C111: Sư phụ của chu nguyên hạo
← Ch.110 | Ch.112 → |
Trịnh thúc nói: Đây là Cửu Tử Hoàn Hồn Trận do sư phụ của thiếu gia vẽ ra. Trận pháp này có thể hấp thụ năng lượng âm dương xung quanh. Âm khí nuôi dưỡng linh hồn, dương khí nuôi dưỡng thân xác. Thiếu gia được trận pháp này nuôi dưỡng một năm, sau đó đi tìm cô, cùng cô gi@o hợp, bảy ngày một lần linh hồn thiếu gia phải quay về để nhập vào thân xác nuôi dưỡng, mới sẽ không bởi vì hồn phách rời xác quá lâu mà tử vong.
Chẳng trách bảy ngày lại rời đi một lần, hóa ra là trở về nuôi dưỡng linh hồn.
Tôi ngạc nhiên hỏi: Sư phụ của anh ấy là ai? Tại sao ông ấy lại biết tôi?
Sư phụ thiếu gia là một vị cao tăng đắc đạo, tôi không biết tại sao ông ấy lại biết về cô, nhưng cô là hy vọng sống sót duy nhất của thiếu gia. Trịnh thúc quay lại nhìn tôi.
Tôi đem Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng ném lên không trung, anh liền bay trở lại thân xác của mình.
Vẻ mặt Trịnh thúc đầy tức giận: Để bảo vệ thiếu gia, tôi đã giả mạo mộ ngài ấy ở Sơn Thành rồi giấu thân xác ở đây. Không ngờ đêm qua bị Chu Nguyên Chính phát hiện, hắn tìm được nơi này rồi gi ết chết những vệ sĩ do tôi bố trí ở đây, đồng thời rút dây cắm máy thở của thiếu gia. May mắn là tôi kịp thời phát hiện, cho nên thiếu gia không tắt thở, nhưng là trận pháp đã bị phá hủy.
Trịnh thúc chỉ về phía trận pháp, trên mặt đất cạnh máy thở có một mảnh bùa bị dấu chân phá hủy, biến thành một khối màu đỏ tươi.
Tôi hít một hơi, nói: Có cách nào khắc phục được chuyện này không?
Giữa lông mày hiện lên vẻ bi thương, Trịnh thúc nói: Một khi trận pháp bị phá hủy, lễ phục sinh sẽ thất bại.
Cảm giác lồ ng ngực có từng cơn lạnh buốt, toàn thân như bị ngâm trong nước đá. Tôi nắm lấy cánh tay Trịnh thúc hỏi: Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?
Trịnh thúc cúi đầu không nói gì.
Tôi bước tới trước mặt Chu Nguyên Hạo, nắm chặt tay anh, bật khóc: Nguyên Hạo, anh nói sẽ cùng em đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, em sẽ không để anh thất hứa.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi tìm trong túi xách lấy ra cuốn sách của bà nội, là bản chuyên môn về chú ngữ, ở trang cuối cùng, tôi tìm thấy thông tin về Cửu Tử Hoàn Hồn Trận.
Trận pháp này chỉ có người có tu vi từ tứ phẩm trở lên mới vẽ được. Nếu tứ phẩm trở xuống mà miễn cưỡng vẽ trận, sẽ có nguy cơ kiệt lực mà chết.
Tôi căn bản quản không được nhiều như vậy, liền lấy trong túi ra cây bút lông sói bà nội để lại, trong sách nói, trận pháp nhất định phải dùng máu của người có bát tự toàn âm để vẽ. Tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã 12h30 sáng, chưa qua giờ Tý.
Máu của tôi là máu cực âm, tôi cắn đầu lưỡi, dùng bút lông sói nhúng vào máu ở đầu lưỡi, bắt đầu vẽ lại phần bùa bị hư hại, cố gắng hết sức để tập hợp tất cả linh khí trong cơ thể tôi trên đầu bút.
Bình thường tôi vẽ bùa rất trôi chảy, nhưng khi bắt đầu vẽ lá bùa này, mỗi nét vẽ đều rất khó khăn, như thể mạng sống của tôi đang bị hút đi vậy. Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, cắn chặt răng đến chảy máu.
Tôi không biết lúc này mình trông khủng khiếp đến thế nào, sắc mặt tái nhợt, hai má hóp lại, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, giống như một xác chết vừa bò ra khỏi mộ.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Trịnh thúc không thể nhìn được nữa khuyên nhủ: Cô Khương, quên đi, cho dù có vẽ lại bùa trận, lễ phục sinh cũng sẽ thất bại. Thiếu gia không thể sống sót, tại sao phải mạo hiểm mạng sống của mình?
Tôi mắt điếc tai ngơ tiếp tục vẽ bùa, tôi không thể đứng vững, cảm thấy choáng váng và có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng tôi tự nhủ không thể ngã xuống được, một khi đã ngã xuống thì không thể đứng dậy được nữa.
Tôi vẽ thêm một nét nữa, cảm thấy cạn kiệt sức lực, không thể cầm bút được nữa, đột nhiên cái trán nóng bừng, như có một cỗ lực lượng nào đó truyền vào cơ thể, tôi cảm thấy sảng khoái và bắt đầu hạ bút nhanh hơn, ráng chống đỡ lấy vẽ xong nét cuối cùng, tôi chống người đứng dậy, loạng choạng lùi lại hai bước, rồi mất hết sức lực và ngã xuống.
Cửu Tử Hoàn Hồn Trận đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng vàng nhạt, hấp thu âm khí xung quanh, sưởi ấm linh hồn Chu Nguyên Hạo.
Thành công rồi, tôi thực sự đã thành công rồi!
Trịnh thúc đỡ tôi ngồi xuống ghế, tôi sờ sờ cái trán hỏi: Trịnh thúc, trên trán tôi có cái gì à?
Trịnh thúc kỳ quái lắc đầu, tôi lại hỏi: Vừa rồi lúc tôi vẽ bùa, trên trán tôi có xuất hiện gì không?
Trịnh thúc nói: Lúc vẽ bùa cô luôn quay lưng lại với tôi.
Tôi không hỏi thêm nữa, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, sắc mặt anh đã khá hơn rất nhiều, hơi thở ổn định, nhịp tim dần dần trở lại bình thường.
Đột nhiên có một tiếng động lớn, cửa biệt thự bị đạp tung, một bóng người bay vào, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, cười nói: Dượng, dượng thật ra tay nặng như vậy à? Ông liều mạng như vậy chỉ vì để giết con trai mình?
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Người đàn ông mặc áo khoác đen nhanh chân đi tới, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo trên giường bệnh, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng sau đó lại tỏ ra kiên quyết, sải bước về phía Chu Nguyên Hạo.
Trịnh thúc đứng trước mặt tức giận nói: Tiên sinh, ngài thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao? Đó là con trai của ngài, không lẽ chỉ vì lời bói toán của một đạo sĩ vào hai mươi năm trước mà muốn giết đại thiếu gia?
Người đàn ông mặt trầm như nước, ý chí sắt đá nói: Con trai tôi đã chết cách đây một năm trước rồi, tôi chỉ là giúp nó kết thúc sự thống khổ mà thôi.
Nói xong, ông ta đấm thật mạnh vào ngực Trịnh thúc, khiến Trịnh thúc bay ra ngoài, xuyên qua toàn bộ phòng khách, làm vỡ kính cửa sổ và văng ra khỏi nhà.
Tôi hung tợn, đứng dậy cản trước mặt ông ta, cắn răng nói: Bây giờ anh ấy là của tôi, nếu ông dám đem anh ấy đi, tôi sẽ liều mạng với ông.
Người đàn ông ngay cả một lời cũng khinh thường nói, ngay lúc ông ta định động thủ với tôi, cái trán tôi lại nóng lên, ông ta sửng sốt một lúc, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào trán tôi.
Tôi đang đứng đối diện với của kính nên trong cửa kính phản chiếu hình ảnh của tôi, tôi nhận thấy một tia sáng vàng nhỏ lóe lên ngay giữa trán, nhưng rốt cuộc không thể thấy rõ đó là gì.
Ngay tại lúc tôi đang giằng co với ông ta, bỗng nghe thấy tiếng Phật hiệu, một bóng dáng quen thuộc bước nhanh đến.
Tôi kinh ngạc: Sư phụ Đức Tín!
Sư phụ Đức Tín vẫn mặc áo hòa thượng màu trắng, chắp tay trước ngực nói: Chu Vân Mộc thí chủ, chớ có chấp mê bất ngộ.
Người đàn ông mặc áo khoác đen nhìn ông ấy dò xét: Ông là ai?
Tôi là sư phụ của Nguyên Hạo. Ông ấy bình tĩnh nói.
Cái gì?. Truyện Đông Phương
Tôi ngơ ngác trong giây lát, ông ấy là sư phụ của Chu Nguyên Hạo? Vậy ra ông ấy giúp đỡ tôi chỉ vì Chu Nguyên Hạo?
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Vân Mộc cười lạnh một tiếng: Thì ra là ông, chính tên yêu tăng này lợi dụng con trai tôi để thực hiện pháp thuật tà ma, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo!
Ông ta đang muốn động thủ thì từ xa vang lên một tiếng gầm thét: Súc vật!
Ông ta dừng lại động tác, quay đầu nhìn chỉ thấy một lão giả cao lớn, râu tóc bạc phơ. Khuôn mặt hiền hậu nhưng toát lên vẻ uy nghiêm. Ông ta vội cúi đầu, cung kính gọi: Cha.
Câm miệng! Ông lão gầm lên, Tao không có đứa con súc sinh như mày! Hai mươi năm trước, một lão đạo sĩ phán rằng đứa nhỏ này sẽ là khắc tinh của mày. Bấy nhiêu năm qua, mày mặc kệ nó, không quan tâm hỏi han, vậy mà giờ còn muốn ra tay sát hại! Mày quả thực điên rồi! Chu gia tao sao lại có đứa con ác độc như mày!
Cha, cha nghe con giải thích. Chu Vân Mộc vừa muốn nói chuyện, liền bị ông lão cắt ngang, Im ngay, cút cho tao, lập tức cút ra ngoài cho tao!
Chu Vân Mộc có chút không cam lòng nhìn thoáng qua Chu Nguyên Hạo, quay người đi ra ngoài phòng khách.
Đứng lại! Ông lão tiếp lời, Hãy quay về quản lý đứa con trai thứ hai của mày cho tốt. Chu gia chúng ta trải qua mấy trăm năm, chưa từng xảy ra chuyện anh em giết nhau. Nếu để tao phát hiện nó còn dám manh động, tao sẽ đích thân dùng gia pháp trừng phạt nó.
Chu Vân Mộc nghe nói đến gia pháp, sắc mặt tái xanh, nói: Con biết rồi cha.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Sau khi Chu Vân Mộc rời đi, ông lão như già đi cả chục tuổi, nói với Đức Tín: Chuyện nhà bất hạnh, đã khiến ông chê cười rồi .
Đức Tín nói: Chu Vân Mộc thí chủ quá chấp nhất, đã nhập ma chướng, nếu như không giác ngộ, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Ông lão thở dài: Là tôi dạy không tốt, thật xin lỗi Nguyên Hạo.
Tôi nhịn không được kêu một tiếng: Sư phụ Đức Tín .
Đức Tín cúi chào tôi: Lại gặp mặt, nữ thí chủ.
Tôi còn muốn nói, nhưng Đức Tín lại nói: Tôi biết nữ thí chủ có nhiều điều muốn hỏi, nhưng hãy để tôi gặp đệ tử của tôi trước đã.
Chu lão tiên sinh ra hiệu cho Trịnh thúc đưa những người không liên quan khác ra ngoài, Uông Nhạc vốn không muốn rời đi, lại bị Trinh thúc lấy cớ chữa trị vết thương kéo đi.
Đức Tín đi vào trận pháp, giẫm qua trận đồ, nhưng không để lại bất cứ dấu vết gì.
Trên người ông ấy tỏa ra một luồng khí tức kinh người, ông ấy đột nhiên ra tay đánh vài điểm trên người Chu Nguyên Hạo, sau đó vỗ một chưởng vào ngực anh, một tầng Phật quang ánh lên gợn sóng.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |