Vay nóng Homecredit

Truyện:Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra - Chương 24

Các Nam Chủ, Tránh Xa Ta Ra
Hiện có 28 chương (chưa hoàn)
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-28 )

Siêu sale Shopee


_ Ngươi rất ồn!

Đột nhiên nghe thấy giọng nói mà tôi vô cùng chán ghét, tôi giật nảy mình. Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tử Họa đang đứng trên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Trường Lưu Sơn và chúng sinh thiên hạ, tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió.

Tốt nhất là để gió cuốn ngươi đi luôn đi! Ở lại chỉ tổ làm khổ chúng ta.

_ Ngươi rất thích lầm bầm mắng người sao? - Bạch Tử Họa buồn cười nhìn xuống tôi. Nếu nha đầu biết mình nói xấu người đều bị nghe được không biết vẻ mặt sẽ thế mà nhỉ?!

_ Đúng vậy! Ta thích nhất là mắng người... nhất là Bạch tiện thụ nhà ngươi - Tất nhiên câu sau tôi chỉ dám nói nhỏ.

Bạch tiện thụ?! Lại cho hắn lên biệt danh!!! Hoa Tuyết! Ngươi lá gan đúng là càng ngày càng lớn.

_ Tiểu Cốt đâu? - Hắn nhẹ giọng hỏi

_ Trong phòng - Tôi bĩu môi.

_ Ta ở đây một mình quen kiệm lời. Giờ ngươi có lời nào muốn hỏi thì cứ hỏi!

Hừ hừ... Ta muốn hỏi có thể hay không đánh chết ngươi a?!

_ Với tu vi của ngươi thì không thể - Bạch Tử Họa xem ai đó một mặt vặn vẹo, thản nhiên nói.

Oa má ơi! Gã này chẳng lẽ biết thuật đọc tâm?! Không tà vậy chứ?!

_ Ta không đọc tâm, mặt ngươi hiện lên hết rồi!

Ách... Chẳng lẽ dễ nhìn ra vậy sao?! Quả nhiên... Ở cùng với một đám IQ thấp cũng kéo giảm IQ của tôi a...

(T/g: Tới giờ tự kỉ... )

Bạch Tử Họa nhìn phía bên dưới hỏi:

_ Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy gì?

_ Một đám cây cỏ hoa lá um tùm mọc tùm lum - Tôi đáp không chút suy nghĩ.

Họ Bạch "..."

Biết rõ chính mình không theo kịp tư duy thất thường của ai đó, Họ Bạch tự bản thân nói:

_ Nhìn phong cảnh từ phía xa luôn có cảm giác Trường Lưu thật hùng vĩ, dù không có gì đặc biệt cũng khiến người ta thấy không giống bình thường. Có điều, một tầm nhìn quá rộng ngược lại sẽ làm nổi bật nên sự chênh lệch giữa bản thân và thế giới. Cho nên dù có thế nào cũng không thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mình đang tồn tại. Tầm nhìn của người bình thường chính là cảnh vật mà mắt thấy, nhưng tầm nhìn của người tu đạo lại là những thứ mà lí trí nắm giữ được, những nỗi niềm rung động và nhớ nhung trong lòng. So với cuộc sống có thể trải nghiệm trong một không gian bé nhỏ như của ngươi, thì Tuyệt Tình điện, Trường Lưu Sơn có lẽ là lòng chứa vạn vật, dung nạp toàn bộ thế gian rộng lớn, phải coi nó là thế giới mình đang sống, đồng cảm với nó, thấu hiểu nó, bảo vệ nó.

Oa... Choáng váng.... Đầu quay mòng mòng a... Hông hiểu gì hết....

_ Mấy vấn đề cao thâm thế này ngươi vẫn là đi tìm tỉ tỉ ta nói đi - Tôi quả quyết xoay người bỏ đi.

Sách... Vừa lúc nãy thấy bộ dạng cô đơn khi nói những lời đó của hắn không hiểu sao có chút đau lòng đâu.... Quả nhiên là tiếp xúc nhiều quá cảm xúc biến dị a... Cứ tiếp tục như vậy tôi chả phải bi kịch...

_ Tiểu Tuyết!

Tôi hơi dừng chân nhưng không quay người lại.

_ Từ nay về sau gọi sư phụ, còn có đem cung linh đeo vào.

Hừ... Mơ đi cưng...

_ Xí... Ngươi tự đi mà gọi.

Nói rồi tôi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Bạch Tử Họa vẫn đứng ở chỗ cũ, môi cong lên. Tuyệt Tình Điện xem ra sẽ không yên tĩnh nữa! Có chút chờ mong đâu!

--- ------

Thiên Cốt tỉnh dậy sau điều đầu tiên chính là đi tìm thức ăn. Nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cô đoán đây hẳn là Tuyệt Tình Điện.

Phấn đấu bấy lâu nay chỉ vì lên được đây thôi mà... vì cái gì cô không cảm thấy sung sướng chút nào?!

_ Hù...

Tôi nhảy ra trước mặt Thiên Cốt làm mặt quỷ.

_ Tỉ tỉ! Làm cái giề mà nhăn mặt như bà già thế kia? Xấu chết!

_ Muội không nói không ai nói muội câm đâu - Thiên Cốt bóp trán liếc xéo kẻ nào đó.

_ Không nói muội ngứa miệng lắm.

Thiên Cốt ánh mắt rèn sắt không thành thép. Muội muội này của cô thật là...

_ Tỉ tỉ *** Muội đói ***

_ Để tỉ đi kiếm gì ăn!

Tôi cười hề hề để sát mặt vào mặt Thiên Cốt:

_ Tỉ tỉ! Tỉ thấy đám hoa cỏ ngoài kia hông?

_ Hả?! Ừm... - Thiên Cốt nhìn theo ngón tay tôi chỉ ra ngoài hoa viên ngơ ngác gật đầu.

_ Hắc hắc... Lấy hoa đào nấu canh hoa đào cho muội ăn đi!

_ Nhưng mà Tôn Thượng...

_ Tỉ yên tâm! Hắn nói tỉ muội ta cứ tự nhiên! Muốn làm gì cũng được!

_ À... vậy được rồi...

Ha hả... Bạch tiện thụ.... Ngươi rất yêu quý đám hoa cỏ ngàn tuổi đó của ngươi phải không?! Chị sẽ bứt sạch cho cưng coi... Dám bắt nạt chị... Hừ hừ...

Thien Cốt lạnh người nhìn ai đó cười đến hắc ám không khỏi vì người bị nha đầu này nghĩ đến mà bi ai vài giây.

Bạch Tử Họa "..." Hắn có nói bọn họ tự nhiên sao?!

Kẻ biến thái nào đó đã quên đây là đâu và cái lỗ tai thính hơn chó của ai đó thì phải?! Tính kế người ta mà bị người ta nghe hết... Vi diệu thiệt là vi diệu!

Và thế là cuộc sống ở chung của ba sư đồ bắt đầu.

Thiên Cốt vì ngủ không quen giường băng nên lăn ra đất ngủ. Tới sáng bị Đường Bảo đánh thức liền cuống cuồng chạy đi tìm Họ Bạch thỉnh an.

_ Ta ở thư phòng - Dường như không chịu nổi Thiên Cốt chạy loạn, giọng nói Họ Bạch vang lên bên tai cô.

Mãi 15 phút sau Thiên Cốt mới tìm đến thư phòng. Họ Bạch đang ngồi phê duyệt tài liệu.

_ Đồ nhi xin thỉnh an sư phụ! - Thiên Cốt cúi đầu y như đã được học, Họ Bạch cả ánh mắt cũng không phân cho nàng.

_ Mấy chuyện đó sau này miễn. Ngươi cũng không cần phải thường xuyên dậy sớm như hồi đi học nữa, cứ thoải mái thôi!

_ Vâng!

Nhất thời không khí giữa hai người lại có chút tẻ ngắt. Họ Bạch dùng thần thức tìm thấy ai đó vẫn đang an giấc trên giường không khỏi có chút buồn bực.

Mặc dù hắn không để ý lễ nghi tiểu tiết nhưng nếu như nha đầu đó mà chịu giống Tiểu Cốt đối hắn thỉnh an hắn cũng không khó chịu như vậy. Suốt ngày chỉ biết ngủ... Đúng là heo!

(T/g: Giọng nói oán thê đó là tác giả nghe lầm sao sao sao?!!!)

_ Đi đem tiểu Tuyết gọi lại đây.

Nghe Họ Bạch nói Thiên Cốt không khỏi lăng lăng hồi lâu. Sư phụ tìm Tiểu Tuyết chi ta?!

Nghĩ thì nghĩ nhưng hiệu suất làm việc của Thiên Cốt cũng rất hiệu quả. Không tới 5 phút đã xách lỗ tai ai đó rinh vào thư phòng.

Mà làm tôi nhìn đến gã Họ Bạch điều đầu tiên nghĩ chính là...

Huhuhuhu... Tỉ tỉ quả nhiên thấy người tình liền phản bội muội muội này. Chắc chắn là hắn đã dùng sắc đẹp mê hoặc tỉ tỉ đi tìm tôi phiền toái đây mà.

Hồn nhiên không biết đầu gối mình trúng một mũi tên Họ Bạch.

Đối mặt với ánh mắt laze của tôi, Họ Bạch định lực vững vàng không chút sức mẻ, tay lật tài liệu giọng thản nhiên:

_ Trời đã gần giữa trưa cũng chưa chịu dậy đến thỉnh an ta, đúng là không có quy củ.

Mặt tôi nháy mắt liền vặn vẹo. Mợ nó! Tôi nhớ trong nguyên tác gã này cũng không để ý lễ nghi mà còn bảo Thiên Cốt không cần thỉnh an nên tôi mới an tâm ngủ nướng a. Ahhhhhh! Nữ chính đãi ngộ quả nhiên không phải ai cũng có! Ta hận ngươi.... Bạch tiện thụ!

(T/g:... Lời này ngươi đã nói hơn trăm lần rồi con gái)

_ Chép Tam Tự Kinh 10 lần. Ngày mai đưa ta xem.

Nà ní?! Tam Tự Kinh?! 10 lần?! Ngày mai xem?!

_ Ngươi mẹ nó trực tiếp giết ta luôn đi! - Tôi không nhịn được thô tục.

_ 20 lần.

_ Ngươi...

_ 30

_....

Thiên Cốt đứng một bên kì thực muốn nói sư phụ ngươi chẳng phải là bảo cô mấy lễ nghi đó sau này miễn sao?! Nhưng nhìn bộ dáng đau khổ thống thiết của Tiểu Tuyết....

Ha hả... Cảm giác hả hê này từ đâu mà ra vậy nhỉ?!!!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-28 )