Truyện:Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân - Chương 116

Cô Dâu 24h – Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân
Trọn bộ 198 chương
Chương 116
Say rượu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-198)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Lưu Cảnh sửng sốt, ngây người chừng năm giây, cho đến khi bóng dáng của người đàn ông kia biến mất không thấy đâu nữa, mới khẽ cắn răng, đi theo. Bất luận là người nào, cô nhất định phải đối mặt để xem xem tại sao họ lại muốn làm như thế với mình!

Vẫn theo đuôi người đàn ông xuống cầu thang, mặc kệ cô gia tăng bước chân hay là cố ý thả chậm, người kia đều duy trì khoảng cách ước chừng một trăm mét.

Dọc theo đường đi Tô Lưu Cảnh siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô chợt nghi ngờ đây có phải là một cái bẫy không, nhưng chỉ chần chừ trong giây lát, trong tâm trí cô hiện giờ chỉ là người ở đằng sau tấm màn kia rốt cuộc là ai, nhất định phải biết! Cô muốn trực diện hỏi cho rõ ràng tại sao lại hại cô thê thảm như vậy!

Theo sát người đàn ông kia, xuyên qua đám người, đến một mảnh đất rộng vẫn còn bỏ hoang cách bệnh viện không xa mới dừng lại, người đi trước đã biến mất, trong khoảng không trống trải, trừ cô ra thì chẳng có lấy một bóng người nào. Người kia thế nào mà lại biến mất?

Mảnh đất này bởi vì đã được bán cho một nhà đầu tư địa ốc, sắp được khởi công, cho nên bình thường cũng không có ai đến đây. Tô Lưu Cảnh một thân một mình đi đến, vừa bước vào, lập tức liền bị những thứ được dán trên vách tường làm cho chấn động.

Đó là cảnh tượng như thế nào chứ? Khắp mảnh đất rộng, trên bốn vách tường bao quanh đều dán những bức áp phích cực lớn. Mà tất cả những bức áp phích đó đều có cũng một nhân vật chính.

Những tư thế diêm dúa lẳng lơ, làn da trắng nõn nà, cộng thêm ánh mắt sáng ngời, những thứ kia tựa như vẫn còn bốc hơi nghi ngút, mỗi một bức, mỗi một tờ, giống hệt với những hình ảnh ở trên tạp chí, thậm chí sau khi được phóng đại mỗi một lỗ chân lông đều trở nên rõ ràng, càng thêm lộ liễu trần trụi, đập thẳng vào mắt.

Tô Lưu Cảnh nhìn những tấm áp phích phóng đại cao đến gần 2m kia, cơ hồ muốn ngất xỉu, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cả khu đất, tựa hồ cũng bởi vì những tấm ảnh này mà biến thành địa ngục đòi mạng, từng ngóc ngách đều lộ rõ, vô luận cô có trốn thế nào, tránh né thế nào đi chăng nữa thì chúng vẫn tràn đầy khắp nơi, toàn bộ đều là những bức hình như thế này. Mỗi một tấm hình đều giống như đao phủ tàn nhẫn, cắt toàn thân của cô ra từng mảnh nhỏ, sau đó phơi bày ở giữa trần thế, để cho mọi người bình phẩm xem xét. Lại giống như một đám ác ma không ngừng cười gằn, há cái miệng đầy máu, giương móng vuốt bén nhọn mà lạnh lẽo, nhào đến chỗ cô, xé rách cả người cô thành mảnh vụn.

Muốn điên rồi! Muốn điên rồi! Nó ép cô đến phát điên rồi!

Tô Lưu Cảnh điên cuồng chạy đến bên vách tường, dùng sức xé rách những tấm hình làm cho người ta muốn nôn mửa này ra, cô muốn xé hết xuống, xé chúng ra thành từng mảnh! Toàn bộ xé cho nát vụn!

Nhưng những hình ảnh kia thật sự quá nhiều, cho dù cô có liều mạng xé thế nào, xé chúng thành vô số mảnh vụn ra sao thì những tấm áp phích kia lại càng xuất hiện nhiều hơn. Nước mắt im lìm không ngừng rơi xuống như thác lũ, tựa hồ muốn rửa sạch mọi thứ dơ bẩn trước mắt này.

Nhưng tại sao lại còn nhiều như vậy, nhiều như vậy, cho đến khi cô sức cùng lực kiệt, cho đến khi cô xụi lơ trên mặt đất, cho đến khi trên đất hiện đầy mảnh vụn, vẫn chưa kết thúc?

Đột nhiên ——

"Ha ha, nhìn được không? Những thứ này đều là những tác phẩm tao rất vừa ý, dĩ nhiên, còn may mà nữ chính vô cùng phối hợp". Một giọng nữ mang theo giễu cợt, ghen ghét, lạnh lẽo, điên cuồng từ trong góc chậm rãi truyền đến.

Kèm theo thanh âm phẫn hận này, một bóng dáng cao ngạo chậm rãi xuất hiện, đi theo phía sau cô ta chính là người đàn ông đã dẫn Tô Lưu Cảnh tới đây.

Tô Lưu Cảnh ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Tại sao cô lại muốn làm như vậy! Rốt cuộc tôi đã đắc tội cô chỗ nào, Nam Cung Như!!!". Tô Lưu Cảnh siết chặt những tấm hình vừa xé rách trong tay, khàn giọng truy hỏi.

Tại sao cô ta luôn năm lần bảy lượt hại mình? Tại sao cô ta lại có thể ác độc đến vậy?!

Khóe miệng của Nam Cung Như nở nụ cười khinh miệt, chẳng khác nào con khổng tước cao ngạo ngước mắt nhìn Tô Lưu Cảnh đang xụi lơ ngồi đó, đáp: " Đắc tội gì sao? Mày đắc tội với tao không chỉ một chút mà là rất nhiều đấy!".

"Nếu không phải là mày, có sự ủng hộ của bác gái, anh Hình nhất định sẽ lấy tao làm vợ!". Nam Cung Như mặt mày hung dữ nói.

"Nếu không phải là mày, anh Hình sẽ không giống như bây giờ, không thèm để ý đến tao!".

"Nếu không phải là mày, tao làm sao có thể bị cấm túc trong nhà một năm, chỗ nào cũng không thể đi, trở thành trò cười của tất cả mọi người?"

"Nếu không phải là mày, anh Hình làm sao có thể ra tay chèn ép công ty nhà tao?"

"Nếu không phải là mày, Tiếu Như Nghê kia làm sao có thể tiến dần từng bước, đoạt vị trí của tao!".

"Tất cả đều là do mày!!!"

Nam Cung Như từng bước từng bước ép sát, càng nói lại càng đáng sợ, gần như điên cuồng, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Tô Lưu Cảnh.

Nói xong những lời kia, cô ta chợt ưu nhã cười rộ lên, càng làm cho khuôn mặt trở nên đáng sợ. Cô ta chậm rãi đến gần Tô Lưu Cảnh, dùng chân đá lên những tấm hình tán loạn đầy đất kia, rồi cúi người xuống nói: "Như thế nào? Tạ lễ này, phần đại lễ này, mày có vừa lòng không?".

Tô Lưu Cảnh nhìn khuôn mặt vốn xinh đẹp tinh xảo kia, không ngờ lại có thể dữ tợn đáng sợ đến như vậy, hít vào một hơi liền nói: "Cô điên rồi!". Những chuyện này đều không liên quan tới cô? Tại sao lại muốn tính đến trên đầu cô chứ?

"Điên rồi?", Nam Cung Như đưa ánh mắt si mê nhìn những bức hình trên vách tường, đầu ngón tay khẽ vuốt ve hình ảnh trên đó, đáp: "Mày nói, nếu như mà tao mang những tấm hình này trưng ra trước mặt mọi người trong thành phố, mời tất cả giới truyền thông tới thưởng thức, thì người phát điên đến cũng sẽ là ai chứ?".

Tô Lưu Cảnh nhìn thẳng vào mắt cô ta, cũng biết người này sẽ không nói đùa, cô ta thực sự không phải đang nói đùa! Nam Cung Như làm được, chắc chắn cô ta sẽ làm được!

"Nhìn những bức hình này một chút đi, thật là đẹp. Thân thể trắng trẻo mềm mại, biểu tình lại dâm đãng như thế, so với kỹ nữ trong hộp đêm còn hơn xa, so với những nữ diễn viên đóng phim cấp ba còn mê người hơn nhiều, chậc chậc, không cho người khác nếm thử một chút quả thật đáng tiếc, buổi đấu giá dưới lòng đất lần trước đã để cho mày chạy thoát một lần, mày nói xem lần này, tao lại sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày hay sao?" Nam Cung Như lạnh lùng, mở miệng nói.

"Cô!", Tô Lưu Cảnh không thể tin nhìn người được được gọi là danh môn quý nữ kia, một tay vơ lấy những mảnh vụn ở dưới đất ném lên trên mặt của cô ta mắng: "Nam Cung Như! Người đang làm gì thì trời cũng đang nhìn đấy! Hình Hạo Xuyên không thích cô đều là vì cô tự làm tự chịu! Cẩn thận sẽ có báo ứng!".

Nam Cung như bị ném vào mặt, tức giận thét to: "Tô Lưu Cảnh, mày tự đâm đầu vào chỗ chết!". Nói xong liền ra lệnh cho người đàn ông ở sau lưng trói chặt Tô Lưu Cảnh lại.

Nam Cung Như véo lấy cằm của cô, hung thần ác sát nói: "Báo ứng? Người nhà Nam Cung còn chưa có gặp qua cái gì gọi là báo ứng cả! Miệng ngược lại vẫn còn cứng rắn lắm, để tao xem xem lần này còn ai có thể đến đây cứu mày được nữa!".

*****

Nam Cung Như hung dữ hét lên, nói xong còn dùng sức xiết chặt tay của cô.

Tô Lưu Cảnh đau đớn cau chặt mày lại, nhưng vẫn cố cắn răng nhịn xuống không kêu ra thành tiếng. Cô không cho phép mình ở trước mặt Nam Cung Như có một tí ti yếu thế nào!

Thấy cô quật cường không chịu cầu xin tha thứ, Nam Cung Như càng nảy sinh ác độc vung lên tay chuẩn bị tát lên mặt cô.

"Dừng tay!" Đột nhiên, một giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng vang lên, ngăn động tác của cô ta lại.

Nam Cung Như dừng lại, thu tay lại nhìn Lưu Thừa vừa tới, lạnh lùng híp mắt cảnh cáo: "Lưu Thừa, tôi khuyên anh nên thức thời một chút, coi như không nhìn thấy mà sớm cút đi, anh chỉ là một con chó của nhà họ Hình không hơn, không cần phải chõ mõm vào tăng náo nhiệt! Nhà Nam Cung chúng tôi cũng không phải là dễ chọc, đánh chết một con chó cũng là chuyện dễ dàng!"

"Vậy sao? Bản thân tôi còn không biết người của nhà họ Hình lại có thể mặc cho người ta vê tròn bóp dẹp đấy!". Một bóng dáng cao lớn màu đen chậm rãi từ ngoài sân rộng đi tới, giọng nói rét lạnh như hàn băng.

Lưu Thừa đẩy gọng kính, vẫn cười đến vô hại như thường ngày, nghiêng người sang cung kính thưa: "Tổng giám đốc!".

"Anh Hình......", Nam Cung Như nhìn sắc mặt Hình Hạo Xuyên lạnh như băng liền hít vào một hơi, lập tức trở nên luống cuống. Cô ta thật sự không nghĩ tới, bản thân thế nhưng lại bị Hình Hạo Xuyên bắt tại trận.

"Thật không dám nhận, Nam Cung tiểu thư!", con ngươi đen nhánh của Hình Hạo Xuyên liếc mắt nhìn Tô Lưu Cảnh đang bị người đàn ông xa lạ trói chặt, thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của cô cùng với những bức hình được phóng to được dán khắp xung quanh tường, giọng nói càng lạnh hơn ba phần: "Ta không nghĩ tới Nam Cung tiểu thư thế nhưng lại bố trí được một cảnh đặc sắc như vậy!"

Những cận vệ đi theo Hình Hạo Xuyên lập tức xông lên trước, thành công chế ngự người đàn ông đi theo Nam Cung Như, hoàn hảo giải cứu Tô Lưu Cảnh mang tới.

"Tiên sinh.... . ." Tô Lưu Cảnh thấy Hình Hạo Xuyên rốt cuộc đã xuất hiện, toàn thân vốn vẫn quật cường chống đỡ rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa vào, đôi môi run lên, lại chỉ gọi ra được hai chữ này, vậy mà nước mắt lại đã không tiếng động nhanh chóng rơi xuống.

Hình Hạo Xuyên nhìn toàn thân cô nhếch nhác, chân mày lơ đãng khẽ nhíu, trong mắt lóe lên thương yêu, sau đó vươn tay tiếp nhận, bế bổng cô lên, chuẩn bị rời đi.

Từ sáng sớm anh đã nhận được tin tức, vì vậy liền lập tức sai người đi xử lý những bức hình kia, thu lại tất cả những cuốn tạp chí vừa được phát hành, nhưng vẫn chậm một bước.

Nam Cung Như bị bắt tại trận, trăm miệng cũng không thể bào chữa, thấy Hình Hạo Xuyên ngay cả liếc cũng không liếc mình một cái đã muốn đi, nóng nảy kéo tay anh lại nói: "Anh Hình, anh nghe em giải thích đã!". Nhưng chưa túm vào được, đã bị anh hất ra.

Trên mặt Hình Hạo Xuyên tràn đầy chán ghét không chút nào che giấu: "Giải thích? Tất cả chỗ này đều là chứng cứ, cô còn muốn giải thích gì nữa?".

"Những hình này không phải là em chụp, là có người đưa cho em, cho nên em mới...... Thật sự không phải em làm! Chỉ vì, chỉ vì em ghét Tô Lưu Cảnh! Em ghét cô ta, cho nên...... Nhưng quả thật những hình này không phải là do em chụp đâu!". Nam Cung Như sợ hãi nói năng lắp bắp. Cô ta chỉ muốn dạy dỗ Tô Lưu Cảnh, sau đó đoạt lại anh Hình của mình, bây giờ thật không ngờ đến kết quả lại như vậy.

Hình Hạo Xuyên lạnh lùng nhìn cô ta nói: "Không phải cô làm thì là ai? Lần trước trong buổi họp báo của Thương Thiên Kỳ, đầu cô ấy đột nhiên bị thương, cũng là do cô làm đúng không?!".

"Cái gì đập bị thương? Em.... . em không biết, anh Hình xin anh hãy tin tưởng em!". Nam Cung Như hốt hoảng nói, cơ hồ sắp khóc đến nơi, biểu tình khổ sở vô cùng đáng thương, nhưng lúc này lại chỉ làm cho người ta cảm thấy thật buồn nôn, còn cả giọng nói đứt quãng càng nghe càng giống như là đang chột dạ kia nữa.

Hình Hạo Xuyên nghiêm nghị ra lệnh: "Lưu Thừa, Nam Cung tiểu thư đã tốn bao cồn sức để làm những chuyện này, thay tôi mời cô ấy đi về, nhớ chiêu đãi cho thật tốt! Thuận tiện cũng chào hỏi Nam Cung lão tiên sinh, mời ông ấy tới nhận người!"

Anh quả thật muốn hành động rồi!

"Đừng mà! Anh Hình, anh không thể đối xử với em như vậy! Em yêu anh mà!", Nam Cung Như bén nhọn kêu gào, muốn nhào tới bên người Hình Hạo Xuyên, lại bị hai cận vệ bắt được, bịt chặt miệng, không chút tình cảm, cũng không lưu lại thể diện, cứng rắn nhét vào trong xe, mang đi.

"Không sao, chúng ta trở về.", Hình Hạo Xuyên cúi đầu an ủi Tổ Lưu Cảnh trong ngực vẫn còn đang run lẩy bẩy. Anh biết, bất luận là ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không chịu nổi, huống chi còn lặp đi lặp lại nhiều lần.

Tô Lưu Cảnh dùng sức túm chặt ống tay áo của anh, bờ môi trắng bệch run rẩy nói: "Tường...... Vách tường......"

Hình Hạo Xuyên hiểu ý của cô, liền âm trầm nói: "Dọn dẹp toàn bộ khu đất này cho sạch sẽ! Đừng để lại dấu tích gì! Về phần tòa soạn kia, tôi không hy vọng phải nhìn thấy nó lần nữa".

*******thỉnh thoảng làm đường phân cách sôi nổi***********

Mà lúc này ở tại nhà họ Hình.

"Tiếu tiểu thư, chiêu này của cô thật sự là cao tay, một hòn đá hạ hai con chim, vừa dạy dỗ cho tiện nhân Tô Lưu Cảnh một bài học, vừa chỉnh cho tiểu công chúa nhà Nam Cung không ngóc đầu lên được!". Bên đầu kia điện thoại, người đàn ông mở miệng a dua nịnh hót, nếu như nhìn kỹ liền phát hiện người đàn ông này chính là người đã đi theo sau Nam Cung Như trước đó, cũng chính là người do cô ta phái tới.

Tiếu Như Nghê hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt vốn dịu dàng xinh đẹp hiện tại lại trở nên lạnh lùng chí cực, quả thật làm cho người ta không nhịn được mà run sợ.

Thật ra thì những tên lưu manh lần trước là do cô ta phái đi theo dõi Tô Lưu Cảnh, những tấm hình kia cũng là cô ta sai người chụp, bao gồm những tấm hình của Tô Lưu Cảnh và Hình Hạo Xuyên ở trên giường. Trước đó toàn bộ đều đã được cô ta an bài xong xuôi đâu vào đấy, nhưng cũng biết rõ bản thân không thể tự mình công bố những bức hình kia ra, nếu không nhất định sẽ khiến cho Hình Hạo Xuyên hoài nghi.

Lúc này, không thể không nói Nam Cung Như chính là một công cụ thật tốt để lợi dụng. Cô ta biết rõ Nam Cung Như có mâu thuẫn với Tô Lưu Cảnh, nếu như đem những tấm hình này đưa đến tay của cô ả, nhất định sẽ không kịp chờ đợi mà công bố ra ngoài. Mà sự thật đúng như dự liệu, Nam Cung Như một chút đầu óc cũng không có, liền đưa những bức hình kia công bố ra ngoài, thậm chí còn phát tán cả trên Internet.

Không thể không nói, Nam Cung Như quá ngu xuẩn, làm bia đỡ đạn còn không nói, ngay cả mình bị người ta lợi dụng thế nào cũng không biết. Coi như không phải cô ả làm thì như thế nào? Chỉ cần cô ta công bố những tấm hình kia, thì dù có giải thích thế nào đi nữa cũng trăm miệng cũng không thể bào chữa được. Ai còn tin cô ả nữa chứ? Thuận nước đẩy thuyền, mang cả chuyện lần trước Tô Lưu Cảnh bị thương đổ hết lên đầu ả ta. Hừ! Có trách thì cũng chỉ trách ả dám đặt chủ ý lên Hình của cô ta.

"Không, vẫn còn chưa đủ!", Tiếu Như Nghê nhếch môi nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, nếu là kẻ địch cản đường, gây nguy hại thì tất cả cô ta đều sẽ không bỏ qua! Mặc kệ là ai đi chăng nữa!

*****

"Không! Còn chưa đủ đâu!", Tiếu Như Nghê khẽ hé môi thốt ra mấy chữ này, gương mặt vô tội đẹp như vậy, lại có thể nói ra những lời như thế, quả thật làm cho người ta không khỏi rợn cả tóc gáy.

Thì ra là do cô ta thiết kế tất cả, giật dây Nam Cung Như lừa Tô Lưu Cảnh đến nơi hoang tàn vắng vẻ kia sau đó dạy dỗ tiện nhân kia một trận, không nghĩ tới Hình lại nhanh một bước, phá vỡ kế hoạch hoàn hảo này. Cô ta quả nhiên đã xem thường vị trí của tiện nhân kia ở trong lòng của Hình rồi!

Nghĩ đến đây, Tiếu Như Nghê liền phẫn hận siết chặt lòng bàn tay: tuy nhiên cũng không sao hết, cô ta còn có những biện pháp khác.

Tiếu Như Nghê sờ sờ túi tài liệu trong tay, hỏi: "Tài liệu tôi đưa cho anh đã điều tra xong chưa?".

Người đàn ông ở đầu kia điện thoại lập tức khúm núm trả lời: "Đã điều tra, mười năm trước xác thực đã xảy ra chuyện như vậy, trong tài liệu kia đã viết rõ, 89% sẽ không sai".

"Tôi không muốn 89%, mà phải là 100%, sau khi điều tra xong thì hãy báo cho tôi biết, về phần thù lao, anh không phải lo lắng. Nhưng điều kiện tiên quyết là, không để cho bất luận kẻ nào phát hiện". Tiếu Như Nghê lợi dụng nói. Đối phó những thứ người như thế này biện pháp hữu hiệu nhất chính là tiền, chỉ có đưa tiền, thì chuyện gì cũng có người đứng ra làm thay cho cô ta.

Bên đầu kia điện thoại, người đàn ông lập tức cười như hoa nở: "Vâng vâng, cám ơn Tiếu tiểu thư, cô cứ yên tâm!".

Cúp điện thoại, Tiếu Như Nghê liếc nhìn từng tờ tài liệu trong túi giấy, tựa như đang thưởng thức thứ thú vị gì đó. Túi giấy này trong lúc vô tình phát hiện ra trong phòng làm việc của ở Hình Hạo Xuyên, không ngờ đến lại vớ được bất ngờ cực lớn.

Nhìn những tờ giấy trong tài liệu, trong mắt Tiếu Như Nghê lóe lên một tia sáng lạnh: năm lần bảy lượt để cho cô chạy thoát, Tô Lưu Cảnh, nếu như biết rõ chân tướng sự tình, sẽ có phản ứng đặc sắc như thế nào đây? Tôi thật đúng là kỳ vọng đó......

*********OOXX************OOXX***********

Với thủ đoạn của Hình Hạo Xuyên, tòa soạn kia đã hoàn toàn bị thu mua, từ đó hoàn toàn biến mất trên thị trường, mà xì căng đan vừa bùng lên đã được dập tắt, dù sao so sánh với một "người thứ hai" không có danh tiếng gì, thì những xì căng đan trong làng Giải Trí còn hấp dẫn hơn nhiều. Mà nhà Nam Cung cũng đã tự mình đưa Nam Cung Như về nhà, dĩ nhiên cái giá phải trả cho việc này khỏi cần phải nói rồi, chỉ biết là nhà Nam Cung sau khi đi ra khỏi nhà họ Hình, sắc mặt ai cũng đều xanh mét.

Đứa nhỏ trong bụng Tống Dĩ Hinh vì đã kịp thời cấp cứu, sau đó bị "Áp vào" nhà họ Thẩm, 24 tiếng trong ngày đều được bảo hộ không rời, mặc kệ có đi đến chỗ nào cũng có người đi theo, ngày ngày không ngừng kêu khổ.

Tiểu Diệc cũng được chuyển đến phòng bệnh cao cấp có y tá chăm sóc hai tư trên hai tư, bảo đảm không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Tô Lưu Cảnh mặc dù biết đây không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng hiện giờ cô cũng không cách nào dẫn Tiểu Diệc theo cùng, chỉ sợ em trai bị liên lụy, cho nên không thể không ra hạ sách này.

Bởi vì chuyện những tấm ảnh nóng kia, mà bây giờ tất cả mọi người làm trong nhà họ Hình càng thêm không muốn gặp cô, cũng như có như không bài xích, nói xấu sau lưng, ngay cả thím Lưu vốn đối tốt với cô như thế cũng chỉ biết thương hại đứng nhìn mà than thở.

Danh tiết của một cô gái, cho dù ở thời đại nào, vào bất cứ lúc nào cũng đều rất quan trọng, chuyện xấu như vậy, có tới chỗ nào cũng không ngóc đầu lên để làm người, cô cũng không có lập trường gì mà trách cứ thím Lưu, có điều lần này ở nhà họ Hình cô đã chân chính trở thành tứ cố vô thân rồi.

Thương Thiên Kỳ liên tục gọi điện thoại đến nhưng đều bị cô tắt đi, cô không biết phải đối mặt với người đàn ông vẫn luôn quan tâm đến mình này như thế nào. Đây là con đường cô đã chọn, coi như có vỡ đầu chảy máu cũng phải nuốt ngược vào trong, bởi vì cô bây giờ, hoàn toàn không đáng giá để anh lại vì mình bỏ ra bất kỳ thứ gì.

Tô Lưu Cảnh nắm chặt chiếc điện thoại không ngừng chớp lóe trong tay, cố gắng khắc chế bản thân không được nhận.

Chợt, có một người chống nạnh, ngang nhiên chỉ tay khiển trách: "Cô rất rảnh rỗi có phải hay không, còn ở đây mà lười biếng, còn tưởng là mình vẫn được tiên sinh sủng ái sao?". Người đến là nữ giúp việc tên gọi Tiểu Mân, cô ta ỷ mình là cháu gái của chú Bình, nên ở nhà họ Hình vẫn ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại đối xử với Tô Lưu Cảnh càng thêm hà khắc.

Tô Lưu Cảnh lơ đãng nhíu mày lại, cũng không muốn gây hấn xung đột với cô ta. Hiện nay cô ở nhà họ Hình tứ cố vô thân, vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt, cũng không phải là hành động sáng suốt, vả lại, cô cũng không còn sức để tính toán chi li với mấy người đó.

Thấy cô không nói lời nào, nữ giúp việc kia lại càng cho rằng bản thân đã chiếm thế thượng phong, bén nhọn châm chọc nói: "Mặt dày mày dạn ở lại chỗ này, cũng chỉ là muốn tìm cách quyến rũ tiên sinh? Sao không soi gương xem bản thân có bao nhiêu giá trị! Làm ra chuyện xấu như vậy còn muốn nương nhờ nơi này, quả thật là bôi nhọ cả nhà họ Hình mà!".

Ở ngôi nhà này, thân là nữ giúp việc không có mấy ai chưa từng không có ý niệm tơ tưởng với Hình Hạo Xuyên, muốn trở thành Cô bé lọ lem trong truyện cổ tich, tuy nhiên sau đó cũng đã chặt đứt những tư tưởng không thiết thực này xuống. Mà những người này thường có thói quen hay bỏ đá xuống giếng.

Cô ta cầm dụng cụ làm vệ sinh ném đến trước mặt Tô Lưu Cảnh nói: "Còn đứng ở nơi này làm gì? Không mau đi quét dọn các phòng đi!".

Tô Lưu Cảnh bị khăn lau nện lên chân, nhíu nhíu mày, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Quét dọn phòng không phải là trách nhiệm của tôi, tiên sinh đã dặn, tôi chỉ cần chăm sóc Tiếu tiểu thư là được rồi, cô đi tìm người khác làm đi". Trong ánh mắt là ánh sáng không yếu thế chút nào.

Cô cũng không phải là người mặc cho người khác tùy tiện khi dễ, ai cũng có thể tới đây chà lên đạp xuống, không muốn tính toán chi li, không có nghĩa là cô chịu yếu thế!

Nữ giúp việc kia tức nghẹn, giận dữ chỉ tay về phía cô nói: "Cô!", nói xong liền muốn tiến lên dạy dỗ cô.

"Tiểu Mân, cô làm gì ở đây?". Đúng vào lúc này, Tiếu Như Nghê đi tới lên tiếng khiển trách.

"Tiếu tiểu thư." Tiểu Mân thấy Tiếu Như Nghê tới ra mặt thay cho Tô Lưu Cảnh, vội thu tay lại, biểu tình thay đổi nhanh như chớp, cung kính dạ thưa.

"Chẳng phải tôi đã nói với mấy cô, tôi xem Lưu Cảnh như em gái của mình, các cô làm thế nào mà vẫn năm lần bảy lượt khi dễ cô ấy? Thật sự cho rằng tôi sẽ không tức giận sao?". Tiếu Như Nghê vẫn ôn nhã dịu dàng trước sau như một, hiếm có khi lại nói năng nghiêm túc như thế, lại cũng là vì ra mặt bảo vệ cho Tô Lưu Cảnh. Cô ta mặc trên người bộ váy dài màu trắng thướt tha, trông thanh thuần đẹp đẽ chẳng khác nào tiên tử.

Tiểu Mân vội cúi đầu nhận sai: "Tiếu tiểu thư, tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa". Nói xong liền đi qua cầm dụng cụ làm vệ sinh lên, ảo não tự động đi quét dọn.

"Cám ơn Tiếu tiểu thư." Tô Lưu Cảnh cảm kích nói, nhưng sâu trong thâm tâm lại vừa thấy cực kỳ xấu hổ khi phải đối mặt với cô ta.

Người con gái trước mặt, thanh thuần thiện lương, vẫn luôn dịu dàng mở rộng tấm lòng vị tha, tim của Tô Lưu Cảnh như bị người ta xé toạc ra, mở rộng, rồi lại càng mở rộng, như thiêu như đốt. Vừa nhìn thấy Tiếu Như Nghê, sẽ để cho cô nghĩ đến những bức hình của mình cùng với Hình Hạo Xuyên ở trên giường, mặc dù không mặt mũi của anh không được rõ nét, nhưng chỉ cần phàm là người quen biết đều có thể nhìn ra đó là ai, điều này làm cho cô ở trước mặt Tiếu Như Nghê, càng không ngóc đầu lên được.

Tiếu Như Nghê ấm áp cười cười, dắt tay của cô nói: "Đã nói rồi thôi, tôi xem cô như chị em tốt của mình, chị em với nhau còn cần khách khí như vậy sao?". Tuy nói thế nhưng ở phía Tô Lưu Cảnh cúi đầu không thấy được, trong mắt của cô ta thoáng qua một tia sắc bén quyết tâm.

Tô Lưu Cảnh nghe thấy cô ta nói thế... , trong lòng lại càng thêm áy náy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-198)