Truyện:Cô Dâu Của Trung Tá - Chương 112

Cô Dâu Của Trung Tá
Trọn bộ 141 chương
Chương 112
Anh muốn em hồi tâm chuyển ý - muốn chiếm hữu thật sâu!
0.00
(0 votes)


Chương (1-141)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên kích động, vội vàng, khát vọng, nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ muốn hung hăng giữ lấy cô gái đang ở trong lòng mình. Ở trong lòng anh cũng âm thầm cầu nguyện, Tiểu Bao Tử phải ngủ ngoan ngoãn nhé, ngàn vạn lần đừng có phá hư chuyện tốt của ba ba đấy!

Nhưng mà sự tình chính là như vậy, ghét của nào trời trao của nấy. Ngay lúc bàn tay to của anh sốt ruột khó nén nhịn, đưa xuống nội y của Tố Tố, thì lại nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc của Tiểu Bao Tử.

Nghe tiếng khóc của con, Dieenndkdan/leeequhydonnn Sở Lăng Xuyên muốn hộc máu. Mà Tố Tố cũng thanh tỉnh lại từ trong ý loạn tình mê. Một đôi ánh mắt tràn đầy dục vọng chống lại một đôi tròng mắt ý loạn tình mê, hơi thở ồ ồ, mập mờ lưu chuyển.

Mặt Tố Tố còn đỏ rực lên giống như quả táo chín. Cô dưới sự hoảng loạn cũng vội vàng đẩy anh ra, từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, luống cuống tay chân mặc lại quần áo, chạy ra khỏi toilet.

Mà Sở Lăng Xuyên thì buồn bực đấm vào tường. Anh mặc xong quần áo cũng đi theo ra ngoài. Vừa mới ra khỏi toilet anh chợt nghe thấy tiếng chuông di động của anh đang không ngừng vang lên bài hát hành khúc rất có lực. Hóa ra là tiếng chuông di động của anh đã đánh thức Tiểu Bao Tử. dinendian. lơqid]on, Ban đêm cậu nhóc không tìm thấy ba mẹ, tức thời khóc lên.

Lần này, tuyệt đối không thể đổ thừa cho Tiểu Bao Tử đã làm hư chuyện tốt của anh được. Lỗi chính là tại tiếng chuông điện thoại di động của anh cùng người đã gọi điện thoại đến. Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử khóc đêm. Sở Lăng Xuyên vội vàng cầm lấy di động từ trên bàn lập tức tiếp thông. Vừa nghe thấy tiếng nói trong điện thoại anh lập tức nghiêm túc trở lại, thân mình cũng không khỏi đứng thẳng lên, trong miệng cũng liền đáp ứng: "Vâng! Dạ! Tôi lập tức sẽ về đơn vị ngay!"

Nói xong anh cúp máy, vẻ mặt đầy buồn khổ nhìn về Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử. Anh đi qua, xoay người lại, hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử lúc này đang buồn ngủ mênh mông. @MeBau*@@ Cậu nhóc bây giờ lại đã ngủ thiếp đi.

Hôn môi Tiểu Bao Tử xong, anh đưa tay nắm lấy cằm của Tố Tố, không nói lời nào, chỉ hung hăng hôn hít vài cái ở trên làn môi của cô, rồi mới chịu rời đi: "Bảo bối, anh có việc nên anh phải về đơn vị trước mất rồi. Thật xin lỗi đã không thể ở nhà cùng em được."

Tố Tố nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ, trời tối như vậy, còn phải đi xe mất hai giờ đồng hồ, nghĩ vậy cô không nhịn được nói dặn anh: "Trời tối, anh lái xe chậm một chút, đến nơi nhớ gọi điện thoại về cho em."

"Yên tâm, bảo bối. Khi đến nơi anh sẽ gởi thư tin nhắn cho em." Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn một cái lên trên mặt cô. Sau đó anh đi đến bên chiếc tủ quần áo tìm quần áo trong tủ. Ăn mặc chỉnh tề, anh đi trở lại bên giường, hôn Tiểu Bao Tử, cũng không quan tâm đến chuyện cậu nhóc có nghe được hay không, anh nói theo thói quen: "Ba ba yêu con, con trai của ba!"

Hôn Tiểu Bao Tử xong, anh lại quay sang hôn môi, hôn mặt Tố Tố, hai cánh tay cũng ôm lấy cô thật mạnh, thấp giọng trầm trầm nói: "Anh yêu em, bảo bối, chờ anh trở lại nhé. Anh đi đây."

Nói xong, anh đứng dậy cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi. Tố Tố nhìn theo bóng lưng anh rời đi, không nhịn được nghĩ ngợi, từ trước đến nay anh vốn không thích treo trên bờ môi mình cái từ yêu đương gì đó. Thỉnh thoảng anh có thổ lộ một lần, thì cũng còn phải xem tình huống thế nào đã. Thế nhưng hiện tại, anh lại sẽ luôn biểu đạt cái từ yêu kia ra ngoài, không hề ngần ngại.

Anh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều rất nhiều!

Đêm càng ngày càng sâu, Tố Tố cũng cứ ôm Tiểu Bao Tử mơ mơ màng màng như vậy, không sao ngủ lại được. Trong lúc mơ màng cô nghe thấy điện thoại di động truyền đến một tiếng chuông báo tin nhắn. Tố Tố từ trong giấc mộng tỉnh lại, đưa tay cầm lấy điện thoại di động mà cô đã đặt ở trên bàn đầu giường nhìn nhìn, là tin nhắn của Sở Lăng Xuyên gửi tới. Anh báo anh đã đến nơi để cho cô yên tâm. Tố Tố cũng hồi đáp lại cho anh mấy chữ đã nhận được, sau đó thật sự ngủ thiếp đi.

Đêm cứ như thế trôi qua, một ngày mới lại đến. Tiểu Bao Tử tỉnh lại nhìn không thấy ba ba đâu. Chờ đến khi Tố Tố giải thích xong cu cậu mới hiểu được, ba ba có rất chuyện gấp gáp phải làm, cho nên ban đêm khi nhóc còn ngủ thì ba ba đã rời đi rồi.

Nhóc con cũng không bởi vì ba ba đột nhiên rời đi mà tranh cãi ầm ĩ, tựa như thật sự hiểu được. Bất quá suốt một buổi sáng cu cậu la hét muốn đi tìm ông ngoại và bà ngoại. Không trông cậy gì vào ba ba được rồi, nhóc vẫn còn có ông ngoại và bà ngoại nữa.

Rời giường ăn điểm tâm, Tố Tố liền mang theo Tiểu Bao Tử trở về nhà cha mẹ mình.

Tố Tố biết thái độ của mình đối với Sở Lăng Xuyên đã có phát sinh sự thay đổi. Trước kia cô đối với anh lạnh lùng, không cần, thậm chí đến ngay cả chuyện thương tâm xảy ra năm đó cô cũng đều coi thường rồi, đến nói ra cô cũng không nguyện nói ra cùng anh.

Nhưng mà ngày hôm qua, cái câu hỏi mà cô từng đã vẫn muốn hỏi lại không hỏi kia, lại đã được cô thốt ra ngoài qua lời nói. Cô lại còn khóc rầm rầm rào rào, đập nát tất cả sự lạnh lùng lẫn sự chết lặng của cô. Cô không biết điều này đại biểu cho cái gì, chỉ là cô nghĩ rằng, dù sao nếu muốn làm vợ chồng, thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần phải cứ suy nghĩ nhiều.

Mà kỳ thực Sở Lăng Xuyên cũng hiểu rất rõ, Tố Tố không lạnh lạnh nhạt, chỉ là bởi vì mấy ngày nay hai người ở chung với nhau, đã từng chút từng chút phát ra những cảm thụ tận sâu trong nội tâm của cô. Thế nhưng mà điều này không có nghĩa là cô tha thứ cho anh, càng không có nghĩa là cô một lần nữa lại thích anh, yêu anh! Có lẽ đây chỉ là một khởi đầu tốt đẹp.

Sở Lăng Xuyên đang trong thời điểm vội vã bận rộn. Tố Tố mà nói thì tương đối nhàn nhã, bất quá cô phải chăm sóc cho Tiểu Bao Tử. Đây cũng là một công việc phải dùng đến thể lực, cậu nhóc này nếu không dùng hết tinh lực thì cũng đủ làm giày vò người ta rồi.

Buổi chiều, Tố Tố cùng Tiểu Nhiên, Hàm Hàm hẹn với nhau ra ngoài chơi. Chủ yếu nhất là chuyện mang cục cưng đi ra ngoài chơi, cho nên hơn ba giờ chiều, Tố Tố liền mang theo Tiểu Bao Tử đi đến quảng trường tập hợp với Hàm Hàm, Tiểu Nhiên.

Tiểu công chúa của nhà Tiểu Nhiên thật sự rất đáng yêu và cũng rất xinh đẹp. Cô bé mới hơn hai tuổi, rất thông minh, cái miệng nhỏ cũng cực kỳ ngọt ngào, bộ dạng lại rất đáng yêu, làm cho người ta nhìn thấy liền thích.

Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa của nhà Tiểu Nhiên đã gặp nhau vài lần rồi, cho nên hai cô cậu nhóc này giống như là đã quen biết nhau từ lâu rồi. Vừa thấy mặt nhau, tiểu công chúa của nhà Tiểu Nhiên liền túm chặt lấy tay của Tiểu Bao Tử cùng cậu nhóc chơi đùa.

Quảng trường có chuyên có nơi dành riêng cho các bạn nhỏ đến chơi đùa. Có một hố cát ở đó, các bạn nhỏ đều ngồi ở bên trong chơi xúc cát. Lũ trẻ con cảm thấy cái gì chơi cũng hay, chơi đùa với mất hạt cát thôi cũng có thể ngồi chơi được nửa ngày. Hai nhóc tì vui chơi ở đàng kia, ba người lớn ngồi cùng ở một bên.

Khí sắc của Hàm Hàm không tệ, so với lần gặp trước có vẻ tốt hơn rất nhiều. Bất quá sự cô đơn nơi đáy mắt vẫn không thể nào che hết được. Dù sao, sự tổn thương lớn như vậy, không phải là hơn nửa khắc là có thể quên được.

Hai nhóc chơi đùa mệt mỏi liền chạy về tìm các mẹ, làm tổ ở trong lòng mẹ để nghỉ ngơi. Ba người lớn nhìn thấy thời gian không còn sớm, quyết định đi về nhà. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa nhà Tiểu Nhiên cứ lôi kéo tay của Tiểu Bao Tử, lắc lắc đầu không chịu chia tay với Tiểu Bao Tử, cứ muốn chơi đùa với Tiểu Bao Tử.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Hai nhóc chơi đùa mệt mỏi liền chạy về tìm các mẹ, làm tổ ở trong lòng mẹ để nghỉ ngơi. Ba người lớn nhìn thấy thời gian không còn sớm, quyết định đi về nhà. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa nhà Tiểu Nhiên cứ lôi kéo tay của Tiểu Bao Tử, lắc lắc đầu không chịu chia tay với Tiểu Bao Tử, cứ muốn chơi đùa với Tiểu Bao Tử.

Đôi mắt to của Tiểu Bao Tử lúc này cũng cứ chớp chớp, nhìn về phía chị bé rồi lại nhìn sang Tố Tố, dẩu môi ra nói với Tố Tố: "Chị, chị..."

Hai đứa trẻ nhất định không muốn tách ra, hai nhóc chính là chơi đùa với nhau rất hợp rồi, cho nên còn muốn tiếp tục chơi đùa cùng nhau.

Tiểu Nhiên không nhịn được mà cười rộ lên: @MeBau*@@ "Hai đứa trẻ đã không muốn tách ra như vậy, thế thì thế này đi, mọi người đi đến nhà của tớ. Buổi tối ăn cơm ở nhà của tớ, như vậy sẽ đủ để cho hai đứa nhóc này chơi đùa thoải mái!"

Tố Tố và Hàm Hàm đương nhiên cũng sẽ đồng ý rồi. Ba người lớn cùng hai đứa nhỏ cùng xuất phát, đi đến nhà của Tiểu Nhiên. Nhà của Tiểu Nhiên ở một tiểu khu trong thành phố, khoảng cách cũng không tính quá xa. Xe đi đường chỉ mất khoảng mười mấy đến hai mươi phút.

Thời điểm về đến cửa nhà, tiểu bảo bối của nhà Tiểu Nhiên liền kéo tay Tiểu Bao Tử đi vào trong phòng, chia xẻ đồ chơi của mình cho Tiểu Bao Tử, mà đồ chơi đều là búp bê gì gì đó! Nói thật, đối với mấy loại đồ chơi này, Tiểu Bao Tử không hề có chút cảm tình nào.

Ba người lớn cũng lục tục tiến vào, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn thay đổi giày. Tiểu Nhiên nhìn thấy đôi giày ở trên mặt đất liền hơi hơi nhíu mày. Bởi vì trên đất đang đặt một đôi giày nhưng lại không phải là của cô, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

Cô cũng không còn chú ý đến việc tiếp đón Tố Tố cùng Hàm Hàm. Mà cũng đều là người mình, nên cô cũng không cần tiếp đón. Chính là, cảm xúc của Tiểu Nhiên không đúng lắm. Cô đi đến cửa phòng đứa nhỏ đẩy cửa ra nhìn nhìn, không có người. Cuối cùng cô đi tới ngưỡng cửa phòng ngủ của cô và Giản Ngọc Sanh. Cô đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy vợ trước của Giản Ngọc Sanh đang ôm Giản Lực Dương, là con trai của cô ta, ngủ ở trên giường lớn của cô và Giản Ngọc Sanh.

Tiểu Nhiên chỉ cảm thấy ghê tởm, tức giận, bất đắc dĩ cùng khó chịu. Rõ ràng là cuộc sống của cô, vì sao lại cứ hết lần này đến lần khác có một người phụ nữ khác chui vào, ở trong nhà của cô, làm tán loạn khắp phòng.

Vợ trước ơi là vợ trước, cô ta thay đổi cái này cái kia trong nhà, nói là vì muốn tốt cho đứa nhỏ, còn giống chủ nhân hơn cả cô, còn ở tự tại hơn cả cô, Tiểu Nhiên này. Luôn sai sử Giản Ngọc Sanh thiết tưởng còn giống như chồng của mình hơn cả cô. Những điều này cô cũng nhẫn nhịn, nhưng đến bây giờ cô ta lại còn ngủ ở trên giường cô, làm cho cô không thể nào nhịn được nữa.

Lúc này Hàm Hàm và Tố Tố cùng đi tớ, cũng nhìn thấy tình cảnh bên trong, không khỏi nhíu mày, cũng khó chịu thay cho Tiểu Nhiên. Hàm Hàm và Tố Tố hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình của Tiểu Nhiên, nhất định cô cực kỳ khó chịu, rất bối rối mà cũng khó có thể chịu đựng được.

Nếu như lúc trước, cứ theo tính nết của Tiểu Nhiên, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn thì nhất định cô sẽ kéo người phụ nữ kia dậy, một cước đạp ra ngoài cửa. Nhưng mà lúc này, cô sớm đã trôi qua cái tuổi trẻ dễ bị xúc động kia rồi.

Huống chi, còn đứa nhỏ ở đây.

Tiểu Nhiên cũng không có hành động gì, chính là lui ra ngoài, đóng cửa lại. Cô nhìn sang hai người bạn tốt, nói vẻ đầy hữu khí vô lực: "Hôm nay sợ là không thể chiêu đãi hai cậu được rồi! Các cậu đi về trước đi, ngày khác chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Hàm Hàm nhìn Tiểu Nhiên vẻ đầy lo lắng. Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, nói vẻ có chút tức giận: "Cô ta chính là vợ trước phải không? Thế nào mà lại như vậy chứ! Cậu mà không muốn chỉnh đốn cô ta, để tớ đi đuổi cô ra khỏi nhà."

"Đừng đi!" Tiểu Nhiên túm chặt lấy Hàm Hàm, cười khổ sở, nói: "Cô ta như vậy là cố ý đó! Cố ý để cho tớ cảm thấy khó chịu, cố ý không chịu để cho tớ và Giản Ngọc Sanh được sống tốt hơn. Đây không phải là lần đầu tiên đâu, chỉ bất quá lần này là một chiêu thứ mới thôi."

Tố Tố cũng sinh tức giận, ngày hôm nay Tiểu Nhiên trôi qua cũng đã rất rộn lòng rồi, có chút căm giận nói: " Thái độ của Giản Ngọc Sanh thế này là cái gì vậy, cứ lập lờ nước đôi như vậy hay sao? Đã ly hôn rồi, làm sao vẫn còn còn dây dưa không rõ như thế. Cậu cũng đừng trúng kế, chờ Giản Ngọc Sanh trở về, cùng anh ta nói chuyện cho ổn thỏa."

Nói chuyện ư? Chuyện như vậy đã không chỉ xảy ra một lần mà thôi. Thế nhưng mà kết quả là người phụ nữ này càng ngày càng được thể, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Hoen nữa người phụ nữ này được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, cũng là bởi vì do Giản Ngọc Sanh dung túng.

Tiểu Nhiên có chút không rõ bản thân mình. Lúc trước cô yêu Thiệu Minh Thành như vậy, lại cũng không chịu ở trong mắt mình có một chút hạt cát. Thiệu Minh Thành có lỗi, cho tới bây giờ cô cũng không chịu nhân nhượng đối với anh, nhất định phải sống nghiêm túc chăm chỉ, nhất định phải tìm cách phân biệt với anh một cách rành mạch, rõ ràng sáng tỏ.

Cho nên cuối cùng kết quả là, cô lựa chọn buông tha cho mình cùng với Thiệu Minh Thành. Mặc dù về sau này cô từng có ý niệm hợp lại cùng anh, nhưng cũng vì chuyện hư hỏng của anh đối với vị hôn thê trước, nên đã làm cho cô đánh trống lui đường. Cô không có cách nào chấp nhận và chịu đựng được sự phản bội, cho nên, cho dù anh yêu cô và cô cũng yêu anh, cô cũng vẫn lựa chọn không chịu quay đầu lại.

Mà bây giờ, cô bắt đầu học cách sống mở một con mắt nhắm một con mắt, học được cách sống mơ mơ hồ hồ. Nhưng mà kết quả thì sao chứ, cô lại bị người khác cưỡi lên người, rồi sau đó thải phân đi tiểu ở trên đầu mình.

Cô không hiểu tại sao mình lại phải chịu một cái việc uất ức như vậy. Thật sự có phải bởi vì hiện thực mài đi góc cạnh của cô, cuộc sống đã làm cho cô học được cái lối sống được chăng hay chớ rồi sao? Tại sao cô lại phải sống cuộc sống như vậy? Tại sao cô cứ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích chung như vậy? Tại sao cô lại cứ phải đi nhân nhượng Giản Ngọc Sanh như thế?

Thực là mệt, thực quá mệt.

Tiểu Nhiên ôm lấy Tố Tố cùng Hàm Hàm, nhẹ nhàng mà cười nói: "Tố Tố, Hàm Hàm, các cậu cứ đi về trước đi, tớ sẽ chờ Giản Ngọc Sanh trở về, tớ biết mình nên làm như thế nào, đừng lo lắng cho tớ."

"Nhưng mà cậu..." Tố Tố vẫn cảm thấy không yên lòng đối với Tiểu Nhiên.

Tiểu Nhiên lại nói không có gì đáng quan trọng: "Yên tâm, đây không phải là lần đầu tiên đâu, tớ đã thấy nhưng không thể trách nữa rồi. Tớ sẽ nghe lời cậu nói, sẽ dùng lý trí để nói chuyện thật tốt với Giản Ngọc Sanh. Đúng rồi, có chuyện phiền toái hai người một chút, các cậu đưa con gái đáng yêu của tớ đến trong nhà cha mẹ tớ nhé."

Tiểu Nhiên thích gọi khuê nữ nhỏ bé của mình là con gái đáng yêu, cho nên Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng gọi giống như vậy. Hiện tại dưới tình huống này, Tố Tố cùng Hàm Hàm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không biết có thể giúp được cái gì. Các cô ở đây, Tiểu Nhiên cũng sẽ rất lúng túng. Cuối cùng Tố Tố và Hàm Hàm mang theo Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa dễ thương rời khỏi nhà của Tiểu Nhiên.

Trong nhà chỉ còn lại Tiểu Nhiên cùng với hai mẹ con đang ngủ say ở trong phòng ngủ. Hoặc là, vợ trước của Giản Ngọc Sanh sớm đã tỉnh lại, nhưng làm bộ như không biết Tiểu Nhiên đã trở lại, tóm lại luôn luôn không ra ngoài.

Tiểu Nhiên bận tâm đến Giản Lực Dương, cho nên không để cho bão nổi. Cô đi lên trên lầu, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, cũng gọi điện thoại cho Giản Ngọc Sanh.

*****

Editor: Mẹ Bầu

Giờ phút này Giản Ngọc Sanh đang ở một hội sở nào đó đàm luận cùng bạn bè. Chuông di động vang lên, anh nhìn một chút, là Tiểu Nhiên gọi tới, khóe môi anh ta hơi hơi cong lên, nói xin lỗi với bạn bè bên cạnh không tiếp chuyện được một chút, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại: "A lô! Nhiên Nhiên, có chuyện gì sao, có phải lại nhớ tới anh rồi hay không hả?"

Tiểu Nhiên nghe thấy giọng nói của Giản Ngọc Sanh, tâm tình không có chút xíu nồng nàn cùng anh ta. Cô nâng tay phủ lên trên cái trán đang có chút đau một chút, lúc này mới mở miệng: @MeBau*@@ "Ngọc Sanh, bây giờ anh có thể trở về được không? Em tìm anh có việc gấp."

Giản Ngọc Sanh nhìn đồng hồ, nghĩ mọi chuyện bàn bạc cũng đã không sai biệt lắm, "Được, chờ anh một lát, anh sẽ trở về ngay."

"Tốt lắm, em chờ anh." Tiểu Nhiên nói xong, trực tiếp cúp máy. Giản Ngọc Sanh cũng nói lời tạm biệt với bạn bè, sau đó rời khỏi hội sở, vội vội vàng vàng chạy về trong nhà.

Anh mở cửa vào nhà, đi đến phòng khách không nhìn thấy Tiểu Nhiên đâu, liền trực tiếp đi đến phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy ngay vợ trước của mình nằm ở trên giường của anh. Ánh mắt nhìn của anh liền trầm xuống, mi cũng nhíu lại, trong lòng cũng biết, Dieendaanleequuydonn nguyên nhân Tiểu Nhiên gọi anh trở về nhà là vì cái gì rồi.

Tiểu Nhiên ở trên lầu nghe thấy động tĩnh Giản Ngọc Sanh đã trở về, nhưng mà cô cũng không còn làm cái gì hết, cứ ngồi ở chỗ đó, nghe được phía dưới truyền đến tiếng nói, hình như là Giản Ngọc Sanh đang tranh luận gì đó đối với vợ cuz của mình. Tiếp theo đó là sự yên tĩnh, không bao lâu, Tiểu Nhiên nhìn thấy Giản Ngọc Sanh đi lên chỗ mình.

Giản Ngọc Sanh đi đến ngồi ở bên người Tiểu Nhiên, ôm chặt lấy cô, dán sát mặt ở trên mặt Tiểu Nhiên vuốt ve: "Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, anh không biết cô ấy sẽ như vậy. Anh đã bảo với cô ta đi rồi, Dương Dương cũng đi chơi cùng cô ấy rồi."

Tiểu Nhiên không nói chuyện, cô đã mệt mỏi đến độ không biết phải nói gì nữa. Trước kia cô đã từng đề cập yêu cầu, không được cho người phụ nữ kia tới nhà. Thế nhưng mà, Giản Ngọc Sanh thật sự yêu đứa nhỏ, hết thảy mọi suy nghĩ đều vì đứa nhỏ. Hơn nữa Giản Lực Dương có chìa khóa, cho nên, vợ trước như mãnh thú kia muốn vào trong nhà là chuyện dễ dàng. Mỗi một lần phát sinh ra loại chuyện như vậy, anh cũng chỉ có nói lời xin lỗi. Cô đã nghe quá đủ rồi, cũng quá mệt mỏi rồi.

Nếu như không có cái gọi là vợ trướ kia, Tiểu Nhiên không phủ nhận, Giản Ngọc Sanh đối xử với cô cùng đứa nhỏ đều tốt lắm, cưng chiều cô mà cũng cưng chiều khuê nữ nhà cô. Đương nhiên, Tiểu Nhiên cũng rất cưng chiều Giản Lực Dương, bằng không, cô sẽ không bao giờ cho người đàn bà kia chút mặt mũi.

Giản Ngọc Sanh nhìn Tiểu Nhiên trầm mặc, không khỏi lo lắng. Trước kia, gặp phải loại sự tình thế này, cô sẽ tức giận, dinendian. lơqid]on sẽ làm loạn lên với anh. Hiện tại, sự trầm mặc này của cô lại đã làm cho anh cảm thấy bất an.

"Nhiên Nhiên, đừng nóng giận, hả?" Giản Ngọc Sanh nói xong liền quay thân thể của Tiểu Nhiên lại, cẩn thận từng ly từng tí hôn lên mặt cô, từng phát từng phát một, cuối cùng hôn lên môi của cô.

Tiểu Nhiên cũng không đẩy anh ra. Cô cũng hơi chần chờ một chút, sau đó vươn hai tay ra ôm lấy anh. Anh là một người đàn ông tốt, thật sự rất tốt. Chỉ có điều, cuộc sống của bọn họ lại quá mức phức tạp. Anh có chỗ làm cho cô lưu luyến, nhưng cũng có chỗ làm cho cô nghĩ muốn buông tay.

Nụ hôn của anh vẫn ôn nhu như vậy, như xuân như gió. Cô hôn trả anh, cũng vòng tay ôm chặt lấy cổ của anh. Trong nội tâm của Giản Ngọc Sanh có một chút mừng thầm, có lẽ, Nhiên Nhiên cũng không thật sự tức giận đối với anh lắm.

Anh ôm chặt lấy cô, ôm theo cô cùng nhau ngã xuống, xoay người, đặt cô xuống dưới thân mình. Ngón tay thon dài đầy lửa nóng đã dao động ở trên thân thể cô, tìm kiếm nơi mẫn cảm của cô.

Tay cô cũng thuần thục cởi bỏ dây lưng của anh. Anh hôn cô, đạp rớt quần của mình, cũng cởi bỏ quần áo của Tiểu Nhiên, vội vàng và không mất đi sự dịu dàng, đoạt lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô.

Hôn hít rồi triền miên, thân thể quấn quít với nhau lăn lộn ở trên sàn nhà bằng gỗ, mồ hôi cùng hơi thở dốc trầm thấp đan xen vào với nhau, để cho anh lần lượt xâm nhập, cùng cô kết hợp ở cùng một chỗ.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Giản Ngọc Sanh ôm Tiểu Nhiên đi tắm rửa. Tắm rửa xong, hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, Tiểu Nhiên nâng tay vỗ về gương mặt của anh đột nhiên hỏi: "Ngọc Sanh, anh có yêu em không?"

Giản Ngọc Sanh thoáng có chút ngơ ngác, Tiểu Nhiên chưa bao giờ nói đến cái chuyện yêu hay không yêu. Nhưng hôm nay đột nhiên cô lại hỏi như vậy, làm cho anh cảm thấy có chút kỳ quái. Trong lòng Giản Ngọc Sanh có một đáp án rất rõ ràng, tuy nhiên lại không thể nói ra được. Bởi vì có thể nói đó là một thất bại thảm hại, bởi vì người Tiểu Nhiên yêu không phải là anh.

"Em đói bụng chưa? Để anh đi làm chút gì đó để ăn." Anh nói xong lại hôn hít vài cái ở trên môi cô, sau đó mới đứng dậy đi làm cơm chiều. Mà ở một khắc này, trong lòng Tiểu Nhiên cũng đã có một đáp án.

Ăn cơm tối xong, hai người chìm vào trong giấc ngủ nặng nề. Buổi sáng sớm Giản Ngọc Sanh có thói quen đi rèn luyện, cho nên sau khi cho Tiểu Nhiên một cái hôn buổi sáng, anh liền đi ra ngoài để chạy bộ, mà Tiểu Nhiên cũng đã tỉnh dậy.

Giản Ngọc Sanh chạy xong liền trở về nhà. Mỗi lần anh chạy bộ lúc trở lại, Tiểu Nhiên đã làm xong bữa điểm tâm, chờ anh trở về ăn. Anh cho rằng hôm nay cũng sẽ như vậy, tuy nhiên nó không giống với anh đã nghĩ.

Sau khi vào cửa anh nhìn thấy ở trong phòng khách bày đặt hai cái va ly da. Anh không khỏi nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, có phải là Tiểu Nhiên phải ra khỏi cửa đi du lịch hay không! Nhưng là vì sao cô lại chưa từng bao giờ nói với anh về chuyện này.

Lúc này Tiểu Nhiên cũng từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, trên vai khoác một cái túi xách, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ che nắng, trong tay cô nắm lấy một chùm chìa khóa. Nhìn thấy Giản Ngọc Sanh, cô dừng bước lại, trong lòng thoáng một chút nhói đau.

Rốt cuộc Giản Ngọc Sanh ý thức được có chuyện không thích hợp. Anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Nhiên, vươn hai tay nắm lấy bả vai của cô, hỏi: "Em muốn đi ra ngoài đi du lịch sao?"

Tiểu Nhiên cầm lấy bàn tay Giản Ngọc Sanh đang nắm lấy bả vai của cô, túm lấy, đặt chùm chìa khóa trong tay mình vào trong lòng bàn tay của anh. Cô hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Ngọc Sanh, cuộc sống hôn nhân thử của chúng ta... dừng lại ở đây đi."

Trái tim Giản Ngọc Sanh có chút co rút lại đau đớn. Tầm mắt của anh dừng ở chùm chìa khóa trong lòng bàn tay của mình. Sau một chút sửng sốt, anh ngẩng đầu nhìn sang Tiểu Nhiên, ngực đau không nói được ra lời. Cô vừa nói cuộc sống hôn nhân thử kết thúc?

Tiểu Nhiên cũng khó chịu, nhưng mà, cả đêm qua cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Thật sự, cứ nên kết thúc như vậy đi. Người đàn bà kia đã như âm hồn bất tán, không cách nào rời khỏi cuộc sống của cô, như vậy thì cô sẽ rời khỏi thôi. Cô không muốn mình lại phải tiếp tục tạm nhân nhượng vì lợi ích chung nữa. Cô không biết cuộc sống như thế đến khi nào mới là điểm chót của sự việc.

Anh trầm mặc, cô cũng trầm mặc. Cuối cùng cô xoay đầu, xoay người, kéo chiêc va ly đi, bước chân đi ra ngoài có chút vội vã. Đến lúc này Giản Ngọc Sanh mới phản ứng kịp. Anh xoay người, vung tay lên, một phen túm chặt lấy tay của Tiểu Nhiên, kéo cô vào trong ngực mình. Anh quên mất thói quen vẫn luôn trầm ổn của mình, gầm nhẹ lên có chút không khống chế được: "Đừng Tiểu Nhiên, em làm sao có thể... Làm sao em có thể nói đi là đi ngay như vậy! Làm sao em có thể đối xử với anh vô tình như vậy!"

*****

 Editor: Mẹ Bầu

Trái tim Tiểu Nhiên đau nhói từng đợt, nước mắt của cô cũng đã gần như trào ra đến nơi. Nhưng cô vẫn nỗ lực nuốt ngược trở về, gắng gượng cười cười: "Ngọc Sanh, anh có nhớ lúc trước hai chúng ta đã nói với nhau những gì không?

Em đã từng nói, nếu như bây giờ anh cứ dung túng cho cô ta, lấy danh nghĩa vì đứa nhỏ để tiến dần từng bước, đầu tiên là bài trí lại hết thảy trong nhà, xâm nhập từng chút một vào cuộc sống của chúng ta, nói không chừng, đến cuối cùng cô ta sẽ ngủ ở trên giường của em đó. Anh đã nói, sẽ không thể có một ngày ấy đâu. Em đã nói, nếu như thật sự có cái ngày đó, em sẽ chịu không nổi.

Bởi vì... @MeBau*@@ Sự tồn tại của cô ta đã quấy rầy đến cuộc sống của em, đã đến mức khiến cho em không thể chịu đựng được nữa. Anh nói sẽ không, nhưng mà bây giờ thật sự nó đã xảy ra rồi. Mà lời nói ngày xưa em đã nói ra, cũng không phải là lời nói đùa."

Giản Ngọc Sanh nhớ lại, bọn họ đã từng có cuộc đối thoại như vậy, cũng biện giải cho mình, "Anh dung túng cho cô ta cũng là vì đứa nhỏ! Anh chưa bao giờ có ý khác đối với cô ta, chẳng lẽ em không hiểu sao?"

"Em hiểu chứ! Em thật sự rất hiểu, bởi vì em cũng là mẹ của một đứa nhỏ. Em đã từng thử đứng ở góc độ của anh và góc độ của cô ta để lý giải cho hai người, nhân nhượng cho hai người. Nhưng mà, em đã đổi lấy là cái gì đây?

Ngọc Sanh, kỳ thực vấn đề mấu chốt không phải là ở trên người cô ta, mà là đang trên người anh. Đúng vậy! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Cả hai chúng ta cũng là vì đứa nhỏ, đứa nhỏ của anh có mẹ, con gái của em cũng có ba ba.

Thiệu Minh Thành muốn gặp con gái, cho tới bây giờ em cũng chưa từng bao giờ cho anh ấy bước chân vào cửa nhà này. Cho tới bây giờ, em vẫn chưa từng bao giờ dung túng cho anh ấy lấy cớ vì đứa nhỏ, để xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta. Em có thể không thẹn với lương tâm mà nói, về điểm này em đã làm tốt lắm.

Nhưng mà còn anh thì sao đây? Cô ta dùng bất kỳ một cái cớ nào đó về đứa nhỏ, là có thể gọi được anh từ bên người em đi theo cô ta. Thậm chí là cả ban đêm, thời điểm cô ta cùng đứa nhỏ cần anh, anh cũng có thể coi chừng dùm cho cô ta một đêm. Mà em thì sao chứ, con gái em sinh bệnh như vậy, một mình em mang đứa nhỏ đi bệnh viện, còn anh thì lại coi chừng dùm cho cô ta.

Một lần lại tiếp một lần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cuộc sống như thế đã không phải xảy ra chỉ có một ngày hay hai ngày. Sau mỗi một lần đó anh đều nói lời xin lỗi. Nói để em hiểu cho anh, nhưng mà anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không? Nếu như mà Thiệu Minh Thành cũng giống như vợ trước của anh, cũng xâm nhập vào cuộc sống của hai chúng ta như vậy. Anh ấy cũng ở trong nhà của chúng ta, muốn làm gì thì làm, vậy anh sẽ thấy như thế nào?"

Giản Ngọc Sanh không nói gì, Tiểu Nhiên lại tiếp tục nói: "Nếu bởi vì đứa nhỏ anh không làm được những chuyện vô tình đối với cô ta, thì có thể nói... , như vậy, xin mời anh hãy đối xử vô tình với em một chút đi! Hai chúng ta có thể tụ được thì cũng có thể tan được!"

Những lời nói của Tiểu Nhiên càng làm cho Giản Ngọc Sanh không có lời nào để nói. Tiểu Nhiên cũng không còn do dự nữa, cô lôi chiếc va ly tiếp tục đi tới ngưỡng cửa. Giản Ngọc Sanh đờ đẫn đứng ở nơi đó, nhìn thấy Tiểu Nhiên mở cửa muốn đi, anh liền đi qua, một tay lấy túm lấy cái va ly của cô đá qua một bên, gắt gao ôm cô vào trong ngực, gầm nhẹ: "Đừng đi Tiểu Nhiên, anh sẽ không để cho em đi đâu, em không nên rời khỏi anh như vậy!"

Tiểu Nhiên không nói gì, tùy ý để cho anh ôm. Trong lòng cô cũng có một giọng nói cũng đang đáp trả lại anh. Ngọc Sanh, nếu Mạc Tiểu Nhiên này đã đưa ra một quyết định rồi, thì không có người nào có thể thay đổi được! Bởi vì cô ấy đã không muốn còn phải tiếp tục chấp nhận cái chuyện chín bỏ làm mười như vậy nữa rồi!

Ngày hôm sau cũng chính là Thứ Hai. Tố Tố và Hàm Hàm lại gặp gỡ cùng với Tiểu Nhiên, biết được Tiểu Nhiên đã ra quyết định kết thúc với Giản Ngọc Sanh. Tố Tố và Hàm Hàm đều khuyên Tiểu Nhiên hãy suy nghĩ cân nhắc một chút. Hai người đều nhìn ra được dụng tâm của Giản Ngọc Sanh đối với Tiểu Nhiên cũng có tình cảm. Còn về phần chuyện của vợ trước của anh, thiết tưởng cũng có biện pháp để giải quyết.

Kỳ thực Tiểu Nhiên cũng đã từng nghĩ lại xem quyết định của chính mình đến cùng là có đúng hay không. Nhưng cũng bởi vì suy nghĩ không chấp nhận, cô mới rời khỏi Thiệu Minh Thành, sau đó ở cùng với Giản Ngọc Sanh. Cô đã nỗ lực đi kinh doanh rồi, đến khi cái gọi là vợ trước của Giản Ngọc Sanh xuất hiện, cô đã học chấp nhận, nhân nhượng, tranh thủ lại kiên trì. Cô tự nói với mình, chỉ cần Giản Ngọc Sanh không phản bội cô, không vi phạm những lỗi có tính chất nguyên tắc, thì cô có thể tiếp tục quan hệ. Nhưng mà, đến lúc này cô mới phát hiện ra, sự chấp nhận thật sự không phải là đồ tốt, luôn có thời điểm không thể chấp nhận được.

Dưới sự khuyên bảo của Tố Tố và Hàm Hàm, Tiểu Nhiên quyết định trước hãy cứ bình tĩnh lại vài ngày đã. Dù sao, cô và Giản Ngọc Sanh đã ở cùng nhau lâu như vậy, hơn nữa Giản Ngọc Sanh đối với cô cũng thật sự rất tốt. Trừ bỏ chuyện vợ trước đã làm cho cô phải bân tâm ra, thì những phương diện khác của Giản Ngọc Sanh đều không cần phải nói. Bất quá, chỉ cần là vấn đề của vợ trước thôi thì cũng đã đủ để cô đau đầu rồi.

Sau khi đã gặp mặt với Tiểu Nhiên xong, Tố Tố lấy ngón tay đếm đầu mấy người bọn họ một chút. Rốt cuộc là ai làm hại ai, Tiểu Nhiên không được hạnh phúc, Hàm Hàm không được hạnh phúc, Thiệu Minh Thành còn đơn thân, La Vĩ Khôn cũng không có tin tức, không biết là đang đợi Hàm Hàm hay là chờ bạn gái trước của anh.

Mà cô thì sao đây, tuy rằng cuộc hôn nhân của cô vẫn còn đó, tuy nhiên nó cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mà cô không từng trải, đã làm cho cô cảm thấy thống khổ và khổ sở vô cùng. Tóm lại, người nào trong bọn họ cũng đều rối rắm.. Haiz, cô không nhịn được mà thở dài.

Lại đã đến thứ sáu, sau khi tan tầm, Tố Tố đi siêu thị mua sắm vật dụng hàng ngày ở nhà còn thiếu. Nào là đồ của ba mẹ, của cô, còn có cả của Tiểu Bao Tử nữa. Cô mua một đống lớn, khi về nhà đã là quá muộn, không sai biệt lắm cũng phải gần 7 giờ tối. Tiểu Bao Tử chờ không thấy cô về nhà, liền gọi điện thoại cho cô.

Về đến nhà, Tố Tố vừa dừng xe thì phát hiện ra xe của Sở Lăng Xuyên đã dừng ở dưới lầu. Anh đã trở lại nhà, hôm nay ngược lại, anh lại về nhà rất sớm. Tố Tố mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó, không đợi cô bấm chuông cửa, đã có người ra mở cửa cho cô rồi. Bởi vì lỗ tai của Soái Ca rất thính, nghe được tiếng bước chân cô đã chạy đi gọi mở cửa cho cô rồi.

Tố Tố vừa vào cửa, Sở Lăng Xuyên cũng đã nghênh đón. Anh giúp cô xách này xách nọ, hai người một trước một sau đi đến phòng khách. Tố Tố nhìn thấy bên cạnh bàn trà ở trước mặt có một cái quả dưa hấu vô cùng lớn, thì không nhịn được sự kinh ngạc mà kêu lên: "Wow! Quả dưa hấu này thật là lớn!"

Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống chính là ngồi ở trên ghế sofa cười không nói chuyện, Soái Ca thì ngửi tới ngửi lui ở trên quả dưa hấu. Tố Tố không nhịn được liền hỏi: "Quả dưa hấu này được trồng chỗ nào vậy ạ? Xem ra còn to hơn cả Tiểu Bao Tử đấy."

Sở Lăng Xuyên buông các thứ xuốngọ, nhếch môi mỉm cười, "Anh mang về đấy!"

Tố Tố kinh ngác cảm thán về quả dưa hấu vĩ đại xong, sau đó đến lúc này mới cảm thấy không thích hợp, chồng cô ở đây, còn Tiểu Bao Tử thì đâu rồi, có phải nhóc đang chơi ở trong phòng ngủ hay không? Trên mặt cô đang mướt mải mồ hôi, liền đi vào toilet để ráy trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Con trai, mẹ đã về nhà rồi đây."

*****

Editor: Mẹ Bầu

Nhưng mà chờ cô khi cô rửa tay chân xong, đi ra ngoài, cũng vẫn không thấy Tiểu Bao Tử đâu cả, thì không khỏi cảm thấy kỳ quái. Cô nhìn trái nhìn phải, thời điểm nhìn quanh, thì thấy quả dưa hấu vĩ đại kia lại đổ lăn ra, lăn tròn mãi đến bên cạnh chân cô.

Tố Tố không khỏi mở to hai mắt. Cô bị một màn này làm cho kinh ngạc, mà người trong nhà lại cười rộ lên. Kinh ngạc hơn nhất là từ trong quả dưa hấu lớn kia lại truyền đến một trận cười giòn giã, thật làm cho người ta rất kinh sợ!

Kinh sợ qua đi Tố Tố cũng kịp phản ứng. Cô ngồi xổm người xuống thì nhìn thấy, hóa ra bên trong quả dưa hấu đã rỗng như một cái hang lớn. Tiểu Bao Tử từ bên trong đang lùi ra ngoài. @MeBau*@@ Cậu nhóc ngồi dưới đất, bàn tay nhỏ bé khoác lên trên quả dưa hấu vĩ đại kia, cái miệng nhỏ cười toe toét thành tiếng khanh khách, cực kỳ vui vẻ.

Tình huống này là gì vậy? Tố Tố nhìn bộ dạng đáng yêu của con trai như vậy, cũng bật cười theo, cũng vội vàng nhìn kỹ quả dưa hấu. Lúc này cô mới phát hiện ra, quả dưa hấu chỉ còn lại là một cái vỏ quả mà thôi, thịt và cùi ở bên trong đều đã bị khoét hết đi rồi. Dưa ở bên trong bị khoét rồi đưa ra ngoài là nhờ có một cái miệng do vết cắt tạo thành. Mà cái miệng này vừa khéo để Tiểu Bao Tử có thể chui vào, chui ra được. Hơn nữa, cũng có nhờ có cái vết cắt này mà quả dưa có thể đứng vững vàng ở trên mặt đất. Trên bề mặt vỏ quả dưa còn được khoét hai cái lỗ nhỏ, đại khái là sợ Tiểu Bao Tử ở bên trong bị ngộp thở.

Tiểu Bao Tử cười thật vui vẻ, nước miếng cũng chảy ra. Nhìn cái bộ dạng đáng yêu này của con trai, Tố Tố không nhịn được mà hôn nhóc một cái, "Nhóc con này, con cố ý trốn đi như vậy để mẹ phải đi tìm đúng không?"

Lý Nguyệt Hương cười nói: "Đi ăn cơm thôi, không còn sớm nữa."

Tố Tố cũng nhìn con trai vui vẻ mãi không thôi. Cô định ôm Tiểu Bao Tử đi vào ăn cơm, nhưng cậu nhóc lại không chịu đi. Bởi vì nhóc muốn chơi đùa với vỏ quả dưa hấu kia. Đây chính là thứ đồ chơi kỳ diệu nhất mà nhóc mới thu được, chơi cực kỳ thú vị.

Rơi vào đường cùng, Sở Lăng Xuyên đành phải mang vỏ quả dưa hấu vào bên trong phòng ăn cho Tiểu Bao Tử. Đến lúc này cậu nhóc mới chịu ngoan ngoãn đi ăn cơm. Bất quá lúc ăn cơm, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn nhóc vẫn còn không quên di chuyển xung quanh vỏ quả dưa hấu kia.

Lúc ăn cơm, Tố Tố mới biết được, loại dưa hấu này là loại dưa hấu lớn nhất mà trong bộ đội đã sản xuất ra. Các chiến sĩ gọi nó dưa hấu Vua

Phần thịt bên trong của quả dưa hấu đương nhiên là đã bị các chiến sĩ ăn hết. Sở Lăng Xuyên nhìn thấy vui mắt, liền mang cái vỏ rỗng kia về cho Tiểu Bao Tử chơi. Cũng không nghĩ rằng, quả thật là Tiểu Bao Tử rất thích cái vỏ dưa này! Bất quá ngày mai sẽ phải ném đi, không biết liệu cậu nhóc kia có khóc nhè hay không nữa.

Sau bữa cơm chiều, Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống dắt Soái Ca đi xuống dưới nhà tản bộ loanh quanh. die, n;da. nlze. qu;ydo/nn Còn Sở Lăng Xuyên thì chở Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử trở lại nhà của bọn họ. Hiện tại cậu nhóc cũng không kháng nghị nữa rồi, tựa như cũng đã hiểu quy luật về nhà này.

Bất quá trước khi đi, Tiểu Bao Tử đòi Sở Lăng Xuyên phải mang theo cả cái vỏ quả dưa hấu kia đi theo. Hơn nữa nhóc còn muốn phải được ngồi ở trong vỏ quả dưa hấu đó. Suốt dọc trên đường đi, Tố Tố chỉ có thể bi thống ngồi ở phía sau, đỡ lấy trái dưa hấu này, không nói năng gì được.

Lúc tạm biệt cái vỏ quả dưa hấu kia, quần áo của Tiểu Bao Tử đã bẩn thỉu dơ dáy hết, đầu tóc cũng bê bết dơ bẩn. Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử đi vào trong toilet. Hai cha con cùng nhau tắm giặt, còn Tố Tố thì đến ở toilet phòng khách rửa mặt.

Rửa mặt xong thì đã chín giờ tối, Tiểu Bao Tử vẫn còn chưa chịu đi ngủ, muốn Sở Lăng Xuyên chơi đùa cùng nhóc. Sở Lăng Xuyên đương nhiên là vui vẻ chơi cùng với con trai, bất quá chỉ chơi độ nửa giờ, cậu nhóc đã liền ngủ vùi ở trong lòng anh.

Giờ phút này Tố Tố đang ở thư phòng lên mạng, có Sở Lăng Xuyên ở đây, Tiểu Bao Tử cơ bản sẽ không cần cô chơi đùa cùng. Cô còn đang cùng Hàm Hàm vàTiểu Nhiên tán gẫu chuyện trò, thì Sở Lăng Xuyên đã dỗ Tiểu Bao Tử ngủ xong liền đi vào.

Sở Lăng Xuyên đi đến bên người Tố Tố thì đứng lại, xoay người, môi cũng tiến đến trên mặt Tố Tố hôn lên đó vài cái, trầm giọng nói: "Bảo bối, sắp mười giờ tối rồi đó, cũng nên đi ngủ thôi, hả?"

"Anh đi ngủ trước đi, em lập tức liền logout ngay đây." Tố Tố nói xong, tầm mắt còn nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, chúc ngủ ngon với Tiểu Nhiên và Hàm Hàm, sau đó logout. Sở Lăng Xuyên liền trực tiếp giúp cô tắt máy tính, lôi tay cô liền đi ra ngoài.

Ra khỏi thư phòng, Tố Tố vốn muốn đi về phòng ngủ của bọn họ, nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại lôi cô đi đến một gian phòng ngủ khác. Tố Tố lập tức hiểu rõ ngay, lúc này trong lòng anh đang tồn tại tâm ý gì.

Chờ anh đóng cửa lại, ôm chặt lấy cô, thì cô lại càng minh bạch anh muốn làm gì. Cô còn đang muốn nói chuyện, thế nhưng anh lại chuẩn xác hôn lên môi của cô, mút lên cánh môi của cô.

Hai tay Tố Tố để ở trên lồng ngực của anh, ánh mắt cô mở tròn thật to, không nhịn được ý nghĩ, xem ra mỗi lần anh ở cùng một chỗ với cô, liền sốt ruột khó nén mà nghĩ muốn làm chuyện đó.

Sở Lăng Xuyên phát hiện Tố Tố đang không chuyên chú, môi của anh từ trên môi cô dời đi, dừng ở trên mặt cô, "Bảo bối, em đang nghĩ cái gì vậy?" Anh ảo não hỏi, cũng lên hôn môi, lên vành tai của cô.

Tố Tố bị anh hôn môi đến có chút tê dại, cô không nhịn được mà đưa tay ôm lấy đầu của anh, không để cho anh làm loạn mãi, trầm giọng hỏi anh: "Sở Lăng Xuyên... Làm sao anh cứ mãi nghĩ về việc này như vậy?"

"Bảo bối, đã hơn hai năm rồi anh chưa từng làm chuyện này rồi, tại sao có thể không nghĩ được? Không riêng gì nhớ đến, mà anh còn nghĩ muốn... làm." Sở Lăng Xuyên cúi đầu trầm trầm nói xong, lại hôn Tố Tố. Bàn tay to của anh còn luôn luôn ấn chặt vào của cô mông đè sát lên trên người của anh.

Thân mình Tố Tố lại không hề thắc thỏm nhớ mong, khi mà anh để thứ sớm đã đứng thẳng của mình lên nơi nào đó... Gương mặt cô cũng trực tiếp đỏ bừng nóng như lửa vậy. Hơn nữa cái kia của Sở Lăng Xuyên lớn như vậy lại chọc chọc vào, lời nói của anh thì trần trụi... , thật sự là đã khảo nghiệm năng lực chấp nhận của trái tim của cô.

Anh... anh thật sự đã hơn hai năm không từng làm cái chuyện kia thực sao? Trong lòng Tố Tố bỗng chốc không nhịn được mà có sự hoài nghi, bất quá tiếp đó cô lại nghĩ, anh muốn cô sẽ phối hợp ư? Hừ, anh muốn đi thì đi luôn, nghĩ bỏ lại cô liền bỏ lại cô, sau khi trở về, anh muốn cùng cô tiếp tục thì lại tiếp tục, anh sẽ không chịu ly hôn?

Được rồi, không ly hôn thì không ly hôn, cuối cùng hai người bọn họ đã đạt được sự nhất trí về quan điểm rồi. Hiện tại, anh nghĩ muốn yêu đương, thì cô liền phải cùng anh yêu đương sao? Dựa vào cái gì mà anh luôn muốn như thế nào liền được như thế chứ? Anh có chịu hỏi một chút, xem cô nghĩ như thế nào hay không, có nguyện ý hay không, có nghĩ như vậy không?

Ở trong lòng Tố Tố còn đang hầm hừ suy nghĩ, Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu lên, dùng cặp con ngươi thâm thúy kia nhìn vào cô, nặng nề hỏi cô: "Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy? Hả?"

Hả? Tố Tố thiếu chút nữa là đã muốn ngất đi. Anh là con giun trong bụng cô sao? Cô đang nghĩ tới đâu rồi, anh lại cứ hỏi như vậy! Mặt cô không khỏi nóng lên, cũng gấp gáp từ trong ngực anh giãy dụa ra ngoài: "Em... em lại không muốn những thứ này."

*****

Editor: Mẹ Bầu

Cô giãy dụa, anh ngược lại ôm cô lên, bước đi đến bên giường, song song cùng ngã xuống. Thân hình cao lớn cường tráng của anh liền áp sát vào thân mình mềm mại của cô ở dưới thân: "Bảo bối, thời điểm em nói láo rất dễ nói cà lăm."

"Em, em, em mới không nói cà lăm." Tố Tố càng ngày càng nói cà lăm, không muốn nghĩ cũng trở thành suy nghĩ. Cô vừa nói xong bàn tay to của Sở Lăng Xuyên đã đi vội vàng cởi bỏ quần áo của cô. Chỉ hai ba cái anh cũng cởi bỏ quần áo của bản thân, hoàn toàn trấn áp cô dưới thân mình.

Anh hôn như mưa rơi đậu ở trên môi cô, trên mặt cô. Bàn tay to như lửa nóng của anh đã dao động ở trên người cô. die, n;da. nlze. qu;ydo/nn Mà Tố Tố, ở dưới sự tiến công cường thế của anh, đã dần dần bị thất thủ, trầm luân.

Đôi môi của anh từ trước ngực cô di dời đi, dừng lại ở trên cánh môi mềm mại của cô, Hơi thở nóng rực của anh phun ở trên mặt của cô, phảng phất muốn hòa tan cô đi. Bàn tay to của anh cũng từ trên người cô dời xuống cầm lấy tay cô. Khi mười ngón đan xen vào nhau, thì một khắc kia, anh hôn cô giọng nói khàn khàn thì thầm: "Bảo bối, anh muốn đi vào..."

Tiếng nói vừa ngừng, anh liền đẩy hạ thân của mình vào thật sâu chiếm giữ lấy. Giờ khắc này, đẹp như vậy hay như vậy, anh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mà Tố Tố thì cắn môi, ẩn nhẫn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm giác có vẻ là hơi hơi không thích.

"Bảo bối, bảo bối..." Sở Lăng Xuyên kêu rên, cũng mỗi một tiếng gọi cô, anh lại hôn lên cô một lần nữa, gắt gao ôm lấy cô, giữ lấy cô thật sâu. Hơn hai năm nén nhịn, ở một khắc này liền bùng nổ, càng không thể vãn hồi.

Vô tận nhớ nhung, vô tận thỏa mãn cùng khát vọng, xuyên thấu qua như vậy, trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy nhất để truyền đạt, đã lâu không kết hợp, đã lâu không chiếm giữ... Từ mới lạ cùng không thích ứng, đến chậm rãi tìm được những ăn ý đã từng có... Kèm theo mồ hôi đầm đìa, hô hấp dày đặc, cúi đầu nói những lời yêu, anh dẫn dắt cô lần lượt lên đỉnh Vân Phong...

Trời không có sập xuống, Tiểu Bao Tử cũng không hề tỉnh lại, cũng không có điện thoại khẩn cấp! Cuối cùng anh cũng không bị phải bỏ dở nửa chừng, mà là luôn luôn chiến đấu đến tình trạng kiệt sức, thẳng đến lúc khí lực chỉ còn có thể cô ôm vào trong ngực thì anh mới bỏ qua.

Mà Tố Tố sớm đã lại mệt mỏi lại mệt mỏi rồi. Cô tùy ý để cho Sở Lăng Xuyên ôm cô đi tắm rẳ, giúp cô mặc quần áo, ôm cô trở về đến trên giường. Cô nhìn cũng không thèm nhìn, mắt cũng không mở to, kề bên gối đầu mà nằm ngủ đến bất tỉnh nhân sự rồi.

Ngày thứ hôm sau Tiểu Bao Tử tỉnh lại, nhìn thấy mẹ còn đang ngủ. Nhóc xoay người nhìn thấy được ba ba đã tỉnh lại, liền đứng dậy đi tới. Nhóc bò tới trên người Sở Lăng Xuyên đang nằm ở một bên luôn luôn ngóng nhìn hai mẹ con, đang muốn gọi ba ba, thì Sở Lăng Xuyên lại làm một động tác chớ có lên tiếng. Tiểu Bao Tử cũng nâng tay, bưng kín miệng nhỏ, ánh mắt mở tròn thật to nhìn ba ba.

Sở Lăng Xuyên ôm lấy con trai, cầm lấy quần áo đã sớm chuẩn bị sẵn cho con trai nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến trong phòng khách, mặc quần áo cho con trai, lại dẫn cậu nhóc đi rửa mặt.

Đôi mắt của Tiểu Bao Tử chớp chớp nhìn ba ba, ngón tay nhỏ xinh còn đang nhỏ giọt những giọt nước chỉ về phía mẹ, dùng giọng nói non nớt đáng yêu nhỏ giọng nói: "Mẹ... ụ ụ (ngủ ngủ)."

Sở Lăng Xuyên cầm khăn lông lau tay và lau mặt cho Tiểu Bao Tử, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng nói với Tiểu Bao Tử: "Mẹ đang mệt mỏi, cho nên để cho mẹ ngủ lâu một lát nghe chưa! Để ba ba dẫn con đi ăn cơm, rồi sau đó chúng ta đi xuống dưới lầu chơi đùa."

Tiểu Bao Tử nghe ba ba muốn dẫn mình đi xuống dưới nhà để chơi đùa, liền vui vẻ vừa cười vừa nhảy nhót. Sở Lăng Xuyên cũng ôm Tiểu Bao Tử lên, hôn lên trên mặt hôn Tiểu Bao Tử một cái, "Đi ăn nào."

Sau khi ăn điểm tâm xong, Tiểu Bao Tử chợt nhớ ra đồ chơi dưa hấu của mình, nhóc liền náo loạn đòi chơi. Sở Lăng Xuyên liền dẫn nhóc đi tới trên ban công. Tiểu Bao Tử ghé mũi vào bên trên quả dưa hấu ngửi thấy được một luồng mùi vị kỳ quái, bàn tay nhỏ liền nắm lấy cái mũi xinh xinh, cau mày nhìn Sở Lăng Xuyên, một cái bàn tay nhỏ khác còn xua xua, nói: "Xối xối (Thối thối)..."

Sở Lăng Xuyên ngồi xổm người xuống, thương lượng với con trai: "Thối thối, ba ba phải cầm vứt bỏ đi, hiểu không?"

Tiểu Bao Tử do dự một chút, tựa như không bỏ được. Bất quá thối thối như vậy thì chơi không tốt, nhóc nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng gật gật đầu. Sở Lăng Xuyên đưa tay cầm lấy cái vỏ quả dưa hấu, tay kia thì ôm lấy Tiểu Bao Tử đi ra cửa.

Tố Tố đã ngủ một giấc ngủ đến hơn mười giờ sáng. Nếu không bị đói bụng, khẳng định cô còn có thể ngủ đến một hai giờ nữa. Cô giật giật cái eo lưng mỏi mệt, thân mình đau nhức, rốt cục cũng mở được cặp mắt còn buồn ngủ ra. Một cái đầu to, một cái đầu nhỏ, đồng thời rơi vào trong mắt cô.

Đầu nhỏ là của Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc đang nằm sấp ở cạnh gối, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, vẫn còn không ngừng nghĩ đến mẹ, trong lòng còn cảm thấy kỳ quái, như thế nào mà mẹ lại ngủ lâu như vậy

Cái đầu to là của Sở Lăng Xuyên. Anh chính là đang nửa nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn cô đầy sự dịu dàng. Anh nhìn cho đến lúc cô tỉnh hẳn lại, cho cô một nụ cười đầy ý vị thâm trường. Nụ cười kia của anh đã khiến cho trong đầu óc cô hiện ra cuộc hoan ái kịch liệt của đêm ngày hôm qua. Nghĩ đến đó, cô không khỏi đỏ mặt.

"Bảo bối tỉnh rồi chứ, em đói bụng không?" Sở Lăng Xuyên nói xong liền hôn một cái ở trên trán Tố Tố. Lúc này Tiểu Bao Tử lại cái khoanh hai cái cẳng chân lại, ngồi ở chỗ kia, bàn tay nhỏ bé quờ lên mặt, nước miếng chảy ra, mồm miệng nói không rõ: "Xấu hổ...".

A, cậu nhóc này, vậy mà lại nói cô xấu hổ, Tố Tố vươn cánh tay ôm con trai, hôn một cái lên trên cái miệng nhỏ của cậu nhóc, lại hôn lên trên mặt nhóc một cái nữa: "Nhóc con xấu xa."

Chơi đùa cùng với con trai trong chốc lát, Tố Tố cũng nhanh chóng rời giường. Bất quá lúc này cô cảm thấy thực sự là eo mỏi lưng đau. Tố Tố bỏ lại hai cha con ở phòng ngủ, đi vào trong toilet để rửa mặt. Lúc rửa mặt, cô soi gương nhìn thấy trên cần cổ mình có mấy dấu vết hồng hồng, cô liền cảm thấy kinh sợ rồi. Lại nhớ tới, đây là dấu vết đêm qua cô đã bị Sở Lăng Xuyên mút hút để lại, hừ, cô phải làm thế nào để gặp người đây? Giữa ngày hè, không thể nào quấn khăn quàng cổ được!

Sau khi rửa mặt đi ra khỏi toilet, thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở trên giường xem tivi, Tiểu Bao Tử thì cưỡi trên cái xe xoay xoay chạy tán loạn ở trên mặt đất. Cô trực tiếp đi đến tủ quần áo, tìm quần áo trong tủ để thay đổi, rồi sau đó lại đi vào toilet để thay. Khi cô thay quần áo, nhìn đến những vết xanh tím trước ngực cùng trên lưng của mình, cô càng hết chỗ để nói rồi.

Trước ngực tạm thời cho rằng là dấu hôn, cô nhịn, nhưng mà những vết xanh tím ở trên lưng kia thì rõ rõ ràng ràng là bị tay anh siết vào rồi! Làm cái chuyện kia việc gì phải dùng sức làm gì chứ?

Trong lòng cô oán thầm anh đến 18 lần, cũng không nhịn được mà nhớ tới đêm qua. Nhớ bàn tay của anh đã quấn ở hông của cô như thế nào, anh đã rong ruổi ở trên người cô cuồng dã mà dũng mãnh như thế nào. Nghĩ hoàn hồn, cô vỗ ở trên trán một cái, nghĩ đến cái chuyện này để làm gì, chẳng lẽ bị cấm dục hai năm, kỳ thực cô cũng rất đói khát sao?

*****

Editor: Mẹ Bầu

Tố Tố tự thè lưỡi, cũng nhanh chóng mặc quần áo vào. Áo T-shirt, quần ngố, nhìn rất nhẹ nhàng. Ngắm nghía bản thân mình ở trong gương, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người, không nhịn được suy nghĩ, cô đã từng cho rằng cô đã "nhất đao lưỡng đoạn" (một nhát dao cắt làm hai đoạn) với người đàn ông này rồi! Thế nhưng lại không nghĩ rằng, cuối cùng ở trong cuộc sống của cô vẫn có một sự hiện hữu của anh.

Cô đã từng cho là mình sẽ tiếp tục luôn luôn lạnh lùng như vậy đối với anh. Sẽ không yêu không hận đối với anh, nhưng mà bây giờ, cô không chỉ có bắt đầu oán anh, giận anh, thậm chí đêm qua cô lại đã lăn lộn trên drap giường cùng với anh

Bọn họ là vợ chồng, @MeBau*@@ loại chuyện như thế này dĩ nhiên không thể nào tránh khỏi. Anh cũng cần, cô cũng cần, cho nên, cô cũng không còn có quá nhiều rối rắm, huống chi, ít nhất thân thể anh cũng đã chưa từng bao giờ phản bội cô.

Chỉ là cô không thể biết được, nếu còn phát triển thêm như vậy nữa, cô sẽ không quên được những sự tổn thương lẫn thống khổ đã từng xảy ra, có phải cô sẽ thật sự tha thứ cho anh cái chuyện anh đã không từ mà biệt cô hay không? Nếu biết, lúc này đại khái coi như cô cũng buông tha và tha thứ đối với bản thân mình một lần này đi.

Một mình yên lặng ở trong suy nghĩ hỗn loạn, dinendian. lơqid]on, thẳng đến lúc Tiểu Bao Tử ở bên ngoài gõ cửa, cô mới hồi phục lại tinh thần, xoay người đi ra khỏi toilet. Chỉ thấy Tiểu Bao Tử trong tay đang cầm một cái bánh bao nhân thịt, miệng nói: "Mẹ... Măm măm..."

A! Hành vi này của cậu nhóc làm cho người ta cảm thấy thực thân thiết lại thật hạnh phúc. Nhưng khi nhìn đến bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử, không biết đã làm cái gì mà đen sì lại, hơn nữa mấy đầu ngón tay còn cắm ở trong cái bánh bao, tiếp xúc thân mật với nhân thịt của bánh, Tố Tố không biết là mình nên ăn hay là không ăn cái bánh bao này nữa?

Tuy rằng trong lòng rối rắm như vậy, bất quá Tố Tố vẫn đưa tay nhận lấy chiếc bánh bao từ trong tay con trai, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cũng không quản bẩn sạch, cắn một miếng, con trai đã có ý tốt như vậy, cô không thể phụ lòng tốt của con trai được.

Đứng một bên, Sở Lăng Xuyên nhìn hai mẹ con thân thiết với nhau như vậy, cũng gấp gáp vội mang con trai đi rửa cái bàn tay đen sì, đang tràn đầy nhân thịt của bánh bao kia, Tố Tố nhìn cái bánh bao trong tay mình, đã bị cái tay nhỏ bé của con trai động vào, làm cho đen sì ra, không khỏi cười rộ lên.

Cơm trưa là do Sở Lăng Xuyên làm, Tố Tố thì phụ trách chơi với Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc gần đây đã lại lớn lên thêm được một ít, cũng đã hiểu được thêm một số chuyện rồi. Nhóc cũng đã nói được nhiều hơn. Có mấy lời, có một số việc, cô cảm thấy không có người dạy, nhưng mà cậu nhóc tự nhiên cũng biết được, làm cho cô cảm thấy rất thần kỳ.

Mọi thứ trong nhà, không có ai từng nói với Tiểu Bao Tử, thế nhưng Tiểu Bao Tử lại biết rất rõ thứ gì là của ai, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn đâu là của ba ba, của mẹ, của Tiểu Bao Tử, của ông ngoại và bà ngoại, biết phân chia rành mạch, lại có thể biết đếm. Ví dụ như nói nhóc đi lấy đũa chẳng hạn... , nói lấy cho ba người, nhóc sẽ lấy đúng ba đôi đũa, thật đáng yêu.

Giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, người một nhà ngồi cùng một chỗ xem tivi. Trên tivi đang chiếu chính bộ phim hoạt hình mà Tiểu Bao Tử xem. Cậu nhóc ngồi ở trên ghế sofa xem phim, chốc chốc lại lại xoay trái xoay phải để chống lại cơn buồn ngủ.

Nhìn bộ dạng của Tiểu Bao Tử cứ xoay trái xoay phải ngủ gà ngủ gật, Tố Tố không nhịn được mà bật cười lên. Cô cũng ôm lấy con trai, đi vào trong phòng ngủ. Ngẫm lại bộ dạng đáng yêu của con trai, khi nhóc cầm bánh bao đưa cho cô ăn vào buổi sáng nay, trong lòng Tố Tố liền không nén được cảm giác thật hạnh phúc. Khóe môi của cô cũng xao động lên không tự chủ mà nở nụ cười. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Lại nghĩ đến cái bánh bao với bề mặt có dấu tay đen sì, ý cười của cô lại càng đậm.

Thu xếp cho Tiểu Bao Tử ngủ ngon xong xuôi, Tố Tố nghĩ đến có một chồng quần áo còn chưa giặt giũ, liền tính toán đi giặt quần áo. Bởi vì trời nóng, cô liền búi tóc lên, dùng một cái cặp tóc cũng kẹp lại chỗ tóc mái xòa trên trán ra phía đằng sau, để lộ ra vết sẹo trên trán vẫn được dấu kín ở phía dưới lớp tóc mái ngang trán kia.

Sợ đánh thức Tiểu Bao Tử, Tố Tố mang quần áo bẩn đi ra toilet bên ngoài phòng khách để giặt. Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa liền theo vào. Nhìn thấy Tố Tố muốn giặt quần áo, anh vội nói: "Bảo bối, để anh giặt quần áo, em đi nghỉ ngơi đi."

"Không cần đâu, không có nhiều, chỉ một chốc liền giặt xong rồi." Tố Tố cúi đầu quăng quần áo vào trong máy giặt, cái gì là nội y thì để giặt tay. Phân chia xong loại quần áo phải giặt, thì Sở Lăng Xuyên lại một phen giật lấy áo ngực cùng quần lót trong tay cô, "Cái này để cho anh giặt."

Tố Tố nhìn bàn tay to màu đồng cổ cầm quần lót của cô trong tay, cô liền bị quẫn, vội vàng đoạt lại: "Quần áo của em để em tự giặt thôi, anh đừng có quấy rối làm loạn được không?"

"Bảo bối, em giặt cho anh được thì anh cũng giặt cho em được mà, có cái gì mà phải xấu hổ đâu." Sở Lăng Xuyên nói xong liền giơ tay lên thật cao. Vóc người Tố Tố không cao bằng anh, thật chịu thiệt, chân nhảy lên cũng không với tới được.

Tố Tố làm thế nào cũng đều không thể với tới, không khỏi nói anh: "Anh, anh, anh mới được ba tuổi hay là đã 33 tuổi rồi hà, đừng có ngây thơ như vậy được không, chạy ra ngoài mau lên, nơi này không cần đến anh hỗ trợ, anh đi ra ngoài nghỉ ngơi đi."

Cô ở trước mắt anh nhảy lên nhảy xuống loạn xạ, vừa đúng lúc này tầm mắt Sở Lăng Xuyên lại rơi vào vết sẹo của cô ở trên trán để lộ ra. Tròng mắt của anh không khỏi trầm xuống. Anh buông tay đang cầm quần áo của cô xuống, bàn tay ngược lại chiếm lấy hông của cô, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một vết sẹo trên trán của cô. Anh nâng tay không lên sờ sờ vào vết sẹo trên trán cô, nhíu mày hỏi: "Bảo bối, vết sẹo ở trên đầu em làm sao lại có vậy?"

"Không cẩn thận bị đụng phải thôi." Tố Tố nói xong ánh mắt liền trở nên u ám, cũng đẩy anh ra, không muốn nói nhiều lời về những cái chuyện kia, mà cô cũng không muốn đề cập đến nó nữa! Nhắc đến chuyện này luôn làm cô tức giận, tâm tình cũng không có gì tốt đẹp.

Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt kia của Tố Tố, nhìn biểu cảm của cô, còn có cái vết sẹo đó, trong lòng anh không nén nhịn được mà suy nghĩ đến cùng đã chuyện gì đó xảy ra trong hai năm anh không ở bên cô! Anh thật sự rất muốn biết, hai năm qua trong thế giới trống rỗng không có anh của cô, cô đã làm thế nào để vượt qua được! Anh nghĩ muốn hiểu rõ, muốn biết: "Bảo bối, em hãy nói cùng anh đi, được không?"

"Chuyện này có cái gì hay mà nói. Anh thật sự phiền quá đi, em còn phải giặt quần áo đây này. Anh đừng có làm chậm trễ mọi việc được không?" Tố Tố nói xong đẩy anh một cái, nghĩ muốn từ trong ngực anh giãy dụa ra ngoài.

Nhưng mà cô càng không nói Sở Lăng Xuyên càng cảm thấy có vấn đề, nhưng anh lại xấu xa uy hiếp cô, một tay giữ lên hông của cô, một tay sờ loạn ở trên người cô: "Bảo bối, em còn không nói anh đáy sẽ dùng hình nữa đó."

Tố Tố có chút bất đắc dĩ, vội vã vươn tay ra bắt được cái bàn tay to chỉ lo làm loạn kia, tức giận hỏi: "Thực sự cứ phải biết mới được hay sao?"

Anh một mặt nghiêm cẩn, nhíu mày, "Ừ, đương nhiên là thật sự, nói mau."

"Bị người đánh." Tố Tố nói dỗi, trái tim không nhịn được liền thoáng chút co rút lại đau đớn. Trong đầu cô cũng hiện lên một màn anh nổi giận đùng đùng bỏ đi kia, đó chính là ngày kỷ niệm bọn họ chia tay nhau, càng nghĩ lòng cô càng thêm đau đớn.

"Bị người đánh sao?" Giọng nói của Sở Lăng Xuyên đề cao lên, hàng lông mày cũng nhăn lại giống như một ngọn núi nhỏ vậy. Đôi con ngươi đen tràn ngập sự đau lòng nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên trán cô. Anh hỏi, giọng có chút tức giận hỏi: "Ai đánh em vậy?"

Tố Tố xem bộ dạng gương mặt hoàn toàn không biết chuyện gì cả kia của anh, trong lòng vừa tức lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, không nhịn được lại đẩy anh ra. Thế nhưng mà anh lại ôm cô chặt hơn, nhất định hỏi đến cùng không chịu bỏ qua: "Đến cùng là vì sao lại như thế này, ai đánh em?"

Bị anh gặng hỏi, cô tức giận phiền nào nói: "Anh, anh đánh đó, mình làm chuyện tốt như vậy mà thật sự bản thân không biết sao?"

"Anh ư?" Ánh mắt của Sở Lăng Xuyên mở trừng thật lớn, "Làm sao có thể chứ! Tại sao anh không biết, anh làm sao sẽ hạ độc thủ đối với chính bà xã của mình như vậy được! An Nhược Tố, em đừng vu oan bậy bạ cho anh!"

Tố Tố cũng tức giận, thở phì phì nói: "Em vu oan bậy bạ cho anh sao? Sở Lăng Xuyên, anh thật không biết xấu hổ! Lúc trước là ai hướng về phía em mà phát giận thật lớn, là ai đã la to, ai đã quăng rơi vỡ chiếc gạt tàn rồi xoay đi bỏ chạy lấy người hả? Là ai vậy."

Tố Tố nói xong, trong lòng càng đau xót, rốt cuộc cô nói không được nữa, vành mắt cũng không nhịn được nữa đỏ ửng lên. Cô cúi đầu không nói chuyện nữa... Mà Sở Lăng Xuyên lúc này lại sững sờ ở đó. Anh nhìn cô cúi mặt xuống biểu cảm tràn đầy thương tâm, trong đầu óc anh cũng lóe lên tình cảnh của năm đó! Ngày ấy, dưới cơn tức giận của mình, anh đã quăng rơi chiếc gạt tàn, chẳng lẽ... Anh nghĩ mà tim bỗng co rút lại một hồi đau đớn. Là anh, chính anh là người đã đả thương cô, chính là anh....

Crypto.com Exchange

Chương (1-141)