Sợ choáng váng
← Ch.081 | Ch.083 → |
Gần chạng vạng tối, ánh chiều tà lười biếng mà quyến rũ chiếu rọi khắp biệt viện nhà họ Đoàn, các khách mời vẫn chưa thỏa mãn ở nơi tình thơ ý hoạ thưởng thức cảnh đẹp.
Phần lớn bọn họ cũng sẽ lấy điện thoại di động hoặc máy chụp hình để chụp lại hình ảnh lưu niệm cho lần viếng thăm này. Khắp nơi từ đại sảnh đến trong sân có đủ loại tư thế tạo dáng xen lẫn đủ loại bàn luận xôn xao.
Khi Ngũ Hoạ Nhu có chút tức giận từ trong vườn hoa đi trở lại đại sảnh liền bắt đầu nghe các tân khách châu đầu kề tai bàn tán về chuyện Bùi Thanh Đình.
Tư Đằng không biết Ngũ Hoạ Nhu đang giận cái gì, một mực đi theo cô, nhìn cô sưng xỉa mặt mày càng thêm cẩn thận.
Khi hai người nhìn không khí quái dị trong khuôn viên biệt viện, phát hiện giống như đã bỏ lỡ kịch hay, nháy mắt nhìn nhau, ngay sau đó chạy lên trên lầu tìm gia chủ của mình.
Rốt cuộc, chạy lên lầu bốn đến một phòng khép hờ cánh cửa nghe bên trong thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói tiếng cười, hai người rối rít tiến tới, mới phát hiện, Kiều Âu đang cùng với Lam Thiên Tình chơi cờ vây, còn Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm ngồi trên một bên sofa, chụm đầu bàn bạc chuyện gì đó.
Rất rõ ràng, tiếng cười họ nghe được là tiếng của cô cậu chủ của chính mình.
Ngũ Hoạ Nhu có chút vui vẻ, xem bộ dáng hai người bọn họ đã hoà bình rồi.
Tư Đằng cũng vui mừng thay cậu chủ nhà mình, tuy trước đây Kiều Âu có làm chút tổn thương Lam Thiên Tình, nhưng hôm nay khi đối mặt với Cung Bách Hợp và Kiều Lộ, Kiều Âu đã có hành động hợp lòng người hơn nên Lam Thiên Tình cũng có thể cảm thấy Kiều Âu đã biết sai, hơn nữa còn cố gắng thay đổi.
Tư Đằng liếc nhìn Ngũ Hoạ Nhu, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa khuôn mặt nhỏ nhắn, tâm lý thả lỏng, nhẹ nhàng kéo tay áo của coi, lại bị cô đẩy ra không khách khí chút nào.
Tư Đằng nghĩ nói chuyện với cô thật dễ chỉ cần hỏi một chút xem tại sao tức giận, nhưng nghĩ lại, nếu như chính mình không biết mình mắc lỗi nào, còn đi hỏi cô, để cho cô tự nói ra, sợ là cô ấy càng thêm tức giận.
Cố gắng nhớ lại tỉ mỉ trong đầu toàn bộ câu chuyện trước lúc cô nổi giận.
Theo cô phân phó, Tư Đằng đang cầm mặt của cô xoa nắn, cô mắng anh ngu ngốc, sau đó anh không hiểu, nghi ngờ nói:
"Tiểu Nhu, gần đây em ăn nhiều mập lên, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ tròn vo sờ rất có cảm giác".
Ý là chỗ tròn trịa, nhô ra, để anh sờ soạng chính là gương mặt của cô, là dựa theo chỉ bảo nha!
Ai biết được sắc mặt Ngũ Hoạ Nhu càng tối, hung bạo gào một câu:
"Người nào ăn mập? Mặt của người nào tròn rồi hả?"
Tư Đằng kinh ngạc.
Không có kinh nghiệm yêu đương và kinh nghiệm chung sống với phụ nữ nên sẽ không biết phụ nữ sợ nhất chuyện người khác nói mình mập? Bàn tay Tư Đằng thật dầy lại giữ ở gương mặt của cô lại, nghiêm trang nhìn chằm chằm đôi mắt toé lửa vì giận của Ngũ Hoạ Nhu:
"Chính em ăn mập a, không phải em để cho anh bóp nơi này sao?"
"Anh?!"
Ngũ Hoạ Nhu tức giận vô cùng, cô không nghĩ ra, cõi đời này tại sao có thể có người đàn ông phản ứng chậm lụt như thế!
Ngũ Hoạ Nhu đưa tay túm lấy một tay Tư Đằng, sau đó vừa ấn lên bộ ngực của mình} thẹn quá hoá giận nói:
"Ngu ngốc, ngu ngốc thêm mất trí! Nói chính anh là người như vậy chứ?!"
Cô nói tròn trịa, nhô ra chính là bộ ngực của người phụ nữ. Cũng có thể hiểu là cái mông. Mặc dù cô không xinh đẹp động lòng người như Lam Thiên TÌnh nhưng so với Kiều Lộ hay là muốn xinh đẹp một chút, hơn nữa vóc người của cô cũng coi là trước nhô sau vểnh, thế nào mà người đàn ông trước mắt này chỉ nhìn thấy khuôn mặt của cô là tròn hay sao?!
Mềm mại mà đẫy đà, xúc cảm dán sát lòng bàn tay Tư Đằng, cảm giác giống như điện giật kèm theo toàn thân nóng ran di động khó nhịn, anh lập tức bối rối. Hai cái tay đặt ở trên mặt, một cử động cũng không dám.
Ngũ Họa Nhu chợt buông ra cổ tay của anh, giữ chặt cổ anh, nhón chân lên hôn lên môi anh nhưng Tư Đồ hãy còn ngu ngốc như cọc gỗ.
Đầu lưỡi xinh xắn không lưu loát mà tích cực khẽ liếm lấy môi của anh mút, thăm dò vào trong miệng của anh, hết mình cố gắng lớn nhất lại trêu đùa đầu lưỡi của anh, nhưng hôn một lát, đối mặt hai cái tay cứng ngắc bất động của Tư Đằng khiến nước mắt Ngũ Họa Nhu phải rớt xuống.
Cô cắn răng, hung hăng đạp Tư Đằng một cước, thừa dịp lúc anh lảo đảo lui về phía sau, cô nhanh nhẹn chui ra khỏi đám non bộ, mà anh liền vẫn đi theo phía sau một vệ sĩ trung thành.
Sự kiện xem như kết thúc, Tư Đằng nhìn Ngũ Họa Nhu lại tức giận trừng mặt với anh, anh vội vàng mím chặt cánh môi, lại lôi kéo tay áo cô.
Kết quả một dạng, bị cô dùng sức lôi trở về.
"Ha ha ha! Em lại thắng! Em biết ngay, em là danh thủ vô địch cờ vây cấp quốc gia!"
Lam Thiên Tình nhảy cẫng hoan hô, âm thanh vang dội cả gian phòng, mỗi người bên cạnh cũng thoải mái cười, giống như đang nghe giọng ca dễ nghe nhất.
"Tất nhiên, bà xã của anh tuyệt nhất rồi!"
Kiều Âu lập tức nịnh bợ, vốn là anh thật vẫn tính toán để nhường cho cô, hơn nữa anh phát hiện Tổng thống cố ý lấy đi hai quân cờ đen để nhường Lam Thiên Tình.
Nhưng là, trải qua vài nước đi anh cơ hồ cũng vắt hết sức suy nghĩ, cùng đấu cờ vây với Lam Thiên Tình lại có kết quả bên tám lạng, người nửa cân.
Lam Thiên Tình nghe vậy, khóe miệng rõ ràng cong lên, nhưng lại cố ý nhăn mày một vầng:
"Hừ! Ai là bà xã của anh! Không cần gọi loạn, hiện tại chúng ta là bạn bè bình thường."
Nhìn gò má Lam Thiên Tình ửng hồng ngây thơ, Kiều Âu cố nén cảm giác muốn đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng thương yêu một phen kích động, sờ lỗ mũi một cái, nghĩ thầm làm cũng đã làm mà còn có thể lại trở lại quan hệ bạn bè bình thường sao?
Chuyện giải thích người tình cuối cùng luân lạc làm bạn bè, ở suy nghĩ của Kiều Âu không thể có đó chỉ là cái rắm!
Mặc dù trước kia anh không có bạn gái, nhưng anh biết, từng có quan hệ mập mờ rồi sau đó làm bạn bè bình thường, vậy cũng là không minh bạch, hơn nữa, giữa người đàn ông và người phụ nữ căn bản lại không tồn tại tình bạn bè tinh khiết.
Nếu sau khi chia tay nhận nhau là em gái hoặc là bạn bè, cũng chỉ là cái cớ cũng những người đàn ông muốn lưu lại cho mình một người hồng nhan tri kỉ, muốn bắt cá hai tay mà tìm lấy cớ thôi.
"Được, bà xã đã nói là bạn bè bình thường chính là bạn bè bình thường! Như thế nào, có đói bụng không, chơi cờ lâu như vậy có muốn ăn hay uống chút gì không?"
Thân thể cao lớn chậm rãi đứng thẳng, sau đó ưu nhã đi vòng qua sau lưng Lam Thiên Tình, ngón tay thon dài mang theo ấm áp quen thuộc, nhẹ nhàng khoác lên hai vai của cô giúp cô nắn bóp bả vai.
"Cũng may, nếu không trước tiên có thể uống chút gì đó."
Lam Thiên Tình thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ xoa bóp của Kiều Âu nhưng không nhìn thấy cặp mắt sau lưng lóe lên ý tứ được như ý.
"Nói như vậy, em thừa nhận em là bà xã của anh?"
Lam Thiên Tình dừng lại, hồi tưởng lại câu nói trước đó của anh: bà xã nói là bạn bè bình thường chính là bạn bè bình thường, chợt gương mặt đỏ hồng!
Người này quá phúc hắc rồi, nói xong lời nói mập mờ như vậy còn nói sang chuyện khác hỏi cô vấn đề khác, hại cô phân tán lực chú ý, cũng không có chú ý tới tính toán nhỏ của anh.
"Kiều Âu, anh thật đáng ghét!"
Kiều Âu chậm rãi cúi người xuống, thừa dịp cô không chú ý, chợt ngậm lấy dái tai của cô nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, cảm giác thân thể cô mềm mại căng thẳng, hài lòng đứng về đi, nghiêm túc nói:
"Không phải!"
"Nhìn, em lại thừa nhận là bà xã."
"Kiều Âu, anh đi chết đi!"
Kiều Âu đem lấy vẻ đẹp kiều mị hoặc và phong tình vạn chủng của cô thu hết vào mắt, bụng dưới nóng ran, muốn lập tức ăn cô.
Hai người giận dỗi đến bây giờ đã nhiều ngày, đến cái miệng nhỏ nhắn của cô mà anh cũng không có cơ hội được hôn phớt qua, nói thật, Kiều Âu muốn cô phát điên rồi.
Hai người liếc mắt đưa tình hoàn toàn coi chung quanh tất cả là vô hình, mà Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch có lẽ đã bàn bạc xong, hai người đem chú ý lại đặt trên người Kiều Âu và Lam Thiên Tình.
Kiều Nhất Phàm nghiêm túc nhìn Kiều Âu:
"Kiều Âu, không được khi dễ Tình Tình! Tình Tình nói gì, đó chính là cái đó!"
Kiều Âu gật đầu phối hợp:
"Dạ, về sau bà xã nói cái gì chính là cái đó."
Đoàn Hề Trạch cười nhạt một tiếng, trầm mặc không nói một lúc chợt đi tới nhìn Lam Thiên Tình:
"Bác và chú Kiều đã thương lượng qua, chờ sau buổi tiệc sinh nhật hôm nay chấm dứt, cháu tiếp tục trở về doanh trại bộ đôi. Mỗi kỳ nghỉ cuối tuần phải trở về nhà họ Đoàn gặp ông ngoại và bác ăn cơm. Trong lúc đó việc phát triển tình cảm với Kiều Âu hay Mộ Tử Tiêu hoặc người khác bác cũng sẽ không can thiệp. Chờ cháu tốt nghiệp trường quân đội bác sẽ căn cứ tình huống thực tế sẽ giúp cháu xác định danh nghĩa của vị hôn phu, sau đó sẽ cho cháu đến Đoàn thị làm trợ lý. Đợi đến khi cháu có đủ năng lực đảm nhiệm chức vị trợ lý thuần thục bác mới cho cháu gả đi ra ngoài."
Đoàn Hề Trạch gằn từng chữ nói rất rõ, nói tóm lại, lúc nào thì Lam Thiên Tình có năng lực đảm nhiệm được vai chính rồi mới thả cho cô lập gia đình.
Kiều Âu vừa nghe đã nóng nảy.
Vốn muốn đợi Lam Thiên Tình đến tốt nghiệp, nhưng bây giờ không biết phải cố gắng chờ đợi bao lâu.
Chỉ cần Đoàn Hề Trạch còn đồng ý cho Lam Thiên Tình trở về doanh trại bộ đội thì Kiều Âu cũng sẽ không quá mức lo lắng. Trước đây anh chỉ sợ Đoàn Hề Trạch sẽ cho Lam Thiên Tình đi học đại học ở nơi khác, bây giờ nhìn lại so với dự đoán đã phát triển thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng vấn đề thời gian dài như thế thật là lâu rồi.
"Chú Đoàn, năm nay cháu đã hai mươn lăm tuổi, đợi đến bốn năm sau Tình Tình tốt nghiệp trường quân đội thì cháu đã hai mưới chín tuổi, lại đợi thêm đến khi Tình Tình tiến vào Đoàn thị, sau đó có thể một mình đảm đương công việc, sợ là cháu đã 34-35 tuổi. Chú Đoàn, cháu còn phải đợi thêm mười năm nữa!"
Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âu, làm bộ đáng thương cũng không đành lòng.
Cô biết người đàn ông này đã sớm muốn kết hôn với mình. Nhưng mà ở trước mặt người lớn cô cũng không tiện nói gì, dù sao hiện tại cô đã có người thân, có trưởng bối.
Cô biết người đàn ông này đã sớm muốn kết hôn với mình. Nhưng mà ở trước mặt người lớn cô cũng không tiện nói gì, dù sao hiện tại cô đã có người thân, có trưởng bối.
Lời nói Kiều Âu đẹp đẽ động lòng người, nhưng sau khi nghe, Đoàn Hề Trạch chỉ hời hợt liếc mắt nhìn Kiều Âu một cái sau đó không chút để ý nói:
"Ta ngược lại cảm thấy, khi người đàn ông 34-35 tuổi là thời điểm có sức quyến rũ nhất. Khi đó, hiểu được trách nhiệm, hiểu được mình gò bó, cũng càng sẽ hiểu nên như thế nào duy trì một phần tình yêu, bảo vệ một người phụ nữ cùng gia đình riêng của mình. Huống chi, các cháu hiện tại cũng quá trẻ tuổi, chuyện sau này ai cũng không nói chắc được, mà tình cảm giữa hai đứa hình như phát triển có chút quá nhanh. Sau giai đoạn kích tình mỗi người đều phải đối mặt thực tế. Nếu như tình yêu của hai đứa thật đủ kiên định, có thể mỗi ngày như keo như sơn ngọt ngọt ngào ngào ở chung một chỗ, như vậy chuyện hôn nhân chỉ là một hình thức mà thôi, chờ thêm bao nhiêu năm cũng không có cái gì ảnh hưởng đến quan hệ?"
Trong lòng Kiều Nhất Phàm biết Đoàn Hề Trạch quá quan tâm đến bảo bối Lam Thiên Tình, cho nên quyết định độc ác muốn hung hăng khảo nghiệm tình yêu của hai đứa bé này.
Vì vậy, hắn vỗ vỗ con trai bả vai nói:
"Kiều Âu a, chú Đoàn nói rất đúng, chỉ muốn tình cảm của hai đứa ngày ngày đều giống như vợ chồng, các ngươi nếu tình cảm của hai đứa không đủ thì có kết hôn cũng chỉ như người lạ ở chung nhà."
Sau khi nói đến đây, sắc mặt Kiều Nhất Phàm chợt có chút chán nản e là ông đang nghĩ đến cuộc hôn nhân mình là không may mắn rồi.
Kiều Nhất Phàm đồng ý với yêu cầu của Đoàn Hề Trạch về thời điểm, ông đang nghĩ cuộc sống hôn nhân là lớn chuyện, hai cái đứa bé này cùng nhau đi tới, quả thật phát triển có chút nhanh, rất nhiều vấn đề của đối phương cần từ từ thích ứng không thể lơ là được rồi.
Nếu bây giờ hai người tuyên bố đính hôn rồi kết hôn, nhưng khi đam mê đi qua lại phát hiện hai người không không thích hợp, khi đó sẽ là thống khổ nhất.
"Hôn nhân là chuyện lớn, mỗi người đối với người kia đều cần lâu dài cọ sát, bao dung lẫn nhau mới có thể cùng nhau đi từng bước một tới hạnh phúc. Có lẽ bây giờ hai đứa còn không cảm thấy, bởi vì cả hai đang chìm ngâm trong tình yêu ngọt ngào, nhưng mà chúng ta là người từng trải, ta tin tưởng quyết định như vậy là phương thức tốt nhất cho cả hai đứa."
Đoàn Hề Trạch ý vị sâu xa nói xong, Kiều Âu cũng không còn gì để nói nữa rồi.
Có thể làm cho Đoàn Hề Trạch thay đổi lời nói, không can thiệp đến chuyện Lam Thiên Tình cùng bản thân lui tới đã là không dễ dàng. Anh cảm kích liếc nhìn cha mình, trong lòng mơ hồ hiểu, ba mình nhất định đã hết mực bảo vệ quyền lợi cho anh trước mặt Đoàn Hề Trạch.
Bốn người trước sau đi ra, Ngũ Hoạ Nhu cùng Tư Đằng đi theo cô cậu chủ của mình chậm rãi xuống lầu. Buổi tối của buổi tiệc thật ra là mượn danh tiệc sinh nhật làm đấu giá từ thiện tuyên truyền cho cá nhân Đoàn Mộng Viện. Trong tính toán của Đoàn Hề Trạch Đoàn Mộng Viện cũng không chỉ là cái tên đơn giản mà là một thương hiệu cao cấp tỏa sáng trong tương lai.
Thậm chí Đoàn Hề Trạch đã bắt đầu dự kiến hàng loạt mỹ phẩm nhãn hiệu Mộng Viện, trước tiên sẽ xây dựng thương hiệu cho đủ uy tín, sau đó chờ đợi Lam Thiên Tình hoàn thành khóa huấn luyện đặc chủng trở về.
Về phần tại sao không muốn cho Lam Thiên Tình về ngay Đoàn Thị mà để cô ngây ngốc bốn năm huấn luyện trong bộ đội đặc chủng đó cũng là trọng điểm câu chuyện hôm nay ông thảo luận với Kiều Nhất Phàm. Chính là vì an toàn của cô.
Ngày hôm nay, toàn bộ cả nước cũng sẽ biết, đại tiểu thư nhà họ Đoàn lớn lên trông thế nào, cũng đều sẽ biết, cô chính là con gái của Đoàn Hề Viện.
Nếu như nửa đường đột ném cô vào Đoàn thị hoặc là đi ngoài tỉnh học đại học, sợ là có nhiều vệ sĩ hơn nữa có cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót. Nhắm mắt lại, nhớ tới bộ dạng Đoàn Hề Viện lúc chết khiến lòng của Đoàn Hề Trạch từng cái rút ra đau dữ dội.
Trường quân đội không phải là nơi dễ dàng ra vào, người ngoài căn bản không phải ai cũng có thể vào bên trong, mà giả sử người kia có quyền lực ngập trời e là cũng khó có thể xuống tay. Hơn nữa còn có Kiều Âu bảo vệ, còn có sự an bài sắp xếp của Kiều Nhất Phàm rất chu đáo, tương lai Lam Thiên Tình muốn làm gì cũng chỉ có thể ở quanh quẩn trong trường quân sự.
Đoàn Hề Trạch chợt nhớ tới lúc trước thám tử tư tra được, Bùi Đồng Tuyên cũng đã phái người âm thầm bảo vệ Lam Thiên Tình nên không khỏi thở dài, xem ra chuyện bao nhiêu năm trước đến bây giờ vẫn làm cho mỗi người bọn họ sợ hãi.
************
Lam Thiên Tình và Kiều Âu cũng chỉ xuất hiện lúc mở màn của buổi đấu giá, ngay sau đó dưới sự an bài của Đoàn Hề Trạch liền kéo theo Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu bí mật cùng nhau rời đi thật sớm.
Mục đích đến căn hộ mà Kiều Âu mua cho Lam Thiên Tình.
Trong xe, Tư Đằng hết sức chăm chú lái xe, Ngũ Họa Nhu ngồi ở tay lái phụ, nghiêng người sang đưa lưng về phía Tư Đằng im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Lam Thiên Tình vừa cầm chơi hải âu thủy tinh treo lủng lẳng trước ngực, vừa nhẹo đầu nhìn vẻ mặt quái dị của hai người phía trước, chợt có một cánh tay vừa dùng lực khoác lên trên eo cô, cằm bị người ta không nặng không nhẹ giữ lấy ép buộc cô chuyển tầm mắt.
Ánh mắt yêu nghiệt mở to của Kiều Âu không đợi Lam Thiên Tình kịp phản ứng, Kiều Âu đã cắn lên môi của cô:
"Thế nào đi cùng với anh mà bà xã vẫn không chuyên tâm như thế? Cảnh sắc bên ngoài có cái gì thu hút hơn so với ông xã của em thế?"
Cũng không phải Kiều Âu đang mất hứng vì cô không để ý đến anh mà là nghĩ tới một lát trở về phòng sẽ thoải mái thân mật, dù sao bọn họ đã rất nhiều ngày không ân ái rồi.
Lam Thiên Tình không nói gì, liếc hắn một cái, môi hồng mềm mại dán lên tai anh thổi khí nóng:
"Anh không phát hiện hai người trước mặt có cái gì không đúng sao?"
"Hả?"
Suy nghĩ trong đầu Kiều Âu lúc này chỉ là chuyện phòng the, tâm tình vẫn còn sục sôi vì vậy, không để ý tâm tình của người khác. Hơn nữa, đang được ôm trong ngực người phụ nữ mình yêu mến nhất anh chỉ lo sờ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, siết chặt eo nhỏ, có thể nói trước chiếm được tiện nghi trước chút nào hay chút đó, còn đâu dư thừa tinh lực đi trông nom người khác?
Trải qua nhắc nhở của Lam Thiên Tình, Kiều Âu nheo mắt nhìn sang, quả thật hai người này có mờ ám!
Kiều Âu ghé đến bên tai Lam Thiên Tình vừa liếc trộm chỗ cổ áo của cô lộ ra khe rãnh trắng nõn, vừa mềm nhũn nói:
"Có phải tại Tư Đằng không thỏa mãn Ngũ Họa Nhu cho nên bây giờ cô ấy mất hứng?"
Bởi vì nhìn Tư Đằng liếc trộm Ngũ Họa Nhu mà Ngũ Họa Nhu lại quay lưng để lại cho Tư Đằng một mảnh sau lưng, không cần nói cũng biết đáp án là người nữ đang buồn bực người đàn ông của mình.
Lam Thiên Tình nín cười lắc đầu.
Cô nghĩ nếu Kiều Âu biết thường ngày trong ký túc xá Ngũ Họa Nhu trò chuyện với Trần Hiểu Đan đều nói về đề tài tư thế cơ thể nam nữ, còn có các loại khoái cảm... nhất định sẽ hít một hơi, sau đó không để cho cô ở cùng ký túc xá với Ngũ Họa Nhu.
"Không thể nào, Tiểu Nhu nhà ta cường hãn đấy. Tám phần là cô ấy muốn mạnh mẽ nhưng Tư Đằng chưa cho."
Lam Thiên Tình ít nhiều gì cũng hiểu rõ Ngũ Họa Nhu đoán đúng cũng tám chín phần mười.
Nhìn vẻ mặt Kiều Âu có chút kinh ngạc cô trầm mặc không nói, ngay sau đó trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán, làm sao có thể giúp đỡ Ngũ Họa Nhu quyến rũ Tư Đằng?
"Bà xã, không bằng em cũng chủ động quyến rũ anh một lần thử đi chứ?"
Kiều Âu giống như một tên con trai da mặt dày xông tới, lại bị Lam Thiên Tình tát một cái đánh bay:
"Chủ động hơn cái đầu anh! Tối nay em ở cùng Tiểu Nhu. Anh tùy tiện ở với Tư Đằng đi!"
Thật vất vả về đến căn hộ, Kiều Âu chạy vào phòng tắm cười đểu quay đầu lại nói một câu:
"Bà xã, anh đi tắm trước rồi chuẩn bị ở trên giường chờ em!"
Lam Thiên Tình liếc mắt một cái, ngay sau đó ánh mắt bị hai bản giấy hôn thú trên bàn hấp dẫn. Cô tò mò tiến lên vừa nhìn đã sợ choáng váng!
"Này, này, cái này?"
Tư Đằng lên trước tốt bụng giải thích, nói Kiều Âu lầm tưởng người cô chạy trốn, vì yêu thương cô mới vận dụng quan hệ để lấy được giấy hôn thú.
Lam Thiên Tình cảm động, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, khi đó cô cùng Kiều Âu còn chưa biết đã phát sinh quan hệ làm anh biết đo slaf cô để mà làm giấy tờ hôn thú?
← Ch. 081 | Ch. 083 → |