← Ch.0388 | Ch.0390 → |
Chương 373
Vừa nghe thấy mẹ đến liền không ngủ nữa, mẹ ruột thân hơn, mẹ nuôi thật sự rất buồn." Hứa Dinh Dinh giả vờ tỏ ra đau lòng, nhưng trên mặt tràn ngập ý cười, đặt điện thoại vào trong tay của Đường Vũ Kỳ.
Mẹ, là mẹ sao?" Đường Vũ Kỳ nghe điện thoại, giọng nói ngọt ngào truyền đến.
Ừ, là mẹ, mẹ đến đón con." Tô Khiết vừa nghe thấy giọng nói của con gái, cả trái tim đều ấm lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, nụ cười trên khuôn mặt cũng từ từ lan tỏa.
Lúc nãy, người Tô Khiết mới quay được một nửa, vì vậy lúc này đang đứng nghiêng với bên ngoài sân bay, vị trí mà Nguyễn Hạo Thần đứng vừa may có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô.
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cô gọi điện thoại cho ai mà cười rạng rỡ như vậy?
Đôi mắt đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần dường như lại lạnh hơn một chút, điện thoại này là của ai mà có thể khiến cô cười một cách vui vẻ như vậy? Hạnh phúc như vậy?
Lúc nghĩ đến hai chữ hạnh phúc, Nguyễn Hạo Thần âm thầm nghiến răng.
Anh nhớ, lần trước lúc cô ở trong phòng gọi facetime với ai đó, cô cũng cười rạng rỡ như vậy, vì vậy, lần này và người gọi facetime lần trước là cùng một người?
Sau khi Tô Khiết nhận điện thoại, lập tức đi vào trong sân bay, vừa nghĩ đến sắp gặp được hai bảo bối, bước chân của cô cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, đôi mắt càng u ám, lúc này, anh rất chắc chắn cô đến để đón người.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà lại khiến cô vui vẻ đến như vậy, ngay cả đi cũng giống như bay?
Nguyễn Hạo Thần theo cô đi vào bên trong, nhưng anh không cách Tô Khiết quá gần, mà giữ khoảng cách với cô.
Mọi sự chú ý của Tô Khiết đều đặt lên cuộc điện thoại với con gái, vì vậy không hề phát hiện ra điểm bất thường.
Mẹ, mẹ thật sự đến đón bọn con sao? Con thật sự sắp được nhìn thấy mẹ rồi sao? Mẹ sẽ không lừa Vũ Kỳ giống như lần trước chứ?" Trong lời nói của Đường Vũ Kỳ rõ ràng mang theo sự lên án.
Sẽ không, mẹ đến sân bay rồi, Vũ Kỳ, con sắp được nhìn thấy mẹ rồi." Tô Khiết nghe thấy sự lên án của con gái cảm thấy rất áy náy, sau khi cô kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, thân bất do kỷ, dường như không chỉ lỡ hẹn với con gái một lần.
Quá tốt rồi, quá tốt rồi, sắp được nhìn thấy mẹ rồi." Đường Vũ Kỳ lập tức vui vẻ nói: Anh, anh, chúng ta sắp được gặp mẹ rồi."
Biết rồi, sắp được gặp mẹ rồi." Giọng nói giống như một ông cụ non của Đường Minh Hạo cùng truyền qua điện thoại.
Nghe thấy lời nói của con trai, nghe thấy sự vui mừng của con gái, Tô Khiết không khỏi bật cười thành tiếng.
Nguyễn Hạo Thần cách cô một khoảng cách nhất định, không nghe thấy tiếng cười của cô, nhưng lại nhìn thấy cô cười đến mức vai khẽ run lên.
Nhìn thấy cô cười xinh đẹp như vậy, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần càng trở nên khó nhìn.
Bây giờ anh là người chồng danh chính ngôn thuận của cô, anh cũng chưa từng thấy cô cười với anh như vậy.
Bảo bối, đưa điện thoại cho mẹ nuôi đi." Mặc dù Tô Khiết muốn nói thêm với bảo bối mấy câu, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được vị trí của bọn họ.
Khiết Khiết, cậu không cần đi vào, cứ ở sảnh đợi bọn tớ, tránh đi sai đường, tớ dẫn hai bảo bối ra ngoài." Hứa Dinh Dinh nhận điện thoại, nói với cô hai câu.
Không có vấn đề gì chứ?" Tô Khiết vẫn có chút không yên tâm.
Không vấn đến gì, hành lý mình đã lấy rồi, Vũ Kỳ cũng đã tỉnh, không có vấn đề gì."
← Ch. 0388 | Ch. 0390 → |