Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Chương 058

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
Trọn bộ 110 chương
Chương 058
Bắt cóc cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

Siêu sale Lazada


Cảm giác quen thuộc này làm cho Âu Xảo Lệ không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó đi lên trước. Cúi người xuống nhặt áo sơ mi đen từ trong thùng rác lên, vừa tự lẩm bẩm: "Ở đây tại sao lại có quần áo của đàn ông?"

Đổi đầu kia. Đem áo sơ mi lật qua, một cỗ cảm giác quen thuộc lập tức vây quanh cô: "Áo sơ mi này......" Cô giống như đã thấy qua ở nơi nào đó...

Âu Xảo Lệ trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là mình đã thấy ở đâu rồi.

Đột nhiên, một bóng người thoáng qua trong đầu, Âu Xảo Lệ lập tức ngẩn ra, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên.

Cô kinh ngạc nhìn áo sơ mi trong tay, một giây kế tiếp, trên gương mặt xinh đẹp lập tức phủ lên thịnh nộ.

Chính là lúc làm người ta phản ứng không kịp, cô gắt gao cắn bờ môi mình, ngay sau đó nắm áo sơ mi chạy ra khỏi ngoài cửa ——

......

Không để ý phủ thêm một cái áo khoác, Âu Xảo Lệ nhanh chóng liền chạy tới sát vách Mạc gia.

Một đám người giúp việc đang dọn dẹp tàn vật (đồ vật còn thừa) lưu lại của dạ tiệc hôm qua thấy Âu Xảo Lệ, vội vàng cung kính chào, ai ngờ Âu Xảo Lệ cũng không để ý tới bọn họ. Mà là bắt được một cô bé giúp việc trong đó, giọng nói hung ác mà hỏi: "Trạch đi ra ngoài chưa?"

"Việc này......" Cô giúp việc bị tức giận của cô dọa đến mặt mày xanh mét, run rẩy trả lời: "Thiếu.. Thiếu gia mới vừa rồi sau khi rời khỏi đây... Cũng chưa có trở lại......"

Vừa nghe đến trả lời nằm trong dự đoán, Âu Xảo Lệ trầm giọng phân phó nói: "Đi dọn dẹp phòng của anh ta, sau đó đem đồ bỏ đi cho tôi!"

"A... Vâng" Cô giúp việc trong lòng mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân cô ta muốn cô làm như vậy, nhưng ngại vì thân phận của cô ngay sau đó bỏ lại công việc trong tay lập tức liền xoay người chạy về phía cầu thang.

......

Mười lăm phút sau, cô giúp việc xách theo một bọc túi rác màu đen vội vã chạy xuống lầu.

"Đem nó đổ ra." Âu Xảo Lệ nhìn túi rác, vô cùng âm trầm nói, năm ngón tay thon dài không tự chủ co lại, dường như đang sợ chuyện gì.

"Ơ?" Cô giúp việc kinh ngạc.

Nhưng nào biết, một tiếng này đồng thời chọc Âu Xảo Lệ càng thêm giận dữ vô cớ, cô nhìn chằm chằm cô giúp việc, từng chữ từng câu từ trong miệng nặn ra: "Có phải muốn tôi lặp lại một lần nữa không?" Nói xong, mày xinh đẹp lên.

"Không... Không cần." cô giúp việc thấy sắc mặt của cô tức giận, vội vàng lắc đầu một cái, ngay sau đó đem túi rác lật qua, đem đồ bên trong toàn bộ đổ ra.

Lại nào biết, đổ ra ngoại trừ một đống giấy, vỏ trái cây tàn thuốc ở ngoài thì không có cái khác.

Âu Xảo Lệ thấy thế, thong thả bước lên, dùng chân gạt qua một bên đống đồ bỏ đi, hỏi: "Không có sao?".

Làm sao không có... Chẳng lẽ cô nghĩ lầm rồi? Hay là cô đã hiểu lầm Trạch rồi sao?

"Không có... Không có." Cô giúp việc sỡ hãi lắc đầu.

Nghe vậy, lúc này chân mày Âu Xảo Lệ mới giãn ra.

Xem ra cô đã nghĩ sai rồi... Chỉ là, áo sơ mi này tại sao lại ở trong phòng của cô ta...

Cúi đầu thật sâu ngắm nhìn áo sơ mi màu đen trên tay mình, trong lòng Âu Xảo Lệ trước sau vẫn nghi ngờ không có đáp án.

"Thôi." Âu Xảo Lệ lắc đầu một cái, đem áo sơ mi trong tay ném cho cô giúp việc, lại phân phó nói: "Bỏ nó đi." Đối với một chút việc nhỏ không có khả năng xảy ra suy cho cùng không đáng.

Nói xong, Âu Xảo Lệ muốn rời đi. Ai ngờ mới đi được mấy bước, liền nghe được trong sân nhà truyền đến một tiếng oán trách của một người phụ nữ.

"Là ai đem lễ phục xé thành như vậy hả."

Âu Xảo Lệ theo tiếng nhìn lại, ngay sau đó xoay đầu nhìn về phía cách đó không xa đang ở trong sân.

Lại nhìn miếng dải đen bị xé đến không nhìn ra, trong lòng trầm xuống, trong mắt lập tức bốc lửa lên...

Âu Y Tuyết kéo va ly, đi trên đường cái chẳng có mục đích, nhìn đường cái trống trải rộng mênh mông, trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

Cô bị Âu Xảo Lệ thúc giục, thậm chí còn chưa kịp nói một tiếng với thím Trương thì đã rời đi, cho nên suy đi nghĩ lại, cô quyết định một lát mới đi tìm phòng ở, phải gọi điện cho thím Trương xong cô mới an tâm.

Nhìn bốn phía, lại thấy cách đó không xa một nhà sạp báo bên cạnh có điện thoại công cộng, vì vậy cô kéo va ly bước nhanh tới.

Bỏ một đồng xu vào, lúc Âu Y Tuyết đang muốn cầm ống nói lên bấm số thì một bàn tay lạ lại nhanh chóng đè xuống điện thoại của cô, 'phịch' một tiếng, ống nói lại rơi xuống.

Âu Y Tuyết không nhìn rõ người tới, lại thấy sau lưng không biết từ bao giờ đã có hai người đàn ông to lớn đứng phía sau mình.

"Các người..." Âu Y Tuyết hết sức kinh ngạc, không hiểu tại sao muốn cúp điện thoại của cô. Nhưng mà còn chưa đợi cô hỏi rõ, trong đó một tên đàn ông diện mạo lạnh lùng liền mở miệng hỏi:

"Là Âu Y Tuyết phải không?" Đó là một giọng cực kỳ trầm thấp.

Bọn họ làm sao mà biết tên mình!

Nghe vậy, trong lòng Âu Y Tuyết hoảng sợ, nhưng vẫn là gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Nghe được câu trả lời của cô, hai gã đàn ông nhìn nhau một cái, ngay sau đó tên đàn ông kia lại nói: "Vậy thì không sai rồi."

"Cái..." Cái gì? Âu Y Tuyết còn không kịp phản ứng đã thấy thấy hai gã đàn ông đồng thời cất bước tiến lên, trong đó một tên nhanh chóng bắt được bả vai của cô, sau đó từ trong túi áo trên móc ra một cái khăn tay màu trắng nhanh như chớp bịp vào mũi cô. Âu Y Tuyết trợn to cặp mắt, không kịp giãy giụa đã hôn mê bất tỉnh...

......

*****

Trong một ngôi nhà đổ nát.....

Cách xa thành phố xầm uất, bỏ lại ánh sáng rực rỡ, nơi này lại có vẻ đặc biệt cũ kĩ. Trên cửa sổ dán đầy những mảnh báo đã rách nát, vách tường loang lỗ màu sơn, nền đất đã phủ một lớp bụi thật dày, mạng nhện thì giăng đầy.

Một người mặc y phục màu đen có đính hiệu Chanel, mang đôi giày Gucci khoảng 5 phân chán ghét mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có tức giận.

Mà người này cũng không phải ai khác, chính là Âu Xảo Lệ!

Bộ áo đầm bị xé nát thành mấy mảnh vụn kia không ngừng bồi hồi trong đầu của cô, chỉ cần nghĩ tới chuyện xảy ra giữa nó và Trạch, thì cô liền thấy rất hận! Hận không thể giết con tiện nhân kia!

Ngay tại lúc cô ta đang nghiến răng nghiến lợi thề không bỏ qua cho Âu Y Tuyết thì phía sau lại truyền đến tiếng vang.

"Tiểu thư, chúng tôi mang người đến."

Nghe vậy Âu Xảo Lệ bỗng dưng ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh.

Đã thấy hai người đàn ông diện mạo lạnh nhạt dáng người to lớn đang đứng ở cánh cửa cách cô không xa, mà trong đó có một người đang ôm Âu Y Tuyết đã bất tỉnh.

Nhìn thấy Âu Y Tuyết, Âu Xảo Lệ có cảm Giác muốn chạy tới xé nát cô ra! Nhưng trong lòng cô ta có một ý tưởng ngăn lại hành động của mình.

Dần dần áp chế cơn giận trong lòng, giọng nói Âu Xảo Lệ bình tĩnh mà lạnh lùng: "Phát hiện nó ở nơi nào?" Ngay sau khi cô ta phát hiện mối quan hệ của Trạch và Âu Y Tuyết, cô ta liền quyết định khiến Âu Y Tuyết thật đẹp mặt.

"Ở trong quầy điện thoại công cộng bên cạnh một cửa hàng sách báo trên đường." Một người đàn ông trong nhóm trả lời, giọng nói trầm ổn vô và cung kính.

"Điện thoại?" Muốn gọi cho ai?

Âu Xảo Lệ nghiền ngẫm hai chữ này, nhíu mày, nhìn Âu Y Tuyết bất tỉnh, lửa giận trong lòng Âu Xảo Lệ lại thiêu đốt

Không rãnh rỗi xác nhận cô gọi điện cho ai, Âu Xảo Lệ lại tiếp tục lạnh lùng hỏi: "Dọc đường đi, có ai phát hiện?" Đó mới là điều trong lòng cô ta quan tâm nhất, tuy rằng lúc này không sao nhưng vì miễn trừ hậu quả, cô ta vẫn không thể không xác nhận lại.

"Không có." Người đàn ông vừa trả lời Âu Xảo Lệ lại lên tiếng trả lời.

"Tốt lắm!" Nghe tiếng trả lời chắc chắn của người đàn ông, trong lòng Âu Xảo Lệ nhẹ xuống, lập tức ra lệnh cho hai người đàn ông: "Cởi hết quần áo của nó ra!" Vừa nói trong đôi mắt đẹp lại dấy lên sự tàn ác xấu xa.

Trên khuôn mặt hai người đàn ông đều hiện lên vẻ không rõ, nhìn vào Âu Xảo Lệ: "này..."

Ai ngờ, Âu Xảo Lệ cũng không để sự ngạc nhiên của họ trong mắt, mà lại tiếp tục nói: "Tôi bảo các người làm gì, các người chỉ cần nghe theo là được, không cần chần chừ!" Trong giọng nói của Âu Xảo Lệ chỉ có tức giận, cực kỳ ngang ngược.

"Chúng tôi không làm trái pháp luật." Thấy thái độ cô ta nóng nảy như thế, một người trong đó nói. Tuy rằng bọn hắn là người công ty đòi nợ, nhưng sẽ không làm chuyện tàn nhẫn.

"Hừ!" Nghe vậy, Âu Xảo Lệ chỉ cười khinh bỉ, lập tức hung hăng lấy ra một xấp tiền có giá một trăm ngàn từ trong túi hermes để trước mặt hai người, nói: "đủ chưa?" không phải chỉ muốn tiền?!

*****

"Này..." Hai người đàn ông nhìn hành vi Âu Xảo Lệ, đều nhìn nhìn nhau.

Âu Xảo Lệ thấy thế, hai tròng mắt xinh đẹp liếc nhẹ bọn hắn một cái, lập tức nói: "chỉ cần các người giúp tôi chụp chút ảnh, số tiền này liền thuộc về các người!". Trên thế giới này không có việc gì mà tiền không làm được, cho nên Âu Xảo Lệ cũng không lo lắng bọn hắn sẽ không nhận.

Quả thực như thế, hai người đàn ông nghe cô ta nói như vậy, đều rơi vào trầm mặc, hình như bắt đầu do dự.

Thấy bọn họ như thế, Âu Xảo Lệ còn nói thêm: "yên tâm, chỉ là một vài tấm ảnh, hơn nữa, các người giúp tôi việc này không phải là không có lợi." Nói đến chỗ này, khóe môi đỏ bừng thoáng ra một nụ cười âm hiểm, ánh mắt sắc bén hướng về Âu Y Tuyết đã bất tỉnh, trong lòng Âu Xảo Lệ lại một trận phẫn nộ.

"Này........" Hai người đàn ông vẫn còn đang do dự, nhưng nghe Âu Xảo Lệ nói như vậy, liền gật đầu quyết định: "chúng tôi đồng ý."

Nghe được câu trả lời như dự định, Âu Xảo Lệ tươi cười càng thêm sâu sắc, khẽ nâng môi đỏ mọng, cô ta nói "chúng ta bắt đầu ...."

.................

Chạy ra Âu gia, Mạc Dĩ Trạch điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Âu Y Tuyết ở gần những khu nhà cao cấp, nhưng là mặc hắn cố chấp tìm kiếm, đều không tìm thấy người hắn muốn.

Không biết qua bao lâu, đã là 9h sáng..

Trong lòng hắn vừa giận vừa lo lắng, từ lúc ra Âu gia mày luôn nhăn lại, trên mặt là một mảnh lạnh như băng, hắn hết một lần lại một lần trong lòng không ngừng gọi Âu Y Tuyết xuất hiện, nhưng chỉ là vô ích ...

Hắn không muốn cùng Âu Xảo Lệ đi Mỹ, ý là gì?

Là hắn chấp nhận mọi trách cứ, chấp nhận tất cả. Nhưng hắn vì một cô gái không thích mình mà chấp nhận ánh mắt khiển trách của mọi người, đáng sao?

Đáng giá .....

Khi hắn nghĩ đến bộ dạng bất lực của Âu Y Tuyết, ánh mắt bi thương của cô, hắn chỉ biết, lòng sẽ có gì đó làm đau. Đó là một loại đau không thể dùng từ ngữ để diễn tả.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Mạc Dĩ Trạch bị một chuỗi nhạc quen thuộc kéo về hiện thực.

Hắn nhanh chóng từ trong túi lấy điện thoại ra, nghĩ là không nghe, nhưng khi hắn nhìn thấy "nhà" thì hắn chỉ có thể nghe.

"A lô". Hắn lạnh lùng nói.

"Cậu chủ " thông qua là một giọng nữ truyền đến.

"Chuyện gì? " Mạc Dĩ Trạch mặt không chút thay đổi, mới chợt nhớ đến giọng nữ này của người giúp việc mới đến không lâu.

"Là ...." Giọng nữ do dự một chút, lại có chút ấp a ấp úng nói "có một vị tiểu thư gọi là Âu Y Tuyết đến tìm cậu, hiện cô ấy ở ..." chính là còn chưa nói xong, liền bị người đánh gãy.

"Cô nói Âu Y Tuyết? " Không hiểu sau khi nghe cái tên ấy, Mạc Dĩ Trạch ngẩn ra, lại lập tức có một cỗ vui sướng trỗi lên.

"Dạ.." giọng nữ lại chần chờ một chút.

"Tốt, tôi lập tức quay lại." Không muốn lại phí thời gian, Mạc Dĩ Trạch lòng nóng như lửa đốt cúp điện thoại, liền chạy quay về Mạc gia.

................

Đồng thời lúc này, Mạc gia ....

Trong phòng sách cổ kính, một thế giới mà các quyển sách được đặt trên kệ bằng gỗ lim vô cùng tươm tất, các bức tranh của các danh gia, hay chữ viết đều thấy ở khắp nơi.

Một tràng tiếng vỗ tay sau khi tắt điện thoại vẫn vang vọng, cô hầu nhỏ sợ hãi quay đầu, chỉ là nhìn một cô gái mang trên người bộ y phục đắc giá ngồi giữa sô pha nhìn mình.

"Tốt lắm." Âu Xảo Lệ đối với biểu hiện của cô hầu nhỏ rất là vừa lòng.

"Âu tiểu thư, nếu cậu chủ quay về không nhìn thấy Âu Y Tuyết tiểu thư thì ... kia ... " Trên mặt cô hầu nhỏ lộ vẻ khiếp sợ, run rẩy nói.

Cô vừa mới đến Mạc gia, nếu vì việc này mà bị đuổi việc, người mẹ bệnh tật của cô phải làm sao ... nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút hối hận vì sao giúp cô ta việc này.

"Không cần lo lắng." Thấy cô bắt đầu sợ hãi, Âu Xảo Lệ lập tức cho cô một nụ cười an tâm, tiếp theo từ trong túi lấy ra một phong thư, cùng một chiếc túi lớn đứng dậy đi tới.

"Sau khi Trạch trở về, cô chỉ cần nói "Âu Y Tuyết tiểu thư đợi không được đến lúc cậu về liền rời đi " sau đó đem túi này giao cho hắn ấy là được." Âu Xảo Lệ nói xong, đem túi lớn đưa đến tay cô hầu nhỏ, tiếp theo lại trước mặt cô đưa đến một phong thư nói: "từ hôm nay trở đi, cô không cần tiếp tục ở lại Mạc gia làm việc. Tôi tin tưởng vớ i số tiền này, cũng đủ cho cô qua mười năm." Nói xong đem phong thư nhét vào tay cô hầu nhỏ.

"Này ...." Cô hầu nhỏ sửng sốt, sắc mặt có chút cứng ngắc.

"Tốt lắm, bây giờ tôi ra trước phòng cùng bác Mạc nói chuyện phiếm, khi Trạch trở về, cô đừng quên những gì tôi đã nói." Âu Xảo Lệ nghiêm túc dặn dò, không cho cô hầu nhỏ trả lời, liền bước ra khỏi phòng sách.

Nhìn cửa phòng một lần nữa khép lại, cô hầu nhỏ cắn cắn môi, tiếp theo do dự mở phong thư ra.

Ngoài ý muốn, bên trong là một tờ giấy nhỏ, mà đợi cho cô đem giấy lấy ra thì nhìn đến một chuỗi số 0 sau, một tiếng hút không khí lập tức tràn ra từ miệng cô.

...................

Mạc Dĩ Trạch vội vàng chạy trở về nhà, các cô giúp việc lo việc quét dọn đã rời đi, chỉ còn lại một người đang chà lao vật dụng bày trí.

"Cô ấy ở đâu? " Nhìn thấy người, Mạc Dĩ Trạch không nói rõ liền tiến tới nắm chặt cánh tay cô, hùng hổ hỏi "Cô ấy ở đâu, nhanh chút nói cho ta biết!"

Cô hầu bị hắn dùng lực nắm chặt tay đến đau đớn, lập tức la lớn: "Cậu chủ đau quá."

"Cô ấy ở đâu, nói nhanh cho tôi biết." bỏ qua tiếng la của cô, Mạc Dĩ Trạch giờ phút này trong lòng rối loạn, bởi hiện tại trong đầu hắn ta chỉ có một ý niệm, là phải nhanh chóng tìm ra Âu Y Tuyết.

Hành vi thô bạo của hắn làm cô hầu sợ hãi, cô bị đau cắn môi dưới của mình, tất cả lời nói như bị nghẹn lại. Trong đôi mắt to bắt đầu ướt át.

Thấy hốc mắt cô bắt đầu tràn ra, Mạc Dĩ Trạch mới nhận ra mình quá đáng, vì thế tức giận bỏ tay mình ra, tiếp theo phiền chán vuốt lên đầu tóc lộn xộn của chính mình, lộ ra sự ngông cuồng.

"Chết tiệt, nhanh chút nói tôi biết! Âu Y Tuyết ở đâu? Cô ấy ở đâu?" Giờ phút này, Mạc Dĩ Trạch có thể cảm nhận thấy lửa giận của mình đang phát ra, phẫn nộ mà đá một cước vào bình hoa cổ bên cạnh.

Chỉ nghe "xoảng "một cái, rốt cuộc bình hoa cổ, phát ra tiếng vỡ thật lớn trở thành vô số mảnh nhỏ.

Mà tiếng vỡ không khỏi làm cô hầu càng thêm sợ hãi, đồng thời cũng đưa đến sự chú ý của nhiều cô hầu khác. Ở phòng bếp, trong sân, trên lầu mọi người đều chạy ra phòng khách, đều có bộ dạng nghi hoặc.

Đương nhiên nhiều nhất vẫn là giật mình. Bởi vì trong trí nhớ của bọn họ cậu chủ chưa bao giờ giận như thế....

Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của mọi người cùng sự tức giận của Mạc Dĩ Trạch cô bắt đầu khóc, Mạc Dĩ Trạch lại hướng cô quát: "câm điếc sao? Tôi hỏi cô vì sao không trả lời!"

Một tiếng rống giận này, làm giật mình cô cùng toàn bộ người hầu khác. Tất cả hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu vì sao Mạc Dĩ Trạch tức giận.

Nhưng đối mặt với sự chất vấn của hắn, cô ngoại trừ khóc cũng không nói gì.

"Chết tiệt! " Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy toàn thân như muốn bốc hỏa, hắn lạnh lùng nhìn cô hầu, tức giận chỉ hận không thể giết cô.

Mà đang lúc này, nghe được tiếng bước chân, tất cả người hầu theo tiếng đi, nhìn thấy hai bóng dáng đang đi tới, tất cả liền tự động giải tán, trở lại công việc chính mình.

Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn tiếng khóc nức nở của cô hầu cùng sự giận dữ ngút trời của Mạc Dĩ Trạch.

"Trạch." Nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch, Âu Xảo Lệ lập tức ra vẻ kinh ngạc tiến lên, hỏi: "Anh vừa rồi đi đâu? Em không gặp anh." Xem bộ dáng của cô, giống như hoàn toàn quên chuyện xảy ra vài giờ trước ở Âu gia.

"Cút ngay." Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng đẩy cô ra khỏi trước người, tiếp theo tầm mắt chậm rãi dời về bóng dáng phía sau cô, lại bất ngờ thấy cô hầu nhỏ, biểu tình lạnh lùng sửng sốt sau lại muốn tiến lên.

Lại bị Âu Xảo Lệ chặn lại: "Trạch, anh không quên chúng ta hôm nay sẽ đi Mỹ? Bảy giờ tối sẽ bay."

Bị cô nhiều lần ngăn cản, Mạc Dĩ Trạch phát hỏa! Hắn không lưu tình chút nào một tay đẩy cô ngã trên đất, sau đó tiến đến bên người cô hầu nhỏ, chất vấn: "Vừa rồi chính cô gọi cho tôi?"

Mạc Dĩ Trạch tròng mắt thâm thúy lại lạnh như băng, làm cô hầu nhỏ sợ hãi, đầu óc trống rỗng, há miệng muốn nói cái gì, nhưng đều không nói ra miệng. Cùng đường, phải hướng đến người đang té ngã Âu Xảo Lệ mà cầu cứu.

Nhận thấy tin tức trong mắt cô, Âu Xảo Lệ, nhăn mày, dùng ánh mắt bảo cô an tâm đừng lo, chỉ cần nói theo lời dặn trước là được.

Mạc Dĩ Trạch cũng không phát giác sự quái dị giữa hai người họ, lại hỏi: "Âu Y Tuyết đâu? cô ấy ở đâu?" Hắn rất muốn biết, gần như hận không thể thấy cô ấy ngay lập tức.

"Dạ ...." Bởi vì lời nói của hắn khiến cho cô sợ hãi thu lại ánh mắt trao đổi với Âu Xảo Lệ, nhìn ánh mắt hung ác âm trầm của Mạc Dĩ Trạch, cô run run đáp: "Âu Y Tuyết .... tiểu thư .... Không đợi được cậu, cho nên đã rời đi ...."

Nghe vậy, trên mặt Mạc Dĩ Trạch lại một trận bão nổi.

"Cái gì! Đi rồi? Vì sao không ngăn cô ấy!" Vừa nghe đến tin cô đã rời đi, lí trí của Mạc Dĩ Trạch nháy mắt không còn nữa: "Cô ấy đi đâu, nói tôi biết!" Không gặp cô, hôm nay hắn sẽ không bỏ qua!

"Này ... Dạ ... " Cô hầu nhỏ nuốt nước miếng, ánh mắt e dè không biết trả lời thế nào

"Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!" Mạc Dĩ Trạch hung tợn nói, giọng điệu lạnh lẽo.

Bất đắc dĩ, cô hầu nhỏ cúi đầu, từ phía sau lấy ra túi thư Âu Xảo Lệ đưa cho cô giao cho Mạc Dĩ Trạch, nói: "Âu Y Tuyết tiểu thư không có nói gì ... cô ấy chỉ nhờ giao lại cái này cho cậu ....."

Mạc Dĩ Trạch nhanh tay lấy túi từ tay cô hầu nhỏ, nhíu nhíu mày. Tại sao phải đưa hắn cái này? hắn lại nhìn ánh mắt cô hầu nhỏ, thấy cô hốt hoảng dời mắt.

"Cậu chủ, tôi còn việc phải làm, tôi đi trước." cô nói xong, liền vội vàng chạy lên cầu thang xoay tròn.

Đợi cho bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình, Mạc Dĩ Trạch mới nhanh chóng mở túi, cũng đồng thời, đang ngồi dưới đất ánh mắt Âu Xảo Lệ cũng lộ ra âm trầm ....

................................

Mạc Dĩ Trạch vừa mở túi, một loạt ảnh chụp rớt xuống.

Hắn kinh ngạc khom người muốn nhặt lên, nhưng đầu gối vừa cúi xuống, tay vươn đến giữa không trung, lại nhìn đến nội dung trên ảnh chụp thì đình chỉ động tác.

Giây tiếp theo, hắn ngăm đen hai tròng mắt tóe lửa, thon dài năm ngón tay lập tức cầm lên hình chụp bắt đầu xem.

Tấm thứ nhất

Tấm thứ hai ...

Tấm thứ ba .......

Không thể nghi ngờ là biểu tình một người, trong mắt phun lửa, trong lòng hắn nổi giận ngực không ngừng phập phồng, cả người tản mát ra hơi thở không rét mà run.

Tuy rằng hình ảnh bị che có chút mờ, nhưng Mạc Dĩ Trạch vẫn nhìn ra ....

Âu Y Tuyết cả người lõa thể, lộ ra thân thể trắng noãn, tinh xảo khuôn mặt lộ ra biểu tình phóng đãng. Hai chân thon dài ôm lấy ngườ i đàn ông cũng lõa thể, đang dùng sức đón ý nói hùa. Mà tên kia thân thể cao lớn đưa lưng về phía ảnh chụp, làm người ta không nhìn ra dung mạo, chính là màu da trên lưng ẩn ẩn mồ hôi, làm người ta biết hắn đang điên cuồng ở trên người Âu Y Tuyết rong ruổi .....

Nhìn đến đây, tay cầm ảnh chụp của Mạc Dĩ Trạch không ngừng phát run, môi mỏng nhếch.

Âu Xảo Lệ nhìn biểu tình của hắn, cô rất vừa lòng nhìn thấy khuôn mặt ác sát của hắn, biết hắn nhất định bị kích thích, vì thế đứng lên, đến bên cạnh hắn, hỏi: "Trạch, anh thế nào? Ảnh chụp này..." Nói xong cố ý đem mắt nhìn lên ảnh chụp, sau đó ....

"A, đây không phải là ... không phải là ...." Giây tiếp theo, cô kinh ngạc che miệng mình, mặt rung động.

Giọng Âu Xảo Lệ sợ hãi gọi về ý thức Mạc Dĩ Trạch, vì phòng ngừa cô thét chói tai, Mạc Dĩ Trạch đem ảnh chụp nhét trở vào túi, lập tức nói: "Không liên quan cô!" Ngữ khí âm u, tiết lộ hắn đang rất tức giận.

Nói xong không để ý bộ dạng Âu Xảo Lệ muốn nói lại thôi xoay người rời đi, lại bị cô ngăn lại.

"Trạch, đêm nay anh cùng em qua Mỹ? Âu Xảo Lệ giọng nói không xác định.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch dừng bước. Lạnh lùng quay đầu, đối với vẻ mặt chờ mong của Âu Xảo Lệ phun ra một câu "không!"

Nếu đã quyết định, cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định của chính mình, huống chi, chuyện ảnh chụp kia, hắn nhất định phải hỏi rõ cô! Nghĩ đến đây, Mạc Dĩ Trạch không khỏi tức giận.

"Vì sao." Câu trả lời của hắn khiến Âu Xảo Lệ ngẩn ra.

Vì muốn ở cùng hắn, cô không ngại làm nhiều chuyện như vậy, làm cho hắn thấy hình ảnh phóng đãng của Âu Y Tuyết, vì sao hắn vẫn quyết tâm không đi cùng mình? Âu Xảo Lệ không rõ.

"Bởi vì ... Tôi không thích cô!" Mạc Dĩ Trạch hờ hững nói một câu như vậy.

Vì lời nói của hắn khuôn mặt Âu Xảo Lệ trở nên xanh mét.

Ha! Không thích mình? Vì sao không thích mình? Đột nhiên cô rất muốn khóc, cô gắt gao cắn môi mình, hỏi: "vì sao không thích em? Anh rốt cuộc thích cô gái như thế nào, em có thể vì anh mà sửa." Cô dùng hết lòng yêu hắn, vì giữ lấy hắn, cô loại bỏ hết trở ngại, vì sao lại chỉ cho cô một câu "Tôi không thích cô "!

Trong một lúc, lửa giận ngút trời.

Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của mọi người cùng sự tức giận của Mạc Dĩ Trạch cô bắt đầu khóc, Mạc Dĩ Trạch lại hướng cô quát: "Câm điếc sao? Tôi hỏi cô vì sao không trả lời!"

Một tiếng rống giận này, làm cô giật mình cùng toàn bộ người khác. Tất cả hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu vì sao Mạc Dĩ Trạch tức giận.

Nhưng đối mặt với sự chất vấn của hắn, cô ngoại trừ khóc cũng không nói gì.

"Chết tiệt! " Mạc Dĩ Trạch chỉ cảm thấy toàn thân như muốn bốc hỏa, hắn lạnh lùng nhìn cô, tức giận chỉ hận không thể giết cô.

Mà đang lúc này, nghe được tiếng bước chân, mọi người theo tiếng đi, nhìn thấy hai bóng dáng đang đi tới, tất cả liền tự động giải tán, trở lại công việc chính mình.

Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn tiếng khóc nức nở của cô giúp việc cùng sự giận dữ ngút trời của Mạc Dĩ Trạch.

"Trạch." Nhìn thấy Mạc Dĩ Trạch, Âu Xảo Lệ lập tức ra vẻ kinh ngạc tiến lên, hỏi: "Anh vừa rồi đi đâu? Em không gặp anh." Xem bộ dáng của cô, giống như hoàn toàn quên chuyện xảy ra vài giờ trước ở Âu gia.

"Cút ngay." Mạc Dĩ Trạch lạnh lùng đẩy cô ra khỏi trước người, tiếp theo tầm mắt chậm rãi dời về bóng dáng phía sau cô, lại bất ngờ thấy cô giúp việc, biểu tình lạnh lùng sửng sốt sau lại muốn tiến lên.

Lại bị Âu Xảo Lệ chặn lại: "Trạch, anh không quên chúng ta hôm nay sẽ đi Mỹ? Bảy giờ tối sẽ bay."

Bị cô nhiều lần ngăn cản, Mạc Dĩ Trạch phát hỏa! Hắn không lưu tình chút nào một tay đẩy cô ngã trên đất, sau đó tiến đến bên người cô hầu nhỏ, chất vấn: "Vừa rồi chính cô gọi cho tôi?"

Mạc Dĩ Trạch tròng mắt thâm thúy lại lạnh như băng, làm cô giúp việc sợ hãi, đầu óc trống rỗng, há miệng muốn nói cái gì, nhưng đều không nói ra miệng. Cùng đường, phải hướng đến người đang té ngã Âu Xảo Lệ mà cầu cứu.

Nhận thấy tin tức trong mắt cô, Âu Xảo Lệ, nhăn mày, dùng ánh mắt bảo cô an tâm đừng lo, chỉ cần nói theo lời dặn trước là được.

Mạc Dĩ Trạch cũng không phát giác sự quái dị giữa hai người họ, lại hỏi: "Âu Y Tuyết đâu? Cô ấy ở đâu?" Hắn rất muốn biết, gần như hận không thể thấy cô ấy ngay lập tức.

"Dạ ...." Bởi vì lời nói của hắn khiến cho cô sợ hãi thu lại ánh mắt trao đổi với Âu Xảo Lệ, nhìn ánh mắt hung ác âm trầm của Mạc Dĩ Trạch, cô run run đáp: "Âu Y Tuyết .... tiểu thư .... Không đợi được cậu, cho nên đã rời đi ...."

Nghe vậy, trên mặt Mạc Dĩ Trạch lại một trận bão nổi.

"Cái gì! Đi rồi? Vì sao không ngăn cô ấy!" Vừa nghe đến tin cô đã rời đi, lý trí của Mạc Dĩ Trạch nháy mắt không còn nữa: "Cô ấy đi đâu, nói tôi biết!" Không gặp cô, hôm nay hắn sẽ không bỏ qua!

"Này ... Dạ ... " Cô giúp việc nuốt nước miếng, ánh mắt e dè không biết trả lời thế nào

"Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!" Mạc Dĩ Trạch hung tợn nói, giọng điệu lạnh lẽo.

Bất đắc dĩ, cô giúp việc cúi đầu, từ phía sau lấy ra túi thư Âu Xảo Lệ đưa cho cô giao cho Mạc Dĩ Trạch, nói: "Âu Y Tuyết tiểu thư không có nói gì ... cô ấy chỉ nhờ giao lại cái này cho cậu ....."

Mạc Dĩ Trạch nhanh tay lấy túi từ tay cô giúp việc, nhíu nhíu mày. Tại sao phải đưa hắn cái này? Hắn lại nhìn ánh mắt cô giúp việc, thấy cô hốt hoảng dời mắt.

"Cậu chủ, tôi còn việc phải làm, tôi đi trước." cô nói xong, liền vội vàng chạy lên cầu thang xoay tròn.

Đợi cho bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mình, Mạc Dĩ Trạch mới nhanh chóng mở túi, cũng đồng thời, đang ngồi dưới đất ánh mắt Âu Xảo Lệ cũng lộ ra âm trầm ....

................................

Mạc Dĩ Trạch vừa mở túi, một loạt ảnh chụp rớt xuống.

Hắn kinh ngạc khom người muốn nhặt lên, nhưng đầu gối vừa cúi xuống, tay vươn đến giữa không trung, lại nhìn đến nội dung trên ảnh chụp thì đình chỉ động tác.

Giây tiếp theo, hắn ngăm đen hai tròng mắt tóe lửa, thon dài năm ngón tay lập tức cầm lên hình chụp bắt đầu xem.

Tấm thứ nhất

Tấm thứ hai ...

Tấm thứ ba .......

Không thể nghi ngờ là biểu tình một người, trong mắt phun lửa, trong lòng hắn nổi giận ngực không ngừng phập phồng, cả người tản mát ra hơi thở không rét mà run.

Tuy rằng hình ảnh bị che có chút mờ, nhưng Mạc Dĩ Trạch vẫn nhìn ra ....

Âu Y Tuyết cả người lõa thể, lộ ra thân thể trắng noãn, tinh xảo khuôn mặt lộ ra biểu tình phóng đãng. Hai chân thon dài ôm lấy người đàn ông cũng lõa thể, đang dùng sức đón ý nói hùa. Mà tên kia thân thể cao lớn đưa lưng về phía ảnh chụp, làm người ta không nhìn ra dung mạo, chính là màu da trên lưng ẩn ẩn mồ hôi, làm người ta biết hắn đang điên cuồng ở trên người Âu Y Tuyết rong ruổi .....

Nhìn đến đây, tay cầm ảnh chụp của Mạc Dĩ Trạch không ngừng phát run, môi mỏng nhếch.

Âu Xảo Lệ nhìn biểu tình của hắn, cô rất vừa lòng nhìn thấy khuôn mặt ác sát của hắn, biết hắn nhất định bị kích thích, vì thế đứng lên, đến bên cạnh hắn, hỏi: "Trạch, anh thế nào? Ảnh chụp này..." Nói xong cố ý đem mắt nhìn lên ảnh chụp, sau đó ....

"A, đây không phải là ... không phải là ...." Giây tiếp theo, cô kinh ngạc che miệng mình, mặt rung động.

Giọng Âu Xảo Lệ sợ hãi gọi về ý thức Mạc Dĩ Trạch, vì phòng ngừa cô thét chói tai, Mạc Dĩ Trạch đem ảnh chụp nhét trở vào túi, lập tức nói: "Không liên quan cô!" Ngữ khí âm u, tiết lộ hắn đang rất tức giận.

Nói xong không để ý bộ dạng Âu Xảo Lệ muốn nói lại thôi xoay người rời đi, lại bị cô ngăn lại.

"Trạch, đêm nay anh cùng em qua Mỹ? Âu Xảo Lệ giọng nói không xác định.

Nghe vậy, Mạc Dĩ Trạch dừng bước. Lạnh lùng quay đầu, đối với vẻ mặt chờ mong của Âu Xảo Lệ phun ra một câu "không!"

Nếu đã quyết định, cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định của chính mình, huống chi, chuyện ảnh chụp kia, hắn nhất định phải hỏi rõ cô! Nghĩ đến đây, Mạc Dĩ Trạch không khỏi tức giận.

"Vì sao." Câu trả lời của hắn khiến Âu Xảo Lệ ngẩn ra.

Vì muốn ở cùng hắn, cô không ngại làm nhiều chuyện như vậy, làm cho hắn thấy hình ảnh phóng đãng của Âu Y Tuyết, vì sao hắn vẫn quyết tâm không đi cùng mình? Âu Xảo Lệ không rõ.

"Bởi vì ... Tôi không thích cô!" Mạc Dĩ Trạch hờ hững nói một câu như vậy.

Vì lời nói của hắn khuôn mặt Âu Xảo Lệ trở nên xanh mét.

Ha! Không thích mình? Vì sao không thích mình? Đột nhiên cô rất muốn khóc, cô gắt gao cắn môi mình, hỏi: "Vì sao không thích em? Anh rốt cuộc thích cô gái như thế nào, em có thể vì anh mà sửa" Cô dùng hết lòng yêu hắn, vì giữ lấy hắn, cô loại bỏ hết trở ngại, vì sao lại chỉ cho cô một câu "Tôi không thích cô "!

Trong một lúc, lửa giận ngút trời.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-110)