Vậy, bóp nơi nào?
← Ch.080 | Ch.082 → |
"Cửa phòng Tổng thống tất nhiên sẽ có camera, hành động việc làm của em hôm nay tất nhiên sẽ để cho bác em, ba anh, và Tổng thống biết. Em trốn không thoát đâu."
Kiều Âu có chút phiền não mà đem những lời này nói ra, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Lam Thiên Tình, thở dài xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý vị sâu xa nói:
"Tình Tình, em có biết không Tổng thống đương thời là bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mới có thể đắc cử ba kỳ bầu cử liên tục? Quốc vụ viện và các Đảng phái đối lập luôn giương mắt nhìn, chờ, mong đợi, ước gì Tổng thống gây ra xì căng đan. Uy tín và lòng tin của dân chúng là loại tài sản vô hình không nhìn thấy cũng không sờ được, phải rất khó khăn để tạo dựng lên nhưng cũng dễ dàng bị hủy đi trong một sớm một chiều. Đó gọi là chỗ cao có gió lớn; một bước sai lầm vực sâu muôn trượng."
Kiều Âu đã uyển chuyển kín đáo nói rồi, chỉ một sự gièm pha sau lưng sẽ mang đến bao nhiêu tác dụng phụ, căn bản không phải vài ba lời có thể sáng tỏ, càng không phải là bọn họ tùy tiện phỏng đoán mà có thể lường được.
Nói tóm lại, chuyện Lam Thiên Tình đã làm như vậy, nếu không ngăn chặn bị truyền ra ngoài thì chỉ còn có bốn chữ: thay đổi Tổng thống.
Mặc dù Lam Thiên Tình không hoàn toàn là người ưu tú nhất của trường nhưng cũng hiểu ý nghĩ nông nổi nhất thời sau có thể mang tới hậu quả nghiêm trọng.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Chờ! Bất luận kẻ nào cũng không cho mở cửa!"
Kiều Âu chau mày nói một câu sau đó vội vàng xách theo áo khoác bước thật nhanh rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Lam Thiên Tình đang vô cùng trống rỗng, hoảng sợ. Cô run rẩy mà đem thân thể nhỏ bé của mình co rút thành một cục, có chút không dám tin vào việc mình đã làm còn tự hỏi bản thân mình, trời ơi, rốt cuộc lúc ấy nghĩ thế nào lại có thể đưa Bùi Thanh Đình đến chỗ Tổng thống?? Khi đó, không bằng tương kế tựu kế hô to một tiếng, sau đó tất cả truyền thông và mọi người ở dưới lầu đều đi lên chứng kiến Cung Ngọc Gia và Bùi Thanh Đình!
"Tổng thống, thật xin lỗi."
Cô hiểu rõ mình đã sai rồi nên càng thêm sợ. Liệu cô có bị bắn chết? Liệu bác và ba Kiều Âu có cứu được mình không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua rồi, chung quanh vô cùng quỷ dị tĩnh mật, để cho cô như đối mặt như địa ngục, ôm đầu gối ngồi ở ghế sa lon trong lòng biết lần này mình đã gây chuyện rắc rối lớn và đáng chết.
****
Kiều Âu từ phòng Lam Thiên Tình đi ra, nhìn thấy bóng dáng ba và Đoàn Hề Trạch đang ở dưới lầu còn Bùi Đồng Tuyên không thấy bóng dáng đâu nữa.
Kiều Âu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Bùi Thanh Đình bị đưa đến phòng Tổng thống đã một hồi, nếu theo lý thuyết Tổng thống cũng sẽ có phản ứng mới đúng. Dù sao chỉ có Bùi Thanh Đình bị uống xuân dược còn bản thân Tổng thống là người tỉnh táo, lý trí kiên định.
Đoàn Hề Trạch khẽ mỉm cười hướng về phía khách mời đang có mặt xem kịch vui xin lỗi:
"Thật xin lỗi, mới vừa rồi trong hệ thống bị virus, các vị nên tiếp tục khiêu vũ hoặc ăn uống tùy ý."
Mới vừa cùng Kiều Nhất Phàm chuẩn bị lên lầu, vừa đến cầu thang lại thấy Kiều Âu sắc mặt nặng nề đứng đó chờ hai người họ rồi. Ba người cùng đến khúc quanh lầu ba, nhìn trước nhìn sau thấy không có ai theo kịp, Kiều Âu mới ghé tai thì thầm đem mọi chuyện nói rõ.
Bởi vì, giờ phút này dù sao cũng là ở biệt viện nhà họ Đoàn, camera hình ảnh tài liệu nếu Tổng thống muốn điều tra là dễ như trở bàn tay.
Nhưng giải thích chuyện Bùi Thanh Đình như thế nào lại có chút phiền toái.
Phòng VIP của Tổng thống mà có thể chỉ một lần đã dùng đúng mã số để mở cửa thử hỏi có mấy người?
Kiều Nhất Phàm lắc đầu cười khổ:
"Phiền toái, muốn hủy diệt hình ảnh tài liệu nhưng không còn kịp rồi."
Đoàn Hề Trạch bóp trán, huyệt Thái Dương giật liên tục. Vốn nghĩ bảo bối cục cưng hà mình là cô gái ôn nhu khôn khéo nhất nhưng không ngờ vừa quay người trong chốc lát đã làm một chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Nghe ba mình nói không kịp khiến sắc mặt Kiều Âu trắng bệch:
"Ba, hiện tại trên lầu còn chưa có động tĩnh gì! Làm sao lại không còn kịp nữa?"
Đoàn Hề Trạch thay Kiều Nhất Phàm đáp trả:
"Trong phòng của Tổng thống có một bộ TV hình ảnh chất lượng cao LCD, trước khi buổi tiệc bắt đầu vì an toàn của Tổng thống, chúng ta đã bố trí cửa phòng bếp thành cửa màn hình giám sát hình ảnh phòng đó rồi, vì chính là ngộ nhỡ có chuyện gì cũng sẽ có thời gian chuẩn bị."
Nghe những lời giải thích của Đoàn Hề Trạch vừa nói ra, hai chân Kiều Âu như nhũn ra, quay nhìn Kiều Nhất Phàm:
"Ba, đúng như vậy phải không? Nói như vậy, lúc Tình Tình kéo Bùi Thanh Đình cũng đã bị Tổng thống ở bên trong nhìn thấy toàn bộ?"
Kiều Nhất Phàm thở dài, trầm mặc không nói thêm gì, mặc nhiên công nhận không cần trả lời thêm.
Trong lúc nhất thời, ba người cũng yên lặng không nói.
Bởi vì Tổng thống đã biết, cho nên hiện tại có muốn thay Lam Thiên Tình ôm lấy rắc rối lần này hiển nhiên đã là vô dụng. Nếu như có thần tiên ở đây sợ là cũng không thể giúp cô quỷ nhỏ này thoát tội.
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bước chân thận trọng tới tầng Tổng thống, đứng trước cửa phòng VIP vẫn không ai nói chuyện, cũng không dám gõ cửa, lại càng không dám nhấn mật mã để vào.
Bởi vì ai cũng không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như Tổng thống biết rõ Lam Thiên Tình đem người phụ nữ trúng thuốc kích thích vào, nhưng tới bây giờ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào thì thật là quỷ dị, ngoài dự đoán của bọn họ!
20' đã qua.
Quá dọa người!
Đều đã trải qua chuyện nam nữ, nếu như Tổng thống không chạm vào Bùi Thanh Đình, thì với thời gian lâu như vậy Bùi Thanh Đình cũng không thể yên tĩnh như vậy. Thật không biết nói như thế nào?
Nhưng nếu như Tổng thống đụng vào Bùi Thanh Đình, lại càng hiển nhiên không nói được hơn.
Đang lúc mọi người thấp thỏm không biết làm thế nào cho đúng, chợt thấy Mộ Tử Tiêu từ dưới lầu đi lên, trên tay cầm một khay thức ăn, mặt vui phơi phới vô cùng rạng rỡ, hình như cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên Kiều Âu chăm chú nhìn kỹ cậu ta, tóc nhuộm ánh vàng rất hợp thời trang, da dẻ trắng trẻo hồng hào, mỗi động tác giơ tay nhấc chân tràn đầy khí thế vương giả, ưu nhã, ung dung, không kém nếu so sánh với Kiều Âu mà thậm chí còn trẻ tuổi hơn.
Ngũ Họa nhu nói không sai, Mộ Tử Tiêu chính là hình mẫu cho các chàng trai đẹp trong truyện tranh Nhật Bản nhìn thế nào cũng đều vui tai vui mắt.
Giống như Hàn Thu oai phong lẫm liệt được rèn luyện trong quân đội, dung mãnh lạnh lùng chỉ dịu dàng với người yêu. Lại có nét giống Hạ Thiên dịu dàng nhưng nóng bỏng hoặc giống Triêu Dương một tuổi trẻ ngông cuồng bồng bột nhưng sạch sẽ chân thành tha thiết, một gia sư tốt luôn lễ phép mỉm cười, hiểu được chu toàn.
Lần đầu tiên, hai người đàn ông đẹp trai đối diện gần, cùng đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, lại không phải vì ghen tuông bởi một cô gái nào mà là đơn thuần thưởng thức đối phương, đem sự ghen tỵ đối với người kia chôn sâu dưới đáy lòng.
"Hai chú và bác sao lại đứng ở cửa mà không vào bên trong? Kiều Thiếu tại sao cũng đứng ở chỗ này?"
Giọng nói của chàng thanh niên đang trong thời kỳ vỡ giọng trong veo như nước suối leng keng, đây là giai đoạn đặc biệt của chàng trai mười mấy tuổi mới có thể có được.
Kiều Âu nháy mắt mấy cái, không mở miệng.
Kiều Nhất Phàm cười cười:
"Mộ thiếu muốn đưa đồ ăn cho ba phải không?"
Vừa hỏi vừa suy tính tìm cách đánh lạc hướng để Mộ Tử Tiêu không nên biết trong phòng ba cậu ta đang có một người phụ nữ trúng thuốc kích thích?
Sau khi hỏi xong, ánh mắt của Kiều Nhất Phàm thỉnh thoảng liếc về Đoàn Hề Trạch.
Dưới ánh đèn sáng rọi, Đoàn Hề Trạch tỉ mỉ nhìn một lượt các thức ăn trên khay thức ăn: một phần mỳ Ý, một phần salad trái câu, một ly rượu Kê Vĩ, một phần nhỏ thịt bò bít tết.
Đó là suất ăn bình thường của một người trưởng thành. Mộ Tử Tiêu buồn cười nhìn bọn họ:
"Đúng vậy, cháu muốn đưa thức ăn này cho ba cháu, các chú có muốn đi vào không?"
Đoàn Hề Trạch sờ lỗ mũi một cái:
"Mộ thiếu, những thứ đồ ăn này ba cháu gọi cháu mang đưa đến sao?"
Nghe Đoàn Hề Trạch hỏi lại làm cho Mộ Tử Tiêu cảm thấy tò mò bởi bình thường Đoàn Hề Trạch vẫn là gọi mình là "Tử Tiêu" nhưng hôm nay chuyển sang thành Mộ thiếu.
"Thì sao, chú Đoàn?"
Đoàn Hê Trạch ngượng ngùng cười:
"Ha ha, không có gì, trước lúc đánh bài với ba cháu chú đã dặn người phục vụ một xe thức ăn đem đến phòng rồi thì bên trong phòng bây giờ chắc là phải có rất nhiều đồ ăn mới đúng chứ?"
Nháy mắt mấy cái, Mộ Tử Tiêu không muốn nói dối, cũng không thói quen nói dối, mặt lộ vẻ lúng túng đỏ mặt:
"A, mới vừa rồi, có một người phụ nữ điên nửa thân trần xông vào, làm đổ hết xe thức ăn rồi."
Cả ba người đàn ông phía đối diện hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có người nói đến trọng điểm.
Kiều Nhất Phàm cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Vậy, người phụ nữ kia đâu? Lúc ấy, cháu cũng ở đấy sao?"
Mộ Tử Tiêu cúp mi nói nhỏ:
"Chúng ta đi vào rồi hãy nói, nếu không ba cháu thấy chúng ta đứng đây nói chuyện mà không vào thì không hay lắm."
Ba người bây giờ mới giật mình nhớ ra có camera thu hình. Mà ba người bọn họ đứng lỳ ở đây lâu như vậy, nhất định cũng là bị Tổng Thống nhìn thấy rồi. Cứ mải mê suy tính thiệt hơn mà tự làm rối loạn hết.
Mấy người nhập mật mã vào phòng, đập vào mắt chính là thức ăn và thức uống bừa bãi đầy sàn, vung vãi cả lên tấm thảm len lông cừu xa hoa.
Mà Tổng thống Mộ Nam Phong đang ngồi trên sô pha, trong tay kẹp một điếu thuốc, trong cái gạt tàn đã có bốn, năm đầu tàn thuốc rồi, gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt âm trầm, cười như không cười liếc mắt nhìn mấy người vừa tiến vào, giơ tay cầm hộp điều khiển tắt ti vi LCD trước mặt.
Âm thanh lười biếng, nghe không rõ cảm xúc khiến người ta lo lắng.
"Đem người trong phòng rửa tay đi xử lý cho sạch sẽ. Chuyện ngày hôm nay tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Đổi phòng khác cho tôi, tôi muốn dùng cơm, thuận tiện hãy gọi cô bé kia đến đây cho tôi!"
Nói một hơi ngắn ngủn, nhưng không ít nội dung, cũng khiến mấy người đứng trước mặt Mộ Nam Phong một hồi tê dại da đầu.
Trong phòng rửa tay chính là người trúng thuốc kia, không cần phải nói, nhất định là Bùi Thanh Đình, nhưng cô bé Tổng thống muốn gặp là ai?
Đoàn Hề Trạch lập tức nịnh hót cười cười:
"Tổng thống, chuyện ngày hôm nay là một hiểu lầm. Mộng Viện còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, gọi tới gặp ngài, chỉ sợ sẽ để ngài tức giận, sẽ không tốt."
Dứt lời, Mộ Tử Tiêu lập tức truy vấn:
"Chuyện này có quan hệ gì đến Mộng Viện?"
Đoàn Hề Trạch cau mày, không nói gì. Ở trước mặt Mộ Nam Phong, coi như bình thường vừa nói vừa cười, cùng nhau đánh bài, ăn cơm, đánh cầu, giống như là huynh đệ, nhưng lúc này phải giữ lễ phép quân thần.
Mộ Nam Phong đứng lên, bước ra cửa:
"Đem đồ ăn mang theo, đổi phòng, gọi Đoàn Mộng Viện đến, cho các ngươi năm phút đồng hồ!"
Đoàn Hề Trạch không dám chậm trễ, lập tức tiến lên mở cửa phòng, đưa Mộ Nam Phong đi sang phòng khác, còn Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm cùng chau mày, vẻ mặt hốt hoảng, trước lúc rời đi, Kiều Âu mở cửa phòng rửa tay liếc mắt nhìn bên trong thấy Bùi Thanh Đình cúi gằm đầu, không biết là bị ngất hay bị chết, nửa ngồi nửa nằm trên sàn, tay chân đã bị Mộ Nam Phong cho trói lại, trán đang chảy máu.
Mộ Tử Tiêu đi tới trước mặt Kiều u:
"Chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với tiểu thư Mộng Viện?"
Kiều Âu lạnh lùng nhìn cậu ta, trong lòng đang lo lắng cho Lam Thiên Tình, tức giận nói một câu:
"Chuyện không liên quan đến cậu!"
Mộ Tử Tiêu tức giận vô cùng, đưa ra một cánh tay ngăn ở trước mặt Kiều Âu mặt nghiêm túc:
"Bây giờ không phải là thời điểm tôi với anh tranh giành người tình, hiện tại an toàn của cô ấy mới là quan trọng nhất. Anh cảm thấy hiện tại ngoại trừ tôi ra, còn có ai có cơ hội nhất ở trước mặt Tổng Thống nói giúp cô ấy sao?"
Cau mày, Kiều Âu ngước mắt nhìn cậu thanh niên trước mắt, trong thâm tâm anh hiểu rõ rõ ràng lúc này Mộ Tử Tiêu là người có thể giúp đỡ Lam Thiên Tình tốt nhất còn bản thân không thể làm gì lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người tình địch của mình đi cứu cô, một chút xíu chua xót lan tràn đáy lòng.
Hầu kết giật giật, không lên tiếng.
Mộ Tử Tiêu nổi giận:
"Nếu anh không nói sẽ không kịp thời gian!"
Kiều Nhất Phàm gọi tới hai người, đem Bùi Thanh Đình bỏ vào trong bao bố, sau đó kéo đi. Nhìn hai người đang giằng co giống như hai đứa trẻ, thở dài, vỗ vai Kiều Âu:
"Hiện tại trừ an toàn của Tình Tình ra thì cái gì còn lại đều là giả. Không có người thì các ngươi còn tranh cái gì?"
Rốt cuộc Kiều Âu cũng mở miệng:
"Người phụ nữ này do Tình Tình đưa tới cho ba cậu."
"Cái gì?!"
Mộ Tử Tiêu hiển nhiên ngổn ngang trong gió rồi. Chỉ biết lúc trước khi tìm gặp ba thì thấy trong phòng rối một nùi, vẻ mặt của ba rất phức tạp, nói là có một người phụ nữ điên giống như là bị người đổ thuốc, xông vào. Lúc đó cậu còn buồn bực, không hiểu người phụ nữ này vào bằng cách nào. Nhưng không biết, thì ra là Lam Thiên Tình làm?!
Kiều Âu nghiêm túc nhìn Mộ Tử Tiêu:
"Bởi vì Bùi Thanh Đình trước đây đã động tay chân vào mẫu xét nghiệm DNA của Lam Thiên Tình thiếu chút xíu nữa để Tình Tình không nhận được thân thích với Nhà họ Đoàn. Trước đó Bùi Thanh Đình nhiều lần ra tay muốn hại Tình Tình, Tình Tình là không thể nhịn được nữa, mới có thể lựa chọn làm như vậy."
Mộ Tử Tiêu đại khái hiểu, mặc dù không rõ ràng chi tiết, nhưng biết, tạo xì căng đan cho Tổng Thống sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng, tuyệt đối không giống bình thường. Mặc kệ nói thế nào, Lam Thiên Tình vẫn còn quá trẻ nên còn không hiểu được những chuyện trong giới chính trị.
Có chút im lặng không nói, vò vò mái tóc Mộ Tử Tiêu nặng nề sải bước đi.
Lúc đi tới trên hành lang chợt vừa lúc gặp Lam Thiên Tình bị Đoàn Hề Trạch dắt đi ra, thấy cặp mắt hồng hồng, sắc mặt trắng bệch. Đoàn Hề Trạch không nói gì, nhỏ giọng dặn dò Lam Thiên Tình:
"Tổng thống sẽ không quá đáng đối với cháu nhiều đâu, ít nhất vì nể mặt bác và nhà họ Kiều. Nhưng việc làm của cháu lần này quả thật là quá đáng, nếu như Tổng thống có nói gì mà cháu không tiếp thụ nổi thì cháu cũng phải nhẫn nhịn. Chúng ta đều ở đây bên ngoài chờ cháu. Đừng sợ, không có việc gì, Tử Tiêu sẽ nói giúp cháu."
Đoàn Hề Trạch phỏng đoán không sai chút nào, Mộ Tử Tiêu thấy bộ dạng Lam Thiên Tình bị kinh sợ, lại đau lòng lại khổ sở, cậu vừa nhìn bộ dáng này, cũng biết cô nhất định cực sợ, nhất định hiểu rõ sai rồi.
Đi lên mấy bước Mộ Tử Tiêu bắt được tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, rất nghiêm túc nhìn cô:
"Đừng sợ, tôi vào cùng cô."
Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, há hốc mồm, muốn nói điều gì đó nhưng không nói nên lời chỉ có một giọt nước mắt rơi xuống.
Thật ra thì Lam Thiên Tình muốn nói thật xin lỗi, cô không ngờ việc làm của mình gây ra nhiều chuyện phức tạp như vậy, cô chỉ nghĩ tới muốn mượn tay Tổng thống cho Bùi Thanh Đình một bài học không ngóc đầu nên được. Nhưng không nghĩ sẽ có khả năng mang phiền toái lớn như vậy cho Tổng thống.
Mộ Tử Tiêu thấy Lam Thiên Tình rơi lệ, lập tức luống cuống, ngay sau đó ôm cô vào trong ngực ôm thật chặt, dịu dàng nỉ non ở bên tai cô:
"Đừng sợ, tất cả sẽ không có chuyện gì. Có tôi ở đây, đừng sợ, dù trời sập tôi sẽ ở bên cạnh chống đỡ cho cô!"
Kiều Âu đứng im tại tại chỗ, đau đớn. nhìn hình ảnh trước mắt. Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Trạch cùng ấn chặt hai bên bả vai không cho anh tiến lên, không để cho anh có cơ hội giằng Lam Thiên Tình khỏi vòng tay của Mộ Tử Tiêu.
Bởi vì, giờ phút này trừ Mộ Tử Tiêu ra thì không còn ai có thể đứng trước mặt Mộ Nam Phong nói chuyện giúp nha đầu này rồi.
Coi như Mộ Tử Tiêu vì che chở Lam Thiên Tình, mà chọc Mộ Nam Phong tức giận thì sang ngày hôm sau cũng sẽ không có chuyện gì nữa bởi dù sao bọn họ cũng là cha con.
Quan trọng nhất bây giờ chỉ là Lam Thiên Tình không có việc gì.
Kiều Âu đau lòng nhìn một màn này, lúc người phụ nữ mình thích nhất cần an ủi, khích lệ, giúp đỡ thế nhưng anh lại chỉ có thể đứng một bên nhường chỗ vỗn là của mình cho một người đàn ông khác bởi vì chưa đủ năng lực.
Ban đầu chính bản thân anh đã mạnh miệng kích thích cô không có việc gì mà cô không làm được. Nhưng bây giờ quả thật đã xảy ra sơ suất rồi.
Cho đến bây giờ, Kiều Âu không chỉ một lần đang tự trách nếu như anh đừng khích lệ Lam Thiên Tình buông ra lá gan để làm việc cô muốn làm thì có thể cũng sẽ không tạo thành cục diện phức tạp như bây giờ?
ở biệt viện nhà họ Đoàn mà Bùi Thanh Đình bị chuốc thuốc, rất rõ ràng chỉ có Đoàn Hề Trạch có thể làm chuyện này.
Nếu như trước lúc quyết định ra tay bọn họ có thể thẳng thắn một chút, thông báo cho nhau một tiếng thì cũng không có phiền toái như vậy.
Mộ Tử Tiêu đem Lam Thiên Tình từ trong lòng ngực thả ra, nâng tay lau nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nhẹ nhàng cười:
"Đừng sợ, tiểu thư Mộng Viện của chúng ta mỹ lệ đáng yêu như thế, người gặp người thích, ba tôi nhất định sẽ rất ưa thích cô."
Không khí vốn là lúng túng căng thẳng nhưng nghe Mộ Tử Tiêu nói lại giống như cô đang theo Mộ Tử Tiêu đi gặp cha mẹ chồng. Có một chút kỳ cục ngẩng lên, Lam Thiên Tình liếc mắt một cái nhìn Kiều Âu đang cách đó không xa, tâm tình anh trong đôi mắt sâu thẳm của anh cô đều đọc hiểu.
Lam Thiên Tình cứ giương mắt nhìn Kiều Âu không nháy mắt mặc kệ cho Mộ Tử Tiêu đang nắm tay cô kéo vào phòng Mộ Nam Phong.
Lúc này Mộ Nam Phong đang dùng bữa ăn.
Phòng mới đổi không nghiêm cẩn xa hoa như phòng VIP lúc trước, sắc màu ấm và trang trí nội thất mềm mại rèm cửa màu tím giống như phòng dành cho nữ hơn. Ánh sáng đèn trang trí trên trần nhà đem tất cả đồ đạc bên trong phòng chiếu sáng, vẻ mặt biến hóa của ba người cũng rất dễ dàng nhìn thấu không xót chút nào..
Tay phải cầm nĩa bạc cuốn đầy mì sợi, chậm rãi đưa lên miệng thưởng thức, uống ngụm rượu Kê Vĩ.
Lam Thiên Tình nhẹo đầu nhìn người đàn ông trước mắt, đây là người đàn ông kỳ tích của Trung Hoa, liên nhiệm trúng cử ba kỳ Tổng thống, không biết vì sao mới vừa rồi còn lòng thấp thỏm lo lắng nhưng đến khi gặp mặt chợt hóa giải không ít.
Thậm chí, Lam Thiên Tình còn cảm thấy người đàn ông này rất gần gũi. Mà ông ấy tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.
Không thể không nói, trừ Kiều Âu đây là người thứ hai mà Lam Thiên Tình thấy có phong thái ăn mỳ Ý vô cùng ưu nhã.
Mộ Nam Phong mặc một áo sơ mi trắng noãn, hơi có nếp nhăn nhưng hình như do lôi kéo với người khác, nhưng lại không ảnh hưởng tí ti nào đến vè ưu nhã, cao quý. Giống như đây là tinh hoa điêu khắc của Thượng đế về đàn ông, mặt mũi tà tứ tuấn lãng, cũng không diêm dúa lòe loẹt mà là cương nghị, rất đàn ông, không nói một lời cũng đã đủ để cho lòng người nhảy gia tốc.
Bàn Tay Mộ Tử Tiêu không lớn như bàn tay Kiều Âu, có thể do cậu ta còn đang trong giai đoạn trổ mã của một cậu thiếu niên để thành người đàn ông. Mới vừa tròn mười tám tuổi, tương lai lớn lên không thay đổi không ít.
Nhưng chính bàn tay ấy kể từ lúc dắt Lam Thiên Tình tiến vào nơi này sau vẫn chưa buông lỏng mà càng dắt càng chặt. Trong lúc vô hình giúp Lam Thiên Tình có thêm dung khí đồng thời cũng để Mộ Nam Phong nhìn thấy tâm tư của con trai ông muốn bảo vệ cô gái này.
Mộ Nam Phong vẫn tiếp tục ăn khoảng mười phút nữa rồi lấy khan lụa trắng như tuyết lau miệng môi, giơ ly thủy tinh uống một hơi cạn sạch.
Sau đó lười biếng tựa lưng vào sofa, một cánh tay nâng lên, giống như đang ôm một người bên cạnh, cười như không cười nhìn Lam Thiên Tình:
"Đoàn tiểu thư hôm nay mười bảy tuổi rồi, nhưng làm sao làm ra chuyện như người già 71 tuổi làm?"
Lam Thiên Tình nghe vậy có chút sợ, suy nghĩ một chút, không phải ác ý của Mộ Nam Phong nói mình rất có tâm kế chứ? Nghĩ tới mượn tay ông để thanh toán Bùi Thanh Đình, xem ra không giống như tính toán của một thiếu nữ vị thành niên nên ông nghĩ cô có tâm kế thôi.
Thật ra thì lúc ấy Lam Thiên Tình thực sự nghĩ như vậy, coi như đem những hình ảnh khiêu dâm truyền đi nhiều nhất là bức cho Bùi Thanh Đình phát điên nhưng chó điên cũng sẽ cắn người, phương pháp bảo đảm nhất chính là hoàn toàn khiến cô ta không còn đường sống, mà mượn tay Tổng thống là nhanh nhất rồi, ông ấy là Tổng thống thì bất kể giết người phóng hỏa, có cái gì là không thể làm?
Nếu đã bị nhìn thấu thì cô còn cái gì để nói. Tốt nhất là im miệng, ít nói ít sai.
Mộ Nam Phong nhìn đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly đang không ngừng đảo điên trong đôi mắt to của Lam Thiên Tình vừa ảo não vừa tính toán, khóe miệng Tổng thống nhất thời có một nụ cười thú vị:
"Nếu không như thế thì làm sao cô lại muốn làm mai mối tơ hồng cho tôi? Chỉ có người phụ nữ lớn tuổi mới rất thích làm mai mối cho người ta."
"À?"
Lam Thiên Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên, hiểu ra thâm ý của Tổng thống, thì ra ông ấy nói cô giống bà gia là ý này?
Mà Mộ Nam Phong nhìn thấy Lam Thiên Tình ngẩng mặt lên, sắc mặt thoáng qua chút ngây ngốc trong nháy mắt. Con ngươi đảo quanh một vòng, không hề xem nét mặt của Lam Thiên Tình nữa mà hơi lạnh mặt đem tầm mắt rơi vào tay Mộ Tử Tiêu đang dắt tay cô.
Hai cái đứa bé này đứng chung một chỗ thật đúng là kim đồng ngọc nữ, rất xứng với nhau.
"Biết đánh cờ không?"
Giọng nói lười biếng truyền vào tai Lam Thiên Tình, cô còn tưởng rằng mình nghe lầm. Suy nghĩ của Tổng thống khiến cô thật không thể đuổi theo.
"Có ạ." Lam Thiên Tình gật đầu một cái, sau đó cẩn thận từng ly từng tý bổ sung: "Cháu chỉ biết chơi cờ vây."
Mộ Nam Phong nghe vậy, sững sờ, ngay sau đó tâm tình rất tốt phá lên cười ha ha:
"Ha ha, được, cờ vây. Cho cháu một cơ hội, đánh ba ván nếu cháu thắng được hai thì sẽ thắng ta, chuyện ngày hôm nay cũng không truy cứu, nhưng nếu thua..."
Mộ Nam Phong hơi ngừng lại, có thâm ý khác nhìn Lam Thiên Tình, hình như sẽ chờ cô hỏi tới.
"nếu như cháu thua sẽ như thế nào?"
Mộ Nam Phong đứng lên, đem khay trên bàn uống trà cầm lên, đưa cho Mộ Tử Tiêu và nói:
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu cháu thua thì theo pháp luật phải làm như thế nào liền xử trí như thế!"
"Ba!"
Mộ Tử Tiêu nóng nảy, Mộ Nam Phong là cao thủ cờ vây mà tranh tài với Lam Thiên Tình, đó không phải là rõ ràng làm cho tiểu nha đầu này bị lừa sao?
"Tình Tình chơi cờ vây làm sao có thể thắng ba? Ba, đây rõ ràng... là lấy mạnh hiếp yếu?"
"Đem khay cầm ra ngoài! Lấy thêm một bộ cờ tới đây!"
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vang trên mặt thủy tinh của chiếc khay, Mộ Nam Phong không để ý tới giải thích của con trai, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Lam Thiên Tình lấy ghế ngồi về phía đối diện.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi, xoay người đi lấy ghế đặt phía trước mặt và ngồi xuống đối diện.
Lam Thiên Tình không biết được kể từ khi Mộ Nam Phong lên làm Tổng thống số người có thể mặt đối mặt hoặc vai kề vai với ông đã có thể đếm được trên đầu ngón tay rồi.
Khi Mộ Tử Tiêu bưng khay ra ngoài, mấy người bọn Kiều Âu họ lập tức vây quanh hỏi thăm tình huống bên trong. Mộ Tử Tiêu chỉ nói ba cậu sai đi ra ngoài lấy một bộ cờ, bảo là muốn cùng Lam Thiên Tình đấu cờ vây, nếu thua sẽ phải xử lý theo quốc pháp còn nếu thắng sẽ bỏ qua không so đo.
Ngay sau đó Đoàn Hề Trạch phân phó người làm đi lấy bàn cờ.
Mấy người đối mặt nhìn nhau, không đoán ra và cũng không hiểu nổi ý định của Mộ Nam Phong. Nếu quả thật Tổng thống tức giận, muốn xử lý một người liệu có cho cô một cơ hội không?
Chỉ chốc lát sau, bộ cờ cũng được đưa tới.
Mộ Tử Tiêu cầm bộ cờ quay trở về phòng, đem toàn bộ quân cờ đổ ra bàn rồi tỉ mỉ đếm từng loại một lần, số lượng quân cờ hai bên khá nhiều, cậu ta nho nhỏ thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Lam Thiên Tình bị thua thiệt. Hành động nhỏ này đều được Mộ Nam Phong thu trọn vẹn trong đáy mắt, ông không hề nói gì, sau đó giương mắt lên nhìn Lam Thiên Tình:
"Có cần oẳn tù ti xem ai được đi trước không?"
"À?"
Lam Thiên Tình lại kinh ngạc một lần nữa, Mộ Nam Phong cũng nhíu nhíu mày, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói qua:
"Nếu không, làm thế nào quyết định người nào đi trước?"
"Vâng."
Vì vậy, Mộ Tử Tiêu ở một bên kêu:
Một, hai, ba!"
Tay Lam Thiên Tình trắng nõn ra một cây kéo, mà Mộ Nam Phong ra một cái bao.
Đang lúc Lam Thiên Tình vui sướng cầm lên một quân màu trắng chuẩn bị đặt xuống, Mộ Nam Phong ho khan hai tiếng:
"Khụ khụ, đợi chút, ta trước!"
Lam Thiên Tình không đồng tình:
"Nhưng mới vừa rồi rõ ràng là cháu thắng!"
Nói xong, cô còn ngẩng đầu nhìn Mộ Tử Tiêu giống như ở tuyên bố mình có nhân chứng!
Mộ Tử Tiêu hết sức phối hợp, phải biết loại cờ vây thắng bại thường thường ở một quân giữa! Người nào đi trước thì đồng nghĩa với người đó có lợi thế!
"Là tiểu thư Mộng Viện đi trước!"
Mộ Nam Phong vẫn lấy một quân cờ đen không để ý hai người bọn họ trực tiếp đặt xuống bàn cờ, sau đó không chút để ý nói:
"Đúng vậy a, oẳn thua sẽ đi trước, mới vừa rồi ta quên nói."
Đặt xong một quân cờ còn miễn cưỡng nói:
"Tới phiên cháu."
Lam Thiên Tình đưa tay nâng trán, muốn đập đầu vào tường, thế nào mà Tổng thống cũng đùa nghịch ăn gian đổ thừa?
Ván thứ nhất, Lam Thiên Tình rất cẩn thận, mỗi bước đi đều suy ngẫm thật lâu, Mộ Nam Phong cũng không nóng lòng, kiên nhẫn chờ đợi, 20' trôi qua, Mộ Nam Phong thắng.
Lam Thiên Tình bĩu môi, lấy hai quân cất xong, sau đó Lam Thiên Tình cung ăn vạ, trực tiếp đem một quân trắng đặt giữa bàn cờ, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Mộ Nam Phong, cô mặt dày mày dạn le lưỡi:
"Tổng thống nói thua đi trước!"
Mộ Tử Tiêu một bên phụ họa:
"Đúng, ba mới vừa nói như vậy."
Đánh cờ cũng có quy định nhìn nước cờ đi không được bàn tán, Mộ Tử Tiêu có lòng muốn giúp đỡ, nhưng cũng không xen vào được, vào lúc nghỉ ngơi giữa trận cậu ta đương nhiên muốn nói hết những điều muốn nói rồi.
Trong mắt Mộ Nam Phong dâng lên vẻ thú vị, cũng không nói thêm cái gì, bốc lên một quân đen đặt trên bàn cờ.
Ván thứ hai thời gian đặc biệt dài, qua nửa giờ, kết quả là Lam Thiên Tình thắng!
Kết quả này khiến Mộ Tử Tiêu và Lam Thiên Tình cũng sướng đến phát rồ rồi, Mộ Nam Phong sắc mặt không đẹp, gương mặt lạnh lùng nói:
"Đến ta đi trước!"
Nhưng trong ván thứ ba này, Mộ Nam Phong vừa canh phòng nghiêm ngặt vừa chặt đứt mọi đường lui của Lam Thiên Tình làm cho quân trắng của cô bị bao vây, chia rẽ mà quân đen của Mộ Nam Phong mặc dù không có liên thành năm miếng, nhưng mà lại như con rắn liên miên ở chung một chỗ, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ vùng lên như chẻ tre rồi.
Từ từ mỗi một bước đi Lam Thiên Tình đều phải mất mười mấy phút, Mộ Nam Phong một câu cũng không thúc giục cô, rất nghiêm túc chờ đợi.
Lại một lát sau, Lam Thiên Tình cẩn thận từng ly từng tý hỏi một câu:
"Tổng thống, nếu hôm nay cháu bị thua, theo luật pháp, ngài sẽ xử trí cháu như thế nào?"
Đôi mắt to xinh đẹp không nháy mắt theo dõi biểu hiện của Mộ Nam Phong, ánh mắt trong suốt đầy lo lắng và khẩn trương. Mộ Nam Phong cũng giương mắt nhàn nhạt thoáng nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cô, nghiêm túc nói:
"Luật pháp cũng không có quy định rõ ràng việc đưa người phụ nữ cho Tổng thống sẽ bị xử phát như thế nào. Nhưng lại quy định xử phạt tội hối lộ, cợt nhả vũ nhục cán bộ chính phủ. Việc cháu đưa phụ nữ đến cho ta cũng có thể xử lý theo tội trên. Tử Tiêu, theo pháp luật tội đó xử phạt thế nào?"
Âm điệu kết thúc mang vấn đề khó khan ném cho Mộ Tử Tiêu.
Mộ Tử Tiêu nhíu nhíu màu, nhàn nhạt đáp:
"Khụ khụ, dạ, xử tù từ mười lăm năm trở lên, cộng thêm tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời."
Mười lăm năm trở lên?
Lam Thiên Tình há to miệng, con cờ trong tay thiếu thút nữa không giữ được.
Cô hoảng hồn, vội vàng đem hai tay của mình giấu dưới bàn trà.
Nhưng là, bà trà là mặt thủy tinh, cho dù dấu dưới gầm bàn cũng không che giấu nổi sự mơ hồ run rẩy.
Mộ Nam Phong không nói lời nào, tiếp tục chờ Lam Thiên Tình đi tiếp. Tronglúc chờ đợi đến nhàm chán, ông lấy toàn bộ quân cờ còn lại trong chén của mình nắm thành một vốc trong tay trái, sau đó mỗi lần đi một bước sẽ dùng tay phải trực tiếp lấy quân từ trong lòng bàn tay trái đi ra.
Giằng co qua hai mươi phút, Lam Thiên Tình đi xong một nước, cẩn thận từng ly từng tý liếc mắt nhìn Mộ Nam Phong. Sắc mặt Mộ Nam Phong cực kỳ bất đắc dĩ, đột nhiên đứng dậy, không cảm xúc khạc ra một câu:
"Cháu thắng, ta không còn con cờ rồi."
Mộ Tử Tiêu vui mừng nhìn Lam Thiên Tình, sau đó đã nhìn thấy Lam Thiên Tình cũng giống như vừa sống sót sau tai nạn, chợt từ trên ghế nhảy lên, vui vẻ hươ tay múa chân!
Mộ Tử Tiêu muốn ôm chặt lấy cô nhưng cô lại một bước nhanh lắc mình, vọt tới cửa phòng, sau đó mở cửa phòng, vội vàng lập tức nhào vào lồng ngực Kiều Âu.
Cánh tay Kiều Âu tịch mịch chậm rãi khép chặt vòng ôm cùng với vẻ mặt hụt hẫng của Mộ Tử Tiêu được Mộ Nam Phong thu hết vào mắt.
"Đừng suy nghĩ, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, huống chi, cô bé sớm đã dự định là chủ mẫu tương lai của nhà họ Kiều."
Ý ở ngoài lời, con không có chuyện gì nữa rồi.
Mộ Tử Tiêu làm sao không biết? Nếu như không phải là bởi vì cậu là con trai của Tổng thống, sợ là Kiều Âu vô luận như thế nào cũng sẽ không ẩn nhẫn đến giờ.
Nhưng khi nhìn Lam Thiên Tình 1 giây trước vẫn còn tươi cười như hoa đối với mình, một giây kế tiếp lại vui mừng nhào vào trong ngực người khác, hình ảnh như vậy, thật sự để cho cậu bị thương rất nặng.
Dưới sự hộ tống của đội đặc nhiệm nhà họ Kiều, Mộ Tử Tiêu theo ba cùng nhau lên xe rời đi.
Trong xe, Mộ Tử Tiêu tò mò hỏi Mộ Nam Phong:
"Ba, làm sao lại nghĩ đến việc muốn đánh cờ cùng tiểu thư Mộng Viện?"
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, Mộ Nam Phong giơ tay lên vuốt ve huyệt Thái Dương, không che giấu được mệt mỏi, để hôm nay có thể tới buổi tiệc, tối hôm qua ông đã thức suốt đêm xử lý công vụ của hôm nay.
"Không phải đã nói rồi sao, cô ấy là chủ mẫu tương lai của Nhà họ Kiều, có nhà họ Đoàn và nhà họ Kiều làm chỗ dựa, cho dù có làm gì ngoan ngược hơn nữa ba vẫn cấp một chút thể diện cho hai đại gia tộc này. Ba đã liên nhiệm ba nhiệm kỳ cũng không thiếu Nhà Họ Kiều và nhà họ Đoàn ủng hộ, nếu ba thật sự trách phạt Đoàn Mộng Viện thì bốn năm sau, Mộ Nam Phong còn không biết sẽ ở nơi nào."
Mộ Nam Phong nói rất thực tế.
Một khi ông mất đi sự ủng hộ của nhà họ Kiều và nhà họ Đoàn, lúc hết nhiệm kỳ Tổng thống cũng giống như các Thượng nghị sĩ bình thường, không có gì khác biệt. Lúc đó người nhà họ Kiều hoặc nhà họ Đoàn muốn thay Đoàn Mộng Viện báo thù, bóp chết ông cũng như bóp chết một con kiến.
Sự kiện chính trị sau lưng, luôn là vòng vòng đan xen, quan lại bao che cho nhau, ích lợi tương quan.
Mộ Tử Tiêu thở dài, cũng biết lời của ba mình nói đúng. Nhưng là cậu cảm giác khó chịu, không tự nhiên.
Mà Lam Thiên Tình hưng phấn quá độ, lôi kéo Kiều Âu và Đoàn Hề Trạch vui vẻ nói mình đánh cờ cũng thắng Tổng thống, đòi nhất định tỷ thí một lượt với bọn họ.
Đoàn Hề Trạch lắc đầu bất đắc dĩ ngồi đối diện Lam Thiên Tình nghĩ thầm, nha đầu này có thể thắng Tổng thống, tám phần là có chút tài nghệ.
Kiều Âu ở một bên nở nụ cười, đem con cờ thu dọn toàn bộ đặt vào trong chén, chuyện quái dị xảy ra: lúc đếm quân cờ, quân đen có nhiều hơn 2 quân.
Kiều Nhất Phàm nhướng lông mi lên, nghi ngờ hỏi:
"Tình Tình, mới vừa rồi cháu đi quân trắng phải không?"
Còn chưa kịp phản ứng Lam Thiên Tình gật đầu liên tục:
"Đúng vậy a, đúng vậy a. Cháu dùng quân trắng và thắng quân đen của Tổng thống!"
Ba người đàn ông nhìn nhau một lát, ngay sau đó cười thầm. Kiều Nhất Phàm lặng yên không một tiếng động lấy đi hai quân cờ trắng trong chén, sau đó vui vẻ nói:
"Có thể, bắt đầu tỷ thí đi!"
*****
Nhắc tới bữa tiệc, hai người tiêu sái nhất chính là Ngũ Họa Nhu và Tư Đằng.
Bọn họ không tham dự vào quá trình đem hình ảnh nóng của Bùi Thanh Đình phát tán ra, cũng không hay biết chuyện Lam Thiên Tình gây rắc rối lớn suýt chết bởi vì lúc này bọn họ đang núp ở nơi người người không nhìn thấy, trong núi giả ở phía sau vườn hoa nói chuyện yêu đương.
Đây là chỗ Tư Đằng tìm ra, nhưng hai người chui vào đó mải mê ôm hôn tận hưởng thế giới hai người chẳng để ý đến thời gian.
Bởi vì bên trong quá mức nóng bức nên áo khóa của Ngũ Họa Nhu và Tư Đằng cũng đã cởi ra, nhét vào trên hòn đá, Ngũ Họa Nhu bên trong chỉ mặc một áo mỏng còn bó sát người, Tư Đằng cẩn thận từng ly từng tý ôm lấy cô, chỉ sợ có mảnh đá rớt xuống nện vào cô.
Hôn nhau đến sắp tắt thở Ngũ Họa Nhu toàn thân nóng ran, đổ mồ hôi ướt nhèm, nhưng Tư Đằng không có ý muốn buông ra, một tay thật chặt bóp chặt eo của cô, để cho cô hoàn toàn dán sát vào trong lồng ngực chính mình, một tay gắt gao thủ sẵn trên ót của cô, hận không thể nuốt cả người cô vào bụng.
Quay mặt qua chỗ khác, Ngũ Họa Nhu há mồm thở dốc, một đôi môi đỏ mọng đã bị hôn đến sung lên, tím bầm rồi.
Nhắm hai mắt, Tư Đằng cắn lên vành tai của cô, Ngũ Họa Nhu hai chân mềm nhĩn, cả người dựa vào trong ngực hắn.
"A Tư ~ nơi này nóng quá, chúng ta đi ra ngoài đi!"
Tư Đằng giống như là mê muội, vừa cắn vành tai của cô, vừa nhìn chằm chằm khe rãnh mỹ lệ thâm thúy, chỉ cảm thấy huyết dịch của cả người đều sôi trào.
"Tiểu Nhu~"
Tư Đằng đã sớm muốn cô. Nhưng là sợ cô quá nhỏ, không dám, sợ đả thương cô.
Dù sao Kiều Âu cùng Lam Thiên Tình ở chung một chỗ là bởi vì tình cờ cùng ngoài ý muốn, khi đó Lam Thiên Tình bị uống say, mà bây giờ, không có ngoại giới không tốt hướng dẫn, vào tình thế bình thường đã làm loại chuyện đó thì thật quá sớm đối với cô.
Trong lòng cái gì đều hiểu, nhưng ôm người ta mãnh liệt hai giờ rồi, vẫn không buông tay được.
Có lẽ đối với tình yêu cuồng nhiệt mà nói, lúc muốn phát sinh quan hệ nhưng lại chưa thực hiện được mới phải khiến người động lòng nhất, cũng muốn mạng người nhất!
Kìm lòng không được cắn lên xương quai xanh của cô, Ngũ Họa Nhu sẽ bị anh hành hạ chết rồi, người đàn ông này sao lại chậm chạp như vậy? Một tay víu lấy đầu Tư Đằng, nghiêm túc nhìn lên ánh mắt tràn đầy tình dục, không nói gì lại liếc đôi tay đang ôm chặt mình, gằn từng chữ một:
"Anh có thể chuyển sang siết chặt nơi khác? Tóc và lưng của em sắp bị anh bóp gãy."
Đối mặt với oán trách của Ngũ Họa Như, Tư Đằng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt vô tội hỏi:
"Vậy, bóp nơi nào?"
Ngũ Họa Nhu đỉnh đầu xẹt qua một đám quạ, chẳng còn lời nào để nói:
"Chỗ hình tròn, nhô ra."
"Nha."
Tư Đằng đáp một tiếng, ngay sau đó giơ tay nâng gương mặt của Ngũ Họa Nhu, hai ngày nay đi theo Lam Thiên Tình ăn uống thả cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tròn, nhẵn bóng thật đáng yêu.
Nhưng cô gái nhỏ lại không thể nhịn được nữa, chửi nhỏ một câu:
"Thật là một người ngu ngốc!"
← Ch. 080 | Ch. 082 → |