← Ch.367 | Ch.369 → |
Tháng chín năm 2012, đến tháng chín năm 2013, Đông Ngải Quốc đã xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ.
Tháng chín, chuyên cơ của Thủ tướng bị cướp bị nổ. Sau bảy ngày, các đội viên lục soát cứu người ở trong phạm vi lãnh thổ thuộc chủ quyền một nước gần biên giới đã tìm được Thủ tướng Đông Đình Phong bị hôn mê bất tỉnh.
Theo thôn dân bản xứ nói, bọn họ phát hiện và cứu được một người đàn ông bị thương nặng ở trong khoang máy bay, đã đưa anh ta vào bệnh viện. Sau đó mới báo cảnh sát, cảnh sát mới báo lại ngành tương quan chính phủ, nghành tương quan sẽ liên lạc để biết tình huống cụ thể, lập tức nói chuyện với Đông Ngải, sau khi Đông Ngải điều Thần Huống đi, rốt cuộc cũng xác định thân phận người bị thương, người này là Thủ tướng Đông Ngải Quốc.
Đáng tiếc bởi vì thương thế nghiêm trọng, bệnh viện nơi này mặc dù đã xuất hết toàn lực trị liệu, cũng là bởi vì thiết bị chữa bệnh lạc hậu, cuối cùng không thể kịp thời cứu chữa.
Lúc Thần Huống đến, Thủ tướng rơi vào hôn mê, đều không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngày đó, Thần Huống điều động chuyên cơ mang Thủ tướng về nước.
Trước khi gặp chuyên gia, tình trạng không thấy tốt hơn.
Tháng mười, từ khi Thủ tướng mất đi ý thức, Đông Ngải lại lần nữa tổng tuyển cử đại diện Thủ tướng, Cố Chấn so với Thần Huống nhiều số phiếu hơn một chút, đoạt được quyền tạm thời đại diện Thủ tướng.
Tháng 11, hội nghị nhận được thư cử báo: Nhị tiên sinh Đông gia, lục quân khu F lần đầu tiên quân đội nghi ngờ Đông Diệu Uy thông đồng với địch, bị thu hồi chức vụ.
Tháng mười hai, Lục tiểu thư Đông gia, Đông Lôi gặp tình nhân cũ, dẫn đến sanh non, quan hệ vợ chồng đột nhiên chuyển biến xấu, vẻn vẹn thời gian một tháng, hai người ly hôn chớp nhoáng.
Tháng một năm 2013, tập đoàn Vạn Thế Đông gia bị điều tra trốn thuế lậu.
Tháng hai, Đông Lục Phúc bị bệnh nặng dậy không nổi.
Tháng ba, Tam tiên sinh Đông gia Đông Diệu Viễn hối lộ bị khởi tố.
Ngày đó, thị trường chứng khoán Đông rớt xuống rất nhiều.
Cả nước nhao nhao nghị luận: Đông gia muốn sụp đỗ rồi!
Tháng tư, lại nghe được một tin động trời: Phó Thủ tướng đầu tiên Thần Huống lấy Đông Lôi, việc này, xảy ra rất nhiều người hé mắt.
Cùng tháng, Đông Tán về nước, bắt đầu quản lý Vạn Thế. Mấy phần cổ phiếu của Vạn Thế bắt đầu tăng trở lại.
Tháng năm, Thủ tướng Đông Đình Phong rốt cuộc cũng tỉnh lại, chuyện thứ nhất là đưa thư từ chức cho Quốc gia, đồng thời tiến cử Hoắc Khải Hàng tiếp tục đảm nhiệm, nhắc nhở người đời:
"Nhìn người thì không thể nhìn quá khứ như thế nào, mà hãy nhìn tới tương lai."
Tháng sáu, vùng phía nam Đông Ngải xảy ra bạo động, mấy trăm dân chúng chết. Hoắc Khải Hàng trùng hợp đi thi hành kế hoạch, dẹp loạn.
Tháng bảy, Tây Bộ Đông Ngải bị nạn hạn hán, Hoắc Khải Hàng chủ động dẫn nước đến Tây Bộ, nhận được đồng ý của Quốc gia.
Tháng tám tổng tuyển cử, Hoắc Khải Hàng lấy chín phiếu vé, thắng Cố Chấn.
Tháng chín, Đông Đình Phong chính thức nghỉ việc, bắt đầu tĩnh dưỡng, đóng cửa không ra ngoài.
Nhoáng một cái, một năm, bây giờ là thứ bảy tháng mười một năm 2014, sáng sớm, bầu trời âm u lạnh lẽo, buổi tối hôm qua, luồng khí lạnh thứ nhất đã đến, nhiệt độ giảm xuống hơn mười độ, làm cho người ta cảm nhận được từng trận hàn ý trong không khí.
Vườn Tử Kinh, Đông Lôi từ trong xe đi ra, nhìn khắp bốn phía, yên tĩnh như vậy, không còn âm thanh chơi đùa của đứa nhỏ, tất cả mọi thứ đã thay đổi. Nơi đây đã từng là thiên đường vui vẻ, hiện ở chỗ này giống như nơi cửa Phật Môn yên ắng.
"Lôi Lôi, con đã đến rồi..."
Dì Quý ra đón, mặt mỉm cười.
"Dạ! Anh của con đâu ạ?"
"Đang đọc sách! Đã xem tới trưa rồi!"
Dì Qúy giống như đang thở dài.
Trước kia Đông Đình Phong, tâm tư sự nghiệp mạnh mẽ, bây giờ, đối với bất cứ chuyện gì anh cũng không còn mưu cầu danh lợi, giống như lão tăng bình thường đang yên tĩnh nhập định.
Đông Lôi cũng thở dài theo.
"Con đi xem!"
Cảnh được trang trí như trước, chẳng qua là việc người không như vậy.
Đi trên bậc thang, Đông Lôi nhớ rõ hôn lễ năm đó, nơi đây náo nhiệt làm sao.
Bây giờ thì sao, cầu thang đi đến sân thượng, vẫn được treo ảnh chụp cô dâu chú rể xinh đẹp như vậy, nam nữ trong tấm ảnh, dáng tươi cười sáng lạn, hàm răng trắng noãn đều lộ ở bên ngoài.
Dẫu có thể thành đôi thì cũng sớm...
Đông Lôi ngơ ngác nhìn trong chốc lát, lại quay đầu nhìn cầu thang, nghĩ đến ngày đó bản thân dưới chân vừa bị trượt, nhào vào trong ngực người nào đó——thời điểm đó, sao cô có thể nghĩ đến, một ngày kia, bản thân sẽ gả cho một người đàn ông khiến mình sợ hãi.
Việt đời thất thường, có khi, không phải sức người có thể khống chế được.
Cô chậm rãi lên lầu.
Trên lầu phòng khách, cả người Đông Đình Phong một thân quần áo màu sáng đang dựa vào trên ghế sa lon, giống như đang ngủ say.
Cô giơ cánh tay lên bịt mắt anh, nén giọng hỏi:
"Đoán xem em là ai?"
Môi Đông Đình Phong khẽ nhếch:
"Càng lớn càng bướng bỉnh!"
Có thể ra vào trong vườn Tử Kinh ngoại trừ cô, còn có ai dám bịt mắt Đông tiên sinh.
"Anh..."
Đông Lôi đột nhiên chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào:
"Anh có tóc bạc rồi! May là chỉ có mấy cọng..."
“Ai rồi sẽ không già? Không già đó là yêu quái!"
Đông Đình Phong không ngại, lật sách.
"Đúng vậy, thanh xuân dễ dàng trôi qua. Anh, anh định cùng chị dâu cứ ở riêng hai nơi cả đời như vậy sao?"
Đông Lôi nghiêng đầu hỏi.
Nụ cười của Đông Đình Phong dần dần thu vào.
Đối diện trên đầu tường, có ảnh vợ cười tươi như hoa.
Ngồi ở chỗ này, chỉ cần anh ngẫng đầu, có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Chẳng qua là bây giờ cô, căn bản cũng không biết cười.
"Bây giờ cô ấy rất mạnh khỏe! Anh nhìn xa xa, là tốt rồi!"
Sau khi Đông Đình Phong tỉnh lại, liền tìm kiếm tung tích bà xã mọi nơi.
Khi đó, cô giống như diều đứt dây, đã mất đi bóng dáng.
Về sau, tảo mộ, cô trở về, tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, cuối cùng để cho người canh giữ ở nghĩa trang phát hiện hành tung của cô.
Một năm nay, Đông Đình Phong luôn đứng ở phía xa nhìn cô, nhưng không có lại gần.
Bởi vì người phụ nữ kia đau lòng quá sâu.
Những tổn thương kia cần có thời gian để chậm rãi chữa trị.
Coi như là rất muốn đến đón cô về, nhưng cũng cần một cơ hội thích hợp!
"Anh..."
Đông Lôi từ phía sau lưng ôm lấy cổ anh, kêu lên, trong nội tâm cũng đau lòng thay anh.
Đông Đình Phong nhắm mắt, ba đứa bé tất cả đều không còn rồi, anh không thể bảo vệ tốt bọn nó, điều này khiến anh đau khổ.
Bây giờ anh vẫn đau đớn, thì đi an ủi cô ấy như thế nào đây?
Vậy cũng chỉ có thể bỏ mặc thời gian đến giải quyết vấn đề giữa bọn họ.
Mấy ngày nay tới giờ, anh luôn chờ đợi, chưa từng buông tha!
"Anh có chừng mực..."
Anh trợn mắt, cam đoan mà nói, đơn giản liền đề tài chuyển qua:
"Ngược lại ỷenem, có nghĩ tới không, lúc nào thì sinh một đứa con cho A Huống. Chẳng lẽ suốt đời chỉ làm mẹ kế sao?"
Đông Lôi nghe xong, lập tức không được tự nhiên, lập tức buông cổ Đông Đình Phong ra, cùng cười nói:
"Cái đó, em muốn tới phòng hoa của anh chọn mấy chậu hoa..."
Cô nghĩ chạy là thượng sách, lại bị kéo trở về.
Đông Đình Phong không có ý định buông tha cô, chỉa chỉa trên đầu mình:
"Lôi Lôi, em xem, tóc anh đã bạc hết rồi, A Huống còn lớn hơn anh mấy tuổi. Phải, em vẫn còn trẻ, nhưng tuổi của A Huống đã không nhỏ. Nếu như cũng đã kết hôn, vãn sinh không bằng sinh ra sớm, như vậy, tình cảm giữa vợ chồng sẽ càng sâu nặng hơn..."
"Anh... Em còn... Còn sợ anh ấy... Anh ấy quá nghiêm túc... Nếu một mình ở chung với anh ấy, em liền khẩn trương..."
Mặt của Đông Lôi đỏ lên.
Đông Đình Phong như có suy nghĩ, nhìn thấy nét mặt của cô, lòng đầy nghi hoặc:
“Hai người đến bây giờ sẽ không phải còn không có..."
Mặt của cô cũng càng đỏ hơn rồi.
Đông Đình Phong chưa phát giác ra giật giật khóe môi, lúc trước anH gặp mặt Thần Huống, Thần Huống hỏi anh: Nếu như vẫn yêu, vì cái gì không đi tìm cô ấy trở về. Hai người cũng không phải già bảy tám mươi tuổi, đứa nhỏ có thể sinh lại.
Anh không nói.
Thần Huống lại cúi đầu lẩm bẩm một câu: "Tôi thậm chí nghĩ muốn một đứa bé. Đứa bé có thể buộc hai người ở cùng một chỗ."
Anh nghe, hỏi lại: "Như thế nào, Lôi Lôi không muốn đứa bé sao?"
Lúc này đến phiên Thần Huống không nói tiếp.
Anh đã nghĩ, sẽ quay về khuyên nhủ Lôi Lôi.
Thẳng cho tới hôm nay, anh mới biết được, hai người này chỉ trên danh nghĩa vợ chồng.
Chẳng qua, bây giờ có lẽ Thần Huống đã có ý khác rồi, còn không có thay đổi hành động, nghĩ đến là vì không xuồng tay được...
Anh chưa phát giác ra nở nụ cười một cái, nhắc nhở mình nhất định phải gọi điện thoại cho Thần Huống, để cho anh ta rút thời gian nói chuyện với Lôi Lôi mới được, hai vợ chồng, nếu vẫn giống như trước xa lạ khách khí như vậy, vậy cũng không được. Đều muốn đứa nhỏ, còn muốn bà xã tri kỷ, phải tốn thời gian đi thương yêu mới được. Bằng không, lại cách hai mươi năm cũng không sinh ra đứa nhỏ.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại luôn lẳng lặng đặt ở trên bàn trà vang lên, anh nhìn nhìn, là Thần Huống gọi tới.
Anh không có lập tức nghe, mà là nhìn về phía Đông Lôi:
"Tự mình đi nhà ấm trồng hoa, chọn hoa xong, tranh thủ thời gian quay về bên Thần Huống cho anh. Hôm nay là thứ bảy, em không ở nhà đợi Thần Huống, chạy tới đây làm cái gì?"
Đông Lôi nghĩ, chính bởi vì là thứ bảy mới tới đây, bằng không phải quay về nhà họ Thần. Cô thật sự không thích quay về nhà họ Thần. Bố chồng, mẹ chồng đều là người rất nghiêm túc, Thần Huống cũng nghiêm túc, đối mặt với những người đó thật sự quá buồn bực. Nhưng cô không có nói lời này ra, mà là giống như cá vừa thoát khỏi kim móc câu, cấp tốc bỏ chạy xuống dưới lầu, chạy ra ngoài.
Đông Đình Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới nghe điện thoại:
"Alo, A Huống, cậu điện thoại này là ở đâu gọi tới? Căn cứ? Hay là Quỳnh Thành?"
Thần Huống nói: "Cũng không phải, bây giờ tôi đang ở Ba Thành, mới từ Đông viên đi ra. Lôi Lôi đi rồi ha?"
"Ừ!"
"Tôi đến đón cô ấy về nhà!"
Đông Đình Phong gật đầu: "Được... Hai vợ chồng có thể vui vẻ qua ngày chủ nhật. Công việc gì gì đó, đã đến Chủ nhật, có thể nghĩ liền cố gắng nghĩ một ngày. Chuyện thì vĩnh viễn bận rộn không hết đâu... Sinh con mới là quan trọng... Này, làm sao vậy?"
Thần Huống bên kia bởi vì câu nói này thiếu chút nữa tông vào đuôi xe, vội vàng thắng gấp, một hồi lâu mới hỏi:
"Cô ấy đã nói gì với cậu?"
"Có thể nói cái gì? Chuyện giữa hai vợ chồng, nếu nó không biết xấu hổ nói với tôi, thì người đó đã không phải là Đông Lôi rồi. Con nhỏ đó, da mặt mỏng vô cùng... Này, hôm nay cậu có thể tới bắt người, có phải có kế hoạch gì hay không"
"Ừ, tôi là có ý định... Tốt nhất rong năm nay để cho cô ấy mang thai. Công việc thì có thể đợi sinh đứa nhỏ xong hài tử lại đi làm. Cậu cảm thấy thế nào..."
Thần Huống mặt không đỏ hơi thở không gấp cùng bạn tốt cộng thêm anh vợ nghiên cứu đại sự quan hệ tính phúc của đời người.
Đông Đình Phong nhịn cười:
"Việc này, cậu không cần hỏi qua tôi đâu! Chỉ cần cậu có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, chỉ cần cậu không để Lôi Lôi cảm thấy ủy khuất, để cho nó sinh con cho cậu, tuyệt đối không phải là một chuyện trái pháp luật..."
Bên kia im lặng một lát, mới truyền tới một giọng nói rất kiên định, như là đã kiên định quyết tâm:
"Ừ, tôi biết rồi."
"Còn có chuyện khác, tôi nên nhắc nhở cậu một chút..."
"Chuyện gì?"
"Lôi Lôi vốn là sợ cậu, nếu cậu muốn đứa bé, bình thường khi hai vợ chồng ở chung, cậu nên cố gắng bỏ bộ mặt nghiêm túc đi, cười cười với nó nhiều một chút. Lúc ở trong phòng đó, bằng không sẽ tạo thành bóng ma cho nó đấy... Này, có nghe không?"
Bên kia Thần HHuống truyền đến tức giận tiếng thở dài:
"Tôi tông xe rồi. Toàn bộ nhờ cậu ban tặng. Những chuyện kia, không cần cậu dạy..."
Đông Đình Phong kéo kéo khóe môi: "Đụng rất nghiêm trọng sao?"
"Có chút thảm!"
"Tôi kêu người đi đón cậu, cậu đang ở đâu?"
Thần Huống nói ra địa điểm.
Đông Đình Phong nói nhớ kỹ. Muốn cúp máy.
"Chờ một chút, có chuyện thiếu chút nữa đã quên nói với cậu rồi..."
"Cái gì?"
"Con gái của cậu, không chết..."
Lời này, lập tức khiến Đông Đình Phong chấn động đứng lên.
← Ch. 367 | Ch. 369 → |