Ngoài ý muốn ở phi trường
← Ch.149 | Ch.151 → |
Phi trường.
Cô gái mặc áo khoác vàng nhạt, tay trái tay phải chia ra dắt hai đứa bé, chỉ là nét mặt trên mặt bọn họ đều không tương đồng, cũng đều không liên quan đến vui sướng.
"Mẹ, thật muốn đi sao? Con không bỏ được chú đẹp trai..." Tiểu Đường Tâm cẩn thận mỗi bước đi, từ khách sạn ra ngoài đến bây giờ, cũng không biết quay đầu lại bao nhiêu lần.
Tim Đoan Mộc Mộc bởi vì con gái nhắc tới người kia lại đau, không trả lời, chỉ cầm chặt tay của con gái.
"Đau!" Tiểu Đường Tâm kháng nghị, lại một lần quay đầu lại, kết quả lại một lần nữa thất vọng, nói lầm bầm, "Đàn ông đều không có lương tâm."
Nghe được câu này, Đoan Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười, nhưng vào lúc này, Huân Huân rất ít lời nói tiếp, "Nếu biết đàn ông đều không có lương tâm, làm gì phải thích?"
Một câu nói tự tin, thế nhưng chính là lời nói từ trong miệng đứa trẻ ba tuổi nói ra, thật là lời không kinh người thề không vui, Đoan Mộc Mộc có chút hết ý kiến.
"Em chính là thích thì làm sao? Em còn muốn để cho chú ấy làm ba mình đấy?" Tiểu Đường Tâm có một loại địch ý đối với Huân Huân, có lẽ là bởi vì bé xuất hiện đoạt đi một phần tình yêu của Đoan Mộc Mộc đối với mình.
Huân Huân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tiểu Đường Tâm đều mang khinh bỉ, "Đáng tiếc người ta không muốn."
Tiểu Đường Tâm vốn uất ức, nghe Huân Huân chê cười mình, nhất thời không chịu nổi khóc lên.
Đoan Mộc Mộc chỉ có thể dừng bước lại, kéo Tiểu Đường Tâm, "Không quan trọng, anh trai đùa con thôi."
"Anh ấy mới không phải là anh trai con" Tiểu Đường Tâm giận dỗi, sau đó lắc lắc cánh tay Đoan Mộc Mộc, "Mẹ, cầu xin mẹ gọi điện thoại cho chú đẹp trai có được hay không?"
Mặt của Đoan Mộc Mộc cứng đờ, lạnh lùng nói, "Chú có chuyện."
"Nhưng chú có chuyện, cũng nên tới tiễn chúng ta" Tiểu Đường Tâm hình như đặc biệt để ý đối với cái vấn đề này.
Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc Mộc cũng không biết nói thế nào?
Tại sao có thể bảo người đó tới tiễn họ? Trường hợp như vậy đối với cô chính là lăng trì, đáng tiếc, con gái không hiểu, cô cũng không cách nào nói ra.
"Con gái thật sự là phiền toái" Huân Huân hình như bị Tiểu Đường Tâm náo phiền.
"Anh mới phiền toái, đều là anh... Nếu như không phải là anh, em cùng mẹ cũng không cần đi, có thể ở chung một chỗ cùng chú đẹp trai, đồ quỷ sứ chán ghét!" Tiểu Đường Tâm tức giận, há mồm nói ra.
Đoan Mộc Mộc không biết Tiểu Đường Tâm tại sao có thể nói lời như vậy, nhưng khi nhìn trên mặt Huân Huân như bị người đâm trúng huyệt đau, cô hầu như không cần suy tính giơ tay lên một cái tát liền quăng tới, rơi vào trên mặt mềm mại của Tiểu Đường Tâm, nhất thời một mảnh đỏ hồng.
Một tát này quá mức đột nhiên, ai cũng không ngờ tới, Tiểu Đường Tâm cũng sửng sốt hai giây, sau đó khóc lớn lên, phải biết từ nhỏ đến lớn, mẹ chính là cực ít trách cứ bé, bây giờ lại đánh bé.
Tay Đoan Mộc Mộc đánh Tiểu Đường Tâm, tê tê cương đau, nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái nhanh chóng sưng đỏ lên, tim đau như ngâm a- xít sun-phu-rit.
Cô cũng không nghĩ, nhưng lời nói kia của Tiểu Đường Tâm kia vốn là lời nhạy cảm đối với Huân Huân mà nói chính là tổn thươngtrí mạng, đều nói môi hở răng lạnh, hiện tại cô chân thiết cảm nhận được.
"Bảo bối..." Cô nhẹ kêu, muốn làm thứ gì đó, nhưng Tiểu Đường Tâm lại trốn xa như phòng ngừa.
"Tâm Tâm..." Cô muốn tiến lên, thế nhưng Tiểu Đường Tâm trực tiếp xoay người chạy.
"Tâm..." Cô vừa muốn đuổi theo, lại thấy một bóng dáng cao lớn cách đó không xa đã ôm lấy Tiểu Đường Tâm.
Đoan Mộc Mộc đơ tại chỗ, không dám tin nhìn người kia...
Là ảo giác sao?
Đoan Mộc Mộc chợt nháy mắt hai cái, lại mở ra, người kia còn đứng ở nơi đó.
Không phải là ảo giác, thật sự là anh...
Ngũ quan xinh xắn như dao khắc, còn có cặp mắt sâu không thấy đáy đang sáng quắc nhìn sang...
Lòng của cô, chợt cuồng loạn.
Cô không ngờ anh sẽ đến, sau đêm đó, anh chưa từng xuất hiện, cô cho là giữa bọn họ cứ như vậy kết thúc.
Nhưng anh lại đến rồi!
Tiểu Đường Tâm ôm cổ anh, nước mắt nước mũi cọ xát lên anh, nhưng anh căn bản không thèm để ý, nhẹ nhàng dụ dành bé, dịu dàng như vậy, thân mật như vậy, giống như bất kỳ một đứa bé thương yêu ba mình.
Đoan Mộc Mộc đau lòng, thậm chí ngay cả khi nào anh đi đến trước mặt cũng không biết, cho đến khi hơi thở của anh thay thế không khí chung quanh, mạnh mẽ tiến vào hô hấp của cô, cô mới phục hồi tinh thần lại, hỏi một câu, "Anh...vì sao anh lại tới?"
Dù cô đã rất nỗ lực che giấu, nhưng âm thanh vẫn run lên, ngay cả giờ phút này ánh mắt nhìn anh cũng mang theo mất tự nhiên.
Anh cũng không có lập tức trả lời, mà là nhìn cô chằm chằm, có lẽ hôm nay cô đi giày đế bằng, ở trước mặt anh lại thấp hơn nửa đoạn, thời điểm anh nhìn cô, làm cho người ta có loại cảm giác trên cao nhìn xuống.
Ánh mắt của anh như sao, đôi mắt đen nhánh giống như hai hố đen, bên trong lăn lộn tức giận, thời điểm nhìn sang, cơ hồ muốn đem cô hút vào...
Mặc dù anh không có mở miệng, nhưng Đoan Mộc Mộc cảm thấy anh đang tức giận.
Chỉ là, anh tức cái gì?
"Chú đẹp trai, con không muốn đi, con muốn ở với chú!" Đoan Mộc Mộc hoài thai mười tháng, chịu nhiều đau khổ nuôi dưỡng bảo bối nhỏ ba năm cư nhiên cứ như vậy dễ dàng làm phản rồi.
Đoan Mộc Mộc biết cái này không thể trách Tiểu Đường Tâm, một cái tát của cô đánh nát tâm đứa bé, nhưng cô cũng không muốn, một cái tát kia đánh vào trên mặt Tiểu Đường Tâm nhưng cũng đau tim cô.
"Bảo bối, thật xin lỗi... Mẹ..." Đoan Mộc Mộc muốn giải thích, nhưng còn chưa nói hết, liền bị giọng lạnh lùng cắt đứt.
"Em chăm sóc con gái như vậy ư? Em đã thích nặng bên này nhẹ bên kia như thế, vậy con gái để anh mang đi thì tương đối yên tâm hơn" Âm thanh của anh khàn khàn tựa như dây cung xẹt qua, mím môi mỏng, cũng tràn đầy trách cứ.
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, cũng không phải như anh nghĩ, tuy nhiên nó không tìm được bất kỳ ngôn ngữ giải thích.
"Cũng biết mẹ không yên lòng" Thời điểm Đoan Mộc Mộc nôn nóng không dứt, Huân Huân bên người cô lạnh lùng lên tiếng, mặc dù bé còn nhỏ, nhưng trên người lại mang theo một dòng lạnh lùng.
Lãnh An Thần cau mày, liếc bé một cái, "Tiểu tử, nơi này không có chuyện của cháu."
"Chú chỉ trích mẹ cháu thì liên quan tới cháu" Hình như Huân Huân không sợ Lãnh An Thần.
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ tranh chấp, rất có giá thế ương ngạnh, Đoan Mộc Mộc kéo Huân Huân, ngăn bé, "Đây là chuyện của người lớn, con không nên chen miệng."
Lời của cô khiến gương mặt tuấn tú của Huân Huân cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, Đoan Mộc Mộc nhìn về phía Lãnh An Thần, "Đánh con là em không đúng, sau này sẽ không... Phiền anh đưa con gái cho em."
Nghe nói như thế, Tiểu Đường Tâm vội vàng ôm cổ Lãnh An Thần chặt hơn, "Con không muốn, con không muốn cùng mẹ Hồng Thái Lang, mẹ có con trai nên không cần con."
Đứa bé tức giận nói, như dao cắt bén nhọn đâm tim Đoan Mộc Mộc, cô đi tới gần bọn họ một bước, "Bảo bối, mẹ sai rồi, về sau cũng sẽ không... Chớ giận mẹ, có được hay không?"
Khuyên bảo mang theo cầu khẩn, Đoan Mộc Mộc chưa bao giờ nghĩ tới mình có một ngày có thể mất thể diện như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt Lãnh An Thần.
Tiểu Đường Tâm đem mặt nâng lên từ giữa cổ gáy Lãnh An Thần, thấy Đoan Mộc Mộc thì nước mắt lại chảy ra, "Mẹ, chúng ta không đi có được hay không? Con không bỏ được chú đẹp trai..."
Đoan Mộc Mộc không biết trả lời như thế nào, trong cổ họng khó chịu như nuốt than lửa, cô chỉ có thể nhìn về phía Lãnh An Thần tựa như nhờ giúp đỡ, đúng lúc này, anh thế nhưng lại hỏi, "Không thể không đi ư?"
Vấn đề con gái khó khăn vẫn chưa trả lời, anh lại hỏi cô như vậy? Bọn họ muốn ép cô điên khùng sao?
Cách đó không xa, Huân Huân an tĩnh đứng ở nơi đó, người nho nhỏ, trong tròng mắt cũng ẩn chứa tâm tình phức tạp, giờ phút này bé đang ở ngoài ba người bọn họ, chính là bị cô lập, nhìn cũng làm người ta đau lòng đến tan nát cõi lòng.
Cô nên làm cái gì?
Không đi, thỏa mãn tâm nguyện của con gái cùng Lãnh An Thần, nhưng Huân Huân? Coi như tất cả mọi người có thể tiếp nhận bé, nhưng sợ rằng Huân Huân cũng sẽ không tiếp thụ nổi.
Đi, cô có thể bảo vệ Huân Huân tốt hơn, nhưng con gái cùng Lãnh An Thần khổ sở thì thế nào?
Chưa từng có lựa chọn khó giống như vậy, Đoan Mộc Mộc thật mê mang, nhìn sảnh to như vậy, cô như có loại đi vào sa mạc vắng vẻ.
Sự trầm mặc của cô, cô rối rắm, Lãnh An Thần đều nhìn ở trong mắt, anh ôm một tia hi vọng cuối cùng tới, nhưng giờ phút này nhìn cô bị làm khó thành ra như vậy, anh rốt cuộc buông tha.
Xoay mặt, hôn sợi tóc con gái một cái, anh nhẹ mở miệng, "Tiểu Đường Tâm ngoan, cùng mẹ đi thôi, chú có thời gian sẽ đi gặp con."
Anh vừa dứt lời, Tiểu Đường Tâm càng ôm chặt cổ của anh, giống như là đứa bé sợ hãi bị vứt bỏ.
Trái tim Lãnh An Thần nháy mắt như bị cái gì đánh trúng, đau đến cơ hồ co rút, để cho anh nói không được, nhưng cách đó không xa vang lên âm thanh nhắc nhở lên máy bay, anh biết mình chỉ có tàn nhẫn.
"Bảo bối nghe lời... Tiểu Đường Tâm ngoan..." Mở miệng nữa, mới phát hiện âm thanh của anh đã nghẹn ngào, anh chỉ có thể không ngừng hôn bảo bối nhỏ trong ngực.
Đoan Mộc Mộc đưa bàn tay ra ngoài, "Bảo bối, đến trong lòng mẹ."
Tiểu Đường Tâm biết mình nháo nữa cũng không có ý nghĩa, vì vậy buông tha buông tay ôm cổ Lãnh An Thần ra, bé bị Lãnh An Thần đưa về trong ngực Đoan Mộc Mộc thì lại kéo cánh tay của anh lại, "Chú đẹp trai nói chuyện phải giữ lời, phải thăm con đấy!"
Lãnh An Thần nặng nề gật đầu, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, luôn cho là nước mắt là sản vật thuộc về cô gái, hiện tại anh mới phát hiện chỉ là chưa tới tình thâm.
Đoan Mộc Mộc ôm chặt Tiểu Đường Tâm trong ngực, vừa nhìn về phía Lãnh An Thần, đôi môi lại động, cuối cùng chỉ nói hai chữ, "Bảo trọng!"
Nhưng dù là hai chữ như vậy, anh cũng nói không ra được, chỉ nhìn cô, nhìn cô dắt tay Huân Huân đi về phía cửa lên máy bay, một nháy mắt kia, anh không phải không có kích động muốn đuổi theo, nhưng toàn thân giống như là bị gỉ, căn bản không động đậy được.
Bóng dáng của hộ càng lúc càng xa ở trong tầm mắt anh, cho đến cuối cùng cũng nhìn không thấy nữa, anh mới cô đơn xoay người, đi không được hai bước liền bị gọi lại, "Lãnh tiên sinh..."
Ngẩng đầu, trước mắt là hai người mặc đồng phục cảnh sát, Lãnh An Thần nhíu mày, "Cục trưởng Lưu, chuyện gì?"
"Đoan tiểu thư đâu? Họ bây giờ không thể đi, vụ án có đột phá mới, cần cô ấy hỗ trợ điều tra" Cục trưởng Lưu nói xong, đã dẫn thủ hạ đi tới lối lên máy bay.
Nhìn bóng dáng bọn họ, chân mày khóa chặt của Lãnh An Thần chậm rãi buông ra một chút...
Họ cuối cùng không thể đi rồi, thật tốt!
← Ch. 149 | Ch. 151 → |