← Ch.49 | Ch.51 → |
Phương Đại Đồng lái xe chở Chu Tô đến chỗ khách sạn cô đang tạm thời ở, định xuống xe nhưng bị Chu Tô ngăn lại: "Không đến nỗi phải đem tôi lên đến tận phòng đâu. Sáng mai phải đi sớm nên anh về chuẩn bị một ít đồ đạc cá nhân đi."
Phương Đại Đồng gật đầu, trầm tư một lúc mới nói: "Chu Tô, anh muốn sửa lại một câu nói mà anh đã nói trước đây."
Chu Tô đang chuẩn bị mở cửa xe nhưng nghe Phương Đại Đồng nói thế lại quay đầu lại nhìn anh ta hỏi: "Cái gì cơ?"
"Trước kia có một lần anh đã nói Chung Ly yêu em nhưng anh ta lại càng yêu lòng tự tôn của anh ta hơn, nhưng bây giờ anh muốn sửa lại, không phải vậy đâu."
Sắc mặt Chu Tô nhất thời cứng đờ: "Anh lại nói linh tinh rồi."
"Anh nói điều gì thì anh biết chứ, linh tinh đâu ra. Em thực sự sẽ không nói gì với Chung Ly mà cứ thể bỏ đi thật sao?"
"Cũng bởi vì anh ấy thực sự rất yêu tôi như anh nói nên tôi càng phải ra đi một cách tuyệt tình. Về sớm đi, tôi lên phòng đây." Không đợi Phương Đại Đồng nói tiếp câu nào, Chu Tô đã nhanh chóng mở cửa xe, dứt khoát bước đi.
Phương Đại Đồng lắc đầu một cách ngán ngẩm, nổ máy xe rời đi.
Chu Tô ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như hiện tại tất cả mọi người đều đang trách móc cô quá vô tình, cứ như thế mà bỏ lại Chung Ly nhưng hơn ai hết bản thân cô là người đau đớn nhất khi quyết định như vậy. Mỗi lần gạt cánh tay anh muốn níu chặt lấy cánh tay mình cô đã giãy dụa, đấu tranh và đau đớn như thế nào người ngoài làm sao có thể hiểu hết. Lúc sắp chết còn có thể có người mình yêu thương bên cạnh ai mà chẳng muốn, cô có thích cứ như vậy mà cô độc, cho đến lúc chết vẫn trông ngóng về bóng hình nơi khác. Nhưng mà những điều này cô có thể nói cùng ai đây?
Chu Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, trong lòng than thở, Chung Ly, một ngày nào đó anh sẽ hiểu.
Xoa xoa con mắt đau nhức vì nhìn vào khoảng tối quá lâu, Chu Tô hít một hơi quay đầu bỗng kinh ngạc mở to mắt: "Chung... Chung Ly..."
Chung Ly đứng một mình trong bóng tối, lẳng lặng nhìn Chu Tô.
"Anh... Tại sao?" Chu Tô theo bản năng kéo cổ áo, cảm thấy kỳ lạ, không phải ngày mai là lễ đính hôn của anh sao, hiện tại làm sao còn ở chỗ này?
"Sao em không nghe điện thoại?"
Chu Tô thò tay vào trong túi xách tìm kiếm, không có. Trên người cũng không có, chợt nhớ tới là đã để quên trên bàn ở phòng làm việc.
"Ừ, là do quên mang theo điện thoại." Chu Tô chậm rãi tiến đến gần anh hỏi: "Nhưng mà tại sao anh lại biết em ở đây?"
"Có lòng muốn biết thì nhất định sẽ biết." Giọng nói của anh vẫn như vậy, đều đều trầm ổn nhưng lại khiến Chu Tô cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm thấy giống như giống nói của anh ẩn chứa phong ba vũ bão.
"Chung Ly..." trầm mặc một lúc, Chu Tô mới cất tiếng: "Chúc mừng lễ đính hôn ngày mai của anh. Chúc hai người hạnh phúc." Vươn tay muốn chúc mừng.
Trong lòng suy nghĩ, nhất định phải nhớ kỹ nhiệt độ của lòng bàn tay anh, nó có thể là nguồn nhiệt độ cuối cùng mà cô cảm nhận được từ người đàn ông cô yêu tha thiết.
Nhưng rõ ràng Chung Ly không thể hiểu mà đáp ứng khát vọng của Chu Tô, môi mỏng cất lên từng tiếng rõ ràng: "Chu Tô, em có biết cái gì gọi là hận không?"
Cả người Chu Tô rét run, rốt cuộc vẫn phải đi tới bước này, cô cẩn thận nhìn trước ngó sau đi tới hôm nay, cuối cùng cũng chờ được đến lúc anh ấy hận mình.
Chung Ly rốt cục cũng nói hận mình rồi, không sai, nên như vậy, ôm nỗi thống hận của anh để rời xa nơi này.
Lúng túng thu tay lại, Chu Tô thấp giọng thật thấp nói: "Thật xin lỗi, chỉ là có lẽ sẽ không gặp lại ... Cho nên..."
"Câm miệng, em câm miệng!" Chung Ly đột nhiên tiến đến cầm lấy hai vai Chu Tô, cắn răng gằn từng chữ một: "Người phụ nữ không thể nói lý này, rốt cuộc trái tim của em có bao nhiêu cứng rắn?"
Chu Tô bị Chung Ly lay đến nỗi đầu óc như long ra, không nhịn được lớn tiếng kêu: "Chung Ly, anh lại nổi điên cái gì?"
"Đúng rồi, tôi điên thật rồi, đầu óc bị bò đá rồi, thế nào mà chỉ vì một người phụ nữ như cô mà phát điên rồi!"
Chung Ly cười lạnh, chậm rãi buông Chu Tô ra, cả khuôn mặt đen thui: "Tôi đây là một kẻ điên, chỉ vì cô mà ba năm qua không ngừng giải quyết sự bức xúc của mẹ tôi đối với cô, chăm sóc mẹ cô, còn vì cô thỉnh thoảng mất tích chốn này chốn nọ mà lo lắng, chỉ vì cô mà tôi đi làm phẫu thuật buộc ga rô, còn nói với mẹ tôi là chúng ta chưa có con là vì anh có vấn đề, chỉ vì cô ngay cả chuyện cha tôi cũng cho qua, bỏ lại người mẹ sinh ra mình trong mưa mà đi theo cô. Chu Tô, con mẹ nó nếu cô có một chút lương tâm thì có thể suy nghĩ một chút về cảm nhận của tôi, suy nghĩ một chút cảm giác chỉ vì một người phụ nữ mà cả ba mẹ tôi đều không quan tâm."
Chung Ly vừa lắc đầu vừa cười như điên dại, đêm tối tĩnh lặng khiến tiếng cười đau thương của Chung Ly quanh đi quẩn lại trong không khí. Ánh mắt của Chung Ly nhìn Chu Tô có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại có bao nhiêu lực sát thương đối với cô. Xoay mặt vào khoảng tối, Chu Tô cố nén nước mắt. Cô hiểu, tất nhiên là cô hiểu hết. Anh im lặng chịu đựng cho đi trong bóng tối mà cô lại điềm nhiên nhận lấy như lẽ tất nhiên.
Nhưng mà Chu Tô bắt đầu không hiểu nữa rồi, hình như chưa từng nghĩ tới, nếu như không phải thật lòng yêu mình, tại sao anh có thể dùng tất cả, đánh đổi tất cả để bên cạnh cô? Nếu như không phải anh yêu cô tại sao lại vào giờ phút này, giờ phút sắp mất đi mới đem trái tim vỡ nát từng mảnh tới trước mặt cô hét lên, chỉ vì muốn níu kéo một chút áy náy nơi cô, hy vọng cô vì áy náy mà suy nghĩ lại, vẫn sẽ ở bên cạnh anh.
Rốt cuộc vào hôm nay cô đã hiểu hết. Nhưng cũng vào ngày hôm nay, cô biết là cô sẽ mất hết tất cả.
Được rồi Chu Tô. Mày đủ kiên cường mà, mỗi một lần mềm lòng câu nói này luôn sẽ có tác dụng.
Chu Tô ngẩng đầu, cười khẽ: "Chung Ly, cần gì phải nói giống như mình là thánh nhân vậy. Tần Nhiễm Phong là một ví dụ điển hình nhất, nếu như anh vì yêu tôi mà làm những chuyện kinh thiên động địa kia thì chuyện Tần Nhiễm Phong là sao? Chung Ly! Hôm nay đã nói thì tôi sẽ nói cho bằng hết, đến hiện tại tôi có thể nói cho anh biết tôi và Phương Đại Đồng chưa bao giờ có chuyện liên quan đến tình dục. Nhưng anh có dám đảm bảo thời điểm chúng ta còn chưa ly hôn anh chưa từng chạm qua Tần Nhiễm Phong? Anh dám nói là anh chưa bao giờ phản bội hôn nhân của chúng ta ư?"
Chung Ly trừng mắt, giống như không thể tưởng tượng nổi. Ai có thể nghĩ đến vào thời điểm này, người phụ nữ này lại còn có thể nói ra những lời đả thương người như vậy?
Ngơ ngác nhìn gương mặt bình tĩnh và cứng rắn của cô, khuôn mặt đang căng lên hết cỡ của Chung Ly bỗng xụ xuống, nóng rát lên, giống như bị người ta hung hăng tát một bạt tai.
"Chu Tô, trên phương diện đả kích người khác, em đúng là có thiên phú đấy." Chung Ly im lặng một lúc lâu mới nói ra được một câu như vậy, sau đó thở dài nói tiếp: "Xem ra, em chính là khắc tinh mà ông trời phái đến để hành hạ anh, là anh tự phụ, cảm thấy cái gì cũng nằm trong tầm tay mình nên ông trời cảm thấy anh đáng ghét nên đã đem em đến bên anh. Dễ dàng như trở bàn tay, em đã đạp nát hết sự tự phụ của anh. Được, rất tốt."
Chu Tô mặt lạnh, không nói.
"Đây đúng là Chu Tô mà anh biết, cũng chính là người phụ nữ anh yêu say đắm, vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại, vĩnh viễn không bị ràng buộc. Anh hiểu, trả tự do cho em. Bắt đầu từ ngày mai, đường anh anh đi, đường em em đi." Chung Ly không thèm ban cho Chu Tô một cái liếc mắt, cứ như quay đầu rời đi.
Chu Tô nhìn bóng lưng của Chung Ly, bóng lưng mang theo tầng tầng băng tuyết, giống như phát ra những tia lạnh lẽo, giống như một bức tranh thủy mặc, đang từ từ phai màu, dần dần biến mất.
Chu Tô đứng trong đêm lạnh, nhìn bóng lưng đang dần dần bị đêm đen nuốt chửng, thật giống...Giống như anh thực sự sẽ biến mất trong sinh mệnh của mình, tàn nhẫn như vậy.
Trong lòng Chu Tô yên lặng cầu nguyện, cầu cho mọi thứ tốt lành sẽ đến với anh. Muốn đứng đây mãi nhưng lại sợ anh sẽ đột nhiên quay lại, cô sẽ không còn đủ sức để chống đỡ nữa, cô không còn bao nhiêu kiên cường để lại nói những lời tổn thương anh một lần nữa.
Chu Tô không ngừng dùng cánh tay lau đi những giọt lệ tràn ra từ trên mi mắt mình, cảm thấy cổ họng mình giống như bị ai đó nắm chặt, khiến mình hít thở không thông. Cô thực sự đã làm tổn thương anh, tổn thương người đàn ông cô yêu nhất trên thế gian này.
*****
Chu Tô đang đứng ngẩn người, bỗng nhiên một giọng nói từ đâu đấy vang lên khiến cô giật mình ngẩng đầu lên, nước mắt cũng chưa kịp lau khô: "Yến Linh?"
Lưu Yến Linh lạnh lùng nhìn Chu Tô, đưa điện thoại di động: "Là tớ đến đem điện thoại di động cậu để quên ở tòa soạn."
Chu Tô có chút không biết phải làm như thế nào, xoa vội nước mắt trên mặt đáp: "Ừ, cám ơn."
"Tớ đã nhìn thấy." Lấy một cái khăn trong túi ra lau mặt cho Chu Tô nói
"Nhìn thấy cái gì?"
"Nhìn thấy Phương Đại Đồng đưa cậu về, nhìn thấy Chung Ly thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin cậu đừng bỏ rơi anh ấy, cái gì cũng đều nhìn thấy"
Chu Tô sững sờ, xoay mặt, giọng nói giống như lời thì thầm: "Cậu không hiểu đâu."
"Tớ không hiểu?" Nét mặt Lưu Yến Linh chợt nghiêm túc: "Chu Tô, là cậu vô tình, cậu mới là người không hiểu!"
"Lưu Yến Linh, cậu đang nói cái gì vậy, ý cậu là sao? Bây giờ còn ra mặt nói chuyện thay Chung Ly?"
Lưu Yến Linh nhìn chằm chằm Chu Tô, lớn tiếng nói: "Chu Tô, cậu thực sự đáng bị đánh đòn. Đầu óc cậu bị lừa đá hả? Tớ sẽ khiến cậu biết là tớ có hiểu hay không? Đi, đi theo tớ!" Nói xong, nắm tay Chu Tô kéo đi.
Chu Tô hơi phản kháng nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yếu ớt nói: "Lưu Yến Linh, cậu nổi điên gì vậy, tớ đã đủ đau đầu rồi, đừng làm tớ thêm loạn nữa."
Lưu Yến Linh không để ý tới sự kháng cự của Chu Tô, cứ như vậy lôi kéo Chu Tô ra lối đi bộ, nhìn thấy xe taxi liền vẫy tay sau đó đẩy cô vào, đóng cửa lại. Chu Tô lần nữa hất tay Lưu Yến Linh: "Cậu bị gì vậy?"
"Chu Tô, cậu mà nói nữa, tớ nhất định sẽ từ cậu." Lưu Yến Linh không thèm đếm xỉa đến lời nói của Chu Tô: "Đàng hoàng ngồi đây, đi với tớ đến một nơi, không mất bao nhiêu thời gian của cậu."
Chu Tô nhìn thấy bạn mình nóng nảy như vậy nên cũng không lên tiếng, nghĩ thầm đồ đạc mình đã dọn dẹp xong hết rồi, cứ yên lặng đi theo Lưu Yến Linh một chuyến cũng chả sao.
Tài xế theo hướng dẫn của Lưu Yến Linh chạy xe đến vùng ngoại ô Tiểu Lâm Tử, trời tối đến mức không thể nhìn thấy gì hai bên đường khiến Chu Tô cảm giác hơi sợ.
Tài xế cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, mắt liếc hai người phụ nữ ngồi ghế sau, miệng chỉ chờ để nói là sẽ không đi nữa. Lưu Yến Linh lên tiếng: "Phiền bác tài đi qua rừng cây nhỏ này, sau đó chúng tôi sẽ xuống."
Chu Tô nhìn Lưu Yến Linh chằm chằm, đêm hôm khuya khoắt chạy tới nơi này làm cái gì không biết.
Xuống xe, trước mắt vẫn là một màn đen kịt. Lưu Yến Linh không nói câu nào kéo tay Chu Tô tiến về phía trước, bước chân có chút vội vàng khiến Chu Tô khó khăn lắm mới có thể theo kịp.
Đến trước một tòa nhà, cuối cùng Chu Tô cũng đã được dừng lại. Do trời quá tối nên Chu Tô không hiểu đây là nơi nào nhưng dựa vào hình dáng lờ mờ cảm nhận thì có lẽ tòa nhà này rất lo lớn nhưng có lẽ là vừa mới xây dựng cách đây không lâu bởi vì cô còn ngửi được mùi sơn.
Lưu Yến Linh nhìn tòa nhà một chút sau đó hít một hơi, quay đầu về phía Chu Tô nói: "Chu Tô, cậu phải nhìn cho kỹ, dùng cái đầu bị lừa đá của cậu mà suy nghĩ cho kỹ."
Chu Tô hơi nheo mắt vì ánh đèn bất ngờ được bật sáng, sau đó những chiếc bóng đèn nhỏ lần lượt được bật sáng.
Chu Tô híp mắt, chậm rãi thấy rõ, không khỏi ngẩn ngơ.
Tại sao ở Bắc Kinh lại có tòa nhà như thế này, kiểu cách của một giáo đường nhưng đỉnh tòa tháp lại cao vút giống như chọc thẳng đến tận bầu trời, thân tháp ngân quang lóng lánh, dát lên một tầng lóng lánh lên thân hai người phụ nữ đang đứng đó, tường được sơn một màu trắng như tuyết, đem lại cho người xem một cảm giác vừa nghiêm trang vừa thanh lịch, chính xác là giống như một căn phòng trong mộng của Chu Tô.
Lúc Chu Tô vẫn còn đang sững sờ, Lưu Yến Linh lại kéo tay Chu Tô tiến về phía trước, bước lên từng bậc thang, nói: "Cậu nhìn cho rõ."
"Đây là tòa nhà do ai thiết kế?"
"Một lát nữa cậu sẽ biết!"
Đi tới cửa, Lưu Yến Linh lấy ra một chiếc chìa khóa có hình dạng một ngôi sao mở cửa, bật đèn, trước mắt trở nên sáng ngời, giống như ban ngày.
Chu Tô chậm rãi bước vào, đây không phải là một ngôi nhà bình thường, cô khẳng định, trên tường đã được gắn một vài khung hình, Chu Tô bước tới xem, nhất thời ngây dại.
Đó là những tác phẩm do chính tay cô chụp, bức hình này là chụp vào lúc cô đi Châu Phi, lúc đấy là thời điểm một con sư tử cái rống lên vì đứa con của mình bị chết.
Chu Tô quay đầu: "Lưu Yến Linh?"
"Nhìn tớ làm gì? Đương nhiên là do Chung Ly làm."
Da đầu của Chu Tô bỗng tê dại hẳn đi, cả người giống như bị điện giật, không khỏi run một cái: "Có ý gì?"
Lưu Yến Linh đi tới: "Chu Tô, thấy rõ chưa? Toàn bộ kiến trúc của tòa nhà này là do chính tay Chung Ly thiết kế, khu vực đấu giá, bày biện tác phẩm cũng là do chính tay anh ấy sắp đặt, thậm chí một viên ngói một viên gạch đều là tâm huyết của Chung Ly."
Đầu óc của Chu Tô nổ ầm một tiếng, máu giống như đang chảy ngược rồi, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
"Chu Tô, triển lãm ảnh này, Chung Ly nói triển lãm ảnh này là tâm nguyện của cậu nên bí mật chuẩn bị muốn cho cậu một sự bất ngờ. Mấy tháng trước đã bắt đầu khởi công, thời điểm hai người ly hôn anh ấy cũng không dừng lại, cho đến mấy ngày trước anh ấy quyết định đính hôn với người khác mới dừng lại đấy."
Triển lãm ảnh? Làm sao anh biết, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, chuyện cũ lần lượt hiện ra trước mắt.
"Trước kia không có cảm giác gì đặc biệt nhưng bây giờ đi ngang qua thì thấy đặc biệt hoài niệm, tim đập mạnh từng hồi. Chung Ly! Hiện tại em càng ngày càng giống một bà già, luôn thích đi hoài niệm những khoảnh khắc trong quá khứ, có lúc lại nghĩ cuộc sống này quá ngắn ngủi, vũ trụ vĩnh hằng mấy ngàn mấy chục tỷ năm, nhưng đời người chỉ ngắn ngủi trong vòng vài chục năm. Người ta nói bất cứ cái gì đi qua đều để lại dấu tích riêng. Trước kia em luôn cho rằng mình đã đi qua nửa vòng Trái Đất nhưng nhìn lại chỉ cảm thấy mình chưa để lại được gì cho cuộc đời. Cho nên muốn lưu lại vài dấu tích."
"Những địa điểm trong thành phố Bắc Kinh? Anh cảm thấy phạm vi này quá nhỏ."
"Đúng là quá nhỏ, em hi vọng có thể đi khắp thế giới. Thực ra em có cất giữ một số hình ảnh rất đẹp, rất động lòng người của những khoảnh khắc rất tuyệt vời vẫn luôn chỉ giấu cho riêng mình. Nhưng bây giờ lại muốn tổ chức một triển lãm ảnh."
"Triển lãm ảnh?" Chung Ly bật cười: "Không dễ dàng đâu."
"Em biết là không dễ dàng, phải có nhà đầu tư cơ. Em đã từng đem hình cho Lưu Yến Linh xem qua, cô ấy nói nếu em muốn mở triển lãm ảnh thì chính là nằm mơ giữa ban ngày. Còn có... Chung Ly... Em muốn tìm lại những miền kí ức bị chính mình bỏ rơi."
Hoá ra là như vậy, cô nhớ ra rồi, đêm hôm đó bởi vì chuyện của Dương Lực và Lưu Yến Linh mà đến công ty của Chung Ly quậy phá một trận đã đời, tối về Chung Ly còn dỗ dành mình, một câu nói thuận miệng nói ra như vậy mà anh cũng nhớ để thực hiện.
"Tớ không biết làm sao anh ấy biết nhưng mấy tháng trước Chung Ly có tìm tớ, nhờ tớ hỗ trợ khâu tìm những tác phẩm của cậu. Anh ấy còn nhấn mạnh, nhờ tớ giúp đỡ nhưng mà phải giữ bí mật, muốn cho cậu một niềm hạnh phúc bất ngờ."
← Ch. 49 | Ch. 51 → |