Ngoại truyện 1
← Ch.24 | Ch.26 → |
Cô nhi viện - Tuổi thơ -
_ Tuệ Tuyết! Sơ cảm thấy con.... con... hẳn là ở một mình thì... hơn! - Một vị sơ bộ dáng e ngại nói với cô bé tầm 8-9 tuổi có mái tóc dài ngang vai đang cúi đầu.
_ Vâng! - Cô bé được gọi là Tuệ Tuyết im lặng hồi lâu mới đáp.
_... Haiz... - Sơ thở dài rồi xoay người rời khỏi phòng. Không biết là lần thứ mấy rồi. Bất cứ ai ở gần cô bé cũng đều bị thương, nhẹ nhất chỉ gãy tay gãy chân, mà nặng thì trực tiếp ra đi. Rõ ràng biết không phải lỗi của cô bé nhưng là... danh hiệu quái vật này không phải là giả.
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại cô bé lẻ loi đứng đó. Hồi lâu, Tuệ Tuyết ngẩng đầu lộ ra đôi mắt đỏ như máu khiến người ta sợ hãi không thôi.
Cô bé nhếch mép cười đầy châm chọc. Những kẻ tự nhận là nhân từ như bọn họ cũng là e sợ con quái vật cô thôi. Buồn cười thật!
Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại.
Danh hiệu quái vật này... Bọn họ nói không sai, cô chưa từng phủ nhận. Một kẻ tự tay giết chết cả gia tộc mình... Quả thật không khác gì ác quỷ.
Cô nhìn đôi bàn tay trắng nõn của mình, ánh mắt đỏ như máu nháy mắt đổi thành màu tím. Bàn tay cô đột ngột bốc lên một ngọn lửa cháy phừng phừng.
Sức mạnh này... Cô chưa từng mong muốn... Nó là cái gì chứ?! Chỉ vì không khống chế được cái thứ sức mạnh quỷ quái này mà đôi tay cô nhuốm đầy máu tươi, trở thành một kẻ ai cũng sợ hãi chán ghét. Nó là gì chứ?! Là gì chứ?!
_ Ahhhh!
" Choang "
Tuệ Tuyết ôm đầu hét lên, bỗng đèn bàn, cửa sổ, bình hoa... mọi thứ nháy mắt vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Thứ sức mạnh này chỉ sợ khi bị phát hiện bọn con người ngoài kia chắc sẽ đem cô giải phẫu để thí nghiệm đi?!
_ Hahahahahaha...
Cô lại cười. Ngẩng mặt cười thật to, cười đến điên dại. Khóe mắt chảy ra máu càng khiến gương mặt cô trở nên đáng sợ.
" Pằng "
Ngoài sân đột ngột vang lên tiếng súng.
Cô ngừng cười, lững thững bước ra ngoài. Đập vào mắt cô là một đám đồ đen liên tục tàn sát mọi người trong cô nhi viện.
Cô không làm gì chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn mọi thứ diễn ra.
Một gã gương mặt đầy sẹo chú ý đến Cô. Hắn giơ tay ý bảo bọn đồ đen ngừng lại, có vẻ hắn là thủ lĩnh.
Gã chầm chậm bước đến trước mặt cô, cười:
_ Cô bé có đôi mắt thật xinh đẹp đâu!
Xinh đẹp! Cô ngẩn ra nhìn gã. Lần đầu tiên có người khen đôi mắt này của cô đâu! Cảm giác... thật kì quái!
_ Đôi mắt này mà nhuốm thêm nhiều hận thù thì sẽ càng thêm xinh đẹp đâu!
Gã nói với vẻ đầy điên cuồng, nắm lấy cằm bắt buộc cô nhìn lên.
_ Cô bé... có muốn đi cùng ta không?
Cô thẫn thờ nhìn sâu vào đôi mắt gã. Trong mắt hắn chỉ chứa đầy thị huyết và tàn nhẫn. Hắn... muốn lợi dụng cô. Cô biết rất rõ nhưng là... lần đầu tiên có cảm giác có người cần cô... cho dù chỉ là lợi dụng... cô vẫn muốn ngu ngốc nhận lấy...
_ Được!
Cô được gã đưa về một tổ chức gọi Tử. Gã ném cô vào một nhà giam rồi bỏ đi.
Ở nhà giam này không chỉ có mình cô, còn có vô số những đứa trẻ cỡ như cô. Bọn chúng không giống những đứa trẻ bình thường, đồng dạng giống như cô. Không khóc, không nháo, lẳng lặng thu mình ở các góc tối, dùng mắt cảnh giác xem xét xung quanh. Giống như chỉ cần có một ai có ý gây tổn thương chúng, chúng liền không do dự ra tay.
Cô vừa bị ném vào trong lập tức bọn trẻ đó đều đứng dậy, trong tay đều thủ sẵn một chủy thủ sắc nhọn. Không khí ngột ngạt đến khó thở.
Bọn họ ai cũng đều rõ " nhược nhục cường thực ". Bị bắt tới đây, nếu không cố gắng sinh tồn bọn họ ngay cả tư cách sống sót cũng không có. Hoặc là hợp tác hoặc là giết chết kẻ thù.
Cô đứng giữa đoàn người, gương mặt lạnh lẽo. Ánh mắt đỏ tươi giống như hổ phách chiếu sáng từng ngóc ngách phòng giam u tối.
Bọn trẻ bị ánh mắt của cô làm hoảng sợ, chúng nhìn nhau biết rõ cô không phải kẻ dễ chơi.
Một đứa trẻ đại diện cho đám đó bước ra. Cậu bé có mái tóc màu nâu hạt dẻ, cho dù bị giam giữ trong bóng tối nhưng khí chất quý tộc trên người cậu không chút nào giảm. Mặc dù chỉ mới là con nít nhưng gương mặt góc cạnh rõ nét cho thấy sau này cậu bé đảm bảo sẽ là một mĩ nam hại nước hại dân.
Cậu bé mỉm cười đưa tay:
_ Chào mừng đến với nhà giam của chúng tớ. Xin chào, tớ là Rain.
Qua một phút sau cô mới phản ứng lại, cũng đưa tay bắt lấy tay cậu bé gật đầu:
_ Rain! Dương Tuệ Tuyết!
Buông tay ra sau, Rain vuốt cằm ra hiệu bọn trẻ khác buông vũ khí. Đợi đến khi các chủy thủ đã được đưa trở lại túi, Rain lại lên tiếng:
_ Có vài quy tắc ở nhà giam này tớ nghĩ cậu cần phải biết. Thứ nhất, hoặc là làm kẻ địch hoặc là cùng chúng tớ hợp tác để sống sót.
_ Sống sót? - Cô nhíu mày.
_ Ngày mai cậu sẽ rõ. Thứ hai, chúng tớ sẽ không đụng đến cậu nếu cậu cũng đảm bảo không có ác ý với bọn tớ.
_ Điều cuối cùng... Hợp tác vui vẻ!
Lần nữa, hai bàn tay nhỏ nhắn lại huých nhau tạo thành một mối quan hệ hữu nghị bền vững.
-- Ngày hôm sau, cô đã hiểu rõ câu nói sống sót của Rain.
Bọn cô được huấn luyện để trở thành sát thủ, một kiểu huấn luyện địa ngục.
5h sáng, 100 đứa trẻ từ những phòng giam khác nhau mỗi người vác theo một cục tạ tương đương 100kg.
Cô là người mới đến, cho dù có năng lực nhưng không có nghĩa thể lực cô mạnh. Ngay cả nhấc cục tạ 100kg đó lên còn khó huống chi vác theo chúng chạy 20 vòng sân.
Huấn luyện viên lạnh lùng nhìn cô.
_ Người mới?
Cô gật đầu. Sau đó, trên lưng cô truyền tới từng hồi đau nhức khó tả. Huấn luyện viên vung roi bạc, lực đạo mạnh mười phần không chút lưu tình, ánh mắt nhìn cô như nhìn một cái xác chết.
Máu tươi đầm đìa theo từng bước chân cô đi, thịt da bong tróc lẫn lộn vô cùng ghê tởm. Mỗi khi cô ngừng lại thì y như rằng cảm giác đau đớn càng rõ hơn hết. Nhưng là cô vẫn nhịn kêu đau đớn, bờ môi bị tôi cắn đến sưng tấy.
10h, bọn cô bắt đầu tập bắn súng. Mà đối tượng tập bắn súng của bọn cô là một đám thú vật dữ tợn.
Hoặc là bọn thú chết hoặc là bọn cô sẽ bị chúng ăn thịt.
Cô bị một con hổ cắn nát bả vai, còn bị gãy xương chậu. Vẫn chưa chết thật đúng là kì tích.
17h chiều, bọn cô lên núi tập leo núi tránh né chướng ngại vật.
Cô lại bị một tảng đá tạp lên đầu choáng váng cả đầu óc mém trượt tay rơi xuống núi. May mà Rain kịp thời bắt lấy tay tôi nếu không tôi đã sớm thịt nát xương tan.
21h bọn cô cuối cùng cũng kết thúc buổi huấn luyện.
Cô cả đi cũng không còn sức, lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Chương 26: Ngoại truyện 2
Lúc tỉnh dậy đã trở lại phòng giam. Cả người tôi bị băng bó như một cái xác ướp.
_ Đỡ đau rồi chứ? - Rain ngồi bên giường ôn nhu hỏi.
_... Ừm
_ Cậu là người mới đến duy nhất có thể chịu được kiểu huấn luyện này đến hết ngày đấy, rất ấn tượng.
_...
_ Tuyết! Chúng ta đã hợp tác, như vậy... tớ cần nói rõ một chuyện.
_ Đợi đến khi đủ mạnh chúng ta sẽ nổi dậy... Tớ biết cậu không phải người bình thường, cậu sẽ giúp bọn tớ rất nhiều.
_...
_ Cậu nghỉ ngơi đi!
Huấn luyện tàn khốc mỗi ngày đều diễn ra. Tôi từ đau đớn đến miễn cưỡng chấp nhận đến cuối cùng đã chết lặng.
10 năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Chớp mắt đã biến một cô bé trở thành một thiếu nữ, một cậu bé trở thành một thanh niên tuấn tú.
10 năm, đủ để Tuệ Tuyết hiểu sự đáng sợ của thế giới này.
10 năm, đủ để cô học được cách che giấu bản thân.
_ Layla, Rain *** Hai người ở đâu vậy? Người ta làm xong nhiệm vụ rồi nè ~~
_ Đang ngồi ở quán cà phê Violet đây nè!
Cà phê Violet
Một thiếu niên tuấn tú, hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi một bàn bên góc cửa sổ.
_ Ây da *** Layla, mấy ngày nay người ta nhớ ngươi muốn chết - Tuệ Tuyết dụi đầu vào ngực Layla nũng nịu.
Rain nhìn một màn lắc đầu nhưng sau đó cậu liền đổi giọng:
_ Mọi thứ chuẩn bị tới đâu rồi?
_ Đã gần xong hết - Layla trầm giọng đẩy cái đầu trên ngực cô ra.
_ Tuyết! Kế hoạch bắt đầu!
_ Nga nga *** Mọi chuyện lại trở nên thú vị rồi đâu ***
Cho dù qua 10 năm, tổ chức Tử vẫn vững mạnh như cũ dưới sự lãnh đạo của Joe (gã mặt sẹo đã đưa Tuyết đi)
_ Gọi Tuyết đến đây cho tôi! - Joe đứng bên cửa sổ nói với cô trợlí Min.
Một lát sau Tuệ Tuyết đi đến đằng sau gã, nhếch miệng:
_ Nha ~~ Boss gọi người ta chi vậy?
_ Tuyết! Cô theo tôi đã bao lâu?
_ Ừm... 10 năm rồi nha!
_ Trong số các thành viên, tôi tin tưởng cô nhất, đừng để tôi phải thất vọng.
_ Nha *** Boss gọi người ta đến đây chỉ để nói vậy thôi sao? Chán thật đó!
Bước ra khỏi phòng Joe, Tuệ Tuyết bước nhanh ra cổng nhưng đến nửa đường liền bị một người chặn lại.
_ Kim! Lâu quá không gặp - Cô cười tủm tỉm.
Cô gái được gọi là Kim sắc mặt khí chịu lạnh lùng phiết miệng:
_ Mày đừng có trưng cái bản mặt đó.
_ Ai nha ~~ Kim lại ngạo kiều.
_ Hừ... Mày, Rain và Layla... Ba đứa bây đừng tưởng tao không biết tụi bây đang có âm mưu.
_ Như thế nào? - Tuệ Tuyết thu hồi khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng nói.
_ Dương Tuệ Tuyết, mày đang vọng tưởng làm gì hả?
_Không gì cả
_ Hừ, mày muốn thoát khỏi địa ngục này sao? Đừng hòng
_... Tôi sẽ làm được
_ Ha... Mày đang kể chuyện cười sao? Dương Tuệ Tuyết, hình như mày đã quên thân phận của mày rồi. Có cần tao nhắc cho mày nhớ không?
_ Câm miệng
_ Mày nên nhớ. Mày... là một con quái vật đội lốt người, mày... là một kẻ sát nhân, và mày... mãi mãi chỉ là một công cụ được sinh ra vì phục vụ tham vọng của Boss mà thôi.
_ Tôi bảo câm miệng
_ Hahahaha... Mày đang trốn tránh điều gì a? Công cụ chính là công cụ.... Hahahahaha...
" Pằng " Một viên đạn nhanh chóng xuyên thủng qua ngực Kim, cô ta ngay cả phản ứng cũng không kịp, cứ thế ngã xuống.
_ Rác rưởi!
_ Tuyết! Quá manh động! - Rain xuất hiện liếc cô.
Hai người mau chóng xử lý tai mắt của lão Joe, thiêu hủy cái xác của Kim.
-- Hai ngày sau đó, Tuệ Tuyết, Rain và Layla dẫn đầu đám người trong tổ chức sớm đã bị bọn cô thu dưới trướng tập kích lão Joe.
Lão Joe ôm ngực chảy máu, sắc mặt dữ tợn không nhìn Rain và Layla, chỉ nhìn cô quát to:
_ Mày giỏi lắm! Cái thứ công cụ như mày cũng dám tạo phản. Giỏi lắm
_ Đã nói xong?!
_ HAHAHA... DƯƠNG TUỆ TUYẾT! TAO NGUYỀN RỦA MÀY VẠN KIẾP KHÔNG TÌM ĐƯỢC LỐI THOÁT KHỎI BÓNG TỐI. VẠN KIẾP KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN TÌNH YÊU... VẠN KIẾP BỊ NGƯỜI TA HẬN THÙ... HAHAHA...
Rain và Layla liếc Tuệ Tuyết. Cô nâng tay, cả người gã cháy phừng lên chỉ để lại một đống tro bụi.
_ Đi thôi!
_ Tuyết! Xin lỗi! - Đột nhiên Layla xuất ra con dao phóng về phía cô. Rain đứng cạnh nhanh chóng đưa tay ra đỡ nhưng chợt cậu ngã khụy xuống, cảm giác cả thân thể đều vô lực.
_ Rain! Tôi đã sớm hạ thuốc vào cậu, trong vòng 1 tiếng, cậu không có khả năng động đậy. - Layla mím môi nói.
_ Layla, tại sao? - Rain trong mắt tràn ngập không thể tin.
_ Chính bản thân cậu hiểu rõ hơn ai hết! Nếu không phải cậu quá tin tôi thì đã không bị hạ thuốc! Cậu ngồi ở đó đi! Chờ tôi kết kiễu Dương Tuệ Tuyết!
Nói rồi Layla lại xông lên tấn công Tuệ Tuyết.
Cô nhẹ nhàng tránh thoát Layla, một bàn tay chém xuống chặt đứt xương cổ Layla trong nháy mắt.
Layla gục xuống đất. Tuệ Tuyết cũng không muốn quản nhiều, cô nể tình bạn bấy lâu nay tha cho Layla một con đường sống.
Tuệ Tuyết xoay người bỏ đi. Trong lúc nhất thời không chú ý cảnh giác, một con dao xỏ xuyên qua người cô.
Trước lúc nhắm mắt, cô chính là nhìn đến Rain một mặt kinh hãi và Layla cầm dao cười đến điên cuồng.
Đáy lòng cười châm chọc. Kì thực từ lâu cô đã nhận ra tình cảm Rain đối với cô cũng như tình cảm Layla đối với Rain.
Tình yêu là gì chứ?! Chỉ khiến con người ta mù quáng mà thôi! Cô chưa từng có niềm tin vào nó?!
Từ lúc bị Joe đem về cô đã không màng đến mọi chuyện nữa rồi. Quái vật như cô.... không xứng đáng được đến hạnh phúc, Joe nói rất đúng.
Thật xin lỗi.... Rain! Kì thực, cô cũng... yêu cậu! Nhưng là... Cậu ta xứng đáng có được hạnh phúc tốt hơn!
Chết... Cũng tốt thôi! Kết thúc cuộc sống sai lầm này đi! Cô mệt mỏi lắm rồi!
-- Ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu vào một căn nhà gỗ nhỏ.
Nơi này, hai sinh mệnh đang lặng lẽ chào đời cất tiếng khóc đầu tiên.
Giọng nói như thở dài thoang thoảng như có như không.
_ Sống lại sao?!
← Ch. 24 | Ch. 26 → |