← Ch.113 | Ch.115 → |
Thấy Giản Chính Dương đứng bất động, Giản Tình cũng không cảm thấy đau bụng nữa, Tiểu Thố trực tiếp vươn tay ấn thẳng vào chiếc chuông trên đầu mình, chuyện sốt ruột vừa rồi đều đã quên, kết quả trừng mắt nhìn Giản Chính Dương lại nhớ tới.
Tần Ca cũng không kịp phản ứng, biết rằng Giản Chính Dương nhất định là bởi vì quá khẩn trương mà không kịp phản ứng, liền vội vàng chạy tới đỡ Tiểu Thố nằm xuống giường trống,
"Đừng nhúc nhích."
Đúng lúc này Giản Chính Dương mới có phản ứng lại, cùng tay cùng chân đi về phía Tiểu Thố, "Vợ, vợ à."
Tiểu Thố đang rất khẩn trương, nhưng nhìn thấy tướng đi như robot của Giản Chính Dương, không khỏi bật cười thành tiếng, cũng không còn lo lắng như vậy nữa, "Chồng à, anh thật là buồn cười."
Lúc này y tá cũng đã đến, bây giờ Giản Chính Dương mới có phản ứng, nắm lấy tay Tiểu Thố không ngừng run rẩy, "Y, y tá, vợ tôi sắp sinh rồi."
Cô đã nhận chức y tá này hơn năm mươi năm, tự nhận rằng đã nhìn thấy vô số người đàn ông, đột nhiên bây giờ xuất hiện một soái ca rơm rớm nước mắt nhìn mình, anh đẹp trai này lập tức hóa thành một tiểu Shota, trực tiếp làm cho cô y tá nảy sinh tình cảm.
Giản Chính Dương lo lắng đến mức hai tay đều run lên, thấy cô y tá lớn tuổi sững sờ ở đó, lập tức liền từ tiểu shota hóa thân thành ác ma, "Còn đứng đó làm gì, không qua đây xem thử vợ tôi."
Cô y tá bị giật mình, lập tức từ trong hoa đào hoàn hồn lại, "À à, à à."
Tim đập loạn, vội vàng lại gần Tiểu Thố, vừa định chạm vào Tiểu Thố, lại bị Giản Chính Dương ngăn cản, "Gọi bác sĩ của các người đến xem, nhanh lên."
"Tôi...."
"Tôi cái gì mà tôi, nhanh lên."
Phòng bệnh VIP đúng là khách quý, cô y tá lớn tuổi bị Giản Chính Dương mắng liền vội vàng đi tìm bác sĩ, nếu là y tá trẻ tuổi bị Giản Chính Dương mắng như vậy chỉ sợ là đã tủi thân đến khóc rồi, nhưng cô y tá này đã làm nghề này được hơn mười năm rồi, chứng kiến đủ loại bệnh nhân, đủ mọi thái độ, đều đã trải qua hết cho nên cũng không cảm thấy oan ức gì, chỉ lát sau bác sĩ đã đến kiểm tra, quả nhiên, sắp sinh rồi.
Định nói với Tiểu Thố ngày sinh dự định vẫn còn cách một khoảng ngắn, cho nên lúc này có thể coi như là sinh non, vốn định đưa Giản Tình đến bệnh viện, kết quả bây giờ lại sinh trước Giản Tình.
Nhưng trên thực tế Tiểu Thố lại không hề cảm thấy đau đớn, nhưng nước ối đột nhiên chảy xuống, sau đó được bác sĩ kiểm tra nói sắp sinh rồi.
Hai tiếng sau, Tiểu Thố được đưa vào phòng sinh, lúc này Giản Tinh vẫn lớn tiếng kêu đau, khiến Tần Ca gấp đến mức đau lòng nhưng rất bất lực, nếu không phải do Giản Tình kêu la thì đã đánh bác sĩ mất rồi.
"Được rồi, anh gọi điện cho ba mẹ tôi đi, nói là tôi và Tiểu Thố sắp sinh rồi, bọn họ vẫn chưa biết đấy." Vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Tần Ca, cái ông này, cũng không phải là lần đầu làm cha, sau lại có bộ dạng như vậy chứ.
Tần Ca nghe xong, đúng rồi, do có quá nhiều người nên gửi tin nhắn đi trước, nội dung tin nhắn rất buồn cười: Tôi sắp làm cha với làm ông rồi.
Kết quả rất nhiều người không biết chuyện đã trả lời ngay lập tức: "Người anh em, cậu quá kích động rồi, chúc mừng cậu đã lên chứ cha, chỉ là nhắc nhở cậu một chút, cậu gửi tin nhắn lộn số rồi, lại còn nói muốn làm cha rồi làm ông nữa, gửi tin nhắn cho cả nhóm, làm trò cười à.
Tần Ca dở khóc dở cười, vội vàng gửi lại một tin nhắc khác cho nhớm: Vợ và con dâu tôi đều đến bệnh viện sắp sinh con rồi, cho nên tôi đồng thời vừa là cha vừa là ông, không có sai.
Sau khi tin nhắn nhóm được gửi đi, lập tức có nhièu cuộc điện thoại gọi đến, hết hồi chuông này đến hồi chuông khác, điện thoại Giản Tinh đằng sau cũng đổ chuông, nhưng lại không gọi được cha mẹ đang ở nơi xa.
Bốn vị trưởng lão khi nhận tin nhắn đều rất ngạc nhiên, nhưng lại không gọi điện thoại được, vô cùng bất mãn.
Giản Tình giải thích một chút, nói rằng bây giờ có quá nhiều người gọi điện tới, cho nên bọn họ mới không gọi điện.
Nghe bà nói như vậy, mọi người cũng không trách nữa, liền vội vàng hỏi tình hình, biết được Tiểu Thố đã vào phòng phẫu thuật rồi, hận không thế lập tức bay về canh trước cửa phòng phẫu thuật.
May mắn thay, mọi người tính toán ngày sinh đự định của Giản Tình cũng đã gần đến, hộ chiếu cũng đã chuẩn bị từ vài ngày trước, chỉ là nếu không có chuyện ngày hôm nay, tối đa ba ngày nữa bọn họ sẽ bay về, cho nên sau khi biết được Giản Tình và Tiểu Thố đã vào bệnh viện trước thời hạn, bốn cụ già lập tức quyết định đến sân bay ngay lập tức.
Mà vào lúc đó, Gián Chính Dương cũng tiến vào phòng phẫu thuật, trên tay cầm một chiếc Dv, chuyện sinh con của vợ là chuyện đại sự, nhất định phải có người bầu bạn cùng, hơn nữa cũng phải được ghi lại.
Conn mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào DV, giữ DV thật chặt để quay được toàn bộ hình ảnh trong phòng phẫu thuật, Tiểu Thố kựa chọn sinh tự nhiên, nhưng lại không có cơn đau đẻ nào, việc sinh nở hơi rắc rối, bác sĩ lại kêu cô giống như đang đi ị, cô không cách nào tìm được cảm giác, giày vò hơn nữa tiếng cũng không bắt được trọng điểm, đúng lúc này bụng cô lại nổi cơn đau, không giống như đau bụng kinh, kết qua cô kêu la còn thảm thiết hơn so với Giản Tình trong phòng bệnh, tay Giản Chính Dương đang cầm DV cũng run lên một cái, nhưng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống.
"A, đau quá."
Tiểu Thố kêu lên một tiếng, tay Giản Chính Dương đang cầm DV cũng run lên một cái.
"A..."
"Đừng la nữa, nhịn xuống đi, nghe tôi, hít sâu, giữ sức...."
Cô y tá đỡ đẻ đứng bên cạnh Tiểu Thố vừa nói xong, Tiểu Thố miễn cưỡng nghe theo, nhưng làm sao có thể nghe theo ý của cô ấy được, nhìn thấy Giản Chính Dương đứng bên cạnh, lập tức tủi thân,
"Chồng à..."
"Vợ." DV cái gì đều chỉ là cẩu P, Giản Chính Dương ném nó sang một bên, trực tiếp đi về phía Tiểu Thố, "Vợ à anh ở đây, anh ở đây, anh ở đây.
Lặp lại mãi mãi.
"Đau quá."
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ngoan nào, không đau, anh ở đây."
"A, không được, đau quá." Bụng dưới giống như không phải của mình vậy, Tiểu Thố có thể hiểu tại sao Giản Tình lại dữ tợn như vậy, lắc đầu, bắt đầu giãy dụa,
"Không được, em không muốn sinh nữa, em không muốn sinh nữa, oa oa.... Đau quá."
"Bà xã ngoan, anh ở đây, đừng sợ." Giản Chính Dương cũng rất gấp, nhìn các y tá dùng hết sức đè Tiểu Thố lại, trong lòng rơi lệ, "Các người đang làm gì vậy, không được chạm vào người cô ấy."
Thoáng cái liền đẩy cô y tá đứng gần nhất ra, người cũng không chú ý tới, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hít một hơi thật sâu, không biết mông có còn nguyên vẹn hay không.
"Giản tiên sinh, phiền anh ôm lại vợ mình, đừng để cô ấy lộn xộn." Bác sĩ rất nhanh trí, trực tiếp mở miệng: "Để vợ của anh hợp tác với chúng tôi, nếu không thì sẽ rất khó sinh, đến lúc đó có thể là một xác hai mệnh."
Lời này lập tức hù dọa đến Giản Chính Dương, liền ôm chặt Tiểu Thố không để cô động đậy, "Vợ ngoan, trước tiên hãy sinh đứa nhỏ ra đã, sinh xong sẽ không đau nữa, nghe lời bác sĩ được không?"
"Em không muốn, em không muốn sinh, đau quá."
"Cô ấy nói đau phải làm sao bây giờ? Có cách nào để cô ấy không đau không?" Giản Chính Dương hét vào mặt bác sĩ.
"Không thể." Không phải cứ không mổ bụng thì sẽ không đau, nhưng sau khi gây tê cũng vẫn sẽ đau, hơn nữa bây giờ nhà nước có quy định phải sinh tự nhiên, không thể tùy tiện mổ bụng người phụ nữ có thai, đối với cả mẹ lẫn bé đều không tốt.
"Vợ à, hay là em cứ cắn anh đi, nếu cảm thấy đau cứ cắn anh." Không còn cách nào khác, vợ sinh con còn phải nhờ vào bác sĩ, Giản Chính Dương đành quay đầu an ủi Tiểu Thố, đưa cánh tay ngả về phía miệng Tiểu Thổ để cô có thể cắm mình.
Đôi tay trắng nõn ngay trước mặt mình, Tiểu Thố đau đến sắp ngất đi, nghĩ nếu như Giản Chính Dương không để mình sinh con, thì sẽ không đau như thế này, liền cắn mạnh một cái.
"Bây giờ, nghe theo lệnh của tôi, hít sâu... chuẩn bị... dùng sức."
Cắn cánh tay Giản Chính Dương trong miệng, nghe thấy y tá nói dùng sức, liền cố gắng dùng hết sức, nghe được bác sĩ nói nhìn thấy đầu, cô liền mừng vui, thả lỏng ra, đứa bé lại rụt trở về.
Bất lực, chỉ có thể làm lại một lần nữa, nhưng đã có kinh nghiệm lần đầu, lần này Tiểu Thổ rất nhanh đã tìm ra được điểm mấu chốt, sau vài lần thăm dò cuối cùng cũng chui ra được cái đầu.
"Cố gắng lên, đã lọt đầu ra rồi, thử dùng sức một lần nữa." Y tá hộ sinh đứng bên cạnh cổ vũ.
"A..." Trong miệng Tiểu Thố có hương vị mằn mặn, đó chính là máu của Giản Chính Dương, sau lần dùng sức cuối cùng, nghe được câu bác sĩ nói xinh ra rồi, miệng liền thả lỏng ra, không còn sức ngã xuống giường, rưng rưng nhìn cánh tay Giản Chính Dương, cô cắn quá độc ác, hơn nữa còn không đổi vị trí, một miếng thịt gần như muốn rơi ra.
"Chồng à."
Giản Chính Dương từ đầu đến cuối không nói một lời, lúc này Tiểu Thố buông lỏng tay anh ra, mọi người mới phát hiện tình huống của anh, tất cả mọi người đều cảm động trước soái ca yêu vợ này, thậm chí cô y tá đã bị Giản Chính Dương đẩy ngã té xuống đất trước đó cũng cực kỳ cảm động, liền quyết định tha thứ cho sự vô lễ của anh, bác sĩ giao đứa bé cho y tá vệ sinh lại, đi đến nhìn thử tay của Giản Chính Dương,
"Mau ra ngoài băng bó tay lại đi, đừng để lây nhiễm đến phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh."
Nghe bác sĩ nói như vậy, Giản Chính Dương vốn không muốn đi lập tức hôn lên trán Tiểu Thố một cái, "Anh đi xử lý trước, rất nhanh sẽ quay lại."
"Ừm." Tiểu Thố gật đầu, nước mắt lưng tròng, bộ dạng không đành lòng.
Giản Chính Dương và y tá ra ngoài, bác sĩ khâu lại vết thương cho Tiểu Thố, hainhi cũng đã được vệ sinh xong, liền đẩy Tiểu Thố và đứa bé ra khỏi phòng phẫu thuật, Giản Chính Dương đã đợi sẵn bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, thấy Tiểu Thố nhìn về cánh tay anh, cười cười,
"Đã xử lý xong, đừng lo lắng."
"Ừm." Tiểu Thố nghe vậy liền yên lòng, cười với Giản Chính Dương, "Mau nhìn thử bé con của chúng ta."
"Được." Lực chú ý vẫn luôn đổ dồn vào Tiểu Thố, Giản Chính Dương đến giờ vẫn không biết con mình là trai hay gái, tiếp nhận đứa bé từ trên tay y tá,
"Đây là con trai hay con gái?"
"Chúc mừng Giản tiên sinh, là một thiên kim."
"Theien kim?" Giản Chính Dương vui rạo rực nhìn Tiểu Thố, "Nói như vậy, là một Tiểu Thố nhỏ rồi."
Không đợi Tiểu Thố nói chuyện, anh lại cười, "Anh thích con gái, vợ à, vất vả cho em rồi."
Tiểu Thố cười cười, rốt cuộc cũng không uổng công vô ích.
Đẩy Tiểu Thố đến phòng bệnh VIP, chung một chỗ với Giản Tình, hai mẹ chồng con dâu cùng sinh một nơi, cho dù các bác sĩ và y tá tự nhận mình là kiến thức rộng rãi, cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy, cho nên tên của Tiểu Thố và Giản Tình đã được lan truyền truyền ra khắp bệnh viện từ lâu, dù sao, Tiểu Thố và Giản Tình từ khi mang thai đã luôn đến bệnh viện này để kiểm tra sức khỏe.
Tuy nhiên, Giản Tình lại không hề giống với những người phụ nữ trung niên bình thường với những dấu vết tuổi tác, dù không trang điểm nhưgn khí chất của bà bao nhiêu năm nay cũng không phải là để không, dù bụng to, nhưng đi chung một chỗ với Tần Ca cũng sẽ không có ai nói lời ong tiếng ve gì.
Sau khi dàn xếp xong cho Tiểu Thố và đứa bé, y tá giải thích một số vấn đề cần phải chú ý tới rồi rời đi, nếu có chuyện gì cô chỉ cần rung chuông là được rồi, Giản Tình càng ngày càng đau sợ làm phiền đến đứa nhỏ, sau khi Tiểu Thố và đứa bé nằm bên cạnh mình, liền không phát ra âm thanh nào nữa, cố nhịn đau để Tần Ca ôm đứa bé đến bên ạnh mình, đây chính là cháu gái của mình.
Đứa cháu gái có khuôn mặt rất giống với cha nó, Giản Chính Dương vốn dĩ có nét nữ tính, bây giờ có một đứa con gái của anh, mặc dù chỉ mới sinh ra, nhưng Giản Tình có thể đoánn được đứa cháu gái nhỏ này khi lớn lên sẽ mê người tới cỡ nào rồi.
"Bảo bối nhỏ của bà nội."
Bà cũng đã là bà nội rồi, trước giừo cho dù nghĩ cũng không dám nghĩ tới, Giản Tình cười nhìn Tiểu Thố đang mệt mỏi, "Tiểu Thố, cảm ơn con đã cho gia đình họ Giản chúng ta một bảo bối đáng yêu như thế."
Tiểu Thố cười cười, "Là việc con nên làm."
"Vợ à, nếu muốn thì em cứ ngủ một giấc đi." Thấy đôi mắt của Tiểu Thố sắp mở không lên nhưng vẫn chưa chịu ngủ, Giản Chính Dương liền nói."
"Đúng rồi, con bây giờ cần phải nghỉ ngơi, Tiểu Thố con mau ngủ đi."
Tiểu Thố có chút lưu luyến nhìn con gái đang ngủ say bên cạnh Giản Tình, tuy cô chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng gương mặt rất giống với Giản Chính Dương, vừa nhìn đã yêu, thật sự không nỡ đi ngủ.
Nhưng đã bỏ ra nhiều sức như vậy, tuy không thật sự muốn ngủ nhưng cũng chỉ chống đỡ nổi một phút liền lâm vào mộng đẹp.
Giấc ngủ này của Tiểu Thố rất sâu, cho dù y tá tới truyền cho cô vài bình nước, cho dù Giản Tình đã vào phòng phẫu thuật lúc nửa đêm, kể cả khi Giản Chính Dương nhẹ nhàng lau người cho cô, kể cả khi bé con ăn sữa lần đầu tiên sau bốn giờ, những việc này cô đều không biết, một giấc ngủ sâu này cuối cùng lại bị nghẹn nước tiểu mà thức dậy.
Cô là sinh tự nhiên, không cần phải cắm ống thông tiểu phía dưới giống như người sinh mổ, nghe nói chọc cái đó vào rất đau, Tiểu Thố từ bỏ suy nghĩ lười biếng, mở mắt ra, Giản Chính Dương cũng đang mở to mắt thẫn thờ nhìn mình, bé con ngủ rất ngoan, trong phòng rất yên tĩnh, thấy cô mở mắt, Giản Chính Dương lập tức quan tâm hỏi,
"Vợ à, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Muốn ăn gì không?"
Tiểu Thố lắc đầu, "Em muốn đi WC."
"Anh ôm em đi."
Không đợi Tiểu Thố phản ứng, Giản Chính Dương đã khom lưng bế cô lên, lúc này cô mới phát hiện ống truyền nước trên tay mình không còn nữa, giống như hiểu được sự nghi ngờ của cô, Giản Chính Dương chủ động giải thích,
"Đã truyền xong rồi."
"À."
Cũng không phải là lần đầu tiên thân mật với Giản Chính Dương như vậy, Tiểu Thố hơi xấu hổ một chút, nhưng cũng mặc kệ để anh hầu hạ mình đến nhà vệ sinh, cảm giác có người hầu hạ thật sự rất thoải mái.
Sau khi trở về mới phát hiện thiếu hai người, vừa hỏi thì biết được Giản Tình cũng đã vào phòng phẫu thuật rồi.
"Bây giờ là mấy giờ?"
Giản Chính Dương nhìn đồng hồ, "Ba giờ hơn."
"Mẹ đã vào bao lâu?"
"Vào lúc hai giờ."
"Sẽ nhanh hoi." Nghĩ đến lúc đau đớn cuối cùng, cảm giác này, thà rằng cho cô một nhát dao còn thống khoái hơn, cả đời này cô cũng không muốn sinh con nữa đâu,
"Chồng à, em sau này không muốn sinh con nữa, em, em, em... đau quá, em nguyện ý chết đi thì hơn."
"Suyt, không nên nói lung tung." Giản Chính Dương che miệng Tiểu Thố lại, "Chúng ta chỉ cần một đứa thôi, sau này không sinh nữa."
"Ừm ừm." Tiểu Thố vội vàng lau nước mắt, cô không phải đang cảm động đâu.
Lúc này cô mới cảm nhận được chỗ tốt của việc sinh tự nhiên, chẳng trách Giản Tình liên tục kêu cô phải sinh thường, ngủ một giấc, ngoại trừ cảm giác hơi đau ở bên dưới thì cũng không cảm thấy gì nhiều, tinh thần tốt hơn một chút, không khó chịu như lúc sinh em bé nữa, đương nhiên, có một điều khó chịu là trong bụng thiếu đi em bé cho nên cảm giác hơi trống rỗng một chút, phải biết rằng bình thường chỉ cần nhấc nhẹ tay lên là có thể vuốt ve bụng, làm động tác này trong mấy tháng cũng đã thành quen, đột nhiên không có, muốn cô sửa lại thói quen, đúng là có chút khó khăn.
"Chồng à, anh mau bế bé cưng đặt bên cạnh em được không?"
Giản Chính Dương chiều theo mọi yêu cầu"Được."
Cẩn thận từng li từng tí nhấc đứa bé như giống như một đống trong mắt anh, đúng vậy, anh nhấc lên bằng cả hai tay, tuy rằng trước đó anh đã nghiên cứu qua sách hướng dẫn thai phụ, thậm chí còn tập bế em bé bằng một cái gối nhỏ, nhưng bây giờ một đứa bé thật sự hiện ra trước mắt, mới phát hiện, thì ra ôm trẻ con cũng không phải chuyện đơn giản.
Đầu tiên, một đứa trẻ nặng hơn so với cái gối nhỏ.
Thứ hai, đứa trẻ trân quý hơn cái gối nhỏ.
Tiếp theo là, em bé mềm hơn cái gối nhỏ.
Tiếp theo nữa, em bé còn yếu ớt hơn cái gối nhỏ, Giản Chính Dương thật sự lo lắng chỉ cần mình dùng thêm một chút lực, sẽ bẻ gãy chân gãy tay của con gái bối bôi mình mất.
Vụng về bế em bé đến chỗ trống cạnh Tiểu Thố, nhóc nhỏ ngủ rất ngon lành, cách bế thiếu chuyện nghiệp của ba ba cũng không đánh thức được cô be.
Nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhăn của con gái, tình thương của người mẹ từ trong người Tiểu Thố chợt dâng trào, "Bé con thật đáng yêu."
"Bé con nhất định là tiểu bảo bôi đáng yêu thứ hai trên thế giới." Giản Chính Dương dịu dàng nhìn đứa bé.
Tiểu Thố bởi vì cái danh thứ hai mà bất mãn, "Ai là người thứ nhất?"
Chẳng lẽ là em trai hoặc em gái của Giản Chính Dương sắp xuất hiện?
Được rồi, mặc dù không hài lòng việc con gái của mình xếp thứ hai, nhưng nếu vị trí thứ nhất là em trai chồng hoặc là em gái chồng, thì cũng có thể chấp nhận được, dù sao thì xét từ góc độ gen của bố mẹ, Giản Tình và Giản Chính Dương có thể ngang hàng, nhưng mình và Tần Ca, haizz, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tần Ca rất nam tính và đẹp trai. Còn bản thân mình, tuy rằng đã nghe rất nhiều từ khen dễ thương, nhưng đáng yêu là một loại khí chất, cô không thể di truyền gen đó được, mà phương diện trực tiếp nhất của biểu hiện di truyền gen chính là ngoại hình, mình thì kém hơn so vơi Tần Ca, Giản Tình và Giản Chính Dương lại ngang nhau, nếu nói là vợ chồng liên thủ, thì mình và Giản Chính Dương đã bại vợ chồng bọn họ rồi.
Cho nên, gen của bọn họ so với mình và Giản Chính Dương có lẽ tốt hơn một chut, nếu thật sự inh ra một bé con đáng yêu hơn bé con nhà mình, thì cũng có thể chấp nhận được.
"Thứ nhất đương nhiên là vợ của anh, Bạch Tiểu Thố rồi." Giản Chính Dương thừa nhận mình không biết nói ngon dỗ ngọt, những gì anh đang nói đều là những gì anh súy nghĩ, anh cũng không biết nói thật, đối với Tiểu Thố, những chuyện cảm động hay những lời nói ngọt ngào so với cai gọi là dỗ ngon dỗ ngọt, thật ra không cũng chẳng hơn gì, không có gì to tát cả.
Nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, tim Tiểu Thố lập tức đập rộn ràng, gắt giọng, "Nói dối."
"Ở trong lòng anh, thì chính là em." Giản Chính Dương nghiêm túc nói.
Tiểu Thố không muốn thừa nhận mình đang rất vui trong lòng, nhưng đôi môi không khép lại được của cô đã để lộ ra suy nghĩ của mình, "Anh cũng chưa thấy em lúc nhỏ thế nào."
Giản Chính Dương mỉm cười, "Anh có thể đoán được."
"Chậc..."
Tinh thần cao hứng nói chuyện với Giản Chính Dương, nhân tiện còn trêu chọc bảo bối nhỏ của mình, khoảng hơn bốn giờ sau, Giản Tình cũng đi ra từ phòng phẫu thuật, bà sinh được một bé trai mập mạp, nhưng tiêc là bé trai mập mạp lại sinh ra vào lúc bốn giờ bốn phút, thằng nhóc thối, sinh sớm một chút hoặc chậm một chút, cũng không chiếm thêm một số bốn rồi.
Số bốn này ở Trung Quốc là điềm xui, cho nên Giản Tình khá bất mãn vơis việc giấy khai sinh của con mình ghi giờ sinh vào lúc bốn giờ bốn phút.
Ngay giây phút đầu tiên nghe thấy giờ này, bà đã yêu cầu sửa thời gian, dù sao cũng phải sửa lại, vì vậy trực tiếp đổi thành bốn là được, Giản Tình yêu cầu viết 3:59 bên giờ sinh.
Yêu cầu như vậy thật sự vô cùng hiếm thấy, nhưng trước sau cũng chỉ chênh lệch vài phút, lại còn cùng một ngày, bác dĩ hơi do dự một chút nhưng cũng đồng ý cho Giản Tình đổi giờ sinh, lúc này Giản Tình mới vui vẻ.
Thể lực của Giản Tình lẽ ra kém hơn so với Tiểu Thố, nhưng dù sao bà cũng đã từng sinh nở một làn, biết cách để tiết kiệm sức lực của mình, cho nên dù đã nằm trong phòng phẫu thuật rất lâu, nhưng sau khi ra ngoài tinh thần phấn chấn hơn Tiểu Thố một chút.
Chỉ là vui vẻ của Giản Tình cũng không kéo dài được bao lâu.
Sáng hôm sau, Giản Tinh đang nghỉ ngơi trêu đùa con mình, lại xem thử cháu gái của mình, au đó nghe được ngoài của tiếng trẻ con không biêt của gia đình nào khóc vang dội, lập tức có chút buồn rầu,
"Tiểu Thố."
"Dạ? Mẹ?"
"Con nói xem, vì sao bé con của chúng ta lại không khóc?"
"Hả?" Giản Tình đột nhiên hỏi Tiểu Thố một cô khiến cô hơi không hiểu, bé con không khốc, dễ chăm sóc như vậy không phải là chuyện tốt sao, tại sao Giản Tình vẫn lo lắng bé con không khóc?
"Con nghe những đưa bé bên ngoài xem, tiếng khoc vang dội như vậy." Giản Tình bĩu môi nhìn ra bên ngoài phòng bệnh, "Bé con của chúng ta, hình như từ khi sinh ra đến giờ vẫn không nghe thấy tiếng khóc."
Nhiều nhất cũng chỉ là khóc hai lần, lúc vừa sinh ra trong phòng phẫu thuật, y tá sẽ đánh hai cai vào mông để xác nhận đứa bé còn sống hay là đã chết, ngoại trừ lúc đó, cho dù là cháu gái của mình hay là con trai, đều không nghe thấy tiếng khóc.
"Mẹ, bé con không khóc, chẳng phải là chuyện tốt sao?" Tiểu Thố hỏi ra nghi ngờ của mình, "Mẹ nhìn bọn họ thật dễ nuôi, cho ăn thì nhẹ nhàng ăn, ăn xong lại nằm ngủ, mẹ xem không biết con cái nhà ai bên ngoài kia, khóc lớn như vậy, thật sự khiến người lớn phiền chết."
"Ai da, mẹ tình nguyện bị phiền chết còn hơn là bị buồn chết." Giản Tình lại xem thử hai đứa nhỏ, rất buồn bã đưa ra câu trả lời, "Mẹ sợ bọn nó sẽ giống như Tiểu Dương, mắc chứng tự bế, con nói nếu cái này là di truyền, thì phải làm sao đây?"
"Cái này..." Tiểu Thố nghe xong, liền bắt đầu buồn bã.
Giản Chính Dương ngồi bên cạnh Tiểu Thố nghe thấy cũng có chút u buồn nhìn con gái bảo bối của mình, vốn dĩ bản thân mình đã rất phiền, cả ngày muốn dính lấy vợ, nếu sao này con gái cũng như vậy, chẳng phải sau này vợ sẽ rất vất vả sao?
Tần Ca về nhà đem canh cho hai hai phụ, vừa bước vào phòng liền thấy cả phòng bệnh rất yên tĩnh, ba người lớn ai nấy cũng mặt u sầu nhìn bé con đang ngủ.
"Tôi nói này, mọi người làm sao vậy?" Tần Ca ngập ngừng nhìn bọn họ, "Xin hỏi, trong nửa tiếng tôi rời khỏi đay, đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Tiểu Thố liếc nhìn Giản Chính Dương, "Đều tại anh."
Quay đầu không để ý đến anh, vẻ mặt của Giản Chính Dương có chút rối rắm cũng có chút vặn vẹo, giống như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn Tiểu Thố, lại nhìn sang hai đứa bé, cuối cùng cũng không nói ra.
"Ai da...." Giản Tình liếc nhìn Tần Ca, nói ra lo lắng của mình, Tần Ca nghe xong, khóe miệng liền giật giật, "Sao lại đoán như thế, cứ trực tiếp hỏi bác sĩ đi."
"Hơn nữa, đứa bé này vừa mới sinh ra, trừ khi là đói bụng hoặc buồn tiểu, nếu không thì cũng không nên khóc."
"Ngoài ra, cho dù là căn bệnh quái gở gì hay là bệnh tự bế gì đó, rất ít khi là bẩm sinh, hầu hết đầu do các yếu tố sau này mà hình thàn ra, làm sao có thể di truyền được?"
Một lời nois này đã đánh thức mọi người trong mộng, Giản Tình và Tiểu Thố nhìn nhau, đều thở phà nhẹ nhõm, "Vẫn may vẫn may."
"Hai người đấy, đúng là không có việc gì liền sinh chuyện." Bất lực lắc đầu, mở hộp thức ăn ra, phân cho mỗi người một chén canh, "Nào, canh cá đặc biệt của A Hoa, nghe nói cái này có công dụng kích sữa, uống nhiều một chút."
Từ trước khi sinh con, cả mẹ chồng nàng dâu đều đã quyết định sử dụng sữa mẹ, tuy Tần Ca cũng nói cho vợ mình nghe, nhưng đối với Tiểu Thố, đây là một bố chồng, bố chồng trước mặt nói ra từ kích sữa, cũng rất xấu hổ.
Được rồi, Tần Ca không nhận ra lời nói mình có chỗ nào không ổn, Tiểu Thố cũng giả vờ câm điếc.
Canh cá của A Hoa làm rất ngon, vì hai chữ kích sữa, cả Tiểu Thố và Giản Tình đều uống hết một chén lớn, uống đến khi cái bụng căng tròn, để cho hai người được thanh tĩnh, Tần Ca gửi tin nhắn cho tất cả bạn bè của mình, những ai muốn xem con hay cháu gái của mình, thì phải đợi sau khi Giản Tình và Tiểu Thố xuất viện, về đến nhà hẵng nhìn, bệnh viện này nhỏ như vậy, lại yên tĩnh như vậy, không thích hợp để mọi người đến bệnh viện.
Vì vậy trong phòng của Tiểu Thố và Giản Tình, ngoại trừ Giản Chính Dương và Tần Ca hầu như luôn ở đó, tạm thời không có ai quấy rầy bọn họ.
Sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Tiểu Thố được cho là có thể cho ăn sữa rồi, nghe nói là như thế, Tần Ca chủ động đi ra ngoài, trước khi cho con bú sữa lần đàu tiên, phải vắt một chút sữa ra.
Tiểu Thố vuốt bộ ngực vô cùng trướng của mình, bóp vài cái, sữa như cột nước búng ra, trực tiếp bay thẳng vào mặt Giản Chính Dương đang ngồi bên cạnh, mặt Tiểu Thố đỏ lên, Giản Chính Dương mặt vô cảm cầm khăn lau đi, nhìn bộ dạng Tiểu Thố xấu hổ, an ủi,
"Không sao cả, lần đầu tiên không thể tránh khỏi không có kinh nghệm, mau vắt đi, đừng để bé con đói bụng."
Tiểu Thố lén nhìn Giản Tình, bà hình như không chú ý tới cô đang xấu hổ, gật đầu, đỏ mặt thử vắt một bên khác cũng ra được một tí, sau đó mới ôm bảo bối cho bú sữa, trước khi sinh đã được bồi bổ rất nhiều chất dinh dưỡng, Tiểu Thố từ lúc mang thai đến lúc sinh, dường như đã lớn hơn hai cái chén, ban đầu là B, bây giờ gần như đã thành G, bởi vì mang thai, cho nên vinh dự trở thành gái ngực to, hậu quả chính là Giản Chính Dương lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó của cô không rời mắt, nếu không phải bụng cô ngày càng lớn, e rằng không biết anh sẽ làm gì.
Đương nhiên, ngực to ra có thể không chỉ là phát dục lần thứ hai, sữa bên trong là thật, không phải là giả, bé biếng ăn cũng không lớn lắm, phải một lúc sau mới biết được, nhưng hai bầu ngực của Tiểu Thố vẫn trướng lên rất khó chịu, bé con chỉ bú được một chút sữa, còn một bên ngực khác vẫn của cô vẫn không động tới, bây giờ đã cứng giống như sắt vậy.
"Thật khó chịu."
Thấy bộ dạng khó chịu của Tiểu Thố, Giản Chính Dương có chút đau lòng, ôm đứa nhỏ vào lòng, đặt lên giường ngủ, cầm lấy cái cốc giấy được cho Tiểu Thốm "Vắt ra một ít đi, đừng để bản thân khó chịu."
"Ừm." Tiểu Thổ vừa mới trở thành mẹ, cực kỳ xấu hổ, chủ yếu là do có mẹ chồng trước mặt, nếu không có Giản Tình ở đây, có lẽ cô cũng không xấu hổ như vậy.
Hơi nghiêng thân thể sang một phía, từ từ nặn ra, cho đến khi mình không còn cảm thấy khó chịu nữa mới buông ra, chỉ được một lúc sau, tay cô đang vắt cảm thấy rất đau, hơn nữa không biết có phải do động tác của cô sai hay không, cảm thấy bộ ngực hơi đau nhức, xoa bóp đầu ngón tay mỏi rã, bấc lực nhìn bé con đang ngủ say, có những bà mẹ không đủ sữa chỉ có thể ủy khuất cho em bé uống sữa bột, nhóc con này thì hay rồi, sữa mẹ căng đây, cô lại chỉ ăn một chút, nhưng cũng thế, cô gái nhỏ mà, ăn ít cũng là điều dễ hiểu, nghĩ như vậy, lại nhìn Giản Chính Dương nói,
"Chồng ơi, anh mua máy vắt sữa về đi, tay em rất đau."
"Được."
Giản Chính Dương gật đầu, thật ra anh muốn thử xem mùi vị trong cốc, nhưng có Giản Tình ở đây, an cũng không thể không biết xấu hổ, chì là dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Tiểu Thố.
Hiểu được ý của anh, Tiểu Thố mặt 囧 hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Anh đừng có mà mơ."
Nhỏ giọng mắng anh một tiếng, ở chỗ Giản Tình không nhìn thấy nhéo một cái, "Mau mau mua cho em một cái máy vắt sữa."
Nhìn tình hình như vậy không chừng lúc nào cũng dùng, cô cũng không muốn ủy khuất mình, tay bây giờ vẫn cảm thấy đau rát, nếu lát nữa lại trước sẽ rất khó chịu, không hề thoải mái.
Không đành lòng để Tiểu Thố chịu khó, Giản Chính Dương đứng dậy đi ra ngoài,
"Anh đi mua cho em máy vắt sữa."
Máy vắt sữa có lẽ sẽ thuận tiện và nhanh chóng hơn, Giản Chính Dương nhớ đến chất lỏng màu trắng Tiểu Thố vắt ra, trong lòng nghĩ không biết hương vị sẽ như thế nào, nếu có cơ hội nhất định phải tự mình nếm thử.
Tiểu Thố đuổi Giản Chính Dương đi, nhìn ánh mắt mập mờ của Giản Tình, độtnhieen biết hành động mờ ám của mình và Giản Chính Dương đều đã bị bà nhìn thấy, trước mặt mẹ chồng bị xấu mặt, xấu hổ đến mức nhìn cũng không dám nhìn Giản Tình, giả vờ giả vịt đi dỗ bảo bối của mình, "Bé cưng ngoan, mẹ ở đây này...."
"Tiểu Thố."
"A, mẹ?"
"Bé cưng ngủ rồi, đừng dỗ nữa, ngược lại còn quấy rày đến con bé." Giản Tình hơi buồn cười nhìn Tiểu Thố 'Có tật giật mình', con trai và con dâu có tình cảm thật tốt, khiến bà làm mẹ cũng rất vui.
"À." Tiểu Thố ngượng ngùng thu móng vuốt của mình lại.
Bé con của Tiểu Thố đã được đặt tên, gọi là Giản Đình, vừa có nghĩa là Đình Đình Ngọc Lập, cũng có ý là đình chỉ, tức là sau khi sinh Giản Đình xong sẽ không sinh em bé nữa.
Cái tên này là do Giản Chính Dương nghxi ra, Tiểu Thố rất thích chữ "Đình", cảm thấy rất có linh khí, vì vậy tên của Giản Đình cứ như thế đã dược đặt xong.
Đương nhiên, trước đó Giản Đình đã có vài nhũ danh rồi, còn về việc sau này có tăng lên nữa hay không, tạm thời không đề cập đến, đối với trước mắt thì cô bé đã có ba nhũ danh: Bé con, tiểu Tiểu Thố và Đình Đình.
Còn về bảo bối của Giản Tình và Tần Ca, tên cũng đã dược quyết định, gọi là Tần Nguyệt Thăng, hy vọng sau này cậu lớn lên có thể vững vàng lớn lên, biệt danh hiện tại chỉ có một, là Tiểu Thăng.
So với bảo bối nhỏ thì gọi là bé con thuận miệng hơn, nhưng Tiểu Thố lại quá thân cận với mình, Tiểu Đình Đình đã lấy tên là bé con, Giản Tình cảm thấy chú thì không nên trùng tên với cháu gái, tuy rằng bọn họ vẫn là con nít, nhưng từ ngày sinh ra cũng đã làm chú cũng hiếm, cái tên dễ thương như vậy nên để dành cho hậu bối, mình là trưởng bối phải có bộ dạng của trưởng bối, cái tên này, phải là cái tên đường hoàng, miễn cho về sau bị tiểu bối chê cười.
Đương nhiên, đây hoàn toàn là dựa trên tâm lý của Giản Tình, cũng không nói ra.
Hai mươi bốn giờ sau khi Giản Tình sinh con, cũng đã đến lúc cho con bú, lần này, Giản Chính Dương không ra ngày mà chỉ đổi hướng quay lưng về phía Giản Tình.
Trong phòng này có ba người đàn ông, một là người của mình, hai người là con của mình, cũng không cần phải tránh né, Giản Tình cũng không cảm thấy thiếu tự nhiên hay gì, thuần thục cởi quần áo vắt sữa ra.
Nhưng rõ ràng khác với Tiểu Thố, sữa của Giản Tình rất trong, có hơi giống nước, hơn nữa còn rất ít, bé con Tần Nguyệt Thăng ăn một lúc cũng chưa thấy, tuy rằng cậu rất nhỏ, nhưng dân dĩ thực vi thiên, biết rõ chính mình không được ăn no, liền khóc lớn tỏ vẻ kháng nghị.
Sợ em trai sẽ đánh thức con gái, Giản Chính Dương vội ôm con gái ra hành lang trốn một lúc, ai nói Tần Nguyệt Thăng không khóc, ai nói Tần Nguyệt Thăng sẽ di truyền tật xấu của anh trai mình chứ? Nhìn tiếng khóc này xem, thật lớn làm sao.
Giản Tình vừa vỗ Tần Nguyệt Thăng vừa vui vẻ nghĩ thế, Tần Ca đang vội vàng pha sữa bột, cậu nhóc này thật đúng là ngoài dự đoán, sau khi uống hết sữa của Giản Tình, lại uống thêm 50 ml sữa bột mới hài lòng.
Ông trời ạ, mỗi lần bé con nhà mình bú sữa, cũng chỉ bú được 30 ml mà thôi, tuy Tần Nguyệt Thăng đến thế giới này muộn hơn cháu gái nhỏ vài tiếng, nhưng âm thanh vừa phát ra đã biểu thị mình rất lớn, đầu tiên là thân phận lớn, sau đó là ăn nhiều, cuối cùng là giọng to, trước mắt thì vẫn chưa nghe tiếng khóc của Giản Đình, cho nên tạm thời vẫn cho Tần Nguyệt Thăng lớn giọng hơn Giản Đình.
Không đủ sữa, đây là điều mà Giản Tình không ngờ tới, hơn nữa chất sữa của mình cũng không tốt bằng Tiểu Thố, đứa nhỏ này cho dù sữa bột tốt đến đâu cũng không đủ dinh dưỡng bằng sữa mẹ được.
Chẳng lẽ mình thực sự già rồi?
Giản Tình đối với sự chênh lệch của mình và Tiểu Thố có chút u buồn.
Tiếp theo, Tần Nguyệt Thăng một lần nữa chứng minh với mọi người sức ăn của minh như thế nào, gần như chỉ hai giờ một lần là đã phải bú mẹ rồi, tốc độ hồi sữa của Giản Tình cũng không đọ lại được tốc độ cậu bú sữa mẹ, Tần Ca thử trực tiếp đưa sữa bột cho cậu uống, một lần uống là 80 ml, đây thật sự là một dạ dày vương mà, hiếm thấy hơn chính là hệ tiêu hóa của cậu vẫn tốt như vậy.
Điều này khiến cho Giản Tình một lòng muốn nuôi con bằng sữa mẹ rất phiền muộn, mà bên kia bạn nhỏ dễ thương Giản Đình cũng khiến cho bà mẹ Tiểu Thố rất sầu não, tình huống của cô hoàn toàn trái ngược với Giản Tình, Giản Tinh nuôi một đứa nhóc dạ dày vương nhưng không có sữa, còn mình có rất nhiều sữa nhưng em bé lại ăn quá ít.
Vì vậy sau khi Giản Chính Dương một lần nữa tiêu diệt một ly sữa do TIểu Thố vắt ra, nhũ dịch nồng nàn màu trắng xinh đẹp khiến Giản Tình cuối cùng cũng không chịu nổi sự hấp dẫn đó, mở miệng nói,
"Tiểu Thố, nếu không thì con vắt sữa ra, cho Tiểu Thăng uống một chút, xem nó có chịu uống hay không, sữa bột này, dù sao cũng không dễ uống bằng sữa người."
Cái này, em chồng uống sữa của chị dâu?
Có chút xấu hổ, Giản Tình mở miệng cũng rất xấu hổ.
Ngược lại, tình yêu thương của Tiểu Thố tràn ra, nhìn bé con nhà mình, lại nhìn em chồng muốn bú sữa mẹ nhưng lại không có sữa để bú, cảm thấy rất đau lòng, trước đó cô cũng đa nghĩ đén chuyện này, nhưng Giản Tình lại không nhắc tới, cô cũng không định mở miệng, bây giờ Giản Tình đã nói, cô đương nhiên sẽ gật đầu,
"Được."
Lại vắt một ít ra ngoài chén, đổ vào bình sữa cho bạn nhỏ Tần Nguyệt Thăng uống thử, kết quả cậu lập tức uống từng ngụm từng ngụm cạn sạch, bộ dạng rất vui vẻ, điều này khiến cho Giản Tình vừa vui vừa buồn, vui chính là bé con ăn khỏe, cơ thể sẽ tốt, buồn vì mình không đủ sữa, muốn cho con trai bú cũng không được.
Độ nồng đậm của sữa mẹ quả nhiên không có sữa bột nào so sánh được, sau khi uống xong sữa mẹ, bạn nhỏ Tần Nguyệt Thăng trực tiếp ngủ ba tiếng đồng hồ, rất ổn định, sau đó mới bắt đầu đòi ăn.
Lần này Giản Tình đã về rất nhiều sữa, vội ôm bé cưng cho bú sữa, nhưng bé con chỉ bú một ngụm sau đó liền không chịu bú nữa, cứ khóc rống, lại phải để Tần Ca đi khuấy sữa, nhưng cũng không uống, cuối cùng thấy cậu khóc không ngừng, lại sợ đánh thức con gái khóc cũng không tốt, Tiểu Thố đỏ mặt nói,
"Mẹ, nếu không để con thử xem."
Giản Tình sững sờ, lập tức gật đầu, "Được."
Vì vậy Tần Ca lại ra ngoài, Giản Chính Dương không cam lòng mà ôm bạn nhỏ Nguyệt Thăng qua, dám uống sữa của vợ anh, chết tiệt, có thể ném tiểu tử thúi này ra ngoài cửa sổ được không?
Mối thù hận giữa bạn lớn Giản Chính Dương và bạn nhỏ Tần Nguyệt Thăng bắt đầu từ lúc này.
Lần này Tiểu Thố không vắt sữa ra cho bạn nhỏ Nguyệt Thăng uống, mà trực tiếp ôm bạn nhỏ Nguyệt Thăng kề vào ngực, đặt ngực mình gần vào Nguyệt Thăng, bạn nhỏ Nguyệt Thăng bú thử một ngụm, lập tức vui vẻ, uống từng ngụmg từng ngụm của sữa tươi ngon lành.
Giản Tình nhìn một hồi cũng toát mồ hôi, "Cái thằng nhóc thúi này, đúng là biết chọn chỗ ăn vay, ăn nhiều cũng không nói đi, còn biết lựa đồ ngon để ăn."
Tiểu Thố xấu hổ cười cười, cố gắng làm ngơ rằng người dang bú sữa mình thật ra chính em chồng của mình, không ngừng thôi miên mình, người ta đã nói chị dâu như mẹ, con gái cô còn lớn hơn em chồng, có thể xem là mẹ ròi, bây giờ cho bú một chút sữa cũng không có gì mất mặt, không thành vấn đề.
Như lời của Giản Tình, bà sinh ra một đứa siêu kén ăn, từ khi nếm thử sữa của Tiểu Thố, sữa của Giản Tình, cậu không hề uống, sữa bột lại càng không, chỉ nhận sữa của Tiểu Thố.
Vì vậy ba ngày sau họ được xuất viện, Giản Tình và Tiểu Thố trở về nhà họ Giản để ở cữ, Tiểu Thố xác nhận nhiệm vụ, ngoại trừ phải đút sữa cho con gái của mình, còn phải mang theo khẩu phần ăn của em chồng.
Nghe nói khi trẻ con bú quá nhiều, ngực của phụ nữ sau khi cai sữa sẽ dễ bị xệ, mõi ngày để cho hai đứa nhóc bú sữa mẹ, một đứa trong đó còn là một siêu cấp ăn vay, mỗi ngày Tiểu Thố ngoài việc phải bổ sung rất nhiều canh lợi sữa, còn phải đề phòng vấn đề chảy xệ sau khi cai sữa.
Ngày nào cũng bắt Giản Chính Dương lên mạng tra cách phòng chống, còn Giản Chính Dương rất bất mãn với việc em trai mỗi ngày đều chiếm chỗ riêng tư của vợ mình, chỉ ước gì cậu có thể cai sữa nhanh một chút, lúc tra tư liệu rất cố găng.
Nhà họ Giản bây giờ cực kỳ náo nhiệt, ngoài trừ mỗi ngày đều có người đến thăm nhà, bốn cụ già cũng trở về từ nước ngày, hầu như toàn bộ nhà họ Giản đều có thể nghe được tiếng nói cười vui vẻ.
Cậu mợ Tiểu Thố cũng có cơ hội đến thăm Tiểu Thố ở nhà họ Giản, Giản Tình còn trực tiếp chuẩn bị phngf cho bọn họ, bất kể khi nào bọn họ đến, muốn ở lại thì đều có thể ở, một đại gia đình, rất náo nhiệt.
Tuy nhiên ở cữ cũng không dễ chịu như vậy, ngoài việc phải uổng rất nhiều canh mõi ngày, còn không thể xem TV, không thể sử dụng máy tính, có rất nhiều quy tắc cái này không thể cái kia cũng không, Tiểu Thố là người trẻ tuổi, chỉ vài ngày thôi đã không chịu nổi.
"Trời ạ, lúc nào mới đủ một tháng đây, em không chịu được nữa ròi, em muốn xem TV, em muốn chơi máy tính."
"Vợ à, nhịn một chút đi, cũng đều là vì tốt cho em thôi." Giản Chính Dương hiếm khi không đứng một bên với Tiểu Thố.
"Anh thì hiểu cái mẹ gì." Tiểu Thố sinh xong xong, bất giác trở nên hung hãn hơn, thỉnh thoảng sẽ văng ra một hai lời thô tục, nhưng với người yêu vợ như mạng là Giản Chính Dương thì cho dù như thế, cũng cảm thấy Tiểu Thố rất đáng yêu.
Cho dù thế nào, thì Tiểu Thố ngày đêm trông mong, , thời gian ở cữ một tháng cuối cùng cũng kết thúc, tuy theo lý thuyết ở cữ là 120 ngày, nhưng sau một tháng, cũng có nhiều quy tắc được bỏ đi, ví dụ như là xem TV hay đại loại sẽ không có ai ngăn cản cô nữa, đương nhiên, cái gọi là không có người ngăn cản là khi cô chỉ xem TV trong một thời gian ngắn mà thôi, nếu hơn một tiếng sẽ có người nhắc nhở cô nghỉ ngơi.
Tiệc đầy tháng của Tiểu Đình Đình và Tiểu Nguyệt Thăng được tổ chức cùng một ngày, tuy rằng hai đứa nhóc này không sinh cùng một ngày, nhưng bọn họ cũng chỉ cách nhau vài tiếng mà thôi, làm hai lần sẽ rất phiền phức, cho nên dứt khoát chỉ làm một lần, vì vậy vào ngày đầy tháng của Tiểu Đình Đình, đã ký hợp đồng với một nhà hàng lớn nhất thành phố do Cừu Tần, Tần Ca và Giản Chính Dương cùng nhau góp vốn, Tiểu Thố cũng không có họ hàng gì, kết quả Cừu Tần đã gọi ra rất nhiều bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh, tuy ông chỉ mới gia nhập vào Trung Quốc không bao lâu, nhưng trên lĩnh vựckinh doanh chỉ càn có lợi ích, vậy thì chính là bạn bè, có rất nhiều đều vui vẻ cho ông mặt mũi, hơn nữa cộng thêm người của công ty ông, hình thức như vậy, còn náo nhiệt hơn so với hôn lễ của Tiểu Thố và Giản Chính Dương, Tần Ca bên này cũng thế, rất nhiều người bạn mà Giản Tình chưa từng gặp qua cũng đến đây, thấy bà hoa mắt, thấp giọng hỏi Tần Ca,
"Anh kiếm đâu ra nhiều bạn vậy?"
"Ha ha, là mấy anh em trước đây, từng đi lính cùng nhau."
Hầu hết bạn bè của Tần Ca đều là những người bạn trông quân đội, cũng chỉ có những người đã từng làm anh em tgrong quân đội, thì cho dù sau này xuất ngũ có làm gì đi chăng nữa, trong lòng họ cũng giữ một vị trí cho nhau.
Tình cảm đồng đội, không phải là thứ mà những tình cảm khác có thể so sánh, lần này là đầy tháng của con trai, hơn một nữa, những ai ông có thể thông báo đều thông báo cả rồi.
"Thì ra là như vậy." Thấy thế, Giản Tình thầm thở nhẹ ra, nên bà mới nói nhìn những người này luôn có cảm giác đặc biệt, có chút hỗn động, bây giờ nghe Tần Ca nói đều đã từng ở trong quân đội, cũng nghĩ như thế, nhìn những người ngồi thẳng tắp kia, không phải ai đi lính cũng sẽ như vầy sao?
Giản Tình bởi vì không cho con bú, cho nên vừa xuất viện liền cai, sau đó lại mặc quần áo nịt bó sát người, sau một tháng, nhờ sự cố gắng của bà, so với trước khi sinh con cũng không khác nhiều lắm, ít nhất là nhìn từ vẻ bề ngoài thì không kém chút nào.
Tiểu Thố cũng mang nịt eo, nhưng cô thường xuyên cảm thấy khó chịu lại lén cởi ra, sau đó bị Giản Chính Dương phát hiện, để cô mặc lại, đương nhiên, cũng không phải do Giản Chính Dương thích Tiểu Thố nhỏ gày, thật ra anh cảm thấy Tiểu Thố bây giờ có da có thịt, sờ rất thoải mái, nhưng Tiểu Thố lại kiên trì giữ mình, biết rõ ý chí của mình không tốt lắm, cho nên đã yêu cầu anh phải giám sát mình.
Đầy tháng cùng ngày, không thể không nói là một chuyện cười.
Bởi vì hai đứa nhỏ mặc đồ giôgns nhau, đều là quần áo màu đỏ, trước khi đến khách sạn, chiếc chăn bọc hai đứa có màu khác nhau, nưng không biết có phải hai đứa ngày nào cũng uống sữa cùng một người, tóm lại là, đến cả nhà họ Giản cũng cảm thấy hai đứa trẻ càng lúc càng giống nhau, đôi khi hai bà mẹ cũng không phân biệt được ai là ai, may mắn là một trai một gái, chỉ cần nhìn phía dưới là có thể phân biệt được
Nghe nói vào ngày đầu tháng, trong khách sạn có điều hòa rất ấm áp, cho nên liền lấy chăn của hai đứa nhỏ ra, sau đó dạ dày vương Tiểu Nguyệt Thăng lại đói bụng, Tiểu Thố liền dắt Tiểu Nguyệt đến một phòng không có người để bú sữa, Giản Tình không biết là do bị hoa mắt hay thế nào lại ôm Tiểu Đình Đình, chào hỏi với các khách mời, sau đó nói với từng người một: Đây là con trai tôi.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |