Bí mật lớn của nhà họ nhà họ Lãnh
← Ch.150 | Ch.152 → |
Đoan Mộc Mộc cùng hai đứa bé đi xuống từ trên máy bay, Tiểu Đường Tâm có gương mặt vui mừng, Huân Huân mặt nặng nề, mà Đoan Mộc Mộc lại là lo lắng.
Họ trở về ngồi là xe cảnh sát, ngoài ý là Lãnh An Thần cũng ngồi ở trong, anh tự mình lái xe tới phi trường, lại ngồi xe cảnh sát trở về, Đoan Mộc Mộc khẳng định không cần lo lắng xe của anh sẽ bị vứt bỏ, mà không nghĩ ra, anh đi theo đến bót cảnh sát làm gì?
Nửa đường, Đoan Mộc Mộc rốt cuộc không nhịn được mở miệng, "Cảnh sát tiên sinh, xin hỏi là chuyện gì, có thể nói trước một chút không?"
Cô có một loại dự cảm xấu, nhưng không nói ra.
Cục trưởng họ Lưu liếc nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, cuối cùng trở về câu, "Vẫn nên đến bót cảnh sát rồi hãy nói."
Một đường trầm mặc, chỉ có Tiểu Đường Tâm dựa vào trong ngực Lãnh An Thần, cực kỳ vui mừng.
Xe dừng ở bót cảnh sát, ngoài ý là Đỗ Vấn đã đợi ở đó, Lãnh An Thần ôm Tiểu Đường Tâm xuống xe, Đoan Mộc Mộc dắt Huân Huân, cục trưởng họ Lưu nhìn bọn họ một cái, nói, "Đứa bé không thể đi vào."
Lãnh An Thần hình như đã sớm liệu đến, nhìn về phía Đỗ Vấn, "Trước mang hai đứa trẻ trở về, sắp xếp chỗ ở xong xuôi chưa?"
Đỗ Vấn gật đầu, vươn tay hướng về phía Tiểu Đường Tâm, nhưng bé lại ôm sát cổ của Lãnh An Thần, một bộ dáng vẻ không bỏ được, vẫn muốn anh mở miệng, "Ngoan á... để chú Đỗ mang bọn con đi ăn KFC, sau đó đi sân chơi, tối nay chú đi đón các con."
Nghe đến có ăn có chơi, Tiểu Đường Tâm lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngoan ngoãn tiến vào trong ngực Đỗ Vấn, nhưng Huân Huân cũng không dễ dụ dỗ giống như Tiểu Đường Tâm.
"Nghe lời, mẹ hết bận sẽ đi tìm các con" Đoan Mộc Mộc ngồi xổm người xuống giải thích với Huân Huân.
Huân Huân ngắm nhìn Đỗ Vấn, một bộ vẻ mặt không tin tưởng, Đoan Mộc Mộc còn nói, "Chú ấy rất tốt..."
Có lẽ Huân Huân có ám ảnh, đối với bất luận kẻ nào cũng mang theo một loại địch ý, dù Đoan Mộc Mộc nói như vậy, trong mắt bé vẫn mang theo kinh hãi, Đoan Mộc Mộc hôn khuôn mặt nhỏ của bé một cái, sau đó kéo tay bé, "Hai chúng ta móc ngéo có được hay không, mẹ tuyệt đối sẽ không ném con cho người xa lạ."
Liên tục bảo đảm như vậy, Huân Huân mới vô cùng miễn cưỡng đi theo Đỗ Vấn rời đi, nhìn xe đi xa, Đoan Mộc Mộc mới xoay người, lại tiến đến quan sát ánh mắt Lãnh An Thần, cô mất tự nhiên vén sợi tóc giải thích, "Vụ án bắt cóc có ảnh hưởng quá lớn đối với bé, cho nên..."
"Vào đi thôi!" Không đợi cô nói xong, Lãnh An Thần mở miệng, mặt mày nặng nề y hệt che phủ lớp sương mù.
Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần bị đưa đến một gian phòng đơn độc, cảnh sát nói một thông báo, cuối cùng cô chỉ nghe vào một câu, cả người như bị sét đánh, "Cái gì, ông ấy đã chết?"
Không thể tin được một người như Lãnh Chấn Nghiệp cư nhiên chết rồi, cảnh sát nói là bệnh tim tái phát, ông ấy thậm chí có bệnh tim!
So sánh với Đoan Mộc Mộc khiếp sợ, Lãnh An Thần dường như trấn tĩnh, vẫn cúi đầu liếc nhìn cái gì trước mặt, cuối cùng đẩy tới trước mặt cô.
Cảnh sát mở miệng lần nữa, "Những thứ này đều là khẩu cung ông ấy cung cấp, vốn là không thể cho hai người nhìn, nhưng liên quan đến chuyện nội bộ gia tộc của các người, nên đưa cho các người nhìn một chút."
Tay Đoan Mộc Mộc run rẩy lật xem những hồ sơ rậm rạp chằng chịt kia, nhìn đến cuối cùng tay chân cũng như ngâm băng lạnh...
Trong lời khai ông nói, cả đời ông cưới bốn bà vợ, mỗi bà vợ đều sinh con, nhưng không có một người nào là con của ông, bởi vì ông gặp tai nạn mà không còn khả năng sinh con, cho nên căn bản không sinh được đứa bé.
Ông nói cả đời đều bị lừa gạt, nhưng ông đều không có phơi bày, bởi vì ông hiểu rõ những cô gái kia đều ham tiền tài của ông.
Ông nói lão thái thái thông minh nhất, đã sớm an bài tất cả, cho nên mới có di chúc kia, nhưng đối với tất cả thứ này, giờ phút này Đoan Mộc Mộc càng hiếu kỳ người đàn ông bên cạnh là người nào?
Nếu Lãnh Chấn Nghiệp tai nạn không có khả năng sinh con, vậy Lãnh An Thần như thế nào mà đến?
Đoan Mộc Mộc đảo từng tờ từng tờ hồ sơ nhìn xuống, rốt cuộc thấy được đáp án, thì ra là Lãnh Chấn Nghiệp còn có một cậu em, chỉ là còn chưa có lập gia đình đã chết, khi ông hấp hối sắp chết, lão thái thái sai người lấy t*ng trùng của ông, sau đó cho vào trong bụng mẹ Lãnh An Thần, vì danh chính ngôn thuận, còn mạnh hơn bảo Lãnh Chấn Nghiệp vội vã cưới người phụ nữ kia.
Cô nghe Lãnh An Thần nói qua mẹ của mình cả đời không được Lãnh Chấn Nghiệp sủng ái, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ đó là bởi vì cái gì.
Lãnh An Thần như bị hóa đá tại chỗ ngồi, mắt thủy chung nhìn một chỗ, giống như là bị cố định, thân thế như vậy, có lẽ là anh không tiếp thụ nổi, cho nên mới như vậy.
Bàn tay cô đưa ra, muốn an ủi anh cái gì, nhưng Đoan Mộc Mộc thật không biết nên nói gì.
Cảnh sát thấy bọn họ đã xem xong, đem hồ sơ thu hồi lại, sau đó mở miệng, "Nếu người đã chết rồi, cho nên truy cứu trách nhiệm liên quan cũng đồng thời kết thúc, các người đối với án này còn có nghi vấn hoặc là bất đồng ý kiến, có thể nói ra."
Lãnh An Thần không nói lời nào, Đoan Mộc Mộc cũng không biết nói gì, sau đó tất cả kết thúc trong sự trầm mặc.
Cho đến khi bọn họ sắp đi đến cửa, Đoan Mộc Mộc mới chợt nhớ tới cái gì, "Cảnh sát tiên sinh, chính tôi xem ở bên trong sao không thấy ông ấy nói đến Huân Huân?"
Nếu như Lãnh Chấn Nghiệp không có khả năng sinh con, vậy Huân Huân là đứa bé của người nào?
Cảnh sát lắc đầu một cái, "Thật đáng tiếc, đối với cái vấn đề này ông ấy thủy chung không có đáp lại, thời điểm tra hỏi, ông ấy nói mình bị người khác lừa cả đời, lần này ông ấy cũng muốn làm tên lường gạt một lần."
Từ bót cảnh sát ra ngoài, Đoan Mộc Mộc ngồi lên xe Lãnh An Thần, anh im bặt tựa như trầm mặc, nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc thật rất không yên tâm, rốt cuộc mở miệng, "Anh không cần nghĩ quá nhiều."
Anh cũng không trả lời, chỉ là tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Đoan Mộc Mộc nhìn anh giống như điên, mới phát giác được sợ hãi, "Anh đừng như vậy, Lãnh An Thần anh tỉnh táo lại..."
Nhưng anh căn bản không nghe, cho đến khi Đoan Mộc Mộc không chịu nổi nữa nôn mửa liên tục, anh mới dừng xe.
"Ông ấy không phải cha anh, cũng biết ông ấy không phải..." Anh đón gió mở miệng, ngón giữa điểm một điếu thuốc, "Không có người cha nào đối đãi con của mình như vậy."
Lúc anh nói ra lời này, có thể nghe được một loại ý vị buông lỏng, giống như là người bị vây khốn rốt cuộc được giải thoát.
Đoan Mộc Mộc khó chịu nói không ra lời, chỉ trầm mặc đứng ở bên người anh.
Anh liền rút ba điếu thuốc, sau đó mới nhìn hướng cô, "Không trách được lão thái thái có di chúc như vậy!"
Nhiều người như vậy không có tài sản, ban đầu Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ rốt cuộc hiểu rõ.
"Lãnh An Đằng, cậu ta..." Cái tên này cô không muốn nhớ, hôm nay mở ra bí mật lớn như vậy, Đoan Mộc Mộc liền nghĩ tới cậu ta.
"Cha cậu ta họ Đỗ, là một họa sĩ, còn nhớ rõ sau khi anh đi Nam Thủy bảo em triệu tập mọi người họp sao? Khi đó anh biết ngay rồi..." Lãnh An Thần nói khiến Đoan Mộc Mộc nhớ tới cái gì, hình như giờ khắc này cũng hiểu đêm đó tại sao Lãnh An Đằng sẽ làm chuyện như vậy đối với mình rồi.
Căn bản là đập nồi dìm thuyền, chỉ là cuối cùng không thể như ý nguyện.
"Vậy hiện tại cậu ta..." Đoan Mộc Mộc lại hỏi.
"Bệnh của cậu ta mặc dù chữa khỏi, nhưng vẫn không thể bị kích thích, sau cậu ta biết thân thế mình thì lại bị bệnh" Lãnh An Thần nói qua dừng lại, "Hiện tại chữa trị trong bệnh viện tâm thần ở Nam Thủy."
"Thật ra thì anh sớm phát hiện Lãnh Chấn Nghiệp có vấn đề, chỉ là không thể xác định, bởi vì ở bên ngoài phát hiện Lãnh An Đằng không có quan hệ máu mủ cùng anh, anh phát hiện Tiểu Thù cũng không có, chỉ là không ngờ sẽ là tình huống như vậy..." Lãnh An Thần nói tới chỗ này trên mặt co quắp, nhiều người thân như vậy, mặc dù trong ngày thường nhìn chẳng ra gì, nhưng dù sao sinh sống nhiều năm như vậy, đột nhiên bị báo cho không có một chút xíu quan hệ, vậy làm sao cũng làm cho người ta cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Đoan Mộc Mộc đưa tay ra, cầm lại điếu thuốc anh muốn đốt, "Bớt hút một chút."
Anh quay đầu lại nhìn cô, tròng mắt vốn là sâu không thấy đáy hiện tại càng thêm như hai hố đen, lập tức liền đem cô hút vào, khuấy cô cùng nhau đau, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới ý thức tới động tác của mình không ổn, muốn vung tay, vẫn không kịp liền bị anh cầm, sau đó thân thể cùng anh dán sát ở chung một chỗ.
Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện anh đang run, run lợi hại.
Cho dù anh là một người đàn ông trưởng thành, đang đối mặt với thân thế như vở kịch, cũng không cách nào thờ ơ, cô không nói lời nào, mặc cho anh ôm, nếu như ôm cô có thể làm cho anh khá hơn một chút, cô nguyện ý để cho anh ôm.
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, chỉ nói câu, "Đi với anh tới một chỗ..."
Cô rất muốn hỏi đi đâu? Nhưng khi nhìn bộ dáng của anh, cô cuối cùng không có mở miệng.
Xe dừng ở một nghĩa trang, không cần đến gần, Đoan Mộc Mộc cũng biết anh đến nhìn người nào, anh đến thăm mẹ của mình.
Không khí trên núi có chút lạnh, hơn nữa đã gần tối, trời đã tối rồi, bốn phía lại yên tĩnh, tự dưng làm cho lòng người sinh ý sợ hãi, Đoan Mộc Mộ có thể theo sát bước chân của anh, nhưng không ngờ anh chợt dừng lại, cô suýt nữa đụng vào.
Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhìn mộ bia mẹ mình, bốn phía không có một khóm cỏ dại, được quét dọn sạch sẽ không nói, trước mộ bia còn để một bó bách hợp kiều diễm...
Mặc dù nơi này vẫn có người quét dọn, thế nhưng hoa cũng kỳ quái, thời điểm Đoan Mộc Mộc đang buồn bực, chỉ thấy Lãnh An Thần quay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt kia ý tra hỏi rõ ràng như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ có thể lắc đầu, "Em...em không có..."
Thật ra thì ánh mắt anh cũng làm cho cô chột dạ, nói thật mặc dù cô gái trên mộ bia mình chưa từng gặp mặt, nhưng dù sao cũng là mẹ chồng của mình, lần này trở về, cô lại quên mất tế bái, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy thất lễ.
Nhìn cô chậm rãi rũ con mắt xuống, Lãnh An Thần cũng không nói cái gì, sau đó đi tới, trầm mặc thật lâu, cũng không có bất kỳ ngôn ngữ, nhưng Đoan Mộc Mộc biết anh đang dùng mình phương thức đặc biệt trao đổi cùng mẹ mình.
Cho đến khi màn đêm che cả mặt trời, chấm nhỏ như kim cương điểm đầy bầu trời, anh mới xoay người, ánh mắt ngừng mấy giây ở hoa bách hợp, giữa hai lông mày thoáng qua phức tạp cô xem không hiểu.
Trên đường trở về, Đoan Mộc Mộc không ngừng mở miệng, "Anh định thế nào?"
Theo Đoan Mộc Mộc biết, hiện tại trừ mẹ Lãnh An Thần đã qua đời, mẹ hai Hạ Minh Lan mang theo Lãnh An Đằng rời đi ra, những người khác vẫn còn sống ở nhà họ Lãnh.
Lãnh An Thần sau khi từ nghĩa trang ra, vẻ mặt càng nặng, so với lúc trước càng gia tăng nhớ nhung đối với người thân đã qua đời, "Vẫn là như vậy."
Anh chỉ nói bốn chữ, sau đó cũng cảm giác xe run lên, Đoan Mộc Mộc lại hướng nhìn ngoài cửa sổ thì xe đã dừng ở một quán rượu.
"Anh..." Đoan Mộc Mộc muốn nói cái gì, lại bị anh cắt đứt.
"Theo anh!" Chỉ có hai chữ, hiển thị rõ bá đạo của anh, nhưng cũng để lộ ra anh cô độc vào giờ phút này.
Quá khó chịu, khó chịu muốn dùng rượu cồn tới mê hoặc bản thân, Đoan Mộc Mộc chần chờ, bởi vì cô còn có đứa bé không bỏ được, liền nghe anh nói, "Đỗ Vấn sẽ chăm sóc bọn họ, tối nay theo anh!"
Âm thanh của anh không biết từ lúc nào trở nên khàn khàn, giống như cọ xát sắc lẹm, làm cô đau lòng, cô gật đầu, theo anh đi vào quầy rượu.
Đoan Mộc Mộc chưa từng gặp qua phương thức uống rượu như vậy, một bình rượu thẳng tắp rót vào miệng, mấy phút liền uống xong, nhưng hình như còn chưa đủ, anh lại muốn...
Cô bắt tayanh lại, "Đừng như vậy, rất tổn thương thân thể."
Anh nhìn cô một cái, sau đó tay vung lên, hất cô ra, Đoan Mộc Mộc ngã trên ghế sofa bên cạnh, mà đợi cô tới nữa, một bình rượu lại bị anh uống cạn hơn phân nửa.
Tối nay anh giống như là điên rồi, cô không ngăn cản được.
Sau hai chai rượu, anh rốt cuộc say, kéo tay cô, vùi mặt vào cần cổ của cô, cô cảm thấy nguồn nhiệt làm cho người ta kinh hãi.
Anh chảy nước mắt...
"Anh mệt quá, em có biết hay không... Đã nhiều năm như vậy, hôm nay anh rốt cuộc giải thoát..." Anh lẩm bẩm, mơ hồ không rõ, nhưng ý anh muốn nói, cô đều hiểu.
Anh nói rất nhiều rất nhiều, cuối cùng không nói thêm gì nữa, hình như ngủ thiếp đi, nhưng đang ở quầy rượu, không thể nào để cho anh ngủ cả đêm như vậy, huống chi cô còn phải trở về, còn có hai đứa bé chờ cô.
Đoan Mộc Mộc gọi phục vụ quầy rượu tới, muốn bọn họ giúp một tay nâng anh đi ra bên ngoài, nhưng phục vụ lại nói phía trên quầy rượu có khách sạn được anh bao phòng VIP.
Phục vụ giúp cô đem Lãnh An Thần đỡ vào trong phòng, chỉ là phục vụ mới vừa đi, anh liền đứng lên, tay che miệng, một bộ dáng vẻ muốn ói, Đoan Mộc Mộc nâng anh đến phòng tắm, anh ói trời đất u ám.
Trên y phục ướt bẩn, ghê tởm khó ngửi, Đoan Mộc Mộc do dự nửa ngày, vẫn đưa tay cởi quần áo cho anh, có lẽ tắm một cái ngủ một giấc, anh sẽ thoải mái một chút, hiện tại trong lòng anh đã rất khổ sở rồi, thân thể phải thoải mái một chút.
Nút áo của anh bị cô cởi ra từng viên một, mặc dù bọn họ đã sinh đứa bé, nhưng cách bốn năm, nhìn thân thể anh như vậy, đụng chạm, Đoan Mộc Mộc cảm thấy máu cả người vẫn giống như là mô tô chạy như điên.
Vóc người của anh vẫn tốt như vậy, vai rộng mông hẹp, da màu lúa mì từng cái rõ ràng trong sáng, thời điểm nhìn, có thể khiến người ta không khỏi nhớ tới lúc cùng anh quấn quýt si mê bá đạo có lực.
Làm sao lại nghĩ những thứ này?
Đoan Mộc Mộc ảo não một hồi, đỏ mặt giống như bị hơi nước phòng tắm chưng qua, tay cởi quần dài cho anh đều run rẩy.
Rốt cuộc cởi xong quần dài cho anh rồi, Đoan Mộc Mộc đang chuẩn bị kéo anh vào bồn tắm, lại phát hiện anh chẳng biết mở mắt từ lúc nào, có lẽ là nguyên nhân say rượu, tròng mắt đen đẹp mắt mông lung, nhưng đáy mắt hình như lại toát ra lửa, giờ phút này, tựa như mộng nhìn cô.
"Anh...anh đã tỉnh rồi hả?" Giờ phút này Đoan Mộc Mộc ngượng ngùng, bất an, còn có khẩn trương, đầu lưỡi cũng đánh kết.
Anh không nói, chỉ có khí nóng mang theo mùi rượu càng phát ra nồng đậm phun về phía cô, cô vội vàng giải thích, "Anh nôn, trên người bẩn rồi... Tắm một cái sẽ thoải mái một chút, em...em không có ý tứ gì khác... A..."
Eo của cô lập tức bị ôm, hơi thở mang theo rượu nóng phun tại cần cổ của cô, cô nghe được anh thở hổn hển, "Mộc Mộc..."
Đoan Mộc Mộc đẩy anh, muốn nói điều gì, đã cảm thấy trên cổ mềm nhũn, có đồ vật gì đó rơi vào phía trên, quay đầu nhìn lại, là môi của anh, mềm mềm, từng phát từng phát, dọc theo cổ của cô đi xuống dưới...
"Đừng, Lãnh An Thầnanh say..." Đoan Mộc Mộc Tâm sợ giống như mới vừa vào hành một trận chạy đua Marathon vạn mét, cô muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản không thể.
"Mộc Mộc chớ đi... Theo anh, không cần đi..." Không biết anh say, hay đắm chìm trong khổ sở cô muốn rời khỏi, giờ phút này âm thanh bể tan tành của anh giống như châm ghim cô, lại để cho cô nhất thời vô lực, mà tay của anh từ vạt áo y phục của cô dò xét vào, giờ khắc này, cô phát hiện lòng bàn taycủa anh đều nóng như thế.
Lãnh An Thần vuốt ve da thịt giống như tơ lụa, ngủ say hình như bị lập tức kêu tỉnh, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể bị anh siết chặt hơn vào trong ngực, chặt đến mức gần như không có bất kỳ khe hở, cũng làm cho cô không cách nào hô hấp.
Cô sững sờ ngắn ngủi bỗng hồi hồn, vội vàng đẩy đánh anh, "Buông ra... Lãnh An Thần, đừng như vậy, bẩn..."
Trên người anh còn có mùi rượu, cô cũng một ngày bôn ba ở phi trường cùng bót cảnh sát, còn có nghĩa trang, nếu như dùng kính hiển vi kiểm tra đo lường, khẳng định vi khuẩn trên người bọn họ vượt chỉ tiêu nghiêm trọng.
Mấy năm này, vì Tiểu Đường Tâm khỏe mạnh, Đoan Mộc Mộc yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với vệ sinh cá nhân, cơ hồ trong chớp nhoáng liền nghĩ đến vấn đề như vậy.
Lời của cô để cho anh dừng lại, nhưng chỉ ngừng một giây, liền nghe anh nói, "Bẩn, vậy thì tắm!"
Còn chưa phản ứng kịp, cô bị anh mang theo cùng nhau ngã vào trong bồn tắm to lớn sau lưng, Đoan Mộc Mộc bị sặc, bản năng túm cổ của anh, nhưng đợi cô không cảm thấy được nguy hiểm, y phục trên người cô đã bị anh lột ra, phong cảnh kiều diễm bên trong lộ ra.
"Không nên như vậy" Đoan Mộc Mộc bị hù, từ trên thân anh nhảy ra, trốn đến bên kia bồn tắm, chỉ là còn chưa đứng dậy, người phía sau liền bò tới.
"Đừng rời khỏi anh, Mộc Mộc..." Anh mang theo cầu khẩn thì thầm, cánh tay anh có lực thật chặt đem lấy cô cố định vào trong ngực, sau đó hôn vào da thịt trên vai cô, dịu dàng như vậy, giống như lướt qua rồi dừng lại thưởng thức mỹ vị trên đời, từng phát từng phát, triền miên lại mê người.
"Không... Ừ..." Cô vẫn không quên cự tuyệt, nhưng lưỡi anh chạy đến tai cô thì cô lại bị trêu chọc đến thay đổi âm.
Mà chính một tiếng này, cho dù là một tiếng không tự chủ, cũng giống như khích lệ anh, 4 năm rồi, tất cả đè nén đều như thú lấy ra khỏi lồng hấp, cũng không người nào có thể ngăn lại.
Anh một tay kéo cô tới, con ngươi phiếm đỏ thắm dừng lại ở ngực cô, giống như là nhìn chằm chằm con mồi mơ ước thật lâu...
Đoan Mộc Mộc cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, giơ tay lên muốn bảo vệ cảnh xuân trước ngực, chỉ là một giây kế tiếp, tay của cô liền bị anh bắt đi, môi của anh bắt được tiểu bạch thỏ của cô...
Rung động tê dại để cho não cô trong nháy mắt trống rỗng, đỉnh đầu lung lay theo, thân thể của cô được anh yêu. Xoa nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn giãy giụa, đúng lúc này, anh trầm thấp quát, "Đừng lộn xộn nữa!"
Cô không biết mình giãy dụa, đối với anh là trí mạng cỡ nào, anh thiếu chút nữa không nhịn được liền muốn thẳng tắp xâm nhập, để cho cô dịu dàng bao bọc anh, nhưng anh lại không muốn lần đầu tiên sau bốn năm xa cách lại vội vàng như thế.
Thất lạc quá lâu, lần nữa có được, anh không muốn lưu lại tiếc nuối.
← Ch. 150 | Ch. 152 → |