← Ch.118 | Ch.120 → |
Đặng Tâm Minh mặc chiếc sơ mi đen, tay áo xoắn lên để lộ bắp tay rắn chắc, mái tóc đen thẫm bị gió làm rung nhẹ, môi mỏng anh hơi mỉm, đôi mắt sâu thẳm như đáy đại dương. Hai tay biếng nhác đút vào túi quần âu, người này thực sự rất cao...
Triển Nha ngược lại ăn mặc có chút tùy tiện, áo phông trắng rộng thùng thình, quần đùi cộng tất hồng, tóc dài còn búi đại lên...
Nói chúng là không gả nổi @_@
Nhìn cô xấu hổ cúi đầu để lộ cần cổ trắng ngần, Đặng Tâm Minh nhìn không rời mắt, yếu hầu anh khẽ chuyển động
"Em đã đỡ hơn chưa?" Giọng anh khản đặc, có chút đáng sợ
Cô gái ngốc ngẩng đầu, lúng túng liền trở nên vội vàng
"Tôi... tôi đỡ hơn rất nhiều rồi, .. Tối qua, cảm ơn anh nhé."
Đặng Tâm Minh nhìn cô sau đó bước vào trong nhà, nhìn người đàn ông đã nhanh chóng ngồi chiễm chệ trên sofa, Triển Nha liền vội đi lấy nước uống
Đặng Tâm Minh vô tình lướt mắt nhìn vào màn hình Laptop đang sáng, ánh mắt có chút tối đi, lấy tay miết nhẹ mi tâm
Triển Nha lấy nước ra nhìn thấy sắc mặt người này đen như Hắc Diệu Thạch liềm cảm thấy không ổn, biết tính tình Đặng Tâm Minh thất thường đã lâu, nhưng mà cô vẫn bị người này dọa sợ, lại nhìn ánh mắt anh dừng lại trên màn hình Laptop
Khoan đã
Màn hình LaptopHình như cô đi đổ rác đã quên tắt máy
Quan trọng là cô bấm dừng đúng cảnh hai người kia đang hôn nhau????
Triển Nha không kịp khóc vội chạy lại đóng Laptop, dù trong lòng có chút chột dạ nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh
"Chủ tịch, anh uống nước..." Tuy nhiên mặt cô đã sớm đỏ lên, mi mắt cũng run run
Đặng Tâm Minh chăm chú tận hườn sự xấu hổ của cô, môi mỏng hơi nhếch lên
"Xem thú vị như vậy cũng không bằng tự mình thử, hửm?"
Người này chậm rãi nói không đợi cô hiểu liền đứng lên tiến lại chỗ cô, Triển Nha có chút hoảng sợ bất giác lùi lại, Đặng Tâm Minh sải chân dài một chút liền tóm được cô, cảm giác eo mình bị eo siết lấy, Triển Nha như nín thở, trống ngực đập loạn lên
Đặng Tâm Minh cúi đầu, tay lớn dễ dàng túm lấy mặt nhỏ của cô, như muốn đặt môi xuống...
Triển Nha hoảng sợ liền nhắm chặt mắt lại, nhưng khi mặt cô bị bao phủ toàn bóng tối lại không có chuyện gì xảy ra cả, nhìn cô hé mắt ngốc nghếch, Đặng Tâm Minh bật cười thành tiếng, mắt anh như hố đen, cô liền bị cuốn vào trong, trái tim cô lại loạn nhịp, thật muốn lấy tay che đi nụ cười mê hoặc đấy
Không biết vì sao người này lại cười, lại nghĩ đang cười mình mặt cô liền đỏ lên. Đặng Tâm Minh dùng lực ép cô dựa sát vào người anh, giọng nói cũng mang ý chọc ghẹo
"Triển Nha đây là đang mong tôi sẽ làm gì em?"Cô gái nhất thời ngây ngốc, mắt cô mở to, cô thật sự không biết làm sao bao biện cho bản thân
Cô thật sự không có ý đấy...
Sống mũi cao thẳng của người trước mặt thực sự rất đẹp, vô tình nhìn vào, cô khẽ nuốt nước miếng
"Nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, thực sự hi vọng tôi làm gì em đến vậy à?" Người đàn ông trước mặt không chút xấu hổ trêu ghẹo cô
Triển Nha "..."
Cô muốn người này buông mình ra trước, nhưng ý định cô chưa kịp thực hiện đã bị người này ôm xuống sofa, cả người cô bị ép xuống ghế mềm, Đặng Tâm Minh thuận thế đè lên người cô, môi liền phủ xuống...
Người anh thật sự rất nặng, ngực cũng rất ứng, Triển Nha liền bị ép đến khó thở, môi mềm cũng bị cắn tới phát đau
"Um.."
Tay cô dễ dàng bị người này trói chặt, cô hoàn toàn không thể trốn, không bắt kịp tiết tấu của anh Triển Nha khó khăn hít thở, cơ thể nhỏ của cô bị anh dồn đến phát đau, tại sao Đặng Tâm Minh vẫn làm chuyện này với cô chứ, cô không hiểu, lúc này bị đau tới không nghĩ được gì nữa. Còn người phía trên lại nghĩ, là cô gái cố tình quyển rũ anh. Bị quần âu chà xát lên da đùi, cô vốn mặc một ít đồ mỏng, sự tiếp xúc này như trần trụi với cô.
...
p/s: nam chính của chúng ta đúng là mặt càng ngày càng dày
← Ch. 118 | Ch. 120 → |