C110: Ân oán của nhà họ chu
← Ch.109 | Ch.111 → |
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt trong giây lát, tôi cảm thấy đạo sĩ này nhìn quen mắt, nhìn kỹ lại một lúc, đột nhiên nhớ ra, đây không phải là đạo sĩ vô cùng bẩn mà lần trước nhắc nhở tôi bị ma bám lấy sao?
Lúc đó tôi đang làm vòng hoa, ông ta bất ngờ xuất hiện nhắc nhở tôi bị ma ám, nhưng tôi không quan tâm, không ngờ tới trong lúc mấu chốt này mà ông ta lại xuất hiện ở đây.
Tôi lập tức đứng chắn trước mặt Chu Nguyên Hạo nói: Đạo sĩ, đây là nam quỷ tôi nuôi, anh ấy không làm chuyện hại người, sao ông lại xen vào việc của người khác?
Đạo sĩ hừ lạnh: Đạo gia tôi đường đường là tam phẩm, tên nam quỷ này có phải do người nuôi hay không còn nhìn không ra sao? . Ông ta thở dài nói: Cô bị nam quỷ này mê hoặc rồi, những tên quỷ như thế này rất biết mê hoặc người khác, sau khi cô bị hút hết dương khí chắc chắn sẽ chết.
Tôi quýnh lên: Ông già đạo sĩ này thật không nói lý lẽ. Tôi thích bị quỷ ám, vậy thì có liên quan gì đến ông chứ? Ông nhìn tôi giống như người sắp chết sao?
Đạo sĩ mặt lạnh nói: Cô gái, cô hiện giờ chấp mê bất ngộ, chờ tôi giế t chết nam quỷ này cứu mạng cô, tự nhiên cô sẽ biết ai mới là người tốt.
Đợi đã! Khúc Gia Kỳ bước ra, chỉ vào đạo sĩ: Ông đến từ môn phái nào?
Đạo sĩ sửng sốt một chút: Cô bé này từ đâu đến? Còn không mau tránh sang một bên.
Hừ, bà cô ông đây là đệ tử của phái Mao Sơn, phái Mao Sơn chúng tôi là tổ tiên của diệt ma trừ quỷ, chúng tôi đều có quy tắc, ông trời có đức hiếu sinh, quỷ không hại người không thể giết, ông sao có thể không phân tốt xấu mà động thủ bừa bãi?
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Đạo sĩ bị cô ấy mắng đến mức xấu hổ nói: Người và ma khác đường, chẳng lẽ phái Mao Sơn các cô có thể để cho một tên nam quỷ quấn lấy người sống làm những chuyện vợ chồng? Cô bé, nhanh tránh ra, tôi không muốn làm cô bị thương, nếu không phái Mao Sơn các người sẽ đến tìm ta gây phiền phức.
Lúc này Chu Nguyên Hạo trong vòng tay tôi càng trở nên trong suốt, tôi lo lắng hỏi: Nguyên Hạo, em phải làm sao bây giờ? Cho em số điện thoại của Trịnh thúc, em sẽ liên lạc với ông ấy.
Chu Nguyên Hạo lắc đầu nói: Nếu thật sự có người tấn công thân xác của tôi, Trịnh thúc nhất định đã bị khống chế, chúng ta chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Biện pháp gì? Tôi vội vàng hỏi.
Chu Nguyên Hạo cho tôi một số điện thoại: Liên hệ với người này, nhờ anh ấy giúp tôi.
Ở bên đó, Ôn Noãn và Khúc Gia Kỳ đang cãi nhau với đạo sĩ, tôi lập tức bấm số, người bắt máy nghe lời tôi nói, hỏi địa chỉ, nói sẽ đến ngay.
Đạo sĩ đó rất có năng lực, dù sao Khúc Gia Kỳ và Ôn Noãn đều còn trẻ, chỉ có thực lực của nhị phẩm nên nhanh chóng bị đánh bại.
Cô bé, tránh ra. Đạo sĩ cắm lá bùa màu vàng lên thanh kiếm gỗ đào, nghiêm nghị nói: Nếu không tránh đường, đừng trách tôi vô lễ.
Tôi cắn chặt răng, tức giận nhìn ông ta chằm chằm, Kim Giáp tướng quân từ bên trong quần áo của tôi chui ra, đột nhiên bay lên, giữa không trung tách làm hai rồi lại chia làm bốn, trong phút chốc, vô số quỷ trùng xuất hiện, hướng về phía đạo sĩ bay đến.
Quỷ trùng? Đạo sĩ kinh hãi: Là Kim Giáp tướng quân ở tầng thứ mười ba Địa Ngục? Cô gái, cô là ai?
Tôi không trả lời ông ta, trực tiếp ôm lấy Chu Nguyên Hạo, anh là hồn thể, ôm gần như không có trọng lượng.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Quỷ trùng nhiều đến che ngợp bầu trời, đây là kỹ năng mới mà Kim Giáp tướng quân học được sau khi được thăng cấp - phân thân.
Lão đạo sĩ bẩn này mặc dù có pháp lực cao cường, nhưng đột nhiên đối mặt với nhiều Kim Giáp tướng quân như vậy, cũng có chút lúng túng. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng cánh quạt, tôi mở cửa sổ ra thì thấy một máy bay trực thăng từ trên trời hạ xuống, một cái thang dây rơi xuống, một thanh niên cao gầy trượt xuống thang dây, nhìn tôi và Chu Nguyên Hạo trong tay tôi rồi nói: Mau lên đây.
Tôi từ cửa sổ nhảy ra ngoài, một tay ôm lấy Chu Nguyên Hạo, một tay nắm lấy tay anh ta, anh ta dường như cũng là người luyện võ, mang theo tôi như thể xách một con gà, mấy bước liền leo lên máy bay trực thăng, nghênh ngang rời đi.
Kim Giáp tướng quân thấy tôi trốn thoát thành công, liền thu hồi hàng ngàn bản sao của mình, biến thành luồng ánh sáng bay ra ngoài nhập vào cơ thể tôi, lưu lại tên đạo sĩ bẩn đứng bên cửa sổ dậm chân.
Tôi cau mày, đạo sĩ bẩn này đến vào thời điểm kỳ lạ, thời gian quá chuẩn xác, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Người đàn ông đến đón chúng tôi có dáng người thon dài, có vài phần giống Chu Nguyên Hạo.
Anh ta nhìn Chu Nguyên Hạo cười: Tôi biết cậu sẽ không chết.
Chu Nguyên Hạo cười khổ: Có lẽ lần này sẽ chết thật.
Yên tâm, không chết được. Người đàn ông nói: Chúng ta bây giờ sẽ về thủ đô .
Anh ta liếc nhìn tôi nói: Ánh mắt không tệ. Tôi tên Uông Nhạc, là anh họ của cậu ấy .
Tôi nhẹ gật đầu với anh ta, truyền linh khí của mình vào trong hồn thể của Chu Nguyên Hạo, sắc mặt anh có cải thiện đôi chút nhưng vẫn yếu đến doạ người. Tôi lòng nóng như lửa đốt, từ Sơn Thành đến thủ đô ít nhất là hai tiếng, trong hai tiếng này, mỗi thời mỗi khắc, lòng tôi đều bị dày vò.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thân xác của cậu ở đâu? Uông Nhạc hỏi.
Sparks Villa ở ngoại ô phía Bắc thủ đô.
Uông Nhạc cười nói: Cậu giấu kỹ lắm, được rồi, chúng ta đến Sparks Villa đi.
Trực thăng bay thẳng đến vùng ngoại ô phía Bắc thủ đô, trong khu rừng rậm có một biệt thự nhỏ theo phong cách Châu Âu, lúc này biệt thự đã chật kín người, lại có người canh gác, rất có khí thế ai cũng không thể đi qua.
Người đó không ai khác chính là Trịnh thúc.
Lão Trịnh, tránh ra cho tôi, người nằm bên trong là con trai tôi. Trong đám người ở đây có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen, đường nét khuôn mặt rất giống Chu Nguyên Hạo.
Tiên sinh, nếu ngài tới đây thăm con trai ngài, tôi nhất định sẽ hoan nghênh. Trịnh thúc vẻ mặt nghiêm túc nói: Nhưng nếu ngài đến đây để giết cậu ấy, tôi sẽ không bao giờ đồng ý.
Người đàn ông mặc áo khoác đen tối sầm mặt nói: Con trai tôi đã chết từ lâu rồi. Ông trộm giấu xác nó, ai biết ông đang có ý đồ gì? Nếu Nguyên Chính không phát hiện, ai biết các người sẽ làm ra chuyện gì .
Trong mắt Trịnh thúc lộ ra mấy phần tức giận: Chu Nguyên Chính thân là em trai của đại thiếu gia nhưng lại rút máy thở của anh trai mình, khiến cho đại thiếu gia lâm vào nguy kịch. Tiên sinh, ông làm cha không dạy dỗ cậu ấy, ngược lại còn hùa nhau muốn giết con trai cả của mình, đây là đạo lý gì?
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Người đàn ông mặc áo khoác đen tức giận nói: Lão Trịnh, đây là việc nhà của tôi, ông là ai, lại dám xen vào chuyện gia đình tôi? Còn dám đả thương Nguyên Chính! Lập tức tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Ông ta vừa dứt lời, những người ông ta mang theo đều rút súng chĩa vào Trịnh thúc.
Đúng lúc này, trực thăng đáp xuống lơ lửng trên không, Uông Nhạc đưa tôi xuống thang dây, rồi vỗ tay cười nói: Dượng, lâu rồi cháu không gặp dượng, làm sao mà lần nào cháu gặp dượng cũng đều muốn gây phiền phức cho em họ vậy? Lần trước ông đánh cậu ấy một bạt tai, lần này muốn lấy mạng cậu ấy. Tôi thậm chí còn nghi ngờ không biết cậu ấy có phải là con ruột của ông hay không?.
Sắc mặt người đàn ông mặc áo khoác đen lập tức trở nên khó coi, đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy Chu Nguyên Hạo trong tay tôi, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Lúc này Chu Nguyên Hạo cực kỳ suy yếu, không hiện thân, người bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy, nhưng Uông Nhạc và người mặc áo khoác đen đều nhìn thấy, chứng tỏ thực lực họ không phải là bình thường.
Chu Nguyên Hạo ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn ông ta một cái, Trịnh thúc vội vã đi tới, lo lắng nói: Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng trở về.
Tôi ôm anh vào biệt thự, người đàn ông mặc áo khoác đen hét lên: Đứng lại! Nói xong, hai vệ sĩ phía sau lao về phía tôi, tôi không để ý đến bọn họ, Uông Nhạc ra tay và chỉ sử dụng ba chiêu, liền đánh ngã hai tên vệ sĩ trên mặt đất, anh ta giẫm lên lưng một vệ sĩ, cao giọng nói: Người nào muốn vào, bước qua xác chết của tôi đã.
Người đàn ông mặc áo khoác đen tối sầm mặt: Uông gia cậu muốn chống đối lại Chu gia chúng ta sao?
Uông Nhạc cười lớn: Dượng, dượng nói thật nực cười. Dượng có thể đại diện cho Chu gia sao? Ông nội Chu vẫn còn khoẻ mạnh lắm. Nhân tiện, hôm nay dượng tới đây để giễu võ dương oai, ông nội Chu có biết không? Hay là, để tôi gọi điện thoại cho ông nội Chu hỏi một tiếng nhé.
Sắc mặt người đàn ông càng tối sầm hơn, chỉ với vài câu nói ấy mà tôi đã đi vào biệt thự.
Phòng khách biệt thự trống rỗng, không có đồ nội thất gì, chỉ có một cái giường bệnh màu trắng, thân xác Chu Nguyên Hạo đang nằm trên giường, xung quanh là các loại thiết bị y tế và vô số dây nhợ c ắm vào cơ thể anh để duy trì mạng sống.
Mà trên mặt đất, dưới giường bệnh có một sơ đồ trận pháp cực lớn, sơ đồ trận pháp này được tạo thành từ vô số bùa chú, rất phức tạp, so với trận pháp Âm Hồn Chú Trận của Mã Trung Thế bày ra chỉ đơn giản là một bức tranh vẽ bậy của một đứa trẻ.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |