Truyện:Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng - Chương 09

Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mấy ngày sau.

"Không thể nào."

"Nhưng tiểu thư......"

"Tổng quản, tôi biết sự xuất hiện của tôi làm địa vị của ngài có chút thay đổi, nhưng mà tôi đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không ở lâu, chỉ cần tôi tìm được gì đó có thể trở về.... Dù sao tôi nói ngài cũng không hiểu, nói tóm lại, ngài nói hắn không muốn thấy tôi là sao?"

Nghênh Hạ nói sắp gãy ba tấc lưỡi vẫn không thay đổi được tổng quản đại nhân bảo thủ nghiêm khắc này.

Đã qua nhiều ngày như vậy, Lý Lan Ngọc không tới quấy rầy nàng, lại cho nàng rất nhiều thời gian, hôm nay là cực hạn rồi.

Nàng không quen cuộc sống ở đây, hắn không thể ném nàng chứ?

Mặc dù đang sống trong vinh hoa phú quý, áo cơm không sứt mẻ nhưng mà không có ai có thể nói chuyện, nàng sắp buồn chán chết rồi, cộng với nàng càng ngày càng nhớ người nhà của mình.....

Không thể, tại sao có thể bỏ nàng như vậy, hờ hững như vậy? Nàng tuyệt đối không cho phép.

"Tôi nhất định muốn gặp hắn."

"Tiểu thư, sợ rằng không thể, bởi vì......."

Lời của tổng quản còn chưa hết, hai người đã nghe trong nhà truyền đến tiếng cười vui vẻ của một cô gái.

Ngay lập tức Tổng quản đã thấy sắc mặt Nghênh Hạ hơi trắng bệch, nhịn không được có chút đồng tình.

Lúc Tam vương gia sủng ái một nữ nhân, có thể làm nữ nhân kia cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng mà nếu không còn hứng thú với nữ nhân này, dĩ nhiên sẽ giống như đẩy nàng ta vào địa ngục.

"Tôi muốn biết hắn đang bận rộn cái gì."

"Chủ tử ra lệnh, chúng tôi làm hạ nhân chỉ có thể biết nghe lời."

"Tôi biết, tôi sẽ không làm khó ngài, nói với hắn tôi đã tới là được rồi." Nghênh Hạ cứng giọng nói, sau đó xoay người đi.

Tổng quản nhìn bóng lưng nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy tâm trạng không tốt cực kỳ. Nàng nhìn vào trong nhà một cái, không hiểu nổi rốt cuộc Tam Vương gia đang làm gì? Cư nhiên lại vừa nói vừa cười với công chúa điêu ngoa đó?

Nhưng nàng nhìn thấy Quan cô nương cũng không muốn cãi nhau, chẳng lẽ nàng ấy không có tình cảm với Tam Vương gia sao?

Nàng ấy không giống với những nữ nhân trước kia, một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Mặc dù như thế, chủ tử đã ra lệnh, nàng là hạ nhân không có quyền can thiệp.

Nàng chỉ hi vọng Tam Vương gia biết mình đang làm gì, trêu chọc vào nữ nhân điêu ngoa vô lý đó là tự tìm đường chết.

Nghênh Hạ vốn không muốn khóc, bởi vì từ nhỏ đến lên, ngoại trừ ngày cha mất, cô tự nói với mình không thể khóc.

Nhưng mà hôm nay lại gặp được một chuyện khiến nàng tức đến khóc.

Cái tên bốc đồng đó tránh mặt rồi, nàng không phải nhất định muốn gặp hắn nhưng lại tức giận hắn mấy ngày nay dính vào với Hòa Nhạc công chúa.

Trong lòng rất khó không cảm giác được một cổ ê ẩm ghen tức, cũng bởi vì chuyện này mới để cho nàng phát hiện mình cũng không có mình cho là cái kia dạng không câu chấp.

Cái tên kia cư nhiên đem Dạ minh châu cho Hòa Nhạc công chúa, nàng ta lấy được Dạ minh châu rồi lập tức tới đây khoe để thị uy.

Lúc ấy nàng đang chuẩn bị hành lý, trong lòng suy nghĩ, nếu như hắn đã ghét mình thì cần gì phải chết ở đây? Mặc dù nàng cũng không có chỗ nào để đi.

Nhưng mà vì đề phòng chuyện chưa xảy ra, nàng vẫn nên gom một túi những thứ đáng giá trong phủ này, dù sao ban đầu hắn không hỏi ý kiến của nàng đã mạnh mẽ bắt nàng tới, dĩ nhiên phải bồi thường một chút.

Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Dạ minh châu mình thiên tân vạn khổ muốn lấy được lại ở trong tay nữ nhân khác, cái loại chua xót tức giận thật khó nói nên lời...

"Tiểu nha đầu, ngươi xem Tam Vương gia đưa ta cái gì đây?"

Thấy Dạ minh châu nàng đã rất khó chịu rồi, công chúa này còn dùng giọng điệu khinh miệt giả bộ thân thiết gọi nàng là Nhị nha đầu.

Sự xưng hô này nàng nhận định là đặc biệt của Lan Ngọc, nghe được từ miệng người khác nàng không quen, cũng không thích.

"Tôi biết, tôi có mắt."

"Là Dạ minh châu! Hắn đem vật trân quý như vậy đưa ta là đại biểu điều gì? Có phải trong lòng hắn ta càng trân quý hơn Dạ minh châu?"

Đúng vậy, đúng rồi! Thật lợi hại, có cần mở họp báo không? Nghênh Hạ tức giận thầm nghĩ.

"Mấy ngày nay không phải cô và hắn dính vào nhau sao? Phải rõ ràng hơn tôi chứ." Nghênh Hạ lạnh lùng nói, cố gắng che giấu sự ghen tỵ.

Công chúa này rõ ràng muốn tới khoe khoang, nàng cần gì phải phối hợp diễn trò với nàng ta? Không cần thiết để nàng ta nhìn ra mình đang ghen, không thể thua tâm cơ nhỏ nhen của nàng ta được.

"Còn nữa, tôi có tên, đừng gọi tôi là tiểu nha đầu." Nghênh Hạ tiếp tục sửa sang đồ, không ngẩng đầu lên nói.

"Ta biết ngươi hiểu lầm ta, ban đầu ta cũng hiểu lầm ngươi, cho ngươi là bạn trên giường của Tam vương gia nhưng mà sau đó Tam vương gia đã giải thích với ta, hắn nói các ngươi không phải loại quan hệ đó."

Dĩ nhiên, những sự vui mừng trước mắt đều là giả dối.

"Vậy tôi phải cảm ơn Tam vương gia đã trả lại sự thanh bạch cho tôi." Những lời này thật là châm chọc, bởi vì người cướp đi sự trong sạch của nàng lại chính là hắn.

*****

"Chẳng qua là nếu hắn tặng ta Dạ minh châu có nghĩa là hắn tiếp nhận ta, cũng không uổng phí mấy ngày này ta bị hắn hại đến đau lưng. Ngươi nói xem, hắn có phải rất lợi hại không? Biết được nữ nhân đòi hỏi, ta vốn còn lo lắng bề ngoài hắn xinh đẹp như vậy, trên giường chắc ẻo lả, không nghĩ tới...." Hòa Nhạc công chúa vừa nói vừa đỏ mặt.

Sắc mặt Nghênh Hạ cũng lúc trắng lúc xanh, không biết làm sao, cũng quên động tác bên tay.

Thì ra là hắn đã......

Cái tên nam nhân đáng chém ngàn đao, tại sao không ai dắt hắn đi dìm lồng heo? Không đúng! Hình như chỉ có nữ nhân mới bị dìm lồng heo.

Thật ra thì, có gì tốt để khoe, hắn muốn quyến rũ một nữ nhân lên giường có gì khó đâu? Ngay cả nàng cũng khuất phục dưới kỹ xảo cao siêu và vuốt ve của hắn, đắm chìm trong hoan ái hắn mang đến, huống chi một cô gái còn nhỏ tuổi.

"Phải không? Cô thích là tốt rồi."

"A! Ta quên nữa, hôm nay còn phải bồi hắn. Ngươi có biết không, mấy ngày nay hắn đều cố gắng vẽ tranh, cũng không biết đang vẽ cái gì, muốn ta mài mực giúp, hại tay ta mỏi quả nhưng mà phu xướng phụ tùy, không phải sao?"

"Ừ!"

Hòa Nhạc công chúa cực kỳ giống cô gái đang yêu, ngay cả đi cũng nhẹ như bay, khi nàng ta bay tới cạnh cửa, như nhớ tới gì đó quay đầu lại nhìn nàng, "Tiểu nha đầu, ngươi đừng lo lắng, ta đã nói với Tam vương gia, sẽ thay ngươi an bày, gả cho một nam nhân tốt, mặc dù không có điều kiện tốt như Tam vương gia nhưng cũng sẽ không để ngươi bị ủy khuất."

"Hắn sẽ không đồng ý." Nghênh Hạ nhịn không được cảm giác muốn cầm đồ đập người.

"Phải không? Chẳng qua hắn cũng không nói không được."

Nữ nhân đang yêu rời đi, toàn thân Nghênh Hạ nhịn không được run rẩy, nhưng mà không phải vì lạnh, mà là tức giận.

Là như thế nào? Chơi nàng chán rồi định ném cho nam nhân khác?

Hắn thật cho rằng ở chỗ này nàng chỉ có thể dựa vào hắn sao?

Thật cho rằng nàng không thể không có hắn sao?

Thật cho rằng hắn là nam nhân của nàng cho nên muốn ăn nàng thì ăn sao?

Được lắm.

Nàng vốn định lại một ít của hắn nhưng bây giờ cảm thấy bọc quần áo nho nhỏ này không đủ xem, muốn chạy trốn dĩ nhiên phải lấy nhiều một chút, nếu không sẽ rất thiệt thòi.

Nàng lộn xộn tìm kiếm khắp nơi trong phòng, muốn tìm một cái rương lớn một chút, không cẩn thận đụng phải gì đó, vách tường tự nhiên mở ra.

Đó là mật thất trong truyền thuyết sao?

Nàng nhìn bốn phía một chút, xác định không ai vào, nàng lấy dũng khí, lén lén lút lút, thận trọng đi vào.

Vừa tiến vào mật thất, nàng ngây ngẩn cả người.

Thì ra thứ mình vất vả tìm thật lâu đang ở ngay trong phòng của mình, khó trách nàng tìm cả Vương phủ đều không có, khó trách người đàn ông kia không hề lo lắng.

Hắn thật sự nắm chắc nguyên tắc gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.

Nhìn máy thời gian trước mặt, căn bản hoàn hảo như lúc ban đầu, nào có hư như lời hắn nói.

Người đàn ông ghê tởm đó lại giả dối gạt người. Nghênh Hạ càng nghĩ càng hận, động tác càng nhanh đi ra phòng, đem một đống lớn kim ngân tài bảo trên bàn nhét vào trong bao nhưng nhiều qua nhét không được.

Ghê tởm!

Nàng trợn mắt nhìn bên ngoài, lại nhìn máy thời gian, nàng đóng kỹ cửa, nhét hành lý dưới đáy bàn, sau đó phải đi ra ngoài mua cái rương siêu cấp lớn.

Nàng vui vẻ cầm hầu bao, nhìn lại y phục trên người mình, quyết định trước khi rời đi phải mặc y phục đẹp nhất. Vì vậy nàng gọi một nha đầu giúp nàng ăn mặc.

Không bao lâu, một giai nhân xinh đẹp như hoa mỉm cười ra cửa dạo phố.

Nghênh Hạ thật thích đường phố cổ đại, tràn đầy phong vị, bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vang dội, tất cả mọi người bày bán này nó, có cảm giác giống như đi dạo chợ đêm.

Nhớ tới em gái thích nhất là đi dạo chợ đêm, nếu có thể mang nó tới, nó nhất định sẽ mua hết.

Cảm xúc nhớ nhà lại bóp chặt tim nàng, nhất là khi nàng bị thương tổn, mất đi hạnh phúc, càng thêm khó chịu.

Chị hai và em gái thích ngọc.

Vì vậy nàng bước vào một tiệm ngọc rất lớn, ánh mắt chọn lựa, không lâu sau, nàng đi ra, trên mặt mang theo một nụ cười thống khoái.

Nàng mua lại cả tiệm ngọc, coi như là người nam nhân kia cho nàng một chút bồi thường nho nhỏ đi!

Đi tiếp, ngang qua tiệm vàng xinh đẹp, nàng suy nghĩ một chút, rồi đi vào, dĩ nhiên, không bao lâu, nàng cũng cười mị mị ra ngoài.

Mẹ thích vàng.

Cuối cùng, nàng vào một gian cổ họa nổi tiếng, chọn lựa mấy bức, tuy lúc này chưa có danh tiếng nhưng ở thế giới tương lai cũng ngàn vàng khó mua, nếu mang về, so với vàng còn đáng tiền hơn.

Được rồi, nên làm chuyện chính.

Nàng đi tới một gian bán đồ gỗ, chọn một cái rương lớn nhất, bảo người đưa đến phủ Vương gia, tính tiền người nam nhân kia.

*****

Khi mua xong tất cả thì trời cũng đã tối, nhưng nàng vẫn chưa muốn về, cho nên tìm một quán trà nhỏ thoạt nhìn cao nhã, thuận tiện ăn no bụng.

Ăn uống no rồi, cơn buồn ngủ ập tới, nàng gục đầu xuống bàn.

Không biết qua bao lâu, tiểu nhị chần chờ đứng trước mặt Nghênh Hạ.

Khi cô nương này xuất hiện trong quán, đã thu hút mọi người chú ý, bởi vì khí chất cao quý và cách ăn mặc hoa lệ cho thấy nàng có xuất thân bất phàm, quan trọng nhất là nàng đi một mình, không có nha hoàn hay gia nhân theo.

Nàng chọn rất nhiều thức ăn ngon, ăn no lại không để ý tới ánh mắt của người khác, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Hiện tại quán sắp đóng cửa nhưng hắn vẫn không dám kêu nàng tỉnh.

Vừa lúc đó chưởng quỹ đi tới bên cạnh tiểu nhị, "Làm gì đứng ngơ ngác ở đây? Ngươi không thu dọn rồi về à?"

"Chưởng quỹ, nhưng mà......"

Chưởng quỹ nhìn theo ánh mắt của tiểu nhị, phát hiện trong quán còn khách, hơn nữa lại ngủ thiếp đi.

"Nàng trả tiền chưa?"

Tiểu nhị lắc đầu một cái.

Chưỡng quỹ đi tới, gõ nhẹ cái bàn, gọi nàng tỉnh.

"Cô nương, thật ngại quá, chúng ta sắp đóng cửa."

Nghênh Hạ dụi mắt, giật mình vì ngủ trễ đến thế, vội vàng nói tiếng xin lỗi, "Bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng là một lượng bạc."

"Được." Nghênh Hạ sờ thắt lưng, chuẩn bị trả tiền, lại phát hiện hầu bao không cánh mà bay.

Không thể nào? Tình huống như vậy cũng phát sinh trên người nàng sao?

Chưỡng quỹ nhìn nàng sờ tới sờ lui, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.

"Hầu bao có phải bị rớt rồi không?"

Gò má Nghênh Hạ nóng lên, nàng gật đầu, "Nhất định bị trộm rồi, khi ra cửa, ta mang rất nhiều tiền."

"Vậy sao? Hình như kẻ trộm đó may mắn quá." Chưỡng quỹ lạnh giọng, "Ngươi chờ bỏ tù đi."

*

Lan Ngọc nổi giận đùng đùng, vọt tới huyện đường, cầm dùi trống cạnh cửa, gõ thật mạnh.

Tiếng trống ầm ầm vang dội huyện nha, bên trong nhanh chóng lao ra mấy tên binh lính, uy phong lẫm lẫm lên tiếng quát.

"Người phương nào đánh trống kêu oan?"

"Lập tức gọi huyện thái gia của các ngươi ra ngoài." Lan Ngọc không nhịn được hầm hừ.

Vừa lúc đó Huyện thái gia đi ra, gương mặt hắn thật không vui, bởi vì đang ngủ ngon lại bị đánh thức, một bụng lửa giận không có chỗ trút.

Hắn cũng muốn xem kẻ nào không có mắt, dám quấy rầy giấc ngủ của người khác!

"Muốn giả oan, đánh trước hai mươi đại bản." Huyện thái gia vừa ngáp vừa nói.

Lan Ngọc vừa thấy quan phụ mẫu vô trách nhiệm, lại nghĩ tới, nếu Nghênh Hạ rơi vào tay thứ người này không biết ăn bao nhiêu khổ, hắn càng phát điên lên.

"Dám đánh Bổn vương thì cứ thử đi."

Huyện thái gi nhìn thấy nam nhân uy phong lẫm lẫm đang nộ khí xung thiên, dụi mắt nhìn kỹ lại, thiếu chút nữa mềm chân.

"Tam vương gia đại giá quang lâm không biết có chuyện gì?" Huyện thái gia gần như bò đến trước mặt Lan Ngọc.

"Bớt sàm ngôn, lập tức thả cô nương bị đưa vào quan nha tối nay."

"Cô nương nào? Đúng rồi! Là cô nương ăn uống không trả tiền sao?" Huyện thái gia vừa nói xong, lập tức nhận lấy một ánh mắt muốn giết người.

"Có Bổn vương nuôi nàng, nàng muốn ăn uống chùa không được sao? Ngươi có biết cái quán không có mắt đó đã bị Bổn vương phái người đốt rồi không, chẳng lẽ ngươi cũng muốn Bổn vương xử lý ngươi?"

Cái gì? Đốt? Không nghĩ tới sau lưng cô nương kia lại có núi dựa vững chắc như vậy, đừng nói là ăn uống chùa, ngay cả xin nàng ăn cũng được vinh quang, bởi vì chỉ cần một câu nói của Tam Vương gia, vinh hoa phú quý đều hưởng không hết.

"Người đâu, lập tức đem nữ phạm nhân......"

"Hửm?" Một tiếng bén nhọn cảnh cáo, Huyện thái xa lập tức đổi lời nói.

"Nhanh mời vị khách quý ra, nếu dám động một sợi lông của nàng, không tha các ngươi." Nói như vậy đã có thể tiêu bớt lửa giận của Tam Vương gia chưa?

Lúc Nghênh Hạ đi ra ngoài, trong lòng đã sớm biết ai cứu nàng ra, cũng chỉ có cái tên Tam Vương gia hô phong hoán vũ, không gì làm khó được.

"Nàng....." Hắn rất muốn nói chuyện dịu dàng, nhưng mà khẩn trương quá nên chưa kịp lựa lời nói, "Nếu nàng báo danh hiệu của Bổn vương ra thì cũng không bị bắt lại."

"Cám ơn ngài, tôi đã không có tư cách dựa vào Tam vương gia ngài nữa." Nàng lạnh giọng, bỏ lại một câu nói rồi vội vã ra ngoài.

Lan Ngọc bị ném lại, tức giận cũng không dám phát, những người khác tò mò nhìn hắn nhưng khi ánh mắt Lan Ngọc đảo tới thì mọi người đều xoay đầu, làm bộ dáng bề bộn nhiều việc.

Ngay cả muốn giận chó đánh mèo cũng không tìm được người, Lan Ngọc đành phải nặng nề phẩy tay áo bỏ đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-10)