Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 140

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 140
Mọi chuyện kết thúc, vĩnh viễn ở bên nhau (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)

Tố Tố không nói rõ ra, thế nhưng Sở Lăng Xuyên là một người sâu sắc như vậy, nên cũng hiểu rõ, nhất định là Tố Tố đã biết được chuyện được cử đi lưu học ở nước ngoài của anh rồi. Anh nghĩ muốn cho cô một cái ôm ấm áp, nhưng mà, cuối cùng anh cũng chỉ nắm lấy bả vai của cô một chút, nói: "Thôi em trở về nhà đi!"

"Vâng!" Tố Tố gật đầu, nhẹ nhàng cho anh một cái ôm ấp, sau đó xoay người bước lên xe. Cô cười cười khua khua tay đối với anh. Tiểu Bao Tử cũng khua bàn tay nhỏ bé của mình lên, miệng nói: "Ba ba, bye bye!"

"Hẹn gặp lại!" Sở Lăng Xuyên vẫy vẫy bàn tay to, nói với người lái xe: "Đi đường cẩn thận nhé."

"Vâng, đoàn trưởng" Người lái xe nói xong liền khởi động xe, cho xe rời đi, chạy về hướng phía trước. Đến ngày hôm nay, cậu ta mới được nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng, tình cảm này của đoàn trưởng. Cậu ta cảm thấy quả thực không dám tin. Nếu như anh nói với người khác điều này, sợ rằng mọi người đều sẽ nói là cậu ta đang bịa đặt mất.

Khi về đến nhà trời vẫn còn sớm, mới hơn bốn giờ chiều. Lúc này đây, Tiểu Bao Tử thế nhưng lại không ngủ ở trên xe, cứ líu ríu nói chuyện với với cô suốt dọc đường đi... Cu cậu lại còn hát một bài quân ca nữa chứ. Lời ca tuy rằng cậu nhóc cũng chưa thể nhớ kỹ, hát lung tung hát nhưng cũng đã làm cho Tố Tố, cùng với người lái xe buồn cười đến không sao ngừng được.

Lúc Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử trở lại, cha mẹ cô đang trong phòng khách xem tivi. Đầu tiên là Tiểu Bao Tử đến thân thiết cùng với ông ngoại bà ngoại. Xong rồi cu cậu mới nhìn thấy ở trong nhà có thêm một đồ chơi nữa, liền kích động kêu lên: "Wow! A, xe xe! "

Cậu nhóc hô xong, liền kích động chạy tới, ngồi ở bên trong. Đó là một chiếc xe ô tô nhỏ chạy bằng điện có đổi màu sắc. Cậu nhóc ngồi ở bên trong thần thái sắc mặt rất hiên ngang. Tố Tố uống môt ngụm nước, hạ thấp bớt giọng của mình xuống, nói: "Ba mẹ, Tiểu Bao Tử đã có quá nhiều xe rồi, đừng mua thêm cho cháu nữa."

Lý Nguyệt Hương cười nói: "Ngày hôm qua ba ba của Xuyên tử đã tới đây. Chiếc xe này là ông nội đã mua cho đứa nhỏ đó. Ông nội đứa nhỏ nói là đã đáp ứng với Tiểu Bao Tử rồi nên không thể nuốt lời. Cũng không biết hai ông cháu đã đạt thành hiệp nghị này từ khi nào nữa."

Tố Tố có chút bật cười. Các bậc trưởng bối cưng chiều đối với đứa nhỏ như vậy, cô cảm thấy đứa nhỏ thật hạnh phúc. Chỉ là cũng cảm thấy như vậy là rất nuông chiều rồi. Hơn nữa, ở bên nhà ông nội bên kia Tiểu Bao Tử cũng đã có một chiếc xe như vậy rồi, lại mua thêm cái nữa thì có chút lãng phí. Bất quá, mua thì cũng đã mua rồi. Hơn nữa người già yêu thương đứa nhỏ như vậy, Tố Tố cũng không tiện nói thêm cái gì.

Tiểu Bao Tử lái xe chạy đi chạy lại, chạy đến trước mặt Tố Tố, làm nũng, cười lấy lòng "Mẹ bảo bối, cùng với cục cưng đi xuống lầu hóng gió có được không." Phốc, lại còn đi hóng gió, Tố Tố nở nụ cười: "Mẹ còn phải làm cơm, để ông ngoại đi cùng với con có được không hả?"

An Quốc Đống lại nói: "Ngày hôm qua ba mới học được cánh nấu một món ăn. Hôm nay ba sẽ làm cho hai mẹ con con nếm thử. Con cứ đi hóng gió cùng đứa nhỏ đi! Chuyện cơm nước, từ từ ba và mẹ con sẽ chịu trách nhiệm."

Gì vậy? Tố Tố mở trừng mắt thật lớn nhìn ba ba của mình. An Quốc Đống thực sự là rất ít khi vào bếp, cho dù có vào bếp thì cũng chỉ làm người sai vặt: "Ngài thế nào đột nhiên lại học nấu nướng đồ ăn như vậy ạ?"

"Tâm huyết dâng trào thôi." An Quốc Đống nói xong liền cười cười. Kỳ thực, cũng là do mấy ngày qua bị mất đi tự do, ông mới hiểu được một điều, ông đã làm quá ít quá ít cho người nhà của mình. Cho nên tự do là rất quan trọng, tại thời điểm rảnh rỗi, có thể làm chút việc gì đó cho người nhà của mình cũng là một điều rất quan trọng.

"A, vậy được rồi. Con cũng đang mong chờ được nếm thử tay nghề nấu nướng của ngài " Tố Tố cũng không khách khí, đứng dậy, nói với Tiểu Bao Tử: "Đi nào con trai, mẹ dẫn con đi hóng gió."

Tiểu Bao Tử thật vui vẻ, lái xe đi ra phía cửa ra vào... Soái Ca cũng đi theo đến, ngửa đầu lên nhìn Tố Tố,  ánh mắt của nó đầy vẻ tội nghiệp, tựa như đang muốn nói, hãy mang nó đi cùng với, cho nó đi hóng gió với.

"Được rồi, cũng dẫn cả mày đi luôn." Tố Tố sờ sờ cái đầu của Soái Ca, cầm lấy chìa khóa thẻ phòng rồi đi ra ngoài. Bởi vì cô không đi xa, cho nên cũng không mang theo điện thoại di động làm gì, chỉ mang theo chút tiền lẻ, ngộ nhỡ Tiểu Bao Tử có muốn mua cái gì thì cô cũng đã có chuẩn bị sẵn rồi.

Hai mẹ con dẫn theo Soái Ca đi xuống lầu, Tiểu Bao Tử liền mở máy cho chiếc xe ô tô nhỏ của mình chạy đi vẻ đầy uy phong. Tố Tố và Soái Ca thì đi theo ở phía sau cùng đi tới công viên trong tiểu khu. Lúc này đúng vào thời gian phải chuẩn bị nấu cơm chều, cho nên người đến đây cũng không nhiều lắm. Hơn nữa do trời lạnh, nên người ra ngoài đi bộ cũng giảm đi rất nhiều.

Tiểu Bao Tử vui vẻ thể nghiệm cảm giác được lái chiếc xe mới. Tố Tố ngồi ở một bên trên ghế dài, xem cậu nhóc chơi vui vẻ, cô cũng cười theo. Trong lòng cô không khỏi cảm khái, thời gian trôi qua thật mau, cậu nhóc mới sinh ra hôm nào còn bé chút chút, vậy mà bây giờ đã lớn đến như vậy rồi.

Soái Ca không biết đang tìm tìm kiếm kiếm làm cái gì đấy, đột nhiên kêu lên gâu gâu. Tố Tố quay đầu lại nhìn Soái Ca: "Có chuyện gì vậy, Soái Ca? Đừng kêu loạn lên như thế."

"Mẹ ơi!"

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Tiểu Bao Tử hét lên một tiếngđầy kinh hoảng. Tố Tố vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bao Tử bị một người phụ nữ ôm vào trong ngực. Người phụ nữ kia cứ thế ôm lấy Tiểu Bao Tử bỏ chạy.

"Con trai!" Tố Tố kinh hãi, rất nhanh liền phản ứng kịp. Cô vội vàng đứng dậy, đuổi theo giống như đã bị nổi điên lên rồi: "Người kia đứng lại!"

Người phụ nữ kia đang ôm Tiểu Bao Tử, cho nên dù sao cũng không thể nào chạy nhanh được. Thế nhưng mà ở phía trước lại đang có một chiếc xe con dừng đỗ lại ở đó. Nếu người phụ nữ kia mà lên xe, hậu quả thế nào thì thiết tưởng không thể chịu nổi!

Không, tuyệt đối không thể! Trái tim của Tố Tố bị nhéo chặt gắt gao. Cô cũng cố sải bước chạy nhanh hơn nữa. Đúng vào lúc người phụ nữ kia mở cửa xe định lên, thì không đợi Tố Tố phản ứng kịp, một một bóng dáng màu đen từ theo bên người cô chạy vụt qua, nhào vào trên lưng người phụ nữ kia.

Là Soái Ca!

Người phụ nữ kia bị bổ nhào một cái lảo đảo thiếu chút nữa thì bị ngã sấp xuống. Tố Tố cũng đuổi theo kịp, đoạt lại được Tiểu Bao Tử trong lòng người phụ nữ kia trở về. Tiểu Bao Tử đã không ngừng giãy dụa đá, đánh ở trong lòng người phụ nữ kia...

Thế nhưng người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tay. Một bàn tay người phụ nữ không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao nhỏ, định bụng sẽ đâm vào Tố Tố. Đúng lúc này Soái Ca liền nhảy lên, há mồm, một phát cắn luôn vào cổ tay của người phụ nữ kia.

"A!" Người phụ nữ kia bị đau kêu lên một tiếng, lưỡi dao nhỏ trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. Soái Ca vẫn như trước không chịu há miệng ra, vẫn hung ác cắn vào cổ tay của người phụ nữ kia. Tố Tố vội vàng đi đoạt lại con trai của mình, cuối cùng cô đã ôm lại được Tiểu Bao Tử trở về. Thế nhưng mà người phụ nữ kia lại giống như đã nổi điên lên rồi vậy. Cô ta vơ luôn lấy tóc của Tố Tố, gắt gao túm chặt lấy.

*****

Tố Tố vội vàng đi đoạt lại con trai của mình, cuối cùng cô đã ôm lại được Tiểu Bao Tử trở về. Thế nhưng mà người phụ nữ kia lại giống như đã nổi điên lên rồi vậy Cô ta vơ luôn lấy tóc của Tố Tố, gắt gao túm chặt lấy.

"A!" Tố Tố bị ăn đau, không đi được, lại sợ Tiểu Bao Tử bị thương, nên cố nhịn đau, đặt Tiểu Bao Tử xuống. Rồi sau đó hai tay Tố Tố cũng túm được tóc của người phụ nữ kia. Bàn tay của Tố Tố níu chặt lấy tóc của cô ta, xoay người lại, đạp tới một cước. Thế nhưng mà, người phụ nữ kia vẫn nhất định không chịu buông tay.

Tiểu Bao Tử bị dọa sợ tới mức khóc ầm lên, gọi: "Mẹ ơi!"

Tố Tố bị vướng măc với người phụ nữ kia ở đó, có nghĩ muốn trông chừng cho con trai của mình, thì cũng không có biện pháp nào để trông chừng nữa. Cô chỉ nghĩ đến chuyện phải đánh ngã được người phụ nữ này để bảo vệ cho con trai. Nhưng mà người phụ nữ kia dường như đã phát điên lên rồi. Cô ta nảy sinh ý đồ ác độc, kéo tóc Tố Tố không buông, phảng phất như muốn xé toang lột luôn cả lớp da đầu của Tố Tố đi vậy.

Soái Ca vẫn cắn vào một bàn tay của người phụ nữ kia không buông. Người phụ nữ kia càng đau, tay càng túm lấy tóc của Tố Tố chặt hơn. Phảng phất như có làm như vậy, thì mới có thể khiến cho Tố Tố hiểu biết được, cô ta đã bị Soái Ca cắn đau đớn như thế nào vậy...

Tiểu Bao Tử thấy mẹ của mình không có cách nào thoát thân được. Cu cậu, nhìn thấy chiếc thẻ phòng nằm ở trên mặt đất, khi nãy mẹ cùng người phụ nữ xấu kia giằng co với nhau, đã bị văng ra đấy. Tiểu Bao Tử vội vã nhặt lên, rồi sau đó lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình chạy về hướng cửa khu nhà mình đang ở.

Để chiếc xe dừng ở cửa, Tiểu Bao Tử đứng ở trong xe vừa vặn có thể quẹt thẻ. Cửa mở ra, cu cậu cố hết sức lôi chiếc xe ô tô đi vào, chạy đến cửa thang máy, lại dẫm lên chiếc xe ô tô, ấn mở khóa lên lầu. Đợi thang máy đến, Tiểu Bao Tử lại lái xe vào trong thang máy, rồi lại dẫm lên xe ấn nút bấm vào chỗ tầng lầu của nhà mình ở.

Thang máy cuối cùng đã lên tới nơi. Cánh cửa thang máy vừa được mở ra. Một khắc kia, cậu nhóc liền lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình liền xông ra ngoài, sau đó đứng dậy, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào cửa nhà mình, miệng kêu gào: "Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại!"

Đang ở trong phòng bếp nấu cơm, An Quốc Đống nghe thấy được ở ngoài cửa hình như có tiếng gõ cửa, cùng tiếng la khóc của đứa nhỏ. Ông vội vàng bỏ lại công việc trong tay chạy tới cửa. Ông mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Bao Tử trên mặt đầy nước mắt. An Quốc Đống nhíu mày lại đầy vẻ kinh ngạc, một tay đưa ra ôm lấy Tiểu Bao Tử vào lòng: "Cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy, mẹ đâu rồi?"

Tiểu Bao Tử vừa khóc nấc lên, vừa nghẹn ngào nói ra từng tiếng, ngón tay nhỏ chỉ vào thang máy: "Người xấu đánh mẹ, ông ngoại đi bắt người xấu."

Lúc này, Lý Nguyệt Hương cũng đã đi ra, vừa thấy Tiểu Bao Tử chỉ có một mình, hơn nữa còn đang khóc thê thảm, vội vàng hỏi: "Cái gì vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"

An Quốc Đống đưa Tiểu Bao Tử tới trong lòng Lý Nguyệt Hương: "Bà chăm sóc đứa nhỏ, khóa cửa lại cho kỹ càng, tôi đi xem thế nào." Nói xong, An Quốc Đống vội vội vàng vàng rời đi. Ông xuống lầu, chạy về hướng công viên nhỏ, nhìn quanh mọi nơi. Nhìn thấy người qua đường đang chỉ chỉ chỏ chỏ về một phương hướng đằng kia, ông vội vàng chạy qua.

An Quốc Đống vội chạy tới nơi. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, thì trái tim của ông thiếu chút nữa đã nhảy vọt ra ngoài. Chỉ thấy ở trên đất có rải rác từng nắm, từng nắm tóc một, hơn nữa trên mặt đất còn có một lưỡi dao nhỏ.

Tố Tố đầu tóc rối bời, đang cưỡi ở trên lưng người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia bị ngã nằm sấp ở trên mặt đất. Hai bàn tay Tố Tố đang nắm lấy tóc của người phụ nữ kia, đập đầu của cô ta xuống đất. Mà Soái Ca thì đang cắn vào một bàn tay của người phụ nữ kia không chịu nhả ra.

Có hai bà già đứng vây xem xung quanh, giống như còn không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, cũng không dám tiến lên can thiệp. Chỉ là có người sớm đã gọi điện thoại báo cảnh sát. An Quốc Đống thấy Tố Tố đã bị mất đi lý trí rồi, chính là máy móc, như nổi điên lên, cứ cầm lấy đầu của người phụ nữ kia mà đập mạnh xuống trên đất. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Ông vội vã bước lên phía trước, chế trụ tay của Tố Tố, kéo cô ra ôm vào trong ngực.

Tố Tố quay đầu lại, nhìn thấy được ba ba của mình, gương mặt trắng bệch lặng như tờ, rốt cục liền lộ ra sự sợ hãi cùng hoảng hốt. Cô ôm lấy An Quốc Đống, kêu oa một tiếng rồi khóc òa lên "Ba ba... !"

"Đừng khóc, đừng khóc." An Quốc Đống vỗ vào lưng Tố Tố để an ủi cô, rồi sau đó buông cô ra, đi đến thăm dò xem thương thế của người phụ nữ kia. Trên mặt đất đều là máu tươi, tóc rụng. An Quốc Đống xoay chuyển mặt người phụ nữ kia lại. Vừa mới nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ này, ông liền nhận ra ngay, đây đúng là Mã Lỵ, tội phạm trốn trại đang bị vây bắt.

Tuy rằng trên đầu, trên mặt cô ta đều là máu, nhưng mà cô ta vẫn còn sống. An Quốc Đống nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhanh chóng gọi điện thoại. Mà Soái Ca lúc này vẫn đang nằm sấp ở trên mặt đất, trong miệng vẫn còn cắn cổ tay của Mã Lỵ, không buông ra.

An Quốc Đống vỗ vỗ lên đầu Soái Ca, nói ra lệnh: "Nhả ra, Soái Ca, nhả ra nào."

Soái Ca nghe được khẩu lệnh của chủ nhân, đến lúc này mới há miệng buông cổ tay của Mã Lỵ ra. Nó ngẩng đầu lên nhìn An Quốc Đống, rồi sau đó quy củ quỳ rạp nằm ở trên mặt đất, không dám động đậy.

Cả người Tố Tố vẫn còn run rẩy, đứng ở nơi đó nức nở khóc. Đến lúc này cô mới chợt nhớ tới con trai không biết đã đi đâu rồi, liền kêu lên vẻ đầy sợ hãi: "Con trai tôi đâu rồi, Tiểu Bao Tử đâu rồi?"

Tố Tố đã hoàn toàn hoảng loạn. An Quốc Đống vội vàng ôm lấy con gái: "Đừng sợ, đừng lo lắng, Tiểu Bao Tử đã ở nhà rồi! Thằng bé đang ở cùng với mẹ của con rồi."

Nghe thấy ba ba mình nói như vậy, cả người Tố Tố liền trở nên vô lực, ngã khuỵu xuống.

Lúc này Tố Tố đã hoàn toàn bị dọa sợ rồi. Vừa mới rồi cô đã dùng hết khí lực của mình, nên lúc này, cả người đều trống rỗng mềm nhũn.

Cảnh sát đã đến nơi, xe cứu thương cũng tới rồi, đưa Mã Lỵ đi. Còn Tố Tố tất nhiên bị khiêng trở về trong nhà.

Lúc Tố Tố tỉnh lại thì đã là ba giờ sau rồi. Cả người cô, từ đầu đến chân đều đau nhức. Ngay cả đến các khe móng tay cũng bị đau nhức, gần như không có một chỗ nào là không chỗ đau. Cô nhíu mày, khẽ khàng rên lên một tiếng, rồi sau đó mở mắt ra.

Ánh mắt Tố Tố có chút mơ hồ, nhìn thấy được ba cái đầu, Tiểu Bao Tử, Sở Lăng Xuyên, còn có mẹ cô nữa. Cô hồi tưởng lại, nhưng mà cả người phát đau nhức, giống như đã rời rã hết cả ra rồi.

Sở Lăng Xuyên biết được việc này là do Thẩm Hạo Vũ nói cho anh biết. Lần trước Sở Lăng Xuyên cố ý nói cho Thẩm Hạo Vũ biết chuyện Hồng Trang đi xem mắt. Lần này, Thẩm Hạo Vũ lại cố ý nói lại cho Sở Lăng Xuyên biết chuyện, Tố Tố đã đánh nhau với kẻ bắt cóc như thế nào. Hai người đã không ai còn thiếu nợ ai nữa, cũng không cần phải cảm ơn lẫn nhau nữa.

"Bảo bối, em thấy trong người như thế nào rồi?" Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn nắm giữ lấy tay của Tố Tố, nhưng mà, tay cô cũng bị thương, bị cào cấu, còn có cả những vết bầm tím. Tóc chỗ dài chỗ ngắn, hẳn là bị người ta kéo tóc, dùng vật gì đó sắc bén cắt đi rồi. Tim của anh đau nhói lên từng đợt, nghĩ mà sợ.

*****

"Bảo bối, em thấy trong người như thế nào rồi?" Sở Lăng Xuyên nghĩ muốn nắm giữ lấy tay của Tố Tố, nhưng mà, tay cô cũng bị thương, bị cào cấu, còn có cả những vết bầm tím. Mái tóc của cô chỗ dài chỗ ngắn, hẳn là bị người ta kéo tóc, dùng vật gì đó sắc bén cắt đi rồi. Tim của anh đau nhói lên từng đợt, nghĩ mà sợ.

"Mẹ ơi." Tiểu Bao Tử nhìn thấy mẹ đã tỉnh lại, cũng nhẹ nhàng gọi mẹ một tiếng, bàn tay nhỏ bé cũng sờ sờ lên mặt cô. Trên khuôn mặt nho nhỏ đều là sự lo lắng cùng đau lòng: "Mẹ."

Lý Nguyệt Hương đau lòng hỏi: "Trong người con có thấy nơi nào không được thoải mái hay không?"

"Mẹ, con không sao đâu." Tố Tố cười cười, lại cảm thấy mặt cũng đau. Phỏng chừng lúc đang tranh chấp với nhau, cô đã bị đánh. Nói xong, Tố Tố nhìn về phía Sở Lăng Xuyên và Tiểu Bao Tử: "Con trai, hôm nay con có bị hù dọa sợ hay không vậy? Đừng sợ nhé, con trai, không có chuyện gì rồi."

Tố Tố nhớ tới, chỉ thiếu chút thì con trai cô đã bị cướp đi rồi, trong lòng nghĩ mà thấy sợ một hồi. Tố Tố không khỏi nghĩ đến muốn ôm con trai, nhưng mà cánh tay cô thật giống như bị người ta múa gậy đánh loạn vào vậy. Vừa động vào liền thấy đau nhức, cô không nén nhịn được mà nhe răng nhếch miệng.

"Chớ lộn xộn nữa, nằm nghỉ đi." Lý Nguyệt Hương nhìn Tố Tố vẻ đau lòng. May mắn là bà không bị nhìn thấy tình cảnh lúc đó, bằng không khẳng định bệnh tim của bà lại tái phát: "Không có việc gì rồi, đừng lo lắng, đừng sợ. Tiểu Bao Tử cũng không có chuyện gì hết. Ba con đã đi tìm người, vừa rồi đã làm khai thông tâm lý cho Tiểu Bao Tử rồi! Đứa nhỏ không có việc gì đâu!"

Nghe thấy Lý Nguyệt Hương nói như vậy, trong lòng Tố Tố mới thấy được thả lỏng. Nhìn thấy Sở Lăng Xuyên vừa mới xế chiều hôm nay chia tay về nhà, giờ phút này lại đã xuất hiện ở trước mắt cô, Tố Tố có chút đau lòng nói: "Tại sao anh lại trở về nhà làm gì? Đường thì xa, trời lại tối như vậy, còn nghĩ muốn chạy về. Trở về nhà một chuyến thế này, ngày mai lại phải dậy sớm để đi. Em không sao đâu mà."

Sở Lăng Xuyên đau lòng. Anh cũng nghĩ mà sợ. Nếu như con trai của anh mà bị cướp đi, bị thương tổn, anh và Tố Tố nhất định sẽ điên lên mất. Nếu Tố Tố bị thương tổn, anh và con trai cũng sẽ hỏng mất. Sở Lăng Xuyên giơ tay ra phủ lên cái trán của cô một chút: " Em không bị việc gì là tốt rồi."

Tố Tố thở hắt ra, lại nhớ tới người phụ nữ xấu kia, không nhịn được liền hỏi: "Mẹ, ba của con đâu rồi? Người phụ nữ kia là loại người nào vậy, tại sao muốn cướp Tiểu Bao Tử đi? Cô ta... không bị nguy hiểm đến tánh mạng đó chứ?"

Tố Tố không thể nào nương tay được với người phụ nữ xấu này được. Nhưng cô cũng không nguyện lần sau bản thân mình sẽ trở thành tội phạm giết người. Cho dù chỉ là ngộ sát, hoặc là tự vệ chính đáng, cô cũng không muốn để cho bản thân mình lưu lại bóng ma trong lòng. Người phụ nữ xấu kia phạm tội, đương nhiên sẽ có pháp luật đến trừng trị.

"Ba của con đang ở đơn vị rồi. Người phụ nữ xấu kia chính là người đã hãm hại ba ba của con. Đồng thời lại có liên quan hệ đến với một vụ án mờ ám của năm trước. Cô ta chính là Mã Lỵ, vẫn luôn luôn chưa bắt được. Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng lại xuống tay đối với một đứa bé, thật sự là phát rồ rồi. Cũng may là không có việc gì." Lý Nguyệt Hương cũng rất sợ: "Ba con bây giờ đang ở trong cục bận rộn xử lý với vụ việc này rồi, con đừng có lo lắng."

Tố Tố hoàn toàn hiểu rõ rồi, Mã Lỵ chính tội phạm đang bỏ trốn. Cô ta chạy không thoát, nên chó cùng rứt giậu. Có lẽ là nghĩ mình đã sắp chết nên muốn kéo theo một cái đệm lưng, cướp đi Tiểu Bao Tử để trả thù ba ba, hoặc là uy hiếp ba ba...

May mắn, cô ta đã không đạt được âm mưu của mình. May mắn, con trai của cô đã không có việc gì. May mắn, người phụ nữ xấu này đã bị bắt đi rồi. Hiện tại cảm giác sợ hãi ở trong Tố Tố cũng đã giảm bớt đi rất nhiều. Sợ thì cũng đã từng sợ rồi, hiện tại Tố Tố cũng đã bình tĩnh lại, cô nhớ tới một chuyện: "Mẹ, đúng rồi, làm sao mà ba ba lại biết được con đã bị xảy ra chuyện vậy?"

Nhân nói tới chuyện này, Lý Nguyệt Hương nghĩ mà sợ, nhưng trên mặt lại có thêm một chút rạng rỡ. Bà nhìn thoáng qua Tiểu Bao Tử, rồi cười nói: "Con không biết đó thôi, là con trai của con, là Tiểu Bao Tử trở về mật báo đó.

Lúc đó mẹ với ba của con đang ở trong phòng bếp bận việc cơm nước, chợt nghe thấy ở bên ngoài có tiếng đập cửa, lại kèm cả tiếng khóc của đứa nhỏ. Ba của con liền đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy, Tiểu Bao Tử của chúng ta đang ở bên ngoài. Thằng bé khóc đến nước mắt đầm đìa, miệng kêu gào, nói có người xấu đánh mẹ, muốn gọi ông ngoại đi bắt người xấu."

Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên không nhịn được liền liếc nhìn về con trai của mình, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Rõ ràng cậu nhóc vẫn còn đang là một đứa trẻ mới được ba tuổi, tại sao vào thời điểm ấy, lại có thể nghĩ đến chuyện phải đi cầu viện binh, thật không hiểu ra làm sao, thật quá thần kỳ!

Sở Lăng Xuyên vừa trở về, cho nên không biết được chuyện đã trải qua như thế nào. Nghe được chuyện con trai mình vậy mà lại biết chạy về nhà để tìm viện binh. Thực sự anh cảm thấy con trai của mình thật không đơn giản, đủ thông minh, đủ trưởng thành rồi...

Cậu nhóc mới ba tuổi thôi! Nói đúng hơn, phải đến tầm một tháng nữa, thì cu cậu mới đủ ba tuổi. Là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, vậy mà lại có tư tưởng lớn như vậy. Điều này là do người lớn đã luôn xem nhẹ đứa nhỏ, hay là bởi vì con trai nhà anh thực sự quá thông minh? Tóm lại Sở Lăng Xuyên đã bị con trai làm cho chấn động rồi.

Trong lòng Tố Tố lại vừa chấn động lại vừa cảm động. Cô nở nụ cười, không nhịn được nói: "Wow, con trai, thực giỏi qua. Con đã cứu mẹ, đã bảo vệ mẹ. Nào đi lại đây, để mẹ hôn yêu con một cái nào!"

Tiểu Bao Tử nằm úp sấp ở trước mặt Tố Tố, cũng cẩn thận từng ly từng hôn rồi lại hôn ở trên mặt cô: "Mẹ, đầu mẹ còn bị đau hay không, mặt có còn đau không?" Cậu nhóc còn nhớ, người phụ nữ kia đã túm kéo lại tóc của mẹ, hơn nữa, mặt của mẹ cũng bị thương. Cu cậu thấy rất đau lòng.

Hốc mắt của Tố Tố nóng lên, nước mắt cô chảy ra: "Không đau nữa rồi, con trai! Mẹ không đau nữa, con đừng lo lắng." Cô hết sức tò mò không hiểu trong lòng của Tiểu Bao Tử đã nghĩ những gì, tại sao lại có thể làm được, liền không nhịn được hỏi: "Cục cưng. Làm sao con lại nghĩ đến cần phải đi tìm ông ngoại? Con làm thế nào để vào được trong tòa nhà vậy?"

Tiểu Bao Tử nằm ở bên người Tố Tố, cánh tay nhỏ chống đầu, tay kia thì gãi gãi lên cái chân trần, không nói năng gì. Cậu nhóc không biết phải nói như thế nào, tóm lại chính là cảm thấy mình không thể giúp được mẹ, vậy thì phải đi tìm ông ngoại.

Kỳ thực, Tố Tố cũng có thể đoán được, nhưng mà cô chính là muốn nghe cậu nhóc nói ra để chứng thực một chút. Cô muốn xem cậu nhóc sẽ giải thích như thế nào, liền hỏi: "Vậy thì làm sao con tiến vào được trong cửa tòa nhà vậy, cục cưng?"

"Thẻ phòng bị rơi xuống ở trên đất, cục cưng nhặt lấy chạy đi, dẫm lên xe để mở cửa, lên thang máy, tìm đến ông ngoại."

Tiểu Bao Tử nói xong, trong đầu cả ba người lớn ở đó đều không nhịn được mà tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Cậu nhóc Tiểu Bao Tử đã đoạt được thẻ phòng xong, rồi sau lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình trở lại cửa ra vào của toà nhà để mở cửa ra. Tiếp theo đó, cu cậu liền cố hết sức để kéo cái xe kia vào, chạy đến cửa thang máy, đi thang máy lên lầu.

*****

Tiểu Bao Tử nói xong, trong đầu cả ba người lớn ở đó đều không nhịn được mà tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy. Cậu nhóc Tiểu Bao Tử đã đoạt được thẻ phòng xong, rồi sau lái chiếc xe ô tô nhỏ của mình trở lại cửa ra vào của toà nhà để mở cửa ra. Tiếp theo đó, cu cậu liền cố hết sức để kéo cái xe kia vào, chạy đến cửa thang máy, đi thang máy lên lầu.

Nghĩ đến đứa trẻ còn nhỏ, mới tí tuổi đầu mà đã làm được hết thảy những việc đó, trong lòng cả ba người lớn đều cảm thấy rung động. Tiểu Bao Tử thật lợi hại, mà cũng thật thông minh, nhỏ như vậy mà đã biết đi gọi viện binh để cứu mẹ! Cậu nhóc thật sự đã trưởng thành rồi.

"A, đúng rồi, còn có một vị công thần nữa." Tố Tố nghĩ đến liền nở nụ cười: "Đó chính là Soái Ca của chúng ta. Lúc đó Tiểu Bao Tử bị người phụ nữ xấu này ôm đi, em đuổi theo không kịp, mắt nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã sắp bị ôm lên xe, đột nhiên thấy Soái Ca liền bổ nhào qua. Nó làm cho người phụ nữ kia thiếu chút nữa thì bị ngã gục xuống, đã cho em có thời gian đuổi theo kịp. Rồi sau đó Soái Ca liền cắn vào cổ tay của người phụ nữ đó. Thực sự nó rất giỏi, bằng không em thật sự đã phải chịu sự thua thiệt lớn. Người phụ nữ kia thì giống như đã bị phát điên lên rồi vậy, thật sự là khó trị."

Soái Ca đã đi vào trong phòng ngủ, đang nằm ghé mặt ở trên đất, đại khái cũng biết chủ nhân đang khen ngợi nó, liền sủa gâu gâu lên một tiếng, lại kêu lên ư ử mấy tiếng, ngoắt ngoắt cái đuôi, rồi lại tiếp tục nằm sấp xuống, ánh mắt quay tròn nhìn chủ nhân.

Vốn dĩ vừa kinh hãi lại vừa hoảng sợ bởi chuyện vừa rồi, nhưng bởi vì biểu hiện của Tiểu Bao Tử và Soái Ca tràn đầy sắc thái huyền thoại, nghe Tố Tố và Lý Nguyệt Hương kể lại chuyện xong, Sở Lăng Xuyên liền cũng trở nên trầm mặc. Anh ôm chặt lấy con trai, cũng ôm chặt lấy Tố Tố.

Tán gẫu trong chốc lát, Lý Nguyệt Hương liền đi làm cơm, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vẫn cảm thấy lo lắng cho Tiểu Bao Tử bị cảm giác dọa sợ kia gây ảnh hưởng. Bất quá, cũng may mắn là Tiểu Bao Tử cũng chỉ phải trải qua một nửa sự việc phía trước. Còn phần Tố Tố thu thập người phụ nữ kia ở phía sau, cậu nhóc không nhìn thấy được. Hơn nữa tâm lý của cậu nhóc này, tâm lý của những đứa nhỏ bình thường khác cũng không thể so sánh được, cho nên cũng không có một chút chuyện gì hết.

Thân cận với ba mẹ trong chốc lát, Tiểu Bao Tử cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi chơi với chiếc xe mới của mình. Chốc thì chạy xe chơi chạy đi chạy lại ở trong phòng khách, một lát lại chạy xông vào trong phòng ngủ. Soái Ca cũng chạy theo vào theo ra, cùng chơi với Tiểu Bao Tử.

Sở Lăng Xuyên ghé người nằm hờ ở bên cạnh Tố Tố. Anh hôn lên trán cô, không nhịn được mà nói: "Thật sự chỉ muốn thời thời khắc khắc mang em theo cùng ở trên người! Bảo bối, thấy em bị như vậy, anh thật đau lòng."

Tố Tố biết, trừ bỏ sự đau lòng lẫn nghĩ đến mà sợ, kỳ thực Sở Lăng Xuyên càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, bởi vì anh đã không bảo vệ tốt được cho cô: "Ông xã, em không cầu thời thời khắc khắc được ở bên cạnh anh. Em chỉ cầu thời thời khắc khắc được ở trong lòng anh. Cho nên, anh cần phải thật khỏe mạnh, mỗi thời mỗi khắc đều phải để em ở trong lòng anh, được không?"

"Anh yêu em, bảo bối." Sở Lăng Xuyên muốn nói lời cám ơn. Nhưng mà, nếu anh nói cám ơn, thì thật sự rất khách khí, cho nên, anh nói yêu cô, yêu cô. Thật sự yêu cô! Anh dùng tình yêu của mình để biểu đạt lòng biết ơn, cám ơn đối với bảo bối của anh. Cô đã không trách cứ anh, không ôm hận oán trách anh, mà còn bảo vệ cho anh, lý giải giúp cho anh...

Còn đang nói chuyện với nhau, thì nghe thấy có người nhấn chuông cửa. Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra, đi ra ngoài. Anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang lái xe ở trong phòng khách, chớp chớp mắt, không ra mở cửa. Cậu nhóc đã có chút cảnh giác trong lòng rồi.

Sở Lăng Xuyên xoa xoa đầu của con trai, rồi sau đó đi ra mở cửa. Nhưng qua màn hình camera quan sát người đứng đối diện ở ngoài cửa, anh nhìn thấy, đó chính là một người khách không mời mà đến. Sở Lăng Xuyên liền nhíu mày lại. Anh trực tiếp nói với người khách đang đứng đối diện ở bên ngoài kia: "Anh tới đây để làm cái gì?"

"Tôi nghĩ muốn nói chuyện với anh và Tố Tố một chút..."

Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn lại phía cửa phòng ngủ, đã thấy Tố Tố chống đỡ thân thể đi ra ngoài. Cô đã nghe được hết rồi. Nghe thấy tiếng nói của người đối diện ở trong màn hình quan sát, sắc mặt Tố Tố có chút khó coi. Chính là Lục Trăn! Lục Trăn kia chính là cái người đã mang đến cho cô một cơn ác mộng kia...

Sở Lăng Xuyên không quan tâm đến Lục Trăn, không muốn mở cửa, nhưng mà chuông cửa lại vang lên. Sở Lăng Xuyên dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Tố Tố. Nhìn thấy cô có vẻ ngầm đồng ý, rồi sau đó anh mới hướng về màn hình quan sát, nói với người ở dưới lầu: "Chờ đấy."

Nên đối mặt thì vẫn cần phải đối mặt, ngày hôm nay sẽ phải giải quyết hết.

Sở Lăng Xuyên cầm lấy cái áo khoác thật dày mặc vào cho Tố Tố. Anh nói với Lý Nguyệt Hương một tiếng, cũng bảo với Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn ở nhà chơi đùa. Đến lúc này, hai người mới đi xuống lầu, mà Lục Trăn thì đã đứng đợi ở cửa tòa nhà.

Vừa ra đến cửa chính của tòa nhà, Sở Lăng Xuyên liền túm lấy vạt áo của Lục Trăn, quai cho anh ta một quả đấm. Một quyền này từ lúc trước anh đã sớm muốn đánh anh ta rồi. Hôm nay người đã đưa đến cửa rồi, Sở Lăng Xuyên anh liền không cần phải khách khí.

Lục Trăn bị lực đạo Sở Lăng Xuyên đánh ngã ngồi trên mặt đất. Tố Tố đi qua, túm chặt lấy Sở Lăng Xuyên. Mà Lục Trăn đưa tay lên xoa một chút vào nơi mặt bị đánh, đứng dậy, cười khổ: "Đáng đánh, đây là thứ mà tôi nên chịu."

Nói xong anh ta đứng dậy, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Tố Tố và Sở Lăng Xuyên: "Tôi tới đây là muốn nói với hai người câu nói "thực xin lỗi", nói câu "xin cám ơn". Thêm nữa, tôi còn muốn nói cho hai người biết một sự kiện."

Tố Tố không nói chuyện, cũng không nguyện ý nhìn đến anh ta. Cô chỉ cảm thấy, nhìn thấy Lục Trăn này giống như nhìn thấy một cây gai. Nó đâm xuyên vào trong lòng cô, đâm vào trong lòng của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố chỉ mong rằng, ngày hôm nay cô sẽ nói được rõ ràng với anh ta, từ nay về sau đừng đến đây để quấy rầy cuộc sống của cô nữa.

Lục Trăn thoáng ngừng lại một chút rồi mới mở miệng nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn luôn bị tạm giữ, để chịu sự điều tra và thẩm vấn. Bất quá tôi không hề tham dự vào chuyện phạm tội, cho nên, tôi đã được bình yên thả ra."

Tố Tố lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú muốn biết anh sống như thế nào. Nó không có quan hệ gì đối với chúng tôi! Lục Trăn, tôi chỉ hy vọng anh hãy cách xa cuộc sống của tôi ra thật xa. Đừng bao giờ lại hiện ra ở trước mắt tôi nữa, coi như, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ quen biết với anh."

"Tôi không hề phạm tội, nhưng mà tôi đã làm ra một chuyện sai trái. Đó chính là, ở dưới sự uy hiếp của bọn họ tôi đã làm một chuyện thật có lỗi với em."

Thời điểm Lục Trăn nói tới đây, trong lòng Tố Tố đau đớn giống như bị kim đâm vào vậy. Sở Lăng Xuyên cũng không sao nén nhịn được, bàn tay nắm chặt lại.

"Nhưng mà, tôi nghĩ phải nói ra điều này cho em biết. Kỳ thực, đêm hôm đó không có chuyện gì phát sinh ra cả. Tố Tố, tôi không hề chạm vào em! Tôi chỉ nói như vậy là để lừa gạt em thôi. Tôi muốn để cho em nghĩ rằng, giữa hai chúng ta đã xảy ra quan hệ."

"Cái gì?" Hô hấp của Tố Tố như cứng lại. Cô mở to hai mắt nhìn Lục Trăn, hoàn toàn giống như đang nằm mộng vậy. Niềm vui sướng mãnh liệt cùng với sự kích động va chạm với nhau ở trong lòng cô. Lục Trăn nói, anh ta không chạm vào người cô, không hề chạm vào người cô!

*****

Hô hấp của Tố Tố như cứng lại. Cô mở to hai mắt nhìn Lục Trăn, hoàn toàn giống như đang nằm mộng vậy. Niềm vui sướng mãnh liệt cùng với sự kích động va chạm với nhau ở trong lòng cô. Lục Trăn nói, anh ta không chạm vào người cô, không hề chạm vào người cô!

"Khi em uống say rồi, lúc đó tôi đã mang em đi đến khách sạn. Trong miệng em vẫn một mực gọi cái tên Sở Lăng Xuyên kia. Thậm chí em còn khóc, vừa khóc vừa gọi cái tên đó. Em nói em đã rất nhớ đến anh ta, rất nhớ anh ta. Sau đó, do em đã uống quá nhiều rượu, nên tôi đã dỗ dành cho em uống thuốc, rồi sau đó em liền mơ màng, nặng nề ngủ thiếp đi.

Tôi cũng không muốn làm tổn thương đến em Tố Tố, chúng ta là bạn bè, mà em cũng vẫn luôn luôn coi tôi như là một người bạn. Nhưng mà, tôi là bị ép buộc... tôi thật bất đắc dĩ, tôi phải làm cho bọn họ tin tưởng là tôi đã thật sự làm chuyện ấy. Tôi thật sự không thể làm được chuyện như vậy đối với em. Cho nên tôi chỉ giả bộ làm chuyện ấy. Tôi đã nghĩ rằng, đợi đến sau khi nguy cơ đã đi qua, mọi người chúng ta còn có thể vãn hồi, cứu vớt lại được mọi chuyện.

Tôi không muốn làm tổn thương đến em. Tuy nhiên lại vẫn đã làm tổn thương đến em rồi. Mấy ngày vừa qua, tôi biết em đã phải trải qua rất thống khổ! Thực xin lỗi em, Tố Tố. Tôi hi vọng em có thể tha thứ cho tôi cái chuyện tôi từng đã lợi dụng em."

Trong lòng Tố Tố đang lay động kịch liệt. Cô thật sự không hề phát sinh quan hệ gì cùng với Lục Trăn hết! Thật sự không có! Tố Tố hy vọng là đúng như vậy, lại nghĩ muốn xác nhận: "Thật vậy sao, những lời anh nói vừa rồi đều có phải là thật hay không?"

"Thật sự. Em có biết vì sao đến hiện tại tôi mới nói cho em biết hay không? Bởi vì, tôi sợ là em không tin, cho là tôi đang ở đó nói để giải vây tội lỗi của mình." Kỳ thực thời điểm anh ta bị thẩm vấn, chuyện này là chính Thẩm Hạo Vũ đã hỏi.

Ngày đó, thời điểm Tô Tuệ Vân nói đến chuyện này, Thẩm Hạo Vũ đã dựa vào đó để hỏi anh ta về chuyện lúc trước. Vốn dĩ đối với chuyện này, thực sự rất khó mà để định tội cho Lục Trăn. Hơn nữa, nếu như thực sự anh ta đã xảy ra chuyện với Tố Tố, thì cũng chỉ có thể định tội anh ta là vì say rượu nên mất lý trí, thật sự không thể truy cứu được. Danh dự của Tố Tố bị phá hoại rồi, mà Lục Trăn lại cũng không phải gánh vác trách nhiệm trước pháp luật.

Huống chi, thật sự là không có chuyện gì đã xảy ra, Lục Trăn cũng đã khai báo lại rõ ràng tình cảnh trải qua một đêm kia. Mặt khác anh ta cũng đã để lại chứng cớ, đó chính là đoạn băng hình camera quan sát, cho thấy anh ta vẫn ở trong một căn phòng khác mà chờ đợi đến trước khi Tố Tố tỉnh lại. Trải qua giám định, thấy băng hình kia không phải là bị làm giả, cho nên có thể khẳng định, những lời Lục Trăn đã nói kia đều là nói thật.

Lúc đó Thẩm Hạo Vũ đã hỏi Lục Trăn, đã lựa chọn muốn làm tổn thương đến Tố Tố như vậy rồi, vì sao đúng thời điểm có thể thật sự ra tay được, thì anh ta lại dùng phương thức như vậy bảo vệ Tố Tố? Lục Trăn nói: Anh ta thích Tố Tố, cho nên cũng không nghĩ muốn thật sự làm tổn thương đến cô. Nếu như mà bất đắc dĩ phải làm tổn thương đến Tố Tố, vậy thì anh ta cũng phải nghĩ ra biện pháp, làm sao để hạ thấp mức tổn thương xuống đến mức thấp nhất.

Anh ta làm như vậy, không chỉ là không muốn làm tổn thương đến Tố Tố, mà cũng là để bảo vệ đối với chính bản thân mình. Nếu quả thật anh ta làm tổn thương đến Tố Tố, thì cũng sẽ làm tổn thương đến bản thân mình. Lục Trăn là người làm ăn, nên anh ta có sự khôn khéo của một thương nhân.

"Nói xong rồi, vậy anh có thể cút đi được rồi đó!" Sở Lăng Xuyên không một chút khách khí, thậm chí giọng điệu nói còn có chút thô lỗ. Nói xong, anh liền lôi tay của Tố Tố đi vào trong lầu. Đi vào bên trong, một khắc kia khi cửa đóng lại, Tố Tố kích động thiếu chút nữa là đã nhảy cẫng lên. Đôi tròng mắt đỏ lên, một vẻ kích động, nói: "Sở Lăng Xuyên, em vẫn sạch sẽ, em vẫn sạch sẽ!"

Sở Lăng Xuyên thấy Tố Tố bởi vì sự kích động và cao hứng, cho nên những vết bầm tím ứ máu trên mặt bị nổi lên đỏ hồng. Anh cẩn thận từng ly từng tí, nâng chặt lấy mặt Tố Tố, cúi đầu xuống, hôn hít một chút ở trên làn môi cô: "Bảo bối, ở trong lòng anh, em của lúc này luôn luôn giống như em của những ngày trước đây."

Tố Tố nắm giữ lấy tay Sở Lăng Xuyên, mặt chôn sâu vào trong ngực anh, tiện đà ôm lấy anh, khóc lên nức nở. Anh tha thứ cho cô, không so đo. Nhưng mà, cô để ý, cô so đo, việc này chính là một cây gai đã đâm ở trong lòng cô.

Hiện tại, cái gai nhọn ấy đã bị lôi ra ngoài rồi, cô cảm thấy thật khoan khoái, thật thoải mái, rất vui vẻ, mà cũng rất cảm động. Tố Tố cảm động vì Sở Lăng Xuyên vẫn luôn luôn hết mực cưng chiều đối với người mình yêu. Cô cảm động và hạnh phúc, khi mình có thể có được một người đàn ông tốt như vậy.

Sở Lăng Xuyên vỗ về mái tóc dài ngắn nham nhở của Tố Tố, nói như dỗ dành: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, hả? Vốn dĩ trên người đã bị bầm chỗ này, tím chỗ kia rồi, bây giờ em lại khóc đến sưng mí lên như vậy, em thấy bản thân mình còn có thể đi gặp người khác được nữa hay không?"

Tố Tố vừa khóc vừa nở nụ cười. Cô thật vui vẻ và cũng rất hạnh phúc.

Đấm mây đen kia rốt cục đã tan đi rồi. Tất cả những gì không tốt đã trải qua, giờ đây cũng không còn trông thấy nữa rồi. Người một nhà lại bắt đầu cuộc sống mới. Bởi vì thời điểm vật lộn với Mã Lỵ, mái tóc của Tố Tố đã bị cô ta túm chặt lấy, nhất định không chịu buông tha. Lúc đó Tố Tố đã nóng nảy nhặt lưỡi dao găm lên để uy hiếp Mã Lỵ, muốn cô ta buông tóc của mình ra. Nào biết được rằng, khi một dao kia bổ xuống, tóc trên đầu cô liền đã bị cắt mất không ít, đương nhiên tay của Mã Lỵ cũng bị thương.

Tóc đã bị cắt nham nhở đoạn dài đoạn ngắn, cho nên, Tố Tố dứt khoát cắt mái tóc của mình thành tóc ngắn. Dần dần tóc của cô sẽ lại dài trở lại như trước. Đương nhiên, Tố Tố nuôi lại mái tóc dài là vì Sở Lăng Xuyên. Bởi vì Sở Lăng Xuyên thích, cho nên cô cũng sẽ thích.

Người trong nhà mỗi khi nói đến chuyện Tố Tố anh dũng bắt tội phạm, ai cũng đều khen cô dũng cảm gan dạ, cũng nghĩ mà sợ cho cô. Nếu như không có Soái Ca trợ giúp trong chuyện này, nói không chừng Tiểu Bao Tử đã bị cướp đi rồi. Cũng nói không chừng, Tố Tố sẽ bị người phụ nữ điên kia đâm cho bị thương.

Cũng may, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi nhưng vẫn bắt được tội phạm.

Nói đến Tố Tố, khó tránh khỏi nói đến chuyện Tiểu Bao Tử đã chạy đi cầu viện binh để cứu mẹ. Tất cả mọi người đều kinh ngạc và thán phục cậu nhóc một hồi. Cậu nhóc thật sự là rất không đơn giản rồi, những đứa trẻ bình thường khác có làm sao mà nghĩ ra được cách xử lý này.

Tiếp theo còn phải kể đến Soái Ca nữa. Trước kia ở người trong nhà đều cảm nhận là yêu quý chó. Nhưng mà, bây giờ Soái Ca đã trở thành anh hùng rồi đó nhé! Nếu không có Soái Ca bảo vệ cho chủ nhân của mình, nói không chừng thì Tiểu Bao Tử đã bị cướp đi rồi.

Qua vài ngày sau, cũng từ trong miệng cha của mình mà Tố Tố biết được, Mã Lỵ sẽ bị phán ở tù chung thân. Còn vị cục trưởng G kia thì bị song quy, có thể sẽ ngồi tù. Về phần Tô Tuệ Vân, thì sẽ căn cứ vào tình tiết phạm tội của cô nặng nhẹ thế nào, mặc dù thế, cô ta cũng vẫn sẽ phải chịu hình phạt. Thế nhưng bởi vì có biểu hiện lập công, nên Tô Tuệ Vân sẽ được giảm nhẹ hình phạt đi một chút.

*****

Qua vài ngày sau, cũng từ trong miệng cha của mình mà Tố Tố biết được, Mã Lỵ sẽ bị phán ở tù chung thân. Còn vị cục trưởng G kia thì bị song quy, có thể sẽ ngồi tù. Về phần Tô Tuệ Vân, thì sẽ căn cứ vào tình tiết phạm tội của cô nặng nhẹ thế nào, mặc dù thế, cô ta cũng vẫn sẽ phải chịu hình phạt. Thế nhưng bởi vì có biểu hiện lập công, nên Tô Tuệ Vân sẽ được giảm nhẹ hình phạt đi một chút. Có lẽ sẽ là một năm, có lẽ cũng chỉ là mấy tháng. Chuyện này còn phải xem phán quyết của toà án như thế nào. Đối với việc nhóm người kia sẽ phải chịu hình phạt như thế nào, Tố Tố cũng không quan tâm đến nữa rồi, trái tim của cô đã đặt hết vào ở trên người nhà của mình.

Trong lòng của Tố Tố đã không còn có sự ám ảnh nào nữa, bởi vì cô và Lục Trăn chưa từng phát sinh quan hệ với nhau. Cho nên, cô và Sở Lăng Xuyên ở chung với nhau ngày càng trở nên tự nhiên. Hai người cũng càng ngày càng gia tăng ân ái, tâm tình cực kỳ tốt. Ngày tháng cũng trôi qua nhanh. Đảo mắt một cái đã sắp đến sinh nhật của Tiểu Bao Tử rồi. Cậu nhóc được ba tuổi. Mà sinh nhật ba tuổi, chiếu theo phong tục chính là phải mở tiệc rượu để chúc mừng. Cho nên, Tố Tố trước tiên gọi điện thoại nhắc nhở Sở Lăng Xuyên, tránh cho anh vì bận việc mà quên mất chuyện này...

Sinh nhật của Tiểu Bao Tử vừa vặn vào ngày chủ nhật. Buổi sáng ngày thứ sáu, Tố Tố vẫn cảm thấy không yên lòng, sợ buổi sáng mới sắp xếp, đến tối lại vội vàng hoặc là lại không có thời gian, cho nên lại gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên. Rất nhanh, bên kia liền nhận cuộc gọi luôn. Trước tiên Tố Tố thân mật thắm thiết gọi một tiếng: "Ông xã à!"

"Bà xã bảo bối. Anh đây, có việc gì vậy?"

Bên kia Sở Lăng Xuyên cúi đầu cười cười, giọng trầm trầm hỏi lại

"Vâng." Tố Tố cười nhẹ nhàng: "Ngày hôm nay anh có về nhà hay không?"

"Em đừng lo lắng, lễ sinh nhật của con trai, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ."

"Mọi người hiện tại đang chờ anh trở về nhà. Nhớ lái xe chậm một chút."

Nhận được câu trả lời xác thực của Sở Lăng Xuyên xong, Tố Tố cũng được an tâm đi làm. Còn Sở Lăng Xuyên sau khi đến văn phòng, lại được nghênh đón một vị khách đặc biệt. Đó là lão thủ trưởng (thủ trưởng cũ) của anh. Lúc trước ông là sư trưởng của sư đoàn, bây giờ ông đang làm quân đoàn phó trong quân đội.

"Thủ trưởng!" Sở Lăng Xuyên vừa mừng vừa sợ, đứng dậy cúi chào. Lão thủ trưởng đã già rồi, mái tóc giờ đã hoa râm, thế nhưng mà tinh thần vẫn còn rất minh mẫn. Ở trong quân doanh, lão thủ trưởng là một nhân vật giống như là cha của Sở Lăng Xuyên vậy: "Ngài tới đây, thế nào mà lại cũng không báo trước một tiếng cho tôi biết."

Lão sư trưởng cũng không khách khí với anh. Ông lườm Sở Lăng Xuyên một cái. Ông chính là muốn đột nhiên đến tập kích đối với Sở Lăng Xuyên kia: "Hừm! Tôi đến để xem cái người được coi là thành phần tinh anh kia, đã được tôi lựa chọn để đi lưu học, thế nào mà lần này lại bỏ qua như vậy!"

Sở Lăng Xuyên cười cười, đỡ lão thủ trưởng ngồi xuống, cũng vội vàng rót trà: "Thủ trưởng, tôi đã phụ sự kỳ vọng của ngài mất rồi."

Lão thủ trưởng chỉ chỉ vào chiếc ghế so pha, ý bảo Sở Lăng Xuyên ngồi xuống nơi đó.

Sở Lăng Xuyên ngồi ở một bên, thân mình thẳng tắp.

"Cậu đó, chính là một con người luôn bi lụy trong tình trường." Lão sư trưởng đúng là hiểu rõ ràng từng chi tiết đối với Sở Lăng Xuyên. Lúc trước, nào thì làm loạn lên muốn ly hôn, nào thì muốn chuyển nghề. Thật sự không thể che giấu được là một người luôn vì tình yêu. Hiện tại lại cậu ta không chịu đi học như vậy, tám chín phần mười là không nỡ bỏ lại vợ con và người nhà.

Sở Lăng Xuyên lắng nghe lời dạy dỗ của lão sư trưởng, không nói năng gì.

Lão sư trưởng lại tiếp tục nói: "Tôi tới đây không phải là để phê bình đối với cậu. Chỉ là tự mình đến để thông báo cho cậu biết, việc đi lưu học lần này nếu không phải là cậu thì không được rồi, cậu nhất định là phải đi."

"Lão thủ trưởng, không phải là đã lựa chọn được người khác rồi hay sao ạ? Tại sao lại thay đổi lại như vậy chứ?" Sở Lăng Xuyên biết, lão sư trưởng là người luôn bao che cho cấp dưới. Còn anh lại là một người lính mà lão thủ trưởng thích nhất, lại là cấp dưới cũ của ông. Ở sâu trong nội tâm của lão thủ trưởng, nhất định là ông luôn hi vọng ở sư đoàn mà ông từng đã trải qua, người lính cũ của ông có thể được cử đi. Đương nhiên là Sở Lăng Xuyên cũng không cần phải nhún nhường, chủ yếu nhất là anh có đủ tư cách.

Lão thủ trưởng chỉ chỉ vào Sở Lăng Xuyên: "Cậu vốn là không phải người được tuyển thứ hai. Việc cử cậu đi, bất cứ người nào cũng đã chịu tâm phục khẩu phục rồi. Nhưng mà cậu bỏ qua như vậy, tôi chỉ có thể tuyển chọn người khác. Bất quá, người định tuyển lựa để thay thế cho cậu, thì đột nhiên lại bị sinh bệnh rồi. Cho nên, tôi càng nghĩ càng thấy, vẫn phải là cậu đi thôi."

"Thủ trưởng...."

Lão thủ trưởng xua xua tay: "Tôi biết cậu muốn nói cái gì rồi. Nhưng mà tôi lại không muốn nghe. Lúc này đây, tuy rằng không phải là nhiệm vụ, nhưng cũng là mệnh lệnh. Vài vị thủ trưởng trong quân cũng đã từng nghiên cứu rồi mới quyết định. Người được tuyển chọn cũng đã xác định là cậu rồi, không tuyển chọn lại người khác, đến năm sau sẽ đi! Trong khoảng thời gian này, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho người nhà của mình đi."

Sở Lăng Xuyên còn muốn nói thêm điều gì, nhưng sắc mặt của lão thủ trưởng đã trầm xuống: "Thi hành mệnh lệnh đi!"

Sở Lăng Xuyên đứng dậy, nâng tay lên chào: "Vâng!"

Nhận mệnh lệnh xong, Sở Lăng Xuyên cùng với lão thủ trưởng đi tham quan một vòng ở trong nơi đóng quân, quan sát xem các chiến sĩ, sĩ quan trong đơn vị một hồi. Đến giữa trưa lại cùng với lão thủ trưởng đến căn tin bộ phận để ăn cơm trưa. Buổi chiều, lão thủ trưởng lên máy bay trực thăng bay đi luôn.

Đã đến mức độ này, Sở Lăng Xuyên biết mình không thể lại cự tuyệt được nữa rồi. Thế nhưng điều này sẽ đồng nghĩa với việc, anh sẽ phải rời xa Tố Tố một lần nữa, và lại để cho cô lại phải trải qua một năm dài chờ đợi.

Trước sự việc này, Sở Lăng Xuyên không biết mình sẽ phải mở miệng nói với Tố Tố như thế nào. Nhớ lại một năm trước, khi anh bị điều đến thành phố khác, lúc đi, Tố Tố và con trai anh đã khóc vô cùng thương tâm. Lần này anh lại phải đi một lần nữa, chỉ nghĩ thôi, nơi trái tim của anh liền thấy đau nhói.

Giờ phút này Sở Lăng Xuyên chỉ có thể lặng lẽ nói ở trong lòng mình, bảo bối, thực xin lỗi.

Khoảng hơn bảy giờ tối, Sở Lăng Xuyên về đến nhà. Vẻ mặt anh đầy cao hứng, không thể nhìn ra được trong tâm trí của anh đang chất chứa đầy tâm sự. Sở Lăng Xuyên không có ý định muốn nói cho Tố Tố biết vội. Anh muốn chờ sau khi buổi lễ mừng sinh nhật của con trai kết thúc, anh mới nói lại cho người trong nhà biết chuyện này.

Ngày chủ nhật cuối tháng là sinh nhật Tiểu Bao Tử. Vào ngày chủ nhật, Sở Lăng Xuyên, nhân vật luôn đại diện cho sự bận rộn, cuối cùng đã có thời gian trở về, lần đầu tiên trải qua ngày sinh nhật của con trai. Hơn nữa đây lại còn là một ngày sinh nhật cực kỳ quan trọng, đến cuối cùng anh đã không bị bỏ lỡ nữa rồi. Trong lòng Sở Lăng Xuyên có cảm giác được an ủi sâu sắc.

Tiệc sinh nhật Tiểu Bao Tử không phô trương, cũng không lãng phí. Bữa tiệc mời khách được tổ chức ở ngay tại nhà hàng của La Vĩ Khôn. Khách mời đều là những họ hàng rất gần gũi, cùng với bạn bè thân thiết, cho nên cũng không có quá nhiều người.

Không khí rất náo nhiệt, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử đến tiếp đón một bàn toàn là bạn bè. Một bàn này không phải ai khác, đương nhiên là La Vĩ Khôn, Hàm Hàm, Tiểu Nhiên, Thiệu Minh Thành, còn có cả Hồng Trang và Thẩm Hạo Vũ.

*****

Cái miệng của Tiểu Bao Tử chào mọi người nghe rất ngọt ngào, sau đó liền chạy đi chơi cùng với Tiểu Khả Ái của nhà Tiểu Nhiên rồi. Cuối cùng chỉ còn lại mấy người lớn bọn họ. Sở Lăng Xuyên vẻ mặt đầy cao hứng, một tay ôm lấy Tố Tố, một tay bưng cái ly, lấy nước ngọt để thay cho rượu, kính mời các bạn bè đang ngồi ở đó.

Một hơi uống xong cốc nước ngọt, Sở Lăng Xuyên buông cái ly xuống, đắc ý vỗ vỗ vào bả vai La Vĩ Khôn: "Nhanh chóng sinh ra một đứa nhóc đi! Chưa được làm cha, cậu tuyệt đối không thể hiểu hết được, cái cảm giác khi làm cha thì vui vẻ đến như thế nào đâu!"

"Có phải là cậu nghĩ muốn lên mặt hay không? Có phải là cậu lại muốn khoe khoang hay không?" La Vĩ Khôn ôm Hàm Hàm sát lại bên người mình, sắc mặt biểu cảm sự vui mừng: " Ngày hôm nay, nhân dịp này tôi mượn cơ hội để tuyên bố cùng với mọi người một tin tức tốt, Hàm Hàm bảo bối của nhà tôi đã có tin vui rồi!"

"Wow!"

Tố Tố cùng Tiểu Nhiên không nhịn được liền kêu lên vẻ đầy kinh ngạc. Mọi tầm mắt đều dừng lại ở trên mặt Hàm Hàm: "Thật sự như vậy sao, Hàm Hàm, đã được bao lâu rồi?"

Hàm Hàm có một chút ngượng ngùng, liếc mắt lườm La Vĩ Khôn một cái trắng mắt, vẻ hờn dỗi. Trước mặt nhiều người như vậy, cái người đàn ông này thật không thể thu bớt miệng lưỡi của mình lại một chút hay sao, rồi sau đó mới đỏ mặt nói: "Đã được bốn mươi ngày rồi."

"Chúc mừng chúc mừng!"

Mọi người người đang ngồi đều ào ào lên để nói lời chúc mừng Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn. Tố Tố cũng không nhịn được liền nói: "Đứa nhỏ thì cũng đã có rồi, hai người các cậu định đến khi nào thì cử hành hôn lễ chính thức đấy? Để bụng lớn nữa, thì sẽ không mặc được áo cưới nữa đâu!"

La Vĩ Khôn không uống rượu, cũng đã hơi say rồi. Anh đã bị say ở trong niềm hạnh phúc, cảm xúc có chút kích động, nói: "Hai tháng sau, chờ cho cậu nhóc ở trong bụng trải qua thời kỳ chưa ổn định đã, rồi chúng tôi liền cử hành hôn lễ. Đến lúc đó xin mời tất cả mọi người đang ngồi ở đây đến tham gia."

La Vĩ Khôn nói xong, mọi người lại cùng hoan hô và cười nói một trận. Cuối cùng hai người bọn họ đã tới được bến bờ hạnh phúc rồi. Thật là vui vẻ, thật sự vui vẻ thay cho bọn họ. Mọi người ai nấy đều kích động, mặt mũi đều nóng bừng, đỏ rực lên.

Nói xong chuyện của Hàm Hàm, sự chú ý của mọi người lại dời chuyển dời đến trên người Tiểu Nhiên. Hiện tại Tiểu Nhiên cũng đã mang thai được hơn hai tháng rồi. Khẳng định là cô đã không thể nào chia tách ra được cùng với Thiệu Minh Thành nữa rồi. Thế nhưng, nếu cứ kéo dài mãi như thế này, thì cũng không phải là biện pháp tốt.

Tiểu Nhiên giang tay ra, vẻ mặt mê mang: "Có chuyện gì vậy, tại sao mọi người đều nhìn sang tôi như thế, mọi người muốn làm gì vậy chứ?"

Hàm Hàm liền hỏi thẳng Thiệu Minh Thành: "Thiệu Minh Thành, đến chừng nào thì anh mới chịu cưới Tiểu Nhiên của nhà chúng tôi vậy. Anh không cưới, thì tôi đây sẽ tìm giúp người khác cho cô ấy."

Thiệu Minh Thành nhíu mày, cách không nâng nắm tay lên mà múa, tựa như muốn đánh Hàm Hàm vậy. Nhưng cái nắm tay đang múa kia cuối cùng liền dừng lại ở trên bờ vai của Tiểu Nhiên, ôm lấy: "Tôi đây phải nói, thật sự là mỗi ngày tôi đều cầu hôn Tiểu Nhiên, nhưng tất cả đều phải đợi đến khi vị đại tỷ này gật đầu đã."

Tiểu Nhiên hất tay anh ra, lườm Thiệu Minh Thành trắng mắt. Hình thức ở chung của hai người này đại khái cũng vẫn thường như vậy. Một người thì cứ quấn quít lấy, một người thì lại luôn luôn lạnh nhạt, thế nhưng lại không thể chia tay nhau được, mà cũng không thể rời bỏ nhau được.

Lúc này Tiểu Khả Ái cũng đã chạy tới. Cô bé lôi cánh tay của Tiểu Nhiên, vẻ mặt biểu cảm sự chờ mong, thậm chí là còn cầu xin giúp đỡ cho Thiệu Minh Thành: "Mẹ, mẹ hãy gả cho ba ba đi! Như vậy Tiểu Khả Ái cùng với em bé đang ở trong bụng của mẹ, mỗi ngày sẽ đều có thể được ở cùng với cả ba mẹ rồi.

Còn có chuyện này nữa cơ mẹ à. Ngày đó khi ba ba bị mẹ cự tuyệt, con nhìn thấy ba ba đã đứng trốn tránh ở ban công vụng trộm khóc nhè đấy! Mẹ, mẹ không đồng ý ba ba, có phải là vì ba ba đã không có chuẩn bị hoa tươi và nhẫn hay không?"

Mọi người đầu tiên là thất thần, tiếp sau đó là một trận cười, sau cùng là cảm thấy xót xa. Đương nhiên người thấy xót xa nhất chính là Tiểu Nhiên và Thiệu Minh Thành. Hai người bọn họ, một đôi cha mẹ này đã không làm tròn trách nhiệm làm cha làm mẹ, nên đã gây cho đứa nhỏ điều gì đây?

Hơn nữa trong bụng Tiểu Nhiên lại đang có một đứa bé khác. Cô luôn luôn nghĩ sống chỉ vì mình, dựa vào ý tưởng cùng cảm giác của mình để làm việc. Cô vì đứa nhỏ trong bụng, nên có phải đã quan tâm quá ít đến Tiểu Khả Ái hay không! Điều này thực không hề nhỏ một chút nào. Con bé đã có thể cảm nhận được quan hệ giữa cha với mẹ, không giống như quan hệ cùng với người khác.

Tiểu Khả Ái nói ra loại lời nói như vậy, đã làm cho Tiểu Nhiên thấy giật mình lại vừa thấy khổ sở. Cô thật sự rất ích kỷ, cô chưa từng bao giờ nghĩ tới vì đứa nhỏ. Cô phải làm như thế nào cho con gái của mình thì mới được coi là tốt đây! Trong lòng Tiểu Nhiên, trong lúc nhất thời thấy khó chịu đến lợi hại.

Thiệu Minh Thành xoay người lại ôm Tiểu Khả Ái vào trong lòng, hốc mắt của anh có chút ướt át. Anh hôn lên gương mặt của con gái, lại nhìn về phía Tiểu Nhiên. Nhưng Tiểu Nhiên lại xoay tầm mắt đi chỗ khác. Thiệu Minh Thành cũng nói với mọi người xung quanh: "Nào ăn cơm thôi! Mọi người dùng bữa thôi."

Sợ mọi người bị mất hứng, cho nên Thiệu Minh Thành cùng Tiểu Nhiên dời sự chú ý của mọi người đi chỗ khác, bằng cách chuyển hướng cuộc nói chuyện sang đề tài khác. Cuộc tán gẫu bắt nổi lên với sự tích anh dũng của Tiểu Bao Tử và Tố Tố. Trên bàn cơm, không khí lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Mọi người cao hứng khó tránh khỏi uống chút rượu. Sau khi kết thúc buổi tiệc sinh nhật, những người họ hàng thân thích cũng đều đã đi về hết. Sau khi đã tiễn bước người thân rồi, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố liền tề tựu lại cùng với những người bạn tốt nhất của mình. Thiệu Minh Thành cùng La Vĩ Khôn uống rượu có chút say. Hồng Trang cũng say.

Các bậc trưởng bối, họ hàng thân thích đều đã đi về cả rồi. Tiểu Bao Tử cũng đã được Sở Vệ Bình mang về nhà của ông. Đến lúc này, mấy người bọn họ liền từng đôi từng đôi một ngồi cùng một chỗ. Tiểu Khả Ái thì đang ngủ ở trong lòng Thiệu Minh Thành.

Tuy rằng người đã ít đi rất nhiều, nhưng mà sự náo nhiệt cũng không hề giảm đi. Cuộc nói chuyện xoay quanh vấn đề hôn sự của Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn. Lúc trước, Hàm Hàm thông qua sự nỗ lực của bản thân, nên đã chiếm được sự tán thành của mọi người trong nhà La Vĩ Khôn. Hiện tại, cô lại mang thai, dĩ nhiên là lại càng không có gì trở ngại rồi.

Trò trò chuyện chuyện cho tới đoạn đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Hóa ra, vào cái ngày nào đó, sau khi hai người sớm đã biết Hàm Hàm mang thai, nên liền đi đăng ký kết hôn rồi. Thực sự đó là một kỷ niệm có đầy đủ ý nghĩa. Còn đang nói chuyện đăng ký kết hôn, Hồng Trang lại đột nhiên đĩnh đạc ôm lấy bả vai của Thẩm Hạo Vũ: "Này, Thẩm Hạo Vũ, hai chúng ta có được tính là đang yêu nhau hay không vậy?"

Thẩm Hạo Vũ nhìn sang Hồng Trang lúc này mặt đã đỏ lên vì say rượu, không nhịn được liền bưng lên một ly nước trà đưa đến bên miệng cô: "Không được coi như vậy."

"Cái gì?" Hồng Trang liền chu cái miệng lên, dường như sắp khóc. Cô vẫn cảm thấy bọn họ yêu thương nhau. Hơn nữa, Thẩm Hạo Vũ lại còn đã hôn cô rồi, hiện tại anh lại dám nói không tính là đang yêu nhau như vậy!

Chương (1-141)