← Ch.01 | Ch.03 → |
Sau khi hành hung Đông Phương Úc Khanh, tôi mau chóng kéo Thiên Cốt... bỏ chạy. Má ơi! Trong một phút nông nổi tôi đã đi đắc tội với Boss, oh no... Sau này tốt nhất tránh gã được thì tránh.
Tránh bị Đông Phương phát hiện, tôi bắt Thiên Cốt cải trang thành nam cùng tôi.
_ Cứu tôi với, ai cứu tôi a...
_ Hình như có ai kêu cứu thì phải Tiểu Tuyết. - Thiên Cốt nhăn mày lo lắng
_ Tới xem thử!
Hình như tôi quên mất chuyện gì thì phải...
Đến một gốc cây thì nhìn thấy một thiếu niên bị treo ngược trên cây cố gắng vùng vẫy, bộ dáng thập thần buồn cười.
_ A! Nhị vị huynh đệ, làm ơn giúp ta a... - Thiếu niên phát hiện ra bọn tôi liền kêu lên.
Thiên Cốt vội đi đến giúp cậu ta xuống.
_ Khoan đã ca ca! Còn chưa biết cậu ta là người hay yêu đâu?
Tôi nhớ cảnh này rồi. Thiếu niên kia chắc hẳn là Hiên Viên Lãng, Hắc hắc... Trêu chọc một chút vị hoàng đế tương lai này đã.
_ Yêu cái gì?! Tôi là người đó, mau cứu tôi đi
_ Có yêu quái nào tự nhận mình là yêu quái chưa? - Tôi khinh khỉnh cười.
_ Ngươi... - Hiên Viên Lãng tức tối trừng tôi.
_ Ôi dào, xem bộ mặt đó đi, còn nói mình không phải yêu quái!
_ Nhị vị huynh đệ, ta thật sự không phải yêu quái. Giúp ta đi - Hiên Viên Lãng xuống nước năn nỉ.
Ha hả... Cảm giác hoàng đế cầu xin thật không tệ đâu...
_ Đừng đùa nữa, tiểu... Tuyên (tôi bắt tỉ ấy gọi vậy khi cải nam trang) - Thiên Cốt thở dài.
Được cứu xuống, Hiên Viên Lãng tặng bọn tôi một mảnh ngọc.
_ Thiên Cổ, cảm ơn đệ - Hiên Viên Lãng cảm kích nhìn Thiên Cốt, một bên liếc xéo tôi.
Đãi ngộ gì vậy a? Ngươi ngọt nào với nữ chủ thì ngọt đi, liếc ta làm gì.
Trước khi gã Hà Đông quay trở lại tôi liền lôi Thiên Cốt đi. Hiên Viên Lãng đứng nhìn bóng lưng bọn tôi khẽ lầm bầm...
_ Tuyên sao...
Ah! Sao tự nhiên ớn lạnh dữ vậy nè...
Cuối cùng, bọn tôi cũng đã đến Thục Sơn nhưng đập vào mắt bọn tôi là một khung cảnh huyết tanh, xác người khắp nơi. Thiên Cốt mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo. Tôi nắm tay tỉ ấy bình tĩnh đi vào trong. Thấy một ông lão râu bạc phơ tôi liền kéo Thiên Cốt chạy lại.
_ Thanh Hư đạo trưởng!
Thanh Hư chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng, cố gắng bàn giao chức chưởng môn cho Thiên Cốt và hai quyển phổ, căn dặn bọn tôi đem vỏ sò truyền tin đến quần tiên yến báo cáo sự việc xảy ra ở Thục Sơn. Và bái Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa làm sư phụ.
...
_ Tiểu Tuyết, muội đừng loi choi nữa coi
_ Hắc hắc... tỉ không thấy bộ dạng này thật đáng yêu sao?!
_ Coi chừng bị phát hiện bây giờ.
Trên một cái cây, có ba con sâu đang trò chuyện nháo nhào cả lên. Không sai, ba con sâu đó là tôi và Thiên Cốt. Còn một con là sâu chính hiệu. Nó chính là linh trùng của Thiên Cốt vừa ra đời 2 ngày trước. Nhờ có Đường Bảo đi trộm quả Lục Tu giúp bọn tôi biến thành sâu để tiện bề trốn vào trong quần tiên yến.
Ba con sâu ngồi trên chiếc lá cây, ríu rít bình luận.
_ Oa! Hằng Nga đúng là beautiful nha... - Tôi mắt lóe sáng nhìn bên dưới.
_ Bíu ti phun là gì vậy mẹ nuôi? - Đường Bảo nghiêng đầu khó hiểu.
_ Ây ây, có nói con cũng không hiểu. Chà, Vương Mẫu cũng không kém cạnh a...
_ Tiểu Tuyết, muội thật là...
_ TRƯỜNG LƯU THƯỢNG TIÊN TỚI!
Lúc này, một giọng nói thông báo khiến cả ba chú ý đến.
Chỉ thấy người đó đạp gió cưỡi mây từ không trung đáp xuống. Một thân y phục trắng tinh không nhiễm bụi trần, giữa trán là ấn ký chưởng môn đỏ sẫm. Gương mặt khiến mọi thứ như lu mờ đi chỉ còn chú ý đến vẻ đẹp ấy. Đôi mắt lạnh nhạt mà cao ngạo, giống như không có thứ gì tiến vào mắt người được. Đôi môi mỏng nhợt nhạt hơi mím lại.
Một vẻ đẹp khiến người ta say mê nhưng đồng thời không đủ can đảm với tới. Một đóa hoa Đỗ Quyên độc lập trên núi cao, ngạo mạn nhìn xuống hết thảy.
" Thình thịch " " Thình thịch " Hoa Thiên Cốt khẽ đặt tay lên trái tim, nơi đó đang nhảy lên không ngừng. Người đó sẽ là sư phụ của cô...
Tôi nhìn Thiên Cốt đang ngẩn người nhìn Bạch Tử Họa, lòng chùng xuống. Tỉ tỉ vẫn là yêu gã họ Bạch đó. Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Tôi lại lần nữa đánh giá Bạch Tử Họa. Rất đẹp nhưng khó chạm tới... Yêu người như vậy chính là tự làm mình đau khổ.
" Vù " Một cơn gió thổi qua khiến Thiên Cốt lảo đảo, tôi vội bám lấy tỉ ấy ai ngờ cả hai cùng rơi xuống chung trà của Bạch Tử Họa luôn.
_ Là không cẩn thận rơi xuống sao... - Bạch Tử Họa kẹp lấy hai tỉ muội tôi.
Cả người Thiên Cốt bỗng đỏ ửng lên như tôm chín.
Bạch Tử Họa thả bọn tôi lại trên cây. Tôi khẽ cắn ngón tay hắn một cái trước khi hắn đặt tôi xuống. Được rồi! Một con sâu thì làm đau ai...
Một lát sau, khi Ngọc Đế và Vương Mẫu nhắc đến Thục Sơn thì tôi vội vàng cùng Thiên Cốt nhảy xuống đất.
_ Yah! Tỉ nặng quá, mau đứng dậy coi! - Bị Thiên Cốt đè lên tôi hét to. Người ta làm nữ chủ đáp đất có nệm thịt là cô đỡ, còn cô lại nằm trên đất. Không công bằng a... Đây là đãi ngộ gì vậy???
_ Các ngươi là ai? Sao lại dám xâm nhậpThieen Giới? - Lôi Âm quát lên. Binh lính xung quanh đều vào tư thế chiến đấu.
_ Hét cái gì mà hét, bọn tôi cũng không bị điếc - Tôi nhéo nhéo lỗ tai
_ Hỗn xược
_ Con khỉ nè
_ Tiểu Tuyết! - Thiên Cốt cốc đầu tôi rồi e dè nói - Tôi và muội muội nhận được sự ủy thác của Thanh Hư đạo trưởng đến đây báo tin. Xích Thuyên Thiên đã bị cướp, mong các chư tiên phái người giúp đỡ.
_ Ngươi lấy thân phận gì để chúng ta tin ngươi? - Ngọc Đếnghiêm giọng
_ Tôi... Tôi...
_ Tỉ ấy hiện tại là chưởng môn Thục Sơn - Tôi lên tiếng.
_ Phàm nhân hỗn xược, dám đến đây ăn nói hàm hồ. Người đâu - Lôi Âm cao giọng
_ Ông chú, đã nói bọn này không điếc. Hét cái quái gì?!- Cái gã Lôi Âm này đúng là làm người ta khó chịu.
_ Làm sao ta biết các ngươi nói thật hay giả? - Vương Mẫu chống cằm nói.
_ Tin hay không tùy mấy người. Thập phương thần khí bị mất đối với các người không có lợi, không tin thì tự chịu. - Tôi bĩu môi.
_ Ngươi... - Lôi Âm trợn mắt liền bị Ngọc Đế liếc nhìn
_ Vị cô nương đây đúng là rất thẳng thắn. Được, ta tin ngươi - Ngọc Đế cười đầy hiền từ.
_ Nhưng thưa Ngọc Đế...
_ Lôi Âm!
Vậy là Quần Tiên Yến đã kết thúc, tôi và Thiên Cốt đi về phía Bạch Tử Họa. Thiên Cốt ngại ngùng cúi đầu:
_ Tôn Thượng, Thanh Hư đạo trưởng bảo con bái người làm thầy.
_ Ta không nhận đồ đệ - Bạch Tử Họa lạnh lùng.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |