← Ch.207 | Ch.209 → |
Trong mấy ngày lễ mừng năm mới, cảm xúc của Đông Đình Phong không được tốt lắm, nhiều ngày hắn vẫn ở vườn Tử Kinh, nếu có đi thì cũng chỉ đi chủ phòng, ít đi Nhị Hào viên.
Mấy ngày đó, hắn gặp mặt An Na hai lần, nhưng không có nói chuyện. Bởi vì có Lôi Lôi và mẹ nên hắn không có trở mặt bỏ đi. Ở Đông Viên, tất cả người Đông gia cũng không có biết rõ mọi chuyện, thấy Đông tiểu thư và Đông phu nhân cứ gần gũi với cô ta, họ đều cho rằng chuyện vui của Đông đại thiếu sắp đến. Đối với An Na rất hòa hợp. Mà biểu hiện của An Na, cùng khiến mọi người rất vui.
Lần đầu tiên về nước ngày 30, bên kia Lục thúc đánh bài, mẹ kêu hắn dạy cô ta chơi, thắng hay thua toàn bộ đều tính lên người hắn. Chơi rất lớn. Mới đầu, An Na chơi thua thê thảm. Ngược lại hắn thua chút tiền, tiền hắn cũng không để ý tới, chỉ là nhất thời cao hứng nên nán lại ngồi chơi tới trưa, dạy cô ta chơi. Bản thân cũng chơi rất vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là thua không ít.
An Na rất náy.
Lục thúc ở bên cạnh trêu chọc: "Tài sản của Cẩn Chi rất nhiều, chút tiền này không đáng kể! Cháu dâu tương lai, ngàn vạn lần cháu đừng tiết kiệm giúp hắn. '
Vẻ mặt An Na thẹn thùng.
Hắn nhíu mày cũng không có nói nhiều lời.
Về sau có lần hợp mặt nhưng hắn không có tham gia, chỉ lo cho Đoogn Kỳ, nhóc con không thấy mẹ về nhà, vẻ mặt cứ buồn hiu ĩu xìu.
Lần này là chơi bóng. Thất thúc và Lôi Lôi muốn đánh cùng nhau, hắn cũng đi theo, trên đường mẹ dẫn An Na tới, An Na không thể vận động mạnh nên chỉ ngồi xem ở bên cạnh, thất thúc đánh hai phía, cuối cùng lại chơi đánh đôi, chơi đến toàn thân đổ mồ hôi.
Lúc này An Na bước tới, nhất thời hắn không có đề phòng, sau An Na lại bị trượt chân, hắn phản xạ có điều kiện chỉ là do bản năng đỡ cô ta, trùng hợp lại bị cô nhìn thấy rồi.
Chuyện này nhất định phải giải thích.
Đương nhiên Ninh Mẫn không để chuyện này trong lòng.
Hai người cứ ngồi chỗ đó, ăn trái cây, chán ghét dựa vào một chỗ, nói chuyện...một bàn trái cây cứ như vậy bị tiêu diệt sạch sẽ, cô cầm cái đĩa đi dẹp, hắn giống như người sinh đôi liên thể đi theo không rời.
Sau khi rửa mặt bệ, cô rửa đĩa trái cây, hắn thì rửa tay, rửa qua rửa lại liền biến thành hắn rửa tay cho cô.
Ninh Mẫn cười nhẹ, liếc nhìn hắn: "Nè, anh lại quậy cái gì hả?"
Hắn cười: "Rửa tay cho em! Vừa rồi em lấy tay cầm, bị dính hết rồi nè.."
"Em cũng đâu phải con nít, có thể tự mình rửa."
"Anh muốn rửa cho em thôi. Ngoan, không nên cử động."
Cô cười, nhìn hắn rửa tay, rửa tới rửa lui đột nhiên hắn dừng lại, lông mày nhíu lại.
"Chiếc nhẫn đâu! Cất rồi hả?"
Chuyện này hắn đã sớm phát hiện, bây giờ, cuối cùng hắn nhịn không được, trầm thấp hỏi.
Da đầu Ninh Mẫn có chút run lên, nụ cười có chút mất tự nhiên, gấp gáp rút tay về, lau khô, sờ sờ lên vị trí đeo nhẫn, giống như đứa nhỏ làm sai:
"Em không cẩn thận làm mất rồi!"
Cô không có nói là do Hoắc Khải Hàng vứt bỏ.
Giờ phút này, vẻ mặt của cô co quắp, đồ vật như vậy lại làm mất, bị chửi là bình thường, nhưng mà cô không có nhìn khuôn mặt hắn. Làm sao bây giờ?
Đông Đình Phong thấy bộ dáng của cô như vậy, tức giận trong lòng đã tan thành mây khói. Người này cẩn thận như vậy, làm có thể để mất chứ, sợ là bị HOắc Khải Hàng lấy mất rồi.
Hắn không có tức giận, mà cười cười, kéo cô ra phòng khách, sau khi ngồi xuống, nói: "Mất rồi thì thôi, cũng không có đáng tiền."
"Nhưng em rất thích."
Ngữ khí có chút tiếc nuối, dù gì đồ vật đó cũng có ý nghĩa kỷ niệm mà.
"Về sau có cơ hội sẽ làm thêm cho em một cái. Đúng rồi, bây giờ em đã trở lại, chuyện bên đó đã xử lý rồi hả? Sao Vãn Vãn không có đi cùng."
Đông Đình Phong chuyển đề tài, quyết định rảnh rỗi sẽ lấy châu báu để cho người ta làm lại một đôi nhẫn cưới.
"Xử lý rồi... còn vấn đề nuôi dưỡng Vãn Vãn thì có chút phiền toái..."
Cô dựa vào người hắn, nghĩ đến chuyện này đôi mày của cô cau lên.
Đông Đình Phong lấy tay vuốt lên mi tâm của cô, có thể tưởng tượng Hoắc gia sẽ làm bất cứ chuyện gì để lấy quyền nuối dưỡng Vãn Vãn. Người Hoắc gia rất kiêu ngạo. Nhưng bọn họ cũng có nhược điểm:
"Muốn lấy quyền nuôi dưỡng không khó... chuyện này cứ giao cho anh... Có điều, trước tiên chúng ta nên tính toán chuyên hôn lễ đã. Vừa rồi ông nội vẫn còn lải nhải trong điện thoại. nói bớt thời gian đến nhà em một chút, gặp mặt cha mẹ vợ, bàn bạc chi tiết hôn lễ của chúng ta. Còn có, em muốn tiền mừng bao nhiêu, trực tiếp nói với anh. Anh muốn cho em một hôn lễ vẻ vang nhất. Nhất định sẽ không ủy khuất em."
Cô nghe xong, lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú, cô biết rõ muốn quyền nuôi dưỡng rất khó, cho dù đã giành lại Vãn Vãn về Đông gia, về sau khó tránh khỏi một số việc phiền toái, liền hỏi:
"Cẩn Chi, em gả cho anh, hôn lễ chúng ta không cần tổ chức phức tạp quá được không? Trên đời nhiều người con gái trong sạch như vậy mà anh không chịu lấy, mà lại chọn người phụ nữ đã không còn trong sạch, hơn nữa còn có con riêng, việc này mà bị truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người cười chê anh...A..."
Đông Đình Phong có chút không thoải mái, hôn cô, cắn mãi không buông, thẳng đến cô gấp, mới nói:
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị đồ cưới này nọ chứ."
Cái hôn này, mang theo chút trừng phạt. Cắn cô có chút đau. Trên môi nóng lên.
Cô sờ môi, trừng mắt nhìn hắn:
"Đau!"
"Anh còn chưa dùng hết sức mà!"
Hắn cười, chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô lại trừng mắt, trốn vào trong ngực hắn, đợi hơi thở ổn định, lại nói tiếp:
"Cẩn Chi, nếu không, chúng ta đừng cử hành hôn lễ được không! Cứ như vậy đi...sẽ không phiền toái..."
Hắn trợn mắt liếc nhìn cô:
"Cho dù cha mẹ vợ đồng ý, thì ông nội cũng sẽ không đồng ý."
Cô nghĩ đến, hôn lễ làm cô dâu bận rộn nhiều việc là da đầu nó tê rần rồi, cầm lấy vạt áo của hắn, nhắc lại:
"Mọi chuyện làm đơn giản chút, đừng làm lớn quá nha!"
"Việc này, em không cần quan tâm, đến lúc đó ngoan ngoanc làm cô dâu là được rồi."
Hắn cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực, bộ dáng ngoan ngoãn, giống như hạ quyết tâm: "Hôm nay là tết nguyên tiêu, mẹ có chuyện quan trọng cần làm, nếu không, ngày mai chúng ta đi Bắc Thượng, chính thức qua nhà em cầu hôn."
"Ừm."
"Vậy gọi điện thoại nói trước đi, tránh cho cha mẹ em lo lắng. Không, bây giờ gọi đi. Số điện thoại mấy..."
Hắn giục cô gọi điện thoại, lấy điện thoại riêng không dây đưa cho cô.
Ninh Mẫn bấm số gọi, là mẹ cô nghe máy. Bởi vì số điện thoại lạ, mẹ cô hỏi vài câu, mới biết là cô, vội hỏi chuyện đã thế nào rồi.
Cô há miệng, trên mặt lông mày đều là vẻ hạnh phúc, mỉm cười nói: "Dạ mẹ, tụi con đã tốt rồi. Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai tụi con sẽ trở về..."
Mẹ cô nghe xong liền vui mừng: vậy là tốt rồi, vậy là tốt.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, điện thoại đã nóng luôn rồi.
Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, thật sự chịu hết nổi rồi, liền giật điện thoại lại chuyển đề tài, mỉm cười hỏi thăm vài câu với mẹ vợ, một câu một câu nịnh nọt, ngon ngọt... nói mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, dỗ đến Lăng Châu cười dài, Ninh Mẫn ngồi kế bên cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mẹ cô hớn hở ôm điện thoại.
Bởi vì yêu cô, nên hắn luôn tôn trọng người nhà của cô.
Nói thêm vài câu rồi cúp máy, cô dựa vào hắn, cảm thấy đời người mỹ mãn như vậy.
"Azz."
Đột nhiên Đông Đình Phong chỉ chỉ đồng hồ trên tường: "Còn chưa tới 1 giờ, buổi chiều có chút rãnh rỗi, chúng ta đi ngủ trưa! Sau đó, buổi tối đi với anh tới buổi tiệc từ thiện.."
Lúc nói chuyện, đôi tay hắn đã bắt đầu không có quy củ mà chuyển động.
Cô cả kinh, vội càng trốn, muốn nhảy lên:
"Này, đủ rồi đó...."
Không kịp tránh, hắn đã đẩy cô ngã trên ghế salon, một tay ôm eo cô, một tay chui vào dưới váy, nói: "Có đủ hay không, là do anh quyết định... bà xã, em phải bồi thường tổn thất cho anh.... Phúc lợi của.. nửa tháng nay..."
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh máu hắn đã có tia lửa.
Cô bắt được tay của hắn, mặt đỏ tai nóng:
"Chờ một chút, Đông Đình Phong, em hỏi anh một vấn đề..."
"Ừ, xin rửa tay lắng nghe."
"Sau này, với tư cách là vợ của anh, có phải em cần phải tham gia các hoạt động xã hội, buôn bá này kia không?
"Không, các hoạt động xã giao của anh, em không cần tham gia, nhưng tiệc tối hôm nay không giống. Qũy từ thiện Ức Hoa là mẹ tổ chức. Hàng năm, mẹ điều tổ chức một buổi tiệc tối để quyên tiền từ thiện, với tư cách là một người con trai, anh phải có mặt trong buổi tiệc. Người Đông gia, hình như ai cũng đi. Còn đó, trong tiệc sẽ có đấu giá, những gì đấu giá được sx dùng cho công ích sự ngiệp.."
"Được, em đi..."
Nếu vậy, cô không thể để chồng cô mất mặt được.
"Thật nghe lời.."
Hắn trêu chọc cô, hôn sâu một cái.
"Ưm...ưm...anh..... anh.... anh dừng tay lại cho em... Không nên ở đây.. Đông Cẩn Chi, nếu có người tới thì phair làm sao...."
Thấy hắn càng ngày càng nhiệt tình, cũng cảm nhận được chỗ nóng rực trên người hắn, cô đỏ mặt, đẩy hắn ra, né tránh nụ hôn của hắn... chỗ này là phòng khách mà.
← Ch. 207 | Ch. 209 → |