Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 057

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 057
Bữa tiệc đính hôn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm sau, bốn giờ sáng.

Sương mù mịt mờ, mặt trời chưa xuất hiện.

Mạc gia, lầu ba, phòng đầu tiên phía bên phải, trải qua một đêm bị tàn phá, cô đã sớm tỉnh lại.

Âu Y Tuyết nắm chặt ga giường màu đen, che đậy thân thể đã bị phơi bày, nhìn màu đỏ trên ga giường mà sững sờ đến mất hồn.

Một giây kế tiếp, nước mắt của cô chảy xuống, cô gắt gao che miệng của mình, phòng ngừa nỗi khổ sở của mình tràn ra khỏi bờ môi.

Cô biết cái đó đại biểu cho điều gì, nhưng cũng đồng thời vì chuyện mình gặp phải mà cảm thấy xấu hổ, đồng thời, cũng vì sự can đảm của hắn mà nội tâm cuồng loạn, hắn cư nhiên bỏ qua bữa tiệc đính hôn của mình, chỉ vì muốn đoạt lấy cô... Nhất thời nội tâm ngổn ngang trăm mối.

Không thể tin được!

Trong bữa tiệc đính hôn của chị hai, cô lại bị... Hơn nữa đối tượng lại là anh rể của cô...

Cô vô lực nhìn vết đỏ, hồng, xanh, tím trải rộng trên cơ thể mình. Lại dùng ánh mắt nhục nhã nhìn về phía người bên cạnh đang vững vàng phát ra tiếng hít thở đều đều, nMạc Dĩ Trạch.

Mượn ánh sáng yếu ớt của đèn thủy tinh, cô thấy rõ ràng, giờ phút này, khuôn mặt thon dài, lông mi chặt chẽ bao trùm trên đôi mắt thâm thúy, sợi tóc xốc xếch che lại cái trán anh tuấn của hắn. Giờ phút này, không còn thấy hơi thở lạnh lùng kiêu căng trong bữa tiệc nữa, không giống Satan, mà giống như một đứa nhỏ đang ngủ, làm người ta liên tưởng đến sinh vật thuần khiết nhất, thiên sứ.

Nhưng cô biết, hắn vĩnh viễn cũng không thể là thiên sứ, bởi vì, hắn chính là ác ma.

"Mình nên làm như thế nào đây?". Cô nhỏ giọng hỏi mình, lúc này cô vừa mê mang, vừa sợ.

Đối mặt với hắn, cô hận đến mức muốn giết chết hắn, nhưng cô lại không thể...

Bởi vì, cô không có loại dũng khí đó, cũng không có kích động...

Không muốn tiếp tục không tưởng, Âu Y Tuyết sợ đợi đến lúc hắn tỉnh lại lại không phân thân ra được. Vì vậy liền chịu đựng từng trận đau đớn giữa hai chân truyền tới, cô từng bước xuống giường.

Mặt không biến sắc, nhanh chóng nhặt lễ phục bị hắn xé rách lên, lại phát hiện, dạ phục vốn hoa lệ xinh đẹp giờ phút này đã bị xé thành mấy mảnh. Vạn bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhịn đau đi tới trước tủ treo quần áo màu đen, mở tủ ra, tiện tay cầm một cái áo sơ mi màu đen của hắn.

Vội vàng mặc vào, cô không kịp chờ đợi rời khỏi phòng của hắn.

Nhìn lại, cô vẫn thấy Mạc Dĩ Trạch đang ngủ ngon lành...

Đại sảnh Mạc gia một mảnh hỗn độn, đã sớm không có một bóng người.

May mắn ngoài sức tưởng tượng, Âu Y Tuyết nén lệ, nhanh chóng mở cửa chính ra, chạy về nhà mình, dọc theo đường đi, không biết bởi vì bước chân xốc xếch mà trật chân té mấy lần. Bất kể trên chân có bao nhiêu vết sẹo, cô hoàn toàn không để ý.

"Ưm". Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cánh tay thon dài sờ sang vị trí bên cạnh, lại không ngờ trừ không khí thì không còn gì khác.

Chuông báo trong lòng vang lên, ngay sau đó, lông mi dài, đậm nhấc lên lộ ra hai mắt thâm thúy không còn chút lửa dục vọng.

Mạc Dĩ Trạch nhanh chóng quay đầu, nhìn về vị trí bên cạnh. Nhìn thấy dấu đỏ sậm in trên ga giường, tức giận nổi lên trong đáy mắt hắn.

"Đáng chết!". Hắn âm thầm mắng một tiếng, ngay sau đó, kéo thân thể trần truồng đứng lên.

Nhanh chóng đi tới cửa sổ sát đất, hắn kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên thân thể không một mảnh vải của hắn, cơ thể hoàn mỹ tỷ lệ với vẻ bề ngoài xuất sắc và tiền bạc trong tay hắn khiến tất cả phụ nữ hít thở không thông, cũng vì vậy mà phát cuồng.

Tầm mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trừ những nụ hoa chớm nở cùng mấy người phụ nữ đang dọn dẹp rác của bữa tiệc ngày hôm qua ra thì không thấy bóng dáng hắn muốn tìm.

Đôi mắt đen nhánh như sao đêm nheo lại, năm ngón tay thon dài nắm chặt, bởi vì cô trốn đi mà hắn không át chế nổi tức giận, môi mỏng lạnh lùng mân chặt, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận như bị phản bội......

Hơi nước mờ mịt bao trùm khắp phòng tắm, sương mù vòng quanh. Tĩnh lặng là từ có thể hình dung quang cảnh ở đây trong giờ phút này.

Từng trận không khí ấm áp xuyên qua, có thể làm cho người ta nhìn thấu hết thảy bên trong.

Tấm gương lớn trên tường đã bị sương mù bao trùm, thiết bị phòng tắm cũ kỹ, đơn giản mà mộc mạc.

Cả không khí an tĩnh, tựa hồ, có loại cảm giác hít thở không thông......

Mặc cho nước chảy khắp toàn thân, nước ấm áp chảy qua thân thể của mình, Âu Y Tuyết nhìn cơ thể mình hiện đầy vết hôn, trong lòng có một loại kích động, cô muốn tẩy hết những dấu vết thuộc về hắn.

Bỗng dưng nơi khóe mắt xuất hiện mấy giọt nước, không biết là nước mắt hay là nước trong phòng, cô dùng không biết bao nhiêu sữa tắm, chà sát thân thể trắng nõn của mình, cho đến khi toàn thân cô trở nên đỏ bừng, giống như muốn sưng lên, cô vẫn không chịu dừng động tác của mình lại.

Không biết ngâm trong nước bao lâu, cho đến khi nước không còn ấm áp nữa, có lẽ, cô biết rõ, dù tắm kỹ thế nào cũng không sạch sẽ nữa rồi......

Lúc này, Âu Y Tuyết mới từ từ đứng lên, đi tới trước gương, lấy tay lau hơi nước lượn lờ trên mặt.

Xuyên qua tấm gương bóng loáng mà ướt nhẹp, Âu Y Tuyết thấy được toàn thân của mình.

Dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn tản ra màu hồng, vóc người mỹ lệ. Trên da thịt hiện đầy dấu vết đỏ tươi và chói mắt cùng với dấu bầm tím giữa bắp đùi khiến cô không dám mở mắt.

Cô hiểu, đó là dấu vết hắn lưu lại! Vì vậy, cô không ức chế nổi nữa, ngã ngồi trên nền gạch lạnh lẽo, nức nở nghẹn ngào, nước mắt theo khóe mắt cô chảy xuống, tụ lại với những hạt nước còn đọng trên người cô, làm người ta không phân rõ đó là lệ hay là nước.

Xấu hổ cùng phẫn hận đều theo nhau mà đến, cảnh tượng hôm qua lại xuất hiện.

Âu Y Tuyết cố gắng muốn quên nó, nhưng bất luận cô nghĩ như thế nào, vẫn không xua tan nó khỏi không khí, vả lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy nó chỉ xảy ra trước đó mấy giây.

Ở trong nước ấm áp, cô bất lực cuộn thành một cục, nước mắt không tiếng động tràn ra.

Vào thời khắc này, cô đau đớn cực độ.

Màn tơ theo gió nhẹ chập chờn, trong không khí mang theo sự mát mẻ làm người ta sảng khoái tinh thần.

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ cô nghe được động tác của mình, cho nên trèo cửa sổ ra ngoài?

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Mạc Dĩ Trạch càng dâng cao.

"Cô cho rằng, cô có thể trốn thoát khỏi tôi sao?". Không đơn giản như vậy đâu! Cái Mạc Dĩ Trạch muốn chưa bao giờ không có được. Dù vật đó không thuộc về hắn, hắn cũng có thể đoạt lấy nó!

Dưới cơn thịnh nộ, Mạc Dĩ Trạch xoay người đi ra cửa, chưa đi được hai bước, một bóng người đã xuất hiện trong đôi mắt hắn.

Quần ngủ bằng tơ tằm màu đỏ, tóc dài buông xuống trên tấm lưng trần, cổ áo thấp mơ hồ lộ ra bộ ngực kết hợp với dáng người ma quỷ càng khiến cô ta trở nên xinh đẹp, quyến rũ.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như, cô ta vừa tỉnh lại; phiền não gãi gãi tóc của mình, Âu Xảo Lệ hậm hực nhìn người trong phòng.

Đáng chết! Là kẻ nào quấy nhiễu giấc mộng của cô! Cô mơ mình đang cùng Mạc Dĩ Trạch ước hẹn ở Newyork phồn hoa, ai ngờ, một tiếng vang thật lớn liền đánh tan mộng đẹp của cô! Nghĩ tới đây, Âu Xảo Lệ hận nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng sau khi tầm mắt nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch, sương mù trong đôi mắt xinh đẹp rút đi, thay vào đó là thần thái sáng láng.

"Trạch, sao anh lại ở đây?". Vừa nhìn thấy hắn, Âu Xảo Lệ liền vui mừng gọi tên hắn, ngay sau đó, bước nhanh về phía trước ôm thân thể cường tráng của hắn.

Không ngờ cô ta lại đột nhiên xuất hiện, Mạc Dĩ Trạch sửng sốt, ngay sau đó dùng sức vặn bung tay cô ta đang bao quanh vòng eo hắn ra, tiếp đó, hắn đẩy cô ta ra.

"Không liên quan tới cô". Hắn lạnh lùng nói, trong hai tròng mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn.

Bị hắn đẩy ra, Âu Xảo Lệ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa vấp ngã. Nhưng cô cũng không vì sự lãnh đạm của hắn mà tức giận, ngược lại, nâng khóe môi đỏ tươi lên hỏi: "Trạch, hôm qua anh đi đâu vậy? Em và mẹ tìm anh mà không thấy".

Ngày hôm qua, đúng lúc chuẩn bị cắt bánh ngọt thì hắn lại mất tích, Âu Xảo Lệ không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhưng bởi vì sợ hắn tức giận, cho nên cô không dám hỏi quá nhiều.

"Ngủ!". Ngắn ngủn một chữ, tuyên bố sự tức giận trong lòng hắn, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Xảo Lệ một cái, sau đó giơ chân lên, muốn rời khỏi nơi này.

"Vậy sao". Dường như, Âu Xảo Lệ hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói.

Nhìn hắn muốn rời đi, Âu Y Tuyết đi tới bên cạnh hắn hỏi: "Trạch, Anh muốn đi đâu vậy?". Không muốn hắn rời đi, Âu Xảo Lệ lại ôm cánh tay của hắn, nói tiếp: "Anh không quên chuyện chúng ta phải làm vào ngày hôm nay chứ?". Nói tới chỗ này, cô lại không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch mới dừng chân lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Âu Xảo Lệ, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Tôi sẽ không đi". Lời ra khỏi miệng cực kỳ kiên định.

"Hả?". Âu Xảo Lệ còn chưa phản ứng kịp. Lại nghe Mạc Dĩ Trạch nói:

"Tôi sẽ không cưới cô, tôi cũng không đi Mĩ!"

Hai câu này như hai quả bom ném thẳng vào trong lòng Âu Xảo Lệ. Bỗng dưng, hai mắt cô trừng lớn, ngay sau đó, nụ cười rút đi, thay vào đó là vẻ khó tin.

"Trạch... Anh vừa nói gì?". Cô miễn cưỡng cười một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp không dám tin.

Sẽ không cưới cô, cũng không đi Mĩ? Đây là ý gì......

"Biết cô trân trọng chuyện này như thế nào không, mặc dù không nhẫn tâm tàn nhẫn như vậy đối với cô, nhưng..." Tôi không muốn nói lần thứ hai, tối nay, cô đi Mĩ một mình đi!!"

Lạnh lùng hạ mắt, trên người Mạc Dĩ Trạch tràn đầy hơi thở lãnh khốc. Nói xong, hắn muốn rời đi, ai ngờ, quấn vòng quấn quanh cánh tay mình càng thêm dùng sức.

"Đừng đi!". Gương mặt vui vẻ lập tức xụ xuống, Âu Xảo Lệ nội tâm sợ hãi, cô dùng sức lắc đầu, cầu khẩn: "Trạch, đừng rời xa em, đừng bỏ em lại một mình, em không muốn tách khỏi anh!"

Vốn dĩ, sau khi cô thôi học, Âu Thiên liền chuẩn bị cho cô sang Mĩ học tập. Nhưng đột nhiên đính hôn, cho nên, từ chỗ một mình Âu Xảo Lệ sang Mĩ quốc liền biến thành hai người. Ngạc nhiên này, không thể nghi ngờ khiến Âu Xảo Lệ hưng phấn, vui vẻ mất mấy ngày, vừa nghĩ tới mình vĩnh viễn cùng Trạch ở chung một chỗ, cô liền mở cờ trong bụng. Nhưng bây giờ, Trạch cư nhiên...

Âu Xảo Lệ cắn môi, nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt kiều diễm: "Trạch, anh đã nói sẽ chăm sóc em thật tốt, sao bây giờ lại lật lọng phản lời, đã có chuyện gì xảy ra phải không?"

Không thể tin được hắn cứng rắn đánh vỡ giấc mộng của cô, tàn nhẫn đối với mình như thế, Âu Xảo Lệ đau tê tâm liệt phế.

Vừa nghe cô hỏi, thân thể Mạc Dĩ Trạch cứng đờ. Không muốn cùng cô dây dưa không rõ, hắn rút cánh tay ra, định rời đi.

Ai ngờ, còn chưa đi được hai bước, sau lưng lại truyền tới một câu.

"Chẳng lẽ anh không sợ em đem chuyện ngày đó nói ọi người biết sao?" @

*****

Hơi thở lạnh lùng từ trên thân thể thon gầy của hắn phát ra, từng cỗ một âm lãnh (âm u và lãnh lẽo) làm người khác sợ run lên đủ khiến đông chết người, bước đi vững vàng đạp ở trên nền đá cẩm thạch tạo nên những thanh âm thanh thúy.

Mạc Dĩ Trạch cũng không quay đầu lại đi ra khỏi khách sạn Cease, mà ở phía sau hắn là Âu Xảo Lệ nhắm mắt theo đuôi đi theo.

"Trạch, anh đợi em với." Âu Xảo Lệ thấy hắn càng chạy càng nhanh, không nhịn được mở miệng gọi, bên cạnh đó dừng lại thở hổn hển.

Nhưng mà Mạc Dĩ Trạch đã cách xa cô ta mười mét xa dường như làm như không nghe thấy, tiếp tục đi, cũng không quay đầu lại.

Âu Xảo Lệ nhìn bóng lưng thẳng đứng của hắn, bất đắc dĩ bĩu môi. Biết hắn sẽ không dừng lại đợi mình, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Đợi đến lúc Âu Xảo Lệ ra khỏi khách sạn Cease, Mạc Dĩ Trạch đã ngồi lên chiếc BMW màu đen của hắn, khởi động máy chuẩn bị rời đi.

"Trạch, không cần đi." Âu Xảo Lệ thấy hắn muốn rời khỏi, tìm cách xông tới ngăn ở trước xe của hắn.

Ở bên trong xe, Mạc Dĩ Trạch nhìn gương mặt xinh đẹp của Âu Xảo Lệ mà nhăn mày lại, lập tức nói: "Cút ngay!"Vốn là lòng tràn đầy tức giận bởi vì Âu Xảo Lệ ngăn trở càng trở nên tức hơn.

"Không cần." Âu Xảo Lệ giở thói đại tiểu thư. Hơn một tuần này, cô không biết mình là nhớ đến hắn biết bao nhiêu! Bây giờ thật không dễ dàng gì mà hắn đến tìm cô trước, cô làm sao có thể để cho hắn rời khỏi?!

Âu Xảo Lệ nghĩ tới đây thì ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Mạc Dĩ Trạch. Giống như hạ quyết tâm, không đợi hắn phản ứng kịp, liền nhanh chóng đi tới tay lái phụ bên cạnh mở cửa xe ngồi vào.

"Cút ra ngoài!" Khuôn mặt lạnh lùng hà khắc của Mạc Dĩ Trạch căng thẳng, không khách khí nhìn về phía Âu Xảo Lệ đang thắt dây an toàn mà quát lên.

Giờ phút này hắn giống như quỷ Satan nổi cơn thịnh nộ, đe dọa nhưng lại mê người.

Đối mặt vẻ tàn khốc của hắn thì Âu Xảo Lệ chỉ là chợt nhíu mày, ngay sau đó nâng nụ cười chán ghét nhìn về phía Mạc Dĩ Trạch nói: "Trạch, chúng ta đi FOX—PUB đi?"

Trong lòng cô tràn đầy vui mừng theo hắn đi vào phòng, vốn tưởng rằng giữa hai người sẽ xảy ra chút gì. Nhưng ai biết hắn lại chỉ gọi cô ngồi ở bên giường suốt hai giờ, rồi sau đó lại cái gì cũng không nói đột nhiên nổi giận, bây giờ lại bỏ lại cô muốn rời khỏi...

Mặc dù cô không biết tại sao hắn lại tức giận như thế, chỉ là cô cảm thấy giờ phút này ở lại bên cạnh hắn có thể cùng hắn thân thiết hơn nữa, cho nên...

Bỗng dưng nghe được Âu Xảo Lệ nói một câu như vậy, Mạc Dĩ Trạch thật sâu nhíu lên lông mày anh tuấn, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là không có nói gì, bởi vì Âu Xảo Lệ đã nói tiếp.

"Chúng ta đi uống hai ly nha?"Âu Xảo Lệ tốt bụng đề nghị, trên khuôn mặt yêu kiều đột nhiên thoáng hiện lên nét quỷ dị làm người ta không phát hiện.

Không ngờ, Mạc Dĩ Trạch cũng không có nổi giận với cô, mà là thẳng khởi động máy.

Bởi vì bây giờ anh quả thật cần dùng rượu để làm tê liệt mình...

FOX—PUB

Một trong những nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố, nơi có tiếng nhất trung tâm thành phố, trang thiết bị cao cấp; điều kiện hạng nhất; ngay cả người pha rượu cũng là 'tinh anh' từ các quốc gia tuyển chọn ra. Đồng thời với cái này, nơi này cũng là điểm tụ tập xa xỉ nhất! Lướt qua các hạng phí dụng (chi tiêu), thì phí hội viên một năm cao gần mấy trăm vạn đồng, dĩ nhiên đây đối với những người cao quý mà nói thì căn bản là cát sỏi. Nhưng hội phí cũng không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là 'thẻ hội viên' không phải có tiền là có thể mua được...

......

Mạc Dĩ Trạch xuống xe, đem chìa khóa xe ném cho cậu em nhỏ chuyên đậu xe vào bãi ở bên ngoài PUB, liền đi vào, cũng không để ý Âu Xảo Lệ sau lưng đang gọi hắn.

"Trạch, anh chờ em với." Âu Xảo Lệ bĩu môi, bằng mọi cách không kiên nhẫn đuổi theo. Nhưng lại bị bảo an đứng một bên ngăn lại.

"Tiểu thư, xin cho xem thẻ hội viên của cô." Một an ninh mặc áo đen nghiêm túc nói.

Âu Xảo Lệ không nhịn được trừng mắt liếc anh ninh cao hơn cô ít nhất hai cái đầu, rất là miễn cưỡng từ trong túi LV lấy ra một thẻ màu bạc, nói tiếp: "Được rồi chứ?"Lúc nói cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.

"Được rồi" An ninh gật đầu một cái, cung kính nói, ngay sau đó liền để cô đi qua.

"Hừ." Khóe miệng lãnh diễm của Âu Xảo Lệ khẽ hừ, thấy bóng dáng Mạc Dĩ Trạch biến mất ở phía sau PUB, không để ý đối với an ninh nữa dừng lại lạnh lùng chế giễu liền vội vàng chạy vào.

Đi vào PUB!Tiếng nhạc jazz lập tức ở vang lên bên tai, ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy đèn thủy tinh kiểu Baroque thật lớn, các tiểu thư thì mắc váy còn các chàng trai thì mặc áo vest đen đứng ở trong các góc. Bọn họ có hoặc cười khẽ hoặc nói chuyện với nay, mỗi người có vẻ khiếm tốn nhã nhặn.

Khi Âu Xảo Lệ một đường chạy chậm vào bên trong, sau đó thấy Mạc Dĩ Trạch ngồi ở một bàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô sửa sang lại đầm bởi vì chạy chậm mà nhăn lại, lại từ trong túi lấy ra gương trang điểm nhìn dáng vẻ mình, lúc này mới đem mấy thứ này nọ bỏ vào trong túi xách, tiếp lắc mông chậm rãi đi ngồi vào chỗ bên cạnh Mạc Dĩ Trạch.

"Trạch, tại sao ngồi một mình?"Âu Xảo Lệ gắt giọng.

Ai ngờ, Mạc Dĩ Trạch lại vẫn uống ly Vodka trong tay, không để ý tới cô.

Hắn lãnh đạm cũng không khiến Âu Xảo Lệ cảm thấy không thú vị, ngược lại đột nhiên cô thoáng gợi lên nụ cười mị hoặc, ngay sau đó đưa tay vẫy ly rượu: "Andy! Làm cho tôi hai ly Rose."

Nghe vậy, tên pha rượu gọi là Andy kia hiển nhiên sửng sốt một chút, nhưng khi thấy vẻ điềm tĩnh trong mắt Âu Xảo Lệ cùng với Mạc Dĩ Trạch bên cạnh cô tự lo uống rượu, lúc này mới chậm rãi gật đầu một cái.

Hai phút sau ——

Trên bàn trước mặt Âu Xảo Lệ là hai ly Rose vừa pha xong.

Danh xứng với thực, Rose ngụ ý 'hoa hồng' có màu đỏ tươi như máu, đẹp đẽ mị hoặc, dĩ nhiên khéo nhất chính là phía trên mặt rượu rải cánh hoa hồng, mà giờ khắc này đang tỏa ra mùi thơm.

Âu Xảo Lệ nịnh nọt cười đem một ly đưa tới trước mặt Mạc Dĩ Trạch, nói: "Uống một chút cái này đi."

Vậy mà, Mạc Dĩ Trạch vẫn không có để ý tới cô, tiếp tục uống rượu trong tay, ngay cả liếc mắt nhìn cũng có không nhìn tới cô.

Âu Xảo Lệ không chống lại, kiên trì nói: "Coi như là thù lao anh để cho em ngồi bên giường hai giờ đồng hồ." Mặc dù cô cười, nhưng khóe mắt lại lộ ra nét cười âm hiểm không hợp, giống như đang tính toán chuyện gì đó.

Mạc Dĩ Trạch nghe vậy cầm ly rượu trong tay uống cạn một hơi sau đó nhanh chóng nhận lấy rượu Âu Xảo Lệ đưa tới, lần nữa uống vào trong họng: "Có thể sao?" Mạc Dĩ Trạch dương dương tự đắc với ly rượu rỗng trong tay lạnh lùng nói."Dĩ nhiên." Âu Xảo Lệ thoả mãn mà gật đầu, trong lòng bởi vì anh uống cạn mà mừng như điên, thò tay mà tiếp nhận ly rượu đặt ở trên bàn.

Sau, Mạc Dĩ Trạch liền bảo bartender đưa tới thêm vài ly rượu, mà Âu Xảo Lệ cũng không ngăn cản cũng không có ầm ĩ với hắn, mà là ngồi ở bên cạnh hắn nhàn nhạt nhếch môi nhấp ly Rose của cô, vừa quan sát Mạc Dĩ Trạch...

......

Ngồi được khoảng hai tiếng, một chầu này trên vạn đồng.

Khi Mạc Dĩ Trạch cảm thấy đỉnh đầu bắt đầu đổ mồ hôi, lúc đầu óc bắt đầu chóng mặt, nụ cười trên mặt của Âu Xảo Lệ khuếch tán càng lớn.

"Trạch, anh không có sao chứ?"Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dĩ Trạch đỏ lên, Âu Xảo Lệ cố làm ra vẻ kinh ngạc hô lên.

"Đi..." Mạc Dĩ Trạch trực giác tính tựa như làm cho cô 'cút', nhưng thật kỳ quái là lửa nóng trong lòng thiêu cháy bức bách hắn thậm chí ngay cả lời nói cũng không thể nói hoàn chỉnh, mà cùng với cái này, thân thể bắt đầu nóng lên.

Âu Xảo Lệ thấy hắn như vậy, ngược lại không có ngừng cười, mà là càng thêm quan tâm.

"Trạch, anh có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"Âu Xảo Lệ thử dò xét tính mà hỏi.

"Tôi..." Đột nhiên, đầu truyền đến cảm giác choáng váng cắt đứt lời nói của Mạc Dĩ Trạch, toàn thân tựa hồ giống như là một cây đuốc đang cháy lên, làm hắn cảm thấy hừng hực vô cùng.

Nhìn điệu bộ này, mặt Âu Xảo Lệ mỉm cười, trong mắt là hình bóng hắn bắt đầu cởi quần áo mình.

Âu Xảo Lệ 'tốt bụng' tiến lên đỡ hắn, vừa nói: "Trạch, anh không thoải mái, vậy chúng ta nên trở về thì hơn."

Mạc Dĩ Trạch mặc quần áo xốc xếch, bước đi mềm yếu suýt chút nữa ngã xuống, không có tránh cô, thì đã bị cô đưa ra khỏi PUB.

......

Ra khỏi cửa PUB, Âu Xảo Lệ cũng không có trực tiếp Tương Mạc Dĩ Trạch đưa về Mạc gia, mà dưới sự giúp đỡ của an ninh đón taxi đưa hắn đến hotel Sea lân cận đó.

......

Nước đánh vào trên nền gạch, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong phòng tắm sương mịt mù.

Âu Xảo Lệ nhanh chóng khóa vòi hoa sen, sau đó tiện tay cầm một cái khăn tắm đắp lên người liền ra khỏi phòng tắm.

Nhìn cách đó không xa trên giường lớn Mạc Dĩ Trạch đã sớm ngủ mê man, rốt cuộc Âu Xảo Lệ lộ ra một chút đắc ý, vừa nghĩ tới chuyện tình sắp xảy ra kế tiếp, trong đôi mắt đẹp của cô tỏa ra thần khí.

Chậm rãi giẫm ở trên tấm thảm lông dê cao cấp, cuối cùng đi tới bên cạnh Mạc Dĩ Trạch. Leo lên giường, cô nhanh chóng cưỡi trên eo gầy gò của Mạc Dĩ Trạch, nhanh chóng cởi bộ y phục của hắn đã sớm dính đầy mồ hôi.

Rose, vẻ đẹp mê người, bề ngoài mỹ lệ nhưng đánh sâu vào tuyệt đối không nhỏ, quá trình pha chế ngoài trừ thêm tác dụng ngấm rượu cực mạnh ngoài còn có thể thêm vào một chút 'dục vọng' cũng được tụng xưng là mị dược! Cho nên người bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng chấm loại rượu này, mà giờ Âu Xảo Lệ cùng bởi vì hiểu rõ nên mới làm chuyện này...

Nhìn vẻ mặt yên ả của hắn, trong lòng Âu Xảo Lệ không ngừng vui vẻ, cô đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt anh tuấn này của Mạc Dĩ Trạch làm tất cả cô gái quý mến, lãnh đạm nói: "Trạch, sau khi anh tỉnh lại, tất cả hết thảy đều sẽ phát sinh thay đổi......" Lúc nói, bàn tay mềm mại của cô nhanh chóng cởi dây lưng bên hông của hắn ra...

....... .

Sau đó chuyện cứ như vậy xảy ra.

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, khi Mạc Dĩ Trạch thấy Âu Xảo Lệ bên cạnh liền biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì, mà Âu Xảo Lệ ở sau khi tỉnh lại trừ đối với hắn ra vẻ chỉ trích dĩ nhiên còn có dùng nước mắt giả dối biểu diễn.

Ngạc nhiên xen lẫn phẫn nộ của Âu Y Tuyết hôm qua, vì vậy hắn không ngừng an ủi cô...

Cũng cam kết sẽ lấy cô...

Chuyển sang một hình ảnh khác——

Ánh mắt hung ác nham hiểm chống lại đôi mắt đẹp căm phẫn, không khí giữa hai người lập tức chìm đến điểm thấp nhất.

"Nếu như đó là điều cô muốn, có thể." Mạc Dĩ Trạch không biến sắc gật đầu một cái, lạnh lùng nheo mắt lại nhìn Âu Xảo Lệ mất hồn kinh sai nói: "Cô cho rằng tôi sẽ chịu uy hiếp của cô sao?"Hôm đó, hắn không có hiểu rõ liền trả lời cô, đơn thuần là ứng phó.

Mà khi ngày hôm qua sau khi phát sinh chuyện kia, hắn cũng không có lý do sẽ cưới cô! Thậm chí theo cô đi Mỹ.

Ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào tuấn nhan anh mang theo kiên quyết, Âu Xảo Lệ thật sự không muốn mình hao hết tâm lực làm tất cả ở trong một đêm toàn bộ hóa thành tro, vì vậy gây sự nói: "Anh cường bạo tôi, cũng không đối với tôi phụ trách, nếu như chuyện này truyền ra, tôi tin tưởng đối với anh tuyệt đối chỉ có xấu thôi."

Mạc gia thế lực tuy lớn, nhưng Âu gia cũng không kém! Chỉ cần chuyện này lưu truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho danh dự Mạc gia bị tổn thương! Cô cũng không tin Mạc Dĩ Trạch sẽ bỏ lại Mạc gia mà không để ý.

Nhưng trên thực tế, thật đúng là như thế.

Mạc Dĩ Trạch nghe vậy, lãnh khốc chợt nhíu mày, mặt lạnh lùng nhìn cô: "Nếu như nói ra ngoài có thể giải quyết chuyện đêm đó, tốt lắm cô cứ nói." Hôn sự của hắn tuyệt đối sẽ không tiến hành khi mà hắn kích động làm tình một đêm, hơn nữa đối tượng tuyệt đối cũng sẽ không phải là cô ta!

Nghĩ tới đây, tròng mắt Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng nheo lại, ngay sau đó không để ý Âu Xảo Lệ còn muốn mở miệng nói chuyện thì nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Chỉ lưu lại sau lưng một chuỗi tiếng gào thét ——

...

Bởi vì hắn không thừa nhận, trong lòng Âu Xảo Lệ dâng lên lửa giận, cô hung hăng nheo lại đôi mắt mình, siết chặt quả đấm hướng về phía bóng lưng biến mất thề:

"Anh nghĩ hất tôi ra dễ như vậy sao, không dễ dàng như vậy đâu!"Nói xong cũng liền đi ra ngoài.

' lộc cộc lộc cộc lộc cộc ' một loạt tiếng bước chân sau đó bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh như trước...

Lúc phòng tựa như yên lặng, đợi đến không có bất kỳ tiếng vang sau đó ở cửa tủ treo quần áo mới bị mở ra, ngay sau đó một bóng dáng mảnh mai duyên dáng từ bên trong đi ra...

Không sai, tất cả lời của bọn họ nói một chữ không sót rơi vào trong tai của cô...

Âu Y Tuyết mở một đôi ánh mắt lúng túng không có giao điểm, cô thật chặt cắn môi không để ình bởi vì sự thật đó mà hô lên tiếng, nhưng cho dù là như vậy, trong lòng vẫn là không nhịn được đau đớn một phen.

Trời...

Tại sao anh có thể... Tại sao có thể...

Âu Y Tuyết run run lay đầu mình, vốn là nước mắt ngừng rồi bởi vì sự thật mà thiếu chút nữa rơi xuống.

Tại sao có thể cường bạo chị cô sau lại cường bạo... Cô......

Âu Y Tuyết bước chân ngẩn ra, ngay sau đó xụi lơ ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, ngay ở lúc cô đang khiếp sợ cùng đau lòng, nhưng không có chú ý tới một bóng dáng xuất hiện ở cạnh cửa.

"Cô..." Một giọng nữ xen lẫn ngạc nhiên truyền vào trong tai Âu Y Tuyết.

Âu Y Tuyết vội vàng quay đầu lại, lại thấy Âu Xảo Lệ mặc quần ngủ không biết đứng ở cửa từ lúc nào, đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.

Tại sao cô ta xuất hiện ở đây?

Vốn là cô đã chạy đuổi theo, nhưng ai biết Mạc Dĩ Trạch lại ở lúc cô chạy tới thì lái xe ra ngoài. Sau đó cô nghĩ lại thấy không đúng, tại sao Trạch lại ở trong phòng của tiện nhân kia? Vì vậy liền vòng trở lại, không nghĩ đến ở trong phòng thấy được cô!

Nhìn vẻ mặt cực kỳ bi thương của Âu Y Tuyết, lại nhìn cửa tủ quần áo mở ra còn chưa đóng lại, Âu Xảo Lệ lập tức hiểu tất cả mọi chuyện, vì vậy trong lòng có một cỗ lửa giận vô hình.

"Cô vẫn trốn ở bên trong tủ nghe lén cuộc nói chuyện của chúng tôi có phải hay không!"Bị Mạc Dĩ Trạch bỏ lại cô lập tức nổi trận lôi đình.

"Tôi......" Âu Y Tuyết không phản bác được, lời đến khóe miệng lại nói không ra.

"Tiện nhân!"Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, Âu Xảo Lệ liền muốn cô khẳng định đã biết tất cả chuyện tình, vì vậy bước một bước dài tiến lên liền muốn tát cô một cái.

Nhìn vẻ mặt mua gió sắp tới của cô ta, Âu Y Tuyết liền biết cô ta muốn làm cái gì. Đầu óc bởi vì chuyện vừa rồi thực hoàn toàn ngẩn ra, quên mất phản kháng. Cô yên lặng nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng đau đớn do cô ta mang đến.

Ai ngờ, chờ đến năm giây cái tát thô bạo kia vẫn thủy chung không có xuống.

Vì vậy cô lại lần nữa mở hai mắt ra.

Lại thấy Âu Xảo Lệ giơ cao tay của mình, ánh mắt lại lấp lánh nhưng nhìn chằm chằm va ly sau lưng cô, vì vậy trong lòng cả kinh...

"Cô phải rời khỏi nơi đây sao?"Âu Xảo Lệ có chút không dám tin, ánh mắt sáng chói thoáng qua một tia kinh ngạc.

Âu Y Tuyết cũng không trả lời cô ta, nhưng lại dùng hành động thực tế nói cho cô ta biết.

Chỉ thấy Âu Y Tuyết nhanh chóng xoay người một cái, từ tủ quần áo trong lấy ra va ly của mình đặt ở trên sàn nhà, sau đó lại đóng lại cửa tủ quần áo.

Nhìn cử chỉ của cô, trong lòng của Âu Xảo Lệ mặc dù có chút khiếp sợ, vì vậy vững vàng thu hồi lại tay của mình, nheo mắt lại nhìn từ trên xuống dưới Âu Y Tuyết không phản bác.

Dung nhan đẹp đẽ vẫn như cũ, chỉ là hốc mắt có chút sưng, vẻ mặt kiên quyết, tựa hồ như là phải vĩnh viễn rời khỏi nơi này, nhìn đến đây lại nghĩ đến mới vừa rồi cô ta nghe được đoạn đối thoại của cô cùng Trạch, vì vậy lên tiếng nói:

"Cô có thể đảm bảo với tôi sẽ không nhắc tới chuyện cô vừa mới biết với bất cứ ai không?" Cô không khéo chất vấn.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết dừng động tác trong tay lại, ngay sau đó đón lấy ánh mắt cao ngạo của cô ta, lại không ngờ phát hiện trong lòng mình có chút đau nhói.

"Có thể." Cô đồng ý.

"Tốt lắm." Âu Xảo Lệ nghe câu trả lời của cô, thoả mãn mà gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Cô sẽ rời khỏi nơi này vĩnh viễn sao?"Cô ta có chút không chắc chắn.

Bởi vì một câu nói này của cô, Âu Y Tuyết bỗng dưng sửng sốt.

Lòng có ở lại đây. Rời đi...

Cô thật sự muốn rời khỏi nơi này vĩnh viễn sao?

Cô còn chưa đầy mười tám tuổi, lúc này cô rời đi về sau sẽ làm việc gì đây?

Trong đầu, vấn đề liên tiếp nối đuôi nhau kéo tới với cô, làm ngập cả tâm trí của cô.

Lại giương mắt nhìn Âu Xảo Lệ ở trước mặt, ở trong ánh mắt cô ta, Âu Y Tuyết thấy được sự lạnh lẽo.

Nhưng là vì để cho cô ta an tâm, Âu Y Tuyết vẫn gật đầu: "Tôi sẽ rời khỏi nơi này vĩnh viễn, sẽ không làm lỡ mất cuộc sống của các người." Từ khi cô biết được thân thế của mình thì cô đã biết: cô là người dư thừa trong nhà, là con gái do tình nhân sinh ra, cô không có tư cách yêu cầu người khác, cô chỉ có thể làm ình cố gắng không đem lại phiền phức cho anh.

"Rất tốt." Nghe được lời khẳng định của cô, lúc này Âu Xảo Lệ mới yên tâm. Vì dự phòng cô lật lọng phản lời, Âu Xảo Lệ lại muốn cô thề: Cô hãy thề là tất cả lời hôm nay cô sẽ không nói ra ngoài."

"Tôi thề." Âu Y Tuyết cam kết.

Lời thề quả quyết của cô giống như cấp cho cô ta một khỏa thuốc an bình, tức giận lúc trước bị Mạc Dĩ Trạch chọc giận lập tức khôi phục không ít, Âu Xảo Lệ thoả mãn mà gật đầu, ngay sau đó nhường ra chỗ trống bên cạnh cho cô: "Đi đi, không nên xuất hiện ở trước mặt của tôi." Nghĩ đến về sau thiếu cô ta, cô liền cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều.

"Ừ." Cuối cùng Âu Y Tuyết nhìn phòng cô đã ở mười sáu năm một cái, cuối cùng buồn bã kéo va ly dứt khoát xoay người đi ra khỏi cửa phòng...

Cho đến khi bóng dáng của Âu Y Tuyết hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình, lúc này Âu Xảo Lệ mới thu hồi ánh mắt.

Xoay người nhìn xung quanh phòng ngủ bày biện đơn giản, Âu Xảo Lệ chán ghét nhíu mày, một câu nói đùa từ khóe miện phun ra: "Xem ra hạng người gì thì ở phòng như thế đó."

Nói xong câu này, cô ta liền quyết định trở về phòng của mình, thay quần áo xong đi tìm Trạch.

Nhưng là trong lúc đang xoay người, cô ta lại thấy được bên cạnh giá sách, một cái áo sơ mị màu đen bị vứt trong thùng rác....

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)