Vay nóng Homecredit

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 113

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 113
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


"Chị."

Cửa thang máy vừa mở ra, Tiểu Thố liền trông thấy khuôn mặt phóng đại của Bạch Tiểu Vũ khiến cô hoảng sợ, mà người nọ lại cười trông cực kỳ đáng khinh: "He he, chị, em biết chị là người mạnh miệng mềm lòng, nhất định sẽ đi gặp ba, chị cũng có cảm tình với ba có đúng không?"

Tiểu Thố lườm cậu một cái, không chút khách khí nào mà đẩy đầu cậu sang một bên: "Đừng có tự mình đa tình."

Cảm tình? Nghĩ lại một chút, nói thật, đúng là không phát hiện ra vì cái gì mà lại đi tới đây, chính cô cũng không rõ.

"He he, chị, chị không cần phải phủ nhận đâu, cho dù chị phủ nhận thì thực tế cũng sẽ chứng minh tấm lòng thật sự của chị, em sẽ không tin những gì chị nói đâu." Bạch Tiểu Vũ kiên quyết cho rằng Tiểu Thố có cảm tình với Bạch Chính Nghĩa, vẻ mặt đầy đắc ý.

"Chị, chúng ta đi thôi, em cố ý tới đây đón chị đó."

Cậu vui vẻ dẫn Tiểu Thố về phía phòng bệnh, còn chưa đi tới cửa, đã bị Trần Phương đang đi ra ngoài tìm Bạch Tiểu Vũ nhìn thấy, bà lập tức trầm mặt: "Bạch Tiểu Vũ."

"Mẹ." Trông thấy Trần Phương, Bạch Tiểu Vũ lập tức thu lại nụ cười.

"Ba con còn chưa có tỉnh đâu, con liền cười vui vẻ tới như vậy, có phải muốn chọc mẹ tức chết không? Hay là con muốn ông nội, bà nội mắng hả?" Sắc mặt Trần Phương rất không tốt.

"Không phải bác sĩ cũng đã nói ba không còn gặp nguy hiểm tới tính mạng rồi sao." Bạch Tiểu Vũ giảo biện: "Con đây là đang mừng cho ba đó không được sao, nếu như đã không ảnh hưởng tới tính mạng nữa thì đương nhiên nên chúc mừng một chút, tuy rằng bây giờ ba vẫn chưa tỉnh, nhưng mà bị bệnh là bình thường, quan trọng nhất là vẫn có thể đứng lên được, không phải là nên vui mừng sao?"

"Đúng cái đầu con ấy." Trần Phương bị đứa con của mình nói nhăng nói cuội chọc cho tức muốn chết, đang định tự mình đánh cậu, Bạch Tiểu Vũ thông minh trốn ra đằng sau Tiểu Thố: "Mẹ, con đã trưởng thành rồi, mẹ không thể lại đánh con."

Tay của Trần Phương dừng lại ngay trước mặt Tiểu Thố, hai người đều nhìn thẳng vào nhau, giờ phút này không ai có ý định bỏ qua đối phương.

Hai người đứng đối diện, sử dụng đích chiến thuật tâm lý, người nào dời mắt trước, khí thế người nào giảm xuống trước liền thua. Tiểu Thố kỳ thật sự không muốn so đo với Trần Phương, nhưng mà đầu sỏ phá hoại gia đình của cô, cô không có cách nào dùng khuôn mặt tươi cười chào đón nhìn bà ta được.

Ở cùng Giản Chính Dương đã lâu, Tiểu Thố cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều, lấy ví dụ khi nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói ví dụ lấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, nháy mắt cũng không được chớp, cho tới khi nào đối phương không chịu nổi mới thôi.

Mãi lâu sau, Trần Phương có chút chật vật dời mắt sang hướng khác, mói với Tiểu Thố: "Cháu có muốn vào thăm một chút không?"

Tiểu Thố gật gật đầu: "Nếu như đã tới đây rồi thì đương nhiên muốn vào gặp một chút, tôi sẽ nhanh rời đi."

Cho dù cô có đứng đây không đi thì cũng sẽ không có người nào cho rằng cô hiếu thuận, thế nên chỉ cần xem qua là được rồi.

Trần Phương không thể nói gì hơn được, chỉ đành nhường đường vào phòng bệnh cho cô. Tiểu Thố cũng thuận theo mà đi vào, Bạch Tiểu Vũ nắm tay Tiểu Thố không buông, coi Tiểu Thố là bánh bích quy có nhân, mặt khác muốn thoát khỏi móng vuốt của Trần Phương, còn về phần bị cô xem thường thì trực tiếp bỏ qua.

Trong phòng bệnh cao cấp thật yên lặng. Lúc Tiểu Thố mở cửa ra, ông bà nội trên danh nghĩa của cô liền quay sang nhìn, Bạch Tiểu Vũ ở bên cạnh đầy vui vẻ nói: "Chị tới gặp ba kìa."

Ông nội Tiểu Thố liếc mắt nhìn Tiểu Thố một cái không nói gì, chỉ đứng dậy từ vị trí bên cạnh giường, trông thấy vậy, Tiểu Thố bước tới, nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ dưỡng khí, so với người đàn ông đầy hăng hái trong trí nhớ của cô thì thực sự có quá nhiều điểm khác biệt.

Mà sự khác biệt lớn nhất chính là ông đã già đi. Mái tóc từng đen xưa kia nay đã chậm rãi chuyển sang màu trắng. Tuổi của ông cũng không phải là quá già, nhưng trông thấy phần tóc bên tai đã điểm nhiều màu trắng, lần đầu tiên Tiểu Thố phát hiện ra người đàn ông này cũng đã già rồi.

Lúc này Bạch Chính Nghĩa vẫn còn chưa tỉnh, Tiểu Thố yên lặng nhìn ông một lát rồi nói với Bạch Tiểu Vũ: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."

Bạch Tiểu Vũ liếc mắt nhìn ông bà nội đã bị coi như không khí, thầm than lá gan của Tiểu Thố cũng thật lớn, hỏi cô: "Chị, ngày mai chị lại đến chứ?"

"Không đến." Giản Chính Dương trả lời trước: "Tiểu Thố say xe, bụng cũng đã lớn, không nên chạy loạn."

Lái xe từ nhà tới đây mất tận hơn hai tiếng, cứ nhích tới nhích lui trong xe như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới bé cưng.

Bạch Tiểu Vũ có chút mất mác: "Là vậy sao."

Nhìn xuống bụng Tiểu Thố, cái bụng lớn của cô đánh sâu vào trong thị giác cậu: "Được rồi, vậy chị chăm sóc bản thân thật tốt rồi sinh ra nhóc con mập mạp, sau này em sẽ làm cậu."

Tiểu Thố cười cười, gật gật đầu: "Đi thôi."

"Vâng, em tiễn hai người." Bạch Tiểu Vũ muốn tiễn Tiểu Thố xuống lầu, bị kẻ ít hiểu biết là Trần Phương giữ chặt không cho đi, nhìn cậu bĩu môi ý bảo ông bà bội đang không vui, Bạch Tiểu Vũ le lưỡi, sửa lại.

"Chị và anh rể đi thong thả."

"Ừ."

Ông bà nội từ đầu tới cuối bị coi là không khí chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, để cho Tiểu Thố đi ra ngoài.

Lúc lái xe về nhà, Giản Chính Dương bật nhạc nhẹ, ngả ghế ra sau để cho Tiểu Thố ngồi thoải mái hơn một chút, anh yên lặng một lát rồi gọi: "Bà xã."

"Vâng."

"Nếu như ba em thật sự phá sản thì phải làm sao bây giờ?"

"Để ông ta tự xử lý thôi."

"Em không đau lòng sau?"

"Có gì mà phải đay lòng chứ? Tuy rằng em là con gái của ông ta, nhưng mà sau khi trăm tuổi thì ông ta cũng sẽ chẳng để lại chút tài sản nào cho em đâu." Tiểu Thố bĩu môi: "Hơn nữa tiền bạc cũng chỉ là thứ ngoài thân, nếu như ông ta thực sự có năng lực thì sợ gì chuyện phá sản chứ, kiếm lại là được rồi."

"Vậy nếu như ông ta không chịu nổi, bởi vì phá sản mà gặp chuyện, vậy em có khổ sở hay không?" Giản Chính Dương bắt đầu thăm dò thái độ của Tiểu Thố.

"Có lẽ cũng sẽ cảm thấy có chút không đáng đi." Tiểu Thố suy nghĩ rồi nói, cảm tình mà cô dành cho Bạch Chính Nghĩa quả thật không sâu, trầm ngâm một chút, cô hỏi Giản Chính Dương.

"Em nói như vậy, liệu anh có cảm thấy em là người máu lạnh không?"

Ngay cả cô cũng cảm thấy mình thật máu lạnh, không phải người ta nói huyết mạch còn lớn hơn sao trời, sao cô lại không có chút cảm tình nào như vậy với Bạch Chính Nghĩa chứ.

Giản Chính Dương vươn một tay ra nắm lấy tay Tiểu Thố: "Ông ta không đáng để em phải quan tâm, cảm giác hiện giờ của em là bởi vì ông ta không có chút cảm tình nào với em, hơn nữa em cũng không có cảm tình với ông ta. Không cần phải nghĩ nhiều, cứ như vậy là được rồi, không đáng trở thành kẻ địch, cũng không đáng để em quan tâm."

Không thể không nói, Tiểu Thố hỏi ý kiến của Giản Chính Dương, quả đúng là tìm nhầm người rồi. Anh còn ước Tiểu Thố coi toàn bộ thế giới là kẻ địch mà chán ghét, chỉ yêu mỗi mình anh thôi.

Mà Tiểu Thố hiển nhiên không nhận ra vấn đề này, vừa nghe thấy Giản Chính Dương nói vậy, lập tức cũng không cảm thấy rối rắm nữa, vuốt ve bụng mình rồi nghe nhạc, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy thế, Giản Chính Dương vừa lòng cười, công ty của Bạch Chính Nghĩa cũng không cần phải tồn tại nữa.

Về đến nhà, không cần để Giản Tình và Tần Ca hỏi, Tiểu Thố đã tự nói ra rồi, sau khi biết được Bạch Chính Nghĩa không có việc gì, Giản Tình không có chút cảm tình nào với thông gia này liền nói.

"Không có việc gì thì tốt rồi, bây giờ con cứ dưỡng thai cho tốt, đừng đi lung tung nữa."

Ngay cả hôn lễ cũng không thông báo cho người cha này biết, Tiểu Thố coi thường Bạch Chính Nghĩa như vậy, không trách Giản Tình lại lạnh lùng như thế.

"Vâng ạ." Tiểu Thố gật gật đầu, thuận miệng hỏi Giản Tình chuyện trong cửa hàng thế nào.

Mặc dù cách làm của Tô Á quả thực không hiếm thấy trong xã hội hiện nay, nhưng chị ta đã xem nhẹ sức ảnh hưởng của Giản Tình, trước mắt đã một nửa số khách hàng đã quay lại cửa hàng của Giản Tình, một nửa số khách hàng thì có cảm tình tương đối tốt với Giản Tình, còn có một bộ phận thì đang theo dõi diễn biến, đương nhiên cũng có một bộ phận thì đến đâu cũng không quan trọng, chỉ cần biết đó là tiệm làm đẹp là được.

Tuy là vậy nhưng tổn thất của Tô Á cũng không nhỏ, trộm trang hoàng lại muốn lôi kéo bộ phận khách hàng tiềm năng, chất lượng trang trí không thể quá thấp. Vì để mở cửa hàng này, không nói tới chuyện phải tiết kiệm nhiều năm, còn phải để cha mẹ bỏ vào một chút thì còn cần một người có khả năng chống đỡ được nữa. Không thể không nói trên phương diện này Tô Á vẫn có bản lĩnh quyết đoán, thẩm mỹ viện vốn là dựa vào việc tích lũy thẻ thành viên, một nửa khách hàng sau khi quay trở lại cửa hàng của Giản Tình còn định hủy thẻ thành viên, hơn nữa nói chị ta lừa bọn họ, sẽ tiến hành khởi tố chị ta. Hơn nữa Giản Tình còn định khởi tố bác sĩ thẩm mỹ đó, cũng khiến cho Tô Á có chút ăn không tiêu.

Dù sao thẩm mỹ viện là của chị ta, có thể liều mạng vì thẩm mỹ viện, có thể liều lĩnh, nhưng mà bác sĩ thẩm mỹ đi theo chị ta thì không như vậy. Vì để có được bác sĩ thẩm mỹ này, chị ta hoặc là lấy hình thức tặng cổ phần công ty, hoặc lấy lương cao để thua bọn họ tới đây, thậm chí còn tính bán ra một ít cổ phần của công ty để bó chặt những bác sĩ thẩm mỹ đó. Các bác sĩ thẩm mỹ vốn cũng có cổ phần cửa hàng của Giản Tình, vì để họ tới tiệm của hình mà phải trả giá không ít, mà tổn thất của họ đều là do Tô Á gây ra. Hiện giờ biết được Giản Tình sẽ khởi tố bọn họ, một bộ phận những kẻ nhát gan còn có chút hối hận sao lại đi theo Tô Á, còn một bộ phận bác sĩ thẩm mỹ khác tự giác thấy không bồi thường nổi cũng đã muốn quay lại.

Tâm lý của một bộ phận bác sĩ thẩm mỹ cũng làm ảnh hướng tới nhóm bác sĩ thẫm mỹ khác. Phải biết rằng tâm lý của bác sĩ thẩm mỹ không ổn nên lúc tiếp đón khách hàng dễ dàng xảy ra lỗi, mà những khách hàng mà chị ta kéo tới đều là những người có tiền, không thể chọc vào ai được.

Điều gì sợ cuối cùng cũng xảy ra, một ngày nọ, một người phụ nữ trẻ tuổi tới làm đẹp, kết quả bác sĩ thẩm mỹ nhất thời sơ ý, không để ý tới chuyện làn da của người phụ nữ này mẫn cảm, kết quả khiến da mặt cô ta bị kích thích. Lúc còn chưa bắt đầu người phụ nữ này đã nói mặt nạ này khiến cô ta có hơi đau, muốn bảo bác sĩ thẩm mỹ đổi sang loại khác. Quả thực có nhiều người lúc đắp mặt nạ này cũng có xảy ra phản ứng, thế nên bác sĩ thẩm mỹ cũng không làm theo ý cô ta, còn an ủi cô ta đây là chuyện bình thường, sau khi đắp mặt nạ này xong da mặt sẽ tốt hơn.

Nghe thấy bác sĩ thẩm mỹ nói như vậy, người phụ nữ kia cũng không yêu cầu gỡ mặt nạ xuống nữa, dù sao phụ nữ có thiên tính thích chưng diện, vì vẻ đẹp mà trả giá chút là bình thường.

Vì thế mười lăm phút sau, sau khi bác sĩ thẩm mỹ tháo mặt nạ xuống liền giật mình phát hiện khuôn mặt của cô gái đó sưng lên như cái đầu heo, hơn nữa da mặt còn nổi đầy mụn đỏ trong cực kỳ dọa người.

Người phụ nữ này tuy chưa soi gương nhưng mà cảm thấy da mặt mình thật khó chịu, lấy tay sờ lên, kết quả thấy nóng tới dọa người, lập tức bảo bác sĩ thẩm mỹ lấy gương ra, bác sĩ thẩm mỹ sao dám lấy gương để cô ta xem, vội vàng bảo cô ta chờ chút rồi ra ngoài tìm Tô Á.

Kết quả còn chưa đợi bác sĩ thẩm mỹ quay lại, người phụ nữ cảm thấy không thích hợp nên ra bồn rửa mặt trực tiếp soi gương, sợ tới mức kêu to một tiếng, trực tiếp ôm lấy bồn rửa mặt thở hổn hển.

Mà cùng lúc đó bác sĩ thẩm mỹ vội chạy tới chỗ Tô Á, còn chưa kịp nói chuyện chợt nghe thấy tiếng thét chói tai, nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn xuống.

"Sao lại thế này?" Tô Á biến sắc, nhìn bác sĩ thẩm mỹ hỏi.

"Khuôn mặt của vị khách kia bị sưng đỏ." Bác sĩ thẩm mỹ nhanh chóng nói qua chuyện vừa xảy ra ban nãy.

"Mau đi xem một chút." Tô Á sau khi nghe bác sĩ thẩm mỹ nói qua mọi chuyện liền cảm nhận cảm giác không tốt vang lên trong lòng, vội vàng chạy tới xem vị khách kia, kết quả mức độ sưng đỏ thực sự quá dọa người.

Thật ra nếu như bác sĩ thẩm mỹ bỏ mặt nạ ra lúc người phụ nữ này cảm thấy không thoải mái thì mặt của cô ta cũng sẽ không trở thành như này. Người có làn da mẫn cảm đôi khi còn quý giá hơn da của em bé.

"Vị tiểu thư này..."

"Tiểu mẹ nhà cô." Lúc này người phụ nữ liền thể hiện ra mặt mạnh mẽ của mình, cô ta ngẩng đầu lên đi tới tát Tô Á một cái: "Người phụ trách của mấy người đâu, lập tức lăn ra đây cho tôi. Hủy dung của bà đây, bà phải đập nát cái tiệm của các người."

Một cái tát của người phụ nữ trực tiếp khiến bác sĩ thẩm mỹ phía sau bị dọa sợ Tô Á hành nghề mấy năm cũng đã từng gặp qua những người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng người phụ nữ tức tới như vậy thì đây là lần đầu tiên gặp phải, mà đây cũng là lần đầu tiên chị ta khiến mặt của người khác bị thành như vậy, biết mình đuối lý nên chịu đựng vết đau sưng đỏ trên mặt, cẩn thận nói.

"Chuyện này là do bác sĩ thẩm mỹ của tôi làm sai, tiểu thư cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô, nếu không cô xem, hiện giờ cô trước rửa mặt vệ sinh cẩn thận lại, nếu như không vệ sinh kịp thì có thể sẽ gây kích thích trên mặt cô nữa."

Vừa nghe thấy vậy, người phụ nữ cũng không màng tới chuyện báo thù nữa, chỉ oán hận nói: "Còn không mau lấy nước ra cho bà đây."

Một bác sĩ thẩm mỹ thông minh lập tức bưng một chậu nước tới: "Đây ạ đây ạ."

Người phụ nữ đoạt lấy cái chậu, tự mình cẩn thận rửa mặt mình, nhiệt độ nóng giống như bị phỏng khiến cho cô ta thấy rất không thoải mái, trực tiếp dội nước lên trên giường của viện thẩm mỹ, liếc mắt mọt cái trông thấy vị bác sĩ thẩm mỹ kia đang sợ hãi không ngừng lùi ra sau, bước tới phía nguồi đó rồi vung tay lên, mấy cái tát liền dội vào mặt bác sĩ thẩm mỹ đó, người phụ nữ đó đánh quá bất ngờ, dùng lực cũng rất mạnh trực tiếp đánh bác sĩ thẩm mỹ đó xem liếc mắt một cái sợ hãi đắc không ngừng sau này lui đích mỹ dung sư, ba hai hạ tiêu sái thành đầu heo.

Tuy rằng chuyện này là lỗi của thẩm mỹ, nhưng mà đánh bác sĩ thẩm mỹ thành như vậy, mọi người cũng không thể nhắm mắt làm ngơ ngồi yên được, Tô Á và mấy bác sĩ thẩm mỹ khác cũng ra ngăn lại.

"Tiểu thư, chúng tôi thật sự xin lỗi cô vì sai lầm của chúng tôi, nhưng mà hiện giờ bác sĩ thẩm mỹ của chúng tôi bị cô đánh thành như vậy rồi, có thể xin cô hãy nguôi giận được không, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện bồi thường được chứ?"

"Bồi thường? Được, tôi cũng không yêu cầu các người nhiều đâu, một trăm vạn, chúng ta giải quyết riêng, thế nào?"

Một trăm vạn? Tô Á nhướng mày: "Tiểu thư, thật ra đây là do làn da của cô mẫn cảm thôi, uống thuốc dị ứng mấy ngày là tốt rồi, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn. Một trăm vạn, cho dù là thẩm mỹ viện của nhà ai thì e là cũng không có nhiều như vậy."

"Nói thế nghĩa là cô không đưa sao?" Người phụ nữ trầm giọng nói.

"Không phải là không đưa." Trong lòng Tô Á dâng lên cảm giác bất an, tận lực để cho bình tĩnh lại: "Là con số cô đưa ra quá lớn, cô cũng thấy rồi đấy, thẩm mỹ viện của chúng tôi cũng chỉ lớn được như thế này thôi, hơn nữa còn vừa mới khai trương, cho dù có bán thẩm mỹ viện của tôi đi thì cũng không lấy ra được một trăm vạn."

"Không lấy ra nổi một trăm vạn thì cô mở thẩm mỹ viện làm gì?" Người phụ nữ trợn mắt: "Tôi nói cho cô biết, đưa ra một trăm vạn, tôi tuyệt đối sẽ bỏ qua chuyện này."

Nói xong, cũng không quan tâm Tô Á nói gì nữa, trực tiếp xoay người rời đi.

Thái độ của người phụ nữ khiến cho Tô Á biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, nhìn thấy bác sĩ thẩm mỹ kia bị đánh thành cái đầu heo, chị ta nắm chặt tay lại, cuối cùng không nhịn nổi nữa: "Nếu như chuyện này không giải quyết được thì cô chờ chết với tôi đi."

Người phụ nữ kia rời thẩm mỹ viện còn chưa tới nửa tiếng, nhóm bác sĩ thẩm mỹ vẫn còn chưa bình tĩnh lại thì đã thấy mấy chiếc xe bánh mì dừng ngay trước cửa thẩm mỹ viện. Ngay sau đó hai mươi mấy người đàn ông xông vào trong tiệm, một người đàn ông dẫn đầu liền vung tay lên.

"Đập."

Hai mươi mấy thuộc hạ đột nhiên thấy gì liền đập nát thứ đó, Tô Á sợ tới mức hai chân run lên:"Dừng tay, mấy người dừng lại hết đi. Làm cái gì vậy, dừng tay hết lại cho tôi, còn có luật pháp hay không? Mấy người là người nào mà dám vào phá cửa tiệm của tôi?"

"Tiệm của cô? Cô là người phụ trách?" Người đàn ông đi đầu lạnh lùng nhìn Tô Á một cách âm hiểm: "Mở cửa tiệm lừa gạt người ta, tôi thấy loại kỹ nữ như cô cũng chẳng kẻ tốt lành gì, các anh em, thẩm mỹ viện của nhà này chính là lừa đảo, đập nát nó cho tôi"

"Rõ, anh ba."

"Dừng tay, mấy người dừng tay lại cho tôi." Tô Á muốn ngăn lại, kết quả bị người đàn ông dẫn đầu kia đẩy ngã xuống đất, chị ta trực tiếp ngã mạnh xuống sàn, tay lại bị đập vào mảnh vỡ thủy tinh, máu đột nhiên chảy ra khiến chị ta đau tới mức kêu to.

"Chị Tô." Một bác sĩ thẩm mxy đứng bên lập tức chạy tới đỡ Tô Á.

"Có chuyện gì ở đây vậy?"

Cùng lúc đó, những vị khách tình cờ ở trong thẩm mỹ viện cũng bị dọa cho kinh sợ, một đám người đi tới sảnh lớn.

"Thẩm mỹ viện của nhà này lừa gạt người. Người phụ nữ của anh cả chúng tôi tới đây làm đẹp, kết quả hủy dung mặt chị dâu của chúng tôi, chị dâu chúng tôi bảo cô ta bồi thường một trăm vặn, kết quả con kỹ nữ này không chịu. Nếu đã vậy thì đành dùng phương pháp của chúng tôi tới giải quyết, chúng tôi cũng không phải không để ý tới mọi người, các vị khách hiện giờ hãy rời đi, nếu như không đi, trong chốc lát nếu có ai bị liên lụy thì đừng trách do anh em chúng tôi thô lỗ."

Sự xuất hiện của đám người giang hồ này khiến cho đám phụ nữ trong sảnh lớn thay đổi sắc mặt, tục ngữ có câu mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, bọn họ không dám trêu chọc vào những người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn như vậy, đám người lập tức rời khỏi thẩm mỹ viện.

Thấy thế, người đàn ông dẫn đầu cười hài lòng: "Đập cho tôi."

"Vâng, anh ba."

Xong rồi, cửa tiệm của chị ta xong rồi. Trông thấy hành động của mọi người, trong đầu Tô Á chỉ có một suy nghĩ, chị ta nằm dưới đấy, không thể đứng dậy nổi.

Đợi cảnh sát tới cũng đã muộn rồi, người được gọi là anh ba kia đã mang theo người của mình nghênh ngang rời đi. Mà cửa tiệm của Tô Á lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Không biết là ai gọi cảnh sát nữa, trông thấy trong tiệm bừa bộn như vậy, một người cảnh sát đi vào.

"Ai báo cảnh sát vậy, có chuyện gì đã xảy ra?"

Không ai trả lời cảnh sát, nghĩ một lát, có lẽ là do khách hàng gọi tới giúp đỡ đi.

"Ai là ông chủ?"

Phụ: mỗi ngày đổi mới mới nhất tối toàn bộ đích tiểu thuyết: chữ Hán văn học (HANZIWEN)

Thấy không ai trả lời, cảnh sát lại hỏi.

Lần này, tất cả mọi người nhìn về phía Tô Á.

"Là cô sao?" Cảnh sát cau mày nhìn Tô Á: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Á nhìn thấy cảnh sát, mặt không chút thay đổi...

"Bà chủ." Một bác sĩ thẩm mỹ đi tới, có chút lo lắng nhìn chị ta: "Cảnh sát hỏi chị đó, chị có khỏe không, trước đứng lên đi đã."

Lúc này, cảnh sát cũng trông thấy vết thương trên tay Tô Á, máu chảy ra thoạt nhìn trông rất dọa người, chẳng qua cảnh sát đã phá án quá nhiều nên cũng không có phản ứng gì nữa: "Cô bị thương rồi, có muốn tới bệnh viện sơ cứu một chút không, còn nữa, ai có thể nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Chúng tôi nhận được cuộc gọi nói rằng có người tới đập phá."

"Tôi biết có chuyện gì xảy ra." Lúc này, bác sĩ thẩm mỹ lúc trước bị người phụ nữ kia đánh thành đầu heo đứng dậy, nói qua mọi chuyện xảy ra ban nãy, đương nhiên, cô ta cũng không có lá gan nói lung tung ngay trước mặt cảnh sát, một năm một mười kể hết mọi chuyện. Cảnh sát nhíu mày, nếu như vậy thì không phải là thẩm mỹ viện bị đập phá vô cớ, chẳng qua cách làm của nạn nhân cũng quá cực đoạn rồi.

"Mấy người có biết thông tin của vị khách đó không?"

Mấy bác sĩ thẩm mỹ nhìn nhau, lắc đầu, bác sĩ thẩm mỹ bị đánh thành đầu heo lại nói: "Hôm nay là lần đầu tiên cô ta tới đây, tôi chỉ biết cô ta họ Dung, còn những chuyện khác thì không rõ nữa."

Nghĩ mà cũng thấy thật buồn bực, làn da của người phụ nữ kia thoạt nhìn trông mềm mại mịn màng, rất giống làn da trung tính, sao lại có thể là da mẫn cảm chứ. Nếu như người phụ nữ đó nhắc trước một câu thì sao cô ta có thể sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, kết quả lại bị đánh, cửa tiệm thì bị đập, về sau làm sao làm ăn được nữa đây.

Cảnh sát lấy lời khai theo lời bác sĩ thẩm mỹ đó, sau đó nói với Tô Á: "Tô tiểu thư, cô có thể đứng lên được không, chúng tôi cần cô xử lý chút biên bản."

Tô Á đang ngơ ngác cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn cảnh sát: "Mấy người tới đây lúc nào?"

Cảnh sát: "..."

"Xong rồi, mọi thứ xong rồi." Không để ý tới phản ứng của cảnh sát, Tô Á ngơ ngác nhìn xung quanh, nghĩ tới giọng nói âm trầm của người tên anh ba kia, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, thành phố này, sẽ không bao giờ... có chỗ nào để chị ta sống yên ổn nữa.

"Tô tiểu thư." Trông thấy bộ dạng của Tô Á, vị cảnh sát đó nhìn đồng đội của mình rồi lại gọi một tiếng: "Tô tiểu thư, cô cứ yên tâm, vụ án này cỉa cô, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rồi trả lại sự công bằng cho cô. Hiện giờ chúng tôi cần lời khai của cô, cô xem, có thể đứng lên trước rồi nói chuyện với chúng tôi được chứ."

"Anh cảnh sát, các anh nhất định phải giúp đỡ tôi." Như nghe thấy tiếng gọi của tự nhiên, Tô Á đột nhiên nắm chặt không buông lấy một người cảnh sát. Chị ta không có bối cảnh, chỉ có thể dựa vào này đó cảnh sát.

"Được, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô, trước tiên cô hãy đứng lên đã."

"Được."

Tô Á nương theo lực kéo của cảnh sát mà đứng lên, lúc này điện thoại của cảnh sát vang lên, anh ta đứng sang một bên nghe điện thoại. Tô Á bắt đầu kể lại mọi chuyện trước đó với vị cảnh sát đứng trước mặt mình, thực sự rất giận người phụ nữ kia, rõ ràng là người phụ nữ kia đòi tiền, cô ta cũng chưa thật sự bị hủy dung, mà cho dù có thật sự bị hủy dung thì cũng không đáng đòi một trăm vạn.

"Anh cảnh sát, anh nhất định phải tìm được người phụ nữ đó, đều là do cô ta sai, tôi phải truy cứu trách nhiệm của cô ta."

Sự việc quá mức kịch tính, người phụ nữ vốn là người bị hại giờ lại trở thành bị cáo, cảnh sát một bên ghi chép, gật đầu với cô ta: "Pháp luật luôn công bằng, chỉ cần có đủ chứng cứ xác thực, cô ta sẽ bị trừng trị theo luật pháp."

"XX."

Đang nói, đồng nghiệp nghe điện thoại liền đi tới, nhìn Tô Á bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó gọi đồng nghiệp của mình sang một bên, thì thầm nói nhỏ với anh ta mấy câu.

Nghe thấy đồng nghiệp nói vậy, vị cảnh sát này cũng kinh ngạc liếc nhìn đồng nghiệp của mình một cái: "Thật sao?"

"Ừ."

"Nhưng mà..."

"Đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta không có quyền hành."

"Haiz, được rồi."

Thấy hai người đứng đó nói nhỏ, Tô Á có chút bất an, lúc này, người cảnh sát kia đi tới: "Tô tiểu thư."

"Vâng."

"Vụ án này, thật sự xin lỗi, chúng ta chỉ sợ là bất lực."

Tô Á giật mình nhìn người cảnh sát đó: "Ý anh là gì?"

Vị cảnh sát nghe điện thoại vội ho một tiếng, "Theo như chúng tôi được biết, chuyện này vốn là do thẩm mỹ viện của mọi người phạm sau lầm nghiêm trọng. Tất cả đều là do thẩm mỹ viện của các cô, hiện giờ người bị hại muốn đâm đơn kiện lên tòa, yêu cầu các cô bồi thường chi phí tổn thất cho cô ấy, hơn nữa còn yêu cầu hủy bỏ tư cách kinh doanh của các cô. Tuy rằng hiện giờ cô cũng là người bị hại, nhưng phải có nguyên do mới có kết quả, thế nên chúng tôi tạm thời không thể thụ lý vụ án này. Bây giờ cô hãy mời luật sư đi, đợi tới khi tòa án mở phiên tòa thì hãy nói tổn thất của các cô cho quan tòa, có thể lại..."

"Không phải, đây đâu phải là một chuyện chứ?" Tô Á có chút không thể tin được những gì mà mình nghe được.

"Đây là một chuyện." Cảnh sát khẳng định không buông tha, cũng không muốn nói chuyện với Tô Á nữa: "Thật xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện khác, xin được phép đi trước. Gặp lại cô sau. Nếu có việc gì thì hãy gọi 110."

Tô Á: "..."

Nếu như người của cục công thương đích thân tới kiểm tra tư cách kinh doanh thì cũng không có tới đả kích chị ta thì tới khi về nhà cũng phát hiện nhà mình bị người ta vào đập phá, cha mẹ vẫn đang hoảng sợ không thôi, chị ta phẫn nộ quát.

"Khốn kiếp, là ai, rốt cuộc là ai làm?"

"Người đi đầu là một người được gọi là anh ba." Bà mẹ nước mắt giàn giụa nhìn Tô Á: "Á Á, đừng nói là con đắc tội kẻ nào rồi chứ, mẹ nghe người gọi là anh ba đó nói cái gì mà chị dâu bọn họ bị con hủy dung, đây là thật hay giả vậy?"

"Mẹ..." Tô Á có chút khổ sở nhìn mẹ mình.

"Á Á, mẹ và ba con cũng đã lớn tuổi rồi." Bà mẹ khóc: "Chúng ta có thể kiếm tiền, nhưng mà không thể kiếm tiền từ lương tâm. Con mau nói thật đi, có phải con hủy dung mặt người ta không?"

"Đó là một hiểu lầm."

"Vậy sao bọn họ lại thuê người xông vào đập phá nhà của chúng ta?" Giọng điệu của bà mẹ mang theo ngữ khí mệnh lệnh khiến Tô Á ngậm mồm không biết nói gì, một hồi lâu sau mới nói: "Bởi vì cô ta bắt con phải bồi thường một trăm vạn, con không đưa."

"Cái gì, một trăm vạn?" Con số này khiến cho những bậc cha mẹ làm công nhân bình thường sợ hãi hét ra tiếng.

"Vâng." Tô Á có chút chua xót gật đầu, chị ta làm sao có nổi một trăm vạn chứ. Vì để mở cửa tiệm này mà đã tiêu gần hết tiền ti của cha mẹ, hiện giờ cửa tiệm cũng bị người ta phá rồi. Việc này chỉ sợ rất nhanh sẽ bị truyền đi, không cần phải nghĩ cũng biết ngày mai khẳng định nhiều khách hàng sẽ tới hủy thẻ. Cửa tiệm của chị ta xong rồi, cuộc đời của chị ta cũng xong rồi.

Đôi khi, có thể dễ dàng hủy diệt một người như vậy, Tô Á tuyệt đối không thể tưởng được, lúc này, ở trong phòng bao của một khách sạn nào đó, mấy người đàn ông nâng cốc lên vui vẻ.

Tần Ca bưng rượu lên kính người đàn ông ngồi bên cạnh mình: "Anh cả, lần này cảm ơn anh."

"Ha ha." Người bị gọi là anh cả thân thiết vỗ vỗ bả vai Tần Ca: "Chú hai, những lời này của chú cũng quá khách khí rồi. Năm đó anh em chúng ta đồng sinh cộng tử trong quân đội, hơn nữa đã vái lạy, chút việc nhỏ ấy còn cần nói cảm ơn sao?"

"Đúng vậy, anh hai, anh không cùng lăn lộn vớn bọn em nữa, rất nhiều anh em đều luyến tiếc đấy. Lần này có thể giúp được anh, em cũng rất vui."

Tần Ca quay đầu nhìn về người đàn ông vừa nói chuyện, nâng rượu lên với anh ta: "Ba Nhân, mấy lời cảm ơn này cũng quá nhẹ rồi, đến đây, chúng ta uống rượu."

"Ha ha, em thích mấy lời này của anh hai, đến, uống rượu."

Nếu như Tô Á ở trong này, nhất định sẽ phát hiện, người được gọi là Ba Nhân chính là người dẫn đầu tới cửa tiệm của mình, là người được người khác gọi là anh ba.

Mà trông thấy Tần Ca, chỉ sợ chị ta nhất định sẽ phát hiện ra vì sao người phụ nữ bị hủy dung kia lại có phản ứng lớn tới như vậy, vì đây chính là âm mưu nhằm hủy diệt chị ta.

Tuy rằng Giản Tình lợi dụng người của mình để lôi kéo khách hàng trở về, nhưng nếu muốn duy trì đám khách đó thì cũng là một vấn đề khác. Trong khoảng thời gian này, trông thấy Giản Tình bụng đã lớn rồi mà cả ngày đều phải chạy qua thẩm mỹ viện, trong lòng Tần Ca ít nhiều có chút khó chịu.

Vì thế, liền muốn báo thù thay Giản Tình, Tần Ca cho tới bây giờ cũng không là người tốt, dám bắt nạt người phụ nữ của ông, sẽ nhận được đãi ngộ bị bắt nạt lại.

Phá hủy sự nghiệp của Tô Á mới là bước đầu tiên trong kế hoạch của ông, kế tiếp, mới là thời kỳ đen tối thực sự của Tô Á, chỉ cần chị ta ở lại thành phố này thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới có cơ hội chuyển mình.

Người mà ông gọi là anh cả và Ba Nhân này là anh em cùng nhau vào bộ đội với ông năm đó. Ba người đã kết nghĩa thành anh em, sau khi xuất ngũ, Tần Ca phụng dưỡng mẹ già, kết hôn rồi sinh con, dần dần làm ăn theo con đường chính đạp, Mà người là anh cả và Ba Nhân thì trực tiếp lăn lộn dưới xã hội, dần dần tạo ra chút thế lực, ít nhất thì ở đây, cả hai bên hắc bạch đạo đều có thể sử dụng được.

Tuy rằng Tần Ca không ở trong giới hắc đạo, nhưng mà vẫn liên hộ với anh cả và em ba, trước kia mở cửa hàng tiện lợi chẳng qua chỉ là để ông mua vui, nguồn thu chủ yếu của ông vốn là từ mấy quán bar, mà mấy quán bar này đều nằm trong phạm vi thế lực của những người anh em kết nghĩa của mình. Bình thường đều là do bọn họ hỗ trợ trông chừng, chưa bao giờ sợ xảy ra chuyện gì. Ở quán bar cũng như trong thành phố này họ khá nổi danh, rất nhiều người có thân phận thích đến quán bar của họ. Đương nhiên, những người anh em làm xã hội đen cũng có nguyên tắc của mình, dù sao cũng là những người đã từng đi lính. Trong suy nghĩ của họ vẫn luôn có sự kiên trì, ba anh em cũng từng thề qua sẽ tuyệt đối không dính vào thuốc phiện. Bên trong quán bar của Tần Ca cũng có xuất hiện phụ nữ bán rượu, cũng sẽ phát sinh một ít chuyện tình anh tình tôi nguyện, mấy chuyện này đều là những quy tắc ngầm.

Tần Ca muốn tham gia vào ngành này thì đương nhiên cũng phải tuân thủ quy củ của ngành này, chẳng qua những điều này, cho dù là Tiểu Thố hay là Giản Tình đều sẽ không biết, mặt tối này ông không muốn để hai người họ biết.

Mà sau khi kết hôn cùng với Giản Tình, ông vốn dự định sẽ rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này, không nghĩ lần này bởi vì chuyện của Giản Tình lại khiến mình tới đây tìm mấy người anh em. Vì sao hai vị cảnh sát ở cửa tiệm của Tô Á lại đột nhiên nhận được điện thoại của thủ trưởng yêu cầu không cần phải thụ lý vụ án của Tô Án chứ? Đây là lý do bọn họ phải nhờ quan hệ.

Trên đời này, có trắng thì phải có đen, mặt ngoài trắng không nhất định bên trong cũng phải trắng, mà mặt ngoài đen thì cũng không nhất định toàn bộ đều đen, bọn họ ở trong giới hắc đạo cũng có thế lực của mình, ở bạch đạo thì tương tự cũng có thủ đoạn nhờ cậy.

Sau khi cơm rượu no say, Tần Ca lấy một phong thư to, bên trong đựng đầy đặt lên trên bàn: "Anh cả, lần này vì chuyện của em mà phải để cho chị dâu phải chịu uất ức, đây là chút lòng thành của em, để cho chị dâu mua chút thuốc bổ dùng."

Bên trong phong thư toàn tiền một trăm, chỉ cần nhìn bề ngoài căng phồng là cũng biết ít nhất trong đó phải có năm vạn, nhiều tới độ anh cả trừng mắt: "Cậu làm cái gì vậy, không coi ông đây là anh cả có phải hay không?"

Tần Ca cười cười: "Đây cũng không phải là đưa cho anh, là đưa cho chị dâu."

"Ông đây sẽ đưa cho cô ấy."

"Của anh là của anh, của em là của em." Tần Ca kiên trì: "Nếu như anh không nhận, về sau, sau này gặp lại chị dâu em sẽ rất xấu hổ, có lẽ cả đời này em cũng không muốn xuất hiện ở trước mặt chị ấy nữa."

"Cái thằng này."

Người được gọi là anh cả chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Tần Ca, đành phải nhận lấy phong thư, sau đó rút từ bên trong ra một tập tiền, tiền mới lấy ra từ ngân hàng, được bọc lấy thành từng vạn một.

"Được rồi, chỉ cần chút lòng thành này thôi."

"Anh cả."

"Cậu con mẹ nó kết hôn xong càng ngày càng giống mẹ già, có phải muốn đánh một trận với ông đây không." Tính tình người đàn ông này vốn nóng nảy, nói mấy câu không hợp, đã nghĩ tới chuyện đánh nhau.

"Đúng vậy, anh hai, chúng ta là anh em, chút việc nhỏ ấy anh còn đưa tiền ra làm gì? Có phải là không coi chúng em là anh em nữa không? Mau cầm lại đi, bằng không với tính tình này của anh cả, đừng nói là anh thật sự muốn đánh một trận với anh ất nhé. Không phải em coi thường anh, nhưng nhìn thân hình này của anh, nếu như đánh một trận với anh cả thì cũng không phải là đối thủ của anh ấy."

Tần Ca bất đắc dĩ cười, nhận lại phong thư: "Được rồi, em cũng không nói gì nữa."

Thấy thế, hai người kia mới lòng cười: "Phải thế chứ lại."

"Được rồi, cũng uống xong rồi, anh cả, Ba Nhân, em phải về đâu, nếu không vợ em lại nổi nóng lên mấy."

"Ha ha, đúng là bị vợ quản nghiêm mà."

"Ha hả, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé."

"Được."

...

Cửa tiệm của Tô Á còn chưa mở được một tháng đã rất nhanh chóng sụp đổ. Mà chính bản thân chị ta còn thiếu một chút tiền, dưới sự cưỡng ép của anh ba, phải bồi thường người phụ nữ đó hai mươi vạn, việc này coi như xong.

Chấm dứt chuyện này, cái tên Tô Á bị coi là điều cấm kỵ trong ngành làm đẹp của thành phố này, không có ai dám mời chị ta nữa. Vì bồi thường tiền cho người phụ nữ đó, chị ta lại thiếu một chút tiền, cũng không có sức lực và ý chí mở thẩm mỹ viện nữa, chỉ cần chị ta còn xuất hiện ở trong ngành làm đẹp thì khẳng định sẽ không có nơi nào trong thành phố này mà chị ta có thể sống yên ổn. Tô Á chỉ đành từ biệt cha mẹ mà đi tha hương.

Cho tới khi chị ta rời khỏi thành phố này cũng không biết, mà cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ có liên quan tới Giản Tình.

Mà trong lúc Tô Á đi xa tha hương, nhà máy chế biến của Bạch Chính Nghĩa trải qua hơn một tháng bị gây sức ép, cuối cùng cũng tuyên bố... Phá sản.

Đối với chuyện Bạch Chính Nghĩa tuyên bố phá sản, Tiểu Thố cũng không rảnh nghĩ nhiều, cũng không tới kịp để thể nghiệm tâm tình của ông ta sau khi phá sản, đã bị vướng vào chuyện của bản thân.

Nghe nói vào một tối nọ, Giản Tình đột nhiên cảm thấy bụng mình đau, tính toàn xem còn cách ngày sinh dự kiến mấy ngàu, thế nên chắc cũng không phải là sắp sinh. Vì thế Tần Ca vội vàng đỡ Giản Tình lên xe, Tiểu Thố và Giản Chính Dương cũng cùng kên xe chuẩn bị đi tới bệnh viện cùng Giản Tình, kết quả sau khi hoàn thành thủ tục của bệnh viện xong, Giản Tình được đưa vào phòng sinh, đã sớm chuẩn bị tốt phòng bệnh VIP, người nhà đều ngồi ở bên cạnh giường, Giản Tình hô lên đầy đau đớn, Tiểu Thố ở bên cạnh nghe thấy cũng bị dọa sợ, nắm chặt lấy tay Giản Chính Dương, hỏi anh.

"Đừng nói lúc em sinh cũng sẽ thế này chứ. Thật đáng sợ, có thể không sinh nữa không."

Giản Chính Dương cũng bị tiếng khóc của Giản Tình dọa sợ, đây là lần đầu tiên anh thấy phụ nữ sinh con, nếu Tiểu Thố kêu thành như vậy, khẳng định anh sẽ bị dọa hỏng mất.

Tay chân lạnh lẽo, anh an ủi Tiểu Thố: "Không sao đâu, cùng lắm thì lần đầu chúng ta sinh mở, nghe nói sinh mở không đau."

Tiểu Thố buồn bực một lát, mất hứng nói: "Đúng là sinh mổ thì lúc sinh sẽ không đau, sau khi sinh xong rồi mới đau đó, hơn nữa nghe nói không dễ hồi phục."

Giản Chính Dương nghe vậy, cũng không biết phải an ủi Tiểu Thố thế nào nữa.

Trong lúc hai người đang lo lắng chuyện kế tiếp, Tiểu Thố đột nhiên cảm thấy phía dưới của mình có chút ẩm ướt, cô vừa liền thì lập tức thấy xấu hổ.

"Xong rồi, hình như em tiểu ra quần mất rồi."

Thật là lạ, sao cô lại chẳng có chút cảm giác nào chứ, lớn như vậy mà còn tiểu ra quần, thực sự mắc cỡ chết đi được.

Giản Tình nghe thấy Tiểu Thố nói vậy, vừa thấy liền kinh hãi: "Tiểu Thố, đó không phải là nước tiểu, là nước ối, em cũng sắp sinh rồi, Tiểu Dương, mau gọi bác sĩ tới, đưa Tiểu Thố nằm lên giường."

Tiểu Thố nói lắp: "Phải, phải, phải sinh sao?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-170)