← Ch.368 | Ch.370 → |
Tháng 11 năm 2014, Trung Quốc. Một thành phố.
Thời đại bây giờ, già trẻ lưu luyến không kỳ lạ quý hiếm, chị em yêu nhau, thầy trò yêu nhau, càng là lơ lỏng bình thường.
Năm nay Lãng Dịch hai mươi mốt tuổi, thích một người mẹ độc thân hai mươi chín tuổi, người phụ nữ này, họ Ninh, tên một chữ Mẫn, một năm trước dẫn theo con trai tới thành phố xinh đẹp này, bây giờ dạy thay thầy của anh ta, cộng thêm huấn luyện viên đấm bóc.
Biển người mênh mông, có thể gặp được, trò chuyện với nhau thật vui, cái đó chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu duyên phận, rất vui vẻ nha...
"Cô Ninh!"
Lãng Dịch mặc quần áo như học sinh, lúc tiếng chuông vang lên liền đi ra giáo đường, gọi người phụ nữ yên tĩnh như nước:
"Hôm nay là ngày cuối cùng Cô dạy thay, tôi tới đây là muốn biết câu trả lời!"
Người phụ nữ xoay đầu lại, tóc ngắn, khuôn mặt tinh xảo, thân hình cao gầy, ánh mắt lạnh lùng, mà sâu không thấy đáy.
Mỗi một lần, lúc Lãng Dịch chống lại đôi mắt này, cảm giác, cảm thấy ánh mắt của cô ấy mang theo từ tính, có thể hút mất hồn phách người khác.
Người phụ nữ nhàn nhạt khép lại chiếc áo ngắn bị rối trên người, đẩy kính mắt lên:
"Tiểu Lãng, nếu như cậu có thể đặt tâm tư dùng trong việc học lên, tương lai, cậu nhất định có thể trở thành một người nối nghiệp xuất sắc, có lẽ, cậu còn có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bắt đầu một sự nghiệp của mình...
... Còn về chuyện cậu đang nghĩ, không có khả năng. Lúc này, tôi khuyên em một câu: Đừng lãng phí thời gian ở một người phụ nữ vĩnh viễn đều khó có khả năng cảm thấy hứng thú với cậu, không đáng."
Nếu là người bình thường, nghe được mấy câu nói đó, khẳng định phất tay áo mang theo tức giận mà đi:
Một người không có bất kỳ bối cảnh gì dạy thay thầy, làm sao dám đắc tội thiếu gia nhà họ Lãng.
Người ta là thiếu gia nhìn trúng cô đã là may mắn ba đời rồi đó được không...
Nhưng Lãng Dịch không phải là người bình thường.
Ánh mắt của anh ta trong nháy mắt ảm đạm.
Ngày hôm sau, anh ta mượn rượu tìm thầy Hành giải sầu:
"Thầy, mị lực của em rất kém sao?"
Thầy Hành đang sửa sang lại tư liệu, híp mắt, dò xét.
"Không kém! Nhân phẩm tốt, thành tích tốt, chiều cao tốt, ai nói em kém cỏi?"
Thầy Hành hiếm khi hỏi:
"Chậc, nhìn bộ dáng này của em, là đeo đuổi nữ sinh vấp phải trắc trở rồi hả? Hiếm lạ nha, trường học của chúng ta ai lại không để em vào mắt? Vẫn uống nhiều rượu như vậy?"
"Không phải là học sinh."
"Giáo viên?"
"Cũng không tính là giáo viên!"
Thầy Hành nhảy dựng lên, há to miệng:
"Em, em.. em, em xem trọng Mẫn Mẫn rồi!"
Lãng Dịch cười khổ:
"Phải!"
"Lãng Dịch, em sớm chút bỏ ý nghĩ này đi!"
Thầy Hành lập tức giội nước lạnh.
"Nhưng em rất thích!"
"Vô dụng!"
"Sao lại vô dụng?"
"Một, tuổi... Cô ấy lớn hơn em tám tuổi!"
"Tình yêu không phân biệt tuổi tác!"
"Hai, cô ấy là người mẹ độc thân!"
"Em không quan tâm. Em nghe tiểu Kiệt nói cha của nó đã sớm mất!"
"Hãy nghe ta nói hết, thứ ba, là một nguyên nhân quan trọng nhất: Trong lòng cô ấy cất giấu một người... Người kia, em so ra còn kém..."
"Không đúng, ít nhất em khẳng định hơn được người kia..."
"Cái gì?"
Đôi mắt thầy Hành hiện rõ hoài nghi, liếc xéo:
"Con yêu cô ấy. Có thể bảo vệ cô ấy thật tốt. Người đàn ông kia khẳng định không thương cô ấy!"
Anh ta lớn tiếng tuyên cáo.
Thầy Hành cổ quái trừng mắt liếc:
"Em cho rằng người đàn ông kia không thương cô ấy?"
"Nếu như yêu mà nói, em biết chị Ninh lâu như vậy, tại sao lại không thấy người đàn ông kia xuất hiện?"
Cái suy luận này, rất hợp lý đấy!
Thầy Hành nở nụ cười, giống như đang cười anh ta ngây thơ:
"Sai rồi. Người đàn ông kia yêu cô ấy hơn bất cứ ai. Bọn họ còn có với nhau ba đứa bé."
Cái gì?
Ba... Ba cái?"
Khí thế của Lãng Dịch mất hết một nửa:
"Đã như vậy, vậy bọn họ vì cái gì tách ra?"
"Đến nay bọn họ còn chưa ly hôn."
Lãng Dịch lập tức lại ngốc, trong lòng cũng không biết có tư vị gì, anh ta rõ ràng yêu một người phụ nữ đã có chồng.
Anh ta buồn bực cả buổi mới nhẹ giọng hỏi:
"Bọn họ... Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bọn họ cần có thời gian, chữa thương! Tiểu Dịch, đừng đặt tâm tư lên một người phụ nữ vĩnh viễn không chiếm..."
Thì cứ như vậy, Lãng Dịch thất tình rồi!
Anh ta rất ngạc nhiên, người đàn ông có thể khiến một người phụ nữ như vậy yêu mến, sẽ là một nhân vật như thế nào?
Vài ngày sau, anh ta rốt cuộc gặp được người đàn ông này.
Nói đến Lãng Dịch, liền không thể không nhắc tới Lãng gia.
Lãng gia ở trong thành phố này, là gia tộc có mặt mũi, cha của Lãng Dịch, là thương nhân bất động sản, bất động sản Lãng gia ở thành phố này nổi tiếng.
Mẹ của Lãng Dịch là nữ cường nhân, kinh doanh một khách sạn xa hoa.
Đôi vợ chồng ở trong thành phố này, tính ra là một đôi vợ chồng điển hình.
Lãng Dịch là con trai độc nhất của bọn họ.
Lãng Dịch vẫn có một người anh, là cha và người vợ trước sinh. Năm năm trước gặp tai nạn xe cộ chết rồi. Sau điều tra phát hiện, đó là một kế hoạch mưu sát. Sau đó Lãng Dịch đã từng mấy lần lọt vào đe dọa.
Mẹ Lãng sợ hãi, bắt đầu tìm vệ sĩ bảo vệ con của mình.
Cha Lãng nói: "Mướn bảo tiêu chỉ có thể quản lý bên ngoài, tra ra chân tướng, học được kỹ thuật tự vệ mới là phương pháp xử lý tốt nhất."
Mấy năm nay, cha Lãng trả lương cao tự chọn thầy dạy đấm bóc cho Lãng Dịch.
Nhoáng một cái, thân thủ của anh ta so với một năm trước đã tốt hơn.
Khi còn bé Lãng Dịch học qua một ít công phu, chẳng qua là về sau bởi vì chạy xe đạp gãy xương, dưỡng bệnh vài năm không có luyện thêm, về sau, cha Lãng và mẹ Lãng bởi vì bận rộn công tác, không có đốc thúc anh ta, dần dần cũng liền bỏ phế. Năm năm trước, sau khi anh trai chết, anh ta liền say mê chiến đấu. Một năm rồi một năm, anh ta không ngừng học tập các loại kỹ thuật cận chiến, cùng với công phu đấm bóc.
Lãng Dịch làm theo ý mình, không có ai ràng buộc anh ta được, anh ta giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, mang theo một thân ngông cuồng, cuộc sống trong thành phố này anh ta sống theo kiểu Tiểu Bá Vương.
Anh ta là một nam sinh lớn lên anh tuấn như ánh mặt trời, gia thế tốt, thân thủ tốt, học giỏi, nam sinh tốt như thế, quá dễ dàng được các nữ sinh hoan nghênh.
Lãng Dịch là một học sinh nhà giàu chính cống, rất nhiều đồ vật người bình thường hy vọng xa vời, với anh ta mà nói, dễ như trở bàn tay. Nhưng chính là anh ta không có quen bạn gái.
Trong mắt anh ta, những nữ sinh ngưỡng mộ anh ta, quá tục, từng người tục không chịu được, hoặc chính là quá hám làm giàu, quá nông cạn, anh ta chẳng thèm ngó tới, hoàn toàn không có hứng thú kết giao.
Sau đó, anh ta gặp được Ninh Mẫn.
Ngày đầu tiên Ninh Mẫn dạy thay thầy của anh ta, khuôn mặt xinh đẹp khiến tất cả mọi người kinh diễm, lại nói tiếng Pháp lưu loát, từ trong miệng cô nói ra, vô cùng êm ái.
Cô thích yên tĩnh, tóc ngắn, lộ ra tinh thần phấn chấn, trên bục giảng bài, giơ tay nhấc chân, lộ ra một loại mị lực mê người.
Buổi tôi ngày hôm, cô ấy xuất hiện ở câu lạc bộ tập thể hình Hoa Đô, người nổi danh Phú Nhị thiếu gia đùa giỡn một học sinh nữ, không ai dám đi ra nói chuyện. Cô ấy một thân trang phục huấn luyện viên tập thể hình, đáng người cầm đầu lĩnh kia tới gào thét kêu to. Một trận chiến đấu đặc sắc kia, khiến Lãng Dịch chân sau vừa tới xem thế là đủ rồi.
Ngày thứ ba, cô ấy trở thành huấn luyện viên đấm bóc của anh ta. Võ thuật tinh diệu, từng chiêu được bày ra ở trước mặt anh ta, khơi dậy hứng thú của anh ta. Một trận quyết đấu, anh thảm bại, đầu rạp xuống đất.
Ngày thứ bảy, anh ta bị tập kích, cô ấy giúp anh trốn thoát, giúp anh bắt được người phía sau màn.
Ngày thứ mười, anh thấy cô đi đến trường học đón con, đối mặt con trai, gương mặt luôn lạnh lùng kia lại lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh, anh nhìn đến choáng váng.
Ngày thứ mười lăm, trong khóa tiếng Pháp của cô, anh nói ra rất nhiều vấn đề, cô đều giải đáp toàn bộ, tri thức uyên bác, anh kinh sợ bội phục không thôi.
Tháng thứ hai, anh mượn cớ bị bệnh để cầu xin, ăn những món ngon, như vậy trái tim mới hoàn toàn thừa nhận.
Tháng thứ năm, ạnh và cô kết bạn vừa là thầy vừa là bạn bè, cô gọi anh: Tiểu Lãng, anh gọi cô: chị Ninh.
Tháng thứ sáu, sinh nhật anh, lãng mạn tỏ tình, muốn mời cô làm bạn gái của mình, cô bỏ anh lại, kiên quyết rời đi.
Yêu một người, chính là đơn giản như vậy, nhưng là muốn lấy được người phụ nữ này, nhưng là vô cùng khó khăn.
Anh biết rõ, đây là một người phụ nũ tràn ngập chuyện xưa, ánh mắt của cô âm u lạnh lùng, giống như đã trải qua những chuyện tang thương trên đời.
Cô cũng không thể nào cười.
Mặc dù cười, cũng là u buồn, tinh thần chán nản mà thôi.
Ánh mắt của cô, dù sao vẫn là bình tĩnh, như mặt nước phẳng lặng.
Lông mày của cô, thường xuyên nhăn lên, làuẩnh nhịn không được đều muốn vuốt lên.
Tuy rằng, một lòng đeo đuổi bị vô tình cự tuyệt, nhưng Lãng Dịch cũng không có vì vậy mà bỏ khóa.
Hôm nay, anh giống như bình thường đi vào trung tâm tập thể hình, đi vào phòng VIP.
Anh không có ngoài ý muốn thấy được cô đang mặc đồng phục huấn luyện viên màu trắng, đang chỉ dạy kỹ xảo chiến đấu cho các học viên.
Những điều then chốt kia, bình thường trên người huấn luyện viên học không được. Chỉ có nhân tài có kinh nghiệm thiện chiến hiểu được trong thực chiến một kích chiến thắng đối thủ như thế nào. Mỗi động tác của cô, dạy đến một con đường vững chắc.
Lúc giảng giải động tác, cô nghiêm túc mà chăm chú.
Không, phải nói, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ mỉm cười trước mặt các học viên.
Vì vậy các học viên tặng cho cô một biệt danh: huấn luyện viên băng sơn đẹp nhất —— biểu lộ một mặt lạnh lùng tỉnh táo. Tâm tình cũng không lộ ra ngoài.
Lúc đã gần đến mười giờ, Lãng Dịch không có lập tức đi vào, mà lẳng lặng dựa chỗ đó thưởng thức người phụ nữ này, trong lòng thật tò mò với những gì cô đã trải qua.
Đúng lúc này, cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra, hai đứa bé khoảng tám chín tuổi từ bên ngoài chạy nhanh vào.
Một nam một nữ, giống như song bào thai, lớn lên giống như đúc, đứa con trai một bộ quần áo màu đỏ hình gấu, vẻ mặt lạnh lùng soái soái; bé gái một thân váy màu lửa đỏ, một cái túi khóa nhỏ ở bên, cách ăn mặt như thục nữ.
Anh chưa từng thấy qua đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, nhịn không được nhìn nhiều hơn.
Lúc này, hai đứa bé chạy về phía cái thân ảnh màu trắng kia, vô cùng kích động kêu một tiếng:
"Mẹ..."
← Ch. 368 | Ch. 370 → |