Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 117

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 117
Say rượu (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên cơ bản mà nói, Tô Lưu Cảnh là người cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, từ cái năm tám tuổi ấy, cha bị bỏ tù, sau đó mẹ lại bệnh tật qua đời, từ đó trở đi không có ai đối xử tốt với cô cả. Cho nên mỗi khi người khác đối xử với cô tốt một chút tốt, bản thân cô đều hận không thể báo đáp lại người đó gấp gấp trăm gấp nghìn lần. Sâu thẳm tâm hồn khát vọng được yêu thương, cho nên chỉ cần nhận được một chút xíu ấm ấp, cũng sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng.

Không thể không nói Tiếu Như Nghê là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, nắm bắt được chính xác nhược điểm trí mạng này của Tô Lưu Cảnh, cái cô ta muốn chính là khơi lên sự áy náy, tự ti mặc cảm trong Tô Lưu Cảnh, để cho cô tự mình hành hạ mình so với việc bị người khác hành hạ lại càng hữu hiệu hơn nhiều.

Tiếu Như Nghê trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng kéo tay Tô Lưu Cảnh nói: "Lưu Cảnh, sắc mặt của cô sao lại kém như vậy, mau đi nghỉ ngơi một chút đi".

Tô Lưu Cảnh vội cười cười từ chối: "Không, không cần đâu, tôi hiện tại tốt vô cùng".

Tiếu Như Nghê ' thương tiếc ' ôm lấy mặt của cô, nói: "Không cần miễn cưỡng như vậy đâu? Cô có biết gần đây cô đã gầy đi bao nhiêu rồi không? Đồ ngốc!".

"Ừm", lần này Tô Lưu Cảnh lại càng thêm áy náy, cắn môi gật đầu khẽ đáp. Cô đã đã từng đồng ý với Tiếu Như Nghê, không dây dưa qua lại với Hình Hạo Xuyên nữa, nhưng không nghĩ tới chuyện bây giờ lại phát sinh như vậy, quả thật bản thân thấy thật hổ thẹn với cô ấy. Thế mà Tiếu Như Nghê chẳng những không trách cô, ngược lại còn quan tâm đến cô như vậy, sao cô không tự trách cho được, cái này so với việc bị người khác chỉ thẳng vào mặt mà mắng mỏ còn khó chịu hơn nhiều?

Cô thậm chí còn nghĩ tới, nếu như mình thật sự có một người chi gái ân cần diuh dàng như vậy, có phải sẽ không cần khổ cực như bây giờ hay không? Có phải cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Lưu Cảnh, ngày hôm qua hình như tôi đã làm rơi một chiếc bông tai trong thư phòng của Hình rồi, cô có thể đi tìm giúp tôi được không?". Tiếu Như Nghê chợt lo lắng nói: "Đó là đồ mà mẹ tôi đã để lại cho tôi, hi vọng nó sẽ không bị mất".

"Vâng!", Tô Lưu Cảnh không chút do dự, chạy thẳng đến phòng làm việc của Hình Hạo Xuyên tìm kiếm.

Hình Hạo Xuyên vẫn chưa về, trong thư phòng rộng thênh thang có vẻ như rất trống trải, Tô Lưu Cảnh đưa mắt quan sát xung quanh, chiếc bông tai nhỏ xíu như vậy, thật không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.

Mấp máy môi, Tô Lưu Cảnh quyết định tìm từ những góc khuất trước. Nhỏ như vậy rất có thể đã rơi vào trong một góc rồi, cô bò ra đất tìm một vòng, ngay cả những khe hở của những chiếc thảm ghép cũng không hề bỏ qua, nhưng lại không tìm thấy vật kia đâu cả. Tô Lưu Cảnh đứng lên ngẫm nghĩ một chút, rất có thể rớt ở trên bệ cửa sổ hay là ghế sô pha cũng nên?

Tô Lưu Cảnh tiếp tục tỉ mỉ tìm kiếm, chợt thấy trên chiếc bàn làm việc rộng rãi để một xấp tài liệu ngổn ngang, có lẽ những tài liệu này tương đối quan trọng, rõ ràng Hình Hạo Xuyên đã cấm không cho bất kì ai động vào. Tô Lưu Cảnh cũng không muốn chạm đến giới hạn của anh, đang muốn đến chỗ khác tìm, trong nháy mắt vừa quay đầu, lại nhìn thấy tên của mình ở trên đó.

Nhìn tên mình sờ sờ trên bìa tài liệu, đáy lòng cô chợt dấy lên nghi ngờ, đó là tư liệu về cô sao? Tại sao Hình Hạo Xuyên muốn điều tra về cô? Theo bản năng mách bảo, chắc chắn nơi này đã cất giấu thứ gì đó quan trọng, hấp dẫn ánh mắt của cô, nhưng đồng thời lại có thanh âm báo động vang lên, như muốn nhắc nhở cô không nên sờ vào những thứ kia, nếu không thì cô sẽ lập tức hối hận.

Nhưng sự hiếu kỳ vẫn chiếm thượng phong hơn, Tô Lưu Cảnh chậm rãi cầm tập tài liệu lên, nhìn tên mình ở phía trên ngẫm nghĩ thật lâu, mới chậm rãi mở ra.

Tờ thứ nhất, là tư liệu về lí lịch cơ bản, ngày tháng năm sinh cùng với quê quán. Tờ thứ hai, là tình huống gia đình của cô, bao gồm người cha đã bị bỏ tù, Tô Lưu Cảnh lật từng tờ, từng tờ, trên tài liệu đã tóm tắt thật chi tiết, về tất cả mọi thứ có liên quan đến cô, ngay cả cô học tiểu học, trung học cơ sở, hay trung học phổ thông ở đâu cũng chỉ ra tường tận, sau đó đã làm công ở nơi nào, quen biết những người nào cũng viết rất rõ ràng, chỉ bằng những dòng chữ màu đen này, toàn thân cô cao thấp ra sao cũng hiện lên đầy đủ hoàn chỉnh.

Tô Lưu Cảnh vốn cũng không để ý, những chuyện này mọi người đều đã biết, cô cũng không muốn che dấu làm gì, đang định đặt tài liệu xuống, đột nhiên tờ cuối cùng lại xuất hiện ở trước mắt.

Tô Lưu Cảnh nhìn những chữ viết phía trên đó, mắt theo từng dòng chữ mà càng ngày càng to dần, càng lúc càng mở lớn, càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng thở hốc vì kinh ngạc, ngón tay cầm tài liệu cũng không chịu khống chế được mà chậm rãi run rẩy, cả người run lên bần bật, ngã nhào ở trên ghế ngồi.

Mười năm trước......

Mười năm trước, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, thì ra là.... . !!!

Tô Lưu Cảnh chợt nhớ tới, ngày hôm đó, cô ở bên ngoài thư phòng, loáng thoáng nghe được Lưu Thừa và Hình Hạo Xuyên bàn luận những lời kia, có lẽ là nói đến chuyện này đi. Không trách được...... Không trách được, lúc Hình Hạo Xuyên phát hiện ra cô nghe lén lại có phản ứng lớn như vậy.

Không trách được, không trách được mẹ Hình kể từ đầu tiên nhìn thấy cô liền sinh ra hận ý, thì ra không chỉ bởi vì cô nghèo hèn, không hẳn chỉ vì sợ cô dựa dẫm vào người có quyền thế, không xứng với nhà bọn họ.

Không trách được, không trách được khi Hình Hạo Xuyên lấy được tài liệu này liền không chút do dự ném cô ra khỏi nhà họ Hình, không trách được năm lần bảy lượt muốn hành hạ cô chết đi sống lại, mỗi một lần đối tốt với cô một chút lại càng nhận tổn thương nhiều hơn, không trách được ánh mắt của Hình Hạo Xuyên nhìn cô lại luôn phức tạp như vậy.

Không trách được, không trách được Lưu Thừa như có như không thở dài, mặt chú thím Bình luôn khó coi.... .

Những thứ này trước đây cô chưa từng suy tư qua, thì ra tất cả đều có nguyên nhân của nó ——

Tô Lưu Cảnh nắm chặt tờ giấy mỏng manh trong tay, lại cảm thấy như có ngọn núi nặng nề đè lên đôi vai gầy yếu, ép cô thở dốc liên tục, sắp hít thở không thông. Tô Lưu Cảnh một tay ôm thật chặt trái tim, tài liệu trong tay rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, lộp bộp rơi xuống đất, như cánh chim thiên nga bay lượn trên bầu trời đột nhiên chao đảo rơi xuống.

Mười năm trước, tám tuổi năm ấy, nhà cô xảy ra biến cố khổng lồ, mà khi đó cô vẫn còn quá nhỏ, hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc là tại sao, nguyên nhân gì lại khiến cho cha cô bị bắt giam, tại sao mẹ cô lại im hơi lặng tiếng, từ đó không thể nào gượng dậy nổi? Tại sao nhà bọn họ phải chịu sự xem thường của mọi người? Mọi nghi ngờ khi đó của cô, rốt cuộc vào hôm nay, dưới tình huống không ngờ tới này đã lấy được giải đáp.

Nếu như phải lựa chọn, thì cả đời này cô nhất định sẽ không do dự bỏ qua, cả đời này chẳng hay biết gì so với việc biết được chân tướng tàn khốc kia sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều chẳng phải sao. Nhưng tại sao? Tại sao ông trời lại không muốn buông tha cho cô......

Bên ngoài khe cửa, Tiếu Như Nghê không biến sắc đứng ở đó, nhìn khuôn mặt hoảng sợ cùng với những giọt nước mắt không tự chủ rơi ra của Tô Lưu Cảnh, khóe môi chậm rái nở nụ cười đầy châm biếm

*****

Tô Lưu Cảnh lại không hay biết gì, ngây ngốc ngồi ở đó, yên lặng ngẩn người, đắm chìm trong suy nghĩ hỗn loạn.

Thì ra là mười năm trước, cha của cô làm việc ở Hình thị, thậm chí còn là bạn tốt với tổng giám đốc tiền nhiệm cũng tức là cha của Hình Hạo Xuyên. Trong giai đoạn kinh tế khủng hoảng, cha cô đã tự tiện tham ô một số tiền lớn tiến hành đầu cơ phạm pháp, hơn nữa lại còn hợp tác với hắc đạo, nhưng không ngờ sự việc bại lộ, bị bắt giam, lĩnh án tù chung thân. Cũng vì thế mà hại Hình thị thiếu chút nữa là bị phá sản, cha Hình cũng bởi vất vả quá độ nên mới ngã bệnh, không lâu sau đó liền qua đời.

Cho nên...... Cha của cô, không chỉ là kẻ phản bội, mà còn là hung thủ gián tiếp hại chết cha Hình.

Cho nên, đối với anh, cô chính là con gái của kẻ thù.... .

Tô Lưu Cảnh ngơ ngác nhìn ra xung quanh, ánh mắt hoảng hốt hoàn toàn không tìm thấy tiêu cự, tựa hồ trái tim cùng với đại não, đều bị người ta moi hết ra rồi, không nghĩ được bất cứ điều gì nữa.

Cô hoảng hoảng hốt hốt nhớ lại lúc anh nói đến chuyện phản bội lần đó, thì ra là cũng không chỉ vì Tiếu Như Nghê là không từ mà biệt, mà còn liên quan đến cả cái chết của cha anh. Chỉ tiếc, cho đến tận ngày hôm nay cô mới hiểu rõ ràng. Thì ra là tất cả mọi người đều biết rõ ngọn nguồn, duy chỉ có cô, lại chẳng hề hay biết gì. Tô Lưu Cảnh, mày thật đúng là buồn cười, thật là quá buồn cười rồi.

Nước mắt tự giễu chậm rãi rơi xuống, thấm ướt cả gương mặt, dưới ánh chiều tà, bóng hình của Tô Lưu Cảnh chẳng khác nào một bình hòa đặt trên vách đá xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, liền rơi xuống vách đá, tan xương nát thịt.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Giọng nói trầm thấp, nghiêm túc chợt vang lên bên tai: "Cô ở nơi này làm gì? Ai cho phép cô vào đây?". Hình Hạo Xuyên nhìn Tô Lưu Cảnh ngồi ở trước bàn làm việc của mình yên lặng ngẩn người rơi lệ, cùng với những dấu vết lộn xộn trên đó, mày liền nhíu lại, lạnh lùng nói.

Những tài liệu trên bàn anh chưa có sự chấp thuận không ai có thể động vào, chẳng lẽ cô không biết cấm kỵ của anh sao? Bất kỳ ai tự ý động đến những tài liệu này đều có thể bị liệt vào nhân vật khả nghi.

Bỗng dưng nghe thấy tiếng của Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội cúi đầu lau sạch nước mắt, không dấu vết dùng chân đá những tờ tài liệu vừa rơi xuống đất vào khe hở dưới gầm bàn, sau đó hốt hoảng đứng lên, giống như ăn trộm bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, nói: "Tiên sinh......", nỗ lực khiến cho giọng nói của mình bớt đi vẻ nghẹn ngào.

Hình Hạo Xuyên thấy cô tỏ ra hoang mang sợ hãi, run rẩy khác thường, chân mày càng nhíu chặt hơn, hỏi: "Cô tới đây làm cái gì?"

Tô Lưu Cảnh cố gắng che giấu đáp: "Tôi, tôi, ... Tiếu tiểu thư bảo tôi tới đây tìm hoa tai cho cô ấy, vì thế...". Theo bản năng, cô không muốn để cho Hình Hạo Xuyên biết được rằng cô đã phát hiện ra sự kiện kia rồi.

Hiện tại chân tướng này đối với cô quá tàn khốc, quá bất ngờ, trong thời gian ngắn căn bản không tiếp thu được, càng không biết nên đối mặt với Hình Hạo xuyên như thế nào? Cô cũng không thể nào lý giải nổi, nếu như anh đã sớm biết chân tướng sự thật kia, vậy thì anh dùng tâm tình gì để đối mặt với cô đây? Dù sao trên lưng cô đã đeo tội danh phản bội, mà còn có chết chóc thù hận. Còn là......

Chẳng lẽ anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn trả thù? Nghĩ đến đây, Tô Lưu Cảnh cơ hồ sắp ngất xỉu, ý tưởng này thật sự quá đáng sợ, có điều ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, lại càng muốn phát điên hơn.

Nhìn vẻ mặt không ngừng biến chuyển liên tục của cô, Hình Hạo Xuyên đối với đáp án vừa nhận được cũng từ chối cho ý kiến, đến gần cô nói: "Thế thì vòng tai đâu?".

Đầu ngón tay Tô Lưu Cảnh run lên, ánh mắt mơ hồ không biết nên nhìn về phía nào: "Tôi, chưa tìm được". Vẻ mặt bối rối, giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, hốt hoảng không biết nên hành động như thế nào.

"Không tìm được? Mẹ nghĩ có lẽ là đang nói láo rồi! Hạo Xuyên, tiểu tiện nhân này, sao con vẫn còn để nó ở lại đây?". Hình Hạo Xuyên còn chưa lên tiếng, sau lưng lại có một giọng nữ bén nhọn chói tai kèm theo đó là tiếng giày cao gót lao xao truyền tới.

Không phải khác mà chính là mẹ Hình đã lâu không gặp.

Tô Lưu Cảnh bỗng dưng ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt sắc bén như dao, tràn đầy chán ghét xem cô chẳng khác nào vi khuẩn lây bệnh cả, trước kia cô có thể có trăm ngàn loại dũng khí để phản bác lại những lời này... , nhưng hiện tại, vừa nghĩ đến những chuyện cha mình đã làm trước đây, Tô Lưu Cảnh đột nhiên thấy run sợ, không đủ dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt đó nữa, bởi vì ánh mắt kia tựa như đang nhắc nhở cô rằng bản thân cô nhuốm đầy tội lỗi.

Mẹ Hình cao cao tại thượng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, nói: "Hạo Xuyên à, mẹ đã khuyên con biết bao nhiêu lần rồi, con bé này đến gần con nhất định là có mục đích không tốt, bây giờ lại tự tiện xông vào thư phòng của con, dáng vẻ thì lén lút, thật không biết muốn làm cái gì!". Rõ ràng là đang hoài nghi cô tự tiện xông đến gây chuyện cho anh hay không?

"Không, tôi không có!", Tô Lưu Cảnh vội vàng lên tiếng phủ nhận.

Mẹ Hình hừ lạnh một tiếng đáp trả: "Đã như vậy, thì cô mau lấy vòng tai ra đây, chỉ cần cô lấy ra, tôi liền tin tưởng cô không phải tới đây để ăn trộm!". Trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ bài xích không thể nói ra hết được.

Tô Lưu Cảnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng trăm miệng cũng không thể nào bào chữa được, hiện tại cô biết lấy vòng tai ở đâu ra chứ?

Mẹ Hình thấy cô không nói một lời, khinh miệt nhếch miệng, lên tiếng: "Không nói nổi câu nào, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí! Chú Bình, đem con bé này đi xuống, dạy dỗ một trận rồi đuổi ra ngoài, quy củ của nhà họ Hình chúng ta nghiêm cẩn như vậy, không thể để cho người làm có thể tùy tiện xông loạn vào bất cứ chỗ nào!"

Giọng nói nghiêm nghị cũng không giống như là đang nói đùa, Tô Lưu Cảnh khiếp sợ mở to hai mắt.

Thấy khuôn mặt vốn đã gầy gò xanh xao của cô lần này trắng bệch cả ra, Hình Hạo Xuyên khẽ cau mày lại, liền nói: "Mẹ, trong thư phòng không có gì quan trọng cả, không cần náo lớn như vậy. Lưu Cảnh, cô đi xuống đi, về sau chú ý một chút".

Thấy Hình Hạo Xuyên giải vây thay mình, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng thở ra một hơi, cảm kích nhìn anh.

"Hạo Xuyên, người như vậy không đáng giá để nhân từ! Không được! Chuyện ngày hôm nay không thể kết thúc như vậy được!". Thấy con trai nghiêng về phía tiện nha đầu kia, mẹ Hình làm sao có thể hài lòng, Tô Lưu Cảnh quả thật đã thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ cần một ngày cô ta không cút đi, thì bà liền ăn không ngon, ngủ không yên, bà ta tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua cho con bé này, phải hoàn toàn đuổi nó đi khỏi đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm được.

Đúng vào lúc này, Tiếu Như Nghê nhẹ nhàng đi tới, nói: "Bác gái, cháu chào bác. Nơi này sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?". Tư thái ưu nhã kia, quả thật làm cho người ta khó có thể bới móc.

Thấy Tiếu Như Nghê tới đây, Tô Lưu Cảnh vội vã như bắt được nhành cây cứu mạng, nói: "Tiếu tiểu thư, mới vừa rồi cô bảo tôi tới đây tìm vòng tai phải không?"

Nhưng không ngờ, Tiếu Như Nghê chợt ngập ngừng một lát, rồi hỏi lại: "Vòng tai?".

"Vòng tai?", câu này của Tiếu Như Nghê chẳng khác nào như vừa mới nghe thấy chuyện này lần đầu vậy.

Tô Lưu Cảnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia, trong lòng chợt rung lên hồi chuông báo động nhìn thẳng vào cô ấy, không phải mới vừa rồi Tiếu Như Nghê bảo cô lên đây tìm vòng tai cho cô ấy hay sao, hiện tại làm sao...... Đây là ý gì?

Mẹ Hình hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Hừ, nói láo cũng có mức độ thôi! Quả nhiên là con gái của nhà họ Tô!".

Nghe lời mẹ Hình có ẩn ý khác, sắc mặt Tô Lưu Cảnh chợt tái đi. Cô muốn lớn tiếng phủ nhận, nhưng mà khi câu nói thứ hai vừa thốt ra khỏi miệng bà ta, cô liền không có quyền lợi để phản kháng nữa. Bởi vì cha cô mắc nợ nhà người ta, bản thân cô nhất định phải gánh chịu.

Hình Hạo Xuyên liếc mắt nhìn Tiếu Như Nghê, lại liếc mắt nhìn sang Lưu Cảnh, môi mỏng nhẹ nhàng mím lại.

"Tiếu tiểu thư, làm sao cô.... ." Tô Lưu Cảnh kinh ngạc kêu lên, bây giờ người có thể chứng minh cô trong sạch chỉ có Tiếu Như Nghê mà thôi!

Dường như Tiếu Như Nghê lúc này mới chợt hiểu hiểu ra: "A, mới vừa rồi quên mất, là em nhờ Lưu Cảnh tới đây tìm giúp vòng tai" sau đó cẩn thận khoác tay Hình Hạo Xuyên, nói: "Là lỗi của em, Hình, đừng trách Lưu Cảnh nữa được không?". Lời này tuy giống như đang giúp Tô Lưu Cảnh giải vây nhưng căn bản không có bao nhiêu tin cậy.

Hình Hạo Xuyên trấn an vỗ vỗ tay Tiếu Như Nghê, sau đó nói: "Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt".

"Hừ, đừng tưởng rằng có người nói đỡ cho cô thì xem như không có gì xảy ra. Hôm nay tạm thời bỏ qua cho cô một lần, nếu để cho tôi bắt được lần nữa thì cô cứ đợi đấy!". Mẹ Hình nhìn chằm chằm Tô Lưu Cảnh đe dọa, sau đó phất tay áo không nguyện liếc nhìn cô một cái, đặt túi lên trên ghế sô pha, quở trách: "Còn sững sờ ở đây làm gì? Rót nước cũng phải lên tiếng mới được sao? Sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ!".

Tô Lưu Cảnh bị mắng, mặt lúc xanh lúc đỏ, sau đó cúi đầu vội đi xuống lầu rót nước bưng trà.

"Bác gái, để bác phải tức giận là lỗi của cháu, xin bác đừng nên tức giận nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe". Tiếu Như Nghê nhếch môi cười, ngay sau đó đi tới trước mặt mẹ Hình, nhu nhược nhận lỗi.

Mẹ Hình liếc cô ta một cái, cuối cùng cũng không nói gì, mặc dù từ trước đến giờ không thích Tiếu Như Nghê, nếu không năm đó cũng sẽ không tìm mọi cách để ngăn trở, không đồng ý để cô ta bước chân vào cửa. Nhưng thấy Hạo Xuyên qua nhiều năm vẫn không thể buông cô ta xuống, cộng thêm vào đó so với việc chấp nhận Tô Lưu Cảnh thì đổi sang cô ta còn tốt hơn nhiều, vì thế không thể không miễn cưỡng đón nhận.

Hiện nay thấy cô ta cung kính như thế, cũng không tiện nói gì, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, coi như đáp lại.

Mẹ Hình ngẩng đầu lên, quay về phía Hình Hạo Xuyên nhiệt tình khuyên nhủ: "Hạo Xuyên, hôm nay mẹ tới không phải để bới móc, có điều tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên xem xét đến chuyện kết hôn là vừa". Bà ta muốn ôm cháu trai từ lâu rồi, nếu thật sự không ép được Hình Hạo Xuyên, cũng đành phải lùi một bước, chỉ cần vợ của anh không phải là con gái của nhà họ Tô kia, thì tất cả đều có thể chấp nhận được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)