Nguy hiểm một sớm một chiều (3)
← Ch.112 | Ch.114 → |
Ngày hôm sau, bác sĩ cho Mộ Hi một chút thuốc giảm đau, Nam Cung Diệu lái xe mang theo Mộ Hi vào trong nhà.
"Này, là Nam Nam sao? Mẹ rất nhớ con, nhưng mà mẹ đang làm việc nha, con có thể bảo mẹ Tĩnh Sơ dẫn con đến công ty của mẹ gặp mẹ một lần không, như vậy mẹ mới có thể yên tâm làm việc nha..."
Ở trên xe, Mộ Hi nói cho Nam Nam, bởi vì ngộ nhỡ về nhà nhìn thấy em gái, sẽ lộ tẩy, bởi vì sắc mặt của mình không tốt, cho nên mới nghĩ đến muốn gặp con trai ở bên ngoài một chút, đến lúc đó con trai về nhà sẽ nói cho mẹ cùng và em gái, người nhà sẽ yên tâm, biết cô đang bận làm việc, liền sẽ không nghi ngờ, kỳ thật, sáng sớm Mộ Hi đã thương lượng với Vân Tĩnh Sơ, chờ áp dụng.
"Mẹ, đương nhiên không có vấn đề nha, Nam Nam sẽ đi." Mộ Tư Nam nghe mẹ nói rất nhớ cậu trong lòng rất vui vẻ, biết mẹ làm việc vẫn còn lo lắng hco cậu, cũng biết mình quan trọng với mẹ cỡ nào, trong lòng rất tự hào.
Mộ Tư Nam chà xát một đường chạy xuống lầu.
"Bà ngoại, buổi trưa Nam Nam muốn đi tìm mẹ."
"Mẹ con đang làm việc, con đi làm gì?"
"Bà ngoại, vừa rồi mẹ gọi cho Nam Nam nói nhớ Nam Nam, mẹ còn nói bởi vì gần đây bận rộn nhiều việc không thể về nhà, nên thời gian ăn cơm trưa, muốn mẹ Tĩnh Sơ mang theo Nam Nam đi tìm mẹ nha, bà ngoại con đi nha." Mộ Tư Nam bắt đầu mang giày.
"Đứa nhỏ này, cũng không nên làm trễ nãi mẹ con làm việc biết không?" Bà ngoại cậu dặn dò.
"Vâng, bà ngoại, Nam Nam mẹ xong sẽ trở lại được không? Mẹ Tĩnh Sơ nhanh lên nha." Mộ Tư Nam không chờ được thúc giục Vân Tĩnh Sơ.
Bọn họ hẹn gặp mặt ở một nhà hàng thanh tịnh, Mộ Hi vừa xuống xe liền nhìn thấy con trai chờ bọn họ ở cửa, đưa cái đầu nhỏ, nhìn trái xem, đông ngó ngó, tiểu mạc dạng rất là đáng yêu.
Mộ Hi cố ý mặc một chiếc áo khoác hết sức dài rộng, như vậy có thể che giấu băng vải bên trong, Nam Cung Diệu xuống xe đầu tiên, sau đó mở cửa xe, Mộ Hi bước xuống xe.
"Nam Nam..." diendanlequydon
"Mẹ..."
Mộ Tư Nam đã chạy tới chỗ Mộ Hi, chuẩn bị ngã vào lòng cô, Nam Cung Diệu đoạt trước một bước ôm cậu đứng lên.
"Chú, thả con xuống, con còn chưa ôm mẹ, chú thả con xuống..." Mộ Tư Nam rất lễ phép yêu cầu Nam Cung Diệu thả cậu xuống, nhưng mà người đã bị ôm vào nhà hàng, anh cầm thực đơn dụ dỗ Nam Nam.
"Đến đây, để chú đoán xem Nam Nam thích ăn cái gì? Có phải cái này không? Hay là cái này?" Nam Cung Diệu cố ý trang rất khá hiếm thấy.
"Không phải là cái này nha, chú, chú đoán không được?" Mộ Tư Nam vốn là thích Nam Cung Diệu, bị anh dụ dỗ như vậy, đã quên ôm mẹ, Vân Tĩnh Sơ vừa gặp mặt đã phát hiện sắc mặt của Mộ Hi không bình thường, còn có bả vai của cô giống như dầy rất nhiều, vì vậy, trốn qua một bên nhỏ giọng hỏi.
"Hi, có phải đã xảy ra chuyện không?"
"Không có chuyện gì, chính là cánh tay bị trật, tạm thời bác sĩ không cho lộn xộn, còn dùng băng cố định một chút, yên tâm đi, không chết được. Mình sợ mẹ lo lắng, cho nên hẹn các người ra ngoài nói chuyện! Về nhà không được phép nói lung tung biết chưa? Cậu biết thân thể Mộ Đồng không được tốt mà."
Mộ Hi cố làm ra vẻ thoải mái, Vân Tĩnh Sơ vừa nhìn Mộ Hi còn có tâm tư nói giỡn liền biết không có việc gì, sắc mặt không tốt, kỳ thật, cô vẫn luôn biết thân thể Mộ Hi không phải là thực khỏe mạnh, nên không hỏi nhiều.
"Biết rồi, thật đúng là bà tám, đi thôi, đi ăn cơm, hôm nay có cơm trưa miễn phí nha, tớ nhất định phải ăn một bữa thật no, cậu cũng không tiết kiệm tiền cho kim cương vương lão ngũ kia sao?" Vân Tĩnh Sơ cười nói với Mộ Hi.
"Anh ta là anh ta, mình là mình, chúng mình không có bất cứ quan hệ nào." Mộ Hi từ tối ngày hôm qua liền quyết định muốn vứt bỏ quan hệ với Nam Cung Diệu, mặc dù đây đã là n lần hạ quyết tâm, nhưng cô vẫn luôn đấu tranh, cô không thể mạo hiểm được, cô chỉ có một người em gái. diendanlequydon
"Nha đầu thối, ít mạnh miệng đi, xin hỏi bên trong hai vị có quan hệ hay không? Cậu đương nhiên là cậu, anh ấy đương nhiên là ấy, chỉ là giữa các cậu có một móc nối liên kết? Hơn nữa móc vô cùng chặt nha?"
Trong lòng Mộ Hi đau khổ chỉ có tự cô hiểu, cô không nói thêm gì, một vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ.
"Được lắm, cậu liền đi hung hăng bóc lột kim cương vương lão ngũ bên trong đi!" Nói xong hai người đi vào, Nam Cung Diệu đã gọi rất nhiều món ăn ngon.
"Hi, ngồi xuống." Nam Cung Diệu ý bảo Mộ Hi mau ngồi xuống, anh rất lo cô không chống đỡ nổi, còn cố ý gọi vài món canh rất dinh dưỡng, cho ô bồi bổ, anh dịu dàng múc cho Mộ Hi một chén canh, chẳng phải biết lúc này đang có bốn con mắt nhìn chằm chằm vào anh, đương nhiên là Vân Tĩnh Sơ và Mộ Tư Nam, Mộ Hi bởi vì thân thể rất đau, cũng không có để ý dịu dàng bất ngờ.
"Các người không ăn? Chẳng lẽ định nhìn như vậy?" Nam Cung Diệu bình tĩnh nhắc nhở Vân Tĩnh Sơ và Mộ Tư Nam, hoàn toàn không có cho rằng hành động của mình không thích hợp, còn tỏ ra là chuyện phải làm.
"Khụ khụ, mẹ xem ra người muốn yêu đương nha?" Mộ Tư Nam tăng thêm ngữ điệu hỏi Mộ Hi.
"Tiểu hài tử xấu xa biết cái gì là yêu đương? Ăn cái gì cũng không được ngăn miệng của con, mau ăn, ăn no mau trở về, mẹ còn phải đi làm." Mộ Hi dùng mắt ra sức nhìn chằm chằm con trai, ý là đừng nói bậy.
"Mẹ xem thường người khác, con chính là người đàn ông duy nhất trong nhà nha, nếu như ai muốn theo đuổi mẹ con, đầu tiên phải qua cửa của con trước, nếu không không bàn nữa." Mộ Tư Nam tràn đầy tự tin nói, bàn tay nhỏ bé còn vỗ ngực, là ý nói được làm được, bộ dáng nhỏ bé rất đáng yêu.
Lúc này Mộ Tư Nam rất giống Nam Cung Diệu bá đạo tự tin, khí thế nho nhỏ bao phủ bao trời, ở đây ba người đều ngơ ngác nhìn đứa nhỏ chỉ mới bốn tuổi này, thực không hiểu nổi cậu còn nhỏ tuổi mà từ đâu lại có loại khí thế vô hình kia, chỉ có một khả năng chính là di truyền.
"Nhưng mà - -" Mộ Tư Nam lại tăng thêm ngữ điệu nói tiếp.
"Bất quá, mặc dù Nam Nam rất thích chú, nhưng mà, Nam Nam vẫn muốn giúp cha xem trọng mẹ nha, bởi vì Nam Nam tin tưởng cha sẽ không không cần Nam Nam, cho nên về sau chú có thể chơi đùa cùng Nam Nam, nhưng mà mẹ con chú đừng nghĩ đến, mặc dù mẹ Nam Nam là mỹ nữ, chú thích, có thể hiểu được, chú cũng nên biết mẹ là của cha nha, người khác không được nha." Mộ Tư Nam như người lớn dường như nhìn Nam Cung Diệu từng chữ từng câu nhắc nhở anh, trái tim cậu rất đẹp, không hổ là con trai Nam Cung Diệu, nhỏ như vậy cũng biết bảo vệ tôn nghiêm của cha mình.
"Nam Nam, nói rất tốt, về sau chú làm bạn với con được không, về phần mẹ con? Chú sẽ giữ nguyên với cô ấy - - bên trong." Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy vẻ mặt của Nam Cung Diệu cũng biết anh đang gạt đứa trẻ. Thật sự là bắt nạt đứa trẻ không hiểu cùng âm không cùng chữ.
"Vậy rất tốt nha, Nam Nam không cần lo lắng, kỳ thật Nam Nam đang suy nghĩ, nếu như chú là cha của Nam Nam thì thật tốt, như vậy, chú có thể chơi cùng Nam Nam, cũng có thể chơi cùng mẹ nha?" Trong lòng Nam Cung Diệu vô cùng chua xót, rõ ràng là con trai của mình, lại luôn miện gọi anh là chú, nếu như không phải sợ Mộ Hi bỏ trốn lần nữa, anh sớm nhận con trai quen rồi, anh tin bốn năm trước nếu Mộ Hi giấu giếm sự tồn tại của con trai nhất định có nguyên nhân, anh lo bốn năm sau Mộ Hi như xưa sẽ không thừa nhận con trai là của anh, cho nên anh nhất định phải tra ra vì sao?
← Ch. 112 | Ch. 114 → |