Con trai ra lệnh cho cha (2)
← Ch.178 | Ch.180 → |
Mỗi ngày Mộ Hi làm việc vặt giúp đỡ trong trạm xá, bởi vì trên người không có tiền, cũng không thể ăn không ở không! Cho nên cô liên tục hỗ trợ làm việc, y tá và thôn dân ở đây đều cực kỳ thích cô, chỉ là thôn dân đều trốn tránh người gọi là chồng kia, bởi vì ngày nào anh cũng lạnh như băng, toàn thân tản ra một loại cường thế.
Một ngày, có rất nhiều du thuyền đến đảo nhỏ này.
"Mấy người là ai? Muốn làm gì?" Ngoài phòng bệnh, y tá nói.
Lúc này, chỉ thấy một đám đàn ông có vóc người khôi ngô, khí thế hung hăng xông tới, khiến người chung quanh sợ hãi.
"Diệu tổng." Giọng nói trầm thấp đến từ Lãnh Đông dẫn đầu.
"Mấy người tới muộn hơn dự đoán của tôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Thực xin lỗi Diệu tổng, Lãnh Đông làm việc không tốt, để Diệu tổng chịu khổ." Lãnh Đông ngoan ngoãn nói.
"Ừ, lập tức trở về thôi." Mấy ngày nay Nam Cung Diệu vẫn đang tự hỏi là ai muốn mạng của anh? Anh phải đánh trả bọn họ như thế nào?
"Vâng, ca nô đã ở bên ngoài." Lãnh Đông cung kính nói, trận thế trước mắt làm cho bác sĩ và thôn dân giật nảy mình, biết rõ chồng cô gái kia là một nhân vật lớn, bởi vì vết thương trên người anh ta có thể chứng minh anh ta không phải là người bình thường, chỉ là không nghĩ đến lai lịch của anh ta lớn như vậy!
Tất cả mọi người hiểu được, hóa ra cô gái này gả cho một lão đại hắc bang, từ trên người anh ta toát ra khí phách, liền đoán được người đàn ông này không đơn giản, hôm nay điệu bộ này làm cho bọn họ ngây ngốc tại chỗ, cũng không dám có một cử động nhỏ.
Sau khi Nam Cung Diệu rời đi, xế chiều hôm đó, trên đảo này lại tới rất nhiều du thuyền. Hóa ra Nam Cung Diệu chuyển đến rất nhiều vật tư, là giúp đỡ bệnh viện này, còn có một tờ chi phiếu, đối với bọn họ là một con số trên trời.
Cùng ngày đó, chú đã cõng Nam Cung Diệu đi bệnh viện cũng nhận được một số vàng cảm tạ, số tiền này đủ để họ xài cả đời.
Về sau tất cả mọi người hiểu, hóa ra bọn họ cứu một Bồ Tát sống, lúc trước tất cả mọi người không cách nào hiểu được vẻ mặt lạnh lùng của Nam Cung Diệu, hiện tại đều đã hiểu. Truyện edit duy nhất tại diendanlequydon những trang web khác chỉ là trộm cắp. Một người thủ lĩnh, đương nhiên sẽ đặc biệt một chút, nếu không thì sao có thể quản lý người phía dưới.
Biệt thự Nam Cung.
"Lãnh Đông, anh nói ai làm?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Diệu tổng, trước mắt còn chưa tra xét được tung tích sát thủ, rất có thể đã bị diệt khẩu!" Lãnh Đông cung kính đứng ở một bên nói.
"Bên chỗ Họ Vương có động tĩnh gì không?" Nam Cung Diệu nói.
"Diệu tổng là đang hoài nghi hắn?" Lãnh Đông hỏi.
"Ừ." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời.
"Họ Vương - tên khốn kiếp kia, trước mắt không có phát hiện bất cứ dị thường nào, hành động gần đây hết sức bí mật, lão hồ ly kia làm việc cực kỳ cẩn thận." Lãnh Đông nói.
"Nhìn thật kỹ cho tôi. Đáng chết, lần này bọn họ dùng là súng thuốc mê, nếu không tôi sẽ không bị thương!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, một đôi mắt ưng lóe tinh quang, lộ ra hung ác.
"Vâng, Diệu tổng, ngài nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì tôi sẽ báo cáo cho ngài."
Sau khi Lãnh Đông rời đi, Nam Cung Diệu đứng dậy đi lên lầu, bởi vì Mộ Vũ Hàn và Lâm Lâm còn ở trên lầu.
Mộ Hi ở một bên nhìn Nam Nam để vẽ tranh, Lâm Lâm và Nam Nam chơi trò chơi, thấy Nam Cung Diệu tiến đến.
"Chờ lát nữa, tôi và Lâm Lâm sẽ trở về, mấy ngày này Lâm Lâm thật sự đã gây nhiều phiền toái!"
"Mẹ, con không đi, con muốn ở một chỗ với anh trai." Lâm Lâm nghe được Mộ Hi muốn dẫn bé về nhà, trong lòng không vui.
"Lâm Lâm, chúng ta nhất định phải trở về." Mộ Hi bất đắc dĩ nói, thần sắc trên mặt có chút lúng túng.
"Mẹ, vì sao chúng ta không thể ở nơi này?" Lâm Lâm ngây thơ hỏi.
"Dĩ nhiên không thể, bởi vì con sẽ quấy rầy anh trai học tập." Mộ Hi kiếm cớ nói.
"Không có đâu, con rất thích Lâm Lâm, bé giống như là em gái ruột của Nam Nam vậy đó." Nam Nam lạnh lùng nói.
"Nhưng là, nhưng là không được, không tiện đâu?" Mộ Hi bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Diệu một chút.
Nam Cung Diệu rất tò mò, hôm nay con trai bảo bối làm sao vậy? Trước kia lúc nào cũng giám thị anh, chỉ sợ anh có phụ nữ ở bên ngoài, mỗi lần phát hiện có phụ nữ nào ở bên cạnh anh, đều sẽ bị thằng bé chỉnh đến ảo não chạy trốn, lúc này đây, sao thằng bé lại không có xuống tay với Mộ Vũ Hàn, còn thân mật giữ cô lại.
Thật ra Nam Nam là cố ý cho cha và người mẹ chưa biết kia một cơ hội bồi dưỡng tình cảm, bởi vì hiện tại Nam Nam đã tiến hành điều tra với Mộ Hi. Mấy ngày nay, cậu bé đã lấy được tín nhiệm của Lâm Lâm, sau đó hai người đạt thành ý kiến nhất trí, muốn điều tra ra thân thế của Lâm Lâm.
"Ở lại đi, con bé giống như rất thích ở đây." Nam Cung Diệu nói xong liền rời đi, bởi vì anh còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ví dụ như hình ảnh nhân vật Mộ Vũ Hàn sắp ra thị trường, còn có hình ảnh nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế là dựa vào hình ảnh của Nhạc Phàm - bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng thế giới, cho nên Nam Cung Diệu quyết định mời hình mẫu của nhân vật đến.
Lúc trước Nam Cung Diệu phản đối Mộ Vũ Hàn chọn dùng người thật để mô phỏng thiết kế, như vậy sẽ phải mời nhân vật nguyên mẫu có mặt trợ trận, nhưng Mộ Hi kiên trì muốn dùng hình tượng bề ngoài của Nhạc Phàm để thiết kế, bởi vì ông là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng trên thế giới. Nếu bề ngoài không hoàn mỹ, trải qua cố gắng của ông sẽ có thể sống lại lần nữa, ông có thể khiến người ta có được một sinh mạng mới, làm cho người ta có dũng khí sống sót.
Điểm quan trọng nhất, Nhạc Phàm có khí chất phi phàm, tựa như là chúa cứu thế của nhân loại. Bề ngoài của ông cũng rất tuấn mỹ, cho nên Mộ Hi mới có thể chọn người như ông để làm chủ đề thiết kế.
Nam Cung Diệu giữ Mộ Hi ở lại, sau đó chính mình liền đi thư phòng. Một tháng này, cổ phiếu công ty trượt dài, cho nên nhất định phải đưa nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế ra thị trường. Nam Cung Diệu bắt đầu liên lạc với bên nước Mỹ, hy vọng có thể mời được Nhạc Phàm - vị đại sư trong giới y học này. Thật ra anh hoàn toàn có thể dùng phương thức của mình liên lạc người kia, nhưng công việc chính là công việc, nếu như không phải bởi vì công việc, cả đời Nam Cung Diệu và ông cũng không cần phải gặp mặt!
Liên lạc thông qua điện thoại, bên nước Mỹ nói sẽ khơi thông với người đó thật tốt, sau đó sẽ nói cho bọn họ biết đáp án.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Lâm lại chạy tới trong phòng Nam Nam, Nam Cung Diệu có chuyện thương lượng với Mộ Hi, hai người nói chuyện ở thư phòng.
"Tôi đã gửi lời mời sang bên nước Mỹ, ý tứ của bệnh viện bên kia chính là sau khi liên lạc với người đó sẽ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, hy vọng quyết định của cô sẽ không sai, đây chính là liên quan đến cơ hội trở mình của công ty." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, Truyện edit duy nhất tại diendanlequydon những trang web khác chỉ là trộm cắp, Mộ Hi biết rõ công ty có nguy cơ, cho nên quyết định này cũng đã trải qua suy tính cẩn thận của cô.
"Tôi vẫn là câu nói kia, tin tưởng ánh mắt quần chúng, bởi vì dù sao phần lớn người tiêu thụ của chúng ta là người bình thường, chỉ có chúng ta dùng một bác sĩ thật sự của giới y học làm hình tượng người phát ngôn, như vậy mới nắm chắc phần thắng trong tương lai của chúng ta sẽ càng lớn!" Mộ Hi nghiêm túc trả lời.
"Hy vọng như thế." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời, hiện tại chỉ có thể tin tưởng cô.
"Cốc cốc cốc..." Vào lúc hai người đang trầm mặc, có người gõ cửa.
"Mời vào." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, chỉ thấy Nam Nam ló đầu vào, nhìn hai người trong phòng một chút, nội tâm không khỏi sốt ruột cho người cha ngu ngốc này của mình!
Vì sao cha rất lợi hại ở trên thương trường, nhưng vừa đụng đến phụ nữ liền trở nên ngốc nghếch! Hiện tại đã chắc tám mươi phần trăm người phụ nữ ở trước mặt chính là mẹ Mộ Hi, cho dù là người phụ nữ ngốc trở nên xinh đẹp hơn, nhưng những trò xiếc nhỏ của bà ấy vẫn không gạt được hỏa nhãn kim tinh của cậu đâu, ai bảo cậu chui ra từ trong bụng bà ấy chứ! Về phần tâm địa gian xảo trong lòng Mộ Hi, Nam Nam cũng đã tìm hiểu rõ ràng tường tận.
"Nam Nam, có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Cha, đây là đồ ngủ của mẹ, con lấy cho Mộ tiểu thư mặc. Mới vừa rồi không có tìm được dì ấy, cho nên tới xem một chút." Nam Nam bình tĩnh nói,
"Nam Nam, dì Mộ sẽ không mặc đồ ngủ của mẹ con, đem cất đi." Nam Cung Diệu không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào đồ của Mộ Hi, cho nên anh lấy cớ nói Mộ Vũ Hàn không muốn mặc.
Nhưng sau khi Mộ Hi thấy vẻ mặt của Nam Nam, liền không đành lòng cự tuyệt một mảnh ý tốt của con trai.
"Không sao, tôi rất thích." Mộ Hi đi tới nhận áo ngủ trong tay Nam Nam xong liền đi ra ngoài.
"Cha, người không phát hiện dì ấy rất quen thuộc với nhà của chúng ta sao?" Nam Nam gợi ý cho người cha làm chuyện ngớ ngẩn.
"Con trai, con có ý gì?" Nam Cung Diệu hỏi Nam Nam, chẳng lẽ không chỉ mình anh có loại cảm giác này, Nam Nam cũng cảm giác người phụ nữ này là người mẹ mất tích của nó.
"Cha ngốc!" Nam Nam lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Nam Cung Diệu khó hiểu, con trai có ý gì? Nó đang giật dây cho cha của mình ư? Chẳng lẽ con trai là thương hại anh luôn luôn cô độc, hay là hoài nghi người phụ nữ này là Mộ Hi? Muốn để anh thử dò xét, tên nhóc thối chủ động đưa đồ ngủ đến, đây là muốn để lão tử anh hy sinh nhan sắc thử dò xét kết quả sao? Xem ra hôm nay cần phải kiểm tra toàn bộ vị đại họa sĩ này rồi, không còn biện pháp nào, con trai đã truyền đạt nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành!
Mộ Hi đang chuẩn bị đi tắm, thấy Nam Nam tiến đến, trong lòng rất cao hứng. Mặc dù không thể nghe được tiếng gọi mẹ, nhưng có thể nhìn thấy thằng bé cũng đã hết sức thỏa mãn.
"Nam Nam." Mộ Hi chủ động nói chuyện.
"Mộ tiểu thư, còn cần gì sao?" Nam Nam lễ phép hỏi.
"Hả, không có, cám ơn Nam Nam." Mộ Hi nghe được Nam Nam xưng hô hết sức không được tự nhiên, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, bởi vì Nam Nam rất hiểu chuyện.
"Hôm nay Lâm Lâm liền giao cho Nam Nam chăm sóc, bởi vì ban ngày Nam Nam đồng ý kể chuyện xưa cho em ấy rồi. Cứ như vậy đi, ngủ ngon, mơ giấc mộng đẹp." Nam Nam phất tay chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, cái kia, Nam Nam, dì muốn hỏi con, mẹ của con - bà ấy..." Mộ Hi nói ấp a ấp úng, lại không biểu đạt rõ ràng gì hết.
"Dì là muốn hỏi mẹ Nam Nam đi đâu rồi phải không?" Nam Nam nói, kỳ thật, Mộ Hi là muốn hỏi nó có hận mẹ mình không? Sao cô sẽ hỏi mẹ nó đi đâu - vấn đề thấp như vậy được chứ?
"À, ừ." Mộ Hi áy náy nói.
"Bây giờ mẹ không ở nhà, bà ấy mang theo em gái ra ngoài du lịch, chỉ là sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ trở lại." Nam Nam ngây thơ trả lời, làm cho Mộ Hi đau lòng không thôi.
"A, đúng vậy!" Mộ Hi không dám nhìn vẻ mặt của Nam Nam, trong lòng giống như là làm kẻ trộm bị người ta bắt dược, bảy trên tám dưới.
Nam Nam cười thầm, người phụ nữ vừa ngốc nghếch vừa thông minh này, còn dám chơi trò mất tích, ghê tởm hơn chính là dám vứt chồng bỏ con. Đừng tưởng rằng chính mình thay đổi bộ dáng liền không biết mẹ là ai! Mẹ ngốc, chờ tiếp nhận trừng phạt đi, đương nhiên là trừng phạt của cha đối với mẹ. Hừ! Thật sự là tiện nghi cho cha ngốc kia!
"Mộ tiểu thư yên tâm ở đây đi, khuya hôm nay mẹ sẽ không trở về đâu, chỉ là nói không chính xác mẹ sẽ đột nhiên trở lại vào ngày nào, bởi vì con là con trai bảo bối của mẹ mà." Nam Nam tự tin nói.
"Nam Nam, mẹ con dẫn theo em gái đi ra ngoài, không có dẫn theo con, con không hận bà ấy sao?" Mộ Hi lo lắng hỏi.
"Đương nhiên hận." Nam Nam trả lời quyết đoán.
"À." Mộ Hi thấy Nam Nam nghĩ cũng không nghĩ liền nói hận, trong lòng có chút mất mác, rốt cuộc con trai vẫn không thể tha thứ chuyện cô rời đi!
← Ch. 178 | Ch. 180 → |