Nam Cung Diệu muốn làm cha miễn phí (1)
← Ch.113 | Ch.115 → |
"Khụ khụ khụ khụ..." Mộ Hi nghe con trai nói như vậy, bị sặc nước cạnh, từng trận ho gấp động tới miệng vết thương rất đau.
"Nam Nam, con và mẹ Tĩnh Sơ từ từ ăn đi, đã đến giờ, mẹ phải đi làm rồi, tạm biệt, mẹ sẽ gọi điện thoại cho con." Mộ Hi đứng dậy rời đi, có Tĩnh Sơ chiếu cố nó, cô vô cùng yên tâm, mà bây giờ vết thương trên vai rất đau, trên trán cô toát ra mồ hôi, sợ dọa thằng bé, cho nên vội vã rời đi, đương nhiên Vân Tĩnh Sơ hiểu ý.
"Đến đây, Nam Nam, chúng ta ăn đi, mẹ con còn đi làm." Vân Tĩnh Sơ gắp thức ăn cho Mộ Tư Nam, Mộ Tư Nam cũng đói bụng, liền bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm, cũng không có chú ý sắc mặt Mộ Hi trắng bệch.
****
Một tháng sau, cơ bản thân thể Mộ Hi đã khỏi hẳn, trong lúc đó cô cũng thường xuyên về thăm nhà một chút, chỉ là rất ít ở trong nhà, người trong nhà cũng cho rằng cô bận rộn, cho nên không có hỏi nhiều.
Tập đoàn Nam Cung.
"Diệu tổng, thì ra bốn năm trước chúng ta tìm được nguồn thận cho Mộ Đồng, không phải là đối phương không bán, mà bị một người phụ nữ thần bí ra giá cao mua lại, đối phương che dấu rất kín, tạm thời còn chưa biết được là ai mua đi, chẳng qua quả thận này rất cần với Mộ Đồng, còn có năm đó Mộ Hi rời đi cũng không có nhận tiền của người nào, đoạn băng kia cũng là ngụy tạo, chỉ là không hiểu tại sao Mộ Hi lại nói như vậy thôi?" Lãnh Đông báo cáo mọi chuyện trong phòng làm việc của Nam Cung Diệu.
"Chuyện của Mộ Tư Nam cậu tra xét sao rồi? Vì sao Mộ Hi không chịu thừa nhận nó là con trai của tôi?" Nam Cung Diệu vẫn không hiểu, Cao Huy đã chết rồi, còn có gì băn khoăn?
"Về Mộ Tư Nam, bệnh việt nơi thằng bé sinh ra đã cung cấp tư liệu..." Lãnh Đông dừng một chút, không dám nói tiếp.
"Nói." Nam Cung Diệu khẩn trương hỏi, qua nét mặt của Lãnh Đông cũng biết không phải là tin tức tốt!
"Diệu tổng, Bệnh viện Mộ Tư Nam sinh ra cung cấp tư liệu: Lúc ấy Hàng Thiên Vũ vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Mộ Hi, tất cả bác sĩ và y tá đều nói đứa bé là của anh ta, tôi còn tra tất cả tài liệu nằm viện năm đó, kết quả những thủ tục nằm viện kia đều do Hàng Thiên Vũ sắp xếp. Còn có bác sĩ đỡ đẻ chính nói, bà nghe chính miệng Hàng Thiên Vũ nói mình là cha đứa bé."
Giọng Lãnh Đông không cao không thấp, nhưng vẫn nói rõ ràng rành mạch, Nam Cung Diệu liên tục trầm mặc, không nhìn ra vẻ mặt có gì thay đổi.
"Diệu tổng, còn có một biện pháp, chính là thử máu, giám định ADN." Lãnh Đông thấy Nam Cung Diệu không nói gì, vì vậy nói ra ý nghĩ của mình.
"Ừm, chuyện này cậu tự mình đi xử lý, không thể qua loa, mặt khác, cậu hãy đi tra xem cha của Khang Hân có động tĩnh gì hay không?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, nghe Hàng Thiên Vũ là cha đứa bé, anh không tin, có lẽ Hàng Thiên Vũ vì mặt mũi Mộ Hi mới nói như vậy, dù sao cô cũng không kết hôn mà đã có con, ngay lúc ấy ảnh hưởng không tốt.
"Vâng, Diệu tổng."
Sau khi Lãnh Đông rời đi, Nam Cung Diệu lái xe đến nhà Mộ Hi, sau khi Mộ Hi khỏi hằn, liền trở về nhà, cho nên muốn thấy cô và con trai, đành phải đến nhà cô.
"Sao anh lại tới đây?" Mộ Hi đối với việc Nam Cung Diệu đột nhiên đến đây thấy rất bất ngờ.
"Tôi tới nhìn con trai." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Cơm có thể tùy tiện ăn, nhưng lời không được nói lung tung, Nam Nam không có bất cứ quan hệ nào tới anh." Mộ Hi kiên quyết nói.
"Em còn muốn gạt tôi, tôi sẽ giết em." Nam Cung Diệu cúi đầu, trừng mắt nhìn Mộ Hi nói, anh thực không hiểu nổi người phụ nữ này đang sợ cái gì?
"Tôi tin tưởng Diệu tổng dám giết người, nhưng mà lời tôi nói là thật, anh không thể bởi vì thích Nam Nam, liền muốn làm cha miễn phí!" Mộ Hi đối với lời của Nam Cung Diệu vô cùng căm tức, cũng may bây giờ ở nhà chỉ có cô và Nam Nam, thằng bé chơi ở trên tầng, bên cạnh không có người khác.
"Diệu tổng? Em vừa mới gọi tôi Diệu tổng? Người phụ nữ này, em có gan túm lông của tôi đúng không?" Nam Cung Diệu cũng nổi giận, người phụ nữ này thật khó gọt giũa, bởi vì muốn gặp hai mẹ con cô, cho nên mới đến tìm bọn họ, thế nhưng bị chọc một bụng hỏa giận!
"Tôi không nghĩ ra cách xưng hô thích hợp?" Mộ Hi chỉ muốn nhanh chóng đuổi Nam Cung Diệu đi, bởi vì ngộ nhỡ mẹ trở lại, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
"Tôi là cha của đứa bé, chẳng lẽ thân phận này còn chưa có xưng hô thích hợp?"
"Nam Cung Diệu, tôi lập lại lần nữa, thằng bé không phải con anh, anh đừng có nằm mơ nữa, năm đó tôi và anh chỉ mới qua lại có vài ngày thì sao có thể mang thai!" Tâm tình Mộ Hi có chút mất khống chế.
"Vậy em giải thích cho tôi nghe, vì sao thằng bé tên là Mộ Tư Nam?" Nam Cung Diệu hỏi ngược lại Mộ Hi.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài vườn hoa nói, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả mọi chuyện." Mộ Hi đóng kín cửa đi ra ngoài với Nam Cung Diệu.
Bọn họ ngồi xuống một chiết ghế dài, Mộ Hi nhìn ra phương xa giống như hồi tưởng chuyện đã rất lâu.
"Biết vì sao tôi và Hàng Thiên Vũ chia tay không? Bởi vì năm đó mẹ anh ấy tìm tôi, uy hiếp tôi rời khỏi Thiên Vũ, chúng tôi vốn yêu nhau, lại bất đắc dĩ phải tách ra, về sau, tôi đến công ty anh làm, không hiểu sao lại thành người phụ nữ của anh, trong lòng liên tục xin lỗi anh ấy, còn chúng tôi không thể trêu vào anh, vì vậy, bốn năm trước tôi mới đột nhiên mất tích, trở về làm người phụ nữ của anh ấy, sau khi anh ấy biết tôi mang thai, kiên trì muốn đứa bé này, nhưng mẹ anh ấy vẫn không đồng ý cho chúng tôi ở cùng một chỗ, tuyên bố sau khi tôi sinh đứa bé này, bọn họ sẽ mang con trai tôi đi, rơi vào đường cùng, tôi nghĩ đến một biện pháp, vì để con trai ở bên cạnh tôi, tôi đã đặt cho nó cái tên Mộ Tư Nam, vì muốn chặn miệng họ, tôi nói đứa bé là con anh, cứ như vậy đứa bé thuộc về tôi, về sau bọn họ điều tra lai lịch của tôi, phát hiện tôi và anh thực sự có quan hệ đó, cho nên không có tranh giành đứa bé với tôi, thực xin lỗi đã làm cho anh hiểu lầm Nam Nam là con của mình, cha ruột của nó là Hàng Thiên Vũ, đây là sự thật."
Mộ Hi nói xong một hơi, không dám nhìn Nam Cung Diệu, nhưng rõ ràng cảm giác nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.
"Nếu như những thứ này là thật, em thật tàn nhẫn, chẳng lẽ em không có cảm nhận được lòng tôi sao, nhiều năm qua tôi luôn chờ em trở lại, em lại sinh con trai với người đàn ông khác!" Nam Cung Diệu không xác định lời Mộ Hi có thật hay không, nhưng mà giờ phút này anh rất đau khổ, anh nhắm mắt lại, nhớ lại từng câu Lãnh Đông nói, chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của mình.
Vẻ mặt Nam Cung Diệu tràn đầy nghi hoặc nhìn Mộ Hi, chẳng lẽ anh sai rồi!
Giờ phút này, trái tim Mộ Hi giống như lơ lửng giữa không trung, cảm thấy không nỡ, nhìn vẻ mặt Nam Cung Diệu thất vọng mà đau lòng.
"Thực xin lỗi, lời tôi nói là thật." Mộ Hi hy vọng có thể cắt đứt hiểu lầm của Nam Cung Diệu, nhưng thực sự vất vả.
"Nếu đã như vậy, vậy em cứ chờ làm vợ tôi đi! Dám đùa bỡn tình cảm Nam Cung Diệu này, ngoại trừ chết, chính là dùng cả đời trả lại, tôi muốn trừng phạt em, người phụ nữ đáng chết, thế nhưng dám lấy danh nghĩa của tôi sinh con dưỡng cái cho người khác. Chờ tôi mang xe hoa đến, nếu em dám mất tích, tôi sẽ giết Hàng Thiên Vũ, nhớ kỹ, đây là kết quả em phản bội tôi, tôi sẽ giết em, nhưng mà, tôi muốn em sống sót, nhìn xem người bên cạnh em đau khổ."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đứng lên, nhìn Mộ Hi lần nữa.
Mộ Hi, thật sự tôi đã nhìn lầm em sao?
"Chú, chú..." Mộ Tư Nam từ xa chạy tới, Nam Cung Diệu quay đầu rời đi, đối với anh mà nói, đứa bé này giống như một con dao đâm vào lòng anh.
"Mẹ, chú làm sao vậy? Vì sao Nam Nam gọi chú, chú đều không để ý tới Nam Nam?".
"Nam Nam, chú có việc gấp, cho nên rời đi trước."
Mộ Hi ôm con trai vào trong ngực, bắt đầu lo lắng người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì, vừa rồi anh có ý gì? Cái gì gọi là cả đời? Chẳng lẽ anh biết rõ Nam Nam không phải của mình, anh vẫn không buông tha cho cô, nhưng anh đã có vị hôn thê rồi? Còn có người phụ nữ thần bí kia!
Tập đoàn Nam Cung.
Nam Cung Diệu giống như phát điên đập phá phòng làm việt lộn xộn, tiếng chửi rủa, tiếng đập phá không ngừng vang lên...
Người phụ nữ đang giận, lại dám lừa gạt anh, anh hận không thể vặn gãy cổ cô, nhưng mà vì sao không hạ quyết tâm được với cô!
Liên tiếp vài ngày, Nam Cung Diệu không có gọi điện thoại cho Mộ Hi, cũng không có gặp cô, mọi thứ đều trời yên biển lặng, nhưng trong lòng Mộ Hi không yên, cảm giác như có chuyện gì đó sắp sảy ra, có một dự cảm xấu, tiếc là mình không có năng lực, chỉ có thể yên lặng chờ bão táp đến.
"Lãnh Đông, giám định kết quả sao rồi?" Nam Cung Diệu chờ giờ phút này giống như đợi nhiều thế kỷ, đây là thứ duy nhất có thể chứng minh Mộ Hi không có nói láo.
Lãnh Đông đưa báo cáo cho Nam Cung Diệu, vẻ mặt hết sức do dự.
"Diệu tổng, anh nên chuẩn bị tâm lý!"
"Có ý gì?" Giờ phút này vẻ mặt Nam Cung Diệu rõ ràng thất vọng, Lãnh Đông không đành lòng nói, hơi há mồm, đến cùng vẫn không nói rõ, báo cáo viết rõ ràng rành mạch, là kết quả khiến người ta chán nản, anh ta không đành lòng thấy Diệu tổng thất vọng, đành cúi đầu xuống.
Nam Cung Diệu rút kết quả giám định ra xem.
"Cậu xác định không có lầm chứ?" Nam Cung Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng nhấn mạnh hỏi.
"Diệu tổng, tôi vì chắc chắn, đi giám định ở hai bệnh viện, nhưng kết quả chứng minh, Mộ Tư Nam và ngài... Không có bất kỳ... Quan hệ máu mủ!"
Lúc này, phòng làm việc yên tĩnh, lại khiến người ta khiếp sợ.
"Làm sao có thể không phải? Đứa bé kia lớn lên giống tôi như đúc, vì sao chứ?" Nam Cung Diệu ngồi lấp trong ghế sofa, ngoại trừ lặp lại câu này, cũng không có nói gì khác.
"Diệu tổng, tôi đã tra ra người ra giá mua nguồn thận rồi."
"Là ai?"
"Là, là Khang Hân trả tiền."
"Biết rôi, cậu đi ra ngoài đi!" Nam Cung Diệu nhắm mắt lại.
Mặc dù đứa trẻ không phải của anh, nhưng người phụ nữ kia vẫn nói dối, cô nói cô yêu Hàng Thiên Vũ, nhưng vì sao mỗi một lần Mộ Hi và anh tiếp xúc thân mật, anh đều có thể cảm giác được Mộ Hi yêu anh, đáng chết, chẳng lẽ cái người phụ nữ đàng giận này yêu liền lúc hai người?
← Ch. 113 | Ch. 115 → |