← Ch.340 | Ch.342 → |
Ngày đầu tiên Đông Đình Phong đi, hắn đi chân trước, chân sau cô liền cảm thấy không nở.
Những ngày này, cô đã có thói quen hắn thỉnh thoảng xoay quanh cô, hoặc là ôm một quyển sách, đọc văn thơ cho cô nghe, đặc biệt có hương vị, có cảm xúc có lẽ là do bởi vì gần đây tình cảm của hắn đặc biệt dư thừa, tiếng nói kia khiến cô mê say, có khi kéo cô đi chơi đàn piano, thỉnh thoảng hắn sẽ bật các âm thanh của dân gian, đặc biệt là những nhịp điệu dân gian quả thật khiến người ta thoải mái, hoặc là cùng ngồi một chỗ trên ghế đu, giống như những cặp sinh đôi người Xiêm gắn bó với nhau, hoặc là cùng thưởng thức một bữa ăn, làm tất cả những thứ người can đảm mới dám thử..
Hai người ở cùng một chỗ, luôn luôn tìm ra những điều thú vị để làm, dù sao vẫn rất vui vẻ.
Cuộc sống như vậy, cùng với cuộc sống trước kia, hoàn toàn khác nhau.
Trước đây, lúc huấn luyện dù sao vẫn là bận rộn, suốt ngày huấn luyện, ở quân đội chưa bao giờ nói tới chuyện tình yêu, quá nghiêm túc, quá đứng đắn. Thỉnh thoảng được nghĩ ngơi, thì về nhà, cùng nói chuyện với mẹ, nháy mắt thời gian đã qua.
Lúc ở Trung Quốc, cũng rất bận.
Khi đó, cô mướn bão mẫu chăm sóc Vãn Vãn, cô lại bận rộn công tác, lại muốn kiêm chức làm phiên dịch, muốn kiếm thêm chút tiền mua sữa bột, còn muốn chăm sóc Vãn Vãn. Một tuần lễ, năm ngày đi làm, từ sớm bận cho tới khuya, buổi tối bão mẫu về nhà, cô liền tự mình chăm sóc, khi không làm khó còn đỡ, một khi bé con quậy lên, công việc phiên dịch chỉ có thể dừng lại. Khi đó, cô làm việc, thu nhập rất thấp, về sao thì đỡ hơn một chút. Thứ bảy, chủ nhật thì bão mẫu nghĩ, cũng chỉ có cô chăm sóc Vãn Vãn, đứa nhỏ một phúc cũng không rời khỏi người, rất bận hận không thể coi cái chân như tay. Cuộc sống cứ như vậy cho tới khi bé con đi tới nhà trẻ, thu nhập của cô từ từ ổn định, lúc này cuộc sống mới chuyển biến tốt đẹp hơn.
Bắt đầu từ tháng chín năm trước, cuộc sống của cô lại bắt đầu lộn xộn, giết chóc đáng sợ cứ dây dưa lấy cô, cô giống như tràn ngập trong mê cũng đầy sát khí, khắp nơi lộ ra hơi thở chết chóc, cô lại quật cường muốn tìm đường sống, khó khăn kéo dài chút hơi tàn.
Cuối cùng, cuộc sống tối tăm của cô cũng qua đi, Đông Đình Phong giống như ánh mặt trời, xua khi hơi thở tối tăm quanh người cô, cho cô một cuộc sống mới, một thế giới tươi đẹp, đến khi cô yên tĩnh lại, đã có được một phần hạnh phúc xa vời mà cô không dám yêu cầu.
Trong nữa tháng sớm chiều chung đụng, hắn che chở, lúc nào hắn cũng bên cạnh, khiến cô tham luyến cuộc sống như vậy, cũng tham luyến người đàn ông này, hiện tại không co hắn bên cạnh, đúng là có chút không quen.
May mắn, cô có hai đứa bảo bối, tối ngày líu ríu, cãi nhau, xua đi chút buồn bã của cô.
Cô tự nói với mình, người đàn ông này không có khả năng mỗi phút đều ở bên cạnh mình, coi như lúc này, hắn không có đi Quỳnh Thành, chờ thêm một tuần nữa, hắn cũng phải bắt đầu công việc… người đàn ông này, ở trên lưng đã đeo một gánh nặng nặng nề.
Vì vậy sau này, cô phải tìm được mục tiêu cho mình, để cuộc sống càng phong phú hơn, không thể vĩnh viễn bám trên người hắn.
Phụ nữ lệ thuộc đàn ông, là không chút tiền đồ, phụ nữ cũng phải có sự nghiệp của riêng mình, như vậy mới là một người phụ nữ chói mắt, giỏi giang.
Buổi tối, bão mẫu chị Xuân muốn dẫn hai đứa nhỏ đi ngủ, Ninh Mẫn lắc đầu không cho:
“Hôm nay để hai đứa ngủ với em. ”
Trước khi ngủ, hắn gọi điện thoại cho cô:
“Đang làm gì đó? Có nhớ anh hay không?”
Con tri và con gái lập tức bổ nhào, tiếng hét non nớt chói tai của bọn nó vang dội trong phòng, xua tan không khí lạnh lẽo khi không có hắn ở đây.
Cô ngồi ở trên miếng miếng thảm khéo léo, vừa êm mà tốt, bên cạnh vẫn để cuốn sách quân sự trước đó, cười nhìn xem. Lười biếng ôm gối trả lời:
“Không có! Em chơi rất vui đó, nghe thấy không, con trai và con gái.. bọn nó chơi rất vui…”
“Hừ, quỷ nhỏ không có lương tâm!”
Đông Đình Phong cười mắng một câu, có lẽ đang đón gió đêm, cô nghe có âm thaanh tiếng gió, còn có tiếng thở dài của hắn:
“Anh không ngủ được! Nếu không, anh về nhé. Mới không gặp một ngày, mà anh cảm thấy giống như ước hẹn trăm năm vậy?”
Người này nói chuyện còn khoa trương hơn cô nữa.
Cô hé miệng cười vội vàng nói:
“Đừng, ngàn vạn lần đừng trở về… rất mệt đó, em sẽ đau lòng. ”
Cô nói.
Mới đi buổi sáng, tối lại trở về, thật quá dày vò người mà, Cô không muốn hắn quá mệt.
“Nhưng anh nhớ em!”
Thật sự là dính như keo, cũng có chút ngọt ngài của hôn nhân.
“Có nhớ cũng không được quay về, công việc cũng chỉ có mấy ngày, anh chăm chỉ làm chuyện của mình đi, không được làm càn.. ”
Cô dặn dò.
Bây giờ, cô không giúp gì được, ít nhất không thể kéo chân của hắn.
“Được rồi, chờ anh trở về, phải hỏi thăm em đàng hoàng.. ”
Lời này, này.. rất kỳ nha, quá kỳ rồi…
Ninh Mẫn nhịm, lại chịu đựng, vẫn hỏi:
“Anh muốn hỏi thăm như thế nào?”
“Em cảm thấy anh hỏi thăm như thế nào thì anh hỏi thăm như vậy, quan trọng là giải được nổi khổ tương tư!”
Ách, người đàn ông này quá vô sĩ.
Ninh Mẫn tỏ vẻ xấu hổ, cười mắng: “Không có chút nghiêm chỉnh!”
“Anh rất đứng đắn, em mắng anh như vậy có phải là em đang suy nghĩ không đứng đắn…”
Ninh Mẫn im lặng: “…”
Hắn cười, lại nói vài câu dỗ ngọt, trêu chọc cô mặt đỏ tai nóng, sau đó, vòng chủ đề:
“Buổi tối, anh đi với cha cùng uống rượu với ông nội…”
“Hả.. ”
“Bọn họ nhớ em! Giúp xong chuyện này, chúng ta sẽ đến đó ở vài ngày. ”
“Được. ”
Cũng không biết hắn bận tới khi nào.
Lúc này về phía bắc, hắn ngược lại không muốn cô đi cùng.
Cô cũng không có ý định đi theo, một là cô còn phải chăm sóc Vãn Vãn đang bệnh, bên này có bác sĩ ngày nào cũng theo dõi, hai là cô và Cẩn Chi đồng thời tới Quỳnh Thành, nếu bị phóng viên thấy được, không biết sẽ náo tới thế nào luôn. Tình huống bây giờ là im lặng theo dõi.
“Chuyện tổng tuyển của, anh cảm thấy nắm chắc được mấy phần. ”
Cô hỏi, đi qua phòng khách, hai đứa nhỏ này quậy khiến cô không nghe được cái gì.
“Không có dự đoán được. Toàn dân tổng tuyển cử, nghị viên bỏ phiếu, người nào có thể biết kết quả được?”
Tổng tuyển cử ở Đông Ngải Quốc, là toàn dân mỗi người một phiếu bầu, lấy vân tay của mỗi người trực tiếp bỏ phiếu. cuối cùng số phiếu nhân với 50%, tính được số phiếu của toàn dân, sau đó là nghị viên bỏ phiếu, nhân với 50%, lại nhân với bội số nhất định, hai số phiếu gia tăng, rồi ra một kết quả. Sô liệu này muốn làm giả cũng khó, vì vậy cần nhờ bỏ phiếu.
“Hết sức là tốt rồi. ”
Cô nói.
Bây giờ cô thật sự không nghĩ tới nếu hắn được chọ thì sẽ ra sau đây. Cảm giác, giống như hắn cũng không muốn được chọn.
Còn có hắn cũng không có tranh thủ ra sức cái gì hết, mấy ngày nay chỉ lo ở cùng với cô, cộng thêm trà gạo muối dầu rồi. Một bộ thuận theo tự nhiên, cô cũng không có ôm nhiều hy vọng.
Hai người nói chuyện hồi lâu, mới nói ngủ ngon.
Lúc đó, Đông Đình Phong cúp điện thoại, đứng ở cửa sổ của biệt thư trong thư phòng, suy nghĩ không biết bao lâu.
Mười giờ, cửa phòng đúng giờ vang lên, hắn nói một tiếng: “Mời vào”, cửa mở, Trần Tụy đi tới, theo thói quen mặc bộ âu phục màu xám, rất sạch sẽ, biểu hiện trợ lý khôn khéo. Người bên cạnh hắn, mỗi một người đều có bãn lĩnh.
“Ông chủ, anh tìm tôi. ”
“Ừ, tới đây, ngồi đi. ”
Đông Đình Phong ý chào chỉ vào vị trí trước mặt.
Trần Tụy ngồi xuống, cảm thấy hôm nay vẻ mặt của Đông thiếu có chút kỳ lạ, bình thường tan việc, không có chuyện gì đặc biệt, tuyết đối sẽ không gọi anh ta. Anh ta suy nghĩ một chút, hôm nay hình như cũng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt..
“Uống gì, cà phê hay trà?”
Đông Đình Phong hỏi.
Trần Tụy giật mình, đây là có ý định nói chuyện lâu sao?
“Không uống. ”
“Ca phê đi! Tôi nhớ rõ cậu rất thích uống cà phê.. ”
Hắn pha một ly, bản thân thì ngâm trà xanh.
Hai người ngồi xuống, mặt đối mặt.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Trần Tụy suy nghĩ một chút, ông chủ chưa bao giờ giống như hôm nay đàng hoàng mời anh ta uống cà phê, cái này quá khác thường, tiếp theo có lẽ muốn nói chuyện gì đó, trong tiềm thức anh ta cảm nhận được, chuyện này không tốt lành gì.
“Cậu đi theo tôi mấy năm rồi?”
Đông Đình Phong cười nhạt, hỏi chút chuyện không đâu.
Trần Tụy suy nghĩ một chút: “Bảy năm rồi!”
“Ừ, bảy năm rồi. ”
Hắn gật đầu, hít một hơi: “Aizz, đã lâu như vậy rồi sao! Cậu năm nay đã ba mươi mấy rồi à?”
“Ba mươi ba.. ”
“So với tôi thì lớn hơn hai tuổi.
Anh ta gật đầu.
← Ch. 340 | Ch. 342 → |