Say rượu
← Ch.267 | Ch.269 → |
Tô Mân sống những năm tháng dài đằng đẵng, về già vẫn tráng kiện như lúc ban đầu, có lẽ là có liên quan với kiếm đạo mà ông ta tu luyện.
"Sư tôn, đa tạ dạy bảo."
Trần Mục được lợi rất nhiều, hắn uống trà nói chuyện phiếm cùng sư tôn đến gần trưa mới rời khỏi.
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, trong động phủ có y bào sạch sẽ màu tuyết, mấy bộ quần áo này vừa người hơn bộ quần áo Trần Mục đang mặc trên người rất nhiều.
Y phục đều là do Khương Phục Tiên làm, phong cách giống nhau, thoạt nhìn giống như đồ đôi.
"Vị hôn thê thật tốt." Trần Mục khen ngợi trong lòng, thay bộ đồ mới cảm giác rất thoải mái.
Trong lòng thầm nghĩ hôn ước vẫn còn ở trong nhà, vẫn luôn bị mẫu thân cất giấu, Trần Mục thậm chí còn chưa được nhìn, đợi lần này trở về nhà, hắn chuẩn bị mang hôn ước qua đây, đến lúc đó đưa cho vị hôn thê xem, không biết nàng ta sẽ có biểu cảm gì.
Trần Mục nghĩ thôi cũng thấy kích động.
Hắn tới đỉnh núi tiếp tục luyện tập kiếm kỹ.
Thời điểm chạng vạng tối.
Trần Mục đến Lạc Hà phong.
Hoàng hôn ở nơi đây đẹp nhất trong Lăng Vân tông, ở lưng sườn núi là có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn đỏ rực.
"Tiểu sư đệ, đệ tới sớm thật đấy."
"Sư tỷ, đệ nào dám để tỷ chờ."
Tần Nghê Thường cảm thấy tiểu sư đệ rất biết cách nói chuyện, mái tóc đỏ của nàng ta hôm nay rối tung, cũng không có đặc biệt trang điểm gì, y phục cũng là váy đỏ thường ngày.
Trước mặt đám tiểu bối nàng ta rất hung dữ, rất có uy nghiêm, ở trước mặt Trần Mục lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Trong rừng trúc có chuẩn bị rượu thịt.
Trần Mục và Tần Nghê Thường ngồi ở nơi sâu trong rừng trúc, bàn tròn đá trước mặt bày đầy rượu và thức ăn, đều là những đồ nhắm để uống rượu, cũng không có sơn hào hải vị.
Bình thường Tần Nghê Thường uống rượu cũng đều như thế này, nàng ta không đặc biệt chuẩn bị gì.
Mặt trời lặn ở phía Tây.
Trong rừng trúc sáng lên đèn đuốc.
Tần Nghê Thường mở vò rượu lớn chừng cỡ bàn tay, mùi rượu xộc vào mũi, Trần Mục còn chưa uống đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, đời này hắn chưa từng uống rượu, bây giờ ngược lại là được phép uống rượu.
"Những thứ này là rượu ngon sư tỷ cất giấu gần ngàn năm, bên trong có rất nhiều bảo vật của đất trời, rất tốt với thân thể." Tần Nghê Thường cười rót rượu cho Trần Mục.
Rượu trong ly có màu hơi phiếm hồng, bên trong không có vấn đề gì, theo thói quen Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng để kiểm tra, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cho dù là sư tỷ ruột thì cũng phải đề phòng.
Trần Mục bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Rượu này ngọt hơn so với hắn tưởng tượng.
Huyết dịch khắp người đều sôi trào, lượng lớn linh tính vật chất tràn vào trong cơ thể: "Sư tỷ, rượu này thật sự không tồi."
Sau đó Trần Mục uống một hơi cạn sạch.
Tần Nghê Thường tiếp tục rót rượu cho hắn, mắt phượng tràn đầy dịu dàng, vừa cười vừa nói: "Đừng chỉ uống mỗi rượu, ăn chút đồ ăn, nếu không rất dễ say."
"Tiểu sư đệ, có chuyện gì phiền não không, có thể nói cho sư tỷ nghe, có lẽ sư tỷ có thể giúp đệ."
Trần Mục ăn đậu phộng, liên tục lắc đầu, cười tỏa nắng nói: "Đệ không có gì phiền não."
"Tiểu sư đệ, bây giờ đệ đang ở độ tuổi mơ hồ, có nữ tử mình thích hay chưa?"
Tần Nghê Thường nhìn ánh mắt của Trần Mục.
Cái này khẳng định không thể nói yêu thích vị hôn thê, bởi vì Tần Nghê Thường không thích Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, đệ một lòng chỉ muốn luyện kiếm." Trần Mục ra vẻ chững chạc đàng hoàng nói lời vớ vẩn.
Tần Nghê Thường rất vui mừng, tiểu sư đệ như thế này thật đáng yêu, về sau chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn, có lẽ có thể vượt qua sư tôn, vươn tới độ cao trong truyền thuyết.
"Sư tỷ, đệ kính tỷ." Trần Mục giơ ly rượu lên, muốn đổi chủ đề.
Tần Nghê Thường cười nâng chén.
Bỗng nhiên mặt Trần Mục có hơi đỏ, hắn đỡ lấy trán: "Sư tỷ, hình như đệ hơi choáng?"
"Đây không phải là rượu bình thường, cường giả Kiếm Thánh uống nhiều cũng sẽ say, nếu như là tiên nhân túy, Kiếm Tiên uống xong cũng đều ngất đấy." Tần Nghê Thường nhìn bộ dạng của Trần Mục, cười nhắc nhở, nói.
Trần Mục lắc nhẹ đầu: "Sư tỷ, sư đệ không chịu nổi lực rượu, lần sau lại uống với tỷ."
"Tiểu sư đệ, nếu như đệ say ngất ra thì sư tỷ dìu đệ về nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục uống."
"..."
Trần Mục thật sự có hơi say.
May mà Tần Nghê Thường rất nhanh đã say bí tỉ, nói mê nói sảng rồi gục xuống bàn.
"Sư tỷ, sư tỷ?"
Trần Mục thấy Tần Nghê Thường không có động tĩnh gì bèn ôm nàng ta trở về phòng, lặng lẽ rời khỏi Lạc Hà phong.
Hắn gói đồ ăn còn thừa trong rừng trúc và cả hai vò rượu lại, mang tất cả đi.
Tần Nghê Thường mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa chút thất vọng: "Tiểu sư đệ thật là đơn thuần."
Lăng Vân phong, đỉnh núi.
Khương Phục Tiên tựa lưng ngồi dưới gốc băng thụ.
Trần Mục ngồi đối diện với vị hôn thê, phía trước hai người có một chiếc bàn băng tinh xảo, bên trên đều là rượu và thức ăn mang về từ chỗ Tần Nghê Thường, Khương Phục Tiên nhấp rượu, ăn đậu phộng, dung nhan tuyệt mỹ mang theo ý cười: "Những vò rượu này của Tần sư muội bình thường đến bản thân còn không nỡ uống, vậy mà lại chịu lấy ra."
"Tần sư tỷ đối xử tốt với đệ đó, nhưng mà những vò rượu này rất dễ say, Tần sư tỷ uống xong còn ngất đi luôn, ngay cả đệ bây giờ vẫn còn hơi choáng đầu."
"Nàng ta uống ngất ư, nào có dễ dàng như vậy."
Khóe miệng Khương Phục Tiên nhếch lên: "Tần sư tỷ của đệ chẳng qua là khảo nghiệm đệ xem đệ có làm loạn hay không thôi."
"Nếu như đệ làm loạn, nàng ta sẽ nắm thóp của đệ, về sau dùng cái này để uy hiếp đệ."
Sau cùng đỉnh núi trở nên yên tĩnh.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục đã say ngất.
Hắn uống rượu với Tần Nghê Thường trước, sau đó lại uống rượu với vị hôn thê, là thật sự uống say ngất đi rồi.
Khương Phục Tiên phất tay, toàn bộ rượu các thứ đều bay đi, sau đó Trần Mục ngã vào trong ngực nàng ta.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |