Thần Văn Của Vị Hôn
← Ch.385 | Ch.387 → |
Khương Phục Tiên đi tới bên cạnh vị hôn phu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười mỉm, Trần Mục có thể trong hai ngày cảm ngộ ra quy tắc mặt trời, thiên phú như vậy cực kỳ khủng bố.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, đệ đã nắm giữ được quy tắc mặt trời."
Tiên nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên lộ ra nụ cười xinh đẹp đáng yêu: "Sư tỷ biết, về sau đệ chính là mặt trời nhỏ của sư tỷ."
Chạng vạng tối.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị tiệc tối rất phong phú tại bờ biển, bọn họ uống rượu ăn đồ nướng, ngươi đút ta, ta đút ngươi, vừa nói vừa cười, ăn uống no nê, hai người nằm ở trên võng nghỉ ngơi.
Khương Phục Tiên thích nằm trong ngực Trần Mục, kề sát sít sao, không nỡ tách ra.
Trần Mục cũng thích ôm vị hôn thê nghỉ ngơi hoặc là tu luyện, bây giờ là một ngày không ôm thì toàn thân khó chịu, hắn còn thích nắm tóc bạc mềm mượt của Khương Phục Tiên, sờ vào rất dễ chịu.
"Sư tỷ, đệ thường xuyên nghe nói đại đạo xảy ra vấn đề, thế nhưng không phải những quy tắc này vẫn có thể tu luyện như cũ sao?" Trần Mục không có vinh dự được trầm mê hưởng thụ, còn đang hỏi vị hôn thê vấn đề liên quan đến tu luyện.
Khương Phục Tiên cười trả lời: "Không có quy tắc, vậy chính là ngày tận thế, đạo tắc chân chính rất cao thâm, thứ đệ nắm giữ chỉ là bề ngoài, thứ tan vỡ chính là đại đạo, mà đệ chỉ là giẫm lên một con đường nhỏ."
"Phải ấn quy tắc vào trong huyết nhục gân cốt, trở thành một bộ phận của cơ thể mình, hiểu chưa?"
"Đã hiểu, sư tỷ, huyết mạch Thần tộc của tỷ mang theo quy tắc gì thế, đệ có thể nhìn một cái không."
"Ta cũng không nói rõ được, quy tắc kia cũng không tồn tại ở nhân gian, đệ không học được."
Trần Mục hơi kinh ngạc, quy tắc không tồn tại ở nhân gian, sự cường đại của ánh bạc kia Trần Mục được chứng kiến rồi.
Hai tay Khương Phục Tiên khoanh trước ngực vị hôn phu, cằm của nàng ta đặt trên cánh tay, cười xinh đẹp nhìn Trần Mục: "Tiểu sư đệ, nhưng mà đệ có thể dùng những cách khác để nắm giữ quy tắc của ta."
Trần Mục nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên, cười hỏi: "Sư tỷ, cách gì?"
"Chỉ cần đệ dùng niệm lực ngưng tụ ra thần văn của ta thì có thể sử dụng sức mạnh của ta."
Mi tâm của Khương Phục Tiên xuất hiện thần văn màu bạc, đạo thần văn kia phức tạp tinh xảo.
Vẻ mặt Trần Mục ngây ra, khiếp sợ nói: "Sư tỷ, thần văn là bí mật trân quý nhất của tỷ."
"Đệ là tiểu phu quân của sư tỷ, trân quý hơn thần văn nhiều." Khuôn mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười mê người, cặp chân dài mảnh mai kia đang đung đưa.
Đôi mắt Trần Mục ẩm ướt, vô cùng cảm động, vị hôn thê bằng lòng bỏ ra hết thảy vì hắn, thầm nghĩ trong lòng bản thân kiếp trước trước nữa chắc chắn đã từng giải cứu thế giới.
"Mau nhìn thần văn đi, còn ngây ra cái gì."
"Sư tỷ, bởi vì tỷ còn đẹp hơn thần văn."
Trong mắt Khương Phục Tiên đung đưa ý cười, khẽ quát nói: "Bớt nói lời ngon ngọt, mau chóng ghi nhớ thần văn đi."
Trần Mục nhìn chằm chằm mi tâm của Khương Phục Tiên, đường nét của đạo thần văn kia rất đặc biệt, không có điểm bắt đầu, nhìn qua có phần giống như ký hiệu tia chớp, nhìn kỹ lại phát hiện thần văn cũng không bằng phẳng, mà là lập thể, càng xem đường nét càng nhiều, càng nhìn càng thấy phức tạp.
Trần Mục dựng lại bản mẫu của thần văn ở trong thức hải, trải qua cả đêm quan sát, hắn chỉ có thể in ra ấn ký mơ hồ, không có cách nào phục chế lại thần văn hoàn chỉnh.
Sáng sớm, gió biển mang theo khí lạnh.
Võng đung đưa trong gió, Trần Mục nhìn tới đau mắt: "Sư tỷ, đệ nghỉ ngơi một lát."
"Nghỉ ngơi một lát cho khoẻ đi."
Khương Phục Tiên cười gật đầu, khắc họa thần văn tiêu hao cực kỳ nhiều niệm lực, cho dù là Trần Mục cũng không chịu được sự tiêu hao như thế.
Thời điểm Trần Mục nghỉ ngơi, ngón trỏ tay phải của Khương Phục Tiên đặt trên mi tâm của vị hôn phu, sau đó nhẹ nhàng chuyển động, nàng ta đang phác hoạ lại thần văn của chính mình.
Trần Mục cảm thấy giữa hàng mày lạnh lẽo, bản mẫu thần văn được in trong thức hải đang theo đó mà khớp vào nhau, buổi trưa khi hắn tỉnh lại, trong thức hải xuất hiện thần văn hoàn chỉnh, ánh bạc tràn ngập, thánh khiết không tì vết.
Hắn nhìn về phía vị hôn thê.
Khương Phục Tiên ngủ say ở trong ngực hắn.
Thời điểm ban đêm Khương Phục Tiên tỉnh lại, mỉm cười hỏi: "Tiểu sư đệ, đã học được chưa?"
"Cảm ơn sư tỷ, dựa vào sự giúp đỡ của tỷ, đạo thần văn này đã được khắc ghi."
"Nhớ kỹ, không phải thời khắc sống chết, tuyệt đối không được sử dụng đạo thần văn này, nó có thể bảo mệnh, nhưng cũng có thể mang đến rất nhiều phiền phức cho đệ, hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Khương Phục Tiên đứng dậy, mỉm cười đề nghị: "Tiểu sư đệ, chúng ta tới bờ biển đi dạo."
"Được."
Trần Mục và Khương Phục Tiên mười ngón đan xen, hai người lưu lại từng hàng từng hàng dấu chân trên bờ cát, dù cho thủy triều có rửa trôi, những dấu chân kia cũng chưa từng biến mất.
Bọn họ đi rất lâu dọc theo hải đảo, Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê cười hỏi: "Sư tỷ, tỷ có mệt không, nếu như mệt, đệ cõng tỷ."
"Không mệt, đệ cõng ta đi." Khương Phục Tiên chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Trần Mục cõng vị hôn thê đi dạo tại bờ biển, Khương Phục Tiên rất nhẹ, nàng ta ôm cổ Trần Mục, Trần Mục sửa lại chuyện cười ở kiếp trước kể cho vị hôn thê nghe, bờ biển vang lên tiếng cười êm tai, cho đến tận khi trời sắp sáng mới biến mất.
"Được thôi." Trần Mục sớm đã muốn tới Lan Tiên cung đánh dấu, Tru Tiên Kiếm Trận là Tiên giai sát trận, cho dù là Chân Tiên cũng có thể giết được.
Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta nhìn Trần Mục cũng đang ngồi dậy, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Đường nét cơ bắp khắp người Trần Mục đều hoàn mỹ, da thịt bóng loáng, không có tỳ vết, dáng người thon dài, phong thần tuấn lãng, phiêu dật xuất trần.
Hắn thích mặc quần cộc phơi nắng.
← Ch. 385 | Ch. 387 → |