Con trai ra lệnh cho cha (3)
← Ch.179 | Ch.181 → |
Nhìn thấy phản ứng của Mộ Hi, khóe miệng Nam Nam hơi nhếch lên, ngu ngốc, vừa nói như vậy đã hù dọa cô, không có lá gan gánh chịu hậu quả, vì sao lúc trước lại nhẫn tâm vứt chồng bỏ con như vậy!
Dù sao cũng là mẹ ruột, hơn nữa cậu nhóc còn là một đứa con trai hiểu rõ Mộ Hi nhất, không phải là bất đắc dĩ thì chắc là cô sẽ không bỏ con trai lại, đều tại năm đó cha trăng hoa, nếu không mẹ sẽ không rời đi, cho nên mấy năm này Nam Nam liên tục giám thị sinh hoạt cá nhân của Nam Cung Diệu, tiêu diệt tất cả phụ nữ đến gần cha, có lúc cần thiết, cậu nhóc còn không chút khách khí chọn lựa thi tài, những việc này Nam Cung Diệu đều làm bộ không nhìn thấy, dù sao anh cũng không có có cảm giác đối với những người phụ nữ kia, con trai ra mặt đối phó, còn giảm đi chuyện của anh!
"Đương nhiên con hận người mẹ ngốc kia rồi, bày đặt có con traitốt như vậy mà không cần, bày đặt có người cha tốt như vậy không cần. Thật sự là người mẹ ngốc nhất thiên hạ!" Nam Nam cố ý biểu hiện rất tức giận.
Mộ Hi thấy con trai đáng yêu nói những thứ này, trong lòng giống như đổ ngũ vị, không cảm thụ được!
"Mẹ con thật ngốc, Nam Nam tốt như vậy, sao cô ấy có thể cam lòng bỏ con lại!" Mũi Mộ Hi ê ẩm nói.
Nam Nam thầm nghĩ: Người phụ nữ ngốc, nói như vậy thật buồn nôn, làm người ta đều muốn khóc, không thể khóc, Nam Nam là nam tử hán, nam tử hán không thể rơi lệ!
"Cho nên mẹ Mộ Hi là người phụ nữ ngốc!" Nam Nam lại nói.
"Nam Nam thật sự trưởng thành, rất hiểu chuyện, nhất định mẹ con biết sẽ vui vẻ." Đôi mắt Mộ Hi hồng hồng nói. DĐLQĐ-MèoHoangEdit
"Nam Nam phải đi ngủ rồi, ngủ ngon."
Nam Nam đột nhiên rời đi, lúc đóng cửa lại, bàn tay nhỏ bé dụi mắt, mẹ ngốc, vẫn là mẹ chọc người ta khóc, vốn là muốn trừng phạt người, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mẹ, Nam Nam không đành lòng, xem ra ma ma vẫn nhớ nó, không trừng phạt cô, mà còn là giúp cha ngốc đem mẹ về, ma ma không tin cha, vậy cha sẽ phải cố gắng chứng minh mình thật lòng mới được!
Chao ôi! Người lớn thật phiền, cái gì mà anh yêu em, em yêu anh, thật là không có việc nên đi tìm chuyện! Nam Nam lớn lên sẽ không đi thích con gái! Con gái thật phiền phức!
Sau khi Nam Nam rời đi, Mộ Hi cũng khóc, thật muốn ôm lấy con trai mà hôn nó, giờ phút này thực hối hận lúc trước chỉ vì suy nghĩ cho mình, để con trai đáng thương một mình đối mặt đây với tất cả!
"Con trai, mẹ có lỗi với con..." Mộ Hi khóc không thành tiếng, cầm lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Bây giờ Mộ Hi ngủ trong phòng cho khách, bởi vì thân phận của cô là khách, vả lại, cái gian phòng ngủ lớn kia, bây giờ cô có tư cách gì đi ngủ chứ, người đàn ông lạnh lùng lúc lạnh lúc nóng kia, làm cho người ta không cân nhắc được, mặc dù mình cũng rất nhớ anh, nhất là sau một lần kia, cô càng nhớ anh, chỉ là, anh có nhớ cô hay không?
Kỳ thật, vì sao Nam Cung Diệu lúc lạnh lúc nóng, bởi vì anh lo lắng tâm tư của mình sẽ hướng vào người phụ nữ khác, anh không muốn lại có lỗi với Mộ Hi, sau khi lần trước cùng Khang Hân một lần, làm cho anh hối hận không thôi.
Về sau Khang Hân lặp đi lặp lại nhiều lần quấy rầy Nam Cung Diệu, dù sao cũng làbản thân làm, đây là sự thật, nhưng khi đó mìnhđang uống say, dưới tình huống đó nói thật lúc ấy Khang Hân chỉ là thế thân của Mộ Hi, sau đó Nam Cung Diệu mới phát hiện, chỉ có Mộ Hi mới làm cho anh điên cuồng, mỗi một lần với Mộ Hi đều làm cho anh có loại cảm giác ham muốn, trước kia chỉ có Mộ Hi mới có thể cho anh cái loại cảm giác này.
Nhưng mà sau một đêm anh ở cùng Mộ Vũ Hàn, Nam Cung Diệu lại tìm được cái cái loại cảm giác đó, đây là điều Nam Cung Diệu lo lắng nhất, trước kia ngoại trừ Mộ Hi, người phụ nữ nào anh cũng không muốn, bởi vì cô vợ nhỏ của mình hết sức hoàn mỹ, quá rõ ràng là rất xinh đẹp, vóc người còn cực phẩm, điểm chết người duy nhất chính là thân thể vô cùng mềm mại, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Đáng chết! Cái Mộ Vũ Hàn này cũng như thế, quả thực là giống Mộ Hi như đúc, Nam Cung Diệu nhẫn nại hai năm, ngay trong đêm đó, Nam Cung Diệu giống như hạn hán đã lâu gặp mưa, hung hăng tắm rửa một phen, cho tới giờ phút này vân còn chưa hết.
Hôm nay người phụ nữ này ở cách vách, Nam Cung Diệu suy tính có nên tiếp nhận nhiệm vụ con trai xắp xếp không? Làm như vậy có lỗi với Mộ Hi, nhưng người phụ nữ này giốngMộ Hi như vậy, Nam Nam lại chủ động đưa đồ ngủ, cũng không thể cô phụ nỗi khổ của con trai, cho nên muốn thử một lần người phụ nữ này đến cùng là ai? Thượng liền thượng, lại không phải lần đầu tiên!
Nam Cung Diệu xông vào phòng tắm, cẩn thận chà sạch thân thể một lần, sau đó bọc khăn tắm đi ra.
Anh đi tới đi lui ở trong phòng ngủ, cũng không thể xông vào như vậy, nói như thế nào thì mình cũng coi như một chính nhân quân tử, còn không đến mức đi cưỡng ép phụ nữ làm việc!
Ngay lúc Nam Cung Diệu suy tư, Mộ Hi nằm ở trên giường mềm mại, mặc dù đây là phòng khách, dù sao cũng là nhà mình từng ở, cho nên rất thân thiết, trong lòng hết sức thiết thực, nằm ở trên giường, vẫn nhìn bốn phía, tất cả trang trí ở đây cũng không có thay đổi, vẫn giống nhau như đúc.
Từ từ mí mắt trĩu xuống, không ý thức cứ nằm sấp vậy ngủ thiếp đi, đang ngủ mơ mơ màng màng, Mộ Hi cảm giác có loại ướt ướt át ở trên mặt, giống như trước kia cô nuôi một con chó nhỏ, lúc nào cũng hội liếm mặt của cô, cái loại cảm giác này vô cùng ngứa.
"Dương Dương, đừng làm rộn." Truyện được edit duy nhất tại diendanlequydon Dương Dương chính là con chó mà Mộ Hinuôi, bởi vì Mộ Hi hy vọng mỗi ngày cuộc sống của mình đều là ánh nắng tươi sáng, cho nên Mộ Hi gọi nó là Dương Dương. Tên lại có tính người, Mộ Hi vô ý thức vung tay, nghĩ muốn đẩy con chó nhỏ này ra.
Một câu Dương Dương này, làm cho Nam Cung Diệu cau mày, người phụ nữ đáng chết, ngủ mà vẫn còn gọi tên Hàn Dương, chẳng lẽ trực giác của mình đã sai, vì sao Nam Nam cũng cho rằng như vậy!
Nam Nam cũng hoài nghi người phụ nữ này chính là Mộ Hi, nếu không làm sao nó sẽ cho cô mặc đồ ngủ của mẹ nó, bình thường thứ gì của mẹ nó cũng làm thành bảo bối. Nhưng lần này lại cho người ngoài!
Nam Cung Diệu không khỏi híp mắt ưng lại, mặc dù lần trước nghe Hàn Dương nói trước kia bọn họ là quan hệ tình nhân, nhưnganh không cho phép người phụ nữ nằm ở trong nhà mình, trong lòng còn nhớ người đàn ông khác, trong miệng còn kêu tên của người đàn ông!
"Người phụ nữ, nhìn xem, tôi không phải Dương Dương của cô." Nam Cung Diệu duỗitay nắm lấy cái cằm Mộ Hi, khẽ vừa dùng lực, Mộ Hi đau nên mở choàng mắt.
"Anh, anh, tại sao lại ở chỗ này?" Mộ Hi vốn đang ngủ say, bị đau mà tỉnh, thấy Nam Cung Diệu mang theo đôi mắt lửa giận, trong lòng không khỏi cả kinh, tình huống này? Chẳng lẽ mình đang ngủ cũng cũng đắc tội anh sao?
"Thấy rõ ràng là ai rồi hả?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong mắt mang sự không vui vẻ.
Thấy ánh mắt Mộ Hi hoảng sợ, Nam Cung Diệu có loại vẻ mặt giống như cười mà như không cười, làm cho Mộ Hi cảm thấy khiếp sợ, vốn là bàn tay đang bóp Mộ Hi không tự giác mất lực đạo, lúc trước đang bóp từ từ biến thành ma sát, tràn đầy ái muội không rõ.
Căn bản Mộ Hi cũng không biết vừa rồi tự mình nói mớ cái gì, lại không hiểu mình đang ngủ lại chêu chọc gì đại thần này!
Chẳng lẽ anh mộng du? Còn nhớ trước kia anh mộng du còn chạy đến chỗ rất xa, anh xuất hiện ở trong phòng của cô, có lẽ là mộng du.
Nhưng mà nhìn kỹ không giống, ánh mắt kia, giọng nói chuyện, rõ ràng là tỉnh!
Ngay khi Mộ Hi còn suy nghĩ, mặt Nam Cung Diệu đã sát tới.
Nam Cung Diệu không có nghĩ gấp như vậy, chỉ là người phụ nữ này rất hợp miệng của anh, abg đã thật lâu không có chạm vào phụ nữ, giờ phút này, thân thể anh trướng đến khó chịu, anh muốn cô, rất gấp, mặc kệ cái trách nhiệm gì, coi như là trợ giúp con trai tìm đáp án!
Thuyết phục chính mình, Nam Cung Diệu bắt đầu tiến công, nhìn bộ dạng Mộ Hi có chút bối rối, trong mắt hiện ra sóng nước, làm cho người ta trìu mến, càng làm cho Nam Cung Diệu vô cùng hưng phấn.
Mộ Hi không nghĩ tới anh sẽ chạy đến căn phòng này tìm cô, người đàn ông này thật sự là tịch mịch khó nhịn!
Mộ Hi trừng to con mắt, chỉ cảm thấy trong miệng bị đầu lưỡi Nam Cung Diệu nhét đầy, anh không thành quằn quại, hơi thở đàn ông mãnh liệt và quen thuộc không ngừng chiu vào mũi cô, hun đến Mộ Hi bắt đầu chóng mặt, ngay cả phản kháng cũng quên, kỳ thật, bản cô cũng không muốn cự tuyệt anh, người đàn ông này còn tác động tới lòng cô!
Chờ Mộ Hi kịp phản ứng, đồ ngủ đã bị cởi bỏ, Nam Cung Diệu đang nghiêm túc kiểm tra thân thể Mộ Hi, không khí trong lành xâm nhập da thịt Mộ Hi, làm cho cô không khỏi rùng mình ớn lạnh, nhìn Nam Cung Diệu vùi đầu ở ngực của mình, thân thể truyền đến ma yếu mềm, không ngừng nhắc nhở Mộ Hi tiếp đến người đàn ong này sẽ làm gì.
Nam Cung Diệu đè lại thân thể không ngừng lộn xộn, một tay nhấc áo ngủ lên, không chút do dự mò vào.
"Anh, đáng ghét, lấy ra, lấy ra!" Mộ Hi bất mãn nói.
"Được rồi." Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu biết điều như vậy, thật sự lấy tay ra.
Ai ngờ, anh cởi quàn áo xuống, tùy ý vuốt ve một tý, dùng sức trầm eo xuống, đâm vào rất sâu.
"Anh - -" Mộ Hi dùng sức giãy giụa, người đàn ông này dã man như vậy, cho dù cô giãy giụa cũng không có đổi lấy đồng tình của Nam Cung Diệu, mà là làm anh càng thêm hưng phấn, anh thử các loại động tác độ khó, Mộ Hi cảm giác hồn cô đều bị người đàn ông nàyđụng cho chạy bay, thân thể chìm chìm nổi nổi, theo anh tiến vào, Mộ Hi giống như trôi về mây trắng, thân thể của mình lại phản bội mình một lần nữa, từng đợt cảm giác, khiến Nam Cung Diệu rất hài lòng.
Anh khá mê muội đối thân thể này, hai người ăn ý anh không ngừng ham muốn!
Cuối cùng Mộ Hi đầu bắt đầu choáng váng, người đàn ông này giống như rất đói bụng, cái thân thể nhỏ bé này của mình có chút chịu không nổi, mà snh còn không có ý muốn dừng lại, vì vậy, Mộ Hi hung hăng cắn lên bả vai Nam Cung Diệu, bả vai truyền đến đau đớn, mới phát hiện người phụ nữ này cắn anh, còn nhớ năm đó Mộ Hi thích cắn anh, thường thường hay nói: Tôi cắn chết anh.
Nam Cung Diệu không có tức giận, ngược lại cảm thấy rất thân thiết, đôi mắt anh sâu thêm vài phần, phảng phất bị kích thích, điên cuồng chạy nước rút, hoàn toàn mặc kệ cảm giác của Mộ Hi, kỳ thật, Mộ Hi gần như muốn trợn trắng mắt, chẳng lẽ người đàn ông này điên rồi? Hay là đời trước độc thân, đời này đã bị nghiện, thật sự là tám đời chưa thấy qua phụ nữ!
Đầu tiên là Nam Cung Diệu muốn ở trên giường một lần, về sau kéo xuống đất muốn một lần, sau đó là trên ghế sa lon muốn một lần, cuối cùng Nam Cung Diệu mới hài lòng buông Mộ Hi ra, lúc này, toàn thân Mộ Hi đã không có chút khí lực!P/s: Hiện có trang web cắp ghi "bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ" thì làm ơn đừng tin. Đó chỉ là lừa đảo câu khách.
Cô lười nhác nằm sấp ở trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
"Vì sao mặt cảu em biến thành bộ dáng này?" Nam Cung Diệu nghiêm túc suy tính, hết vô cùng xác định người phụ nữ này là Mộ Hi, cho nên mới nói như vậy.
Mộ Hi không nói, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
"Anh biết rõ em không có ngủ, trả lời anh?" Nội tâm Nam Cung Diệu không ngừng cao thấp.
Mộ Hi vẫn không nói, đôi mắt đóng chặt, trong lòng cân nhắc, trả lời anh thế nào? Nếu như bây giờ mình thừa nhận, anh có tức giận đến bóp chết cô hay không? Bởi vì cô rời nhà trốn đi, còn mang con gái của bọn họ đi.
"Mộ Hi, trả lời anh?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh cực lực nhẫn nại, trái tim như sắp nhảy ra, hi vọng cô gái trước mặt nhanh chóng thừa nhận cô là cô vợ nhỏ của anh..
"Hả." Mộ Hi làm bộ ngủ di chuyển.
Nam Cung Diệu không nói gì, mà ôm cô vào lòng, cưỡng bách cô đối mặt với anh.
"Nhìn anh, nói, em có phải Mộ Hi hay không?" Nam Cung Diệu gầm nhẹ nói, người phụ nữu đáng chết muốn anh chết sao.
"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần, tôi là Mộ Vũ Hàn, không phải là Mộ Hi!" Mộ Hi bất an trả lời.
"Em không nên gạt tôi, nếu không, tôi sẽ bóp chết em!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |