào, vì thế bản thân có chút thiếu kiên nhẫn, vì thế.
"Nếu đã đến đây, tôi liền nói cùng giải thích rõ ràng đi, gần đây tôi bị quỷ ám ảnh, u mê hồ đồ làm người phụ nữ của anh, hiện tại tôi đã suy nghĩ kĩ, chúng ta không là người chung một thế giới, tôi có cuộc sống của tôi, anh có cuộc sống của anh, dù chúng ta trở lại như trước đây, tôi muốn tự quyết định cuộc sống của chính mình, một cuộc sống bình thường."
Mộ Hi lấy hết dũng khí nhìn Nam Cung Diệu, gương mặt tuấn mỹ kia liền trở nên lạnh lùng.
"Vợ, em là đang tự tìm phiền toái cho mình!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, thanh âm lạnh lùng gầm nhẹ như đến từ địa ngục.
Ánh mắt Nam Cung Diệu tàn bạo, khiến cho Mộ Hi run một cái, người đàn ông này khí thế quá cường đại! Nhưng Mộ Hi quật cường làm sao có thể đầu hàng!
"Tôi hiện tại cũng thấy rất phiền, so với chuyện gặp anh thì còn có chuyện gì phiền hơn sao?" Mộ Hi hỏi ngược lại.
Nam Cung Diệu nhìn ánh mắt bối rối của Mộ Hi, cười lạnh một tiếng, người phụ nữ đáng chết này rõ ràng là đang sợ hãi, vậy vì cái gì mà vẫn muốn mạnh mẽ?
Mộ Hi nhìn người đàn ông ở trước mắt, người đàn ông này đã từng làm cho lòng cô cảm thấy ấm áp, nhưng lúc này, người đàn ông này lại khiến cho lòng cô cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí là có chút sợ hãi, vì cái gì sợ? Chẳng lẽ là vì mình đã lừa gạt anh mình không phải Mộ Hi sao?
Lúc này, ánh mắt của Nam Cung Diệu giống như là thợ săn thấy được con mồi, người phụ nữ đáng chết này tại sao lại muốn trốn? Anh không cần cô sợ anh, anh muốn cô yêu anh!
Mộ Hi nhìn thấy ánh mắt của Nam Cung Diệu, sợ tới mức liền theo bản năng lui về phía sau, người đàn ông này là muốn trừng phạt cô sao? Trừng phạt vì đã rời khỏi anh sao? Trừng phạt vì cô không ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh sao? Trừng phạt vì cô không chịu thừa nhận mình là Mộ Hi sao? Ánh mắt đó thật đáng sợ!
Ánh mắt vốn âm u lạnh lẽo, nhưng bỗng nhiên lại trở nên nhàn nhạt, Mộ Hi nhất thời không biết người đàn ông này suy nghĩ cái gì? Hôm nay anh kêu cô tới đây là muốn làm gì?
Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Mộ Hi, khóe miệng khẽ cong cười tà mị, từng bước một bước tiến gần về phía của Mộ Hi.
← Ch. 205 | Ch. 207 → |