Truyện:Bất Ngờ Rung Động - Chương 62

Bất Ngờ Rung Động
Trọn bộ 93 chương
Chương 62
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Giản Việt véo ⓜ-ô-𝖓-𝐠 cô một cái, ý bảo Hà Lạc điều chỉnh tư thế, sắc mặt anh căng thẳng, mơ hồ cảm giác được nếu tiếp tục duy trì tư thế này, anh sẽ bắ-𝓃 ✝️-1ⓝ-♓ rất nhanh.....

Hà Lạc quỳ gối nằm sấp giữa hai chỗ ngồi, hiển nhiên quần áo trên người hai người vẫn còn chỉnh tề, nhưng phía dưới đều đẫm ướt một mảng, cô chủ động vểnh 〽️.ô𝓃.🌀 lên cao một chút.

Lúc côn th*t điều chỉnh động tác, từ chỗ hai người kết hợp trượt ra, thấy m*ô*п*🌀 cô cao lên, Giản Việt nhịn không được đưa tay tát mạnh vài cái.

Trên 〽️-ô-𝓃-🌀 trắng nõn lập tức lưu lại dấu tay đỏ bừng, nhìn đặc biệt 🎋í.𝒸.𝐡 ⓣ♓.í𝖈.𝒽 ánh mắt người khác, sau khi 🅓-ụ-𝐜 ѵ-ọn-🌀 hoàn toàn lên cao, Giản Việt chỉ cảm thấy ngay cả gân xanh trên côn th*t cũng nổi to lên.

côn th*t chống vào 〽️ôп·🌀 Hà Lạc bắt đầu ↪️-ọ 𝖝-á-𝐭 từ trên xuống dưới, nhìn nước dâ-m mùi tanh dính đầy từng tấc trên ✞*𝒽â*𝐧 𝖙ⓗ*ể cô, Hà Lạc bị làm không lâu sau đong đưa 〽️ôⓝ·🌀, "Đừng cọ nữa, anh trực tiếp tiến vào có được không?"

Vừa dứt lời, Giản Việt đã thỏa mãn yêu cầu này của cô.

Hà Lạc bị đ_â_ɱ đến cả người đều nhào về phía trước, trong tiểu huyệt chặt chẽ đột nhiên bị côn th*t nhét đầy vào, ◗*â*ɱ đ*ãn*𝖌 đến phun nước ԁ●â●ⓜ, cô kêu lên một tiếng, tiểu huyệt gắt gao ⓚ*ẹ*p ↪️ⓗặ*𝐭 côn th*t.

Giản Việt năng lực tốt như vậy, cũng bị 𝖐ẹ.🅿️ 𝒸𝒽.ặ.т kêu rên một tiếng đau đớn, thiếu chút nữa đã đem ⓣı●𝓃●♓ 𝖉ị●ⓒ●ⓗ ở trong túi trứng bắn ra.

"Tiểu huyệt lẳng lơ, chút công phu như vậy muốn anh kẹp bắn hử, không dễ dàng như vậy đâu." Giản Việt khẽ thở ra một hơi, hai tay nắm lấy 𝐦.ôn.𝐠 cô, bắt đầu động đậy côn th*t giã phầm phập trong tiểu huyệt của cô.

Cho dù là hiện tại không gian có hạn, rất nhiều động tác không làm được, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phát huy của Giản Việt.

𝐓*𝐡â*n †*♓*ể cường tráng của anh có sự khác biệt rất lớn về thể lực giữa hai người, tần suất thọc vào 𝐫.ú.✝️ ⓡ.ⓐ nửa ngày, Giản Việt vẫn không hề giảm tốc độ chậm lại, ngược lại càng thêm dữ tợn hơn.

Ⓜô.ⓝ.𝐠 bị nắm lấy rồi tát mạnh, đỏ cả mảng

Càng không cần nói đến tiểu huyệt mong manh của cô, bị đ·â·𝖒 mạnh đến nước 𝖉*â*m chảy xuống, vừa đỏ vừa sưng.

Tiểu huyệt bị đ-â-ɱ mạnh đến mức dữ dội, Giản Việt vẫn còn cảm thấy không đủ, mỗi lần tiến vào, đều phải để cho côn th*t dừng lại ở chỗ sâu một lúc, xoay một vòng, làm cho vách thịt chặt chẽ ở bên trong của cô cảm nhận được gân xanh trên thân côn th*t.

"A... Thật lớn... Thật đầy..."

Hà Lạc cắn ngón tay mình, bởi vì cái miệng nhỏ nhắn bị chặn, ngay cả tiếng rên lẳng lơ cũng có chút không rõ.

"Sắp bắn ra rồi."

Bị tiếng kêu của cô k●íⓒ●𝒽 †●𝐡●í●𝒸●𝖍, Giản Việt tần suất thọc vào гú●t 𝐫●𝐚 càng ngày càng nhanh dần dần cảm giác được sung 💰.ướ.𝐧.🌀 đã đạt tới đỉnh cao.

"Bắn...... Bắn vào cho em... Được không..."

"Muốn anh bắn ở đâu?"

Hà Lạc đung đưa cái ɱ-ô𝖓-ℊ, đón hùa theo tiết tấu Giản Việt, 𝐦ô.𝐧.𝐠 trong va chạm lay động hết đợt này đến đợt khác, ngay cả xe cũng lung lay theo.

"Ha... Ư aaa... Đương nhiên là bắn vào... Bắn đầy vào tiểu huyệt... Aaaaa...."

Hà Lạc ngửa đầu, Giản Việt còn chưa 𝐛ắ_𝐧 𝖙_ï_ռ_𝐡 mà cô đã cao trào trước một bước.

Tiểu huyệt co rút cùng đủ loại k●í●𝐜●𝖍 🌴𝐡í●c●♓, Giản Việt rốt cuộc chống đỡ không nhịn nổi nữa gầm lên bắn т1●𝐧●𝐡 d●ị𝖈●♓ ra, côn th*t đột nhiên bắn trong chốc lát, trực tiếp rót đầy tiểu huyệt của cô.

Lúc côn th*t rút khỏi huyệt nhỏ, т❗𝓃·♓ dịc·♓ đặc sệt theo tiểu huyệt hồng phấn đang mở rộng chảy xuống.

Hai người thu dọn đồ đạc xong trở về nhà cũng đã được nửa tiếng

Trương Hạo gọi điện thoại tới hỏi Giản Việt có đến không, trước đó đã gọi một lần, nhưng lúc ấy Giản Việt đang làm việc, hai người đều không chú ý.

"Hứa Nhân rất lo lắng, cho nên để tôi gọi điện thoại hỏi một chút, không đúng, tiệm thịt nướng này cách nhà cậu nhiều nhất là mười phút lái xe, cậu về đến nhà như thế nào vậy?"

Giản Việt nhìn thoáng qua Hà Lạc bị làm đến chân mềm nhũn, tâm trạng rất tốt.

"Lúc về cô ấy nói đói bụng, tôi lại dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó."

"À, không ngờ Hà Lạc lại có thể ăn nhiều như vậy".

"Ừm, rất có sức ăn đó..." Giọng nói Giản Việt có ý tứ sâu xa.

Hà Lạc sờ sờ mặt, vừa nóng vừa bỏng.

Tốt xấu gì cũng chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, còn trêu cô nữa hả?.

Chương (1-93)