Đôi mắt kim cương
← Ch.07 | Ch.09 → |
"Hoàn toàn không cần thiết đâu." Anh đáp lời người phụ nữ tóc vàng kia, "Cô ấy rất thích dùng phương thức chạy trốn như vậy để gia tăng tình cảm với tôi, cũng xem như một tình thú nho nhỏ của hai vợ chồng chúng tôi thôi." Trình Mục Vân nói xong nhìn người phụ nữ kia đang cười cười với mình.
Cũng lúc đó có mấy người đẩy cửa vào.
Lấy hai tờ tiền đập mạnh lên mặt quầy, "Lề mề quá, tôi cần một căn phòng." Khi người đó ngẩng đầu lên khiến Trình Mục Vân nhìn ra anh ta, là một người có khuôn mặt trắng nõn có vẻ như bán nam bán nữ, đi theo sau là một người thanh niên đang nghe điện thoại.
Trong lúc đó, Chu Khắc ngủ gật ở trong góc liền thay đổi một cách tay rồi ngủ tiếp. Cùng lúc, một người đàn ông với rất nhiều vật trang trí kim loại trên người cũng nhổ hạt quả bồ đào, đi lướt qua bên người Trình Mục Vân.
Cô cố gắng chạy thật nhanh, trong đầu chỉ có nơi mà anh đã miêu tả.
Nhà ở càng lúc càng ít, đường đi càng lúc càng bẩn, cô suýt nữa ngã sấp xuống, may mà chống được, sau đó dần dần lồng ngực cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt. Cô thở hổn hển, mờ mịt nhìn xung quanh. Đền thờ, đúng vậy, là đền thờ, nơi này thật sự có đền thờ. Đền thờ ở đây cũng tương tự như đền thờ ở Kathmandu vậy, nhỏ nhưng rất tinh xảo.
Xa xa có công nhân địa phương đang nghỉ ngơi.
Cô đi chậm lại, bình ổn nhịp tim của mình, cố gắng sửa sang lại quần áo trên người, kéo đôi chân đau nhức, mắt rũ xuống, đi từng bước đến gần đền thờ.
Có một lạt ma cầm cây trượng, mặc chiếc áo cà sa màu vàng, đi qua bên người cô. Ôn Hàn vì cố gắng chạy trốn nên hơi thở hổn hển, tay hơn run, kéo cánh tay của vị lạt ma lại, "Xin hỏi, có phải có người đàn ông đã từng hỏi mua lạt ma thứ đồ gì đó không?"
Vị lạt ma nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ông ấy không phải là nghe không hiểu tiếng Trung đấy chứ. Ôn Hàn thấp thỏm nhìn lại.
Đôi mắt của vị lạt ma híp càng sâu hơn, thậm chí Ôn Hàn bắt đầu muốn lui về sau.
"Không có." Lão lạt ma nở nụ cười, trên khuôn mặt xuất hiện những nếp nhăn, rất thiện ý với cô, "Cô tìm phía sau đi."
Lão lạt ma chỉ phía sau đền thờ. Ôn Hàn thở phào, đi theo hướng đó.
Trời ạ. Ở đây quả thực có một cái chợ nhỏ.
Hai mươi mấy lạt ma dưới ánh nắng chói chang vẫn đang bày quầy bán hàng. Bên trên quầy bày các loại chuyển kinh luân, còn có các loại đèn đều được sắp xếp gọn gàng, chia đều hai bên đền thờ. Phía sau còn có rất nhiều người dân bản xứ đội mũ che nắng, hoặc là du khách, ngồi ở phía sau các lạt ma nghỉ ngơi.
Cô đi tới không biết nên hỏi ai, cũng không biết nên hỏi cái gì.
Thậm chí cô cảm thấy sợ, hình như từ khi Trình Mục Vân nói qua những lời đó với cô, ám chỉ rằng có rất nhiều người đang tìm tung tích của hai người họ, cô bắt đầu nghi ngờ mỗi người hiện tại.
Xoay người rời đi sao? Nhưng Ôn Hàn có chút do dự, phát hiện ra rằng cán cân nơi đáy lòng đang nghiêng về phía anh. Tuy rằng anh cái gì cũng không nói, ngoài trừ tên, cái gì cũng không chịu nói cho cô biết nhưng cô dĩ nhiên là...
Ôn Hàn đột nhiên chút ý tới chiếc bình nhỏ bị cô siết chặt trong tay. Mở bàn tay ra, cô biết bình thuốc này, mấy ngày nay cô đều uống nó. Mỗi lần trước khi ra ngoài anh đều để lại cho cô thứ thuốc này, đó là thuốc giảm sốt.
Đầu óc cô ong lên một tiếng, sự căng thẳng trong lòng vẫn như cung đã lên dây vào giờ khắc này đột nhiên giãn ra.
Người đàn ông này...
Cô siết chặt lọ thuốc, nhắm mắt lại. Năm mười hai tuổi ấy, trong quán trọ nhỏ có một người phụ nữ tự sát, lúc chuyện xảy ra cha mẹ nuôi cô không ở nhà. Khi cô đưa nước nóng lên phòng thì thấy, lúc đó do quá sợ hãi cô chạy xuống lầu, cố gắng gọi điện thoại báo cảnh sát, giống như tâm tình bây giờ của cô vậy.
Rất loạn, chỉ biết, chỉ muốn đi làm một việc.
Khi đó gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc này dựa theo lời anh nói tìm được đồ vật mà anh mua.
Cô đi tới trước gian hàng có vải trắng xếp thành một chuỗi dài, ngồi xổm xuống, tùy tay cầm lên một ống chuyển kinh luân, giả vờ nhìn xem có phải kiểu mình muốn mua không, chậm rãi tự hỏi, phải làm thế nào tìm được người mà Trình Mục Vân nói kia.
Đột nhiên có một người ném một chiếc túi màu đen qua. Cô lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một lạt ma có đôi mắt tang thương, nở nụ cười với cô, "Có người đàn ông mua cái này, anh ta nói vợ của anh ta sẽ đến lấy. Cô là vợ của anh ta phải không?"
Ôn Hàn sửng sốt.
Dưới ánh mặt trời vị lạt ma này bắt đầu dùng ánh mắt ca ngợi nhìn lên cánh tay của cô. Ôn Hàn cúi đầu, cũng nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra bức vẽ lúc trước anh vẽ cho cô đã bắt đầu bị mờ dần, nhưng vẫn có nhìn rõ được những nét cơ bản.
Hai tay cô tạo thành chữ thập, nói cảm ơn, cầm lấy cái túi có hoa văn phức tạp kia. Học cách của mấy người dân bản xứ, chậm rãi ngồi trên bậc thang trước đền thờ, có mấy con bồ câu vẫn bay tới bay lui trước người cô.
Từ khi mặt trời chói chang cho đến hoàng hôn, từng người đi qua.
Tối đến, những công nhân đang tu sửa đền thờ cũng rời đi, chỉ còn lại mình cô vẫn ngồi ở đó. Sáng sớm hôm đi du lịch, đêm khuya trong căn cứ của bọn buôn lậu, sau bữa cơm trưa ở nhà hàng, còn có ngày hôm nay, bốn lần, từ khi ở khách sạn quen biết anh, anh cũng đã nói với cô câu tạm biệt này bốn lần rồi.
Cô gác đầu trên hai đầu gối, ôm cánh tay sưởi ấm.
Hơn nữa, mỗi lần đều giống như vĩnh biệt vậy...
Nếu như anh không có tới thì phải làm sao bây giờ?
Ôn Hàn nhắm mắt lại, cố gắng khống chế tâm tình của mình, tận lực để cho đầu óc mình trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, trước người có một thân ảnh đang đi dần lên từng bậc thang, cầm lên cái túi vải màu đen, cũng đưa tay kéo cô dậy.
Trái tim cô nhảy dựng lên, hoảng sợ suýt nữa đụng vào người anh. Nhưng mà cánh tay được anh vững vàng nắm lấy, tránh cho cô bị ngã.
Trong ánh mắt của anh chỉ có một màu đen, hoàn toàn rất dọa người.
Loại ánh mắt này khiến cô theo bản năng cảm thấy sợ hãi, "Đồ vật anh muốn mua ở trên tay anh rồi đó, vị lạt ma kia..."
Anh lắc đầu ý bảo cô không cần nói nữa. Cô dừng lại.
Trình Mục Vân trầm mặc, hơi thở hắt lên trên trán của cô, đứng một lúc mới hỏi cô, "Em có thể cạo tóc được không?" Cô hoàn toàn không nghĩ tới Trình Mục Vân sẽ hỏi những lời này, sau đó bị anh đưa đến một căn phòng nhỏ ở sân sau của đền thờ, khi nhận lấy con dao cạo thì thần trí mới quay về.
Ở đây đang sửa chữa, công nhân đã ra về hết, chỉ còn sót lại căn phòng đang sửa dang dở.
Không biết từ đâu mà anh tìm được đèn dầu, thắp lên sau đó để bên cạnh hai người, nhưng vẫn rất tối. Ôn Hàn lần đầu tiên dùng dao cạo, tay có chút run, vài lần mở ra cũng không dám xuống tay.
Trình Mục Vân phát hiện ra, cầm lấy cổ tay của cô, để cô ngồi trước mặt mình.
"Anh kể cho em nghe về người bạn kia của em." Anh nhẹ giọng nói, "Hắn ta là một tên buôn lậu thuốc phiện, nhưng cũng chưa đến mức là dạng cao gì. Nửa năm trước, anh có được tư liệu của hắn ta, bên trong cũng không có dữ liệu gì về em, hơn nữa hai người vẫn luôn ở cùng nhau, thậm chí em cũng không phải là người quan trọng nhất của hắn."
Khi nghe được mấy chữ "buôn lậu thuốc phiện", cô đã rất hoảng sợ.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên những mảnh ký ức nhỏ, từ khi rời khỏi Moscow cho tới những chuyện phát sinh ngày hôm nay. Mỗi một đầu mối hay dấu vết, nhất là từ sau khi gặp người đàn ông này đều được cô lướt qua lại. Trên người mồ hôi lạnh ứa ra, tâm tình phập phồng quá lớn, ánh mắt của cô cũng nhấp nháy không ngừng.
Nhưng rơi vào trong mắt anh, đều giống như những hình ảnh thả chậm.
Cô không biết, từng vẻ mặt lúc này của cô, ánh mắt, thậm chí là khóe miệng nhếch lên đều được anh nhìn ở trong mắt. Mà trước mắt tâm tình của Trình Mục Vân xáo động lớn.
Anh cần phải làm một việc, để cho mình quên đi sự việc vừa phát sinh. Cô gái trước mặt không biết, để anh đi tới được nơi này, phải ở vào trong nhà dân thường trộm nước rửa tay, rửa thật sạch tay, trên đó có máu người anh em của anh... Chu Khắc.
"Vì vậy anh mới bắt Vương Văn Hạo? Anh là?" Giọng nói của Ôn Hàn đặt biệt gợi cảm, chính cô cũng không hề phát hiện ra.
Vẫn là im lặng, anh không trả lời.
Đêm nay anh rất trầm mặc, hình như cô cho tới bây giờ đều là mục tiêu của anh, nhưng mà bây giờ, anh đang dùng tư thái bàng quan thờ ơ để đối mặt với cô.
Ôn Hàn không nói rõ được, từ khi anh trở về đến giờ cô vẫn cảm thấy sợ.
Loại sợ hãi này không sâu nhưng như hình với bóng.
"Có rất nhiều người bạn đều bị liên lụy trong chuyện này." Anh nhẹ giọng nói, "Ôn Hàn, bên cạnh anh không phải chỉ có mình em, tính mạng từng con người đó đều quan trọng như nhau. Không nên hỏi anh những vấn đề anh không thể trả lời."
"Em có thể gọi điện thoại về nhà, báo bình an chứ?" Cô bắt đầu chịu không nổi loại đối thoại này, không có quyền lợi được biết, lại phải tin tưởng vô điều kiện.
"Đợi đến biên giới thôi." Anh nói.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn.
Ở đây buổi tối nhiệt độ chỉ hơn mười độ một chút, cô cảm giác tay chân của mình càng lúc càng lạnh.
"Bình thường em học gì vậy? Nói cho anh nghe qua thử." Trình Mục Vân cố gắng thay đổi trọng tâm câu chuyện, thuận tiện ra hiệu cho cô, "Bắt đầu đi."
Ôn Hàn gật đầu, đứng lên, mở con dao lạnh như băng ra.
Cô từng cùng anh bôn ba trong rừng một ngày một đêm, điểm tốt duy nhất là cô đã bắt đầu học được cách gần gũi với anh, có lẽ nói đúng hơn là ở phương diện nào đó hai người đã bắt đầu thích ứng được với nhau. Ví dụ như anh bỗng nhiên anh đưa ra yêu cầu không thể tượng tượng được là cắt tóc đi tu này chẳng hạn, cô cũng có thể làm theo anh.
Giống như ở trong rừng rậm, anh để cho cô ẩn nấp sau những dãy núi đá, cô có thể núp ở đây mấy giờ liền thì cứ núp như vậy cũng không di chuyển.
"Hàm số đồng biến, hàm số nghịch biến, phương trình vi phân tích phân, hình học phẳng... Anh đã từng nghe qua chưa?" Cô thử hỏi.
"Ừ."
"Em cũng không thật sự thích toán học, nhưng cha mẹ nuôi lại là thầy cô giáo dạy toán."
"Thật à?"
"Ừ." Cô cũng không phản đối.
Trong quá trình cắt tóc cho anh, cô luôn cảm thấy hoảng hốt.
Chuyện này còn có một loại khả năng khác nữa, từ đầu đến cuối anh căn bản là một tên lừa đảo, bởi vì cho tới bây giờ chỉ có anh nói cho cô biết mà cô không thể tìm hiểu được gì. Nhưng mà anh lừa gạt cô thì có chỗ gì tốt cơ chứ? Trải qua mấy ngày hôm nay, lại nghĩ lại những chuyện xảy ra trong rừng rậm, còn có việc chiếc thuyền trên sông mà phía dưới là những con cá sấu đang chờ để xé xác bọn họ, nếu như anh chỉ vì thương tổn tới cô, không cần phải che chở cô cho tới ngày hôm nay.
"Ba tháng, sang mùa xuân đầu năm sau em có thể trở về Moscow rồi." Anh bỗng nhiên nói. Trong ánh mắt của cô có tia sáng lướt qua. Anh vẫn đứng đó nhìn cô.
Nếu như ba tháng mới có thể giải quyết được một vấn đề thì chuyện này coi như là thất bại. Nhưng đối với anh mà nói, mặc kệ thành công hay thất bại cũng phải dùng ba tháng, đưa cô gái vô tội ở sau lưng mình đây thoát khỏi ảnh hưởng của những việc kia, một lần nữa trở về dưới ánh nắng mặt trời, trở lại quỹ đạo cuộc sống của mình.
"Nếu như em không quen biết Vương Văn Hạo, em có thể tham gia chuyến du lịch này hay không?" Anh đột nhiên hỏi cô.
Cô suy nghĩ một chút, cho anh một đáp án thoái mái nhất có thể, "Không đâu, nếu như không phải vì anh ta thì năm nay em cũng không tới Nepal."
Anh hỏi cô như vậy là vì áy náy sao?
Trình Mục Vân nở nụ cười, giống như nhìn thấu cô, "Em rất hiểu làm sao để phỏng đoán lòng người, đáp án này có thể cho tội lỗi của tôi gây ra cho em xuống đến mức thấp nhất. Anh tin tưởng rằng chồng của em sau này sẽ rất đố kỵ bởi vì đã từng có anh làm bạn bên cạnh em."
Ôn Hàn sửng sốt. Tay dừng lại trong chốc lát nhưng sau đó lại nhanh chóng làm cho xong.
Sự cởi mở ở Moscow rất cao, Agassi đã từng nói đi nói lại nhiều lần với cô rằng mỗi co gái trước khi lập gia đình thì hãy tận hưởng cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Cô hầu như quên mất, chính người đàn ông này cũng đã nói, anh là đến từ Moscow, mà cô cũng sinh ra và lớn lên ở đó. Sở dĩ ý tứ của anh là ba tháng sau, hai người sẽ không ở cùng nhau nữa sao?
"Được rồi." Cô thấp giọng nói.
Tay phải Trình Mục Vân vuốt nhẹ lên đầu, nơi đó có mấy vết thương nông sâu, một lát sau anh nói, "Cũng không tệ lắm."
Anh mang theo cái túi kia đi ra ngoài, nơi đó cũng không có người qua lại, anh vội thay quần áo, ngược lại để một mình cô ở lại đây, tránh để bị nghi ngờ. Rất nhanh, anh đã quay lại, ánh đèn hắt lên khuôn mặt anh, còn có một tấm áo lạt ma mà anh đang mặc, "Ở đây bao dung tất cả các loại tôn giáo, khắp nơi đều là người hành hương, rất dễ dàng rời khỏi đây."
Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những lá cờ trên đình đền thờ, bay phấp phới trong gió đêm.
Như là lần ở trên núi tuyết ở khu vực cao nguyên đó, lần đầu tiên thấy anh.
*****
Mạnh Lương Xuyên ngồi xổm ở lối đi chật hẹp dưới lầu, hút liền ba điếu thuốc, vẫn không ngừng rít khói. Người đàn ông bên người cũng chính là người cảnh sát đã đặt những câu hỏi trong phòng thẩm vấn đối với Ôn Hàn, chiếc mũ cảnh sát đặt ở bên bệ cửa sổ, "Đáng tiếc."
Mạnh Lương Xuyên nhắm mắt lại.
Cậu bé này đã lần thứ hai cứu mạng hắn, chỉ là lần này, là lấy mạng đổi mạng. Hắn hoàn toàn nhớ rõ, trong tầng ngầm của quán cơm kia, cậu bé đã ngăn chặn cánh cửa sắt như thế nào, đưa mắt quét hắn từ trên xuống dưới, "Tôi nhìn qua cũng không thua anh bao nhiêu nhỉ." Một người ăn nói lớn tiếng với hắn như vậy nhưng lại cứu hắn một mạng vào buổi tối khi đối mặt với đám chó tây tạng đó.
Mà lúc này đây, cái mà người cảnh sát suy nghĩ chính là người đàn ông kia.
Trước khi rời đi, Trình Mục Vân ở trước mặt người cảnh sát và Mạnh Lương Xuyên đã ngồi chổm hổm ở trên sàn nhà, chào tạm biệt đối với thi thể của chàng trai trẻ. Trong đầu hắn lúc này hiện lên cảnh Trình Mục Vân cứ liếm máu trên bàn tay người anh em của mình, sau đó đứng dậy rời đi. Vị cảnh sát bây giờ nghĩ rằng, chỉ cần đi vào đền thờ là có thể làm cho chính mình bình tâm lại.
"Cậu làm sao mà biết anh ta?"
"Mười năm trước, tôi và anh ấy hợp tác trong một án tử." Mạnh Lương Xuyên nhẹ giọng nói, "Người kia và anh ấy hẳn là từng quen biết." Người đàn ông này ban đầu còn ở Moscow làm việc, bên cạnh anh luôn có một nhóm người, tất cả đều là những người tình nguyện mai danh ẩn tích, trong đó có rất nhiều đã biết nhau rất nhiều năm nhưng ngay cả danh tính đối phương cũng không biết. Sau đó lại xảy ra chuyện, cũng đã chết rất nhiều người, người đàn ông đó như bốc hơi khỏi nhân gian. Sở dĩ Mạnh Lương Xuyên đoán rằng, lần này anh trở về chắc chắn có liên quan đến chuyện trước đây.
Đêm đó rút cuộc Mạnh Lương Xuyên có cảm giác như chính mình bị ảo giác, chính mình ẩn núp nhiều năm như vậy với cái thân phận này để phá căn cứ buôn lậu ma túy đó, cuối cùng là vì đợi Trình Mục Vân xuất hiện ở Nepal.
"Cậu muốn xử lý như thế nào?" Người đàn ông bên cạnh âm trầm liếc mắt nhìn Mạnh Lương Xuyên.
"Không phải chuyện mà chúng ta cần quản, không có cách nào khác xử lý cả, trước tiên hỏa táng, tro cốt giữ lại, chờ anh ấy tới lấy."
........................
"Sau khi cánh cửa này mở ra, em cần phải một mình ứng phó với tất cả mọi chuyện, dựa theo con đường mà anh đã đưa sẵn cho em, đi đến nơi đó. Ở trước mặt bất kỳ người nào, cũng không được để lộ ra em có quen biết anh, trừ phi anh cho em làm như vậy." Đây là lời nói sau cùng trước khi rời khỏi chùa mà anh nói với cô.
Ôn Hàn siết chặt hộ chiếu trong tay, giả vờ lơ đãng nhìn qua, đưa mắt quét qua người đàn ông ở cửa phòng làm việc và những nhà sư Trung Quốc cũng xuất hiện ở đó.
Đoàn lữ khách trước mặt rút cuộc cũng làm xong thủ tục xuất cảnh.
Ôn Hàn đưa ra một quyển hộ chiếu, là Trình Mục Vân đưa cho cô, lúc đó cô thậm chí còn nghĩ sau này khi cầm cuốn hộ chiều này để làm thủ tục còn phải nghĩ rất nhiều lý do, nhưng tất cả rất thuận lợi. Rất nhanh đã xong thủ tục, đi ra khỏi phòng làm việc.
Trình Mục Vân vẫn đang đứng dựa người vào cột ở hành lang, đang đợi làm thủ tục xuất cảnh.
Ôn Hàn nắm chặt tờ tiền trong tay, dựa theo nơi mà anh nói, tìm được buồng điện thoại. Cô nhanh chóng ấn một dãy số, rất nhanh đã có người nhận điện thoại, giọng một người phụ nữ trung niên có vẻ mệt mỏi, "Xin chào."
Cô trả lời rất nhanh, "Mẹ..."
Giọng nói bên kia cũng trở nên vui vẻ hơn, "Cuộc hành trình của các con đi tới đâu rồi? Con gái bảo bối của cha mẹ đi chơi vui vẻ chứ?"
Ôn Hàn cảm giác đau xót nơi đầu mũi, không dám nói nhiều, chỉ dựa theo những gì Trình Mục Vân nói, dặn dò hai câu rằng cô sẽ ở lại Nepal một thời gian dài, sẽ ổn thôi, cha mẹ không cần lo lắng cho cô, bất cứ như thế nào cũng không cần phải lo lắng.
Cắt đứt điện thoại, người dân bản xứ tìm tiền lẻ thối lại cho cô.
Cô xoay người đi ra đường.
Lúc này cô đang đứn trên con đường ranh giới giữa Nepal và Ấn Độ. Bên trái là Nepal, bên phải là cửa khẩu Ấn Độ, người đến người đi, cũng có rất nhiều người lính mặc áo rằn ri đi đi lại lại.
Anh không lừa cô.
Anh nói, "Khi em gọi điện thoại về nhà em sẽ biết cha mẹ nuôi em hoàn toàn không biết gì cả, trong nhận thức của bọn họ em và những người bạn của em vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình, đồng thời đợt du lịch này sẽ kéo dài trong ba tháng."
Anh nói rằng, "Vương Văn Hạo và các bạn bè của em đều tạm thời bị hạn chế hoạt động, em cũng biết bốn người bọn em chỉ thiếu mình em."
Anh nói rằng, "Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, em phải bắt đầu học cách tin tưởng anh."
Cô giơ vành nón lên che nắng, thấy đoàn lữ khách kia bắt đầu đi về cửa khẩu Ấn Độ. Cô cũng bắt đầu đi về phía trước, đưa mắt đã nhìn thấy anh.
Hai người như hai người bình thường đi trong thế giới của mình.
Một đoàn lữ khách với nhiều người từ nhiều quốc gia khác nhau, một là đoàn hành hương của các nhà sư.
Trước sau đều đang đi vào đất nước Ấn Độ.
Cô dựa theo con đường mà anh chỉ ra trước, bôn ba trằn trọc cả ngày, một mình đến trạm xe lửa. Lần này so với lần trước cô tới Ấn Độ khác nhau hoàn toàn, một tháng trước cô là tới nơi đây du lịch.
Mà bây giờ, khi cô ở nhà chờ xe lửa, thấy ven đường những đứa trẻ và những người phụ nữ ngồi chổm hổm ở đó sưởi ấm với những bộ quần áo cũ rách nát mặc trên người, có rất nhiều người xông lên, nhéo tay cô, người thì dùng tiếng Ấn Độ người thì dùng tiếng Anh để hỏi cô nhưng tất cả đều làm cho thần kinh của cô càng căng thẳng hơn.
Nơi này có người, cũng có cả chó cả bò, không thiếu những con vật bẩn thỉu như chuột chết, cóc.
Dù không trải qua những việc sợ hãi như ở Nepal nhưng Ấn Độ cũng là một đất nước không an toàn.
Không có soát vé, cô bị đoàn người chen lên xe lửa, vừa gặp thoáng qua.
Có người nhìn khuôn mặt của cô biết cô là người nước ngoài, đương nhiên cho rằng cô đặt giường nằm cao cấp, không đùn đẩy cô nữa, "Giường nằm có điều hòa ở phía trước." Nhưng tấm vé trong tay cô chỉ là chiếc ghế ngồi bình thường, không phải giường điều hòa gì.
Giường nằm sao, vậy cũng sẽ không quá kém?
"Cô hẳn là nên mua vé tàu tốt rồi, sao lại mua ở đây chứ." Chờ cô tìm được chỗ ngồi của mình, dùng xích sắt cố định hành lý ở trên chỗ nằm của người dân bản xứ kia, người đó dùng thứ tiếng Anh không thành thạo nói chuyện với Ôn Hàn.
Cô cười cười, ngửa đầu nhìn chỗ nằm của mình chút.
Phía dưới là dãy ghế ngồi đã có rất nhiều người, bên trên mới là giường nằm. Tranh cãi ầm ĩ, hỗn loạn, khi cô đang còn sững sỡ thì có một cậu thanh niên đã bò lên chỗ nằm của cô, sau khi sắp xếp lại chỗ của cô thì lập tức nhảy xuống, vươn tay với cô, nói một câu.
Ôn Hàn sửng sốt.
"Hắn nói, hắn muốn tiền típ." Có người nhẹ giọng nói sau lưng cô.
Lưng cô cứng đờ, cố gắng khống chế để cho biểu hiện trên khuôn mặt mình không quá kích động như trong nội tâm. Cả ngày từ buổi sáng đến khi qua khỏi cửa khẩu, đến bây giờ cũng đã rất nhiều giờ trôi qua rồi.
"A, đúng rồi." Cô móc ra một ít tiền lẻ, nhét vào trong tay thiếu niên kia.
Sau đó quay đầu lại, chống lại đôi mắt đen kịt mà sâu thẳm kia, hai tay tạo thành chữ thập, thành tâm nói ra mấy chữ mà nửa năm trước đã nói với anh, "Chào, lạt ma."
Đáy mắt anh có ánh sáng lướt qua, đưa tay ra làm động tác đáp trả.
Một số đông người nằm vào trong giường nằm của toa hành khách, xe lửa bắt đầu lăn bánh, anh ngồi giữa hai người bản xứ, cũng không phải là giường nằm. Ở đây khắp nơi đều là người, cạnh cửa sổ cũng có người nằm, là người đàn ông trưởng thành nằm chen chúc nhau, cô không có chỗ đặt chân, không thể làm gì khác hơn là bò lên trên chỗ nằm của mình.
Chỗ nằm có chút mùi là lạ.
Cô cầm chiếc gối kê đầu lên ngửi, miễn cưỡng thích ứng với mùi ẩm mốc này. Từ góc độ này cô có thể nhìn Trình Mục Vân ngồi nơi đó, thật giống một người khách hành hương tới Ấn Độ.
Màn đêm buông xuống, bắt đầu có tiếng hát, có người nói chuyện phiếm, còn cả tiếng cười đùa. Có tiếng của trẻ con, của dân bản xứ, của lữ khách, có rất nhiều tạp âm khác nhau.
Nơi chỉ có thể ngồi được tám người bây giờ đã chen lấn lên tới mười mấy người.
Ở đây không có ai soát vé, ai nhanh chân chiếm được ví trí nào thì của người đó. Có năm người thanh niên trung quốc cướp được ví trí gần nhau, xếp thành một hàng.
"Đại hòa thượng." Hai cô gái Trung Quốc bị chen lấn đưa mắt nhìn về người nào đó, nhìn người đối diện quả thật là một người có khuôn mặt đậm nét Trung Hoa, bắt đầu thử hỏi anh vài câu, "Anh đến từ đâu vậy?"
"Rất nhiều nơi." Anh nói
Cô gái tóc ngắn nở nụ cười nhẹ, nhìn thoáng qua Trình Mục vân. Hòa thượng mà lại đẹp trai như vậy sao, nhìn thật thuận mắt.
Cô gái tóc dài nhìn thấy Ôn Hàn cũng không ngủ, ngửa đầu nói chuyện với cô, "Hi, cô ngủ ở trên đó không cảm thấy buồn chán sao? Cô là một lữ khách à? Con gái một mình tới Ấn Độ là không an toàn đâu."
"Tôi là khách hành hương." Ôn Hàn quay về phía cô gái đó, "Có người bạn ở điểm kế tiếp chờ tôi."
"À."Cô gái tóc dài suy nghĩ một chút rồi căn dặn cô, "Cô nhớ kỹ, bất luận là ai đưa cho cô đồ uống gì cũng không được uống, không nên ở trọ ở những nơi gần ga xe lửa, buổi tối cũng không nên tùy tiện ra ngoài, đi ra ngoài ngắm cảnh cũng không được tin hay cười híp mắt với đám người Ấn Độ." Cô ấy dùng tiếng Trung nói, khiến Ôn Hàn cảm giác được nơi này nguy hiểm đến thế nào. Mà những người đàn ông Ấn Độ vẫn đang còn vui cười, quan sát cô gái nói chuyện liên tục nãy giờ.
Ôn Hàn ừ một tiếng, nói cảm ơn. Tình cảnh bình thường như vậy, cô thậm chí sẽ cảm thấy chính mình giống như khách du lịch đi hành hương mà thôi. Mà không phải là bôn ba ở một quốc gia xa lạ, muốn đi trước nhưng lại không biết tiếng địa phương, chỉ phải cố gắng bảo toàn mạng sống của chính mình.
"Đại hòa thượng, người lần đầu tiên tới Ấn Độ sao?" Cô gái tóc ngắn nhịn không được mà tiếp tục nói chuyện với Trình Mục Vân, hòa thượng này nhìn rất điển trai, ngay cả các ngón tay cũng đẹp như vậy. Cô đang suy nghĩ, có nên giao lưu với người này chút không, trước khi xuống ga xe lửa thì chụp một kiểu ảnh lưu niệm.
"Không phải."
"Ở Ấn Độ có quả gì đó nhất định phải ăn đúng không?" Cô gái tóc ngắn hiển nhiên là cũng chưa tìm hiểu gì nhiều, trên các trang web du lịch chỉ đưa lên những địa danh nổi tiếng ở trung tâm. Cậu bé bên người cô gái đó có chút bất mãn, một hòa thượng thôi, có cái gì tốt đẹp mà áp sát lại thế chứ.
"Cô cũng nên thử một lần xem, đó là quả amalaka." Anh đưa một tờ giấy qua.
"Quả amalaka?"
Quả amalaka. Ôn Hàn nhớ lại, đây là một loại quả thường được nhắc đến trong những điển tích đời thường của nhà Phật, có nguồn gốc từ Ấn Độ.
Ánh mắt của cô có chút ẩm ướt, cả ngày sợ hãi bởi vì có sự xuất hiện của anh mà buông xuống. Nhưng vẫn có chút bất an, anh ngồi trong đám người, mà chính mình chỉ có thể nằm ở trên cao, không thể nói chuyện, cũng không có thể giao lưu gì, ngay cả ánh mắt cũng không thể truyền đạt được.
"Trong điển tích của nhà Phật thường nhắc tới loại quả này." Anh nhẹ giọng nói, "Nó có nguồn gốc từ Ấn Độ, cô nên nếm thử."
"Điển tích nhà Phật?" Có ngườ hỏi lại.
*****
Người ngồi ở phía duới ngửa đầu lên xem náo nhiệt, cậu thiếu niên vừa trèo lên đã bị đuổi xuống.
Ôn Hàn ngồi phắt dậy, ôm chặt ba lô, căng thẳng nhìn chằm chằm cậu thiếu niên kia. Mọi người đều cười ha ha.
Thiếu niên lăn một chút rồi đứng lên, phủi phủi đất trên người rồi cười, "Thật là một chị gái đáng yêu, quên đi, không ngủ thì sẽ không ngủ, đại hòa thượng, để cho ngài một chỗ tụng kinh niệm phật vậy, người xuất gia phải từ bi chứ, a di đà phật." Hai tay cậu thiếu niên tạo thế chữ thập, thật thành kính mà đòi chỗ ngồi.
Mí mắt Trình Mục Vân không động đậy gì.
Cô gái tóc dài cười không ngừng, nghiêng ngả đè lên những người xung quanh, nhanh chóng xê dịch một chút, rồi đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình, "Này, nhóc đẹp trai, lại đây ngồi đi."
Cậu thiếu niên không nhăn nhó gì nhiều, lọ mọ đi qua ngồi xuống.
Hắn ta thật sự chỉ là du khách nửa đường nhảy dù lên tàu này thôi sao?
Ôn Hàn theo bản năng đưa mắt nhìn Trình Mục Vân, ý đồ xem xem anh có ám chỉ gì hay không. Nhưng mà cái gì cũng không có, giống như bất kỳ người nào, bất kỳ điều gì cũng không có quan hệ tới anh. Bây giờ anh chỉ thuần túy là một người đang hưởng thụ lộ trình của mình mà thôi.
Từ khi cậu thiếu niên bắt đầu xuất hiện, ở phía dưới lại càng náo nhiệt hơn. Cậu thiếu niên này nói không ngừng nghỉ, từ đông sang tây, từ nam ra bắc, từ việc cậu ta tới bờ sông Hằng của Ấn Độ chỉ để nhìn thấy những xác chết trôi dạt nhưng lại không thu hoạch được gì, nói đến suýt nữa bị một gã thầy tế lấy làm gối ngủ.
Cô gái tóc dài ngáp một cái, "Đúng là khốn khổ mà, làm sao mà lại không mua được vé giường nằm cơ chứ." Cô ấy ngửa đầu nhìn Ôn Hàn, "Cô đặt mua vé lâu rồi sao?"
Ôn Hàn nghĩ một chút rồi nói, "Hơn một tháng, tôi mua qua mạng." Cô nhớ rõ truớc khi đến Ấn Độ thì Rum từng oán giận rằng mua vé xe lửa ở Ấn Độ khó khăn quá.
Cô gái tóc dài gật gật đầu, có chút buồn bực, "Sớm biết thế này, tôi cũng cố gắng mua sớm rồi."
Cô ấy nói khá nhỏ, nén giận nhìn ba đồng nghiệp nam bên cạnh, căn bản là không đáng tin cậy mà, cái gì cũng chuẩn bị không cẩn thận. Cuối cùng cô gái mệt mỏi lại ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hàn, "Tôi có thể nằm cùng cô một tiếng nữa không? Một tiếng sau tôi đã xuống tàu rồi."
Ôn Hàn có chút do dự.
"Chị gái à, tôi cũng vậy mà, tôi cũng một giờ nữa là xuống tàu rồi." Cậu thiếu niên tội nghiệp ngửa đầu nhìn Ôn Hàn.
Trò chuyện lâu như vậy, dù sao cũng không coi là không quen biết gì, Ôn Hàn không muốn cự tuyệt yêu cầu nhỏ của bọn họ. Hơn nữa cô nằm ở đây lâu như vậy không ngủ được, hơn nữa cô cũng sắp xuống tàu rồi, "Vậy hai người lên đây nằm đi, tôi xuống dưới ngồi là được." So với cùng một người xa lạ nằm ngủ trên một giường thì xuống dưới đó ngồi còn an toàn hơn.
Ít nhất ở dưới đó còn có Trình Mục Vân.
Cô đi nhanh xuống dưới phần ghế ngồi.
"Em ôm chị lên." Cậu thiếu niên nói xong, lưu loát ôm lấy thắt lưng của đối phương đang đứng đó, ôm lên trên không gian giường nằm chật hẹp kia, "Tôi không muốn nằm cùng với cậu, nam nữ thụ thụ bất thân." Cô gái không mấy vui vẻ gì, cậu thiếu niên đã chuẩn bị nhảy lên, lại ngửa mặt hướng về phía cô gái, "Hiểu được như vậy thì khi ngủ sẽ không phạm phải sai lầm, còn nữa tôi cũng không muốn sàm sỡ cô." Cô gái than thở một câu, xoay mặt vào trong, cũng không nói gì nữa.
Chỗ cô gái tóc dài ngồi vốn là "đất chật người đông", chỗ ngồi thì không có mà người thì nhiều, vừa đi hai người thì lập tức có hai người đàn ông Ấn Độ trung tuổi dạt sang ngồi vào, hai người cứ chèn ép nhau như vậy khiến cho Ôn Hàn cũng không có nơi để ngồi.
Ôn Hàn chà xát hai cánh tay của mình, nghĩ đến việc cứ phải đứng như vậy đến khi xuống tàu sao, chắc là phải thế.
"Đại hòa thượng." Cô gái tóc ngắn chú ý tới bộ dạng khó khăn của cô, cười với Trình Mục Vân, "Người chen lấn càng lúc càng nhiều, anh để cho cô ấy dựa vào cửa sổ, ngồi một chút đi."
Trình Mục Vân giương mắt nhìn cô gái tóc ngắn rồi lại nhìn Ôn Hàn, không nói gì chỉ di chuyển thân mình, hướng ra phía ngoài một chút, để lại một khoảng trống nhỏ hẹp ngay cửa sổ.
"Cô ngồi đây đi, ở đây đứng cũng không vững." Cô gái tóc ngắn thân mật đẩy Ôn Hàn.
"Ừ." Nếu Trình Mục Vân đã muốn để cho cô ngồi ở đây, Ôn Hàn cũng không có lý do gì mà cự tuyệt, cô cúi đầu đi qua, đầu gối của cô để sát ngaày đùi của anh, cố gắng ngồi ngăy ngắn bên cạnh anh, "Cảm ơn anh." Giọng nói của cô vô cùng lễ phép.
Trình Mục Vân khẽ gật đầu, cũng không trả lời gì.
Vị trí rất nhỏ, phải chen chúc nhau, chân hai người để sát cạnh nhau, cô không dám cử động gì.
Tay cô đặt trên mặt bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Trên tấm kính thủy tinh cô nhìn thấy nửa gò má của anh, không rõ ràng lắm. Nhưng cô có thể tưởng tượng ra được anh đang hạ mi mắt che đi đôi mắt đen kịt kia. Khi còn bé cô ở trong bệnh viện nghe được một bác sĩ người Hoa nói rằng, trẻ con Hoa kiều sinh ra đều có đôi mắt rất đen, theo năm tháng lớn dần lên, sắc màu của đôi mắt sẽ chậm rãi nhạt đi so với đôi mắt đen tuyền khi mới sinh ra, đây chính là sự trưởng thành và quy luật trong đại giới.
Mà anh thật sự là đi ngược lại với quy luật này.
Trình Mục Vân vẫn lật từng trang sách, khuỷu tay chạm phải cô.
Ôn Hàn phản xạ có điều kiện ngồi thẳng người dậy.
Anh nhếch mi, vẫn tiếp tục đọc sách.
Cô lúc này mới phát hiện ra động tĩnh của mình quá lớn, có chút xấu hổ liền đưa tay phủi phủi sau tay, nhằm che giấu sự xấu hổ của bản thân.
...
"Này, đây là tôi và chàng trai trẻ kia vừa đi quan sát cây bồ đề quay về đấy." Cô gái tóc ngắn giơ máy quay phim lại gần, cho Ôn Hàn xem phong cảnh bên đường, "Chắc cũng khoảng một ngàn năm trăm năm tuổi rồi đó." Ôn Hàn tới gần nhìn thoáng qua, "Đây là nơi để Xá lợi tử của Phật Thích Ca mà đúng không? Tôi nhớ là thế."
Đối phương cười cười, "Cô cũng đã từng đi tới đó?"
Ôn Hàn gật đầu, đi về chỗ cũ cười cười.
Cô gái càng lúc càng hưng phấn, bắt đầu cho cô xem từng ảnh chụp, đối phương hăng hái như vậy, Ôn Hàn chỉ có thể tiến lại gần, cố gắng thưởng thức từng địa phương. Thân thể của cô lộ ra ngoài, lướt qua bàn tay của Trình Mục Vân.
Đoàn tàu vẫn lăn bánh trên đường ray, có chút chấn động, tóc của cô theo đó mà bay phất phơ.
Cảm xúc này lại khiến Trình Mục Vân nhớ lại khi Ôn Hàn bị mình bắt buộc ở trong cánh rừng rậm, một cô gái nhỏ nhắn lăn giữa bùn đất bẩn, sau đó bị sốt. Anh hận không thể thoáng cái đã bẻ đi đầu khớp xương yếu đuối đó, lúc đó khóc cũng không được. Ngón tay giữa của anh vẫn di chuyển, có cảm giác thứ gì đó mềm mại vừa lướt qua, giờ khắc này anh đang suy nghĩ xem trên lưng cô có phải đang đổ mồ hôi không. Anh ngẩng đầu lên, đè xuống sự biến chuyển nơi dưới thắt lưng.
Rõ ràng không có gì, bất kể là động tác hay ánh mắt cũng không có di chuyển trên người cô. Nhưng Ôn Hàn đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Vừa rồi lực chú ý còn ở trong hình mà bây giờ rõ ràng cảm giác được sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh mình.
Cô mím chặt môi, để cho bản thân mình như không phát hiện ra gì, cũng không lộ ra ngoài bất kỳ cái gì.
Mà Trình Mục Vân đã đặt sách lên trên mặt bàn, vỗ vỗ tay, đứng dậy lẩn vào trong đoàn người, không biết là đi đâu?
Năm phút đồng hồ sau, đoàn tàu có thông báo dừng, Ôn Hàn chợt nhớ ra là anh đi xuống tàu.
Ôn Hàn nhớ kỹ trạm này, cô cũng phải xuống trạm này.
Đúng lúc đó túi hành lý của cô bị một người nào đó ném xuống, "Đến trạm rồi sao? Thiếu chút nữa ngủ quên." Cậu thiếu niên nhảy xuống, mới đưa mắt nhìn cô đang đứng ở đó một cách vô tội, "Chị gái xinh đẹp cũng xuống trạm này sao?" Ôn Hàn gật đầu.
Cậu thiếu niên không nói gì nhiều, đưa tay ra hiệu bảo Ôn Hàn đuổi kịp chính mình.
Tàu ở đây không có cửa lên và cửa xuống riêng, khi tàu dừng hẳn thì người lên và người xuống chen chúc nhau thành một đoàn rất hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn cậu thiếu niên kéo tay Ôn Hàn muốn xông xuống tàu, phía sau đồng thời truyền đến tiếng thét chói tai, "Hộ chiếu của tôi đâu? Ở chỗ cậu bé đó, đồ của chúng tôi ở chỗ cậu bé đó."
Trong tiếng thét chói tai, cô gái kia và ba đồng nghiệp nam lập tức xông lên, ấn chặt cậu thiếu niên trên sàn nhà bẩn.
Ôn Hàn ngồi trong góc, thiếu niên bên cạnh bị một chiếc xích sắt quấn quanh hai tay, ngồi ở trên băng ghế dài.
"Chị gái à..." Cậu thiếu niên hoạt động cái mông, "Giúp em một chuyện..."
Ôn Hàn lập tức ngồi thẳng, im lặng lắng nghe, đợi hắn nói kế tiếp nên làm gì bây giờ.
"Trong túi quần của em có túi giấy ăn, phiền chị lấy lau nước mũi giúp em." Cậu thiến niên có chút xấu hổ xin giúp đỡ.
Ôn Hàn giật mình, trong bầu không khí như thế này thật sự rất muốn cười.
Cô giơ tay, lấy túi giấy ăn trong túi quần ra, lấy ra một miếng khăn giấy nhét vào tay cậu ta. Cậu thiếu niên nhe răng cười, đưa lên lau mặt, bắt đầu cố gắng lau sạch nước mũi trên mặt.
Mà năm du khách nọ vẫn còn đang còn ở đằng kia cằn nhằn nói rằng bọn họ bị mất trộm.
"Hộ chiếu của tôi, ví tiền của tôi cũng không thấy, trong đó còn có ít tiền mặt." Cô gái tóc ngắn nhiều lần giải thích, "Anh nhất định phải thẩm vấn hai người bọn họ, bọn họ nhất định là có quen biết." Người cảnh sát Ấn Độ bị làm cho đau đầu chỉ đành cau mày gật đầu.
Bị cướp bị trộm là chuyện thường phát sinh ở Ấn Độ, mỗi phút mỗi giây đều có chuyện đó xảy ra. Đây là biên bản thứ 16 mà cảnh sát sân ga này đã lập ngày hôm nay.
"Tối hôm qua, trên toa tàu có rất nhiều hòa thượng và một lạt ma, đều là người xuất gia, không có hành lý gì. Nhất định là vì cái này, bọn ăn trộm đã trộm đi đồ của chúng tôi."
"Đã biết, tôi đều đã nhớ rõ." Người cảnh sát Ấn Độ dùng khẩu âm tiếng Anh oán giận, phất phất tay chỉ vào tờ biên bản, "Cô xem đi, những điều đó đều đã được ghi chép ở đây rồi. Mấy người nói xong đi để tôi còn hỏi hai người kia một chút."
Cảnh sát Ấn Độ chỉ tay về phía Ôn Hàn.
....
Ôn Hàn nhắm mắt lại an ủi chính mình: Không sao đâu, không sao đâu, Ôn Hàn, chí ít bây giờ đang còn ở đồn cảnh sát, sẽ an toàn.
May là anh đã đi trước. Anh mới là mục tiêu chân chính của những người này.
Ngay khi cô nhẹ nhàng thở ra một hơi thì cửa xe bị giật ra, "Nơi này có một lạt ma, nghe nói có chuyện ăn cắp, nguyện ý làm chứng cho hai người." Trình Mục Vân? Ôn Hàn trợn tròn mắt, trong tầm mắt lúc này xuất hiện một lạt ma cao gầy, mặc chiếc áo màu đỏ tươi, bên ngoài còn khoác chiếc áo màu đỏ tím rực rỡ đang thản nhiên đi tới.
Cô ngừng thở, mở to hai mắt.
"Hắn nói hắn đã gặp qua hai người, nói rằng cả đêm đều ở cùng với hai người, nguyện ý làm chứng cho hai người." Nhân viên công tác nói cho mấy người cùng biết.
"Tôi chưa thấy qua hắn ta." Cô gái tóc ngắn có vẻ mặt khiếp sợ.
"Đúng rồi." Cảnh sát lấy vé tàu bỏ lên trên bàn, "Nơi này còn có vé tàu của hắn ta, thời gian, toa số bao nhiêu, chỗ ngồi, đều cùng chỗ với mấy người rồi còn gì."
Vị lạt ma cũng đang phối hợp với những gì mà người cảnh sát vừa nói xong, vỗ tay, mang theo ba phần ý cười nhỏ giọng nói, "Xin chào mọi người, lại gặp mặt rồi, tôi tới làm chứng cho mọi người."
"Hắn không phải là người đó, hắn không phải, hắn không phải là vị lạt ma đã ngồi trên toa tàu cùng chúng tôi." Cô gái vội giải thích, "Hắn là kẻ giả mạo."
Vị cảnh sát Ấn Độ xoa huyệt thái dương, đẩy quyển sổ ghi chép ra bên ngoài, "Mọi người đều nói qua rằng tối hôm qua còn một lạt ma và một cặp hòa thượng nữa. Bây giờ có người tới, vé cũng cầm tới, người ta cũng nói tới làm chứng mà mấy người còn nói không biết hắn sao?"
Cô gái còn muốn nói lại. Vị cảnh sát đã nổi giận, "Được rồi. Vì mất một cái hộ chiếu của mình mà nói rằng lạt ma là giả sao? Mấy người tính tới đây quấy rối sao?"
Ở đây đều là dân tín giáo, tuy rằng lạt ma không phải là từ giáo Ấn Độ bọn họ đi ra nhưng cũng sẽ được tôn trọng.
Không duyên không có là có người nói rằng lạt ma giả mạo sao, rất không tôn trọng.
Vị cảnh sát thâm niên ở bên cạnh cũng nhịn không được mà nói, "tôi thấy hai người kia nhất định là bị oan uổng rồi." Cảnh sát thâm niên liếc nhìn hai người an tĩnh ở góc phòng, khác hoàn toàn với những người được cho là bị hại ở đây.
Có một số người trong một số tình huống bất ngờ nào đó, hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, lúc giải thích cũng không biết nói gì.
Rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Dĩ nhiên lúc mở miệng cũng không nói rõ được sự thật là thế nào.
Cậu thiếu niên vẫn gắng lau nước mũi, đầu cũng lười ngẩng lên.
Ôn Hàn rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi giày của chính mình, kế tiếp giả vờ nghe không hiểu tiếng Anh lại không nhận ra rằng, vị lạt ma là một người xa lạ.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |