← Ch.339 | Ch.341 → |
Buổi sáng mỗi ngày, anh đều nói chuyện với Bảo Bảo ở trong bụng; vào buổi trưa, anh cho bé con nghe nhạc; buổi tối, vốn là thời gian vô cùng lãng mạn của vợ chồng mới cưới – thế mà anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể ôm và hôn cô, không thể đi sâu hơn nữa. Quả thật hành hạ cơ thể quá mức, ….
Mỗi một lần hôn môi, đều có thể thấy anh rất nhiệt tình, mỗi một lần nhiệt tình lại phải dùng nước lạnh dập tắt - - Anh phải có trách nhiệm với sức khỏe Bảo Bảo. Mấy ngày nay đều phải kiềm chế, ...
Ngày mồng 1 tháng tư, Đông Đình Phong đưa Ninh Mẫn Mẫn đi bệnh viện Mai Loan khám thai, kết quả: Đều bình thường, Bảo Bảo trong bụng phát triển tốt.
Nghe thấy kết quả như vậy, anh hỏi Kiều Sâm: "Việc kia, trong ba tháng đầu, vợ chồng không được gần gủi ah..."
Kiều Sâm nghe xong, ngẩn người ra, nhìn đến người nào đó có vẻ mặt xấu hổ a... Nhịn không được, cười nham nhở:
"Mấy ngày này, thật sự là làm khó dễ cậu có phải hay không..."
Đông Đình Phong cũng mỉm cười, thành thật gật đầu: "Cũng không phải là... Tôi không dám lỗ mãng."
"Hai mẹ con đều khỏe mạnh. Vợ chồng nên sinh hoạt vừa phải, và cũng không thể mạnh bạo quá..."
Kiều Sâm nhắc nhở.
Đông Đình Phong thật sự lắng nghe.
Khi ra về, vẻ mặt người đàn ông này rất khoái trá, Ninh Mẫn Mẫn không nhận thấy người đàn ông này đang nhìn trộm cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt sáng tựa như sao...
"Oa, không trở về Đông viên sao?"
Ninh Mẫn Mẫn nói chuyện điện thoại với mẹ, hai mẹ con nói chuyện hơn nửa giờ. Sau khi tắt máy, cô phát hiện, bọn họ đang hướng về Tử Kinh viên.
"Uh`m, không trở về!"
Đông Đình Phong trả lời.
"Làm sao vậy? Không phải nói là, dẫn hai đứa đi ra ngoài ăn trưa sao?"
Cô nghi ngờ hỏi.
"Còn sớm!"
Anh nghiêng đầu nhìn sang cô, ánh mắt có vẻ gian xảo. Đúng là họ đi khám thai từ sáng đến giờ mới có 9 giờ rưỡi.
"Về Tử Kinh viên một chuyến!"
Ninh Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn anh, chăm chú nhìn lại có phần hơi sợ hãi, cảm giác anh hơi khác thường, lúc này không biết anh tới đó làm gì.
"Ngày mai anh phải đi Quỳnh Thành!"
Anh nhẹ nhàng nói, lái xe nhanh hơn bình thường.
Việc này, Ninh Mẫn Mẫn cũng biết, ngày 6 tháng tư, bắt đầu chiến dịch tranh cử chức vị Thủ tướng. Anh là một trong những ứng cử viên, đương nhiên phải tham gia các hoạt động trước cuộc bầu cử.
Gần đây, anh vẫn ở nhà, chính xác nên ra ngoài ngoại giao một chút.
"Trước khi đi, em phải trả nợ anh!"
Anh thì thầm nói.
"Uh`m? Cái gì?"
Nhất thời Ninh Mẫn Mẫn không nghĩ ra.
"Em biết rõ mà!"
Anh nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt biểu hiện sự khát khao.
Cuối cùng khi nhìn vào mắt anh, cô hiểu được anh đang nói tới chuyện gì. Liền sau đó mặt cô đỏ bừng lên.
Anh lập tức cười to, chụm vào đầu cô, cúi xuống hôn cô một cái. Lại cố ý cắn môi cô.
Trong người nóng bừng lên, giống như có một dòng điện chạy qua.
Cô vội vàng che môi, trừng mắt nói:
"Này đang lái xe a, cẩn thận! Quấy rối vừa thôi! Lái xe chậm một chút..."
Anh ngồi trở lại, tập trung lái xe.
Một mặt đi với tốc độ chậm, một mặt thì thầm hỏi:
"Nói, đến lúc rồi có phải hay không? Nên trả nợ đi chứ?"
Mặt cô lại ửng đỏ, xoay đầu, mở nhạc ra nghe, nhắm mắt lại cũng không để ý đến con người xấu xa kia.
Nửa giờ sau, họ tới Tử Kinh viên.
Sau khi xe dừng lại, Đông Đình Phong xuống xe trước, vòng lại mở cửa xe và đỡ cô xuống.
Khi tay Đông Đình Phong vừa chạm vào người Ninh Mẫn Mẫn – cô giật nảy mình, một cảm giác nóng rực bao trùm lấy cô- thật sự là rất nóng.
Dạng nhiệt độ giống như ngọn lửa này, khiến cô hồi hộp, người cảm giác vỡ vụn…..
Muốn thu tay lại nhưng anh không cho, lại còn kéo chặt hơn, ngoái đầu lại, nở nụ cười ranh mãnh, làm cho cô hoảng sợ.
Cô bước xuống, bị anh kéo vào ôm chặt lấy, bên tai truyền đến hơi thở của anh, làm cho cô cảm thấy hồi hộp, thân thể run rẩy theo. Định tránh anh một lần nữa. Nhưng không kịp rồi, anh đã hôn lên vành tai của cô, cảm giác cực kỳ nóng bỏng, cơ thể anh lại khẩn trương hơn, thở hổn hển, mang theo sự hưng phấn...
"Chúng ta, lên lầu!"
Ý tứ cực kỳ rõ ràng...
Cơ thể Ninh Mẫn Mẫn căng thẳng, thở gấp một cái, nhìn bầu trời rất đẹp, mặt trời tỏa ấm lòng người, người cô cảm giác mềm nhũn:
"Hình như giữa trưa rồi..."
Cô khẽ thốt ra, định nói tiếp nhưng anh đã nhẹ nhàng nói:
"Anh bảo đầu bếp nấu những món em thích, khoảng 1h nữa là có thể ăn được... Đến lúc đó ăn sẽ đúng giờ hơn..."
Mặt cô lại càng đỏ bừng lên như quả táo đỏ, cắn môi nói:
"Không, để đến tối đi!"
"Không thể chờ được! Anh muốn ngay bây giờ!"
Anh kéo cô đến nhà chính, gió lạnh thổi làm cho gương mặt cô vừa đỏ bừng, giờ dịu đi, khí sắc có vẻ rất tốt.
Vào phòng khách, anh đuổi hết người giúp việc, cởi áo khoác ra, không nói hai lời, trực tiếp bế cô lên, bước đến cầu thang đi lên lầu - -
Ài, người đàn ông này, quả là kiềm chế đã lâu...
Đến cửa phòng, anh dùng cùi tay mở cửa ra, sau đó đi lùi vào, rồi lấy chân đá vào cánh cửa để đóng lại. Vừa đi vừa hôn, nụ hôn nóng bỏng, gấp gáp, bế cô đặt nhẹ nhàng lên giường.
Ninh Mẫn cảm giác thân thể bốc cháy, mặt nóng lên, trong lòng bàn tay nóng lên, mọi chỗ trên da thịt cũng nóng lên... Không chỉ nóng, mà cơ thể còn mềm nhũn.... Bị anh trêu chọc như vậy, cả người nhộn nhạo, ...
Anh nói: "Vừa nãy anh hỏi bác sĩ rồi, nói có thể... có thể..."
Vẻ mặt anh rất cao hứng...
Cô thật muốn đem người này đá bay ra ngoài.
Anh cười, hôn càng ngày càng sâu hơn.
Cô im lặng, chấp nhận” số phận”.
Mấy ngày này, bọn họ đều kiềm chế. Hiện tại cũng đã ba tháng, có thể làm rồi...
Chỉ là đột nhiên lại có chút lo lắng, lâu lắm không có thân thiết rồi.
Nhưng loại cảm giác lo lắng này, cũng không duy trì được lâu.
Nụ hôn của anh càng lúc càng nồng nhiệt, bàn tay anh lướt trên người, dần đi xuống giữa hai chân, anh cảm nhận cơ thể cô đã thích ứng, …dòng nước ấm chảy ra, anh tiến vào….
Một lần không thể làm cho anh thỏa mãn.
Lại thêm một lần nữa, mãi đến khi người đầy mồ hôi, nằm vật ra giường, cô oán giận nói:
"Vẫn chưa đủ ah?"
Anh xoa xoa bụng cô: "Xem ra phải đợi tiểu gia bảo này ra ngoài mới được!"
Cô véo vào hông anh, lườm anh một cái, như vậy vẫn còn chưa thoải mái, thật sự là muốn đánh đây:
"Bụng đang đói đây này!"
Anh cười cười, giống như một con mèo vừa được một bữa nô nê, liếm liếm đầu lưỡi rất khoái trá.
"Đi tắm, rồi chúng ta xuống dưới ăn cái gì đi..."
Vừa ôm cô vừa lấy tay vỗ nhẹ vào bụng cô, nhớ lại chuyện lúc nãy không biết có quấy rầy Bảo Bảo không. Nhưng anh biết bé con và mẹ nó đang cực kỳ hưởng thụ, nhìn khuôn mặt cô có chút xấu hổ, hơi ửng đỏ lại không dừng được:
"Cùng đi!"
Anh đề nghị.
"Không cần!"
Nếu đi cùng anh, chắc cơm trưa cũng không thể ăn.
"Em tắm trước!"
Cô quấn chiếc chăn mỏng, nhanh chóng bước vào nhà tắm.
Anh nhìn mái tóc dài thật đẹp đang đung đưa từ bên này sang bên kia, làn da trắng như tuyết, tâm trí anh lại nhảy loạn xạ lên.
Vẫn lại là nhịn không được, bỏ chăn ra khỏi người, anh vội vàng đi theo. Khi thấy anh ngay sau lưng mình, cô vội vàng đóng cửa nhà tắm lại. Anh mỉm cười lấy tay giữ cánh cửa lại nhanh chóng bước vào, đến gần ôm và hôn cô. Cuối cùng anh đã vào được trong phòng, …
Khi đó, mặt cô lại đỏ bừng lên không biết do trong phòng nóng quá hay do bị người đàn ông kia lăn qua lăn lại, ánh mắt cũng là đắm đuối nhìn anh.
Lúc sau, cô mặc một chiếc váy dài, anh đi bên cạnh cô, vừa cười vừa nói rất vui vẻ, đôi khi lại thì thầm điều gì đó vào tai cô, chuyện rất buồn nôn...
Cô thật oán giận người đàn ông này, làm cho cả người cô đau nhức, hai chân mỏi nhừ.
Anh cười, nói: "Để anh cõng em xuống lầu!"
"Đi!"
Cô nhẹ nhàng mắng yêu một câu, khóe miệng cong cong.
Nhưng vẫn đồng ý để anh cõng cô xuống.
Anh nói: Do anh gây ra, nên anh phải chịu trách nhiệm.
May mắn dưới lầu không ai.
Uh`m, tựa vào lưng anh, trái tim cô lại cảm thấy ấm áp.
Cô nghĩ: Cô đã bị người đàn ông này làm hư rồi...
Bây giờ, cô đúng là một người phụ nữ hạnh phúc.
← Ch. 339 | Ch. 341 → |