← Ch.208 | Ch.210 → |
Hắn cười, cắn nhẹ lên vành tai của cô, vỗ nhẹ lưng cô, khiến cô từng chút từng chút mềm mại xuống, nói:
"Trong nhà không có ai! Được rồi, .... anh kéo rèm lên.."
Một bên hắn hôn, một bên thò tay tìm kiếm cái điều khiển, kéo tất cả các mảnh vải ở cửa sổ sát đất lên.
Lại tiếp tục hôn, cơ thể xinh đẹp lần nữa bị hắn châm lửa nóng.
Sau đó, hắn lấy quần áo bọc lấy cơ thể cô trở về phòng.
Hắn nói muốn tắm giúp cô, sau đó sẽ ngủ một giấc. Kết quả, tắm, tắm.. liền thành một phen triền miên... ngay tại trước bồn rửa tay, hắn mỉm cười, lau khô tóc cho cô, rồi sấy khô, rất hài lòng hôn môi cô.
Còn cô, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng có ai biết được, đợi làm xong tất cả. Đột nhiên hắn lại bắt đầu tiến công, cởi áo ngủ của cô ra, từ phía sau tiến vào, ôm chặt cô trước ngực hắn....
Trong cái gương to phía trước, khiến cô thấy rõ hoàn toàn kích tình chân thật đang diễn ra... cô si mê, mê luyến thân thể hắn.
Cuối cùng cô cũng trốn được ra ngoài, thoát khỏi ma chưởng của hắn. Trốn ở trong chăn. Nhịn không được mặt đỏ tai nóng.
Hắn đi theo chui vào chăn, ôm cô, cảm giác được cơ thể cô có chút cứng ngắc, thấp giọng cười:
"Anh sẽ an phận mà. Để cho anh ôm em đi... Ngoan, ngủ đi."
Lúc này cô mới an tâm mà ngủ, rất say.
Đông Đình Phong chỉ ngủ một lát, lúc 1 giờ rưỡi, hắn thay một bộ lễ phục, đi mở máy đã đầy cuộc gọi nhỡ, sau đó mới gọi điện cho mẹ.
Điện thoại vừa được kết nối, mẹ hắn liền mắng:
"Con muốn chơi trò gì đây, sao điện thoại không có người trả lời. Bây giờ con đang ở đâu vậy hả?"
"Mẹ, mẹ đang tức giận cái gì chứ? Con đang ở vườn Tử Kính. !"
Đông Đình Phong ôn hòa nói.
"Mẹ muốn gặp con! Con lại đây ngay cho mẹ."
"Bây giờ mẹ đang ở trong tiệc phải không! Yên tâm, đợi lát nữa con dẫn A Ninh qua đó."
"Cái gì, con quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với cô ta sao?"
Ngữ khí Hà Cúc Hoa rất không thoải mái.
"Mẹ, con thích cô ấy. Con cũng không nói là sẽ vứt bỏ cô ấy!"
Hắn kiên nhẫn giải thích.
"Vậy còn An Na phải làm sao bây giờ?"
Hà Cúc Hoa rầu rĩ lên tiếng: "Con không muốn phụ trách gì với con bé sao?"
"Chờ một chút, chờ một chút, mẹ nói rõ một chút được không, con phụ trách cái gì với cô ta?"
"Còn chuyện gì, con chưa biết hả."
"Chuyện gì?"
"Tiểu An mang thai, còn xác định với mẹ, đứa bé là của con."
Đông Đình Phong khẽ giật mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
"Hả, vậy sao? Cô ta nói như vậy?"
Bên kia, Hà Cúc Hoa đã hiểu, bởi vì ngữ khí của con trai bà mang theo nồng đậm mỉa mai.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Bà buồn bực hỏi một câu.
Ninh Mẫn ngủ tới 2 giờ, cô là bị hắn hôn nên tỉnh lại, trong mơ màng cô muốn đẩy cái đầu đang cọ cọ cô, lại bị hắn giữ chặt:
"Dậy nào, anh dẫn em đi tới chỗ này..."
"Em muốn ngủ thêm lát nữa, đừng phá."
"Không được, buổi tối về sẽ ngủ tiếp, thời gian không còn nhiều, .... ngủ nữa, sẽ trễ giờ mất..."
Cô kéo chăn qua, trùm cả người lại. Cô muốn ngủ được không.
Đông Đình Phong có chút bất đắc dĩ, kéo cô từ trong chăn ra, thấy cô nhắm chặt hai mắt, một bộ dáng không muốn thức dậy, sao lại ngủ say như vậy chứ...cơ thể cô đâu bị gì đâu... vừa rồi tuy bọn họ giằng co hai hiệp nhưng thời gian cũng đâu có lâu.
Hắn giễu cợt, bóp chặt mũi cô:
"Chậc, thể lực của Đông phu nhân càng ngày càng kém rồi!"
Ninh Mẫn không thở được, giãy dụa nhưng không tránh được, đành phải mở mắt ra, tức giận cắn hắn một cái, lấy gối ném lên người hắn, tranh cãi với người này vô ích ah:
"Được tiện nghi còn khoe mẽ.."
Hắn cười đắc ý.
Vô sĩ!
Cô nghĩ như vậy mãi cũng không được, có thời gian phải đi bệnh viện kiểm tra mới được, xác định chính xác rồi nói cho hắn, xem hắn còn tham ăn như vậy không, không chút kiềm chế. Ba tháng đầu mang thai mà còn vận động kịch liệt như vậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
3 giờ rưỡi, hai vợ chồng thay quần áo rồi đi ra ngoài, đi tới câu lạc bộ tư nhân, chỗ ngồi rất rộng, nhưng trang trí vô cùng trang nhã, vừa cào cửa thì có một khí tức thời thượng và tĩnh mịch đã đập vào mặt rồi.
Một nhân viên cửa hàng đến chào đón, xoay người, mỉm cười hỏi:
"Đông tiên sinh, lâu rồi ngài không có đến..."
Vừa nói vừa lấy loại ánh mắt tò mò nhìn Ninh Mẫn, giống như muốn xác định thân phận địa vị của cô.
Đông Đình Phong quen thuộc cười một tiếng, hỏi: "Simy đâu rồi."
"Ở đây."
Một người phụ nữ ưu nhã từ phía sau bức màn đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, một bên phất tay để cho nhân viên lui xuống, một bên kêu:
"Khách quý ít gặp, ừm thật đúng là ít gặp. Hôm nay lại dẫn bạn gái tới sao?"
"Không phải bạn gái."
Đông Đình Phong mỉm cười rất thân sĩ bước lên tặng cho người phụ nữ đó một cái ôm.
Cô ta hiếm khi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
"Hả? không phải bạn gái, vậy là ai?"
Cô ta biết rõ Đông Đình Phong có khi đi dự hợp quan trọng, sẽ mang theo bạn gái, nhưng những người bạn gái này ăn mặc, hắn cũng không có để ý. Tự mình dẫn tới đây, thì đây là người đầu tiên.
Ninh Mẫn thấy bọn họ thân mật như vậy, cô cũng không có ghen ghét, chỉ là rất tò mò với thân phận của cô ta.
"Giới thiệu với chị một chút, đây là Ninh Mẫn, vợ của em."
Hắn cũng thức thời quay đầu giới thiệu: "A Ninh, vị này là chị họ Simy, em cũng có thể gọi chị ấy là chị Thi Đan..."
Nguyên lai là chị họ, thảo nào họ thân như vậy.
Ninh Mẫn tự nhiên vươn tay, trên mặt là nụ cười yếu ớt khéo léo, hai gò má xinh đẹp, không nghi ngờ là càng khiến cô như ánh sáng rực rỡ hẳn lên, kinh diễm động lòng người.
Simy vô cùng ngạc nhiên, đánh giá trên dưới một chút, kéo kéo vai em họ mình, nhỏ giọng nói thầm:
"Ninh Mẫn? Nè, cô ấy không phải họ Hàn sao? Sao lại biến thành họ Ninh rồi hả?"
Đầu óc cô ta choáng váng rồi.
"Dạ, em tái hôn, cô ấy là vợ mới của em."
...kinh ngạc kêu lên, âm thanh vang dội:
"Chuyện này là khi nào hả. Trước tết em cũng không có nói.."
"Tóm lại, chị chờ uống rượu mừng của em là được rồi."
Chuyện này, cũng không phải nói vài ba câu là giải thích rõ ràng, hắn nói:
"Được rồi, không phải chị hay nói em không có mối làm ăn lớn cho chị sao, hôm nay cho chị mối lớn đây. Chọn cho em dâu chị một bộ lễ phục. Để tham gia tiệc từ thiện của mẹ. Nên mặc gì phối với gì.. còn nữa, áo cưới mặc trong lễ cưới của A Ninh, chị cũng chuẩn bị đi, mấy tháng nữa là mặc được rồi, chị nhanh một chút...."
"Được rồi, áo cưới chị đây nhất định sẽ thiết kế ra một bộ thật xinh đẹp. Về phần lễ phục dạ hội, có sẵn vài bộ không bán, định là làm riêng cho mình, dù em dâu mặc bộ nào cũng đảm bảo sẽ xinh đẹp hết, nhìn đi, khí chất trời sinh diễm lệ, hai má cứ như trứng gà đã lột vỏ, ... này, không phải em dụ dỗ tân sinh mới ra xã hội chứ...xinh đẹp như vậy..."
Đông Đình Phong cười, đôi mày nhướng lên đánh giá người phụ nữ đã thay bộ lễ phục, khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể nóng bỏng, cách ăn mặc ngày hôm nay, vừa đủ tươi mát, giống như sinh viên đại học ngây ngô, giữa lông mày mang theo loại mông trẻ con. Lộ vẻ đơn thuần.
Ừ, mới không phải đâu.
Người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu hắn rõ ràng nhất.
... đưa thêm vài bộ nữa cho Ninh Mẫn thử.
Mấy bộ trước đều bị Đông Đình Phong trả về, hoặc là quá hở hang, hoặc là ngại quá xinh đẹp, hoặc là váy quá ngắn...
Ánh mắt kia, chọn như vậy khiến cho Ninh Mẫn nổi bão, thật sự nhịn không nổi nữa, rốt cục lên tiếng:
"Nè, tới cùng là em mặc hay anh mặc vậy?"
Hắn trả lời trong nháy mắt: "Lễ phục của em phải phối hợp với của anh, nhất định phải đẹp, mặc quá hở hang, tầm thường quá cũng không được.. Kiên nhẫn một chút... Ngoan..."
"Vậy thì bộ này đi!"
Cuối cùng là do cô chọn, chọn một bộ màu tím, phía sau cổ hình chữ V, cũng không sâu mấy, phối với một chiếc vòng cổ hồng bảo thạch, nối liền với ba sợi dây hạt ngọc được móc ở sau gáy.... Váy dài qua đầu gối một chút, vạt áo khá lớn, bên ngoài, phối với áo khoác viền tím màu trắng bạc...
Tóc dài được cài cây trâm ngọc trong suốt.
Mà trên mặc được đánh nhẹ một lớp phấn, khiến khuôn mặt càng phác thảo vẻ ngoài xinh đẹp.
Tạo hình như vậy, khiến người phụ nữ này càng lộ vẻ xinh đẹp.
Đối với trang điểm và cách ăn mặc như vậy, Ninh Mẫn vô cùng hài lòng, Đông Đình Phong chăm chú nhìn, không phản đối.
Simy ở bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn, : "Vợ của em đẹp như vậy, dẫn đi ra ngoài, được nở mày nở mặt rồi ha..."
Khóe miệng hắn giơ lên, cười.
Đương nhiên, người phụ nữ hắn nhìn trúng sao có thể kém cỏi được.
Ừ, trong lòng hắn rất muốn giấu người này đi, xinh đẹp như vậy, chỉ cần một mình hắn thấy là được rồi, nhưng dù sao cũng phải dẫn ra ngoài giới thiệu, cần gắn cái nhãn lên chứ, đánh ký hiệu, để người khác còn biết rõ người này là vợ hắn, ưu nhã xinh đẹp như thế nào.
Simy tiễn người em họ truyền kỳ lên xe, nhìn xe của bọn họ chạy hòa lẫn vào con đường xe, dựa vào cửa mỉm cười, người phụ nữ đó thật không tệ, rất có khí thế, lại có chủ kiến, người em trai kinh khủng kia của cô cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ nó muốn bảo vệ.
Cô cũng không biết, lần này bọn họ đi, có gặp rắc rối gì không, ở yến hội Tây Hoa bức màn sẽ được vén lên.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |