Truyện:Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng - Chương 10 (cuối)

Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dọc đường đi, Nghênh Hạ đi phía trước, Lan Ngọc lẽo đẽo theo sau, về phủ vương gia thủ hạ giữ cửa bị đuổi ra phía sau, mọi người trợn to mắt nhìn bọn họ, rốt cuộc thấy được ảnh hưởng to lớn của một nữ nhân, thật là lợi hại.

Mấy ngày trước, Quan cô nương có thể nói là chọc Vương gia vui vẻ đến tận trời, mỗi ngày cả mắt cũng cười, Tam vương gia vui vẻ thì những hạ nhân cũng sống tốt hơn. Nhưng sáng hôm nay Tam Vương gia phát hiện không thấy Quan cô nương, thê thảm cứ như trời sập xuống.

Tam vương gia nói, nếu như không tìm được Quan cô nương, mọi người cũng không được ăn cơm. Nhưng mà bọn họ cũng không bị ủy khuất bao nhiêu, bởi vì Tam Vương gia cũng không ăn không uống.

Cho đến vừa nãy, rất nhiều thương gia đưa tới một đống đồ muốn Tam Vương gia trả tiền thì mọi người mới biết Quan cô nương đi mua đồ.

Nữ nhân chỉ có tâm tình không tốt mới đi mua đồ, mà Quan cô nương đúng là cần phải đi mua đồ cho thoải mái, bởi vì lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tam Vương gia sẽ lấy nàng làm Vương Phi lại lòi ra một công chúa dã man.

Tam Vương gia và Quan cô nương giận dỗi mấy ngày, công chúa điêu ngoa đó cũng không hạ thủ lưu tình, làm cả phủ Vương gia ngập tràn chướng khí, dân chúng lầm than.

Cho nên tất cả mọi người đều hy vọng Tam vương gia cưới Quan cô nương, hơn nữa người có mắt ai cũng nhìn ra được Tam Vương gia thích Quan cô nương đến mức nào.

Có lúc đề tài nói chuyện phiếm của hai người họ làm hạ nhân không hiểu rõ lắm nhưng mà cũng rất ngạc nhiên, ngay cả cái gì mà con gà bay bầu trời cũng xuất hiện trong chuyện bọn họ.

Tóm lại, hình như chỉ có Quan cô nương mới có thể nói chuyện hợp ý với Tam Vương gia, hơn nữa, chỉ có lúc ở cạnh Quan cô nương, Tam vương giá mới bộc lộ được một số tính người.

Nếu bình thường, thật đúng là một vương gia lãnh huyết vô tình!

Chẳng qua Tam vương gia luôn luôn phách lối làm theo ý mình hôm nay hình như có điều cố kỵ, chỉ ở phía sau, giống như không biết nên nói thế nào với Quan cô nương vậy.

Bọn hạ nhân sau lưng đúng là đoán đúng lòng của Lan Ngọc.

Hắn vốn là cố ý muốn lạnh nhạt với nàng, để nàng suy nghĩ một chút, không có hắn bên cạnh, có tốt được không?

Nào biết nàng thoát khỏi hắn chẳng những không khóc sướt mướt như hắn tưởng tượng, mà còn đi dạo phố, mua sắm.

Bước vào phủ vương gia, Nghênh Hạ mới phát hiện đồ mình mua đã mang tới.

Nhiều như vậy à!

"Sao nàng lại mua nhiều đồ vậy?" Câu đầu tiên hắn nói là câu này, thật ra hắn muốn nói là, nàng thích mua gì cứ mua, nhưng mà sao không dẫn ta đi cùng?

Nghênh Hạ nghe vào tai lại là lời trách cứ, dĩ nhiên, nàng không phải phụ nữ nhạy cảm, hay nghĩ lung tung, chẳng qua đó là trước khi Hòa Nhạc công chúa xuất hiện, trước khi hắn cho Hòa Nhạc công chúa Dạ Minh Châu.

"Tôi đã không thể tự do mua đồ sao?" Nàng chua sót nói, chậm rãi quay đầu đối mặt với hắn, giống như một pho tượng mỹ nhân bạch ngọc, lạnh lùng cao nhã nói: "Không cần lo, những thứ này so với Dạ Minh Châu chỉ là một cọng lông thôi."

"Nàng còn nói Dạ Minh Châu nữa, chẳng lẽ trong cảm nhận của nàng, Dạ Minh Châu còn quan trọng hơn bổn vương?" Có trời mới biết hắn yêu một nữ nhân hám lợi thế nào, yêu tiền cũng không yêu hắn?

Nhưng mà đáng chết, mặc dù như vậy, hắn cũng không có cách nào không thương nàng.

"Dĩ nhiên, bởi vì tôi đã nói với anh ta muốn Dạ Minh Châu, anh cũng đã hứa cho tôi." Nghênh Hạ có chút nghẹn ngào nói.

Lúc này nàng mới bừng tỉnh, hiểu tại sao mình là cố chấp muốn Dạ Minh Châu của hắn như vậy.

Bất kể người khác xem Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, trong lòng nàng, đã sớm đem nó làm một loại cam kết, vật đính ước.

Bởi vì hắn từng nói, chỉ có nữ nhân hắn cho là đáng giá giao mình mới có tư cách lấy được viên Dạ Minh Châu này.

Nàng muốn vật đính ước này, hơn nữa muốn hắn tự tay giao cho nàng.

Không biết mình đã yêu hắn từ lúc nào, nhưng hiện tại mới biết cũng đã không còn kịp rồi.

"Nàng muốn gì Bổn vương cũng sẽ cho nàng, đừng nói Dạ Minh Châu gì, một viên, một trăm viên bổn vương cũng có thể cho nàng.........."

"Không cần, hiện tại tôi đã không cần." Nói xong nàng xoay người trở về gian phòng của mình, những thứ trước cửa cứ để chậm một chút sẽ lén chuyển.

"Quan Nghênh Hạ!"

"Anh có biết người với người cãi nhau một lần sẽ giống như cắt một cái lên tờ giấy, đến cuối cùng cả trang giấy cũng không cách nào như lúc ban đầu, rách tung tóe, huynh hi vọng chúng ta cắt nát tình cảm lẫn nhau sao?"

"Dĩ nhiên không muốn."

"Vậy thì ngủ đi, có chuyện gì mai tôi sẽ nói với anh." Nếu mai anh có thể tìm thấy tôi. Nghênh Hạ thầm nói một câu.

Cửa cứ như vậy đóng lại một cách vô tình trước mặt hắn.

Mọi người nhìn Lan Ngọc bị cự tuyệt ngoài cửa, rất đồng tình với hắn.

"Tam vương gia, có lẽ Quan cô nương thật sự mệt moti, đã trễ lắm rồi, có muốn nghỉ ngơi không?" Tổng quản nói. Nàng đã thấy tất cả.

"Không cần." Lan Ngọc xoay người rời đi, tự nhốt mình trong thư phòng, buồn bực uống rượu, làm cho người ta thật không nỡ.

"Ta muốn gặp Tam vương gia, cẩu nô tài các ngươi dám ngăn cản ta?"

"Tam vương gia có lệnh......"

"Có phải hắn lại cũng một chỗ với con hồ ly tinh đó phải không?"

"Hòa Nhạc công chúa........"

Không bao lâu, thủ phạm gây ra trận hỗn loạn này đã xông vào phủ vương gia, đứng trước mặt Lan Ngọc. Hắn phát hiện mình rất không kiên nhẫn.

"Đi ra ngoài."

"Tam vương gia, sao huynh lại hung dữ với ta như vậy? Về sau chúng ta phải sống cả đời với nhau." Hòa Nhạc công chúa chu môi làm nũng, nhưng mà dùng với Lan NGọc thì không được, ngược lại giống như châm dầu vào lửa.

"Không có cả đời, tốt nhất bây giờ ngươi nên rời khỏi Bổn vương, nếu không đừng trách bổn vương không khách khí."

"Chẳng lẽ huynh không sợ ta tố cáo với phụ vương ta, sau đó dẫn tới chiến tranh?"

"Nếu như muốn đánh, còn sợ đánh thua các ngươi hay sao. Hơn nữa không cần phụ vương của ngươi, Bổn vương sẽ giết người trước, đừng tưởng bổn vương không dám."

Thấy Lan Ngọc hung ác như la sát, Hòa Nhạc công chúa bị dọa sợ lùi lài, kết quả không cẩn thận giẫm lên quần, cả người ngã ra sau.

"A!" Nàng ta ngã ngồi trên mặt đất, một vật vì thế rơi ra từ người nàng ta.

Hòa Nhạc công chúa tái mặt muốn giấu kỹ Dạ Minh Châu nhưng không kịp, Lan Ngọc bước tới, nhặt Dạ Minh Châu lên.

*****

"Làm sau ngươi có vật này?" Khó trách hắn tìm không được, thì ra là bị nữ nhân này trộm đi.

"Viên Dạ Minh Châu này vốn là của ta, ta lấy là đương nhiên, chẳng lẽ đợi đến khi huynh đưa cho con hồ ly đó sao?" Nàng ta nói như hiển nhiên, "Ta biết viên Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, huynh nói muốn đưa cho Vương phi tương lai, cho nên ta đương nhiên có thể......"

"Không thể nào, bởi vì người có tư cách làm Vương pho của Lý Lan Ngọc ta chỉ có một người, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi."

"Lý Lan ngọc, ngươi thật là quá đáng!"

"Ta vốn có cá tính như vậy, không chịu nổi có thể đi, không ai cần ngươi ở đây."

"Tại sao? Ta kém hơn Quan Nghênh Hạ kia sao? Tại sao ả ta mới biến mất trước mặt huynh chốc lát, huynh lại như kiến bò trên chảo nóng, liều mạng tìm ả, còn ta, lại giống như một món đồ bẩn, đuổi đi? Ta có đáng ghét thế sao?"

"Ngươi trộm đồ của Bổn vương, chính là kẻ trộm, Bổn vương không thể cưới một tên trộm làm thê tử."

"Vậy sao? Vậy huynh có thể cưới một nữ nhân không rõ lai lịch, không có gia thế làm Vương phi sao? Huynh nghĩ, phụ hoàng của huynh sẽ đồng ý à?"

"Người sẽ không đồng ý."

"Điều này đúng rồi." Nàng ta dương dương tự đắc nói: "Huynh không cần lo lắng, ta sẽ không để ý trước kia huynh có bao nhiêu nữ nhân, cũng đừng lo nên xử lý Quan Nghênh Hạ thế nào, ta có nói với ả ta sẽ giúp ả tìm một nhà chồng thật tốt, ả sẽ không bị ủy khuất."

"Ngươi nói gì?"

"Huynh lấy ta là chắc chắn rồi, hơn nữa, ta làm vậy cũng đã làm ả ta chết tâm."

"Chết tâm thế nào?"

"Ta đưa Dạ Minh Châu cho ả xem, ả ta lập tức đồng ý không xen vào giữa chúng ta."

"Cái gì? Không thể nào."

"Ta biết ả ta mua nhiều đồ như vậy, nhất định muốn chuẩn bị rời khỏi huynh, ta cũng không cần so đo nhiều, chỉ cần ả bằng lòng rời huynh, ta thấy rất đáng giá."

Lan Ngọc trừng mắt nhìn nữ nhân không biết thẹn trước mắt, ngay cả hắn bày ra sắc mặt khó coi cũng không đuổi được nàng ta, còn dám nói những lời khốn nạn này.......

Khoan đã! Chẳng lẽ tiểu nha đầu mua những thứ đó để.......

"Không! Không thể!" Hắn giống như bị lửa đốt, lập tức chạy về phía phòng của Nghênh Hạ.

"Không cho phép, Bổn vương không cho phép!"

Tất cả mọi người bị tiếng rống của Tam Vương gia làm sợ, mọi người dừng hết mọi việc, vội vàng chạy theo, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy Tam Vương gia kinh hoàng như vậy.

Lan Ngọc hung hăng đá cửa phòng Nghênh Hạ, liền nhìn thấy nàng đang cố sức đẩy mọi thứ lên máy thời gian.

Nghênh Hạ bị giật mình, rương lớn trong tay rơi xuống, lăn đến trước mặt Lan Ngọc, kim ngân tài bảo bên trong rơi tán loạn.

Mọi người mở to mắt, trong lòng đồng thời la lên, Kìa! Gom đồ chạy trốn đó!

Lan Ngọc trợn mắt nhìn những thứ trên đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nghênh Hạ.

Nghênh Hạ không kịp nhặt đồ, nhảy lên máy thời gian, đưa tay muốn nhấn nút khởi động.

"Không! Đừng mơ tưởng!" Hắn giống như một con sư tử điên cuồng, nhào tới nàng, nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức ôm nàng vào trong ngực, "Không cho phép trở về, ta không cho phép nàng bỏ lại ta như vậy."

"Buông tôi ra, dù sao anh đã lợi dụng tôi rồi, không cần hư tình giả ý nữa, toi đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh, anh không phải là người có thể chung thủy với một người phụ nữ cả đời, cái anh muốn chẳng qua là mới mẻ, chỉ muốn chinh phục. Được, tôi đầu hàng, anh đã lấy được thân thể của tôi rồi, hiện tại chơi xong, không cần đuổi, tôi cũng sẽ đi, không cần anh như vậy, bảo vị hôn thê cầm Dạ Minh Châu làm nhục ta. Quan Nghênh Hạ tôi không phải loại phụ nữ quấn lấy đàn ông mãi không buông. Anh buông tay, tự tôi sẽ đi."

Nàng giãy dụa, cắn răng nói, buồn bực trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng có cơ hội nói, nhưng người đàn ông này nắm nàng thật đau.

"Nói hươu nói vượn, Bổn vương không có cho nàng ta cái gì, Dạ Minh Châu là nàng ta trộm......"

"Không cần nói nữa, tôi đã thấy hết rồi, cho dù tôi ở lại với anh, cho dù anh yêu tôi thật, thì thế nào? Chúng ta không thể nào bên nhau, tôi muốn một người chồng thuộc về mình, sau đó ra ngoài khổ cực kiếm tiền nuôi tôi và con, ngày nghỉ thì nấu chút thức ăn ngon, hai người cũng hưởng bữa tối dưới ánh nến."

"Bổn vương cũng có thể làm được!"

"Anh quên thân phận của mình sao? Anh không phải người bình thường, anh thả tôi đi!"

"Không cho phép, Bổn vương không cho phép."

Nghênh Hạ giãy dụa, nhấn nút, thừa dịp hắn không chú ý đẩy hắn xuống máy thời gian.

Thừa dịp máy thời gian vẫn còn khởi động, nàng quyết định nói ra lời trong lòng, "Tôi yêu huynh, cũng vì tôi yêu anh, tôi sẽ không có cách nào tha thứ tương lai anh có tam thê tứ thiếp, thậm chí là hậu cung tần phi, bởi vì anh là vương gia, phụ hoàng là Lý Thế Dân, mà đại ca và nhị ca của anh đã không còn tồn tại trong triều đại này, cho nên anh có thể là hoàng đế trong tương lai, anh không nên bỏ lại tất cả, cho nên, quên ta đi! Tôi cũng sẽ quên."

Nếu như có thể.

"Không! Quan Nghênh Hạ, không cho phép nàng rời ta."

Máy thời gian đã khởi động, nàng sắp trở lại nhà ấm áp của mình, quên tất cả mọi chuyện ở đây, quên người đàn ông này, mặc dù nàng biết điều này vô cùng khó khắn.

Nhắm mắt lại, nước mắt nàng nhịn không được, chảy xuống.

Nàng cảm giác được máy thời gian chậm rãi bay lên, không khí bốn phía cũng thay đổi, nàng có thể cảm nhận mình bị sương mù bao phủ, chung quanh bị ánh sáng màu bạc cuốn lấy.

Nàng muốn rời đi.

Nhưng mà tại sao lòng của nàng như muốn vỡ ra thế này?

Có lẽ khi nàng trở về, nhìn đến sách sử, thấy hắn và người phụ nữ khác thành thân, sinh con, nàng sẽ điên mất?

Nhưng nếu lưu lại, nàng càng sống không bằng chết.

Nàng biết mình không thể không đi, bởi vì nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ trở thành một người phụ nữ vì yêu mà mất đi tự trọng, nàng cũng sẽ vì hắn mà cố gắng lấy lòng, sau đó biến thành một người mà chính mình cũng chán ghét.

Không! Nếu như không thể có được tình yêu của hắn, nàng tình nguyện rời đi.

"Tạm biệt, tình yêu của em."

Khi nàng nhắm hai mắt lại, thâm tình nói những lời này thì đã nghe giọng nói quen thuộc phía sau.

"Nhưng mà tình yêu của em không muốn tạm biệt em."

Quan Nghênh Hạ đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Lý Lan Ngọc đã leo lên máy thời gian từ lúc nào.

"Anh......"

Nàng chưa nói hết, đã bị hắn ôm chặt.

*****

Trong chốc lát, một hồi lay động mãnh liệt, giống như lơ lửng trong biển, nàng sợ hãi ôm lấy hắn thét lên.

Lý Lan Ngọc cố gắng nắm lấy máy thời gian, khống chế cục diện hỗn loạn này.

"A! Chúng ta có thể chết không?"

"Sẽ không đâu, anh còn chưa nói ba chữ kia, làm sao có thể chết."

"Ba chữ nào?"

"Anh yêu em."

Hắn vừa nói xong, liền cảm giác được máy thời gian giống như rơi tự do, nhanh chóng rơi xuống.

Nghênh Hạ hét lớn, hai tay ôm chặt lấy hắn không buông.

"Nếu như chết, em cũng muốn chết cũng anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh....." Cô điên cuồng nói với hắn.

"Anh biết, anh cũng vậy, thật yêu, thật yêu em!"

Hai người khẩn thiết nhìn nhau, trong lúc này, sự kinh khủng đang diễn ra với họ mà nói chẳng là cái gì hết.

Bởi vì hắn đã lựa chọn, không phải sao?

Hắn có thể ở lại Đường triều làm Vương gia, nhưng mà hắn không chọn điều đó, hắn lựa chọn cùng nàng trở lại hiện đại, điều này chứng minh là hắn yêu nàng.

Quan Nghênh Hạ cảm động nhào tới, chủ động hôn hắn một nụ hôn nhiệt tình như lửa.

Khi bọn hắn lưu luyến không rời, phát hiện thanh âm rơi xuống cũng đã ngưng, bọn họ đã trở lại nhà họ Quan, bày biện bốn phía cho Quan Nghênh Hạ biết bây giờ bọn họ đã ở phòng thí nghiệm của ba.

"Chúng ta......." Nàng lẩm bẩm.

"Trở lại." Hắn cũng nhận ra.

Hai người giống như từ cõi chết trở về, ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn không bao giờ tách ra. Lý Lan Ngọc không ngừng hôn nàng, Nghênh Hạ cũng ngoan ngoãn đáp lại.

Trong lúc bất chợt, nàng nhớ đến một chuyện, khẽ đẩy hắn ra.

"Không được, anh phải đi về."

"Anh đã lựa chọn cùng ở một chỗ với em, tại sao anh lại phải trở về?" Hắn không hiểu.

"Nếu anh không trở về cưới công chúa, lỡ như gây ra chiến tranh thì sao bây giờ?" Nghênh Hạ không dám nghĩ, thay đổi lịch sử.

Vậy còn tạm được!

"Có gì đâu? Anh đã xem qua lịch sử, quốc gia của nữ nhân xấu xí đó không lâu sau sẽ bị phụ vương của anh tiêu diệt, có chiến tranh ở đâu chứ?" Hắn đột nhiên nhớ lại tài liệu lịch sử từng xem qua.

"Có lẽ bởi vì anh không cưới cô ta, cho nên cô ta bất mãn, phụ vương của anh mới phái binh, cho nên..."

"Cho nên em nghĩ rằng anh đưa tới cuộc chiến tranh này?" Hắn tức giận hỏi.

"Không phải vậy, mà là...." Nàng chần chờ, "Em sợ bởi vì em hại anh đưa tới cuộc chiến tranh này, em không muốn anh trở thành người gây tội trong lịch sử."

Nghe chính miệng người yêu nói những lời quan tâm mình, người đàn ông đang rất khó chịu kia lập tức cười vui vẻ, nụ cười tràn đầy sức quyến rũ này làm tim nàng đập mạnh.

"Thì ra là vậy, đơn giản thôi."

Nói xong, hắn dùng sức đạp mạnh lên máy thời gian.

"Nè! Anh!"

Hắn cười xấu xa, sau đó nói như chuyện đương nhiên: "Hư rồi sẽ không về được, không thể quay về thì không cần lo lắng, anh sẽ giống như hoàng huynh, biến mất trong lịch sử, cũng sẽ không trở thành tội nhân."

"Làm Vương gia không làm, ở nơi này, anh chỉ là một người vừa bình thường vừa không có tiền."

"Em để ý anh là người bình thường lại không có tiền sao? Hiện tại anh không có Dạ Minh Châu cho em, em sẽ không cần anh sao?" Hắn cố ý nói.

"Em có thể không cần anh hả?"

"Dĩ nhiên không cho phép."

Đã biết trước hắn nói như vậy mà, Quan Nghênh Hạ vươn tay ôm hắn, tựa mặt vào ngực hắn, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc.

"Có trái tim của người mình yêu, càng làm bản thân thỏa mãn hơn có vô số Dạ Minh Châu."

"Em đúng là thức thời."

"Dĩ nhiên." Nàng ngọt ngào nói, "Với năng lực hiện nay của em, nuôi một người đàn ông không vấn đề gì, chỉ cần khi em gặp phải nguy hiểm, anh dùng võ công cao cường bảo vệ em thì được rồi."

"Anh đương nhiên sẽ bảo vệ em, hơn nữa còn dùng tính mạng để bảo vệ em. Chẳng qua là em không cần lo lắng phải nuôi anh, bởi vì....."

Hắn mới nói được một nửa, đã nghe ngoài cửa có một tiếng động, sau đó truyền đến giọng của mẹ Quan, "Ai nói chuyện bên trong vậy? Ăn trộm hả? Tôi báo cảnh sát đó!!"

Không bao lâu, đã nghe giọng buồn ngủ của chị hai và em gái, "Mẹ, chuyện gì vậy?"

"Có ăn trộm." Mẹ Quan phát hiện có cái gì đó không đúng nên gọi tất cẩ mọi người tới.

"Phải đó!"

Quan Nghênh Hạ vội mở cửa ra ngoài, được nhìn thấy người thân, nàng kích động ôm lấy, "Mẹ, chị hai, em, con rất nhớ mọi người!"

"Không phải mới gặp lúc ăn tối sao? Còn nữa, sao con lại mặc cổ trang?"

Lý Lan Ngọc mỉm cười đi ra ngoài, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Đại ca và Nhị ca, bọn họ nhìn hoàng tộc phục sức trên người hắn, còn cách ăn mặc của Quan Nghênh hạ cũng chợt hiểu ra.

Lý Lan Tĩnh nhẹ nhàng hỏi: "Đệ quyết định rồi chứ?"

Lý Lan Ngọc nhìn Quan Nghênh Hạ đang vui vẻ, bộ dạng thâm tình khẩn thiết làm cho người ta hiểu hắn không thể tự thoát ra nữa rồi, cả đời của hắn cũng không thể rời khỏi người phụ nữ hắn yêu.

"Dĩ nhiên."

"Vậy đệ nên làm một người đàn ông có trách nhiệm, chăm sóc tốt người phụ nữ của mình, đừng để nàng phải cực khổ như vậy."

"Ừ!" Lý Lan Ngọc mỉm cười xoay người, mở rương hành lý phía sau máy thời gian ra, bên trong chứa đầy kỳ trân dị bảo.

"Đừng nói là đệ đem kho bạc trong phủ theo đó?" Lý Lan Tĩnh hỏi.

"Dĩ nhiên, toàn bộ đưa đến rồi, dù sao đây vốn chính là của đệ."

Lúc này Quan Nghênh Hạ cũng nhìn thấy, ánh mắt nàng bừng sáng, tràn đầy cảm động nhìn Lý Lan Ngọc, "Thì ra... Anh đã sớm định trở về?"

"Dĩ nhiên, anh muốn em ở lại thời đại của anh, nhưng anh không đành lòng nhìn em nhớ thương người nhà, hơn nữa, anh cũng không thể sống cuộc sống thiếu tiếng càu nhàu của hai hoàng huynh."

"Thiệt là, tiểu tử này." Lý Lan Tĩnh vỗ vai hắn, Lý Lan Khang cũng tới ôm, huynh đệ tình thâm.

"Nếu ôm thì tất cả cùng ôm đi!" Quan Nghênh Hạ vui vẻ nói.

"Tốt!"

Mẹ Quan đầu tiên, Quan Nghênh Xuân và Quan Nghênh Hạ cũng muốn ôm Lan Ngọc lại bị người đàn ông của mình ôm trước.

Lý Lan Ngọc ôm lấy Quan Nghênh Hạ, ôm thật chặt.

Đương nhiên, còn một món đồ nữa mới có thể là kết cục hoàn mĩ nhất.

Một tay Lý Lan Ngọc nắm lấy tay Quan Nghênh Hạ, một tay đặt viên Dạ Minh Châu lóng lánh rực rõ vào tay nàng.

Quan Nghênh Hạ cảm động khônh nói nên lời, ôm hắn chặt hơn.

Cứ như vậy, tất cả mọi người ôm nhau, vô cùng vô cùng vui vẻ.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-10)