← Ch.103 | Ch.105 → |
Hoàng hậu cười nói:" Ngươi không khó hiểu vì sao ư?" Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng nói:" Năm năm mươi mốt, chuyện ngươi bị phạt quỳ ở trong cung lan truyền xôn xao, mọi người đều phỏng đoán rốt cuộc là đã gây ra chuyện gì. Sau đó trời liền đổ mưa lớn không ngừng, hoàng thượng vội vã vào cung, khi trở về toàn thân ướt đẫm, ta hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa thay quần áo, bữa tối người không ăn, cũng không ngủ được, vẫn đứng ở trước cửa sổ nhìn mưa, sau đó thì đi vào trong mưa, đứng dầm một đêm, ta lúc đó quỳ khóc khẩn cầu người vào nhà, Hoàng thượng chỉ thản nhiên sai người mang ta đi."
Ta kinh ngạc nhìn hoàng hậu, " Là Hoàng thượng để người tới nói cho ta biết những chuyện này sao?" Hoàng hậu lắc đầu nói:" Hoàng thượng đến cũng chỉ nói ngươi trong lòng không vui, bảo ta tới nói chuyện với ngươi một chút, đừng để ngươi một mình ở trong phòng suy nghĩ miên man. Những lời này là ta bứt rứt ở trong lòng từ lâu, hôm nay thực sự không nhịn được mới nói ra. Năm đó ta chỉ là nghi ngờ không chắc chắn, không đoán được là rốt cuộc vì ngươi hay vì Thập Tam đệ, hoặc là vì chuyện khác. Sau đó vào đêm trừ tịch, thấy Hoàng thượng đến một cái liếc mắt cũng không nhìn ngươi, ta mới hiểu được vài phần."
Đau khổ của hắn năm đó cũng không thể dùng lời nào để tả, Thập Tam bị giam cầm, ta bị phạt qùy, hắn lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, hắn có thân phân tôn quý nhưng không có năng lực bảo hộ người chính mình quan tâm, có lẽ chỉ có cơn mưa lạnh giá kia mới có thể giảm bớt đau thương trong lòng hắn. Chút khó chịu tích tụ ở trong lòng ban sáng dần dần tan đi, lúc này chỉ còn lại cảm giác tiếc thương..
Hoàng hậu nói:" Ta nói những lời này chỉ mong có thể cho ngươi tâm tình thoải mái một chút, Hoàng thượng cũng sẽ không cần phải thêm lo lắng." Nói xong đứng dậy:" Ta biết ngươi không muốn gặp chúng ta, ta đi về đây."
Ta sửng sốt một chút, kêu lên:" Hoàng hậu nương nương." Nàng quay đầu lại nhìn ta, ta nói:" Ta không có ý cũng các ngươi tranh giành, cũng không phải tận lực nghĩ chuyện trừ bỏ ai, ta chỉ là có chút việc, ta... chính ta cũng rất dằn vặt cùng mâu thuẫn." Nàng cừơi gật đầu:" Ta hiểu, ta chú ý tới ngươi đã mười một năm, nếu không rõ ràng cung cách làm người của ngươi, hôm nay cũng sẽ không nói những lời này." Nói xong, dáng vẻ đoan trang bước đi
—-
Còn vài ngày nữa là tới tết nguyên tiêu, năm trước lúc này mọi người trong cung đều bận rộn treo hoa đăng, chuẩn bị đón mừng ngày tết, năm nay vì còn đang trong kỳ tang, hoa đăng và pháo hoa đều không được ngắm.
Thừa Hoan mấy ngày nay đã thân thiết hơn với ta rất nhiều. đại khái là vì ta khá nuông chiều con bé. Những chuyện khác người không tuân thủ quy củ, ở chỗ ta đều được cười cho qua chuyện. Nàng leo cây, cung nữ thái giám theo hầu sốt ruột đến độ nhảy lên, ta thì lại vui vẻ ở bên ngắm nhìn, chỉ dặn nàng cẩn thận đừng ngã xuống. Nàng vén váy đuổi theo bắt chó, lão ma ma ở bên kêu quát nàng đứng lại, ta lại vội vàng cho người dụ lão ma ma đi chỗ khác, kệ cho nàng một mình lăn lộn với chó con. Đánh nát ngọc như ý Dận Chân mới ban cho hoàng hậu, sợ đến mức trốn ở trên cây không chịu xuống, ta dạy nàng tự cấu chính mình đến phát khóc, rồi tới ôm chân hoàng hậu xin hoàng hậu trách phạt, Hoàng hậu đương nhiên là không có khả năng đánh nàng rồi, Thừa Hoàn lại lậo tức đến trước mặt Dận Chân nói Hoàng hậu đối xử với nàng tốt lắm, khen Hoàng hậu tới mức trên trời dưới đất không ai sánh bằng, Hoàng hậu thầm có chút không hài lòng cũng lập tức tiêu tan, thấy Thừa Hoan càng như thấy được bảo bối tâm can. Ba bận bốn lần, một con quỷ linh tinh như nàng cũng biết gây phiền toái xong thì tìm ai là tốt nhất, ai sẽ tốn tâm tư thay nàng giấu diếm, giúp nàng nói dối.
Dận Chân nói ta vài lần, nói ta không thể tuỳ ý để Thừa Hoan làm bậy như thế, nếu còn tiếp tục, nói không chừng một ngày nàng sẽ đem ngói của Dưỡng Tâm điện dỡ ra mất. Ta nói:" Vậy thì để người ta lợp lại đi!" Hắn nhìn ta một hồi, lắc đầu, không buồn nói thêm.
Thừa Hoan cũng ta ở bên nhìn tiểu thái giám giúp chúng ta quấn đèn lồng, rốt cuộc định làm thành đèn lồng hình thù thế nào, Thừa Hoan vẫn chưa quyết định xong, lúc thì nói muốn hình hoa sen, một lúc lại nói muốn hình Tôn hầu tử, hai người đang thầm thì bàn bạc, Ngọc Đàn sắc mặt khó coi vội vã chạy tới: "Tỷ tỷ Hoàng thượng múôn gặp người!" Ta dặn Thừa Hoan vài câu rồi cùng Ngọc Đàn rời đi.
"Có chuyện gì vậy?" Ngọc Đàn nói:" Tỷ tỷ đi sẽ biết thôi." Ta thầm khó hiểu, vội vàng bước nhanh hơn.
Tiến vào Dưỡng Tâm điện, thấy ngồi bên dưới không ngờ là Bát gia, trong lòng chợt kinh hãi. Dận Chân dù không nói rõ, nhưng trong lòng cũng không mong muốn để ta nhìn thấy bọn Bát a ca, Thập a ca, vì thế vẫn hết sực tránh cho chúng ta gặp nhau. Nhưng sao lúc này lại gọi ta tới chứ?
Dận Chân cho ta đứng dậy, do dự một chút, nhìn Bát a ca nói:" Ngươi trực tiếp nói cho nàng đi!" Bát a ca sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi bình thường luôn luôn mỉm cười giờ thì mím chặt lại, đã không còn một chút nào thong dong ưu nhã của lúc xưa, còn có thêm vài phần hoảng loạn đau xót.
Ta cắn chặt môi, hai tay nắm chặt lấy nhau, trong lòng trăm lần sợ hãi nhìn về phía hắn. Hắn thở sâu nói:" Nhược Lan muốn gặp muội!" Nước mắt ta lập tức trào ra, xoay người chạy ra khỏi cung. Dận Chân ở phía sau kêu lên:" Nàng có thể chạy nhanh hơn ngựa sao?"
Ta liền dừng lại, xoay người nhìn về phía Dận Chân, Bát a ca tiến lên nói:" Đã chuẩn bị ngựa xong rồi, chúng ta đi luôn thôi." Nói rồi dẫn đầu bước đi. Ta vội chạy theo phía sau.
Ta đi theo phía sau Bát a ca nhảy lên xe ngựa, trước sau xe đều có thị vệ. Bát a ca nhắm mắt lặng im ngồi đó. Ta bưng mặt khóc một hồi, ngẩng đầu hỏi:" Đã bao lâu rồi?" Hắn nói:" Từ ba ngày trước, trước đó vẫn hết thảy bình thường, đột nhiên thì ngã bệnh." Ta lau nước mắt hỏi:" Thái y nói thế nào?" Hắn cúi người, lấy tay che mặt, sau một lúc lâu, giọng nói đầy đau xót:" Năm đó sau khi đẻ non thân thể cũng chưa hoàn toàn bình phục, lại quanh năm uất ức, bên trong từ lâu đã là dầu hết đèn tắt, hiện tại, được một ngày thì biết một ngày."
Ta chẳng nhịn được nữa, nghiêng người tựa vào thành xe khóc lớn. Đi một đường, cũng khóc theo một đường, lúc xe ngựa dừng lại trước phủ, hắn nói:" Đừng khóc nữa, bây gìơ nàng chỉ không yên lòng về muội, không nên để nàng lại lo lắng." Ta cố kìm nén đau thương, lau khô nước mắt, "Muội biết rồi."
Còn chưa bước tới phòng của tỷ tỷ, Xảo Tuệ đã chạy ra, quỳ dưới chân ta im lặng rơi lệ. Ta nâng nàng dậy, nước mắt lại muốn trào ra, mười tám năm không thấy, lúc gặp lại ai ngờ sẽ trong hoàn cảnh này chứ. Bát a ca đứng ở bên sai bảo nha đầu:" Đem nước tới hầu hạ cô nương rửa mặt."
Ta rửa mặt xong, lại thoa một chút son môi, tự nói với chính mình, đừng khiến tỷ tỷ không an lòng, làm cho nàng yên tâm rời đi thôi! Cố nặn ra một nụ cười, hỏi Bát a ca:" Thế này đã được chưa?" Hắn gật đầu nói:" Không tồi."
Ta thở sâu mấy cái, bước vào phòng tỷ tỷ. Phất tay cho nha đầu hầu hạ ở bên lui hết ra ngoài, quỳ xuống bên giường tỷ tỷ, cúi đầu khẽ gọi:" Tỷ tỷ", gọi vài tiếng sau nàng mới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy là ta, thản nhiên cười nói:" Ta đang nằm mơ sao?" Ta cúi sát vào, kề sát mặt vào mặt nàng:" Không phải đâu."
Nàng cúi đầu thở dài nói:" Ta vừa mơ thấy ngạch nương." Ta theo ý hỏi nàng:" Ngạch nương nói gì vậy?" Nàng nói:" Ngạch nương chỉ cười, cười đẹp lắm, trước lúc sinh bệnh ngạch nương vẫn thường cười như vậy" Ta dựa đầu vào nàng nói:"Đúng là rất đẹp."
Nàng nói:" Lại bắt đầu nói nhảm, lúc ngạch nương đi ngươi mới sinh ra chưa được bao lâu, sao có thể nhớ kỹ dung mạo của ngạch nương chứ?" Ta cọ cọ mặt nàng:" Ngạch nương cũng sẽ không thiên vị, tỷ có thể mơ tới, muội đương nhiên cũng có thể mơ tới." Nàng cười nói:" Lên đây nằm cùng ta đi, ta có rất nhiều điều muốn nói với muội, "
Ta bèn cởi hài, nằm đến bên cạnh nàng. Nàng khẽ thở dài:" Ta biết là ta rất nhanh có thể gặp được ngạch nương rồi." Ta ôm nàng dằn giọng kêu:" Tỷ tỷ." Nàng thì thào hỏi:" Muội còn nhớ rõ Tây Bắc không?" Ta nói:" Nhớ kỹ chứ! Sao có thể quên được?"
Nàng nhắm mắt lại nói:" Ta vẫn không thích thành Bắc KInh, tuyệt đối không thích. Mỗi lần nhắm mắt lại, là có thể thấy sa mạc mênh mông ở Tây Bắc, màu bạc của nước băng tan bềnh bồng hiện ra dưới ánh mặt trời, còn có liễu bách thành hàng, có cả con lạc đà luôn luôn thích nhai váy ta, ." Ta nói:" Còn có nhót đắng rõ là khó ăn mà nhìn thì không nhịn được lại muốn nhấm nháp. Nàng cười nói:" Đúng rồi! Ngửi hương thì thật mê người, không nhịn nổi muốn ăn, vậy mà một lần cho vào miệng liền thấy hối hận, mùi hương quấn mãi trong miệng khiến cho không ngửi thêm được bất cứ vị nào." Ta nói:" Muội còn nhớ tới nho ở đó."
Nàng cười nói:" Nho ở Bắc Kinh mà cũng gọi là nho sao? Vỏ dày còn chưa nói, độ ngọt cũng không đủ." Ta nói:" Đúng thế! Nho ở chỗ chúng ta, vừa đưa vào trong miệng, chỉ khẽ nhấp mà miệng đã tràn đầy ngọt ngào. Vỏ cũng sớm đã tan ra rồi." Nói xong hai chị em khẽ cười rộ lên.
"Năm đó lúc ta rời đi, vẫn cho rằng mình còn có cơ hội quay lại, chẳng ngờ rằng lại là vĩnh biệt." Giọng nói đã dần thêm phần bi ai:" Hơn hai mươi năm rồi." Ta ôm chặt lấy nàng, cố nén lệ rơi.
"Muội muội, đừng đau lòng. Kỳ thực ta lúc này rất hài lòng, thực sự rất hài lòng, ta sẽ có thể gặp được ngạch nương cùng Thanh Sơn rồi." Ta nói:" Thanh Sơn?" Lập tức hiểu ra đó là người mà bấy lâu nay tỷ tỷ vẫn đặt ở trong lòng. Nàng nghiêng đầu cười nhìn ta hỏi:" Muội còn nhớ tới huynh ấy không?" Ta vội đáp:" Muội nhớ chứ."
Tỷ tỷ mỉm cười nói:" Ta thật là ngốc, phàm đã gặp qua huynh ấy, có ai lại quên được cơ chứ? Ta cười nói:" Đúng vậy. !" Nàng khẽ thở dài, nhắm hai mắt lại.
Sau một lúc lâu, tự nhủ:" Ta biết lúc mới bắt đầu căn bản huynh ấy không muốn dạy ta cưỡi ngựa, chê ta yếu ớt, lại mau khóc, Nếu như không phải vì thân phận của ta, huynh ấy sớm đã không muốn nhận đồ đệ này rồi."."Tỷ tỷ thích khóc, sao muội lại không biết chứ? Nàng mỉm cười nói:"Đúng vậy, chính bản thân ta cũng thấy lạ. Ngạch nương đi từ sớm. từ nhỏ ta vẫn luôn kiên cường, cũng không bao gìơ tỏ ra yếu thế trước người khác. Vậy mà chẳng hiểu tại sao, thấy hắn nừa cười nừa không, thêm một chút đùa cợt nhìn ta vụng về cưỡi ngựa, nước mắt muốn nhịn cũng không nhịn được, chỉ thấy đầy uất ức trong lòng."
Ta càng thêm chua xót, cười nói" Huynh ấy lúc sau khẳng định không còn tiếp tục cười nhạo tỷ tỷ đi. !" Nàng cười nói:" Vậy thì muội lầm rồi! Huynh ấy có ngày nào là không cười ta chứ? Huynh ấy từ nhỏ lớn lên từ nơi đầu đường, chưa từng ỷ lại vào người khác, lại đọc được một chút sách, nói năng với người ta luôn không chút khoan dung, ăn nói thô lỗ hay nhã nhặn, thế nào thì huynh ấy cũng có thể xoi mói tìm lỗi."
"Vậy tỷ tỷ không giận sao?" Nàng khẽ mím môi cười, đến một lúc sau mới nói:" Sao có thể không giận chứ? Có điều huynh ấy nói, chính là thích nhìn bộ dạng ta lúc tức giận, nói rằng như thế mới sinh động toả hương, như là một cô nương đang tuổi thanh xuân, nói rằng mọi cử động bình thường của ta đều nhất nhất làm theo quy củ, giống như một người rối tinh xảo vậy."
Ta thấy nàng có vẻ mệt mỏi, vội hỏi:" Tỷ tỷ, cứ ngủ trước đi một lát nhé!" Nàng vội mở mắt nhìn ta nói:"Ta còn rất nhiều điều vẫn chưa nói mà! Ta đã giữ những lời này trong lòng rất nhiều năm, nói ra mới có thể thoải mái một chút." Ta cười nói:" Muội sẽ vẫn ở đây với tỷ, chờ tỷ tỉnh dậy, chúng ta lại tiếp tục nói."
Nàng theo lời nhắm hai mắt lại, bỗng lại mở to:" Muội không cần hồi cung sao?" Ta nói:" Muội ở đây với tỷ tỷ, không quay về." Nàng nở nụ cười yếu ớt:"Chuyện không hợp quy củ như vậy, Hoàng thượng đều có thể đồng ý, ta cũng có thể yên tâm mà đi rồi." Ta cười nói:" Tỷ tỷ yên tâm, Hoàng thượng đối đãi rất tốt, sau này muội sẽ không còn chịu bất cứ khổ cực nào nữa đâu." Tỷ tỷ chăm chú nhìn ta một hồi, gật đầu, dần khép mắt lại.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |