Em là bảo bối của anh Tại sao anh lại muốn bỏ lại em như vậy?
← Ch.110 | Ch.112 → |
Editor: Mẹ Bầu
Về nhà, hai chữ này với Sở Lăng Xuyên thật là tốt đẹp. Bất quá vì để tránh cho Tiểu Bao Tử đến nửa đêm sẽ đòi đi tìm ông ngoại, cho nên lúc này đây khi trở về nhà riêng của vợ chồng anh, dưới sự đề nghị của Sở Lăng Xuyên, tính cả An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương là có tới năm người, À, đương nhiên là không thể bỏ quên tiểu soái ca thông minh đáng yêu kia rồi.
Sở Lăng Xuyên làm như vậy là có hai mục đích. Thứ nhất, từ cái lần ly biệt nhau trước kia, cho đến bây giờ khi anh trở về, cha mẹ vợ của anh cũng chưa từng ghé đến nhà riêng của vợ chồng anh lần nào. Ngoại trừ anh đón vợ con của mình về nhà, cũng hi vọng cha mẹ vợ là khách quen trong nhà. Thứ hai chính là trước hết để cho Tiểu Bao Tử khi ngủ dậy, nhóc đều nhìn thấy những người trong lòng của mình đều ở trong ngôi nhà xa lạ mà quen thuộc này, @MeBau*@@ khiến cho cậu nhóc coi nhà của bọn họ chính là ngôi nhà của mình.
Khi tất cả mọi người về đến nhà thì đã hơn tám giờ. Mọi người cũng không ai trì hoãn, chia nhau ra đi rửa mặt, sau đó cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương ngủ ở phòng của Tiểu Bao Tử đã được chuẩn bị sẵn. Trong phòng trừ bỏ chiếc giường dành cho người lớn, còn có một chiếc giường nhỏ chuẩn bị cho cậu nhóc.
Chẳng qua là vì Tiểu Bao Tử lại muốn ngủ cùng ba mẹ, cho nên xem ra chiếc giường nhỏ kia không phải sử dụng đến.
Tiểu Bao Tử được Tố Tố chăm sóc rửa mặt cho rồi, nhưng mà cậu nhóc vẫn còn chưa chịu đi ngủ, ở trong hoàn cảnh mới này giằng co một phen mới chịu đi ngủ, có ba ba, có mẹ, thật tốt. Mà Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng mỗi người ngủ một bên, ôm Tiểu Bao Tử ngủ thật say.
Buổi sáng, thời điểm mọi người rời giường, Sở Lăng Xuyên đã chuẩn bị xong điểm tâm, người một nhà cùng Tiểu Bao Tử chiến đấu, muốn để cho cậu nhóc rời giường. Vốn là có thể dùng cơm sớm một chút, thế nhưng cuối cùng lại đã bị trì hoãn chậm lại thật lâu.
Giằng co thật lâu, rốt cục bữa sáng cũng được giải quyết xong rồi. Người một nhà dắt Tiểu Bao Tử đi chơi. Giữa trưa An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương phải đi ăn cưới, hỏi Tiểu Bao Tử có đi cùng hay không. Cậu nhóc nhìn về ông ngoại, bà ngoại, lại nhìn sang ba mẹ, cuối cùng nhóc lắc lắc đầu.
An Quốc Đống rất muốn mang theo cháu ngoại yêu quý của mình để được lên mặt một chút, cho nên ông tiếp tục quyến rũ, nói có nhiều trò chơi vui, còn có rất nhiều em trai em gái sẽ cùng chơi đùa với nhóc. Lúc này, Tiểu Bao Tử bắt đầu do dự, nhóc cảm thấy không có lực miễn dịch đối với các trò chơi vui còn có các em trai em gái nữa.
An Quốc Đống phải đi uống rượu mừng của đồng sự cấp dưới, đương nhiên là sẽ không mang theo Tố Tố và Sở Lăng Xuyên được. Ông cũng đã tình giải thích huống này với Tiểu Bao Tử rồi. Cho nên cậu nhóc mới rối rắm như thế. Bất quá cuối cùng dưới sự thuyết phục và quyến rũ của An Quốc Đống, nhóc tì vẫn quyết định là sẽ đi chơi cùng với ông ngoại. Ông ngoại còn nói, ăn cơm xong sẽ dẫn nhóc đi chơi, đến khi trở về lại có thể nhìn thấy ba mẹ rồi.
Thời gian không sai biệt lắm đã đến lúc phải lên đường, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn, Tố Tố đội lên đầu cho Tiểu Bao Tử cái mũ che nắng, rồi sau đó nói tạm biệt với ba mẹ và cậu nhóc. Tiểu Bao Tử theo ông ngoại bà ngoài đi chơi rồi, trong nhà chỉ còn lại có Sở Lăng Xuyên cùng với Tố Tố, bỗng chốc thấy quạnh quẽ hơn rất nhiều.
Giờ phút này cô ở trong nhà mình, cùng với người chồng của chính mình, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, thật giống như đang ở nhà của người khác vậy. Tố Tố không biết mình nên làm cái gì, cuối cùng cô đành ngồi ở trên ghế sofa xem tivi.
Sở Lăng Xuyên ngồi ở bên cạnh Tố Tố, vươn cánh tay ôm lấy cô, ôm cô vào trong ngực. Vòm ngực rộng lớn, cánh tay có lực, từng đã khiến cho Tố Tố dựa vào mà tham luyến, nhưng bây giờ, cô lại không tìm thấy cái loại cảm giác này.
"Bảo bối, giữa trưa em muốn ăn cái gì, anh làm cho anh ăn." Sở Lăng Xuyên cúi đầu nhìn cô, môi cũng dừng lại ở trên mái tóc còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt của dầu gội, ngón tay anh cũng vuốt ve mái tóc dài của cô.
Nhớ lại, lần đó mừng năm mới, Tố Tố đã cắt ngắn mái tóc của mình đi, anh đã tức giận một trận, yêu cầu cô phải nuôi lại mái tóc dài. Hiện tại, cô đã nuôi lại tóc dài rồi, anh không nhịn được mà có suy nghĩ, điều này là bởi vì liên quan đến anh sao?
"Tùy tiện, cái gì cũng có thể." Tố Tố nói xong từ trong ngực anh ngồi thẳng người dậy, xem như vừa nhớ ra cái gì đó vậy: "Trong nhà không có đồ ăn, để em đi mua thức ăn."
Nói qua cô liền đứng dậy muốn đi mua thức ăn. Sở Lăng Xuyên túm chặt lấy tay cô, cũng đứng dậy, lại xoay người cầm lấy chìa khóa từ trên bàn trà, "Cùng đi chứ, chọn nhiều thêm một ít, một mình em không thể mang về được."
Nói xong Sở Lăng Xuyên liền lôi tay của Tố Tố đi tới cửa. Hai người đổi giày xong chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì Sở Lăng Xuyên lại ôm lấy bả vai của Tố Tố, nhìn cô chằm chằm, nhìn dến mức Tố Tố không hiểu vì sao.
"Như thế nào? Nhìn em như vậy để làm gì?" Tố Tố thật nghi hoặc, nói xong cũng nhịn không được nữa đưa tay lên sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ mặt cô bị dính cái gì đó không sạch sẽ chăng?
Sở Lăng Xuyên đưa tay lên, nâng chặt lấy mặt cô, nhíu mày, "Bảo bối, buổi sáng ăn cơm không lau miệng đi, có thật nhiều bánh mì vụn kìa! Buổi sáng em cứ như vậy đi ra ngoài đi bộ một vòng sao?"
"A... Úi trời..." Tố Tố còn đang sắp kinh hô thành tiếng ra miệng, nhưng cô vừa mới há mồm, nụ hôn của anh liền lập tức hạ xuống. Thực sự ngăn chặn lại miệng của cô, lưỡi của anh cũng thừa cơ chui vào trong miệng cô, hòa hợp với lưỡi của cô ở một chỗ.
Hơi thở nam tính khô mát dễ ngửi mang theo khí chất đàn ông, theo môi với răng liên tục không ngừng truyền sang cho cô, tràn ngập ở trong miệng cô. Buộc cô nhớ lại cảm giác cùng hương vị hôn môi đã từng có, làm cho cô có chút trầm luân.
Sở Lăng Xuyên dùng sức hôn như vậy, chìm đắm như vậy, phảng phất như muốn ăn hết cả miệng của cô. Theo bản năng, Tố Tố ngẩng lên đưa tay nắm giữbàn tay anh đang nâng mặt cô, muốn kéo tay anh ra. Thế nhưng anh lại dùng một tay chế trụ lên cái ót của cô, một tay chiếm lấy hông của cô, càng hôn đến kịch liệt lẫn triền miên.
Những chống đối theo bản năng ngay từ lúc bắt đầu, dần dần đã bị nụ hôn cực nóng của anh hòa tan. Nụ hôn đó làm cho cô hít thở không thông, cướp đi hô hấp cùng lý trí của cô. Cô lúc này giống như binh sĩ trấn giữ thành không hợp cách, cho dù có làm thế nào, cô vẫn giống như lúc trước không sao chống lại được thế công của anh, khi anh công chiếm liền liên tiếp thất bại rút lui, lãnh địa bị thất thủ.
Sở Lăng Xuyên mút cái lưỡi của cô. Lưỡi của cô mềm yếu, giống như kẹo đường, giống như sắp hòa tan ở trong miệng anh vậy. Môi của cô cũng mềm mại giống như là cánh hoa, tốt đẹp khiến cho anh muốn ngừng mà không được.
Đột nhiên có một hồi âm thanh ọc ọc không hài hòa vang lên. Đó là tiếng của dạ dày Tố Tố đang gọi. Cô đã đói bụng, buổi sáng sau khi ăn điểm tâm xong, cô cùng Tiểu Bao Tử đi ra ngoài đi bộ một vòng, nên giờ đã tiêu hóa hết, hơn nữa hiện tại cũng đã hơn mười một giờ rồi.
Âm thanh ọc ọc lỗi thời kia, đã buộc Sở Lăng Xuyên phải buông môi của cô ra, mà mặt của Tố Tố sớm đã hồng rự lên như ánh nắng chiều. Không biết là bởi vì cô có chút thẹn thùng hay là bởi vì bị hôn đến não bị chập mạch, cô choáng váng chóng mặt nói: "Em, em đói bụng."
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên không khỏi bật cười, nhìn gương mặt hông hồng, bộ dạng mơ mơ màng màng của Tố Tố. Anh cảm thấy đáng yêu, không nén nhịn được mà lại đặt lên gương mặt hồng hồng của cô một nụ hôn. Đối với tập tính của Tố Tố, anh vẫn nhớ được rõ ràng, người này không chịu được đói: "Đi, chúng ta đi mua đồ ăn đi."
Nói xong anh cũng nắm tay cô xoay người, mở cửa, một trước một sau đi ra ngoài, khóa cửa, chờ thang máy. Tố Tố trước sau đều giống như một con cừu nhỏ dịu dàng vậy. Cô tùy ý để anh nắm tay chờ thang máy, đi vào thang máy, ra thang máy, đi bộ đến khu chợ ở gần tiểu khu.
Bước chân của Sở Lăng Xuyên lớn, @MeBau*@@ tuy rằng anh tận lực thả chậm bước chân, thế nhưng mà vẫn cứ luôn đi ở phía trước, còn Tố Tố thì cứ phải đi theo ở phía sau một chút. Cô nhìn bàn tay của mình được một bàn tay to màu đồng cổ nắm lấy, không nhịn được mà nhớ lại trước kia. Ngày ấy, thời điểm hai người ở cùng nhau, anh cũng đã nắm tay cô như thế này, anh nắm thật chặt giống như sợ bị đánh mất cô vậy.
Quá khứ cùng hiện tại giao thoa cùng với nhau. Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt cũng từ trên tay di dời đến trên người Sở Lăng Xuyên đi ở phía trước một chút. Thân hình anh cao lớn rắn rỏi, cái lưng rộng mà dày, hết thảy đều là những gì cô đã từng quen thuộc, mê luyến! Cô mê luyến thân thể của anh, mê luyến ánh mắt anh, mê luyến dung nhan của anh! Nhưng sự mê luyến của cô, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn, chỉ vì một lần vô tình của anh, đã bị đập nát triệt để.
Trái tim cô không nén nhịn được, liền thoáng có chút co rút lại đầy đau đớn. Cô cũng không nhịn được mà tiếp tục suy tưởng, nếu như không có một ít lần tuyệt tình kia, có phải bọn họ hiện tại sẽ vẫn còn giống như hồi trước, vẫn sẽ tương thân tương ái, ân ái vui vẻ hay không!
Đột nhiên cô có cảm giác thấy mình có chút thật đáng buồn. Hóa ra cô vẫn không thể nào làm được kiểu "tâm tình bình lặng như mặt nước". Ở sâu trong nội tâm cô vẫn còn đang ghi hận anh lúc trước đã vô tình, đã bỏ đi không từ mà biệt như vậy. Cho tới nay, cô đã cố ý, tận lực quên dần anh đi, biết anh đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên cô cũng tự khuyên bảo với bản thân không hận anh nữa, Dienddanlequuydon, coi anh như không tồn tại, tất cả tâm tư đều dời đi đến trên người đứa con.
Giờ nhìn thấy anh, cô quả thật đã quên lãng anh rồi, không có cảm giác nữa. Thế nhưng mà, mấy ngày nay ở chung với nhau, anh từng chút một đã đào móc lôi ra những hồi ức và cảm giác chân thật từ sâu trong nội tâm của cô.
Làm cho cô nhớ lại cô đã thương tâm khổ sở như thế nào, nhớ lại cô đã đi qua những năm tháng thống khổ nhất như thế nào, nhớ lại những chờ đợi cùng tưởng niệm của cô như thế nào, nhớ lại những cảm giác tuyệt vọng cùng cõi lòng tan nát của mình, nhớ lại những oán hận của cô, oán hận về sự vô tình mà anh đã đối xử với cô.
Cô hiện tại đang chống đối lại sự vô cùng thân thiết của anh, chống đối lại những gì tốt đẹp mà anh đã đối với cô. Nói đi nói lại, kỳ thực cô căn bản chính là vẫn còn đang oán hận anh, không cách nào tha thứ cho anh đã từng một lần không từ mà biệt đối với cô.
"Bảo bối, em làm sao vậy?"
Một giọng nói thân thiết cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tố Tố. Lúc này cô mới hoàn hồn, phát hiện ra không biết mình đã dừng bước từ khi nào, mà Sở Lăng Xuyên thì đang đứng ở trước mặt cô. Cô nhìn lên gương mặt tuấn mỹ ngày càng trở nên thành thục ở trước mắt mình, thoáng có chút ngơ ngác một lúc, tiện đà lắc đầu, "Em không sao hết. Đi thôi!"
Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày. Anh nâng tay, phủ lên mặt cô một chút, nhẹ giọng hỏi cô: "Hãy nói với anh đi nào, em đang nghĩ cái gì thế, làm sao mà vành mắt lại đỏ lên như vậy?"
Tố Tố vốn đang phiền lòng, Sở Lăng Xuyên lại cứ hỏi cô về một chuyện mà cô không muốn nói kia, cô liền không sao nhịn được mà phát tự nhiên bộc phát sự cáu kỉnh: "Em đã nói là không có chuyện gì rồi mà, làm sao anh lại cứ dài dòng như vậy!"
Ở trong trí nhớ của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố dường như chưa từng bao giờ có chuyện phát giận táo bạo như vậy. Trước kia cô cũng phát giận nhưng cũng là một loại nhịp điệu khác, có cảm giác như nghịch ngợm vậy. Cô của hiện tại đã hoàn toàn khác hẳn, cô bây giờ thật táo bạo, thật phiền não.
Trong lúc nhất thời anh chỉ biết trầm mặc. Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, mà Tố Tố cũng cảm giác mình đã có chút luống cuống rồi. Cảm xúc của bản thân cô gần đây trở nên giống như có chút thay đổi thất thường, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bao giờ như vậy: "Thực xin lỗi, chỉ là em... Chỉ là vì em đang có chút phiền chán, không có chỗ nào để trút bỏ nên đã phát giận với anh."
"Ngốc ạ! Em không cần phải nói lời xin lỗi đối với anh." Sở Lăng Xuyên nói xong liền ôm lấy cô: "Anh là chồng em, em đang có tức giận trong người, không trút giận lên trên người anh, thì trút giận lên ai được đây, hỏa lực có mạnh đến mấy anh cũng có thể chống trụ được."
Huống chi, cơn tức giận không rõ lý do vì sao này, tám chín phần mười là có quan hệ đối với anh. Nhìn cô bỗng nhiên liền không vui rồi, hơn nữa cô nghĩ cái gì cũng không muốn nói với anh, thì việc anh có thể làm đúng bây giờ chính là, làm cho cô vui vẻ.
"Ai dà, bảo bối, em chơi xích đu không, anh dẫn em đến chơi, đẩy đu cho em nhé." Sở Lăng Xuyên nói xong cũng ôm lấy Tố Tố một mặt ảo não đi tới, để cho cô ngồi ở phía trên, "Ngồi ổn định chưa, anh đẩy nhé."
Tố Tố còn chưa kịp nói năng gì, thì Sở Lăng Xuyên liền bắt đầu đẩy. Chỗ chơi xích đu trên sân tập thể hình này thật nhỏ, chính là chỉ để cho các bạn nhỏ nô đùa. Tố Tố ngồi trên mặt ghế xích đu, để cho một người đàn ông to lớn đẩy xích đu, thực ra cô cảm thấy có chút không cần thiết. Bên cạnh máy tập thể dục gần đó còn có mấy cái bác gái đã có tuổi đang phơi nắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bọn họ một cái.
Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại lạnh nhạt như không. Anh không cần để ý đến vẻ mặt hay ánh mắt của người khác, chính là dặn Tố Tố: "Bảo bối, em giữ cho thật chặt nhé, ngồi thật vững vào, anh sẽ dùng sức đẩy đó!"
Tố Tố nghe thấy vậy liền vội giữ cho thật chặt, Sở Lăng Xuyên dùng sức đẩy mạnh một cái, Tố Tố bị đẩy lên đến rất cao, quá cao! Cô không khỏi hét lên vẻ kinh sợ: "A! Sở Lăng Xuyên, quá cao rồi, đừng đẩy nữa!"
"Như thế nào, em không thích như vậy hay sao?" Đẩy cao như vậy mới có nhiều kích thích. Cô nhóc kia lại không thích trò chơi kích thích như vậy sao! Thế nào mà chơi đu dây như vậy mà lại sợ chứ! Sở Lăng Xuyên cố ý nói: "Cao thêm chút nữa nhé! Nào, bây giờ anh đẩy cao thêm chút nữa đây này!"
Nói xong anh lại kéo xích đu trở về lại dùng sức đẩy Tố Tố một cái thật cao. Vèo một cái, chiếc xích đu bay cao đến gần như sắp đạt đến mức xoay quanh 360 độ rồi. A, hu hu! Tố Tố thật muốn khóc, cách tiến hành thế này thật không an toàn chút nào. Ngộ nhỡ tay mình run lên, bị té xuống thì làm sao bây giờ, Sở Lăng Xuyên thế này là muốn mưu sát mình sao?
Trong lòng Tố Tố đầy ai oán, cô thầm oán trách Sở Lăng Xuyên! Chị đây hận nhà ngươi, Sở Lăng Xuyên kia! Tức thời cô cũng chẳng quan tâm đến cái gì gọi là hình tượng rồi, cô cứ thế khóc nức nở, kêu lên: "Đừng đẩy, đừng đẩy nữa! Quá cao rồi, em muốn đi xuống!"
"Đừng sợ, anh tới rồi!" Sở Lăng Xuyên nói xong cũng lựa đúng thời cơ bàn đu dây lượn trở về, chân dài liền nhấc bước lên. Người vừa đứng lên trên, anh vừa định dùng sức nhún đẩy bàn đu dây, thì cũng lúc ấy liền răng rắc một tiếng, tiếp theo là một trận người ngã ngựa đổ cùng tiếng kêu đau ầm ĩ.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên bối rối, cúi đầu xuống vừa vặn thấy Tố Tố nằm trên mặt đất, mà anh thì đang đứng xiên chân ở nơi đó. Hơn nữa Tố Tố lại còn vừa đúng dịp nằm ở dưới háng của anh. Trong lúc nhất thời, Sở Lăng Xuyên tái mặt đi rồi, mà Tố Tố đen mặt lại. Cái mông của cô bị rơi xuống cực kỳ đau, hơn nữa, a a, cô thế nhưng lại nằm ở ngay dưới đũng quần anh. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái mông của anh.
Tố Tố khóc không ra nước mắt. Cô thật sự rất mất mặt và xấu hổ rồi. Ngay cả dọa người hay là mắng chửi người cũng không có mặt nào để làm nữa. Cô quẫn đến mức nghĩ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào hoặc có một tia sấm sét nào đó cô đánh xuyên qua người cô đi.
Sở Lăng Xuyên hoàn hồn, @MeBau*@@ nhanh chóng chuyển đi chân, xoay người lại đỡ Tố Tố dậy, khẩn trương lại chột dạ hỏi: "Bà xã, bà xã à, em không sao chứ, em đau ở chỗ nào không?"
Vài bác gái lớn tuổi kia cũng đi tới, quan tâm hỏi cô như thế nào, có té bị thương hay không. Tố Tố rất ôn hòa thật cảm kích nói lời cảm tạ đối với những lời thăm hỏi của mấy bác gái lớn tuổi đầy sự nhiệt tâm kia. Dưới sự nâng đỡ của Sở Lăng Xuyên cô thử thăm dò đứng lên.
Cô quay đầu nhìn lại xem, mình rốt cuộc làm thế nào mà lại bị ngã xuống như vậy. Vừa nhìn thấy cô liền trợn tròn mắt, hóa ra là bàn ngồi của chiếc đu dây kia được gắn với một miếng da ngắn, vốn dĩ miếng da kia đã bị mài mòn, phần thừa lại cũng không còn nhiều lắm. Nếu là những đứa trẻ nhỏ chơi đùa thì cũng sẽ không xảy ra việc gì, nhưng mà, lại bị Sở Lăng Xuyên bước lên mạnh mẽ, nên đã trực tiếp bị cắt đứt. Thật là bi kịch!
Giờ phút này Tố Tố chỉ nhớ rõ mình bị đau, nhớ được mình đã dọa người thế nào, còn chỗ nào có tâm tình mà nhớ được nhớ được chút chuyện thương tâm lúc trước kia. Ở trong lòng cô liền oán thầm Sở Lăng Xuyên đến 18 lần... Hừ, anh có thể đừng làm hại cô như vậy được hay không chứ!
Sở Lăng Xuyên vừa đau lòng lại vừa cảm thấy chột dạ. Anh đỡ Tố Tố chậm rãi đi tới, không có chuyện gì lớn, rồi sau đó anh hơi khom người, kéo cánh tay Tố Tố, cõng cô lên, "Bà xã, để anh... để anh đi về nhà trước."
Nói xong anh bất chấp tất cả, . cõng Tố Tố trên lưng phóng về hướng nhà của mình. Tố Tố cũng không từ chối, dù sao cô cũng đã mất hết cả mặt mũi rồi, cõng thì cứ cõng đi, huống chi, cô xem như đã bị thương rồi?
Mấy bác gái lớn tuổi nhìn Sở Lăng Xuyên cõng Tố Tố rời đi, đều nói cười rộ lên, cảm thấy này đôi thực sự rất có tình ý với nhau, nhưng mà Tố Tố lại quẫn muốn chết, tại cô đã bị quá mất mặt chứ sao!
Sở Lăng Xuyên cõng Tố Tố trở về nhà, đặt cô ở trên ghế sofa, nhanh chóng kiểm tra cho cô xem có vết thương hay không. Vừa nhìn thấy khuỷu tay Tố Tố bị ma sát rướm máu, Sở Lăng Xuyên đau lòng muốn chết, không khỏi nói xin lỗi: "Bà xã à, không phải là anh cố ý đâu. Em đau nhiều không?" Nói xong anh thổi thổi cho cô đầy vẻ đau lòng.
Lúc mới đầu Tố Tố không cảm thấy đau, bởi vì lực chú ý của cô đều tập trung ở trên mông đít đang bị đau. Nhưng lúc này nghe thấy anh nói như vậy, Tố Tố mới cảm giác được là mình rất đau, không khỏi kêu rên: "Sở Lăng Xuyên, có phải là đời trước em đã từng ngược đãi anh hay không, cho nên đời này em mới bị anh chỉnh như vậy. Từ khi biết nhau đến bây giờ anh nói em nghe một chút anh đã gây ra cho em thêm bao nhiêu đau xót rồi hả?"
Trong lúc nhất thời, thật giống như thời điểm cãi nhau đấu võ mồm hồi trước kia, trong lòng Sở Lăng Xuyên chợt có chút thấy sợ hãi, hoảng hốt, cũng gấp gáp vội thừa nhận sai lầm: "Vâng, anh thật có tội, vợ ơi đừng nóng giận, anh đau lòng, thiệt tình đau lòng lắm."
"Em đã nói anh đừng đẩy, vì sao anh không chịu nghe em nói hả?" Tuy rằng Sở Lăng Xuyên thừa nhận sai lầm, nhưng mà Tố Tố vừa nghĩ tới vừa rồi mình bị ném xuống đất, bộ dáng nằm ở dưới đũng quần của anh như vậy thật là quẫn, tức chết cô rồi. Cô không nhịn được mà đánh đấm vài cái ở trên bộ ngực của anh, "Anh thật quá mức! Thật dọa người có được không hả! Em nói không phải, lúc này anh có thể kỷ luật nghiêm minh một chút được hay không? Chấp hành mệnh lệnh của em một chút có được không?"
Sở Lăng Xuyên lại ôm Tố Tố vào trong ngực: "Chuyện này có cái gì là dọa người đâu, không phải chỉ là vì cái dây của bàn xích đu bị đứt nên em mới bị ngã à. Em nói một chút xem, có ai không từng bị té ngã hay không chứ! Đến ngay cả mấy bác gái lớn tuổi kia, em cứ thử hỏi bọn họ xem, họ lớn tuổi như vậy rồi đã từng bao giờ không bị té ngã chưa?"
Tố Tố nổi giận, người bị dọa sợ không phải là anh, đương nhiên anh sẽ nói như vậy. Lại nghĩ đến bản thân mình bị ném ngã chật vật như vậy, trong lòng cô liền bốc hỏa thật lớn. Cô đẩy anh ra, cau mày, một mặt tức giận rống lên: "Vậy anh đi hỏi người ta một chút xem, có ai lại bị ném ngã mà mặt nằm ở ngay dưới đũng quần của người khác hay không? Anh có bị như vậy không, anh có không?"
Thật sự là anh cũng có. Lúc anh huấn luyện thì tình huống gì mà không từng phát sinh ra kia chứ? Sở Lăng Xuyên nở nụ cười hắc hắc, vẻ mặt vô lại tiến đến trước mặt Tố Tố, hai tay mở rộng ôm lấy cô, nói lấy lòng: "Bà xã ơi, em đừng nóng giận, em ở dưới háng của chồng mình mà, không cần phải ghét bỏ như vậy chứ!"
"Anh... !" Tố Tố chán nản, có người nào lại an ủi như vậy không cơ chứ! Cuối cùng cô tức giận đẩy anh một cái, "Em đã nói với anh rồi mà anh còn không rõ, anh cách em xa ra một chút, anh chính là một phần tử nguy hiểm!"
Tố Tố vừa nói xong, Sở Lăng Xuyên lại ấn cô ngược trở lại ở trên chân của mình. Anh không nói hai lời liền đưa tay kéo quần của Tố Tố ra. Tố Tố nóng nảy, giãy dụa, "Sở Lăng Xuyên, anh làm cái gì thế?"
Sở Lăng Xuyên một bộ nghiêm trang nói: "Không phải là em bị té ngã ở mông ư, để anh xem em té ngã như vậy có bị thương hay không?"
Tố Tố đỏ mặt, cũng chẳng quan tâm mình đang đau, liều mạng giãy giụa từ trong ngực anh đi ra ngoài. Cô nhịn đau, đứng dậy rời khỏi ghế sofa, đứng cách xa anh ra khoảng vài bước, "Anh, anh đừng có làm trò, em không sao hết, anh không cần phải nhìn! "
"Tốt lắm, em không có việc gì rồi thì anh sẽ không nhìn nữa, vậy bây giờ em nghỉ ngơi. Anh đi gọi đồ ăn mua ngoài, buổi tối lại ở nhà nấu cơm." Sở Lăng Xuyên nói xong liền đi gọi điện thoại, kêu đồ ăn mua ngoài, sau đó lại đi đến tiệm thuốc ở gần tiểu khu để mua thuốc khử trùng cùng băng keo cá nhân, giúp Tố Tố xử lý miệng vết thương ở khuỷu tay.
Chờ anh làm xong hết thảy những việc này, thì đồ ăn mua ngoài cũng được đưa tới. Đúng là bọn họ bắt nguồn từ duyên phận, đồ ăn được gọi đến lại đúng là của quán đồ ăn món cay Tứ Xuyên. Đương nhiên, hiện tại đã là địa bàn của La Vĩ Khôn rồi.
Lúc này Tố Tố, cảm giác đau đớn đã không còn mãnh liệt như trước nữa rồi. Cảm giác dọa người cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, không còn mãnh liệt như lúc trước nữa. Tố Tố nhìn thấy đồ ăn mĩ vị ngon miệng, mùi vị thơm ngon như vậy, cô liền bắt đầu ăn, mặc kệ thế nào, trước cứ phải lấp đầy bụng đã rồi mới lại nói tiếp.
Sau khi ăn cơm trưa xong, đã hơn một giờ, Tố Tố đi đến toilet để rửa mặt, chuẩn bị ngủ trưa. Bởi vì mông đít còn có chút đau, cho nên cô trực tiếp nằm sấp người ở trên giường để ngủ.
Thời tiết chuyển nóng, ăn một bữa cơm xong, Sở Lăng Xuyên toát mồ hôi, lại đi dọn dẹp đồ bỏ đi, mồ hôi vã ra càng nhiều. Vì thế anh quyết định đi tắm rửa một cái cho sạch sẽ. Chờ đến khi anh trở về đến trong phòng ngủ, thì nhìn thấy Tố Tố ở đàng kia nằm sấp để ngủ... Đại khái là mông bị đau, nên cô nhóc không dám nằm ngửa đây mà.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên đi đến bên giường, chân dài nhấc lên vượt qua, đi lên giường, trực tiếp ngồi ở trên đùi Tố Tố, đương nhiên là anh chỉ dùng lực đạo nhẹ, đưa tay mát xa cho cô, cực kỳ lấy lòng Tố Tố trong lòng đang tràn đầy khó chịu.
Tố Tố còn chưa ngủ, bị anh đè ép xuống như vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn anh. Ai dà, cô nhìn anh vẫn còn tràn đầy tức giận, "Sở Lăng Xuyên, anh lại ép buộc cái gì đấy, đừng có quấy rầy, để em ngủ."
Sở Lăng Xuyên trực tiếp nằm ở bên người Tố Tố, ôm cô, môi tiến đến bên cạnh cổ của cô, nặng nề hỏi: @MeBau*@@ "Bảo bối, em còn đau không? Anh đã mua dầu thuốc rồi, thật sự không thoa hay sao?"
"Không có việc gì, không đau nhiều lắm, thật sự không cần phải thoa đâu. Mà còn nữa, anh đừng có ôm như vậy nữa, em rất nóng." Tố Tố nói xòng liền xích ra bên ngoài một chút. Sở Lăng Xuyên lại giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, lại tiến sát theo cô, vẫn cứ gắt gao ôm lấy cô, rướn người dậy một chút, ghé mặt tiến đến trước mặt cô, vẻ mặt thành thật hỏi: "Anh ôm làm em nóng ư?"
Tố Tố mắt cũng không mở to, miễn cưỡng gật đầu một cái, "Ừ, nóng lắm! Anh ngủ cách ra một chút." Không nói thì không sao, vừa nói thì chuyện lớn lại không ổn! Chỉ thấy bàn tay to của Sở Lăng Xuyên bắt đầu cởi quần áo của cô ra. A a, Tố Tố bị anh làm cho kinh hãi, vội vàng ngăn cản động tác của tay anh lại, cũng gấp gáp nhanh chóng hô lên: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Sở Lăng Xuyên, anh làm cái gì thế?"
Động tác trong tay Sở Lăng Xuyên vẫn không ngừng, còn một bộ dạng nghiêm trang nói: "Cởi quần áo ra sẽ không nóng nữa."
Tiếng nói vừa ngừng, nửa tay áo T-shirt của Tố Tố đã bị anh kéo tuột từ dưới lên trên, để lộ ra nét đẹp nội tâm của cô. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp hoàn hảo của cô, phảng phất như muốn một miếng ăn hết cô luôn vậy.
Ánh mắt của anh khiến cho trong cổ Tố Tố bị căng thẳng, khô ráp, khẩn trương, thậm chí còn không nói được ra lời. Anh xoay người áp ở trên người cô, lưu loát túm rớt chiếc áo T-shirt của anh, để lộ ra nửa người trên tinh tráng lại tràn đầy vết sẹo.
Tố Tố cũng quên mất bản thân vừa rồi còn muốn nói gì đó để phản kháng lại anh. Khi anh túm rơi chiếc áo T-shirt của mình xuống, thì một khắc kia, tầm mắt của cô không tự chủ được mà dừng lại trên vết thương bị súng bắn đả thương ở khu vực gần trái tim của anh. Cô cũng nhịn không được mà nhớ tới lời mà ba ba đã nói, chỉ cần lệch đi một chút nữa là anh liền mất mạng.
Trong lòng cô không nhịn được nổi lên đau đớn, hốc mắt cũng nóng lên, chua xót. Cô không tự chủ được mà đưa tay lên, đầu ngón tay rơi vào trên vết thương của anh, nhẹ nhàng vuốt ve cái vết sẹo mà thiếu một chút nữa đã đoạt đi tính mạng của anh.
Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt của Tố Tố, ánh mắt của cô chính là đang theo dõi vết thương của anh. die, n;da. nlze. qu;ydo/nn, Có thế này anh mới ý thức được, anh kích động một cái liền đã quên mất thương tổn trên người bản thân mình. Anh chỉ nghĩ muốn cùng cô gần gũi thân mật áp sát người cùng nhau. Giờ khắc này anh theo ánh mắt của Tố Tố, đã đọc được sự quan tâm, yêu thương lẫn ý nghĩ sợ hãi của cô.
Có phải trong lòng Tố Tố cũng không giống như biểu hiện lạnh lùng kia của cô hay không? Kỳ thực có phải cô vẫn đang rất quan tâm đến anh hay không? Chỉ có điều là, do khúc mắc quá sâu, bị thương tổn quá sâu, cho nên cô mới võ trang bản thân mình, làm cho bản thân mình trở nên lạnh lùng, làm bộ như không thèm để ý đến hết thảy chăng?
Anh cầm tay cô, cũng dùng toàn bộ sức nặng thân thể của mình giao cho cô, áp ở trên người cô, gắt gao ôm lấy cô! Mà Tố Tố cũng rốt cục phục hồi lại tinh thần của mình. Cô không nhịn được mà nghĩ, anh biết rõ là nhiệm vụ vừa nguy hiểm lại vừa dài ngày, thế mà vẫn cứ không cáo mà biệt như thế! Anh có nghĩ tới cách làm ấy của anh đối với cô mà nói, nó thật quá tàn nhẫn hay không?
Nghĩ đến dó, tim của Tố Tố đau đớn giống như kim đâm vào vậy. Cô không nhịn được liền vùng vẫy giãy giụa, đánh đấm lên người anh, phát tiết ra những oán hận mà cô đã chôn sâu dưới đáy lòng. Chính cô cũng không còn ý thức được, nước mắt của cô ở trong cơn đau đớn sớm đã theo khóe mắt chảy ra ngoài rồi.
Con ngươi đen thâm trầm của Sở Lăng Xuyên cứ chuyên chú như vậy, nhìn vào người phụ nữ dưới thân mình tình cảm sâu như vậy, cùng nỗi đau lòng ngóng chờ anh như vậy! Anh cầm hai tay của cô cúi đầu xuống hôn vào trên bờ môi của cô.
Nụ hôn của bọn họ gần như là cắn xé lẫn nhau. Vẫn là nụ hôn môi ở cùng nhau như cũ, nhưng trong nụ hôn ấy còn mang theo nỗi đau đớn, sự áy náy, cùng tình cảm mãnh liệt đã lâu. Lớp quần áo mỏng manh trong lúc quấn quít với nhau sớm đã được cởi bỏ hết. Cô muốn tránh thoát khỏi lồng ngực lẫn nụ hôn kia của của anh. Thế nhưng mà, sự gắt gao quấn quít kia của anh, làm cho cô không có đường để chạy.
Tố Tố muốn tránh thoát khỏi lồng ngực lẫn nụ hôn kia của của anh, nhưng lại muốn được anh ôm, hôn hít lấy như vậy. Cô hận anh tuyệt tình, không từ mà biệt, lại cảm thấy may mắn vì anh còn sống để trở về rồi. Để giờ phút này, hai người còn có thể ôm nhau như vậy, để cô ôm hôn con người của anh, chứ không phải là một khối thi thể lạnh băng, hoặc là hũ tro cốt.
Thật là mâu thuẫn! Trong lòng của cô cũng đang ở trong một cuộc đấu tranh giằng co như thế. Giờ phút này, cô thực không thể nào phân biệt được rõ mình rốt cuộc là đang hận anh hay là vẫn còn thương anh, là muốn thoát khỏi anh, hay là muốn tới gần anh.
Cuối cùng, tất cả mâu thuẫn trong lòng cô hóa thành một câu chất vấn, câu chất vấn này cô đã chôn dấu dưới đáy lòng hơn hai năm qua, rốt cuộc được thốt ra cùng với tiếng khóc: "Sở Lăng Xuyên, anh... cái đồ vô lại này, vì sao anh có thể nhẫn tâm không nói một tiếng mà bỏ đi như vậy, vì sao có thể cứ bỏ lại em như vậy mà đi biền biệt chứ! Vì sao vậy?"
Tố Tố chất vấn khiến cho trái tim của Sở Lăng Xuyên co rút lại đau đớn. Anh vừa đau lòng lại vừa áy náy. Tất cả cảm xúc đã ngăn cản hô hấp của anh, để cho anh gần như sắp không hít thở nổi nữa rồi! Hốc anh mắt đỏ lên, lóe lên ánh nước mắt.
Anh tự tay nâng chặt lấy khuôn mặt của cô, ngón tay lau nước mắt giúp cô. Anh cúi đầu, hôn lên khóe mắt cô, giọng nói khàn khàn đầy sự áy náy và đau lòng, khẽ thì thầm: "Anh đã sai lầm rồi bảo bối, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh đi, bảo bối."
"Không tha thứ, không tha thứ!" Tố Tố kêu gào, có chút cuồng loạn. Tất cả sự đau lòng của cô, ở một khắc này đã ùa ra giống như vỡ đê. Tất cả sự lạnh lùng của cô đều bị đánh nát. Sự biểu hiện ra ngoài lúc này chính là cảm xúc chân thực nhất tự đáy lòng của cô! Cô hận anh, hận anh!
"Được, được không tha thứ!" Sở Lăng Xuyên nói xong liền hôn môi của cô. Đôi con ngươi đen đầy thâm tình nhìn hai tròng mắt cô đầy nước mắt thống khổ, "Mặc kệ chuyện gì đã phát sinh ra, anh vẫn luôn yêu em! Bảo bối à, anh thề, anh sẽ không bao giờ còn bỏ lại em như vậy nữa! Cho dù là anh có đánh mất tánh mạng, thì linh hồn của anh cũng sẽ trông chừng bên em, không bao giờ rời bỏ."
Một câu nói kia lại càng làm cho Tố Tố nức nở, khóc rống lên thất thanh. Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy cô, mặt cô chôn sâu ở trên bả vai anh, khóc đến không thể nào nén nhịn được. Cô khóc thương tâm như vậy, bi thống như vậy, tất cả nỗi đau xót ở một khắc này đều được dồn nén lại mà phát tiết ra ngoài. Tiếng khóc của cô đã níu chặt lấy trái tim của anh. Những giọt nước mắt chua sót thấm ướt bờ vai của anh, như thiêu đốt tim của anh. Nỗi đau đớn mãnh liệt kèm theo tiếng khóc từng đợt đau đớn của cô lúc này, đã khiến cho tim của anh thấy áy náy, cũng làm cho anh phải âm thầm thề, anh sẽ không bao giờ làm cho bảo bối của anh còn phải chịu sự thương tâm như vậy, khổ sở như vậy nữa.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên cứ gắt gao ôm lấy Tố Tố như vậy. Cô khóc không nói ra được thành lời, anh cũng khổ sở không nói được ra lời. Giờ phút này, điều anh có thể làm chính là cho cô một bả vai, để cho cô khóc thoải mái. Cô khóc đến trời đất mù mịt! Cô đã trưởng thành như vậy, đại khái cũng chỉ có lúc này đây, do anh đã không từ mà biệt, ra đi để chấp hành nhiệm vụ, mà đã khóc lóc thảm thiết nhất, hình tượng vô dụng nhất. Nhìn Tố Tố gào khóc đến tối trời đất mù mịt như vậy, Sở Lăng Xuyên muốn đi vắt cho cô một tấm khăn lông để lau mặt. Thế nhưng anh lại luyến tiếc khi phải buông cô ra, liền tùy tiện lôi luôn chiếc áo T-shirt mà anh đã quăng ở một bên, giúp cô lau đi những giọt lệ trên mặt... À, còn có cả nước mũi nữa.
Mà tiếng khóc của Tố Tố cũng dần dần ngừng lại. Cô chỉ có hơi hơi nức nở, anh xoay người đặt cô ở một bên, Dienddanlequuydon, ôm cô vào lòng, để cho mặt cô vùi sâu ở trên ngực anh, bàn tay to vuốt ve tấm lưng của cô, trấn an tâm tình của cô.
Giờ khắc này, sự đau lòng cùng áy náy của Sở Lăng Xuyên đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Tố Tố đã bằng lòng nói ra, bằng lòng khóc ra như vậy, đã nói rõ tâm nguyện toan tính của cô đã mở rộng ra đối với anh, cho dù chỉ là sự rộng mở vô ý thức.
Giữa vợ chồng không sợ sự ầm ĩ, chỉ có sợ sẽ không nói ra bất cứ cái gì. Em hận anh, không nói, em yêu anh cũng không nói; em tức giận không nói, em mất hứng cũng không nói; không sợ ầm ĩ, không sợ phải nói, cái sợ ở đây chính là sự không nói và lạnh lùng.
Kỳ thực, có mấy lời, đã nghẹn ở trong lòng anh đã lâu rồi, nhưng anh cũng không dám nói. Anh muốn nói, trong lúc thi hành nhiệm vụ, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn khi viên đạn bắn xuyên qua thân thể của anh, một khắc kia, suy nghĩ ở trong lòng anh chính là, thực xin lỗi bảo bối, trước lúc anh đi ngay cả mặt mũi anh cũng không nhìn em, thậm chí anh không hề nói với em lời từ biệt! Chờ đến thời điểm em gặp lại anh, cũng là hũ tro cốt di vật của anh.
Đến khi anh được cứu, thời điểm sống lại, điều anh nghĩ đến chính là, thật tốt, bảo bối, anh vẫn còn có cơ hội được sống sót trở về gặp em! Anh sẽ bù đắp lại cho em những gì mà anh đã thiếu em, anh cũng nhất định sẽ quý trọng em thật là tốt.
Thế nhưng, anh cũng không thể nói ra được một câu nào, mà cũng không dám nói. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thời gian của Tố Tố là sạch sẽ hòa bình, không có máu rới cùng bạo lực. Anh không nghĩ muốn nói với cô mấy cái chuyện này, khiến cho cô phải sợ hãi và thống khổ vì sự sống chết của anh.
Chỉ cần anh còn sống, như vậy chính là còn hi vọng.
Lúc anh trở lại, anh dự đoán được Tố Tố sẽ không để ý đến anh, sẽ giận anh, sẽ oán anh. Nhưng mà anh không dự đoán được chính là, cô không có cảm giác gì đối với anh nữa, không còn sự thích thú, không còn tình cảm vợ chồng.
Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, cũng như nghe được cô nói không còn thích anh, thì một khắc kia, trái tim của anh thật sự thật giống như bị dao găm đâm xoáy vào vậy. Rốt cục, anh cũng ý thức được, hai năm qua, anh đã gây cho Tố Tố cái gì, đó là sự nản lòng thoái chí cùng sự tuyệt vọng.
Hiện tại, ngẫm lại cô đã không còn thích anh, trái tim anh vẫn còn cảm thấy đau đớn.
Lúc anh nhìn thấy con trai mình, thì một khắc kia, anh càng hiểu minh bạch sâu sắc rằng, anh rất có thể sẽ mất đi người yêu của anh, bởi vì anh đã thiếu người trong nhà cô quá quá nhiều, đã gây thương tổn cho bọn họ quá nặng.
Anh cũng đã từng nỗ lực, cũng đã từng nghĩ tới chuyện buông tay. Bởi vì, anh cảm thấy buông tay có lẽ chính là anh đã chân chính yêu đối với Tố Tố. Thế nhưng một khắc kia, anh lại cảm thấy may mắn vì bản thân mình đã không hề buông tay cho người anh yêu cùng đứa nhỏ của anh.
Tâm tình Sở Lăng Xuyên đầy đau đớn và phức tạp. Mà thời điểm anh nghĩ hết thảy những chuyện này, rốt cục Tố Tố cũng đã đình chỉ lại sự nỉ non. Cô yên tĩnh chôn mặt ở nơi đó không lên tiếng, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì. Có lẽ cô cũng không hề nghĩ ngợi cái gì, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Anh hơi hơi lui lại sau, cách cô một chút, nhìn thấy cô ánh mắt cùng cái mũi hồng hồng của cô, anh thương tiếc đặt môi hôn lên trên trán cô, sau đó đứng dậy đi đến toilet, vò vắt khô nước một cái khăn lông, mang đến lau mặt cho cô.
Tố Tố làm tổ ở trong chăn, thỉnh thoảng vẫn còn có chút tiếp tục nghẹn ngào. Mặt cô chôn ở trong gối, trong lòng không nhịn được mà nghĩ, tại sao cô lại phải gào khóc ở trước mặt anh như vậy, tại sao lại muốn chất vấn anh, vì sao cô lại để ý đến chuyện vì sao anh có thể nhẫn tâm không từ mà biệt như vậy.
Nghĩ một lúc, cô có chút rối rắm, mày cũng nhăn lại, không tự chủ được cắn cắn móng tay trên ngón tay. Thời điểm rối rắm, cô lại cũng cảm thấy, dường như trong lòng đã thấy thoải mái hơn rất nhiều.
So sánh tâm tình của cô bây giờ cùng với trước kia một chút, cô mới giật mình... Trước kia trong lòng mình thật giống như đang bị một vật gì đó nặng nề đè nặng, làm cho cô nặng trịch, hiện tại, cô đã khá hơn nhiều.
Tố Tố đang nghĩ tới đâu đâu rồi, lại nghe thấy giọng nói của Sở Lăng Xuyên vang lên: "Bảo bối, lau mặt nào."
Cô cũng đang cảm thấy gương mặt cùng với ánh mắt của mình bởi vì đã khóc, nên không được thoải mái lắm. Lập tức cô cũng không còn ngại ngùng gì nữa, nâng cái mặt đang vùi sâu trong gối lên, ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, cô thiếu chút lại bật khóc nữa. Chỉ thấy Sở Lăng Xuyên cầm trong tay một chiếc khăn lông, người trần trùng trục từ cửa toilet đi tới bên giường. Tầm mắt của cô vừa vặn dừng lại ở cái chỗ kia của anh.
Tố Tố không khỏi trợn to mắt, miệng cũng mở ra đến mức tròn xoe, trong lúc nhất thời cô ngây ngẩn cả người. Cuối cùng, rốt cục cô cũng kịp phản ứng, liền lôi kéo chăn, bịt kín lấy đầu của mình.
Sở Lăng Xuyên nhìn sang Tố Tố lại nhìn lại bản thân mình. Anh nở nụ cười xấu xa, ngồi lên giường, kéo chăn ra chui vào làm ổ bên trong. Đầu của Tố Tố không biết nên phải trốn đến nơi nào, cực kỳ luống cuống.
"Bảo bối, em sao vậy, thẹn thùng à?" Sở Lăng Xuyên cố ý nói một câu xấu xa, cũng kéo cái chăn đang che trên mặt Tố Tố ra. Tố Tố cũng cố hết sức nhanh chóng túm lại, ấp úng mắng anh: "Sở Lăng Xuyên, anh, cái đồ điên này, vì sao anh không mặc quần áo!"
Tha thứ Tố Tố giờ phút này vẫn còn già mồm cãi láo một chút đi! Cô vừa mới khóc lớn đầy thống khổ như vậy, tâm tình cô thật phức tạp, cũng rất rối rắm. Cô đối với anh không biết là yêu hay là hận, hơn nữa lại hai năm qua chưa từng thấy phương diện nào đó của người nào đó rồi. Lúc này đột nhiên vừa nhìn thấy, duy nhất có thể nghĩ đến chính là phải giấu mình.
Sở Lăng Xuyên dùng sức kéo, lôi cái chăn ra quăng ở một bên. Thân thể của Tố Tố cũng bị bộc lộ ra, thân hình hoàn mỹ của cô không còn bị cái chăn che chắn, cũng vừa vặn rơi ở trong mắt Sở Lăng Xuyên.
"Bảo bối, em cũng không còn mặc quần áo mà."
Quần áo của hai người sớm đã bị Sở Lăng Xuyên một phen cởi bỏ trong khi hôn hít lúc trước rồi. Tố Tố quýnh lên, muốn ẩn nấp bản thân, nhưng mà vừa đứng dậy đã bị Sở Lăng Xuyên đẩy ngã rồi.
Hai cái thân thể gắt gao dán sát ở cùng nhau, Sở Lăng Xuyên cũng giúp Tố Tố lau loạn xạ trên mặt một chút, rồi vứt khăn lông sang một bên. Sau đó anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu xuống, hôn xuống ở trên mặt cô vài ngụm, rồi sau đó dùng đôi con ngươi đen thâm thúy kia chuyên chú nhìn cô, nặng nề nói: "Bảo bối, anh cho em xem một thứ này."
Sở Lăng Xuyên nói xong đưa tay lên phía đầu giường, moi moi ở phía dưới đệm giường một chút, lấy ra cái thứ gì đó rồi đung đưa ở trước mắt Tố Tố, cuối cùng đeo vào ở trên tay. Tố Tố vừa nhìn thấy đó chính là hai chiếc găng tay len lông, được Sở Lăng Xuyên đeo ở trên tay. Cô vừa nhìn thấy, tim đột nhiên như cứng ngắc lại, rốt cục cô cũng thấy rõ, đây là đôi găng tay mà cô đã đan cho anh đeo.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Anh đeo đôi găng tay vào rồi vỗ vỗ, sau đó liền giở trò xấu đi sờ mặt cô. Tố Tố vội vàng quay mặt đi, mà Sở Lăng Xuyên cũng không trêu chọc cô nữa. Anh ôm lấy cô, đôi con ngươi đen nặng nề ngóng nhìn cô, lại hôn hít xuống trên cặp mắt của cô, xúc động nói: "Bảo bối, hai năm qua anh thật sự rất nhớ em, mỗi khi nghĩ tới em, thì anh lại liền giở đôi găng tay mà em đã đan cho anh ra để xem. Thời điểm trời lạnh, vốn dĩ anh nghĩ sẽ đi đôi găng tay này vào, nhưng rồi anh lại sợ sẽ làm rách mất nó! Cho nên, đôi găng tay mà em đã đan cho anh, đến bây giờ vẫn còn hoàn hảo không hề hao tổn gì. Anh thấy tương lai vẫn có thể để lại cho con trai chúng ta đi được."
Tố Tố có cảm giác mình đúng là rất không có tiền đồ chút nào. Lời nói của anh đã khiến cho hốc mắt của cô nóng lên, die, n;da. nlze. qu;ydo/nn, trái tim lại chua xót. Trong cổ cô thật giống như bị cái gì đó làm cho nghẹn tắc lại, muốn nói ra câu gì đó, nhưng đến một chữ cũng không nói nên lời.
Sở Lăng Xuyên lại một lần nữa hôn lên trên đôi môi của cô. Đôi bàn tay đeo đôi gắng len lông kia cũng vỗ về lên da thịt của cô. Khiến cho cô trở nên ngứa ngáy, không tự chủ được mà uốn éo người. Cô nghĩ muốn đẩy anh ra, thật sự cô rất ngứa, hơn nữa, anh cho rằng chỉ cần nói vài lời nói êm tai kia thôi, là đã nghĩ khiến cho cô tha thứ cho anh được rồi, là anh có thể muốn làm gì với đối cô thì làm hay sao?
Nhưng mà, cho dù cô có giãy dụa thế nào đi nữa, anh chính là cũng không chịu buông cô ra, lại càng hôn cô triền miên và kịch liệt. Trái tin cùng thân thể của anh đều đang rất kích động. Trong lòng anh là sự khát vọng vợ con, thân thể anh đã phải ẩn nhẫn suốt hai năm rồi. Nói anh không muốn cô là giả dối, @*dyan(lee^qu. donnn), anh có chút vội vàng tháo đôi găng tay len lông đang đeo ở trên tay ra, đặt ở bên gối. Bàn tay anh nắm giữ hai bàn tay cô đang chống ở trên ngực của anh theo bản năng, giọng nói trầm trầm khàn khàn khẽ lầm bầm: "Nơi này rất nhớ em, bảo bối, nơi này cũng muốn nữa..."
Sở Lăng Xuyên nói xong liền vội vàng và xúc động tiến quân thần tốc... A! Anh không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh nóng lòng và cường thế tiến vào, khiến cho Tố Tố có chút ăn không tiêu. Huống chi, lâu như vậy cô cũng chưa từng làm thứ này, trong lúc nhất thời cô có chút không cách nào thích ứng được. Cô không nhịn đau không được, kêu hừ một tiếng, cũng phụ giúp anh, muốn cho anh mau đi ra ngoài.
Mà anh cũng có chút bị đau, nhưng hơn tất cả là sự thỏa mãn. Anh kêu rên, cũng hôn lên môi Tố Tố, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn làm cho cô không có cách nào phát ra tiếng được. Anh hôn cô, cũng có chút kích động dùng giọng nói khàn khàn của mình khẽ hô lên: "Bảo bối, bảo bối... Anh nghĩ muốn có được em, như thế này đã quá lâu rồi..."
Nói xong, Sở Lăng Xuyên đang muốn cuồng dã giữ lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô thật tốt, thì lại nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, tiếp theo là giọng nói vừa non nớt vừa đáng yêu của Tiểu Bao Tử truyền đến: "Ba ba! Mẹ!"
Ầm! Đầu Tố Tố như muốn nổ tung, trong lòng đã càng khẩn trương lại càng hoảng loạn, vội vàng chống tay đẩy Sở Lăng Xuyên ra. Mà Sở Lăng Xuyên cũng giật mình một cái, lại vừa bất đắc dĩ vừa thật thống khổ. Trời đất thiên địa ơi, anh vừa mới tiến vào mà! Anh với vẻ mặt khóc không ra nước mắt, không cam lòng bứt ra rời khỏi, nhảy xuống giường, vội vàng khóa trái cửa phòng ngủ lại, phòng ngừa cậu nhóc xông tới.
Tố Tố mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lại càng sốt ruột mặc quần áo, nhưng cũng không thể nào mặc vào nổi. Mặc quần thì không tìm thấy ống quần, mặc áo thì không tìm thấy tay áo! Cô hoảng loạn khẩn trương giống như kẻ trộm vậy.
Gương mặt của Sở Lăng Xuyên đầy bực tức, anh nhặt quần áo của bản thân lên, lưu loát mặc vào, lúc này Tiểu Bao Tử đã gõ cửa ở bên ngoài, cất giọng gọi cao hơn nữa: "Ba ba! Mẹ!"
Anh nhìn Tố Tố luống cuống tay chân, đồng loạt nhấc tất cả quần áo lên, nhét vào trong lòng cô, rồi sau đó phụ giúp Tố Tố đã hoảng loạn không chịu nổi đi tới phòng vệ sinh, Sau khi đóng cửa lại, anh khom người trên giường, sửa sang lại giường lớn hai ba cái cho thật tốt, sau đó đi tới cửa để mở cửa. Nhìn thấy ở nơi cửa chính là nhóc con nhỏ xinh, đang ra sức mở tròn đôi mắt to nhìn anh, tựa như cũng cảm thấy không thích hợp, cúi đầu gọi một tiếng: "Ba ba."
Sở Lăng Xuyên trấn định lại tự nhiên, một mặt bình tĩnh bế Tiểu Bao Tử lên, đóng cửa phòng ngủ lại, cũng nhìn thấy An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương, "Ba mẹ, đã về rồi."
Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống thật tự nhiên đáp lời Sở Lăng Xuyên. Bọn họ tựa như cũng không có nghĩ nhiều, ngồi ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, hoặc là có biết, nhưng cũng đều là người từng trải, cho nên cũng sẽ không thể cảm thấy có cái gì.
Nhưng mà Tiểu Bao Tử lại không hiểu, nhìn thấy ba ba mà không nhìn thấy mẹ đâu, mắt to nhìn về phía cửa phòng ngủ, lại nhìn vào Sở Lăng Xuyên muốn mẹ: "Mẹ... Mẹ..."
Sở Lăng Xuyên ho khan một tiếng, ghé miệng tới bên tai Tiểu Bao Tử nói thầm nho nhỏ. Chỉ thấy đôi mắt của Tiểu Bao Tử mở trừng lên tròn xoe, miệng cũng cong lên tròn xoe, với vẻ bộ dáng thật giật mình. Cái biểu cảm này của nhóc thật sự là rất đáng yêu, khiến cho Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống không rõ chân tướng không khỏi bật cười.
Lý Nguyệt Hương đi rửa hoa quả mà bà đã mua được, Sở Lăng Xuyên cũng bắt đầu ngồi tán gẫu chuyện trời đất cùng với An Quốc Đống. Tiểu Bao Tử đứng trông coi ở ngưỡng cửa phòng ngủ, một lát nhìn vào cửa, một lát lại nhìn sang Sở Lăng Xuyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự rối rắm.
Tố Tố đã mặc quần áo xong, ở trong phòng ngủ đầy rối rắm xem có nên đi ra ngoài hay không, khi ra thì sẽ giải thích vấn đề như thế nào. Khi đi ra ngoài thì coi như thật sự như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô hít sâu, vỗ vỗ lên mặt, rồi sau đó lấy hết dũng khí mở cửa ra, nhìn thấy thân thể bé nhỏ của Tiểu Bao Tử đang ngồi xổm ở cửa. Hai bàn tay nhỏ của nhóc còn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa như đang đợi cô.
Nhìn thấy cái bộ dạng này của con trai, Tố Tố vừa rồi có tật giật mình cũng không trông thấy rồi. Cô không khỏi ngồi xổm người xuống, ôm lấy con trai, hỏi nhóc: "Con ngồi ở chỗ đó để làm cái gì vậy?"
Tiểu Bao Tử không nói chuyện, đôi mắt to đen sáng rực cứ nhìn chằm chằm vào Tố Tố. Tố Tố nhìn thấy vậy trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi, chột dạ, mà Tiểu Bao Tử lại vươn hai cánh tay nhỏ lên ôm chặt lấy cổ Tố Tố: "Mẹ."
"Ừ." Tố Tố đáp lại, sau đó ôm Tiểu Bao Tử đi đến bên cạnh ghế sofa, chào hỏi cha mẹ mình.
An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương nhìn thấy đôi mắt của Tố Tố lúc này vẫn còn sưng đỏ, không khỏi nhíu mày. Hai người cho rằng đôi vợ chồng trẻ kia đã cãi nhau, bất quá lại cảm thấy không khí không giống như là cãi nhau, lập tức cũng hiểu là chuyện gì. Đôi vợ chồng trẻ ở cùng một chỗ với nhau, khó tránh khỏi sẽ nói lên những chuyện đau xót.
Lý Nguyệt Hương nhìn thấy trên khuỷu tay Tố Tố có miếng băng keo cá nhân, không khỏi hỏi cô: "Cánh tay bị làm sao thế kia?"
Tố Tố nhìn khuỷu tay mình một chút, đang nhớ lại một màn dọa người ngày hôm nay: "Mẹ đừng hỏi nữa, là do con ngồi lên mặt bàn ngồi của cái đu dây. Cái bàn ngồi đu dây kia không biết thế nào lại bị đứt ngang, nên con trực tiếp té xuống."
An Quốc Đống nhìn thương tổn trên khuỷu tay của Tố Tố một chút, hỏi: "Không có chuyện gì lớn chứ?"
Tố Tố nói vẻ không để ý lắm: "Không có việc gì đau ạ, chỉ là da bị cọ sát rớm máu một chút thôi ạ."
Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu như bố mẹ vợ anh biết là bởi vì anh, hoặc là hiểu lầm cô bị như vậy là do bị anh đánh, vậy thì anh đã có thể gặp bi kịch rồi. May mắn, cô vợ nhà anh vẫn còn tương đối phúc hậu, mạnh mẽ giúp anh rồi.
*****
Editor: Mẹ Bầu
Vợ chồng già đi ra ngoài đã hơn nửa ngày, cũng cảm thấy hơi mệt một chút, nói vài câu xong cũng đi nghỉ ngơi rồi. Trong phòng khách chỉ còn lại mấy người bọn họ, đương nhiên còn có cả Soái Ca (tên con chó của Tố Tố nuôi) nữa. Sở Lăng Xuyên cầm quả táo đưa cho Tố Tố, Tố Tố nhìn anh vẻ đầy tức giận, không ăn, xoay đầu đi không thèm để ý đến anh nữa. Cô ngồi ở đó cứ ôm lấy Tiểu Bao Tử, đưa tay cầm một miếng dưa hấu lên cho Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử cảm thấy mẹ đang tức giận, cho nên nhóc cũng không gây náo loạn, chỉ quay đầu nhìn sang ba ba. Cuối cùng nhóc tuột từ trên người Tố Tố xuống dưới, đi đến trước mặt Sở Lăng Xuyên, vươn bàn tay nhỏ bé túm lấy Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó lại dùng ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ vào Tố Tố, @MeBau*@@ ê ê a a nói ra một câu gì đó, hai người lớn nghe thấy chỉ hiểu được hai chữ "cho mẹ".
"Chuyện gì vậy con trai?" Sở Lăng Xuyên không hiểu Tiểu Bao Tử túm lấy tay anh để làm gì, chính là phối hợp xê dịch thân mình hướng về phía Tố Tố ở bên kia. Đồng thời cũng vươn bàn tay to sờ sờ cái đầu của con trai một chút.
Tiểu Bao Tử chỉ chỉ Tố Tố, biểu đạt ý của mình thật khó khăn. Nhóc muốn nói ba ba đánh mông mẹ, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra mấy tiếng: "Ba ba... tét (đánh) mông đít."
Lời của Tiểu Bao Tử nói ra... , chỉ có Sở Lăng Xuyên là hiểu rõ, Tố Tố không rõ, bất quá cũng nghe ra có chút gì đó không thích hợp, không khỏi nhíu mày lại hỏi Sở Lăng Xuyên: "Anh đã nói với con trai cái gì vậy?"
Sở Lăng Xuyên đưa tay sờ xoa xoa lên mặt một chút, cười cười vẻ chột dạ, nói: "Anh nói em không nghe lời, làm chuyện sai lầm, anh đánh vào mông đít của em. Em ở trong phòng khóc để tự kiểm điểm lại, anh nói như vậy để cho Tiểu Bao Tử đừng quấy rầy đến em."
Tố Tố vừa nghe thiếu chút thì đã ngất đi, hung hăng trừng mắt lên, liếc mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái. Tại sao anh lại có thể thế nói hươu nói vượn đối với con trai như thế kia chứ! Thật hết chỗ nói rồi, thật sự hết chỗ để nói rồi! Tiểu Bao Tử có một người cha như vậy là may mắn hay là không may mắn đây?
Tiểu Bao Tử lôi tay của Sở Lăng Xuyên một cái, miệng ê a nói: "Xoa xoa... Xoa xoa..."
Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đã hiểu rõ ý tứ của Tiểu Bao Tử rồi. Sở Lăng Xuyên đánh mông Tố Tố, Tố Tố đang tức giận, cho nên cậu nhóc muốn Sở Lăng Xuyên phải cho xoa xoa Tố Tố, dỗ Tố Tố vui vẻ trở lại.
Bình thường nếu Tiểu Bao Tử trong lúc vô ý đánh phải ai đó, mọi người đều cố ý giả vờ bị đau, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn để cho cậu nhóc xoa xoa, chọc nhóc chơi. Không nghĩ tới, hiện tại cậu nhóc ngược lại, lại đảm đương làm nhân vật là người đến để hoà giải cho ba mẹ như vậy.
Một đứa nhỏ mới được một tuổi rưỡi như vậy lại có hành động làm cho người ta không thể tưởng tượng được. Vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động, Sở Lăng Xuyên ôm con ở trong ngực, lại ôm lấy Tố Tố, nói lời xin lỗi: "Được rồi, ba nhận sai, ba không nên đánh mông đít của mẹ như vậy, hi vọng mẹ của Tiểu Bao Tử đừng giận ba nữa nhé. Tiểu Bao Tử, con giúp ba ba đến dỗ mẹ đi nào!"
Tiểu Bao Tử ghé cái thân mình nhỏ nhỏ qua, hôn ở trên mặt Tố Tố một cái, rồi sau đó nhóc liền ngáp một cái. Cậu nhóc đi ra ngoài đi bộ cả một buổi sáng, đến giữa trưa cũng chưa được nghỉ ngơi, Dieenndkdan/leeequhydonnn nên cũng đã mệt mỏi và buồn ngủ rồi. Nhóc yên tĩnh ngồi tựa vào trong lòng Sở Lăng Xuyên không nói chuyện nữa. Trẻ con buồn ngủ thì không cần phải cân cân nhắc nhắc, cứ thế nhắm mắt lại, không đến 2 phút liền đã ngủ thiếp đi rồi.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử trở về phòng ngủ. Anh đặt cậu nhóc nằm xuống ở trên giường, Tố Tố đi vắt cái khăn lông, sau đó lau mặt lau tay cho cậu nhóc. Cô không nhịn được liền hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai.
"Anh đi mua thức ăn, em nằm nghỉ một lát đi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền cúi đầu hôn lên ở trên mặt Tố Tố hai lần, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài phòng ngủ. Mà Tố Tố, sau khi anh xoay người rời khỏi phòng, trong lòng cô phức tạp một mảnh, không nói lên được là cảm giác gì.
Cô nằm ở bên người Tiểu Bao Tử, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi. Hôm nay là một ngày không được nghỉ ngơi, vừa rồi cô lại còn khóc lâu như vậy, lúc này cô ôm Tiểu Bao Tử cũng trầm lắng ngủ say.
Cơm chiều là do Sở Lăng Xuyên làm. Khi mọi người tỉnh lại đúng lúc là thời gian của bữa cơm chiều. Trừ bỏ sai lầm của Sở Lăng Xuyên khiến cho người ta phải tức giận, và anh không có cách nào để chăm sóc gia đình ra, kỳ thực Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống đều cảm thấy, người con rể này thực không có gì cần phải bắt bẻ.
Việc Sở Lăng Xuyên không có cách nào ở chung cùng với gia đình lại là một chuyện khác, bất quá, đây không phải là điều chủ yếu. Cùng con gái sống một ngày với Sở Lăng Xuyên như vậy, chỉ có một mình anh đã làm xong những việc như vậy, Tố Tố liền đã hạnh phúc hơn phân nửa rồi.
Dĩ nhiên, hạnh phúc không chỉ cần nhờ vào sự nỗ lực của Sở Lăng Xuyên, đương nhiên cũng cần phải dựa vào Tố Tố cùng với người nhà họ Sở nỗ lực nữa. Như vậy hạnh phúc mới có thể càng ngày càng nhiều, cuộc sống càng ngày càng hài hòa.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương cũng đưa ra ý kiến muốn trở về nhà. Hai người hỏi Tiểu Bao Tử đi với ai, cậu nhóc lựa chọn ở lại cùng ba mẹ. Trước khi đưa tiễn An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương rời đi, cậu nhóc liền ôm ông ngoại và bà ngoại dùng sức hôn.
Sở Lăng Xuyên để Tố Tố cùng con trai nghỉ ngơi trước, còn anh lái xe đưa bố mẹ vợ và Soái Ca trở về nhà. Khi anh trở lại chính nhà mình thì lúc này đã là chín giờ tối rồi. Đi vào cửa, trở lại phòng ngủ, anh không nhìn thấy Tố Tố đâu, chỉ thấy Tiểu Bao Tử đáng yêu đã ngủ rồi. Hôm nay, cậu nhóc không lòng tham nữa, không muốn vừa có ông ngoại vừa có cả ba mẹ.
Anh xoay người nhẹ nhàng mà hôn một cái ở trên mặt con trai. Sau đó anh mới có thế đứng dậy quay đầu đi về phía toilet trong phòng. Tố Tố đang ở bên trong, đại khái cô muốn rửa mặt để đi ngủ. Sở Lăng Xuyên thật sự không chút khách khí, cứ thế đẩy cửa đi vào.
Tố Tố vừa mới chà răng xong, đang rửa mặt, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên tiến vào, không khỏi nhíu mày, "Làm sao anh cứ có cái kiểu thích dùng toilet cùng với người khác như vậy thế? Ở bên ngoài không phải là vẫn còn có một cái toilet nữa hay sao?"
Không lạnh lùng lạnh nhạt lại có gai rồi. Bất quá, Sở Lăng Xuyên không sợ. Hoa hồng có gai mới là đẹp nhất, cô như vậy còn tốt hơn là lạnh lùng, lạnh nhạt. Tố Tố còn đáng sợ hơn là hoa hồng có gai nữa.
Sở Lăng Xuyên lại giở vẻ mặt du côn ra, cười cười đi đến sau lưng cô, vươn đôi tay ôm lấy cô. Bàn tay to của anh áp vào ở trên bụng cô mà vuốt ve, môi cũng hôn xuống trên mặt cô: "Bảo bối, em đã 29 tuổi rồi đúng không?"
Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, không khỏi sửng sốt một chút. Tiếp theo cô vội vàng mở to hai mắt nhìn lại bản thân mình ở trong gương một chút. Một gương mặt đầy căng thẳng, xem trái xem phải một hồi, cô bật thốt lên hỏi một câu: "Có phải là em đã già đi rồi hay không?"
"Để anh nhìn xem nào." Sở Lăng Xuyên nói xong liền quay thân người Tố Tố lại, để mặt đối mặt cùng với anh. Anh nghiêm túc đánh giá gương mặt của Tố Tố, "Thế nào mà bảo bối của nhà anh vẫn cứ xinh đẹp như vậy, vẫn cứ mê người như vậy nhỉ? Khi càng cười rộ lên, hai cái lúm đồng tiền nhỏ kia vừa lộ ra liền làm anh mê chết người. Em vẫn chính là cô gái nhỏ xinh đẹp lúc trước đã khiến anh nhất kiến chung tình (một lần gặp đã yêu)."
Tố Tố ngượng ngùng, cũng không biết là mình đã được anh khen ngợi đến khoa trương, vẫn cảm thấy bộ dạng của anh thật không chính đáng. Cô hất tay anh ra xoay người sang chỗ khác tiếp tục rửa mặt. Nhưng mà Sở Lăng Xuyên lại ôm cô vào lòng, xoay chuyển thân thể của cô qua, nhìn gương mặt của cô hơi thoáng ửng hồng, hai tay anh liền nâng đỡ, đặt cô ở trên cái giá rửa mặt.
"Anh đừng có làm rộn biết không?" Tố Tố vội vàng muốn đi xuống, thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại không cho phép cô đi xuống. Ngược lại, anh tới gần cô, nắm giữ lấy hai chân của cô, quấn lên ở trên eo anh, hai tay nâng gương mặt cô vẫn còn tràn đầy nước, cúi mặt xuống hôn lên môi của cô, "Bảo bối, có chuyện bỏ dở nửa chừng không tốt lắm đâu, hả?"
"Anh... Ưm..." Tố Tố không phải là người đơn thuần, hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên cô hiểu rõ ám hiệu của anh. Cô vừa định cảnh cáo anh đừng có cái kiểu, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Thế nhưng mà môi cô lại bị anh hung hăng hôn xuống, chỉ có thể phát ra những âm thanh a a ưm ưm mà thôi. Thân mình cô cũng bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, không có chỗ nào có thể trốn.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |