← Ch.12 | Ch.14 → |
Một đêm không mộng mị, cũng không có người nửa đêm bò lên giường nàng, đêm nay, Lê Gia ngủ sảng khoái dị thường. Mẹ Viêm trở về, Viêm Cam Đường cũng không dám quá làm càn.
Buổi sáng mẹ Viêm đã nấu xong đồ ăn, sau khi rửa mặt Lê Gia trực tiếp đi sang phòng đối diện. Viêm Cam Đường đang ngồi cạnh bàn, uống sữa bò, thấy Lê Gia, hô nhỏ:
"Chị Gia Gia"
Lê Gia đỡ lấy ly sữa mẹ Viêm đưa, uống một ngụm hướng về phía Viêm Cam Đường đã ăn xong nói:
"Tiểu Đường, em chờ chị xuống cùng đi, chị vừa lúc cũng có việc cần làm ở gần trường em, thuận đường đưa em đi học luôn"
Viêm Cam Đường buông đũa, ngoan ngoãn đáp: "Vâng"
Lê Gia lái xe, liếc mắt Viêm Cam Đường bên cạnh, có cảm giác bộ dáng hắn có chút uể oải ỉu xìu, yếu ớt, tuy rằng mặt ngoài nhìn rất bình thường. Lê Gia thu hồi tầm mắt, nhìn tình hình giao thông phía trước, hỏi hắn:
"Tối hôm qua không ngủ ngon sao? Như thế nào trông không có tinh thần vậy?"
"A... Ừm... Tối hôm qua đọc sách có chút muộn"
Lê Gia: "Vậy em nhắm mắt một chút, đợi lát nữa tới nơi chị gọi em dậy." Viêm Cam Đường nghe lời dựa vào trên ghế phụ, đóng mắt lại.
Tới trường học, Lê Gia đánh thức hắn. Viêm Cam Đường cầm cặp sách, trước khi chuẩn bị xuống xe, đột nhiên ngừng lại, xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt hoàn toàn không có chút gì là vừa tỉnh ngủ, nhưng lại làm Lê Gia có loại cảm giác khó hiểu, không cảm thấy sự thâm trầm sẽ xuất hiện trong ánh mắt của Viêm Cam Đường, hắn hỏi Lê Gia:
"Buổi tối về ăn cơm không?"
Lê Gia khó hiểu, nhưng cũng lập tức trả lời hắn: "Chắc là về" Lại hỏi hắn: "Sao vậy?"
Viêm Cam Đường lắc lắc đầu, khuôn mặt tinh xảo trầm tĩnh dị thường giống người lớn, gương mặt đẹp trai lại lần nữa giống y như lúc bình thường, cười nhìn về phía Lê Gia: "Buổi tối em chờ chị về"
Lê Gia cũng cười, thúc giục hắn: "Được rồi, mau vào trường học đi" Lê Gia đưa Viêm Cam Đường đi học xong, lập tức đi đến nơi mình cần làm việc. Trước mắt tất cả hạng mục này đều do Lê Gia phụ trách, cho nên Lê Gia rất bận, chính nàng cũng không nghĩ tới, lần này lại bận rộn đến đêm, quá bận nên đã quên lời cam kết nói với Viêm Cam Đường vào buổi sáng.
Chờ khi màn đêm buông xuống mới mỏi mệt trở về từ trong tòa nhà. Cố Thanh Bình đã sớm chờ ven đường.
Lê Gia thấy Cố Thanh Bình đang chờ mình, gương mặt mỏi mệt sáng lên, ngọt ngào cười với hắn một cái. Cố Thanh Bình tới đón Lê Gia, lúc đến gần, đặc biệt thân sĩ nhẹ ôm lấy eo Lê Gia từ phía sau, mở cửa để Lê Gia ngồi vào ghế phụ.
Xe khởi động, giọng điệu Cố Thanh Bình rất nhẹ, anh nói với Lê Gia: "Trước nghỉ một lát, đợi lát nữa ăn cơm xong sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi"
Lê Gia khẽ ừ một tiếng. Cố Thanh Bình đưa Lê Gia đi ăn tại một cửa hàng cháo nổi tiếng, biết nàng mệt không muốn ăn uống, cố ý đặc biệt gọi cháo thanh đạm.
Sau khi ăn xong, Cố Thanh Bình đưa Lê Gia về nhà. Ở dưới lầu, sau khi xuống xe, Cố Thanh Bình nhẹ nhàng ôm Lê Gia, ấp nàng trong ngực, giọng điệu đặc biệt mềm nhẹ: "Nghỉ ngơi cho tốt"
Cố Thanh Bình vẫn luôn như vậy là người khiến người ta cảm thấy thoải mái. Lê Gia cũng rất hưởng thụ thời gian hiện tại hai người ở chung.
Nàng giơ tay ôm lại Cố Thanh Bình, dặn dò hắn:"Trở về lái xe cẩn thận một chút"
Tạm biệt Cố Thanh Bình, Lê Gia trực tiếp trở về nhà mình.
Tháo trang sức tắm rửa xong, trực tiếp nằm trên giường mệt đến thiếp đi. Nửa đêm, Lê Gia đang ngủ say chậm rãi bị từng đợt cảm giác đau đớn rất nhỏ đánh thức. Lê Gia chậm rãi mở to mắt, nương ánh đèn đêm mờ nhạt lại hơi tối, Lê Gia thấy Viêm Cam Đường phủ trên người mình. Lê Gia nhắm mắt lại, trong lòng thực bất đắc dĩ thở dài. Khi Lê Gia nhắm mắt đồng thời cũng cảm nhận được Viêm Cam Đường giống như cũng dừng động tác trên tay, cứ như vậy nhìn mình. Lê Gia cứ việc nhắm mắt lại, nhưng cái nhìn kia mãnh liệt lại chăm chú, cũng làm Lê Gia cảm thấy không thể bỏ qua. Cứ nhìn như vậy một lát. Lê Gia cảm giác được Viêm Cam Đường chậm rãi thò lại đây hơi thở rất nhẹ rất mỏng chậm rãi áp sát vào Lê Gia.
Đôi môi hơi lạnh chậm rãi dán lên môi Lê Gia. Sau đó, nàng nghe thấy lời nói nhẹ nhàng của Viêm Cam Đường hòa tan giữa môi răng:
"Lê Gia"
Trong trí nhớ của nàng, Viêm Cam Đường dường như chưa từng gọi cả họ tên đầy đủ của nàng như vậy, từ lúc còn rất nhỏ, vẫn luôn gọi là "chị Gia Gia".
Rõ ràng là người khác gọi rất nhiều kiểu, nhưng trong miệng Viêm Cam Đường, Lê Gia bỗng dưng cảm giác có loại tê dại, không rõ nguyên do. Hai người sớm bị Viêm Cam Đường cởi toàn thân trần trụi. Mà Viêm Cam Đường gắng gượng đã nhét vào nơi mềm mại của Lê Gia được một cái đầu.
Nguyên nhân Lê Gia bị đánh thức cũng vì Viêm Cam Đường cắm vào chỗ ướt át của nàng. Viêm Cam Đường chậm rãi ngậm lấy môi Lê Gia. Dưới thân cũng tiếp tục động tác vừa rồi, biên động rất nhỏ bắt đầu đong đưa mình vượt rào. Vừa mới bắt đầu, chỉ ở lối vào, rất dễ hiểu thọc vào rút ra, nhưng dần dần, sự tình giống như phát triển có chút mất khống chế, đặc biệt là sau khi Lê Gia bị đánh thức.
Viêm Cam Đường như cũ phủ trên người nàng.
Nhưng đột nhiên hắn dừng động tác lại, môi cũng hơi hơi rời đi. Hơi thở gấp gáp phun lên chóp mũi Lê Gia. Lê Gia nhắm mắt lại hoàn toàn không nhìn thấy biểu tình của Viêm Cam Đường giờ phút này, cũng không biết nói cho hắn bước tiếp theo đến tột cùng muốn làm gì.
Nhưng, đêm nay đối mặt với Viêm Cam Đường, Lê Gia mạc danh có chút cảm giác kinh hoảng.
Lê Gia cảm giác được Viêm Cam Đường hơi hơi khởi động thân mình, cũng cảm giác được côn th*t của hắn rút ra ở lối vào. Ngay sau đó Lê Gia cảm giác được Viêm Cam Đường, lại lần nữa đẩy thân mình gắng gượng đi vào lối vào ướt át. Lần này động tác thong thả dị thường, thong thả đến mức Lê Gia có loại cảm giác run rẩy. Mà Viêm Cam Đường cũng không hướng tới nơi như bình thường, chỉ tiến quy đ*u vào liền dừng lại. Dưới tình huống quy đ*u của hắn hoàn toàn tiến vào, không dừng lại động tác hướng phía trước thẳng tiến.
Lê Gia không tự giác bắt tay nắm chặt ga giường. Xâm lấn như vậy, làm Lê Gia cảm giác đau đớn rất nhỏ cùng cảm giác không thích ứng. Nhưng Viêm Cam Đường như cũ không có xu hướng dừng lại. Hắn thong thả lại kiên định tiến vào.
Lần này cảm giác được, thời điểm Viêm Cam Đường lập tức muốn đâm thủng tầng màng kia, hai mắt nhắm chặt của Lê Gia rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt vừa mở, không ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt Viêm Cam Đường từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Một giây kia, hai người ai cũng không nói chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Lê Gia mở miệng trước, nàng đè giọng rất thấp, nhưng lời nói rất nghiêm túc, nàng gọi hắn: "Tiểu Đường" Câu tiếp theo là "Trở về phòng của em đi"
Viêm Cam Đường không động, cứ nhìn như vậy, trong ánh mắt có quật cường cũng có tủi thân. Lê Gia
Sau đó, dưới ánh mắt Lê Gia, hắn cứ thể đẩy gậy th*t cực nóng lún vào như thể giải phóng người thiếu niên làm chuyện tày trời không thể quay đầu, nhìn chằm chằm Lê Gia, không một chút do dự lấn người sâu vào. Trong nháy mắt Lê Gia đau đến hai mắt trừng lớn, hắn rốt cuộc cũng hoàn hoàn thâm nhập, không còn cách trở, cùng Lê Gia hai hợp làm một. Viêm Cam Đường cúi người ôm chặt lấy Lê Gia, tiếng nói hắn khàn khàn, kề sát Lê Gia, giọng điệu run rẩy, hắn nói:
"Lê Gia, em yêu chị."
← Ch. 12 | Ch. 14 → |